Hàn huyện lệnh dập đầu liên tục, nước mắt nước mũi chảy đầy khuôn mặt hắn, giọng nói đã hoàn toàn thay đổi. Hắn có con trai cũng có nữ nhi, việc giết chóc tàn khốc nhà Nghiêm huyện lệnh đã để lại nỗi sợ hãi trong lòng hắn không thể xóa nhòa, giờ phút này chỉ cần có thể bảo trụ tánh mạng bản thân và người nhà, cái khác đều không trọng yếu. Lận Cửu Hàn vội vàng cười tủm tỉm đỡ hắn đứng dậy, an ủi nói:
“Kỳ thật đô đốc cũng rất có tình lý, triều đình chỉ lưu lại vĩnh nghiệp điền và chức vụ điền của Hàn huyện lệnh, gia sản của ngươi sẽ không động tới một hào một văn nào, Hàn huyện lệnh xin an tâm làm quan.”
Hắn lập tức quay đầu mệnh cho binh lính nói:
“Còn không nhanh đưa Hàn huyện lệnh đi ra ngoài! Đường đường một huyện lệnh sao có thể ngồi ở nơi này.”
Lập tức có hai tên lính tiến lên nâng Hàn huyện lệnh dậy, đỡ toàn thân đã xụi lơ của Hàn huyện lệnh chậm rãi vịn ra đại lao, đã giải quyết được một người, Lận Cửu Hàn mặt lại trầm xuống, lạnh lùng nói với những người khác:
“Đô đốc cũng không tin Hàn huyện lệnh tư thông với địch, cho nên không phải hắn, tất nhiên sẽ là người khác, để cho hai người bọn họ tiếp tục nhận diện.”
Sự tình đến bước này, trong nội tâm mọi người đều như được soi gương sáng, Trương Hoán chủ yếu là muốn bọn hắn thuần phục để chiếm điền sản, nếu như không chịu nói ra, kết cục chính là giống như Nghiêm huyện lệnh.
Lận Cửu Hàn vừa dứt lời, lập tức có hai gã quan viên vượt lên đứng ra, thi lễ thật thấp nói:
“Chúng ta cũng nguyện noi theo Hàn huyện lệnh, thuần phục đô đốc giao ra các điền sản chiếm được.”
Những người khác cũng không cam chịu rớt lại phía sau, đều tỏ thái độ thuần phục đô đốc, nguyện giao ra điền sản chiếm được, từ đó, màn tẩy trừ quan trường Hà Tây mới rốt cục được hạ màn.
Sau đó một tháng, Vũ Uy quận ban bố lệnh hạn chế điền sản, dùng bạo lực uy hiếp tước đoạt đất đai của hơn hai trăm hộ giàu, tổng cộng có hơn năm ngàn khoảnh ruộng cày toàn bộ được thu về, đồng thời ban hành chế độ ban thưởng quân công, phàm có ai tòng quân sẽ được chia mười mẫu ruộng, nếu lập công giết địch có thể được ban thưởng đất đai khác.
Trừ việc phân đất cho quân hộ, đất đai còn lại thì do tá điền trước đó thuê lại, chỉ là sửa thành thuê từ quan phủ.
Sau khi áp dụng một loạt chính sách đất đai, số người tham gia tòng quântăng vọt, quân Tây Lương của Trương Hoán nguyên bản từ hơn một vạn người nay đã tăng thêm hai vạn người, đồng thời tá điền cùng dân chăn nuôi tổ chức dân đoàn quy mô lớn, thực hành chế độ toàn dân giai binh,, vấn đề đất đai cùng vấn đề quan lại được Trương Hoán giải quyết triệt để luôn.
“Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ”
Tiếng sách mở lách cách, từ cửa sổ rộng mở truyền đi xa xa, tiếng đọc sách dần dần dừng lại, một giọng nữ non nớt vang lên hỏi:
“Tôn sư, xin hỏi ba câu này giải thích thế nào?”
Lập tức một thanh âm ôn nhu đáp lại:
“Tiểu Vũ, đây là ba chuyện vui lớn của Khổng Thánh Nhân, ý nói trong hoàn cảnh bất đồng mà học văn chương ngươi sẽ thu được hiệu quả khác nhau, vì thế sẽ vui vẻ hơn rất nhiều, còn có, người thân của ngươi ở nơi xa xôi, thật lâu không biết tình hình bọn họ, có một ngày bọn họ đột nhiên từ phương xa trở về.
Bây giờ đang là giữa mùa xuân, tháng tư ở nhân gian mùi thơm vừa tận, rừng hoa chuyển màu đỏ, trong thành Vũ Uy chuyển một màu xanh nồng đậm, gió nam ấm áp, đúng là thời điểm thoải mái nhất trong năm, là mùa khiến người ta động lòng nhất. Tại Tĩnh Tâm quan phía sau phủ Thứ sử, có một tòa nhà tư thục nhỏ, tòa nhà này tương thông với hậu viên phủ thứ sử, trong tòa nhà tư thục này chiêu mộ 20-30 nữ đồng mười tuổi, phần lớn là con cái gia đình tiên tiến trong thành Vũ Uy muốn mở rộng học thức cho con, không thu học phí, chỉ ngẫu nhiên có những nữ đồng mang chút rau dưa, hoa quả đáp tạ thầy giáo.
Thầy giáo là một nữ tử xinh đẹp, theo như các nữ đồng ở đây nói, các nàng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử xinh đẹp như vậy, tựa như tiên nữ hạ phàm, nữ thầy giáo xinh đẹp này dĩ nhiên là Thôi NinhNinh.
Sống nhờ ở Hà Tây, trong thời gian dài nàng cũng có phần nhàm chán, Trương Hoán liền cho xây dựng một tòa nhà tư thục bên cạnh Tĩnh Tâm quan, chiêu mộ một vài nữ đồng muốn đọc sách, trong tay có sự nghiệp, Thôi Ninh cũng một lòng dạy học, 30 học sinh, trong lòng dần dần cũng đã thỏa mãn.
Lớp tư thục mặc dù không lớn, nhưng học đường rất rộng rãi, trong học đường bày ba mươi chiếc chõng nho nhỏ, mỗi chõng có một cái bàn, trên bàn có giấy và bút mực đầy đủ, hơn hai mươi nữ đồng chuyên chú nghe thầy giáo giảng giải, ánh mắt trong sáng, tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. Thôi Ninh mặc một bộ váy dài trắng noãn, nàng mi cong mày liễu, mặt như hoa đào, trong tháng tư càng phá lệ rung động lòng người. Nàng ngồi ở ghế thầy giáo, trong tay cầm sách, tay áo nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra một mảnh cổ tay trắng nõn như tuyết sương.
Trước án thư nàng bày vài bình bạch ngọc. Trong bình cắm một nhúm hoa lưu ly, kiều nộn mà trắng noãn, một mùi thơm xông vào mũi, thanh lệ mà thoát tục, cùng với Thôi Ninh lại càng tạo thêm sức mạnh.
Giờ này, bài Luận ngữ đã được giảng xong, ngày mai là tiết hàn thực, Thôi Ninh đọc cho các nữ đồng một bài thơ êm tai nhằm xua đi cái lạnh, trong mắt nàng mang theo ôn nhu và vui vẻ.
“Xuân Thành không chỗ không tơ bông, hàn thực đông phong ngự liễu nghiêng.
Hoàng hôn hán quan truyền ngọn nến. Khói nhẹ tán nhập năm hầu gia.”
Bài thơ này miêu tả tiết hàn thực, theo truyền thuyết thời Xuân Thu Giới Tử Thôi phụ tá Tấn công tử Trọng Nhĩ phục quốc, sau đó liền ẩn cư trong núi, không muốn làm quan.
Trọng Nhĩ đốt núi buộc hắn đi ra, mẹ con Tử Thôi bị đốt chết, về sau Tấn Văn Công vì thương tiếc hắn, nên mới hạ lệnh lấy ngày giỗ của Tử Thôi là ngày hàn thực, không được đốt lửa.
Từ đó tạo thành tiết hàn thực, hiện tại chính là ngày đông chí thứ một trăm lẻ năm
Lời nói của Thôi Ninh trong học đường nhẹ nhàng, vì thế nàng không phát hiện có một người đang lặng lẽ đứng, mỉm cười nhìn nàng chăm chú.
Trương Hoán đã tới từ lâu, cành lá rậm rạp ngoài cửa sổ che chắn thân hình hắn. Hắn không đành lòng quấy rầy Thôi Ninh giảng bài, lúc này phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
“Hư”
Trương Hoán vội vàng quay đầu lại, ý bảo người sau lưng hãy yên lặng, sau lưng hắn là một lão bộc chuyên làm việc vặt tại tòa nhà, trong tay trái tay phải đều nắm tay một nữ đồng khoảng sáu bảy tuổi. Nhìn cách ăn mặc bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, tựa hồ là tỷ muội song sinh, cách đó không xa là một thiếu phụ khoảng ba mươi mấy tuổi, trên cằm có một nốt ruồi, Trương Hoán tựa hồ nhớ lại nàng là thê tử của huyện lệnh Vương Tiềm, nàng cũng đã nhìn thấy Trương Hoán, đang chần chờ không dám tiến lên.
Lúc này Thôi Ninh từ cửa sổ nhìn thấy lão bộc, biết có tân học sinh, nàng liền sắp xếp các quyển tập viết, tự mình bước nhanh ra khỏi học đường, lại liếc mắt liền trông thấy Trương Hoán đứng ở dưới cửa, thấy hắn đang từ một tán lá sum xuê gian nan bước ra, mũ quan cũng lệch, bộ dáng có vẻ vất vả.
Thôi Ninh bước lên phía trước phủi cành là trên người hắn, hạ giọng hỏi:
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Ta không muốn quấy rầy ngươi giảng bài, chỉ nhìn ngươi một cái rồi đi.”
“Vậy ngươi chờ ta, ở đây ta đang có tân học sinh.”
Thôi Ninh sóng mắt lưu động, kiệu mị, mặt trắng không còn chút máu, Trương Hoán nội tâm chợt run lên, vội vàng tránh sang một bên chờ.
Đợi trong chốc lát, hắn thấy Thôi Ninh cần một chút thời gian tiếp nhận học sinh mới, liền dạo chơi vào trong học đường. Trong học đường rất yên tĩnh, từng nữ đồng đều đang chăm chú viết chữ, ai cũng không chú ý tới Trương Hoán đang đi đến.
Hắn đi đến trước mặt nữ đồng tên Tiểu Vũ kia, thấy nàng đang viết chính tả tân học Luận Ngữ, đang viết chữ “ bất diệc thuyết hồ đích thuyết tự”, nhưng nàng lại viết thành chữ “ duyệt”, Trương Hoán âm thầm gật đầu, đây là ý nghĩ của một hài tử, tuổi còn nhỏ cũng khó mà có được.
“Ngươi là ai?”
Tiểu Vũ đột nhiên cảm giác được người trước mắt có dáng vẻ lạ lẫm liền, ngẩng đầu, tôn sư lại biến thành một nam nhân râu ria dài, không khỏi càng hoảng sợ, e lệ nhút nhát hỏi thăm.
Thanh âm của nàng phá vỡ sự yên tĩnh của học đường, tất cả các nữ đồng đều ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn vị khách không mời mà đến này.
“Việc đó, ta là người quen của tiên sinh các ngươi.”
Trương Hoán có chút xấu hổ cười nói:
“Ta cũng là tiên sinh dạy các ngươi, dạy các ngươi bắn tên, cưỡi ngựa.”
Hắn đột nhiên trông thấy bọn nhỏ dường như tê dại, nắm chặt cổ tay, cũng không nói ra lời, có thể do nữ đồng nghe thấy cưỡi ngựa, một đám nhóc ánh mắt sáng lên, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Được rồi, đừng lừa gạt học sinh của ta.”
Thôi Ninh xuất hiện ở cửa ra vào, nàng một tay nắm một nữ đồng xinh đẹp, mím môi cười dịu dàng nhìn Trương Hoán.
“Ta đâu có lừa gạt các nàng, ngày mai ta kêu người mang một vài con ngựa con tới.”
Nói đến đây, Trương Hoán đột nhiên hiểu được mình bị lừa, hắn nhìn Thôi Ninh chớp mắt vài cái, sau đó xoay người cười ha hả với các nữ đồng, nói:
“Ta nói lời sẽ giữ lời, ngày mai kêu tiên sinh cho các ngươi nghỉ nửa ngày, dạy các ngươi cưỡi ngựa một chút.”
Các nữ đồng đều đồng loạt hô lên, Thôi Ninh đi tới, nháy mắt với Trương Hoán, hắn hiểu ý, chậm rãi đi tới sau cách vách, sau lưng còn truyền đến tiếng cười của Thôi Ninh:
“Tốt rồi, đây là hai học sinh mới của chúng ta, một người tên là tiểu Băng, một người là tiểu Ngọc, mọi người hoan nghênh nào.”biglove
@by txiuqw4