Lựa chọn đầu tiên của người Đảng Hạng chính là giao thương với Tây Vực, vì thế bọn họ tập hợp tất cả tài sản họ có được giao cho Nhị vương tử đi mở đầu khai thác con đường giao thương lập quốc này.
Thác Bạt Hỉ thân mật kéo con trai vào đại trướng, Thác Bạt Thiên Lý vừa ngồi xuống liền thẳng thắn nói với phụ thân:
“Phụ thân, đi giao dịch cùng Tây Vực mạo hiểm quá lớn, người Thổ Phiên chỉ cho phép chúng ta một năm đi một chuyến, hơn nữa số người trong thương đội cũng không thể vượt quá năm trăm, ta thấy đây không phải kế lâu dài.”
Thác Bạt Hỉ là một người đàn ông trung niên mập mạp, thoạt nhìn không giống Đảng Hạng Vương chút nào, chỉ giống như một người quản gia trong một gia đình lớn. Nghe đứa con trai nói đi giao thương mạo hiểm quá lớn, hắn không khỏi thở dài, áp lực sinh tồn của hơn năm vạn người đang đặt lên vai hắn. Nếu muốn chăn nuôi gia súc, dưới chân núi Hạ Lan Sơn lại chẳng có đồng cỏ gì, muốn làm ruộng cũng không có ruộng cày, ngoại trừ đi buôn bán kiếm tiền, hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Đúng lúc này, Thác Bạt Thiên Lý lại cười âm hiểm:
“Phụ thân, ta đã tìm được một lối thoát cho người Đảng Hạng chúng ta.”
Thác Bạt Hỉ thở dài:
“Ngươi muốn nói tới mỏ vàng ở Lưu Sa Hà kia sao?”
Từ hai tháng trước hắn đã nhận được tin tức, người Hà Tây phát hiện vàng cát tại Lưu Sa Hà, đã đóng quân khai thác tại đó. Vì thế Thác Bạt Hỉ cũng phái người tìm kiếm tại vùng phụ cận song nhưng lại không thu hoạch được gì, về sau hắn và các quý tộc Đảng Hạng nhiều lần bàn kế sách cướp lấy Lưu Sa Hà, nhưng lại lo lắng sẽ phải khai chiến với quân Đường nên không quyết định được.
Hiện tại con trai mặc dù không nói rõ, nhưng Thác Bạt Hỉ thoáng cái lại nghĩ tới mỏ vàng ở Lưu Sa Hà.
Không ngờ Thác Bạt Thiên Lý lại lắc đầu:
“Phụ thân, ta không nói tới vàng cát, ta đang nói tới Vũ Uy quận, nơi đó có đồng cỏ chăn nuôi gia súc, nguồn nước sung túc. Nếu như chúng ta đoạt được Vũ Uy quận, người Đảng Hạng sẽ có căn cứ làm chỗ dựa, thừa dịp Thổ Phiên bị người Hồi Hột kiềm chế tại An Tây, chúng ta lại lấy Hà Hoàng, hấp dẫn người Đảng Hạng tại Ngân Xuyên quận. Có đất đai rộng lớn như vậy, người Đảng Hạng chúng ta tự thành lập quốc gia của chính mình, sao phải xem sắc mặt người khác để sinh tồn.
“Không thể, vạn lần không được”.
Thác Bạt Hỉ thoáng cái đứng lên, chỉ tay vào đứa con trai lạnh lùng nói:
“Nếu làm như ngươi sẽ hủy hoại mọi người, hiện tại Đại Đường không phải trong thời điểm loạn An Sử mà suy nhược nữa, mười năm trước khi người Đảng Hạng thịnh thế còn không đánh lại một nhánh quân Lũng Hữu, hiện tại chúng ta không có vũ khí đầy đủ, chiến mã lại thiếu thốn, làm sao có thể đánh với quân Đường, ngươi mau thu lại dã tâm vừa rồi.”
“Lúc thịnh thế?”
Thác Bạt Thiên Lý cũng đứng mạnh lên, hắn đi tới cửa trướng nhìn ra bầu trời bao la, mang theo khẩu khí khinh thường nói:
“Mười mấy năm trước lúc đó mà gọi là thịnh thế sao? Lúc đó chỉ có mấy vạn nhân mã, giống như đám giặc cỏ vào nhà thường dân cướp của mà thôi, trong mắt ta nếu gọi là thịnh thế thì phải có hơn mười vạn binh mang giáp, có triều đình của mình, có thịt gia súc của mình, có lục bộ, giống như Hoàng Đế vương triều Trung Nguyên thống trị vạn người dưới chân, đem non song vạn dặm ôm vào lòng.”
Thác Bạt Hỉ thấy con mình cuồng vọng tự đại, hắn lắc đầu liên tục.
“Ngươi nên suy nghĩ bây giờ nên làm thế nào nuôi sống mấy vạn người này. Nếu muốn suy nghĩ có thể nghĩ tới mỏ vàng Lưu Sa Hà, còn triều đình gì, Hoàng đế gì, thật sự là si tâm vọng tưởng.”
Dứt lời, hắn quay lại lều lớn rời đi xem xét các vật phẩm được đưa tới từ Tây Vực, Thác Bạt Thiên Lý nhìn bóng lưng phụ thân, chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, khó trách phụ thân mình lại đánh không lại Dã Lợi Bình, bị đuổi khỏi Hoàng Hà. Ánh mắt của hắn hẹp lại, muốn nhát như chuột, chẳng lẽ hắn không biết trong đám người nhà Đường đó không phải ai cũng bền lòng như thép. Lúc này không thừa dịp Trương Hoán vừa lấy lại Hà Tây binh lực còn đang yếu nhược, thì còn phải đợi tới khi nào.
Trong nội tâm tuy rằng tức giận bất bình, nhưng quý tộc Đảng Hạng chỉ coi trọng phụ thân hắn, mà không coi trọng hắn. Vậy phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, một nữ nhân trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp chậm rãi xuất hiện đằng sau trướng bồng, nàng nguyên là tiểu thiếp của Đảng Hạng Vương Thác Bạt Lâm, được phong làm Như Ý phu nhân, sau khi Thác Bạt Lâm chết, nàng tất nhiên bị tân vương Thác Bạt Hỉ kế thừa.
Tuy nhiên nữ nhân này cũng là một người dã tâm bừng bừng, thân thể Thác Bạt Hỉ suy nhược nàng không thích, Thác Bạt Hỉ mục quang thiển cận, không ôm chí lớn nàng càng lại không thích. Dựa theo truyền thống người Đảng Hạng, sau khi Thác Bạt Hỉ chết nàng cũng sẽ bị con trai của hắn kế thừa. Vì thế Như Ý phu nhân một mực quan sát ba con trai của hắn, trưởng tử Thác Bạt Vạn Lý hữu danh vô thực, cũng ham hưởng lạc giống phụ thân hắn, không ôm chí lớn, mà con trai thứ ba là Thác Bạt Bách Lý lại chỉ là một kẻ lỗ mãng, đánh nhau thì có thể, nhưng đầu óc lại vô cùng đơn giản.
Ánh mắt Như Ý phu nhân dừng tại trên người con thứ là Thác Bạt Thiên Lý, hắn và đại ca đều có quyền thừa kế vương vị, nhưng hắn lại là nắm thực quyền, tại thời khắc người Tây Đảng Hạng nguy cấp đã tự mình dẫn người đi Tây Vực buôn bán, vất vả mấy tháng mới trở về. Đến tận khi vừa rồi nghe lén Thác Bạt Thiên Lý nói chuyện, nàng rốt cục mới hạ quyết tâm.
“Thiên Lý, ngươi chờ một chút.”
Như Ý phu nhân gọi Thác Bạt Thiên Lý lại.
Thác Bạt Thiên Lý bước lên phía trước thi lễ:
“Phu nhân gọi ta có chuyện gì?”
“Tới trướng bồng của ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Như Ý phu nhân kéo hắn vào trướng bồng của mình, nếu như theo bối phận người Hán, Như Ý phu nhân hẳ là tổ mẫu của Thác Bạt Thiên Lý, nhưng trên thực tế nàng chỉ lớn hơn Thác Bạt Thiên Lý hai tuổi.
Luân lý đạo đức của người Hán đã phải trải qua một quá trình kéo dài đằng đẵng, đầu triều Tây Hán, Huệ Đế cưới cháu ngoại mình làm hậu, trong sử sách sau này đã trở thành tiêu điểm để chỉ trích sau Lữ Hậu ngoan độc vô sỉ. Trên thực tế đây chỉ là một loại quan niệm mẫu hệ thị tộc còn sót lại, trong xã hội nguyên thủy mỏng manh, nữ nhân có chức trách quan trọng nhất là sinh con, chứ không phải là thủ tiết.
Trong các dân tộc ở cổ đại lại càng phải như vậy, giống như Vương Chiêu Quân, hoặc như Kim Thành Công chúa đề là gả cho con, gả cho cháu, người Đảng Hạng dân cư thưa thớt cũng như vậy, Thác Bạt Thiên Lý cũng chỉ coi Như Ý phu nhân là một nữ nhân mà thôi.
“Vừa rồi ngươi nói chuyện cùng phụ thân ta đã nghe được, ta ủng hộ ngươi.”
Như Ý phu nhân bình tĩnh nói. Thác Bạt Thiên Lý cười cười, nàng ủng hộ thì được cái gì, trong tay nàng không binh không tốt, lấy cái gì ủng hộ mình. Như Ý phu nhân hiểu nụ cười của hắn, liền mị hoặc nói:
“Ta chắc chắn sẽ khuyên bảo được Thác Bạt Duyệt ủng hộ ngươi, trong tay hắn có ba nghìn binh lính tinh tráng, có thể trở thành hậu thuẫn cho ngươi.”
Thác Bạt Duyện là thân đệ của Thác Bạt Hỉ, cũng là người rất thích tranh đấu tàn nhẫn, trong tay hắn có một vạn nô lệ người Đảng Hạng, thế lực chỉ đứng sau Thác Bạt Hỉ. Lời nói của Như Ý phu nhân khiến cho Thác Bạt Thiên Lý động tâm, hai đứa con trai của thúc phụ đều chết trong tay Dã Lợi Bình, hắn hiện tại không có người thừa kế, nếu như có thể lấy được binh quyền trong tay hắn, như vậy mình chẳng phải có quyền lên tiếng sao.
Nghĩ vậy, Thác Bạt Thiên Lý liếc qua bộ ngực cao ngất của Như Ý phu nhân, hạ giọng nói:
“Ta không cần sự ủng hộ của hắn, ta muốn người của hắn, nếu ngươi có thể giúp ta hoàn thành việc này, tương lai ngươi sẽ làm hậu của ta.”
Sắc mặt Như Ý phu nhân biến đổi một chút, nàng hiểu rõ ý tứ của Thác Bạt Thiên Lý, cúi đầu trầm tư một lát, nàng nói dứt khoát:
“Vậy trước tiên ngươi phải làm nhi tử của hắn mới được.”
“Chỉ cần có thể lấy được một vạn người của hắn, kể cả làm cháu hắn ta cũng không ngại?”
Thác Bạt Thiên Lý chắp tay sau lưng lạnh lùng nói.
Trong không khí đã có chút hương vị mùa hè, hành lang Hà Tây đầu mùa hạ yên lặng, phía xa xa là bầu trời bao la vào mùa hạ lại không hề yên tĩnh, mùa xuân đi qua đã tặng cho thời tiết một khí hậu nóng bức, luồng nhiệt khí quen thuộc luôn bao phủ khắp nơi, đồng ruộng bốn phương tám hướng đầu có một cảm giác vui sướng khi sắp tới mùa thu hoạch.
Mấy ngày trước nha môn Vũ Uy quận đều đình chỉ tất cả công vụ, tất cả quan viên đều tới ruộng đồng trợ giúp gặt lúa, trong thành Vũ Uy có vẻ trống trải, người qua đường rất thưa thớt, nhưng trên mặt ai ai cũng hiển lộ sự vui mừng. Trước cửa phủ đô đốc, vài tên thám báo kỵ binh phong trần biết được đô đốc đã tới ngoài thành, liền quay đầu ngựa hướng về phía ngoài thành chạy như bay, bọn họ mang về tin tức tình báo từ Tây Vực mới nhất.
Trương Hoán mang theo một đám người trẻ tuổi thắm thú tình hình mọi người đang bận rộn thu hoạch tại đồng lúa, trong khoảng thời gian này tâm tình của hắn rất tốt, được ông trời chiếu cố, mấy năm trước Hà Tây liên tục gặp tai họa nay đã có mùa thu hoạch lớn đầu tiên, khiến cho Vũ Uy quận từ trên xuống dưới đều vui mừng. Tuy nhiên điều làm cho Trương Hoán mừng rỡ hơn cả là mấy ngày trước Bùi Oánh thân thể không khỏe, được thầy thuốc chuẩn đoán là mang thai, hắn sắp được làm cha.Giờ phút này, trong lòng của Trương Hoán đang vui sướng tới tột đỉnh, hắn mặc trên người vải thô, chân đi hài thô, cách ăn mặc không khác gì nông phu bình thường, phía sau hắn có hơn mười quan viên trẻ tuổi cũng ăn mặc giống như vậy.
Những người trẻ tuổi này đến từ các nơi trong Đại Đường, mấy tháng nay đã có mấy trăm sĩ tử lục tục kéo về Hà Tây, bọn họ đều ôm lý tưởng phục quốc mà đến. Bọn họ tới khiến cho sự khan hiếm về nhân khẩu ở Hà Tây trở nên phấn chấn đầy sức sống, đại đa số bọn họ đều gia nhập quân đội, tuy nhiên có một vài người được bổ sung làm quan lại địa phương, hôm nay tham gia đi cùng Trương Hoán có mười mấy người chính là Lục Tào phó thủ của phủ thứ sử.
“Đô đốc, hình như có người tìm.”
Một quan viên trông thấy trên đường cạnh cánh đồng có vài con khoái mã chạy tới, liền nhắc nhở Trương Hoán.
Trương Hoán giơ tay che mắt nhìn về phía đường lớn, nhìn trong chốc lát, hắn liền đặt lưỡi liềm xuống, vuốt vuốt chòm râu cười nói:
“Các ngươi tiếp tục, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Trương Hoán đi đến chỗ nghỉ, ngồi trên một tảng đá lớn, hắn tiếp nhận bình nước một hộ vệ đưa tới, thống khoái uống một hơi cạn sạch. Lúc này hai gã thám báo được dẫn tới, một người cầm đầu tiến lên chào theo nghi thức quân đội rồi nói:
“Đô đốc, chúng tôi tới Quy Tư, phát hiện người Hồi Hột cùng người Thổ Phiên đúng là đang khai chiến tại An Tây, quy mô cũng có mấy vạn người, nhưng mà đã sắp sửa kết thúc.”
Trương Hoán trầm ngâm một thoáng lại hỏi:
“Nguyên nhân gây ra chiến tranh là gì? Thắng bại thế nào?”
“Hồi bẩm đô đốc, nguyên nhân gây ra chiến tranh là năm ngoái Thổ Phiên thừa dịp Hồi Hột trấn áp Lưu Hạ phản nghịch, đã xuất binh đánh Bắc Đình, nhưng bị Hồi Hột đánh bại, Hồi Hột sau đó phản công An Tây với quy mô lớn, Yên Kỳ cùng Quy Tư đều bị Hồi Hột chiếm lĩnh, nhưng thắng lợi của người Hồi Hột đã gần trước mắt bỗng bị thất bại, An Tây lại lần nữa rơi vào tay người Thổ Phiên.”
“Sao lại như vậy?”
Trương Hoán cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Thuộc hạ lúc mới tìm hiểu cũng rất hoang mang, về sau chúng thuộc hạ đi Bắc Đình, qua việc thám thính một thương nhân Hồi Hột biết được một tin tức, đó là bên trong Hồi Hột phát sinh chính biến, Đăng Lợi Khả Hãn cùng vài con trai bị tể tướng Hạ Đạt Kiền giết chết, đồng thời đặc biệt còn có hơn ba ngàn giáo sĩ cũng bị giết chết, thuộc hạ còn nghe nói Khả Hãn mới gọi là Bì Già Khả Hãn.
Trương Hoán chậm rãi nhẹ gật đầu, cười nói:
“Những ngày này các ngươi vất vả rồi, mỗi người lĩnh phần thưởng năm trăm xâu tiền, đi đi!”
“Tạ ơn đô đốc.”
Hai gã thám báo lại thi lễ, chậm rãi lui ra.
Trương Hoán trầm tư, hắn chiếm được Vũ Uy đã hơn nửa năm, bất luận là Trường An hay Hà Lũng, sự việc này cũng gây ra tiếng vang rất lớn, người Thổ Phiên không có khả năng không biết. Trên thực tế, khi hắn ra tay thu phục Hà Tây, thì hắn đã được coi là kẻ địch của Thổ Phiên, nhưng người Thổ Phiên lại yên lặng đến tận bây giờ, không có động thái gì, điều này thực không hợp với lẽ thường.
Nếu nói về nguyên nhân, có thể chiến lược trọng tâm của người Thổ Phiên nằm tại Tây Vực, tạm thời không có cách nào tìm hiểu nguyên cớ, nhưng hiện tại chiến sự Tây Vực đang dần dần kết thúc, Thổ Phiên chắc chắn sẽ dành sức lực để đối phó với mình, bản thân mình phải sớm tính toán, phòng ngừa chu đáo mới được.
Vấn đề này hắn đã nhiều lần lo lắng, sách lược tốt nhất chính là liên kết với Hồi Hột cùng đối phó với Thổ Phiên, lợi dụng người Hồi Hột kiềm chế Thổ Phiên tại An Tây, thậm chí mình còn có thể thừa dịp chiếm lấy Hà Hoàng, tuy nhiên hắn lại có mối thù sâu như biển với Đăng Lợi Khả Hãn, việc này có vẻ khó khăn quá lớn.
Hiện tại bên trong Hồi Hột lại xảy ra chính biến, Đăng Lợi đã chết, thì việc liên minh với Hồi Hột cũng có khả năng thành công.
Trương Hoán nhắm mắt, nhẹ xoa huyệt thái dương, lần này đồng thời đi hai quân cờ, một là phái người đi Trường An nói tin tức này cho Bùi Tuấn, khiến cho Đại Đường hòa giải với Hồi Hột, thứ lai lại phái người đi sứ Hồi Hột thương nghị chuyện liên hợp để đối phó với Thổ Phiên.
Việc đi Trường An có thể giao cho Đỗ Mai đi một chuyến, nhưng chọn người đi sứ Hồi Hột thì Trương Hoán nhất thời không thể nghĩ ra ai mới thích hợp, người này vừa phải có thân phận, lại phải có năng lực, đồng thời phải tinh thông tình huống ở Tây Vực.
Lúc này, bên kia cánh đồng truyền đến một giọng nói:
“Đô đốc các ngươi đâu rồi?”
“Đô đốc chúng ta ở đằng kia.”
Trương Hoán ngẩng đầu nhìn lại, thấy một quan viên chỉ tay vào mình, mà người đứng bên cạnh hắn, đang cười cười phất tay với mình, chính là Truân Điền sử Hà Tây Bùi Minh Viễn.
Trương Hoán đột nhiên nở nụ cười, hắn không phải là lựa chọn tốt nhất cho việc đi sứ Hồi Hột sao?
Tháng sáu năm thứ hai Tuyên Nhân, tại biên giới thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm mênh mông có một đội nhân mã khoảng hơn ba trăm người, bọn họ chính là đoàn người đi sứ Hồi Hột từ Hà Tây tới do sứ giả Bùi Minh Viễn dẫn đầu.
Bọn họ xuôi theo Trương Dịch – Hà Bắc, xuyên qua mấy trăm bãi sa mạc vắng vẻ, sau nửa tháng đã rốt cục tới biên giới Hồi Hột, phía xa xa là một dòng nước sáng trắng, đó chính là hồ nước cuối cùng của nhánh sông Trương Dịch, gọi là hồ Tố Duyên.
Cùng đi sứ Hồi Hột với Bùi Minh Viễn là sư phó của Trương Hoán là Lâm Đức Long và nha tướng Vương Tư Vũ, Lâm Đức Long hiện tại đang là đại phu trong đội quân Tây Lương, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức giáo đầu quân Tây Lương, tham dự huấn luyện tân binh, bởi vì việc đi sứ Hồi Hột là việc đại sự, nên Trương Hoán đặc biệt nhờ ông hộ tống Bùi Minh Viễn đi.
Cuối cùng cũng đi hết sa mạc Đại Qua Bích, trước mắt họ là hồ nước lớn cùng thảo nguyên mênh mông, các binh sĩ lập tức hoan hô.
Lúc này, Bùi Minh Viễn thúc ngựa vượt qua Lâm Đức Long cười nói:
“Lâm sư phó, hay là chúng ta để cho mọi người nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Đức Long nhìn về phía xa xa, nơi này là biên giới Hồi Hột, lại có nguồn nước dư thừa, bình thường đều sẽ có những tuyến phòng thủ trọng yếu ở đây, tuy nhiên, hắnông nhìn rất lâu cũng không phát hiện vết chân nào, liền gật gật đầu, quay lại hô lớn:
“Nghỉ ngơi một canh giờ!”
Nhận được mệnh lệnh giải tán, các binh sĩ đều xuống ngựa chạy tới bên hồ, còn có binh sĩ cởi sạch quần áo, nhảy vào trong hồ.
Bùi Minh Viễn cũng xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên hồ, tìm một bãi cỏ ngồi xuống, hắn dừng ở hồ nước, một mặt nhai một nhánh cỏ, một mặt lại nghĩ đến sự chỉ đạo của Trương Hoán trước khi đi.
“Chuyện này ta đã lo lắng từ lâu, hiện tại Đăng Lợi Khả Hãn chết, Khả hãn Hồi Hột mới vừa chân ướt chân ráo lên ngôi, đây chính là một cơ hội, Minh Viễn lần này đi Hồi Hột, gánh nặng đường xa, nhưng việc này cho dù là thành công hay không, ta đều hi vọng Minh Viễn có thể bình an trở về.”
“Đô đốc, dù sao cũng chỉ là một châu, mặc dù trên thực tế là có ích lợi, nhưng theo lễ chế thì không phù hợp cho lắm. Không bằng ta về Trường An trước, quan hệ với các quan viên trong triều, tùy cơ làm việc.”
“Không sao, tân Khả Hãn vừa lên ngôi, đầu tiên hắn sẽ muốn ổn định ngai vị, cũng không phải là dụng binh với bên ngoài, Minh Viễn lần này đi chỉ cần cho Khả Hãn thấy thành ý cũng như mục đích hợp tác của chúng ta, đợi sau khi hắn ổn định ngai vị tự nhiên sẽ phái sứ đến liên lạc.”
Bùi Minh Viễn lắc đầu cười, cho tới tận hôm nay hắn mới tin tưởng vị muội phu này của mình quả có chỗ hơn người, tầm mắt hắn rộng lớn, có thể nắm được đại cục, hắn có thể đem ân oán của Hồi Hột và Đại Đường ném sang một bên, chủ động liên hợp với Hồi Hột để tiến công Thổ Phiên, đồng thời hắn cũng không bị lễ tiết khống chế. Lấy lợi ích làm đầu, lại lấy thân phận đô đốc một châu mệnh cho mình đi kết giao Hồi Hột, nếu như bị buộc tội, đây chính là tội khi quân, nếu nặng hơn, đây chính là một trong ba trọng tội tư kết ngoại bang. Tuy nhiên nếu để cho triều đình ra mặt đi làm việc này, lại đưa chính mình vào thế bị động, thậm chí trở thành kẻ vô tích sự, có lẽ cái này gọi là người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết!
“Bùi sứ quân, ta nghe nói ngươi đã đi qua rất nhiều nơi, còn đi qua Đại Thực, có thật không?”
Đang nói chuyện là Nha Tướng mới của Trương Hoán là Vương Tư Vũ, hắn là hậu nhân của danh môn, tổ phụ của hắn là danh tướng Thiên Bảo Vương Trung Tự, cũng không khác gì Hạ Lâu Vô Kỵ. Hắn mười lăm tuổi tòng quân, tham gia quân ngũ đã năm năm, võ nghệ cao cường lại được xếp hạng trong Phượng Tường quân, cho tới khi Trương Hoán suất lĩnh ba nghìn tinh binh tập kích bất ngờ Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, lúc này hắn mới thành danh.
Bùi Minh Viễn quay đầu lại nhìn hắn một cái, liền vỗ nhẹ đập lên bãi cỏ bên người, ý bảo hắn ngồi xuống, cười nói:
“Ta đã từng đi qua Đại Thực, thậm chí còn đi qua Bái Chiêm Đình, kỳ thật phương Tây so với Trường An chúng ta còn kém xa.”
Vương Tư Vũ ôm đầu gối nhìn qua hồ nước, lẩm bẩm nói:
“Đô đốc từng nói với chúng ta, tương lại sẽ để cho chúng ta đánh phương Tây, ta vẫn nghĩ, ngày đó khi nào mới đến?”
Bùi Minh Viễn liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói:
“Đô đốc các ngươi có chí khí cao tận trời xanh, lần này phái chúng ta đi Hồi Hột là vì bước tiếp theo hắn muốn tấn công Thổ Phiên để làm căn bản, ta vốn dĩ tưởng rằng phải ba, bốn năm sau mới có thể ra tay, xem ra hắn còn nóng lòng hơn chúng ta gấp bội.”biglove
@by txiuqw4