sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 212: Nô Lệ Phong Ba (b)

Nhưng mà năm nay, ở nơi này, buôn bán rõ ràng phát đạt hơn rất nhiều. Cùng lúc việc càng nhiều đất đai bị chiếm dụng, rất nhiều trung nông phá sản bị buộc bán mình làm nô, mặt khác chính Thục trung chiến loạn khiến cho rất nhiều dân cư từ Thục trung chạy ra có không ít người bị bọn buôn người khống chế. Bởi vì ở gần Hán Trung, Phượng Tường thành nơi đấu giá, mà Quắc huyện từ xưa đến nay là chốn làm ăn buôn bán phồn thịnh của Phượng Tường, nơi này liền thành chợ giao dịch nô lệ từ Thục trung rất náo nhiệt

Mua nhiều nô lệ luôn luôn là một thói quen ở Đại Đường. Từ Đường sơ đến nay cũng không có thể thay đổi bao nhiêu. Ở Đại Đường trong luật pháp đối với lợi ích của chủ nô cũng có bảo vệ rất rõ ràng.

Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, đi sát gần cửa sổ xe. Gần trăm tên thân vệ kỵ binh đi bảo vệ ở hai bên. Thôi Ninh thì dựa ở trong xe ngựa. Nhìn qua một góc cửa sổ xe ngắm nghía nô lệ bên cạnh đang đợi bán ra. Nàng nguyên lai có hai tỳ thiếp nha hoàn là tỷ muội sinh đôi. Bởi vì một năm trước nàng cùng Trương Hoán đi Hà Tây nên tỷ muội sinh đôi kia liền để cho hầu hạ Thôi Diệu là trưởng tôn của Thôi Viên. Sau đó tại Hà Tây Bùi Oánh chia cho nàng một người nha hoàn. Nhưng tuổi quá lớn nên trước khi Thôi Ninh quay về Trường An liền cho nàng ta một chút tiền để nàng về nhà lập gia đình.

Tư Bắc phố dài ước chừng hai dặm, con đường vốn thập phần rộng rãi nhưng hiện tại tại hai bên đường dựng lên những gian hàng lớn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối liền khiến cho con đường trở nên rất chật hẹp. Dọc theo đường đi tiếng người ồn ào, tiếng quát to liên tiếp, đủ loại nô lệ đều đứng ở trên đài gỗ của quầy hàng. Bọn họ phần lớn quần áo mỏng manh đang lạnh run ở trong gió rét. Thấy đám người Trương Hoán rõ ràng là đến mua nô lệ nên bọn họ đi qua chỗ nào thì tiếng rao lớn càng thêm vang dội.

“Lão gia, van cầu ngươi mua ta đi!” Một số nô lệ bị buộc quỳ gối trên đường gọi khách, không ít thiếu nữ trẻ tuổi lại mặc quần áo lụa mỏng trong suốt. Để dụ dỗ người mua, âm thanh hiếm thấy đủ làm người ta rùng mình “ Lão gia, cái gì ta cũng đều nguyện làm. Chỉ cần mười quan tiền là chiều nay ta liền có thể phụng dưỡng người.”

Thôi Ninh lần đầu tiên tới chợ người. Nàng thấy cảnh ngộ bi thảm của những nô lệ này thì trong lòng không đành lòng liền nói vọng qua cửa sổ với Trương Hoán: “Hoán lang, ta không muốn nhìn, chúng ta trở về đi thôi! Nha hoàn để cho thuộc hạ đến mua.”

Trương Hoán gật đầu liền quay lại đi về. Hắn liên tục thấy trong nô lệ có rất nhiều nam nhân trẻ tuổi thân thể cao lơn tráng kiện, hơn nữa giá tiền đều rất rẻ không được mười quan tiền đã có khả năng mua được một người. Cũng không thiếu nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp thì trong lòng hắn sớm nảy ra ý nghĩ. Ngay lúc ra đến ngã tư đường thì hắn quay về phía Lận Cửu Hàn vẫy vẫy tay rồi lấy ra một kim bài đưa cho hắn thấp giọng nói: “Ngươi lập tức quay về quân doanh mang một ngàn binh lính tới đây. Chỉ là đi bắt đào binh, đem tất cả nô lệ trên đường này đều dẫn tới quân doanh cho ta chờ ta xử trí. Nếu những kẻ buôn lậu nô lệ dám phản kháng, nói cho các huynh đệ có thể tùy ý đả thương giết chết bọn họ tùy ý.”

Lận Cửu Hàn hiểu rõ ý tứ của chúa công, hắn gật đầu liền mang theo hơn mười huynh đệ hướng ra ngoài thành chạy đi như bay. Trương Hoán quay đầu lại lạnh lùng liếc liếc mắt nhìn chợ người Quắc huyện đang lúc náo nhiệt rồi giục ngựa hộ vệ Thôi Ninh quay về khách điếm.

Ước sau nửa canh giờ, hơn một ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí phi vào huyện thành. Bụi vàng cuồn cuộn, tiếng chân như sấm. Trên đường cái lập tức đại loạn, dân chúng bị đụng ngã bỏ chạy, tiếng gọi mẹ tìm con loạn thành một mảnh. Không ít chủ nhân cửa hàng còn tưởng quân lính cướp thành, sợ đến liền ngay cả cửa tiệm đều không còn kịp đóng liền bỏ trốn mất dạng. Từng nhà vội vàng đóng cửa chỉ trong chốc lát đường cái liền trở nên vắng tanh.

Chỉ có một số ít quân lính đang đi trên đường dạo chơi nhận ra là đồng bạn của mình. Bọn họ vội vàng từ bỏ nghỉ ngơi mà đi theo. Rất nhanh, đại đội kỵ binh liền vọt tới Tư Bắc phố phía tây thành. Bọn họ chia ra làm hai ngăn chận hai đầu phố.

Lúc này, tất cả mọi người trên đường Tư Bắc phố sợ ngây người. Kẻ đi mua người, người bán, người chờ bị bán cũng không biết chuyện gì xảy ra. Vài tên binh lính phi ngựa đi vào lớn tiếng nói: “Trong nô lệ có quân đào binh Hà Tây, quân đội muốn phân biệt rõ. Tất cả nô lệ đều không cho giao dịch. Kẻ nào trái lệnh sẽ bị lấy tội phản quân, chém!”

Cả Tư Bắc phố lập tức hỗn loạn. Tiếng hô, tiếng mắng loạn xạ, không ít người mua đã trả tiền nhao nhao quay sang chủ nô đòi lại tiền. Đám chủ nô thì phẫn nộ, mọi người tự phát tổ chức lại để đi đến quân binh giao thiệp.

Lận Cửu Hàn giục ngựa vào đường cái, vài tên chủ nô lớn nhất nhìn ra hắn là đầu lĩnh quân lính nên đồng loạt xông tới. Một người tức giận nói: “Những nô lệ này của chúng ta đều là từ Thục trung đưa đến, như thế nào lại là quân đào binh Hà Tây, các ngươi nói rất bất hợp lý.”

Mà tên còn lại thì chỉ vào trên trăm nữ nô của mình mà nói: “Nếu chỉ là đi bắt đào binh thì những nữ nhân tự nhiên không có vấn đề gì, có thể để cho ta mang đi?”

Mọi người ngươi một lời, ta một tiếng nhao nhao lên án mạnh mẽ quân đội ngang ngược, lúc này một ông lão mặt mũi sáng sủa tiến lên chắp tay cười nói: “Tướng quân nếu đi bắt đào binh thì rất dễ sử lý! Không bằng ta đưa ra chủ ý thế này.”

Lão vừa dứt lời, “ bốp” một tiếng giòn tan, trên mặt của lão bị Lận Cửu Hàn hung ác vụt một roi làm máu tươi văng khắp nơi. Lận Cửu Hàn rút đao ra lạnh lùng chỉ vào lão mà nói: “Ngươi nói cái rắm, còn muốn đưa ra chủ ý cho Lão Tử sao.”

Ánh đao của hắn nhoáng lên chỉ vào mấy người chủ nô điềm nhiên nói: “Ta đếm tới ba mà vẫn còn dám ngăn trở thì giết chết không tha!”

“Một!” Hắn lớn tiếng quát ra âm thanh đầu tiên, mấy chủ nô tiến lên nâng ông lão dậy. Tất cả căm tức nhìn hắn, cũng không để ý sự hù dọa của hắn.” Hai!” Giọng của Lận Cửu Hàn bắt đầu trở nên lạnh như băng, có một người nóng tính lên tiếng chất vấn: “Luật pháp Đại Đường bảo vệ lợi ích chúng tôi, quân đội các ngươi muốn ỷ thế hiếp người sao?”

“Ba!” Làn môi mím chặt của Lận Cửu Hàn đột nhiên bật ra một chữ “ Sát!”

Mười mấy tên binh lính bên cạnh hắn thúc ngựa tiến lên vung đao chém liền. Liên tiếp chém ngã năm sáu người chủ nô. Tiếng kêu rên, tiếng la thảm thiết nổi lên bốn phía, những người đang nhìn trong đám chủ nô cùng bọn buôn người lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng liền nhao nhao bỏ chợ mà chạy, các nô lệ cũng hoảng sợ không biết làm sao.

Vài tên binh lính lại phi dọc đường hô lớn “ Tất cả nô lệ đều ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi!”

Các nô lệ nghe vậy bèn nhao nhao ngồi chồm hổm xuống. Lập tức đội kỵ binh bắt đầu thu hẹp đội hình đem các nhóm nô lệ phân chia thành đội hướng về quân doanh bên ngoài thành áp giải đi. Rất nhanh, tất cả nô lệ đều bị đưa đi, cả đường Tư Bắc phố trở nên trống không, một người cũng không có. Mấy trăm tên lính lại lục soát một lần nữa để tin tưởng không có cá lọt lưới rồi mới đem những đồ đáng giá đến. Một người giáo úy tiến lên bẩm báo với Lận Cửu Hàn: “Lận tướng quân, khắp cả đường phố đã không còn người, xin hỏi chúng ta có thể rút lui khỏi đây hay không?”

Lận Cửu Hàn liếc liếc mắt nhìn đám lều quán hai bên đường đột nhiên lạnh lùng nói: “Đô đốc không thích mua bán nô lệ, bảo chúng đốt đi cho ta!”

Ra lệnh một tiếng, hơn mười tên lính châm cây đuốc đi các nơi phóng hỏa đốt cháy Tư Bắc phố. Trong khoảnh khắc, Tư Bắc phố lửa cháy ngút trời, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng lều quán dọc hai bên đường. Liên tục đốt tới giữa trưa, con phố vốn phồn hoa náo nhiệt bị đốt thành đất trống. Trải qua kiếp nạn này, chợ người Quắc huyện liền dần dần suy tàn tiêu vong.

Trương Hoán đã trở lại khách sạn, Thôi Ninh thân thể suy yếu quay về giường nằm nghỉ ngơi. Đến giữa trưa, Trương Hoán đang cùng Thôi Ninh nói chuyện thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Chỉ nghe Lận Cửu Hàn ở ngoài cửa bẩm báo: “Đô đốc, thuộc hạ đã làm thỏa đáng, đặc biệt đến giao nộp lệnh bài!”

“Ta đi xem một chút.” Trương Hoán cười cười với Thôi Ninh rồi liền đi ra cửa phòng. Lập tức thấy có hai cô bé đứng phía sau Lận Cửu Hàn tuổi đều ước mười một mười hai, tướng mạo thanh tú lớn lên chắc cũng khá, chỉ là ánh mắt có chút khiếp đảm nhìn Trương Hoán.

Trương Hoán chỉ chỉ hai cô cười nói: “Đây là ngươi tìm từ trong đám nô lệ ra sao?”

“Vâng!” Lận Cửu Hàn đẩy cả hai cô bé tiến lên bắt đầu cười nói: “Đây đúng là chị em, một đứa mười một tuổi, một đứa mười hai tuổi đều là người Thục quận. Trong chiến loạn bị thất lạc cùng cha mẹ tại rồi bị bọn buôn người lừa gạt. Thuộc hạ xem bọn họ rất là lanh lợi liền mang đến cho đô đốc.”

Trương Hoán từ từ đi tới trước mặt bọn họ, thấy các cô sợ hãi lùi về phía sau liền ngồi xổm xuống ôn hòa cười nói với các cô: “Các ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm thương tổn các ngươi. Chỉ là thê tử bị bệnh cần người chăm sóc cho nên liền đem các ngươi đến.”(¯`·.º†Boy†º.·´¯)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx