“Bẩm báo đô đốc, không phát hiện được gì?”
Mã Trọng Anh gật đầu, lão đột nhiên nhìn thấy Lý Quốc Trân, người này khuôn mặt rõ ràng là người Hán. Lão đưa roi ngựa ra chỉ mà hỏi: “Người Hán này là ai?”
Tiên Chúc vội vàng bẩm báo “ Lão tướng quân, đây là một nô lệ của ta.”
“Nô lệ?” Mã Trọng Anh liếc mắt nhìn kỹ Lý Quốc Trân rồi lại đánh giá một phen những người khác. Nơi này là tới gần yếu địa chiến lược Thạch Bảo Thành khiến cho lão không thể không suy nghĩ cẩn thận. Lại thấy những người này ai nấy đều thân hình cao lớn, vạm vỡ hùng tráng, nếu không phải thám tử quân Đường mà không cho bọn họ tham gia quân ngũ thì quả thực đáng tiếc. Huống hồ bọn họ còn có mấy trăm con ngựa. Mã Trọng Anh âm thầm cười một tiếng, lão khoát tay ra hiệu “ Đem tất cả bọn họ đi!”
Mấy ngàn thớt chiến mã tựa như một cơn gió lốc quét qua hẻm núi dần dần đã đi xa. Không còn ai lưu lại, chỉ có một đống lửa vội dập dưới ánh trăng Hà Hoàng trong trẻo lạnh lùng đang nhẹ nhàng run rảy.
Quận Tây Bình chính là phía tây Thanh Hải ngày nay. Trước năm Thiên Bảo nơi này gọi là Thiện Châu vốn là hành dinh Tiết Độ Sứ Lũng Hữu ngày đó. Sau khi tộc người Thổ Phiên công chiếm Hà Hoàng liền biến nơi này thành trung tâm chi phối khu vực Hà Hoàng. Đô đốc phủ Hà Hoàng của Mã Trọng Anh cũng ở trong thành, Vào một buổi sáng sớm hai ngày sau, mấy ngàn kỵ binh tộc Thổ Phiên hộ vệ Mã Trọng Anh mệt mỏi đi vào cửa thành.
Bên trong thành cơ bản vẫn duy trì nguyên trạng như lúc Đại Đường thống trị, bao gồm cả những chỗ bị đổ nát thê lương khi bọn họ công chiếm thành đốt cháy. Người đi trên đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người tộc Thổ Phiên vênh váo tự đắc đi dọc phố. Còn phía sau bọn họ thì có nô lệ người Hán khom lưng đi theo. Mặc dù bọn họ cũng bị cạo trọc đầu, quần áo phục sức cùng người tộc Thổ Phiên không có gì khác nhau, nhưng từ dáng người khúm núm của bọn họ thì vẫn có thể để cho người khác liếc mắt liền nhận ra bọn họ là người Hán.
Lý Quốc Trân hiện tại tên đã gọi là Đạt Ngang, bọn họ ở trên đường bị bắt buộc sắp xếp vào trong quân tộc Thổ Phiên, mặc quân phục tộc Thổ Phiên chính thức trở thành một thành viên trong đó. Cái này không phải do bọn họ lựa chọn mà cũng không thể nào chạy trốn, đành phải nhẫn nại chờ thời.
Đám kỵ binh đi vào quân doanh, Mã Trọng Anh thì có mấy trăm quân thân vệ bảo hộ đi tới hành dinh đô đốc của lão. Nơi này từng là phủ Tiết Độ Sứ Lũng Hữu của Đại Đường. Hiện tại thì đứng đầy binh lính tộc Thổ Phiên đề phòng nghiêm ngặt. Một viên quan thị vệ giữ nhà ra đón, Mã Trọng Anh vừa đi vừa hỏi: “Ta không ở đây thì có phát sinh chuyện gì không?”
“Khởi bẩm đô đốc, hơn một tháng trước Tể tướng Thượng Tán Bà từng qua nơi này, là đi sứ đến Đại Đường.”
“Chuyện này ta đã biết.” Mã Trọng Anh vào phòng, cởi áo ngoài đưa cho hắn lại hỏi “ Bên phía Lũng Hữu có tin tức gì truyền đến không?”
Một câu nói nhắc nhở viên quan thị vệ, hắn lập tức lấy ra một ống đựng thư từ chim bồ câu đưa cho Mã Trọng Anh “ Đây là tin chim câu vừa mới đưa tơi sáng hôm nay, hình như là người Đảng Hạng ở Lũng Hữu phát sinh nội loạn.”
“Người Đảng Hạng nổi loạn?” Mã Trọng Anh lập tức tiếp nhận tin chim câu đưa tới, cẩn thận đọc mấy lần, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Chả mấy chốc đã đến tháng hai đầu xuân, cùng đến với nó chính là mấy đợt mưa xuân ấm áp. Lúc này hoa đào hồng phấn đột nhiên đua nhau nở rộ. Lê, mận trắng xóa cùng với trăm hoa bắt đầu trang điểm từ bờ sông thấp đến núi đồi. Lũng Hữu đầu xuân vẫn còn se se lạnh, nhưng ruộng đồng phì nhiêu đã làm cho sức sống vô song tràn trề. Lúa mì vụ đông vươn lên bừng bừng, bờ ruộng ven đường nhú mầm đậu. Trong bụi lá cây đã thấp thoáng một ít hoa cúc nhỏ.
Một ngày kia, trên con đường phía nam quận Kim Thành có một người một ngựa tập tễnh đi tới. Bọn họ toàn thân bị bùn lầy bám vào đen kịt, người dắt ngựa chính là một nam nhân rất trẻ tuổi ước chừng mười sáu mười bảy tuổi. Toàn thân ăn mặc trang phục Khương, sự mỏi mệt và kiệt sức khiến cho cả người lẫn ngựa đều bị hành hạ đến gày như que củi. Xương gò má nhô lên, hốc mắt lõm sâu, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng ngời mà kiên nghị. Hắn chính là tiểu binh Lưu Soái chạy từ Hà Hoàng đem về tin thám báo. Hắn đi một mạch, không dám đi qua thành trì dân cư đông đúc, những nơi đi qua đều là núi non trùng điệp. Gần một tháng gian khổ lặn lội, làm cho hắn trải qua vô vàn khổ cực rốt cục mới trở lại Lũng Hữu.
Từ xa Lưu Soái đã nhìn thấy tường thành đồ sộ, hắn nhịn không được nước mắt vui mừng ôm đầu ngựa mỏi mệt thì thào tự nói “ Ông bạn già, chúng ta đã về đến nhà!”
Lưu Soái đi tới cửa thành, giải thích qua với quan quân trông thành. Quan quân hiểu rõ sự tình trọng đại lập tức dẫn hắn tới hành dinh Tiết Độ Sứ.
Trong ngoài hành dinh Tiết Độ Sứ giờ phút này đề phòng nghiêm ngặt, đại sảnh nghị sự nóng hầm hập. Mười mấy tên Binh Mã Sử cùng tướng lãnh cao cấp chạy từ các nơi Hà Lũng tới tụ tập lại trong sảnh thương thảo việc xuất binh đối với Hà Hoàng.
Hơn một tháng trước, Đảng Hạng vương Dã Lợi Bình tàn bạo bất nhân, đột nhiên bị vài tên thuộc hạ giết chết làm cho nổ ra nội loạn của quý tộc Đảng Hạng tranh đoạt vương vị. Mười mấy đứa con của Dã Lợi Bình đều bị giết hết, Trương Hoán phải tới quận Ngân Xuyên Quận để hòa giải. Hắn cũng đề nghị con của Đảng Hạng vương Thác Bạt Vạn Lý kế nhiệm làm tân Đảng Hạng vương. Đồng thời, hắn hạ lệnh ba vạn quân đóng ở các quân Thuận Hóa, Duyên An làm tốt việc chuẩn bị trấn áp. Mặt khác lại cấp cho Thác Bạt Vạn Lý mười vạn thạch lương thực để hắn tranh thủ sự ủng hộ của người Đảng Hạng. Có đại quân tại Lũng Hữu uy hiếp rồi sau đó lấy lợi lớn để dụ đồng thời dùng áp lực, hơn nữa bản thân Thác Bạt Vạn Lý ôn hòa nhún nhường, người Đảng Hạng vừa chịu nỗi khổ tàn bạo sâu sắc cuối cùng quyết định đón nhận Thác Bạt Vạn Lý nhậm chức Đảng Hạng vương.
Nhưng Trương Hoán lại phong tỏa tin tức nội loạn Đảng Hạng đã giải quyết xong. Ngược lại còn loan truyền tin tức về nội loạn người Đảng Hạng càng lúc càng kịch liệt. Cùng lúc đó, hắn lấy cớ để bình ổn nội loạn người Đảng Hạng mà điều động quy mô hơn sáu vạn đại quân tập kết tại quận Dĩ Đông.
“Theo thám báo chúng ta phái đi Hà Hoàng gửi tin về, tại khu vực Hà Hoàng khu tộc Thổ Phiên có gần một vạn quân. Tạp quân của tộc Thổ Dục Hồn, Khương sau khi đánh một trận ở Hội Tây Bảo cũng không nhiều hơn ba vạn người. Hơn nữa chủ yếu tập trung tại ba quận Tây Bình, Trữ Tắc, An Hương. Mà dường như ở các vùng Nghiễm Vũ, Đẳng Ô, Nghịch Thủy... chỉ có chút ít đài phong hoả có trú binh. Cứ coi như một đài phong hoả có hai trăm quân mà tính thì cũng không quá năm nghìn người.”
Người đang nói đĩnh đạc là Hành Quân Tư Mã quân Tây Lương La Nghiễm Chánh, hắn tay cầm một cây gậy dài đứng ở trước một bản đồ Hà Hoàng chiếm hết toàn bộ chiều rộng vách tường giải thích cho chúng tướng binh lực của quân đối lập trước mắt. Hắn là người hăng hái số một của phái chủ chiến.
“Mà quân Tây Lương chúng ta đã đạt mười hai vạn người. Trừ đi hơn bảy vạn là tân binh thì vẫn còn hơn năm vạn binh lính kỳ cựu thiện chiến, trang bị đầy đủ, lại có thể dùng hỏa dược. Cho dù về binh lực hay sức chiến đấu đều hơn đối phương rất nhiều. Nếu như lúc này không đánh, chờ khi binh lực tộc Thổ Phiên khôi phục, khi đó mới đánh thì khó khăn hơn nhiều.”
La Nghiễm Chánh đưa ra số liệu hai bên khiến cho các tướng lĩnh ở đây đều nhiệt huyết sôi trào. Thu phục Hà Hoàng, đây là điều người Đại Đường mười mấy năm qua mong mỏi. Trải qua một trận Hội Tây Bảo, trải qua việc đánh một trận quét Lũng Hữu, bọn họ đều cực kỳ tự tin. Không đợi La Nghiễm Chánh nói xong tiếng hô đánh liền vang lên nhất trí.
Trương Hoán thì ngồi trước cửa sổ, hắn ngồi trên cái ghế bành làm từ cây tử đằng mình yêu thích nhất nhìn chăm chú vào sự thay đổi của các tướng lĩnh. Thâm tâm hắn cũng là người theo phái chủ chiến. Bùi Tuấn đã nói rõ mục đích để hắn vào triều làm quan. Trước khi vào triều làm quan, hắn nhất định phải lấy được ưu thế chính trị. Không phải chiếm đoạt toàn bộ Hà Tây mà chính là chiếm đoạt Hà Hoàng. Hiện tại người Đảng Hạng nội loạn không yên, xuất binh lấy Hà Hoàng đúng là hành động xuất kỳ bất ý. Mặc dù Trương Hoán rất mong muốn chiếm được Hà Hoàng, nhưng sự tình quan trọng nên hắn còn muốn nghe nhiều ý kiến của thuộc hạ.
Liếc mắt thoáng nhìn, thấy ánh mắt mưu sĩ Hồ Dong có vẻ lo âu, biết hắn không có cùng cách nhìn kia liền mỉm cười hỏi hắn: “Hồ tiên sinh ý kiến gì hay không?”
“Ta kiên quyết phản đối xuất binh Hà Hoàng lúc này!” Hồ Dong đứng lên lạnh lùng cắt đứt tiếng bàn luận của đám tướng lĩnh, trong sảnh nghị sự thoáng chốc yên tĩnh lại.
“Vì sao?” Trương Hoán cũng ngẩn ra, hắn không có ngờ tới thái độ Hồ Dong lại kiên quyết như vậy. Thấy hắn cắt đứt nhiệt huyết của các tướng lĩnh thì trong lòng hơi hơi không vui.
Hồ Dong đứng lên thi lễ với Trương Hoán “ Đô đốc, bản thân ta tuyệt không phản đối xuất binh Hà Hoàng. Mặc dù đây là hành động thu phục đất bị mất của Đại Đường, nhưng quốc gia cùng quốc gia đánh nhau thì Đô đốc vẫn phải bẩm báotriều đình trước tiên. Lấy được sự đồng ý của triều đình mới cử binh đi. Huống hồ Đường, Thổ Phiền hai nước vừa mới liên kết đồng minh, đại sứ tộc Thổ Phiên đang ở tại Trường An. Nếu như Đô đốc tùy tiện xuất binh thì triều đình có còn mặt mũi không? Cho dù đoạt được Hà Hoàng cũng không đạt được sự ảnh hưởng cần có. Huống hồ, chúng ta đối với tộc Thổ Phiên cũng biết không rõ, cho nên ta chủ trương Đô đốc cần nghĩ lại rồi sau đó hãy hành động.”“ Hồ Dong ông nói vậy sai lầm rồi!” Đỗ Mai đứng lên, hắn cũng không nhìn Hồ Dong, chỉ lạnh lùng nói: “Hồ Dong ông chỉ nghĩ danh dự với dân tộc Thổ Phiên, lại có từng nghĩ tới tộc Thổ Phiên được bao lần giữ danh dự với Đại Đường? Hội Minh ( liên kết) đây không phải lần đầu tiên. Có một lần Hội Minh, người tộc Thổ Phiên không phải là vừa đánh vừa đàm. Vừa mới lập bia biên giới lại xuất binh phá hủy, đối với quốc gia man di bội bạc như thế cần gì phải giảng nhân nghĩa? Ngày xưa lúc Vi gia binh lực cường thịnh nhưng vẫn áp dụng phong cách yên ổn né tránh đối với việc tộc Thổ Phiên. Hiện chúng ta binh cường mã tráng, không nhân cơ hội mà lấy Hà Hoàng, chẳng lẽ còn phải đợi đến khi bị người trong nước gọi là Vi thị đệ nhị sao? Lùi một bước mà nói, nếu như cứ theo Hồ tiên sinh nói phái người đi triều đình bẩm báo, vậy trao đổi với nhau xong thì thời cơ chiến đấu đã sớm đánh mất hết còn gì.”
Đỗ Mai tiến lên một bước nói với Trương Hoán: “Lúc quyết đoán không quyết, hậu hoạ vô cùng. Đô đốc đã tập kết đại quân đến Hội quận, vậy Mã Trọng Anh làm sao có thể không biết? Nếu hiện tại không tranh thủ thời gian tiến công, chờ sau khi triều đình đồng ý mới đánh, đến lúc đó ta cũng phản đối.”
Lời ấy rất là có lý, chúng tướng liên tục gật đầu. Binh quý thần tốc, chính mình cũng không phải là quân triều đình, để ý làm gì thái độ của triều đình như thế nào? Lúc này, phán quan quân Tây Lương Bùi Minh Viễn lại đứng lên nói: “Đô đốc, ta cũng không có đồng ý.”
“Minh Viễn mời nói!”
Bùi Minh Viễn từ từ đi tới trước bản đồ, hắn tiếp nhận cây gỗ trong tay La Nghiễm Chánh chỉ hướng từ Xích Lĩnh xuôi nam đến địa khu Cửu Khúc mà nói: “Vùng Hà Hoàng chỉ có ba bốn vạn quân địch không sai, nhưng còn địa khu Cửu Khúc thì sao? Nhưng thám tử của chúng ta không thể đến nơi đó. Nơi đó từ trước đến giờ là vùng quan trọng về quân sự của tộc người Thổ Phiên. Các vùng Hồng Tể, Đại Mạc trong thời kỳ Thiên Bảo từng có hơn năm vạn quân đóng giữ. Cho dù hiện tại không có nhiều quân đội như vậy, nhưng một hai vạn luôn có. Lại còn có Trương Dịch của tộc Thổ Phiên”
Bùi Minh Viễn lại đem cây gỗ chỉ hướng phía bắc quận Vũ Uy “ Trước kia tộc Thổ Phiên cùng Hồi Hột tranh chấp. đại quân đều điều tới hướng An Tây, hiện tại tình hình An Tây bình an, làm sao có thể không suy nghĩ đại quân sẽ quay về?”
Mặc dù Bùi Minh Viễn không giống như Hồ Dong phản đối xuất binh từ khía cạnh đại nghĩa, nhưng hắn lại chỉ được hai chỗ hiểm khiến cho kế hoạch xuất binh kỹ càng xuất hiện lỗ hổng. Trong phòng lại một phen trở nên yên lặng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một người thân binh ở ngoài cửa bẩm báo “ Đô đốc, thám báo cử đến Thạch Bảo Thành đã trở về. Có tình báo trọng đại xin bẩm báo.”
Tinh thần Trương Hoán chấn động, Thạch Bảo Thành chính là con đường cổ họng quan trọng ngăn cách Hà Hoàng với Cửu Khúc. Bọn họ giờ phút này quay về thật đúng lúc, hắn lập tức ra lệnh: “Dẫn bọn hắn đi vào!”
Chỉ chốc lát, mấy người thân binh đem Lưu Soái vào sảnh nghị sự. Hắn đã thay một bộ quần áo, nhưng quân trang mới tinh không che dấu nổi khuôn mặt gầy trơ xương. Chúng tướng trong sảnh Nghị sự đều yên lặng nhìn tiểu binh này, Lưu Soái đi rất nhanh vài bước, hướng Trương Hoán chào theo nghi thức quân đội, rồi nhịn không được rơi lệ nói: “Thám báo doanh thứ ba đội mười hai tiểu binh Lưu Soái tham kiến Đô đốc!”
Trương Hoán có chút kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua thân binh, lại hỏi Lưu Soái: “Tại sao chỉ có một mình ngươi, cả đội của các ngươi đâu?”
“Chúng thuộc hạ đã gặp quân đội tộc Thổ Phiên. Cả đội sinh tử không rõ.” Lưu Soái liền đem chuyện tình đêm đó tại hẻm núi đã gặp kỵ binh tộc Thổ Phiên kể rõ một lần. Sau cùng lấy ra tập vở Lý Quốc Trân giao cho hắn, hai tay dâng lên, “ Đây là đội trưởng của thuộc hạ giao cho kết quả thám thính quân tình, còn có ghi chép của thuộc hạ dọc theo đường đi khi trở về. Có một con đường núi có khả năng tốc hành tới Thạch Bảo Thành, tạm thời không có đóng quân gì, thỉnh đô đốc xem qua.”
Một người thân binh tiếp nhận, đưa cho Trương Hoán, Trương Hoán cầm lấy cẩn thận nhìn một chút. Mặc dù là dùng than củi viết, nhưng nói tóm tắt thập phần đơn giản rõ ràng khiến người vừa xem hiểu ngay. Có địa hình vùng Thạch Bảo Thành cùng với binh lực bố trí, thậm chí thời gian thay gác trong Thạch Bảo Thành đều mô tả rất rõ ràng. Mặt khác tiểu binh thám báo lại vẽ lại rõ con đường bí mật. Đây không nghi ngờ tư liệu trực tiếp để cướp lấy Thạch Bảo Thành được cung cấp tỉ mỉ xác thực nhất.
Trương Hoán lập tức đem tập này giao cho La Nghiễm Chánh để hắn chỉnh lý lại. Hắn lại nhìn qua người lính thám báo binh trẻ tuổi gầy trơ cả xương. Có thể tưởng tượng ra những gian khổ trên đường của hắn rồi liền gật đầu nói: “Đúng là có tình báo của các ngươi mới giúp ta đưa ra phán đoán chính xác. Lần này đội các ngươi mọi người lập một công lớn, ta thăng ngươi làm đội trưởng thám báo. Ngươi trước tiên đi xuống nghỉ ngơi, ta sẽ cho gọi ngươi sau.”
“Tạ ơn đô đốc!” Lưu Soái lại chào theo nghi thức quân đội rồi theo thân binh đi xuống, Trương Hoán nhìn bóng lưng của hắn biến mất mới từ từ quay đầu lại bình tĩnh nhìn mọi người nói: “Vừa mới rồi mọi người đối với việc xuất binh Hà Hoàng thì người tán thành có, người phản đối cũng có. Nhưng đại quân sáu vạn người đã triệu tập, tên đã trên dây, không thể không bắn. Ta quyết định xuất binh Hà Hoàng!”
Hắn liếc mắt nhìn mọi người hạ lệnh: “Vương Tư Vũ đâu?”
“Có mạt tướng!” Vương Tư Vũ vóc người khôi ngô tiến lên một bước đáp.
“Ngươi dẫn ba nghìn kỵ binh bản bộ, có tên thám báo vừa rồi dẫn đường, cứ hành quân đêm. Vô luận ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng hai mươi ngày chiếm đoạt Thạch Bảo Thành.”
Vương Tư Vũ biết nhiệm vụ của mình rất nặng, hắn không lộ vẻ sợ hãi chút nào liền ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân lệnh!”
Yên lặng chỉ chốc lát, ánh mắt Trương Hoán lại quay sang hướng hai người Hạ Lâu Vô Kỵ cùng Lý Hoành Thu “ Hai người các ngươi coi giữ Vũ Uy cho ta. Không có mệnh lệnh của ta, hai vạn quân Hà Tây một người cũng không được phép rời khỏi Hà Tây nửa bước!”
Hạ Lâu Vô Kỵ cùng Lý Hoành Thu vừa đứng lên thi lễ “ Mạt tướng tuân lệnh!”
“La Nghiễm Chánh ở đâu?”
“Có thuộc hạ.”
“Ta cho ngươi thời gian mười ngày tại ba quận Kim Thành, Khai Dương, Lũng Tây triệu tập hai mươi vạn thạch quân lương, thu thập thuyền dân năm trăm chiếc, các loại xe chở đồ quân nhu một vạn cái. Quan lại địa phương nếu có ai không phối hợp, có thể lập tức báo cho ta!”
Quân lệnh như sơn, chúng tướng đều lĩnh lệnh, cuối cùng Trương Hoán nhìn thoáng qua người nắm giữ mạng lưới tình báo Đỗ Mai thản nhiên nói: “Đỗ tham tán, ta muốn cho quân dân Lũng Hữu tin tưởng, đại quân sắp sửa Bắc Phạt Đảng Hạng. Ta cũng muốn để những kẻ theo dõi chúng ta tin tưởng, phạt Đảng Hạng chỉ là lấy cớ, mục đích thật sự của ta là tiến công quận Linh Vũ”
Lệnh động viên chiến tranh vừa phát ra, cả cỗ máy chiến tranh Lũng Hữu liền bắt đầu chuyển động. Trên đường cái một lượng lớn xe ngựa chở đầy lương thực lọc cà lọc cọc nhằm về phía cửa khẩu Hoàng Hà quận Kim Thành chạy tới. Những đội binh lính đang xếp thành hàng đi nhanh, thỉnh thoảng lại có lính báo phóng như bay vút qua hàng quân đang đi. Tiếng vó ngựa như sấm sét trong nháy mắt liền đã đi xa.
Trụ sở quận Kim Thành ở trong huyện Ngũ Tuyền, bọn lính đi tuần tra trên đường cái. Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều dán cáo thị báo cho dân chúng những việc cần chú ý trong thời chiến. Tại tửu lâu, trong quán trà, không ít lão nhân cao tuổi đang bàn luận viển vông nói về những chuyện tàn bạo cùng bội bạc của người Đảng Hạng ngày xưa. Nhưng mà có không ít người cười lạnh không thôi. Chẳng lẽ bọn họ thực sự cho là quân đội sẽ đi đánh Đảng Hạng sao? Ngây thơ!
Bên trong phường dược Minh Nhân, không ít người vừa chờ bốc thuốc, vừa đàm luận cuộc chiến lần này Bắc Phạt người Đảng Hạng. Lý chưởng quỹ của phường dược thì đang nghiền dược liệu, lại chăm chú nghe mọi người nói chuyện.
“Khi Đại Đường suy bại thì ngay cả người Đảng Hạng thấp bé cũng dám khi nhục người Hán chúng ta. Nhà tổ của ta chính là bị người Đảng Hạng đốt cháy. Hiện tại hưng sư Bắc Phạt, để xem kẻ tiểu nhân ngang ngược càn rỡ được bao lâu?”
Làm nước miếng văng khắp nơi là một người hơn ba chục tuổi mặt ngựa, hắn từ nhỏ đã từng mắc bênh thương hàn, ôn dịch lại không chết được, cả đời này xem như có duyên cùng thuốc. Sau khi tức giận mắng một hồi, hắn lại theo thường lệ thở dài vài tiếng “ Đáng tiếc nhà tổ của ta chiếm chừng mười khoảnh. Cứ như vậy một mồi lửa cháy rụi, nếu không. Ai! Không đề cập tới, không đề cập tới!”
“Diêu đại lang. Ngươi lần trước không phải nói nhà tổ của ngươi là bị người tộc Thổ Phiên thiêu hủy sao? Như thế nào lại biến thành người Đảng Hạng?”
“Cái này là lần trước cha ta nhớ lầm. Ta hôm qua mới biết, kỳ thật là bị người Đảng Hạng đốt.”
“Diêu đại lang, ngươi không phải nói cha ngươi đã chết từ mười năm trước rồi sao? Như thế nào lại tới người cha nói?”
“Hỗn đản! Ta nói qua khi nào?”
Trong quầy thuốc một hồi cười vang, Lý chưởng quỹ cũng cười mà không nói. Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một người quan quân mang theo vài tên binh lính bước vào phường dược liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài đón “ Mấy vị quân gia, có việc gì đây?”(¯`·.º†Boy†º.·´¯)
@by txiuqw4