sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 221: Danh Tướng Tộc Thổ Phiên

“Toàn tuyến tiến công!” Chủ soái quân Đường Trương Hoán rốt cục hạ mệnh lệnh phản công, tiếng trống kịch liệt như sấm rền làm mặt đất đung đưa. Hai vạn kỵ binh thình lình xuất hiện, bọn họ chia làm hai cánh như kéo lưới bắt cá nhằm hướng quân địch mỏi mệt quét tới.

Bọn họ có thể lực còn sung mãn, chiến đao sắc bén, trong tiếng kèn khích lệ giáo dài đánh với chiến đao làm âm thanh loảng xoảng. Họ như cơn lốc đột nhiên nổi lên nghiêng trời lệch đất nhằm hướng địch quân cuốn đi.

Quân tộc Thổ Cốc Hồn trước sức chiến đấu mạnh mẽ của đối phương rốt cục sụp đổ. Bọn họ bị đánh tơi bời chạy trốn khắp đồng hoang, nhưng kỵ binh phi nhanh vượt qua, không chút lưu tình giết hại bọn họ. Tiếng kêu rên, cầu xin tha thứ vang khắp cánh đồng như chỉ nhận được chiến đao lạnh lùng. Không chấp nhận đầu hàng, không có đồng tình cùng thương hại, nỗi hận của quân Đường bị áp chế ở trong lòng hai mươi mấy năm vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát.

Thung lũng Hoàng Hà, quân lính của Vương Tư Vũ đi ven bờ sông đã hai ngày. Mặc dù hiện tại mới là đầu xuân, nhưng ven sông lại giống hệt mùa hạ, nóng bức khác thường. Tiết trời thay đổi bất thường, đến ngày thứ ba thì không khí càng thêm nặng nề. Vào lúc xế chiều, mây đen phủ kín, bầu trời tối mịt đầy mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, một trận mưa rào gào thét xuất hiện.

Mưa rơi tầm tả đến hai canh giờ mới dừng lại. Quân Đường từ chỗ lầy lội rốt cục đi ra khỏi khe núi tới một vùng cao nguyên bằng phẳng. Không khí lập tức tươi mát hẳn lên lại mang theo cái se lạnh đầu xuân. Mặt trời đã ngả về tây, đường chân trời mênh mông được phớt qua một mảnh đỏ hồng. Bọn họ lúc này đã xâm nhập sâu mấy trăm dặm vào khu vực của người tộc Thổ Phiên.

“Cầu!” Vài tên binh lính lớn tiếng điên cuồng kêu lên. Ngay trước mắt bọn họ cách đó không xa là một cái cầu treo thật dài vắt ngang sông Hoàng Hà. Hơn nữa không chỉ một cái. Nhưng Vương Tư Vũ nhưng không có bị lây nhiễm. Hắn lập tức đứng tại một bãi đất, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chăm chú về phía nam. Trong ánh chiều tà của mặt trời sắp biến mất, một tòa thành trì cao vút đứng cuối trời. Hẳn là Uyển Tú Thành của tộc Thổ Phiên. Dưới ánh nắng chiều đỏ rực chiếu rọi trông nó giống hệt đất nước thần thoại.

Không! Không phải là đất nước thần thoại, nơi này hẳn là thế giới ác ma. Ánh mắt Vương Tư Vũ dần dần nheo lại thành vạch thẳng, hắn nhìn thấy ước chừng ngoài mười dặm có quân tộc Thổ Phiên đen ngòm đang đi qua Hoàng Hà. Bọn họ ít nhất có hơn ba vạn người, phảng phất như một con ác long màu đen nhằm huớng bắc xuất phát. Mà hướng bọn họ đi tới đúng là Thạch Bảo Thành.

Thiện Thành, bên trong phủ đô đốc Hà Hoàng, Mã Trọng Anh giống như một đống bùn ngồi nửa canh giờ. Sắc mặt lão bình tĩnh, khóe miệng vẫn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Trên bàn ở trước mặt lão trắng xóa như tuyết bởi các tin cầu cứu bay tới đã chất đống đầy nửa bàn. Có chừng hơn trăm thư, cái sớm nhất là một phong thư gửi tới từ quận Nghiễm Vũ hơn mười ngày trước, nhưng Mã Trọng Anh cũng chẳng có chút hành động nào.

Mã Trọng Anh từ vài thập niên đã cùng Đại Đường tác chiến. Những người như Vương Trung Tự, Ca Thư Hàn, Hoàng Phủ Duy Minh, An Tư Thuận nhiều lần đảm nhiệm Tiết Độ Sứ Lũng Hữu, Hà Tây đều là đối thủ của lão. Đối với những kình địch này thì lão biết quá rõ, thậm chí bản thân lão cũng nghiên cứu rất sâu về binh pháp của người Hán.

Từ năm ngoái sau khi đại bại trong trận Hội Tây Bảo, Mã Trọng Anh liền không hề khinh thường đối thủ trẻ tuổi Trương Hoán. Lão một mực chú ý nhất cử nhất động của Trương Hoán, cho đến sau khi hắn đột nhiên xuất binh chiếm cứ Lũng Hữu mà thay thế được Vi gia thì Mã Trọng Anh đã gần bảy mươi liền biết, đây chính là một đối thủ sau cùng của mình lúc về già. Việc bọn họ giao đấu với nhau là không thể tránh né. Trương Hoán nếu muốn thoát khỏi bất lợi về triều chính thì biện pháp tốt nhất chính là tiến công Hà Hoàng.

Sự thực, ngay từ lúc ban đầu khi biết được Lũng Hữu phát sinh phản loạn người Đảng Hạng, Mã Trọng Anh liền rất rõ ràng mục đích thực sự của Trương Hoán là tiến công Hà Hoàng. Còn tấn công người Đảng Hạng chẳng qua chỉ là hỏa mù.

Chuyện phát triển chính như lão dự liệu. Nhưng mà Mã Trọng Anh tịnh không lo lắng, tất cả lão đều tin sẽ không sao. Hiện tại điều lão quan tâm chính là tình hình tộc Thổ Phiên xuất hiện bất ổn. Gần đây có tin tức truyền đến, Thượng Kết Tức cùng Na Nang Thị tranh nhau đóng giữ La Ta. Hai người trở mặt, Na Nang Thị giận dữ dẫn quân rời khỏi La Ta. Trong lòng Mã Trọng Anh thập phần lo âu. Nếu như chuyện này xử trí không tốt thì sẽ trở thành nguồn gốc đại loạn của tộc Thổ Phiên.

Lúc này, từ xa có người phóng nhanh tới, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt “ Quân tướng nhà Đường sắp đến dưới thành mà đô đốc các ngươi lại án binh bất động. Ta muốn đi chất vấn ngài.”

Đó là Thượng Tán Bà ngày hôm qua vừa mới trở về Thiện Thành sau khi đi sứ Đại Đường. Nghe thấy âm thanh nôn nóng của hắn mà Mã Trọng Anh không khỏi lạnh lùng cười một tiếng. Thượng Tán Bà không hiểu rõ đại thế, mệt vì hắn còn làm tướng quốc.

Bên ngoài Thượng Tán Bà càng quát càng hung dữ, thấy vệ binh ngăn không được. Mã Trọng Anh lập tức đứng lên chắp tay đi tới ngoài cửa “ Có chuyện gì ồn ào?”

Thượng Tán Bà hôm qua sau khi vừa tới Thiện Thành liền biết được quân Đường đã tiến công quy mô Hà Hoàng, hắn vừa sợ vừa giận. Vừa mới không lâu ở Trường An thì Đại Đường Thái Hậu cùng tân Hữu Tể Tướng còn thể hiện với hắn về ý đồ hai nước Đường - Phiên sẽ hữu nghị nhiều đời. Hắn đang chuẩn bị đi về gặp Tán Phổ để khoe khoang thành tích. Nhưng chỉ chớp mắt mà tất cả đều thay đổi.

Với nội tâm cực kỳ thất vọng cùng sợ hãi đan xen lẫn nhau, biểu hiện ra bề ngoài chính là Thượng Tán Bà nôn nóng bất an. Hắn thấy Mã Trọng Anh đi ra liền lập tức nhảy dựng lên mà nói: “Tiên phong quân Đường đã đánh hạ được Hoàng Thủy Thành cách đây không đầy ba trăm dặm, vậy mà ngươi lại không có bất cứ chuẩn bị gì. Nếu như Hà Hoàng bị mất thì ngươi làm sao mà bẩm báo cho Tán Phổ!”

Mã Trọng Anh lạnh lùng nhìn ra tâm sự trong lòng đối phương. Kẻ tiểu nhân này không chỉ một lần trước mặt Tán Phổ nói lời gièm pha mình, hắn nặng nề hừ một tiếng mà nói: “Ta là đô đốc Hà Hoàng, nơi này tất cả đại sự nhà binh đều do ta quyết định, ngươi đừng vội can thiệp việc quân của ta.”

“Can thiệp việc quân?” Thượng Tán Bà nổi trận lôi đình, hắn lớn tiếng trách cứ: “Nếu như ngươi thật sự tích cực chống cự thì ta cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng ngươi rõ ràng là có ý khinh quân. Quân Thổ Cốc Hồn, quân Khương ngươi để cho bọn họ từng cánh từng cánh xông lên, kết quả lần lượt bị tiêu diệt. Quân Đường còn chưa đến Hoàng Thủy Thành mà ngươi lại lệnh năm nghìn quân coi giữ toàn bộ rút lui, đem Hoàng Thủy Thành chắp tay tặng cho kẻ địch, đây là việc quân của ngươi sao?”

Mã Trọng Anh giận dữ, hắn rút kiếm ra chỉ vào ngực Thượng Tán Bà gằn từng chữ: “Ngươi còn dám nói thêm một câu, ta liền chém ngươi ngay tại chỗ!”

Thượng Tán Bà giận dữ mà cười “ Trước mặt người của mình thì như sư tử hổ báo, trước mặt quân Đường lại như kẻ nhát gan. Uổng cho ngươi còn được Tán Phổ xưng là đệ nhất danh tướng tộc Thổ Phiên. Ta xem ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không bằng.” Hắn nặng nề nhổ một bãi trên mặt đất rồi hừ! một tiếng mà xoay người đi.

Mã Trọng Anh khinh thường nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt từ từ thoáng qua một luồng sát khí. Lão lập tức vẫy cho chỉ huy thân vệ bên cạnh, nhỏ giọng căn dặn hắn: “Người này chắc chắn chuẩn bị trốn đi. Ngươi đi xắp xếp một phen để hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”

“Vâng!” Chỉ huy thân vệ đáp ứng một tiếng, lập tức đi chuẩn bị nội tuyến.

Lúc này, phó tướng Tất Đạt Tàng đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà nói: “Đô đốc, tiên phong quân Đường tiến quân tốc độ cực nhanh. Ba trăm dặm, bọn họ chỉ cần một ngày một đêm liền đến. Nếu chúng ta không sớm chuẩn bị, đến lúc đó thực sự sợ vội vàng không kịp.”

Mã Trọng Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn “ Ngươi cũng không yên lòng với ta sao?”

“Thuộc hạ không dám!” Phó tướng bị ánh mắt lạnh như băng của lão quét qua, sợ đến khúm núm, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Có lẽ là biết thuộc hạ lo lắng có nguyên nhân, Mã Trọng Anh sắc mặt hơi nguôi, lão nhàn nhạt giải thích: “Ta đánh trận gần năm mươi năm, chẳng lẽ còn không đối phó được một thằng nhãi vừa mới mọc tóc sao? Nhất cử nhất động của Trương Hoán đã sớm nằm trong dự liệu của ta, ngươi đã hiểu rõ chưa!”

Tất Đạt Tàng hơi suy nghĩ một chút, hắn hốt nhiên bừng tỉnh đại ngộ “ Chẳng lẽ là Đô đốc dụ địch...”

Hắn cắn mạnh môi, không dám nói câu kế tiếp ra.

“Chuyện không phải đơn giản như ngươi tưởng.” Mã Trọng Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu lại dặn dò thủ hạ “ Theo ta đi đường, để ý tình hình trong thành.”

Sau khi tin tức quân Đường đã công chiếm Hoàng Thủy Thành truyền đến, bên trong Thiện Thành liền bị rối loạn bao trùm. Nghe nói ở Hoàng Thủy Thành người tộc Thổ Phiên bị giết rất nhiều, đây là điều khiến người tộc Thổ Phiên càng thêm hoảng sợ. Mọi nhà bèn thu thập đồ đạc, trước cửa các gia đình đều có xe ngựa chứa đầy hàng. Trên đường cái xe ngựa chạy vội vàng, người tộc Thổ Phiên nhà nào nhà nấy đều ngồi ở trên xe ngựa nhằm hướng cửa thành chạy đi. Tiếng la, tiếng chửi bậy không dứt bên tai.Lúc này, một lính đưa tin chạy gấp từ ngoài thành tới hắn bẩm báo sát bên tai Mã Trọng Anh: “Đô đốc, năm nghìn kỵ binh tiên phong của quân Đường chỉ còn cách không đầy năm mươi dặm, sau hai canh giờ sẽ đánh tới.”

Mã Trọng Anh gật đầu liền nói với thủ hạ: “Đi trấn an dân chúng tộc Thổ Phiên là ta đã phái đại quân đi đến lấy lại Hoàng Thủy Thành, quân Đường sẽ không đánh tới. Để cho bọn họ không phải kinh sợ lại càng không cần rời đi.”

Sau vô số lần được binh lính giải thích, người tộc Thổ Phiên đang hoảng hốt dần dần bình tĩnh trở lại. Dù sao hoảng sợ bỏ chạy thì tổn thất quá lớn, nếu đô đốc đã nói như vậy thì khẳng định là đúng, đại đa số người cũng tin nên sẽ chuyển thành nghe ngóng rồi lại quyết định sau.

Mã Trọng Anh có mấy trăm thân vệ vây quanh theo sau đi tới kho thóc, trong kho hàng lương thực rất nhiều. Lại còn chất đầy những đống tiền chật cả kho, lão nhìn một vòng liền hạ lệnh: “Đóng cửa kho hàng lại. Không có mệnh lệnh của ta thì ai cũng không được phép chuyển đi!”

Cửa lớn kho hàng đóng lại vang ầm ầm, phó tướng đứng bên cạnh lòng như lửa đốt mấy lần muốn khuyên lão đem kho hàng thiêu hủy. Nhưng thấy đô đốc sắc mặt u ám thì đành phải nuốt đề nghị vào trong bụng.

Lúc này, có thân vệ chạy tới bẩm báo “ Đô đốc, Thượng Tán Bà vì xúc động phẫn nộ quá độ nên đột nhiên ngã xuống đất mà chết. Nguyên nhân chết không rõ!”

Mã Trọng Anh khẽ gật đầu “ Làm cũng không tệ, nhớ kỹ trước khi quân Đường đến đây phải hậu táng hắn.”

Căn dặn xong, lão quay đầu ngựa lại đi tới trụ sở quân doanh. Lúc này lại có một lính đưa tin hỏa tốc từ ngoài thành phi nhanh đến. Binh lính nhảy xuống ngựa gấp gáp bẩm báo: “Đô đốc. Tiên phong quân Đường đã cách không đến ba mươi dặm, chỉ sau một canh giờ sẽ đánh tới. Thỉnh đô đốc nhanh chóng quyết định!”

“Ta đã biết, lại đi thám thính.”

Lúc này tất cả thân vệ bên cạnh Mã Trọng Anh đều dậm chân “ Đô đốc, tình huống vạn phần khẩn cấp, chúng ta mau rút lui đi!”

“Gấp cái gì! Chẳng lẽ ta không biết sao?” Mã Trọng Anh trợn mắt liếc nhìn bọn họ, rồi thong thả đi vào trong trụ sở quân doanh. Mọi người bất đắc dĩ đành phải đi theo vào. Trong trụ sở quân doanh khói bay mù mịt, hơn mười vị quan văn đang đốt cháy văn thư, các trong phòng đều vô cùng hỗn độn.

“Đô đốc, có cần thông tri cho bọn họ rút lui hết hay không?” Phó tướng Tất Đạt Tàng nhỏ giọng hỏi.

Mã Trọng Anh khoát tay chặn lại nhỏ giọng ra lệnh: “Nói cho mọi người nhất thiết không được lộ ra vẻ kinh sợ. Đi theo ta thị sát.”

Mã Trọng Anh chắp tay trong nha môn cứ từ từ bước đi thong thả, thỉnh thoảng mỉm cười cùng mọi người chào hỏi “ Quân Đường phải hai ngày sau khi mới có thể đánh tới, vẫn còn có thời gian. Các vị cần phải đốt cháy sạch hoàn toàn mọi thứ, không thể lưu lại cho quân Đường nửa điểm tin tức tình báo hữu dụng.”

Nụ cười ân cần của đô đốc cùng tin tức quân Đường phải hai ngày sau mới đến phảng phất như cho mọi người uống thuốc an thần. Không ít người lại chạy về bên trong phòng lấy những xấp văn thư đã chuẩn bị bỏ đi rồi lần lượt đốt cháy.

Mã Trọng Anh đi thị sát một vòng, lại cùng một vài quan văn chuyện trò vui vẻ, hứa hẹn thu xếp tương lai cho bọn họ rồi lúc này mới từ từ đi ra khỏi trụ sở quân doanh. Đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm rền, một kỵ sĩ báo tin binh dường như điên cuồng thúc ngựa phi đến. Không đợi ngựa dừng lại, hắn liền nhảy xuống ngựa gấp gáp đến run giọng mà nói: “Đô đốc, sáu ngàn thiết kỵ tiên phong của quân Đường đã đến ngoài mười dặm. Không tới nửa canh giờ nữa sẽ đánh tới, thỉnh đô đốc nhanh chóng rời đi.”

Mã Trọng Anh rốt cục thở ra một hơi thật dài. Lão nhảy lên mình ngựa, quay đầu lại vội vàng ra lệnh cho Tất Đạt Tàng: “Truyền mệnh lệnh của ta, quân đồn trú lập tức rút lui!”

Dừng một lát, hắn lại ra một đạo mệnh lệnh cuối cùng cho thân vệ: “Hoả tốc đi đến trong phủ của ta, đem tất cả nữ nhân của ta toàn bộ giết chết, một người không tha.”

Một khắc giờ sau, sáu ngàn thiết kỵ quân Đường do Đại tướng tiên phong Lý Song Ngư chỉ huy đã xuất hiện đen ngòm ở ngoài cửa đông Thiện Thành. đông môn ở ngoài, bọn họ đông như kiến cỏ ( nguyên văn: che kín trời), sát khí sắc bén tràn ngập trong trời đất.

Hai ngày sau, Trương Hoán tự mình dẫn ba vạn quân Đường chủ lực tiến vào trong tâm thống trị tại Hà Hoàng của người tộc Thổ Phiên, cũng đã từng là trung tâm chánh trị, quân sự của Đại Đường Lũng Hữu Tiết Độ Sứ.

Cướp bóc và giết chóc cũng đã ngừng, thi thể được chôn cất, vết máu bị xóa sạch, bên trong thành đã giới nghiêm để lộ sự lạnh lùng và yên tĩnh. Chỗ nào cũng có binh lính quân Đường tuần tra, một số nô lệ người hHán được khôi phục tự do luống cuống trốn ở sau cánh cửa sổ len lén đánh đại quân trùng trùng điệp điệp vào thành.

Trương Hoán tạm thời sắp xếp hành dinh bên trong phủ đô đốc Hà Hoàng. Nơi này cũng nhiều lần đảm nhiệm làm hành dinh Lũng Hữu Tiết Độ Sứ của Đại Đường. Thậm chí còn có thể thấy cái giếng do Vương Trung Tự đào, cái cây do Ca Thư Hàn trồng. Cổ nhân ngày trước thì người thời nay chỉ có thể nhớ lại. Trương Hoán chắp tay sau đít chậm rãi bước đi thong thả ở trong phủ. Hắn đi qua tiểu lâu nơi ái thiếp Hoàng Phủ Duy Minh từng ở, đi qua hầm chứa rượu mà An Tư Thuận yêu thích nhất. Có điều trong thời gian hơn mười năm, Đại Đường liền từ cực thịnh chuyển thành cực suy, rồi lại từ trong cực suy dần dần khôi phục.

Chiêm ngưỡng một lúc lâu, một người thân binh chạy tới bẩm báo “ Đô đốc, chúng tướng đã đến đại sảnh đường đang đợi đô đốc tới.”

Trương Hoán gật đầu, bước nhanh đi trở về sảnh chính của hành dinh, lúc này Lý Song Ngư cùng Hộ tào Tham quân Trình Đạc cùng với một số tướng lãnh đã lĩnh lệnh đến đây.

“Mọi người ngồi đi!” Trương Hoán khoát tay mời mọi người ngồi xuống. Hắn quét mắt liếc nhìn mọi người thấy gương mặt tất cả đều có sự kích động. Thu hồi lại Lũng Hữu Tiết Độ thật sự là một chuyện làm cho người ta phấn chấn.

“Ta mời mọi người đến, trước tiên là muốn nghe báo qua một số tình huống trong thành, sau đó là định thương lượng một phen phương hướng hành động cho bước tiếp theo.”

Trương Hoán nhìn thoáng qua Hộ tào Tham quân Trình Đạc liền cười nói: “Trình Tham quân, ngươi nói trước đi!”

“Khởi bẩm đô đốc, người tộc Thổ Phiên tựa hồ không hề phòng bị, các kho hàng và tờ trình bẩm báo lên trên không kịp đốt cháy. Ta đã phái người kiểm kê qua. Có kho lương tám vạn thạch, tiền hai mươi vạn quan, vải vóc bảy mươi lăm vạn súc. Còn có vô số vàng bạc khí giới.

Trình Đạc thập phần kinh ngạc sự hào phóng của người tộc Thổ Phiên. Từ Nghiễm Vũ đánh tới nơi này chỉ có một hai kho huyện bị đốt thành đất phẳng, còn lại tất cả hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có bị bại quân mang đi. Có điều hắn làm quan quản lý tiền lương thì người tộc Thổ Phiên để lại tiền lương đương nhiên càng nhiều càng tốt.

“Còn có, quân lính thu được ở bên trong trụ sở rất nhiều văn thư sổ sách. Tình hình các nơi dân cư, thổ địa Hà Hoàng cùng với thu thuế đều rõ ràng, đặc biệt sổ sách ghi chép lại bằng Hán văn.”

Trương Hoán gật đầu, lại hỏi Lý Song Ngư: “Bên phía ngươi tình hình như thế nào?”

Lý Song Ngư nửa quỳ làm một động tác chào theo nghi thức quân đội rồi nói: “Xác thật có chút kỳ quái. Theo điều tra, Mã Trọng Anh tại một khắc trước khi chúng ta đánh tới mới bỏ chạy. Bên trong quân doanh tộc người Thổ Phiên có rất nhiều quân dụng vật tư đều chưa kịp mang đi. Khi chúng ta vào thành thì người trong thành cứ như mới tỉnh lại từ trong mộng. Quả thực làm cho người ta khó hiểu.”

Lúc này, Trương Hoán liếc mắt thoáng nhìn Lận Cửu Hàn muốn nói lại thôi, bèn cả cười mà nói: “Nếu gọi mọi người tới, chính là hy vọng mọi người nói thoải mái để có thể phổ biến rộng rãi thông tin mà bàn luận. Lận Cửu Hàn, ngươi có gì nói cứ việc nói thẳng.”

Lận Cửu Hàn đỏ bừng lên mặt, tiến lên thi lễ đạo: “Đô đốc, theo ta đây rõ ràng là kế dụ địch xâm nhập. Mấy ngày trước chúng ta chiếm lĩnh Hoàng Thủy Thành thì không có gặp phải bất cứ chống cự. Lui một bước mà nói, coi như từ bỏ Hoàng Thủy Thành do không kịp đề phòng, nhưng Mã Trọng Anh cũng có thể biết chúng ta ít ngày nữa sẽ đánh tới, vì vậy kho hàng hắn cũng nên mang đi. Lại càng không đến một khắc trước mới rời đi. Những chuyện này thật sự không hợp với lẽ thường, cho nên ta nghĩ là Mã Trọng Anh đang dụ chúng ta xâm nhập.”

“Ta cũng tán thành như Lận tướng quân giải thích.” Lý Song Ngư tiếp lời nói: “Kỳ thật còn có một số hiện tượng kỳ quái. Tỷ như Mã Trọng Anh lại giết chính thê thiếp của mình, hắn hoàn toàn có thể đưa họ đi trước. Không ít người tộc Thổ Phiên vốn đã muốn chạy trốn, Mã Trọng Anh lại nói cho bọn họ là đại quân đã đến Hoàng Thủy cùng chúng ta tác chiến. Quả thực chính là muốn bọn họ ở lại, thật không hợp với lẽ thường.”

“Những quan viên tộc Thổ Phiên này cũng là bị Mã Trọng Anh lừa gạt. Bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.” Hộ tào Tham quân Trình Đạc cười bổ sung tiếp.

Trương Hoán không nói gì, hắn chắp tay sau đít cúi đầu bước đi thong thả trầm tư bên trong sảnh đường “ Các loại dấu hiệu chứng thật là rất rõ ràng kế dụ địch xâm nhập. Mà nếu quả chỉ giải thích là dụ địch xâm nhập, tựa hồ lại có điểm quá coi thường Mã Trọng Anh. Chẳng lẽ là hắn dùng không thành kế sao? Kỳ thật trong tay hắn không còn binh lực, sợ quân Tây Lương chúng ta đuổi giết hắn cho nên bố trí nghi binh để mê hoặc ta, thực sự là như vậy sao? Nhưng trong tin tức thám báo có nói trong tay của hắn còn có một vạn tinh binh tộc Thổ Phiên, điều này giải thích thế nào đây? Còn có Vương Tư Vũ, bọn họ đến bây giờ một chút tin tức cũng không có. Chẳng lẽ là bọn họ đã cướp lấy Thạch Bảo Thành làm Mã Trọng Anh thảng thốt hoảng sợ rút lui sao? Điều này cũng không có khả năng. Nếu như Vương Tư Vũ đã cướp lấy Thạch Bảo Thành, đường lui của Mã Trọng Anh đã đứt, hắn càng không thể có thể rời bỏ Thiện Thành, thật sự là làm người khác khó hiểu đây!”

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx