sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 254: Hiệu Ứng Liên Hoàn

Thôi Khánh Công trầm mặc một hồi lâu, Mã Tư Nghi chuẩn bị đầy đủ lý do hiệu quả và lợi ích rốt cục làm hắn động tâm. Hắn chậm rãi gật đầu “ Được rồi! Nếu vậy thì ta đây nghe ngươi lần này.”

Hai người đang nói thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Thôi Khánh Công kéo màn xe, nhìn thăm dò phía trước. Chỉ thấy trong màn đêm lờ mờ, bên ngoài trăm bước có chừng hơn ngàn người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng người hô ngựa hý.

Hắn thấy một người thị vệ dò đường chạy trở về, liền hỏi không vui: “Phía trước đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Vương gia, phía trước là đoàn xe của Chu Tướng quân, một chiếc xe ngựa bị hỏng ngăn chận đường đi.”

Mã Tư Nghi đột nhiên ngắt lời hỏi: “Đó là Chu Tướng quân?”

“Chính Chu Thử.”

Thôi Khánh Công cả kinh, hắn cùng Mã Tư Nghi nhìn nhau. Hai người đồng thời ý thức được đây là Chu Thử muốn chạy về Hán Trung. Thôi Khánh Công lập tức hạ lệnh cho thị vệ: “Đi thông báo cho Chu Thử, ta có đại sự muốn cùng hắn mật đàm bên đường.”

Cách Trường An về phía tây hai mươi dặm là trấn Tam Kiều. Đại đội nhân mã của Trương Hoán đã ngừng một canh giờ. Trước đó, mười mấy tên lính liên lạc của hắn đã lao tới hai quận Khai Dương, Lũng Tây mệnh lệnh năm vạn đại quân đóng quân ở hai nơi nhằm hướng ranh giới Phượng Tường áp sát. Lại bí mật phái người đi trước đến Phượng Tường, bắt liên lạc cùng phán quan Hàn Khánh quân Phượng Tường. Đồng thời lại truyền tin gấp cho Hồ Dong nói rõ cho hắn sách lược của mình.

Hiện tại, hắn chỉ chờ đợi tin tức phía Trường An.

Trương Hoán tựa vào bên trong xe nhắm mắt dưỡng thần đã gần một canh giờ, vẫn không có tin tức gì truyền đến. Ba nghìn thân binh của hắn đều là loại tinh nhuệ nhất trong quân Tây Lương. Mặc dù chúa công không có chỉ thị gì, nhưng không ai biểu hiện ra không vui hoặc xôn xao, cũng không ai nói chuyện. Đội ngũ chỉnh tề như một, ánh mắt mỗi người đều lạnh như băng như nước lẳng lặng cùng đợi mệnh lệnh. Trong đêm đen, đội quân này phảng phất đông cứng thành núi.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa liên tiếp rõ ràng từ mặt đông truyền đến. Mắt Trương Hoán hơi hơi mở ra một kẽ hở, tin tức hắn phải đợi rốt cục đã đến.

Người báo tin phi nhanh mà đến, ở trước xe ngựa Trương Hoán thì phi thân nhảy xuống, lớn tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm đô đốc, Chu Thử có một ngàn kỵ binh hộ vệ đã ra khỏi Trường An, đang nhanh chóng đi đến đây”

“Hắn mà cũng có lúc sợ hãi sao?” Trương Hoán cười nhạt, lập tức hạ lệnh: “Binh chia làm hai đường, một đạo hoả tốc quay về Lũng Hữu, một cánh theo ta theo hướng bắc vòng đến Phượng Tường.”

Phượng Tường, cánh cửa lớn này ở phía tây Quan Trung vẫn yên tĩnh như mọi khi. Tường thành cao lớn đắm chìm trong ánh nắng vàng ban mai, mũ giáp kim loại trên người binh lính phản quang rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Cách phía đông thành Phượng Tường nam dặm có một quân doanh quy mô nhỏ sừng sững trên một cánh đồng lớn. Mặc dù kích thước không lớn nhưng phòng thủ nghiêm mật, hàng rào gỗ thật lớn bao quanh doanh tướng quân. Trên sáu trạm canh gác tạm thời có binh lính nhìn quanh dò xét, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào phương xa.

Nơi này là thân binh doanh tạm thời của Trương Hoán, một ngàn thân binh tới trước đã trú doanh hai ngày, còn chính đội của Trương Hoán thì tối hôm qua mới đến. Giờ phút này, hắn có vài thân binh nhìn về phương xa hướng thành Phượng Tường. Trong thành chỉ có tám ngàn quân coi giữ, Tiết Độ Sứ vẫn đang là Lý Mạc. Vị này vốn là tướng lãnh thuần phục Thôi Viên. Ba năm trước đây sau khi Thôi Viên rơi đài liền dứt khoát đầu quân dưới trướng tân Hữu Tể Tướng Thôi Ngụ, là người ủng hộ đáng tin của Thôi Ngụ. Binh lực của hắn mặc dù không nhiều lắm, nhưng vị trí chiến lược của Phượng Tường lại trọng yếu khác thường. Vốn nó để phòng ngự dân tộc Thổ Phiên đông tiến, nhưng lúc này lại biến thành nơi quan trọng để đề phòng Chu Thử xâm phạm lên bắc. Phượng Tường cũng từ đó trở thành tiêu điểm chú ý của cả Trường An.

Nếu như chỉ nói từ khía canh quân sự thì để cướp lấy Phượng Tường, Trương Hoán không cần tốn nhiều sức liền có khả năng làm được. Nhưng làm như vậy hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ có làm cố gắng phai nhạt chuyện mình chiếm lĩnh Lũng Hữu mấy năm nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa sẽ gây trở ngại cho việc thực thi chiến lược tương lai của mình. Nhưng cướp lấy Phượng Tường lại ở vào thế tất phải làm. Đoạt được Phượng Tường sẽ làm địa vị chính trị của mình tiền lên phía trước một bước dài có tính thực chất. Nếu như bị Bùi Tuấn đoạt tiên cơ thì chính mình sẽ hối tiếc không kịp.

Cũng không thể khinh xuất, lại không thể chờ đợi tiêu cực, điểm trung tâm mấu chốt nhất chính là thành lập một loại tình thế, mà ở dưới tình thế đó tất cả mọi người đều hy vọng chính mình trú binh Phượng Tường làm cho những người chỉ trích không có lời nào để nói. Có lẽ đây chính là chính trị.

“Đô đốc, có người đến.” Lính gác trên trạm canh gác phát hiện cách ngoài hai dặm có hơn mười kỵ sĩ đang hướng bên này phi nhanh mà đến. Không đợi Trương Hoán hạ lệnh, Đô úy thân binh doanh Lý Định Phương đã dẫn hơn một trăm kỵ binh nghênh tiếp kiểm tra. Chỉ chốc lát, Lý Định Phương như một trận gió quay về “ Đô đốc, người mới đến tự xưng Hành Quân Tư Mã quân Phượng Tường Hàn Khánh.”

Trương Hoán gật đầu, hắn đang chờ đợi chính người này “ Dẫn hắn tới trong trướng của ta đi.”

Rất nhanh, thân binh dẫn Hàn Khánh tới soái trướng. Hàn Khánh cũng là cây cọc ngầm mà Bùi Tuấn cắm ở trong quân Phượng Tường. Ba năm trước đây đã cùng Trương Hoán hợp tác, vẫn luôn luôn duy trì liên lạc. Lần này có thể thực hiện chiến lược Phượng Tường hay không thì hắn là một nhân vật mấu chốt.

“Tham kiến đô đốc!” Hàn Khánh tiến vào trướng khom người thi lễ, sở dĩ đối với Trương Hoán hắn thi lễ của thuộc hạ, bởi vì thực sự Hàn Khánh đã là nửa thuộc hạ của Trương Hoán. Ba năm vừa rồi không chỉ có cha mẹ vợ con của Hàn Khánh ở quê hương hưởng hết vinh hoa phú quý, hơn nữa bản thân Hàn Khánh cũng nhiều lần viết thơ cho Trương Hoán tỏ vẻ thuần phục. Hàn Khánh là người thông minh, hắn biết Lũng Hữu đối đãi mình như thế tất nhiên là bởi vì hắn có giá trị để dành. Để đề cao hàm kim lượng của mình, mấy năm này Hàn Khánh bỏ ra nhiều công sức phục vụ vợ con Lý Mạc nên từng bước một được hắn tín nhiệm. Hắn được thăng lên làm Hành Quân Tư Mã kiêm nhiệm phó Tiết Độ Sứ, trở thành nhân vật thứ hai trong quân Phượng Tường. Buổi tối ngày hôm trước, Trương Hoán phái mật sứ tìm đến hắn, hắn liền biết thời gian ra tay của mình rốt cục đến.” Mời ngồi!” Trương Hoán nửa nằm ở trên giường cười cười khoát tay nói: “Có thương tích trên người nên thứ cho ta không thể đứng lên nghênh đón Hàn Tư Mã.”

“Thuộc hạ không dám.” Hàn Khánh được yêu mà sợ bèn ngồi xuống, lại căm giận nói: “Thuộc hạ nghe nói đô đốc là bị Chu Thử ám sát bị thương, người này dám ở dưới chân Thiên Tử làm chuyện như vậy, thật sự khiến người khác phẫn nộ. Hôm qua người này đã đi qua Phượng Tường trở về Hán Trung. Thuộc hạ bây giờ còn hối hận, sớm biết thế thì thuộc hạ liền vì đô đốc ngăn cản người lại.”

Đối với việc Hàn Khánh tỏ vẻ thuần phục đến buồn nôn, Trương Hoán chỉ cười một tiếng. Thiên hạ thường thường đều là vì lợi, dùng ở trên người Hàn Khánh cũng không hoàn toàn đúng. Ích lợi chỉ là một phần, mà quan hệ lợi hại mới là mấu chôt làm Hàn Khánh thuần phục chính mình. Người này chân đạp ba chiếc thuyền, Thôi Ngụ, Bùi Tuấn, sau đó lại là Lũng Hữu. Hiện tại hắn cho dù là quay đầu sám hối với ai thì đều chỉ có con đường là tử lộ, bản thân hắn cũng biết rõ điểm này. Cho nên mới nhiều lần viết thơ thuần phục để tiêu trừ sự nghi ngờ của Lũng Hữu có thể đối với hắn.

“Lần này tìm Hàn Tư Mã đến là hy vọng Hàn Tư Mã làm vài chuyện.” Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn lập tức bày ra một ánh mắt chăm chú thì không khỏi mỉm cười tiếp tục nói: “Thứ nhất, ta muốn danh sách binh lính quân Phượng Tường, muốn có tư liệu tường tận nhất về từng binh lính. Thứ hai, ta muốn tình báo về tất cả quan lại trung cấp của Lý Mạc, cũng dưới dạng đầy đủ nhất. Còn như cái thứ ba, ta hy vọng phát sinh một chuyện án tử Lý Mạc tham ô quân lương để khi ta cần thì sẽ bùng phát ra ngoài.”

“Thuộc hạ đã biết, thuộc hạ đi làm cái này.” Hàn Khánh nhanh nhẹn toàn bộ đáp ứng. Hắn đứng lên vừa muốn đi thì Trương Hoán gọi hắn lại. Ba chuyện này liên quan đến việc chiến lược Phượng Tường có thể thành công hay không, do đó hắn không thể có chút sơ ý. Trương Hoán do dự một phen, lại nheo mắt cười nói: “Để bảo vệ an toàn cho ngươi, ta cho ngươi ba trăm binh lính hộ vệ quanh mình. Một mình ngươi nghĩ biện pháp đem thu xếp cho bọn họ bên người. Ngoài ra cha mẹ vợ con của ngươi ta cũng đã phái người đưa đến Lũng Hữu, để ngươi không có buồn phiền vì việc nhà. Chờ chuyện này hoàn thành thì Phượng Tường Tiết Độ Sứ mới liền để ngươi tiếp nhận!”

Đối phó con mèo ba chân Hàn Khánh này, biện pháp tốt nhất là chặt đứt tất cả đường lui của hắn, không để cho hắn nghĩ tới những điều không an phận mới có thể khiến hắn hoàn toàn thuần phục chính mình.

Hàn Khánh hoảng sợ cáo từ đi, trong đại trướng lại an tĩnh. Trương Hoán nửa nằm trên giường trầm tư không nói, trong đầu đang xem suy diễn mỗi một nước cờ hướng đi trên bàn đại cuộc cờ, chỉ e sợ có nửa điểm sơ hở. Bùi Tuấn, Thôi Ngụ, Chu Thử, Thôi Tiểu Phù, Thôi Khánh Công, trong óc của hắn hốt nhiên lóe lên một cái, Thôi Khánh Công. Chính mình thiếu chút nữa lại quên mất người này, hắn nếu có thể nghĩ ra việc cắt đứt thuỷ vận để bức bách triều đình, nói rõ bên cạnh hắn có người tài ba. Khi mình bố trí tình thế đại cục thì hắn sẽ làm được gì đây? Là chỉ lo thân mình, hay còn có ý đồ gì khác?

Trong lều trại thập phần an tĩnh, Trương Hoán nhắm chặt hai mắt phảng phất như ngủ thiếp đi. Mười mấy thân binh chung quanh đều vẫn không nhúc nhích, không dám quấy rầy đô đốc suy nghĩ sâu xa. Ước qua một khắc thì hắn chậm rãi mở mắt ra, người nào không nghĩ xa tất có họa gần. Nếu như hắn không làm chuẩn bị sớm hơn, chỉ sợ chuyện đến trước mắt thì liền không còn kịp rồi.

Trương Hoán ngồi dậy, dứt khoát hạ lệnh cho thân binh: “Truyền lệnh khẩn cấp của ta đến Thục trung. Lệnh cho Lận Cửu Hàn dẫn ba vạn quân đi trước đến quận Nam Bình ( nay là Trùng Khánh ), trong vòng ba ngày thu thập cho ta ba trăm chiếc thuyền lớn để vận binh, tùy thời đợi lệnh đông tiến.”

Trên thành Phượng Tường, Lý Mạc lo lắng nhìn chăm chú về phương tây. Hắn vừa mới nhận được bẩm báo của trạm canh gác vùng biên. Hai quận Khai Dương, Lũng Tây có hơn năm vạn binh lực đang tới gần phía nam Phượng Tường. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, mặc dù Lý Mạc cũng nghe nói chuyện Trương Hoán bị mưu sát tại Trường An, cũng đoán được Trương Hoán điều binh rất có thể là chuẩn bị tấn công Hán Trung.

Tấn công Hán Trung thì hắn không phản đối, thậm chí hai tay tán thành. Nhưng năm vạn đại quân quá cảnh khiến cho trong lòng hắn thấp thỏm bất an. Cũng giống như có hai người chém giết bên cạnh giường của hắn thì hắn còn có thể bình yên mà ngủ sao?

“Như thế nào Thôi Tướng quốc còn không tin tức?” Lý Mạc nhướng mày, tự nhủ.

Thân binh bên cạnh hắn bỗng nhiên chỉ vào một người đang hướng tường thành chạy tới mà hô: “Tướng quân. Có tin tức đến.”

Chỉ thấy trong tay binh lính đó cầm một phong thơ đang chạy nhanh mà đến. Lý Mạc tinh thần chấn động liền bước nhanh nghênh đón “ Có tin tức gì không?”

“Bẩm báo tướng quân, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán phái người đưa tới một phong thơ.”

Trương Hoán? Lý Mạc trong lòng một hồi thất vọng, không phải Thôi Ngụ gởi thư, không phải tin về Trương Hoán mà hắn đang chờ đợi. Lý Mạc tiếp nhận tin, xé phong bì da rồi mở thư.

“Phượng Tường Tiết Độ Sứ Lý sứ quân các hạ, Chu Thử tàn bạo bất nhân, Thục Trung lâm vào lầm than lâu rồi, nay trốn chui như chuột đến Hán Trung. Hoán nghe thấy Nam Trịnh đã thập hộ bát binh, thập lương cửu quân, nghĩ chẳng tồn tại được bao lâu…”

Tại kinh thanhfSow Hành Thủy đứng lên chắp tay tạ ơn: “Đa tạ Tướng Quốc cứu viện. Ta bây giờ liền về Hoài Nam, nếu như bình an vô sự, ta sẽ tranh thủ trở về trước tân niên.”

“Cũng tốt! Hoài Nam có hiền đệ tọa trấn, ta cũng an tâm.”

Sở Hành Thủy vội vã đi, Bùi Tuấn lập tức nhíu mày lại. Vừa mới rồi thực sự không phải là lão ứng phó Sở Hành Thủy, mà thật sự là quyết định triển khai quân cảnh cáo Thôi Khánh Công. Quận Quảng Lăng đến quận Dư Hàng là vùng giàu có và đông đúc nhất Đại Đường. Nếu như bị Thôi Khánh Công chiếm lĩnh thì đó là cơn ác mộng của Bùi Tuấn. Cho dù như thế nào, lão cũng sẽ không để Thôi Khánh Công lấy được, chỉ là nếu mình đem tinh binh đặt ở Hoài Bắc, vậy Chu Thử ở Hán Trung làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể giao cho Trương Hoán chăng?

Bùi Tuấn do dự thật lâu, rốt cục trong lòng đành quyết đi tới bàn bên cạnh viết ba phong thư lệnh thị vệ chuyển đi. Một phong là lệnh cho quân đóng ở Thiểm quận cùng quận Hoằng Nông nhằm hướng đông xuất phát. Một thư khác là cho Thôi Viên, hy vọng lão có thể suy nghĩ đại cục, từ Sơn Đông xuất binh Bành quận phối hợp chính mình ngăn cản dã tâm của Thôi Khánh Công. Còn một phong cuối cùng chính là gửi cho Trương Hoán, hoàn toàn đáp ứng cả ba điều kiện của hắn, hy vọng hắn có thể thay triều đình kiềm chế Chu Thử.

Ba phong thư phát ra, trong lòng Bùi Tuấn cũng dễ dàng không ít. Lão trở lại trước bản đồ cẩn thận nghiên cứu tình thế Trung Nguyên. Nhìn một hồi lâu, lão không khỏi thở dài. Hoài Bắc có một Thôi Khánh Công, Hoài Tây là một Lý Hi Liệt, còn có một Lý Hoài Quang ở Trần Lưu. Ba người này đều là cá mè một lứa, nếu như không nhanh chóng loại trừ bọn họ, chỉ sợ tương lai Đại Đường sẽ náo động căn cơ.

Lúc này, cửa mở ra truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Bùi Tuấn từ từ quay đầu lại thấy Bùi Đạm Danh đứng ở trước cửa. Lão không khỏi mặt trầm xuống, trách cứ không vui: “Ngươi làm việc như thế nào vậy? Ngươi không phải nói đã mua chuộc được Mã Tư Nghi sao? Vì sao Thôi Khánh Công còn hành động như thế?”

Liên tiếp ba vấn đề đưa ra, Bùi Đạm Danh đỏ bừng mặt hồi lâu đáp không được. Bùi Tuấn liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi tự mình đi liên lạc Mã Tư Nghi, bảo hắn ngăn cản Thôi Khánh Công đông tiến. Nếu như thật sự không ngăn cản được thì cũng bảo hắn ngăn trở thời gian Thôi Khánh Công đông tiến tối thiểu một tháng, hiểu chưa?”

“Vâng!” Bùi Đạm Danh hô một tiếng rồi xoay người liền đi.

“Quay lại!” Bùi Tuấn lại quát hắn “ Cũng phái người đến quận Phượng Tường, theo dõi nhất cử nhất động của Trương Hoán cho ta, tùy thời báo cáo cho ta.”

Trung tuần tháng mười một năm Tuyên Nhân thứ sáu, triều đình chánh thức bổ nhiệm Trương Hoán làm Binh Bộ Thượng Thư kiêm Ngự Sử đại phu, Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, lại phong làm Chinh tây Đại Nguyên soái toàn quyền phụ trách xử lý việc ở Hà Tây, An Tây. Vốn là Binh Bộ Thượng Thư Thôi Khánh Công thì đổi là Giáo Kiểm Binh Bộ Thượng Thư. Mặt khác, triều đình lại đột nhiên bắt đầu dùng Trương Phá Thiên đã nhàn rỗi nhiều năm cho tiếp nhận làm Môn Hạ Thị Lang.

Sau khi liên tiếp diễn ra biến hóa nhân sự, năm vạn quân binh Lũng Hữu chia làm hai đường. Một cánh lao tới Đại Tán Quan tiếp nhận phòng ngự thay quân Phượng Tường, một hướng khác thì giữ Tà Cốc, cũng phân ra năm nghìn người thủ Tử Ngọ Cốc phòng ngừa Chu Thử dùng kỳ binh tập kích Trường An.

Cùng lúc đó, tiền quân của Chu Thử đánh bất ngờ Đại Tán Quan thất bại lui binh ba mươi dặm chờ đợi chủ lực tăng viện. Lúc này rốt cục Chu Thử cũng nghe vào người em Chu Thao cùng mưu sĩ Tề Lộc luôn hết lời khuyên răn, thay đổi tư thế tiến công, bắt đầu tiến vào giai đoạn phòng ngự. Cũng cử sứ giả vào triều, nói rõ chính mình cũng không có ý phản loạn, không nhòm ngó Quan Trung.

Đại quân Trương Hoán sau khi tiến vào Quan Trung cũng không vội vàng tiến công. Một mặt thì dẫn đường cho dân chạy nạn thoát khỏi Hán Trung đến Lũng Hữu an cư, về phương diện khác mở rộng lương khố, tích cực chuẩn bị chiến tranh. Tư thế tiến công của đại quân thì khuếch trương, nhưng lại giương cung mà không bắn.

Đầu tháng mười hai, tình thế Hán Trung dần dần yên tĩnh, mà tin tức Thôi Khánh Công muốn tiến công Hoài Nam lại lan truyền nhanh chóng. Trường An lại quay đầu chú mục sang đông, nhìn về hướng đông nam.

Sông lớn nước chảy xiết, trời xanh không mây. Một đội ba trăm chiếc thuyền lớn tạo thành đội tàu xuôi dòng Trường Giang vạn dặm, mang theo hơi thở của núi Ba sông Thủy chảy xuôi hướng đông nam. Đây là một đạo binh đang hành quân mấy ngàn dặm đến tận Giang Hoài trợ giúp quân đội Sở gia. Mấy ngày trước, Sở Hành Thủy đích thân đi đến Phượng Tường thỉnh cầu Trương Hoán xuất binh trợ giúp Hoài Nam. Mặc dù cách xa nhau ngàn dặm, Trương Hoán vẫn khẳng khái đáp ứng hạ lệnh ba vạn quân Lũng Hữu từ Thục Nam quận Nam Bình lên thuyền xuất phát.

Đoàn thuyền đã đi năm ngày, một ngày kia đội tàu đi qua Di Lăng, phía trước là thành Nghi Đô, mặt sông liền trở nên rộng rãi. Trời nước nối liền mang theo mùi gió sông từ sau lưng ập đến làm những lá cờ thương thuyền kêu phần phật.

Tại chỗ cao nhất của thuyền đầu tiên, Lận Cửu Hàn mặc áo ngắn cải trang ngắm nhìn phương xa. Sự kích động cùng nghiêm nghị trong mắt ưng trọng đồng thời nhìn khắp không bỏ sót cái gì. Hôm nay vừa lúc hắn ba mươi tuổi, nam nhân tam thập nhi lập, ba mươi tuổi mà Lận Cửu Hàn đã xông xáo mọi nơi được mười lăm năm. Hắn từng dựa vào một thanh cô kiếm tung hoành hai bờ sông Hoài, giành được danh tiếng nghĩa hiệp, lại từng bị trói ở pháp trường, vào lúc tử thần nhe răng cười thì may mắn thoát thân. Nhưng cho dù năm tháng trôi qua huy hoàng như thế nào, cho dù tâm trí hắn đã sớm thành thục đều không thể so sánh với tâm tình của hắn lúc này, đều khó có thể ức chế nội tâm đang kích động. “ Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ. Bất tẫn Trường Giang cổn cổn lai” ( Rừng rông vô biên vi vu réo. Không bằng Trường Giang cuồn cuộn trôi). Mãi cho tới hôm nay, vào tuổi ba mươi thì hắn mới có một loại hoài bão hào hùng không phụ kiếp nầy. Nhìn sông nước bao la một màu mênh mông cuồn cuộn, Lận Cửu Hàn cơ hồ muốn gào lên thật dài.

“Lần đi Giang Nam này, tiếng là cứu Sở, kỳ thật là bố trí nước cờ cho mọi chuyện ở lưỡng Hoài. Ngươi có khả năng lĩnh quân đóng ở Trường Sa, giám thị biến động khác thường ở lưỡng Hoài, hỗ trợ bên ngoài Lũng Hữu cho ta.”

Lời Trương Hoán dặn bảo giờ phút này vẫn còn phảng phất lóe lên trong đầu hắn. Đi một bước phải tính nước cờ xa trong toàn quốc. Nó đánh dấu dòng suy nghĩ này của đô đốc đã đột phá gông cùm xiềng xích của một địa bàn mà bắt đầu lòng mang thiên hạ. Giờ phó thác gánh nặng liền giao cho Lận Cửu Hàn hắn. Lận Cửu Hàn cảm xúc mênh mông, hắn đột nhiên có một loại xúc động của kẻ sĩ dám chết vì tri kỷ.

“Lận tướng quân.” Một người binh lính trên tháp viễn vọng hô lớn “ Bên phải phía trước có thuyền ngăn cản.”

Lận Cửu Hàn nao nao, hắn lập tức đi tới phía bên phải thuyền thò đầu nhìn ra. Chỉ thấy hơn mười chiếc thuyền nhỏ xếp hình chữ nhất. Lận Cửu Hàn thân gánh trách nhiệm nặng nề nên hắn không dám khinh thường, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ “ Nói các huynh đệ đều vào khoang đi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx