sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 292: Việc Nhỏ Ở Trạm Dịch

“Ăn cơm chưa?” Trương Hoán đột nhiên cảm giác được mình hỏi hơi thừa, hắn tự giễu cười cười. Vài tên thân binh bưng thức ăn bước nhanh đi vào gian phòng.

“Lại đây, chúng ta cùng nhau ăn đi!” Giọng điệu Trương Hoán thực nhẹ nhàng, hắn tận lực sử dụng không khí trong phòng đã dịu đi.

“Ngươi thực sự bị thương?” Bình Bình nghi hoặc đánh giá hắn, nàng xuất thân từ Dược Phòng nên đối với mùi thuốc có một loại mẫn cảm trời sanh. Nếu như Trương Hoán bị thương, tại sao trên người hắn không có chút mùi thuốc nào.

“Nàng đừng hỏi, có những vết thương không phải là nàng có thể biết đến.” Trương Hoán thuận miệng ứng phó, nhưng đột nhiên thấy Bình Bình mặt đỏ khó hiểu hắn mới giựt mình cảm giác chính mình nói gì đó bậy bạ.

“Ta đang đau bụng, nàng nghĩ đi đâu vậy.” Trương Hoán cười cầm lấy chiếc đũa tiện tay muốn khỏ đầu nàng một cái, đó cũng là thói quen của bọn họ từ trước. Bình Bình giống như sẽ đưa đầu né sang một bên rồi sau đó chạy đi tố cáo với cha. Sở dĩ nàng ngốc chính là vì Trương Thập Bát luôn dùng chiếc đũa gõ đầu nàng.

Nhưng hôm nay chiếc đũa lại không gõ xuống dưới, Bình Bình có chút khẩn trương né tránh “ Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, chúng ta ăn cơm đi!” Trương Hoán cầm bát cơm và từng miếng, trong lòng hắn tràn ngập mất mát. Một mảnh ký ức về chuyện cũ đã từng lơ đãng vứt bỏ như lá cây, khi hắn lại nhặt lên thì trên lá cây đã sớm phân bố đầy dấu vết năm tháng.

Bình Bình yên lặng ăn cơm, nàng không nói gì thêm. Đối với nàng mà nói, nam nhân trước mắt quen thuộc mà lại xa lạ. Nàng là một thiếu nữ cố chấp, một mực sinh hoạt trong giấc mộng mình thêu dệt. Trong quá khứ Trương Thập Bát đại biểu cho thế giới tình cảm tại nội tâm sâu kín nhất của nàng, nơi đó có niềm hạnh phúc cả nhà của bọn họ mỗi một ngày, có chờ mong nàng mỗi một ngày đưa điểm tâm cho Trương Thập Bát, có lời cha răn dạy trước những trò quái quỉ của nàng, có những lời càm ràm cùng oán giận của mẹ. Những thứ này trong cuộc sống nhàn nhạt của Bình Bình lại là kí ức nàng trân quý nhất, khó quên nhất.

Cách đây không lâu, mẹ có nói cho nàng, Trương Hoán sẽ lấy nàng thì nàng không có hạnh phúc mừng rỡ như điên. Ngược lại là một loại mất mát khó tả. Tựa như Trương Hoán chiếu cố nàng là một loại trách nhiệm, nàng gả cho Trương Hoán cũng là một loại nghĩa vụ, nàng không cách nào cự tuyệt. Nếu không cha nàng dưới suối vàng có linh cũng không cách nào nhắm mắt. Nhưng hiện tại trên người Trương Hoán nàng còn có thể tìm được hình bóng Trương Thập Bát ngày trước sao?

“Thập Bát Lang, Tam thúc của ta kết hôn.” Bình Bình khó khăn mới nhớ ra một chuyện thú vị.

Tên du thủ du thực Lâm Tam thúc lại kết hôn! Trương Hoán cũng có thập phần hứng thú bèn hỏi “ Tân nương là ai? Mà lại có thể làm cho Lâm Tam thúc của chúng ta cũng chịu tước vũ khí đầu hàng.”

“Là một người quả phụ, năm trước chồng đã chết. Chính là con gái Diêm chưởng quỹ cửa hàng quan tài Lâm Chi Đường bên cạnh chúng ta.” Bình Bình nhịn không được cười nói: “Chính khi còn bé luôn chạy đến chỗ cha tố cáo ngươi giống Diêm quan quan.”

“Là nàng ta!” Trương Hoán cố gắng nhớ lại hình dáng của Diêm cô nương, trong đầu hắn xuất hiện một nữ nhân giống như cái kén tằm bèn cũng nở nụ cười “ Có lẽ đây sẽ là duyên phận đi! Chỉ mong Tam thúc sớm có được quý tử.”

Lúc này, thân binh bưng một đĩa bánh bao đi vào, Trương Hoán lấy ra một cái bẻ đôi, gắp một miếng thịt ăn, cắn qua loa một miếng cười nói: “Kỳ thật ta còn thích ăn trứng gà nàng rán, cháy vàng ra lại rắc một lớp muối.”

Nói đến đây, động tác Trương Hoán có hơi chậm lại, chỉ thấy Bình Bình lấy từ trong bao quần áo ra một cái hộp thức ăn nhỏ. Khi mở ra, bên trong còn có một cái hộp thức ăn nhỏ nữa. Lại mở ra, năm sáu miếng trứng gà chiên đến cháy vàng đang lẳng lặng nằm ở trong hộp.

Nàng đẩy cái hộp tới trước mặt Trương Hoán “ Ngươi không nên đoán mò, đây là tối ngày hôm qua ta rán cho mình, có làm nhiều hơn mấy cái.” Những giọt mưa lộp độp rơi trên mái ngói nóc nhà, mộtlàn gió thanh tỉnh khiến Trương Hoán từ trong mộng tỉnh giấc. Hắn từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Bình Bình đã thay lại y phục của mình đang đứng phía trước cửa sổ được mở ra để thông gió cho hắn. Trong miệng nàng khẽ ngâm nga câu hát, lại dùng một chiếc khăn lông lau nước mưa ngoài cửa sổ hắt vào để lộ vẻ ung dung mà vui sướng, Trương Hoán dứt khoát đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn kỹ nàng từ phía sau lưng, từ góc độ một người đàn ông mà quan sát nàng.

Bình Bình tướng mạo mặc dù rất bình thường, nhưng thân thể của nàng lại phi thường dễ coi. Cái đó có liên quan với việc nàng nhiều năm vận động, chân nàng mảnh mai mà thon dài, bờ mông đầy đủ mà còn đẹp hơn, toàn thân tràn đầy một loại sức sống hừng hực.

Hắt xì! Một cơn gió lạnh thổi qua, Trương Hoán nhịn không được mà hắt hơi. Bình Bình nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hắn tỉnh lại thì vội vàng đem đóng cửa sổ, oán giận chính mình: “Giờ ta mới nhớ, lại quên đi nơi này vẫn còn có một người khác.”

Trương Hoán chán nản “ Vậy nàng cho nơi này là cái gì, một khúc đầu gỗ, hay là một tảng đá.”

“Cho dù là cái gì, tóm lại đều không phải là Thập Bát Lang.” Bình Bình có chút giảo hoạt cười nói: “Ta cho rằng Thập Bát Lang hiện tại hẳn là đã đang bơi ở trong sông năm sáu vòng, làm sao mà còn có thể nằm ở trong chăn?”

Trương Hoán chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng lên. Đã hai năm nay hắn không bơi lội buổi sáng, mỗi ngày đều là chờ Bùi Oánh gọi hắn dậy ăn điểm tâm “ Ta biến đổi thật!” Hắn đứng lên tự giễu mà cười nói: “Ngày mai, ngày mai nhất định ta rời giường là bơi lội.”

“Bơi lội xong lại nhảy vào nước lạnh tắm, nàng yên tâm, nếu không ta sẽ không mạo muội xông vào.”

Bình Bình vừa cười hì hì, vừa chạy đi ra ngoài, âm thanh từ xa truyền đến “ Ta đi làm điểm tâm cho ngươi.”

Nàng hiển nhiên đã quên sự xấu hổ tối hôm qua, Trương Hoán mặc áo ngoài vào, tâm tình cũng thấy dẽ chịu. Điều tốt lớn nhất sống chung cùng Bình Bình chính là tâm tình vui vẻ, thoải mái.

Rất nhanh, Bình Bình liền từ bên ngoài đem vào một cái bàn con, hai cái bánh bao, một bát cháo đặc, còn có hai quả trứng gà rán vàng óng ánh. Trương Hoán cắn một cái, mùi thơm nức tỏa ra bốn phía, hắn nhịn không được mà khen: “Bình Bình của húng ta rán trứng gà tay nghề đã thành thạo, Đại Đường không người có khả năng địch được. Ta có thể ăn liền một hơi mười tám quả.”

Bình Bình cúi đầu, trên mặt từ từ nổi lên một màu đỏ trông kiều diễm vô cùng.

Trên sông lớn, sóng nước mênh mông, mặt trời buổi chiều tháng tư đã về tây, những coni thuyền lớn nhỏ đang làm bắn tung tóe những mảnh vàng rực. Những cơn sóng Trường Giang đã tĩnh lặng lại, vòng xoáy bình thường quay cuồng trong dòng nước xiết đã bặt vô âm tín. Cả mặt sông dưới ánh nắng chiều ấm áp phảng phất giống như ngưng tụ lại, một chút rung động cũng không có.

“Ta sắp nhảy đây!”

Trương Hoán đứng ở trên cột buồm cao cao, toàn thân hắn ướt sũng để trần nửa trên. Cơ thể rắn chắc loang loáng dưới ánh trời chiều chiếu xuống rạng rỡ. Đây đã là lần thứ ba hắn xuống nước, vẫy vùng trong Trường Giang là nguyện vọng từ nhỏ của hắn. Không nghĩ là cho tới tận hôm nay mới có thể thực hiện.

Hắn hít một hơi thật sâu, tung người từ trên cột buồm nhảy xuống, thân hình mạnh mẽ vẽ trong không trung một đường cong tuyệt đẹp tựa như một cây kim cắm thẳng vào trong sông lớn.

Trên thuyền lớn là một hồi kinh hô, tất cả thân binh, còn có Bình Bình đều đồng loạt chạy tới mép thuyền nhìn xuống phía dưới. Bọn họ ai cũng không cách nào ngăn cản đô đốc hứng thú chơi đùa, chỉ có thể cầu xin cho hắn bình an vô sự.

Một lực cản mạnh mẻ đón đầu Trương Hoán đánh tới, trước mắt hắn là một mảnh bọt nước trắng loá. Một con cá nhoáng lên trước mắt hắn, đuôi cá dài nhỏ quẹt qua mặt của hắn, thân cá đong đưa mà kinh hoàng bỏ trốn.

Trương Hoán đã buông lỏng toàn thân, hắn dùng mỗi một tấc da thịt nhận thức cảm giác dòng nước Trường Giang. So cùng sông nhỏ thì cảm giác hoàn toàn không giống. Hắn cảm giác được chính mình phảng phất đang dấn thân vào một thế giới nước vô biên vô tận. Hắn cảm giác được một loại ý chí rộng lớn mà mênh mông, hắn liền phảng phất mình là một hạt bùn cát, ở trong thế giới nước vô tận này thì mình thật là nhỏ bé và hèn mọn. Hắn lại cảm giác được chính mình đã hoàn toàn hòa tan vào nước sông, một loại cảm giác nhiều năm không có thay đổi nổi lên ở trong lòng hắn. Đây là một loại cảm giác có thể làm cho hắn dư thừa dũng khí, cùng với thân thể của hắn từ từ nổi lên trên, hắn lại cảm giác được chính mình giống như được trọng sanh.

Roạt! Thân thể mạnh mẽ lao ra khỏi mặt nước làm cho trên thuyền lớn vang lên một tràng hoan hô kích động.

Hắn mở rộng đôi tay, cánh tay mạnh mẻ nện xuống mặt nước làm bắn văng những đám bọt nước lớn cứ theo thuyền lớn trôi cùng dòng nước. Ánh nắng chiều vàng chiếu vào trên lưng hắn ngăm đen từ xa nhìn lại phảng phất như một con Bạch kỳ đồn của Trường Giang đang nhằm hướng chỗ sâu trong dòng sông lớn ra sức bơi đi.

Thuyền lớn xuất phát từ Kinh Châu ở đoạn được xưng chín khúc ruột Kinh Giang. Đi qua huyện Công An, huyện Thạch Thủ, huyện Giám Lợi thì giữa trưa hôm đó rốt cục đến quận Ba Lăng.

“Thập Bát Lang, ngươi nhìn! Trên bờ có thật nhiều người.” Bình Bình kích động mà kêu lên. Đi vài ngày sông nước, cảnh sắc hai bờ sông đã sớm nhìn chán, nay đột nhiên nhìn thấy trên bờ có đám đông người là Bình Bình lại có cảm giác sống lại.

Không chỉ có riêng nàng, tất cả thân binh đều tươi cười rạng rỡ, rốt cục đã có thể lên bờ.Trương gia đại thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx