Có lẽ ban đêm rắn ra ngoài. Hắn lầu bầu một câu, lại xoay người đi sang một hướng khác.
Ba tên quân Đường từ thành tường cùng khe hở vach núi chui ra, dựa theo hướng dẫn của thợ xây dựng thành tường, bọn họ tìm được chỗ để sắp đặt hỏa dược. Đó là một khối đá xanh lớn bị lỏng ở chân tường.
Một, hai, ba! Ba người thấp giọng cùng hô, cùng nhau dùng sức. Cùng với một tiếng trượt rất nhỏ, viên đá xanh bị đẩy đi vào sâu một thước, ba người lập tức lại ẩn đi. Qua nửa khắc, thấy trên thành không có động tĩnh gì, ba người lại tới tảng đá gần đó, đồng loạt dùng chân để ở viên đá xanh. Một, hai, ba! Ba người lại lần nữa cùng nhau ra sức, viên đá xanh rốt cục bị đẩy mạnh vào bên trong tường để lộ ra một động cao một thước, dài ba thước, sâu năm thước. Nó đủ để sắp đặt mấy hộp hỏa dược trên người bọn họ.
Ba người đem hộp hỏa dược chất vào trong động. Họ tính toán vô cùng chính xác cho ba khối hỏa dược xếp chồng ở chung một chỗ có độ cao vừa đúng là một thước, trong đó một người quân Đường cao gầy lấy ra một cây sợi dây, dè dặt buộc chung ba sợi dây vào một chỗ. Sau khi xác nhận không có lầm lẫn, ba người liếc nhau rồi gật đầu. Tên quân Đường cao gầy lại tách ra viên đá lấy lửa cùng dao đánh lửa, Cạch! Cạch! Đánh hai cái, một ngọn lửa bùng lên xuất hiện ở trong tay hắn.
Trong bóng đêm đen nhánh, ngọn lửa chói mắt dị thường làm quân tuần tra trên thành lập tức phát hiện ra “ Ai!” Cùng với một tiếng hô lớn, tiếng chuông báo động Keng! Keng! Keng! vang lên. Bắt đầu có vô số tiếng bước chân chạy lên trên tường thành.
Dưới thành, ba người đã chạy đi ra ngoài gần trăm bộ. Bọn họ ra sức bỏ chạy, phảng phất đang đua nhau chạy với thời gian, thì ở trong động dây dẫn đang điên cuồng thiêu đốt, ngọn lửa đỏ đậm xập xòe chỉ còn cách cái hộp sắt da trâu đã không được nửa thước.
Ba người đã vọt ra một trăm năm mươi bộ, tiếng mũi tên xé gió vang lên, mấy trăm mũi tên từ phía sau nhằm hướng bọn họ phóng tới. Mặc dù đã bắn không tới được chỗ bọn họ, nhưng ba người vẫn chạy gấp như bay, phảng phất đang lẩn trốn thật xa vực Tử Vong.
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện một âm thanh trầm thấp, ngay sau đó là tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa đinh tai nhức óc. Quầng sáng đỏ sẫm xuất hiện tại thành tường, tiện đà ngọn lửa xông lên bờ tường thành. Khói đen bay lên trời, hình thành đám mây nấm thật lớn. Mặt đất đang run rẩy, đá vụn bay rào rào, ba người đã đứng không vững bèn cùng nhau lao về phía chỗ chỗ trũng chỗ, ôm chặt lấy đầu.
Sau khi cái nấm mây bay lên, rất nhanh liền nghe thấy một loại âm thanh khác, phảng phất như là âm thanh núi bị lún mà ầm vang một tiếng thật lớn. Một đoạn thành tường ước rộng trăm trượng ở mặt đông nam ầm ầm sụp đổ làm tuôn lên bụi bặm đầy trời. Hơn một trăm tên lính Hồi Hột kêu thảm bị chôn sống vào trong thành tường sụp xuống.
“Giết!” Từ phương xa chợt truyền đến tiếng hò hét rung trời.
Đêm ngày hai mươi mốt tháng năm, quân Đường tập kích Minh Huy Bảo thành công, dùng hỏa dược đánh sụp thành tường rồi lập tức mấy vạn quân Đường ào lên áp sát. Quân Hồi Hột đại bại rút lui đến Bạch Vân Bảo. Xế chiều hôm sau, quân Đường công thành quy mô lớn, trong khi công thành lại dùng trò cũ. Một lần nữa lợi dụng hỏa dược cho nổ tung cửa thành, Bạch Vân Bảo thay chủ. Mới chỉ gần một ngày một đêm, quân Đường liền đoạt lại quyền khống chế đối với Tinh Tinh Hạp.
Sắc trời dần dần sáng, mặt đất Tây Vực phảng phất bị một loại không khí nặng nề bao phủ mà hoàn toàn mù mịt. Trên gờ tường thành khói thuốc súng tựa hồ còn chưa tan đi, trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi lưu hoàng nhàn nhạt.
Trương Hoán chắp tay đằng sau đứng ở trên thành tường. Ở trước mặt hắn là ruộng đất mênh mông bát ngát, phía nam kia là màu vàng vô biên vô hạn của sa mạc Mạc Hạ Duyên. Mà phương bắc mơ hồ có thể thấy được rặng núi cao lớn Chiết La Mạn sơn, vô số nhánh núi từ đây kéo dài ra hình thành địa hình nhưng dãy núi dọc ngang chập chùng. Ở giữa những dãy núi phân bố được vô số con sông hồ nước lớn nhỏ, những ốc đảo phảng phất viên ngọc Minh Châu rải rác trong đó.
Nhìn trời đất rộng lớn vô ngần này, lòng dạ Trương Hoán đột nhiên trở nên sáng tỏ. Giờ khắc này, hắn tựa hồ hiểu rõ hàm ý thực sự của ý chí Đại Đường rộng lớn. Nó có được diện tích lãnh thổ mở mang, ở trên mảnh đất này sinh hoạt ngàn ngàn vạn vạn con người tín ngưỡng khác nhau, nhân dân không giống màu da, vô số tiểu quốc phụ thuộc vào nó. Có thương nhân từ Bái Chiếm Đình, Đại Thực tới, có Ma Ni Giáo Đồ từ Ba Tư tới, học sinh từ Phù Tang tới, thần dân từ Cao Ly tới.
Trăm sông đổ biển, biết dung nạp là lớn, tộc người Hán cho tới bây giờ đều là một dân tộc lòng dạ rộng lớn. Chỉ có dưới triều hán đường cường thịnh thì dân tộc này mới có thể nở rộ tạo ra phong thái vô cùng tuyệt đẹp kia.
Nếu như đó là một con sông, vậy chính là Trường Giang; nếu như đó là một dãy núi, đó chính là Côn Lôn; nếu như đó là một kiến trúc, vậy chính là Vạn Lý Trường Thành kéo dài; nếu như đó là một đóa hoa, vậy chính là Mẫu Đơn tươi đẹp mỹ lệ; nếu như đó là một người, vậy chính là Đại Đường Thiên Khả Hãn khiến vạn quốc kính trọng ngưỡng mộ.
Bất tri bất giác, Trương Hoán ánh mắt ngây dại.
Ba ngày sau, Trương Hoán tự mình dẫn mười vạn đại quân dọc theo dấu chân năm đó của Hầu Quân Tập nhằm hướng Y Ngô thẳng tiến.
Trường An, Đại Minh Cung, một thiếu niên mười tuổi đứng ở trên một cái bàn. Hắn đang nhìn một bức bản đồ thật lớn trên tường nghiên cứu cái gì đó, trong miệng thì thào tự nói. Khi thì chau mày, khi thì lại tươi cười rạng rỡ. Bên cạnh, hơn mười người hoạn quan cùng cung nữ đang dè dặt hầu hạ nó, e sợ nó ngã từ trên bàn xuống.
Vị thiếu niên này đương nhiên chính là Đại Đường Thiên Tử Lý Mạc còn rất trẻ. Chỗ mà ngài đang nhìn kỹ chính là An Tây mà Trương Hoán đang dẫn đại quân tây chinh, trong đôi mắt không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.
“Nếu như ta là chủ tướng, trước hết lấy Y Ngô để làm căn cứ hậu cần. Lại chia quân ra hai đường, một đạo lấy Cao Xương, một hướng đoạt Kim Mãn, La Hộ, Xích Đình, Độc Sơn, Luân Thai. Tất cả những nơi chiếm được đều phải phái binh đóng giữ.”
Nói đến đây, Lý Mạc nhướng mày “ Mới mười vạn người, điều nầy sao đủ. Ít ra cũng cần hai mươi vạn mới được. Nhưng hai mươi vạn đại quân thì cung cấp lương thảo sẽ lại là vấn đề lớn, khó làm đây!”
Lúc này. Thôi Tiểu Phù lặng lẽ đi vào phòng. Nàng khoát khoát tay ra lệnh cho đám cung nữ hoạn quan không được nói ra. Chính mình thì chắp tay đằng sau, nhìn chăm chú vào tiểu hoàng đế đang hết lòng lo lắng cho chiến cuộc An Tây.
“Không được! Không chỉ có cần thu hồi Bắc Đình, An Tây. Còn phải lại tiến quân sang phía tây, gây dựng lại Toái Diệp Quân trấn, tái chiếm Đát La Tư, phải rửa sạch binh bại sỉ nhục năm đó của Đại Đường cho ta. Trẫm muốn mỗi người dân chúng thiên hạ quyên một đấu gạo, mỗi người quyên trăm văn tiền để làm quân phí.”
Nói đến đây, cây gỗ trong tay ngài chỉ hướng sang phía tây. Nhưng người nhỏ gầy nên nhìn không rõ chữ viết ở chỗ cao nên hoàng đế lập tức hô to: “Mang thêm cho trẫm một chiếc ghế Hồ, a! Mẫu hậu “
Vừa quay đầu lại, không biết mẫu hậu lại đứng ở phía sau mình từ khi nào, mặt mày có vẻ giận nhìn ngài.
“Mẫu hậu sao lại đến?” Hoàng đế nhảy từ bàn trên xuống, hai người hoạn quan vội vàng một phải một trái đở lấy ngài.
“Hoàng nhi, bài học của con đã làm xong sao?”
Thôi Tiểu Phù từ từ đi tới trước một đống sách trên mặt đất nhặt lên một quyển vở lật mấy trang rồi lại nói: “Phu tử ra bài cho con mỗi ngày viết năm trăm chữ, chỗ con viết hôm nay ở nơi nào?”
Lý Mạc xuôi tay đứng yên, ngài thấp giọng nói: “Chữ hôm nay hài nhi còn chưa viết, hài nhi quan tâm chiến sự An Tây cho nên...”
“Cho nên cái gì, cho nên con còn lấy cớ để không viết?”
Thôi Tiểu Phù nặng nề hừ một tiếng “ Là Thiên Tử thì lưu tâm đến muôn dân thiên hạ, mà không phải vì muốn có được hư danh nhất thời để làm việc hiếu chiến cùng binh đao. Con còn nhỏ tuổi mà cũng chỉ nghĩ tới công thành chém giết thì lớn lên như thế nào mà tốt cho được!”
Lý Mạc nghe mẫu hậu lại nói mình chỉ nghĩ đến công thành giết chóc thì trong lòng ngài cực kỳ không phục, không khỏi cao giọng phản bác: “Nhưng mẫu hậu, quan tâm muôn dân thiên hạ thật sự là rỗng tuyếch, nhưng cuộc chiến An Tây cũng là thực tế phát sinh khắp nơi. Điều này quan hệ đến vinh dự Đại Đường ta, quan hệ đến cơ nghiệp tổ tiên, như thế nào lại thành hiếu chiến cùng việc binh đao đây?”
Dứt lời, đầu của ngài ngẩng lên, khuôn ngực nhỏ nhắn phập phồng biểu hiện bất mãn trong lòng ngài.
Thôi Tiểu Phù ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén “ Quan tâm muôn dân thiên hạ là hư vô sao? Con cũng đã biết Hà Đông, Quan Trung, Trung Nguyên đã ba tháng không một giọt mưa, mắt thấy đại hạn sắp đến, bao nhiêu dân chúng vì việc này mà lo âu, vì điều này mà cầu xin trời cao, còn con? Lại còn muốn quyên một đấu gạo, quyên trăm văn tiền từ dân chúng bổ sung quân phí. Con thật sự rất khiến mẫu hậu thất vọng rồi.”
“Con chỉ là nói một chút mà thôi, chứ đâu có thể làm được gì!” Lý Mạc thấy mẫu hậu tức giận thì ngài không dám lại kiên trì cuộc chiến An Tây, nhưng trong miệng vẫn còn có chút không phục mà than thở: “Thiên hạ đại hạn thì tự nhiên Hữu Tướng quốc cần quan tâm. Trẫm là vua của một nước, há có thể chỉ nhìn chăm chú một việc không thôi sao?”
“Con còn dám tranh luận!” Thôi Tiểu Phù lập tức giận tím mặt, nàng thoáng nhìn thấy trên bàn trà còn có nửa chén tổ yến, trong chén tổ yến cắm lung tung một cái bút hiển nhiên là để không thể ăn được nữa. Nàng quay người lại nhìn chăm chú mười mấy hoạn quan cung nữ hầu hạ hoàng đế lớn tiếng quát: “Thiên hạ dân chúng ngay cả cơm đều không có đủ ăn, các ngươi vẫn còn dung túng Hoàng thượng lãng phí lương thực như thế thì phải bị tội gì? Người đâu!”
Một đám thị vệ nghe tiếng liền xông vào, Thôi Tiểu Phù chỉ vào này mười mấy cung nữ hoạn quan lớn tiếng hạ lệnh: “Kéo đi, mỗi người nện một trăm côn, đem tất cả tới Thái Cực cung của Ai gia đánh đòn đi.”
Bọn thị vệ đưa tay liền muốn bắt người, hơn mười người hoạn quan cung nữ sợ đến tiếng khóc vang dội, Lý Mạc đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa. Ngài tiến lên một bước giơ cánh tay ngăn cản thị vệ “ Có trẫm ở chỗ này, xem ai dám động thủ?”
@by txiuqw4