Ngay sau đó đợt thứ hai, vòng thứ ba, những tiếng nổ mạnh mãnh liệt lần lượt nối tiếp theo nhau làm cho người ta không thở nổi. Kỵ binh Cát La Lộc chịu thương vong nặng nề, nhưng càng đáng sợ chính là tâm lý, cảm giác sợ hãi thật lớn bao phủ trong lòng mỗi người. Phía trước là Mạch Đao quân giống như tường cao, hiện tại quân Đường lại có loại vũ khí ma quỷ, bọn họ bắt đầu đánh mất ý chí chiến đấu. Trong trận mưa tên dày đặc của quân Đường rốt cục có người quay đầu chạy trốn. Phảng phất như trên núi tuyết có một hòn đá nhỏ rơi xuống, bộ phận người thoát đi cuối cùng dẫn đến kỵ binh Cát La Lộc tan tác như tuyết lở. Trung quân của Trương Hoán nằm trên một điểm cao, năm nghìn kỵ sĩ trọng giáp ở lại bên cạnh đô đốc. Từ xa nhìn lại, bọn họ giống hệt một cái gò đen nhỏ nhô lên từ mặt đất. Quả thật, năm nghìn kỵ binh này là một khối người thép ngựa sắt cùng mũi mâu bén nhọn đâm tới như nước lũ khiến người khác mất vía. Những cơn gió nhẹ thổi thoang thoảng làm lay động lá tinh kỳ trên đỉnh đầu bọn họ. Đám kỵ binh chỉ lẳng lặng đứng thẳng, không có mệnh lệnh, bọn họ tuyệt không khinh suất tham gia chiến đấu.
Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa ngắm nhìn cuộc chiến đấu. Tiền quân người Cát La Lộc rốt cục tan tác, nhưng hậu quân của bọn họ cũng không có xông lên tiếp ứng, mà là từ từ bắt đầu di động về phía sau, bọn họ hiển nhiên cũng bị hỏa dược quân Đường làm táng đởm kinh hồn mà chuẩn bị rút lui. Không thể cho bọn hắn cơ hội đào tẩu.
Kiếm của Trương Hoán lại một lần nữa chỉ hướng phía trước, quả quyết hạ lệnh: “Hai cánh kỵ binh đánh sâu vào hậu quân của quân địch.”
Hai vạn kỵ binh lúc nãy lui lại trước sức ép của tiền quân đối phương, giờ giống như hai thanh trường kiếm, một phải một trái đâm tới hướng hậu quân kẻ địch. Lúc này trận thế quân Đường cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, một loạt hàng Mạch Đao quân tiến lên phía trước, chiến xa phía sau cũng chậm rãi đi theo. Từ chiến xa mũi tên phô thiên cái địa bắn về phía sau lưng quân địch, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên trong đám kỵ binh Cát La Lộc bỏ chạy tứ tán.
Toàn bộ tuyến Đao thuẫn binh xông tới, từng đợt lại từng đợt đánh sâu vào đội hình của kẻ địch đã mất đi ý chí chiến đấu. Giờ phút này, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía quân Đường. Cùng với Trương Hoán ra lệnh một tiếng, năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ hộ vệ hắn cũng chợt phát động. Bọn họ giống nước lũ vỡ đê, thế không thể chống đỡ nhằm phía địch nhân, trở thành sức ép cuối cùng đè lên cọng cỏ, Cát La Lộc từ đó toàn tuyến tan tác. Ngày hai mươi mốt tháng sáu năm Tuyên Nhân thứ bảy, sáu vạn quân Đường chủ lực cùng năm vạn kỵ binh người Cát La Lộc ở phía tây trấn Thần Tiên đã triển khai trận quyết chiến tranh đoạt Bắc Đình, quân Đường cuối cùng bằng vào uy lực của Mạch Đao quân cùng Phích Lịch chiến xa đã đánh bại người Cát La Lộc. Trận chiến này, quân Đường giết hơn ba vạn quân địch tam, bắt làm tù binh vạn người, chỉ có khoảng một ngàn người Cát La Lộc may mắn chạy thoát.
Sau một trận chiến này, không chỉ có quân Đường hoàn toàn đã khống chế Bắc Đình, mà còn người Cát La Lộc bởi vì trận chiến đó mà mất hết quân tinh nhuệ, bắt đầu từ từ đi vào hướng suy yếu. Hai năm sau, bộ lạc Cát La Lộc bị người Hồi Hột bức bách bắt đầu di chuyển hướng tây, cuối cùng định cư tại phía tây A Mỗ Hà, trở thành phụ thuộc người Đại Thực.
( người tộc Thổ Phiên, người Hồi Hột, người Cát La Lộc ba phương tranh đoạt Tây Vực, đây là một đoạn lịch sử chân thật. Vì ngăn cản Hồi Hột xuôi nam An Tây, tộc người Thổ Phiên cùng người Hồi Hột bùng nổ chiến tranh. Sau đó tộc người Thổ Phiên liên hợp người Cát La Lộc đánh bại Hồi Hột. Sau khi Khả Hãn Hồi Hột chết không bao lâu, Hiệt Kiền Già Tư chỉ huy đại quân Hồi Hột lại lần nữa xuôi nam, một trận đánh bại tộc người Thổ Phiên và người Cát La Lộc. Cũng là trong chiến tranh này, toán quân Đường cuối cùng lưu thủ Tây Vực toàn quân bị diệt, biến mất trong sông dài của lịch sử.
Bối cảnh cùng thời gian đó cũng không còn nhiều lắm là ta đọc trên sách về thời khắc đó. Lúc này Đại Đường bên ngoài có phiên trấn cát cứ, bên trong có hoạn quan chuyên quyền, đã sớm vô lực thu phục Tây Vực. Mặc dù lịch sử không thể thay đổi, nhưng lão Cao hy vọng chính mình dụng ý có thể lưu lại một phần tâm huyết Đại Đường )
Dưới cái nóng gay gắt thành Nhữ Dương im ắng, trên mặt đất phảng phất nổi lên sốt phát ban, cái nóng hầm hập đã cuốn tất cả đi. Không có tiếng động, không có chó sủa, nơi này đã như là một tòa thành rỗng. Trước kia tiết Đại Thử mặc dù có nóng, nhưng trên đường cái còn có tên khất cái đi ăn xin hay người bán hàng rong chạy trên phố. Nhưng năm nay cái gì cũng không có, yên lặng giống như chết. Đây là bởi vì dưới cái nóng nực vẫn còn ẩn chứa một loại không khí khác càng làm cho người ta sợ hãi. Đói khát cùng Tử Vong, đúng vậy, từ đầu mùa xuân đến bây giờ, đã suốt bốn tháng không có một giọt mưa. Hơn mười con sông khắp vùng cũng dần dần khô cạn, vô số mạch điền chết héo không cho thu hoạch, thu hoạch vụ chiêm đã qua, thu hoạch so sánh năm ngoái giảm mạnh tám phần. Nhưng nhu cầu quân lương của Thôi Khánh Công so với năm ngoái tăng thêm ba thành. Theo tình hình lúc trước, khi quân đội không phong tỏa ranh giới thì nhiều người đưa cả nhà trốn tránh Sơn Nam. Những ai chậm chân hoặc quyến luyến ruộng vườn, khi bọn họ đã bắt đầu gặp phải uy hiếp của tử vong thì đại quân Thôi Khánh Công đã phong tỏa biên giới, không cho phép bất luận kẻ nào trốn tránh.
Đói khát càng đáng sợ hơn chính là nạn binh hoả, đương quân lương khó có thể đợi đến vụ sau, biện pháp có thể áp dụng chỉ có hai cái. Thứ nhất là cắt giảm lính; thứ hai chính là binh lính tự túc. Rất không may mắn, Thôi Khánh Công áp dụng loại sách lược sau, chỉ cung cấp mỗi chi quân đội một nửa quân lương, một nửa khác do thuộc cấp tự mình giải quyết. Đây không nghi ngờ là lỗ hổng buông thả cho quân làm loạn. Bắt đầu từ tháng năm, khắp nơi tại Hoài Bắc loạn quân tùy tiện thi hành tàn bạo dã man, gian dâm, đánh cướp, thậm chí ăn thịt người. Vô số lưu binh ( bị đày) và toán lính rời rạc kết thành từng đội phóng đãng tại thành trì lẫn vùng nông thôn, trong bóng đêm che chở thực hành tội ác của bọn họ. Thậm chí ngay cả quan viên địa phương cũng không buông tha. Trong tháng sáu, số quan viên Huyện lệnh bị diệt cả nhà đã đạt mười ba hộ. Vô số bản tấu buộc tội Thôi Khánh Công như tuyết rơi bay về triều đình. Thái Hậu Thôi Tiểu Phù lập tức phái Ngự Sử chất vấn. Nhưng lại được câu trả lời chỉ có bốn chữ lạnh lùng: dân đói gây nên!
Cùng lúc đó, Vi Đức Khánh ở Trần Lưu cũng gặp phải cùng khốn cảnh như Thôi Khánh Công, sản lượng lương thực giảm thậm chí còn vượt qua Hoài Bắc. Nhưng Vi Đức Khánh lại áp dụng một loại biện pháp tương đối ôn hòa, hắn cắt giảm hai vạn binh lính già yếu. Lại phái người cải trang tặc phỉ cướp bóc kho quan, đồng thời mượn lương nhà giàu. Đối với việc làm yên lòng dân chúng, hắn tận lực ràng buộc binh lính không cho đi nhiễu dân. Một loạt hành động này khơi dậy vô số dân cư Hoài Bắc nhằm hướng bắc trốn tránh. Mâu thuẫn hai người Thôi, Vi cũng bởi vậy ngày càng sâu sắc. Rốt cục, vào cuối tháng năm khi xử trí một nhóm dân đói vượt biên thì quân đội của Vi Đức Khánh cùng quân đội Thôi Khánh Công đã xảy ra xung đột đổ máu. Thù mới hận cũ tích lũy, tình hình giữa hai quân hết sức căng thẳng.
Mấy con khoái mã phi như gió lọt vào thành Nhữ Dương. Trên đường cái im ắng nên kỵ binh không có bất cứ ngăn trở gì. Bọn họ một mạch điên cuồng dong duổi chạy tới phủ đệ của Thôi Khánh Công, vẻ hưng phấn tràn đầy trên mặt. Không đợi xuống ngựa liền lớn tiếng nói với bảo vệ: “Mau chóng bẩm báo Vương gia, Cố Tướng quân tại huyện Tống Thành đánh bại Vi tặc, giết địch hai vạn. Đặc biệt báo tin mừng với Vương gia.” Đây là tin mừng hơn một tháng qua ít có, bảo vệ không dám sơ sót nên tiếp nhận tin báo liền chạy nhanh vào vương phủ.
Mấy tháng qua Thôi Khánh Công đều bị mắc trong một nỗi lo lắng làm điên cuồng bất an, động một tý là nổi trận lôi đình mà trút giận lên người hầu và thân binh. Điều khiến hắn lo âu không chỉ có là ảnh hưởng của nạn hạn hán, hắn cho tới bây giờ không có sức đem sự sống chết của dân để ở trong lòng. Thực sự làm hắn ăn ngủ không yên là sự khống chế đối với quân đội. Bởi vì thuộc hạ thuộc cấp bắt đầu tự mưu sinh mang đến hậu quả trực tiếp nhất là sự khống chế đối với quân đội của hắn giảm. Sự thay đổi này mà nói làm Thôi Khánh Công hắn bắt đầu có nguy cơ bị mất quyền lực. Loại xu thế từ lần cùng Vi Đức Khánh giao chiến lại có thể xuất hiện. Đại tướng thuộc hạ đều tự xuất trận, tất cả lấy đánh cướp tài sản của dân làm nhiệm vụ của mình. Đối với đánh giặc thì cũng là đùn đẩy lẫn nhau, không phối hợp với nhau khiến cho Vi Đức Khánh trong ngắn ngủn mười ngày liền ba trận thắng ba, lấy phương thức tiêu diệt từng bộ phận mà giết của mình gần năm vạn quân.
“Vương gia, có tin mừng báo!” Thân binh biết tính tình hắn nên từ xa liền lớn tiếng hồi báo, đánh thức Thôi Khánh Công đang trầm tư trước bản đồ.Tin mừng? Thôi Khánh Công nhướng mày, mấy ngày trước Mã Đại Duy nói có tin mừng báo, giết địch một vạn, đồng thời dâng lên đầu người làm hắn hân hoan. Nhưng sau đó trong số đầu người phát hiện số lượng đông đảo nữ nhân cùng lão ấu, mới biết được Mã Đại Duy là giết lưu dân để giả mạo công trạng. Đồng thời lại lừa gạt của hắn năm vạn thạch lương thực phần thưởng. Hắn nổi một trận lôi đình làm sáng tỏ sự việc, nhưng cũng không dám thật sự xử trí Mã Đại Duy.
Lúc này mới cách vài ngày, lại có người đưa tin mừng đến. Thôi Khánh Công không dám lại dễ dàng tin tưởng, chỉ lạnh lùng hỏi: “Là tin mừng gì?”
Thân binh vào nhà đem tin báo cao giơ lên cao quá đầu quỳ xuống nói: “Cố Tướng quân tại huyện Tống Thành đại phá Vi tặc, giết địch hơn hai vạn người!”
“Hơn hai vạn người!” Thôi Khánh Công nặng nề hừ một tiếng, Vi Đức Khánh tổng cộng mới có binh lực bốn vạn, hắn lại có thể giết hai vạn. Không cần phải nói, hắn đây là lại noi theo Mã Đại Duy, lấy lưu dân điền cho đủ số. Lúc này, Thôi Khánh Công đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, Mã Đại Duy giết địch một vạn, lừa năm vạn thạch lương thực. Chính mình cuối cùng cũng nhịn, hiện tại Cố Thành lại noi theo giết địch hai vạn, vậy chính mình có phải cấp cho hắn mười vạn thạch lương thực hay không? Nếu như cho, sau vài ngày lại có người nữa đến báo giết địch ba vạn, bốn vạn, vậy nên làm gì lúc bấy giờ?
Nếu như không cho, thủ hạ của Cố Thành chính là quân đội năm vạn người còn có thể vẫn thuộc về mình sao?
Một chữ hỉ trên tin báo đỏ thẫm mà trước mắt lại trông quá chói. Thôi Khánh Công lại cảm giác được nó chói mắt dị thường, hắn một tay giật lấy tin báo, một cước liền đá thân binh ngả lăn đi ra ngoài “ Cút cho ta! Cút!”
Thôi Khánh Công chắp tay đằng sau hăng hái đi lại ở trong phòng, suy nghĩ biện pháp thoát khỏi cái vũng bùn này. Biện pháp tốt nhất là tiến công Hoài Nam, từ nơi nào đó cướp lấy lương thực cùng vật tư. Nhưng thời thế đâu phải lúc nào cũng như nhau, phía bắc có Vi Đức Khánh mắt nhìn chằm chằm vào. Phía nam có Trương Hoán tại Sơn Nam, Giang Nam tổng cộng bố trí mười vạn đại quân làm chỗ dựa cho Sở Hành Thủy.
Thôi Khánh Công không khỏi hối hận sâu sắc, sớm biết vậy thì ban đầu cắn răng một cái, không để ý tới áp lực của Bùi Tuấn cùng Trương Hoán, nhân dịp dốc sức làm một lèo chiếm đoạt Hoài Nam thì tốt rồi, làm sao còn phải chịu phiền như hôm nay?
Thuốc hối hận thì không có bán, kế sách bây giờ chỉ có thể nghĩ làm như thế nào thoát khốn, còn mở rộng là chuyện sau này. Lúc này, Thôi Khánh Công mắt thoáng nhìn tựa hồ thấy ngoài cửa hiện lên một bóng người. Trong lòng hắn không vui, không nhịn được lớn tiếng quát: “Ngươi còn dám trốn nữa, ta sẽ giết ngươi.”
“Vương gia bớt giận, là thuộc hạ.” Chỉ thấy từ cửa chầm chậm đi vào một người, lại là phụ tá Mã Tư Nghi của hắn.
Thôi Khánh Công thấy hắn, càng không nhịn được tức giận, liền đem tin mừng của Cố Thành ném sang “ Ngươi núp cái gì! Chẳng lẽ ta là quỷ sao?”
Ban đầu chính là Mã Tư Nghi đưa ra chủ ý, để thuộc hạ thuộc cấp tự nghĩ cách lo ăn nên mới tạo thành cục diện mỗi vị Đại tướng cầm quân phải tự lo hôm nay. Bây giờ để xem hắn làm thế nào mà lo xong việc.
Mã Tư Nghi cũng biết trong lòng Thôi Khánh Công bất mãn đối với mình. Hắn không dám né tránh, kiên trì chịu đựng một phen, thi lễ thật thấp mà nói: “Vương gia không nên phiền não, thuộc hạ đặc biệt vội tới Vương gia giải thích.”
“Nói!” Thôi Khánh Công mặc dù hết sức bất mãn đối với hắn, nhưng hắn hiện tại cũng là vô kế khả thi nên cũng chỉ có thể tạm thời nghe một chút.
“Thuộc hạ nghĩ muốn hiến tam sách. Có thể phân biệt gọi xưng là gần, trung, xa. Kế gần là cùng Vi Đức Khánh lập tức ngưng chiến, ngăn cản Đại tướng lại lấy danh nghĩa tác chiến để giết hại dân chúng. Trung sách là mượn lương của Lý Hi Liệt, thuộc hạ nghĩ có sức ép của Vương gia, hắn không dám không cho mượn, có thể để chúng ta tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn này. Mà kế xa là cần tìm kiếm phương án tốt nhất để đối phó với Vi Đức Khánh ngày càng lớn mạnh.”
“Phương án tốt nhất là gì?” Hai sách trước Thôi Khánh Công gượng gạo tán thành, nhưng kế sách thứ ba thì hắn đã hứng thú cực kỳ. Hắn biết nếu Mã Tư Nghi nói như vậy, tất nhiên là đã nghĩ sẵn trong đầu. Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền vội hỏi: “Ngươi định nói năm đó Trương Hoán cướp lấy thành Khai Dương thì đã phóng cái Thiên Lôi kia sao?”
“Đúng vậy!” Mã Tư Nghi chậm rãi gật đầu “ Nếu như thuộc hạ không có đoán sai, cái loại đồ này cũng không phải khai thác ở chỗ sâu trong Kỳ Liên sơn, mà là Vương gia cũng có thể điều chế ra.”
“Đó là cái gì?” Thôi Khánh Công vui mừng, nếu như hắn có Thiên Lôi của Trương Hoán, còn gì mà lo thiên hạ không về tay mình? Hắn kéo áo Mã Tư Nghi, ánh mắt của hắn hung ác dị thường trừng lên mà hỏi: “Ngươi nói mau, đó là cái gì?”
“Thuộc, thuộc hạ tạm thời cũng không biết, nhưng...”
Mã Tư Nghi nhất thời bị Thôi Khánh Công lộ vẻ hung dữ dọa chết khiếp.
“Nhưng cái rắm!” Thôi Khánh Công lại chán nản, một tay đẩy hắn ra, trên mặt thất vọng khác thường. Thiên Lôi của Trương Hoán thì người trong thiên hạ ai cũng nghe tới, nhưng cũng không ai có thể biết đến cuối cùng là vật gì.
“Vương gia không phải thất vọng, thuộc hạ đã hỏi rất nhiều thợ thủ công. Có vài người đều nói, có lẽ đó chính là hỏa dược. Giống như hỏa dược chỉ biết bùng cháy bốc hơi nước. Nhưng sau khi trải qua thay đổi là có thể nổ mạnh.”
“Thật không?” Trong lòng Thôi Khánh Công vừa mới dập tắt, lại bùng lên ngọn lửa hy vọng. Hắn vỗ vỗ vai Mã Tư Nghi, ha hả cười nói: “Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi, nếu như ngươi có thể tạo ra được, ta đây liền phong ngươi làm Trưởng Sử.”
“Vâng!” Mã Tư Nghi chần chờ một chút, lại không đi.
“Ngươi còn có chuyện gì sao?”
“Thuộc hạ vẫn còn có một chuyện muốn bẩm báo.” Mã Tư Nghi do dự mà có nên nói hay không, cuối cùng hắn cắn răng một cái liền nói: “Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, Cố Thành giết hai vạn quân địch trên thực tế là hắn giết hại dân chúng hai huyện Tống Thành cùng Ngu Thành.”
“Ta đương nhiên biết.” Thôi Khánh Công thản nhiên mà đáp lại: “Bằng bản lãnh của hắn, sao có thể là đối thủ của Vi Đức Khánh. Đơn giản là muốn noi theo Mã Đại Duy gạt quân lương của ta thôi, chuyện này ta sẽ tự có chủ trương.”
“Ý tứ của thuộc hạ là...” Không đợi Mã Tư Nghi nói xong, Thôi Khánh Công liền không nhịn được phẩy tay cắt đứt lời của hắn “ Chuyện này ngươi cũng đừng quản, lấy Thiên Lôi của Trương Hoán cho ta mới là việc chính. Ta sẽ ghi nhớ công lớn nhất cho ngươi.”
Mã Tư Nghi thấy hắn căn bản là không đem việc tàn sát hàng loạt dân trong thành để ở trong lòng, lại cũng không coi trọng chính mình thì hắn không khỏi âm thầm thở dài. Thôi Khánh Công cũng là kẻ không làm được đại sự. Hắn cũng không biết sự nghiêm trọng của chuyện này sao?
Đúng như Mã Tư Nghi lo lắng, việc quân đội Thôi Khánh Công tàn sát hàng loạt dân trong thành rốt cục đa khơi nguồn cho những cơn sóng lớn tại Trường An. Trước đó, không biết từ nơi nào truyền đến tin tức mà chuyện Thôi Khánh Công thả cho binh lính thực thi bạo ngược với dân chúng đã làm huyên náo xôn xao tại Trường An. Tửu lâu, quán trà, khách sạn, thanh lâu, tất cả những nơi công cộng đều đàm luận chuyện này, dân chúng Trường An đều hận thấu xương. Ngoài ra việc mười ba hộ Huyện lệnh đã là quan địa phương quan bị diệt cả nhà, hơn nữa vợ con bọn họ đều là bị luân phiên dày xéo mà chết càng làm khơi dậy oán giận lớn lao trong quan viên tại triều đình. Bọn họ không chỉ có căm giận đối với Thôi Khánh Công, lại càng bất mãn nghiêm trọng đối với Thôi Tiểu Phù vì che chở anh trai mình.
Hiện tại hai tòa huyện thành Tống thành, Ngu thành bị tàn sát, ngay cả dân lưu lạc chạy nạn tổng cộng bị giết hơn năm vạn người, người sống sót không tới trăm người. Bọn họ chính mắt thấy rất nhiều người đều bị làm thành quân lương, chuyện này rốt cục gây thành cuộc đại biểu tình của năm mươi vạn người phản đối Thôi Khánh Công.
Lại là sĩ tử Quốc tử giám dẫn đầu trên đường phố du hành, yêu cầu bãi miễn tất cả chức vụ của Thôi Khánh Công, yêu cầu giết Thôi Khánh Công để tạ lỗi với thiên hạ. Cùng với thị dân Trường An và dân đói từ các nơi ở Quan Trung chạy trốn tới Trường An gia nhập, khi đội ngũ biểu tình đến Chu Tước Môn thì trên cả đường Chu Tước đã đầy người đông đặc. Gần năm vạn binh lính Thiên Ngưu Vệ được điều động khẩn cấp để duy trì trật tự. Mặc dù như thế, dân đói vẫn còn làm bạo động hỗn loạn, phường tường của phường Phong Nhạc bị đẩy ngã, bên trong phường họp chợ cùng gần trăm hộ bị người ta cướp sạch. Binh lính Thiên Ngưu Vệ cùng lúc tiến hành trấn áp, bắt được mấy ngàn người, hơn hai trăm người bị giết chết hoặc dẫm chết.
Ngày hai mươi mốt tháng sáu, cũng là cùng ngày Trương Hoán tại Tây Vực đại phá người Cát La Lộc, là ngày Đại Đường thu phục Bắc Đình. Thập Vương trạch. Bên trong phủ Lạc vương. Một người nam nhân bề ngoài có vẻ khôn khéo giỏi giang đang báo với Lý Cầu thành tích của hắn: “Thuộc hạ phái một trăm người đang ở các nơi Trường An truyền bá sự hung ác của Thôi Khánh Công, lại tìm được mấy người dân chạy nạn từ Hoài Bắc trốn tới kể lại chuyện mình, hiệu quả hết sức rõ rệt. Tối ngày hôm qua thuộc hạ lại đem tin tức Thôi Khánh Công tàn sát hàng loạt dân trong thành truyền ra, kết quả khơi gợi mấy chục vạn người đại du hành. Sự liên kết này thật không ngờ.”
@by txiuqw4