Hoàng Vân Khanh im lặng chỉ chốc lát, liền từ từ nói: “Từ xưa tới nay đấu tranh cung đình chính là ngươi chết ta sống. Vương gia cũng không cần vì thế mà canh cánh trong lòng, Thôi Tiểu Phù đơn giản là muốn lại lập tân quân. Thuộc hạ có cảm giác được Vương gia nên dùng bản lĩnh đáp trả, không thể để cho Thái Hậu dễ dàng thực hiện được!”
“Tiên sinh mời nói!”
Lý Cầu nhìn chăm chú hết sức vào Hoàng Vân Khanh. Hắn cùng với Thôi Tiểu Phù đã không đội trời chung, chỉ cần có thể đả kích nàng ta thì hắn có thể không từ tất cả thủ đoạn.
Đánh trống không cần búa tạ, mấu chốt là cần cung cách gõ cho đúng, cần nắm được tiết tấu. Hoàng Vân Khanh cười nhạt nói: “Kế hoạch của thuộc hạ có khả năng chia làm hai bước. Đầu tiên là cố gắng đến tận cùng để cứu lại sinh mệnh hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng còn sống, Thái Hậu liền không cách nào lập tân quân. Vương gia không ngại liên lạc với người trong hoàng thất cùng nhau tình nguyện tiến cung, yêu cầu chữa bệnh cho Hoàng thượng. Không cho phép để mặc người ta làm gì thì làm, đây là bước đầu tiên.”
Hoàng Vân Khanh nói vậy khiến Lý Cầu chấp nhận hết. Nếu đã có ngự y nghĩ ra biện pháp cho uống thuốc, như vậy ngự y khác kỳ thật cũng có thể nghĩ. Mấu chốt là cần có người ủng hộ bọn họ. Nếu như chính mình không ra mặt, còn có thể lại trông cậy vào ai?
Lý Cầu gật đầu liền tiếp tục hỏi: “Vậy bước thứ hai của tiên sinh là gì?”
“Bước thứ hai kỳ thật là một cách tính toán lâu dài khi không thể thi hành điều trị cho Hoàng thượng. Đương nhiên, nếu như Vương gia cho rằng cùng Thôi Tiểu Phù còn có thể bắt tay nói chuyện vui vẻ, vậy thuộc hạ cũng không muốn nói nhiều.”
Lý Cầu cười lạnh một tiếng “ Nếu như con ta đã chết, tiên sinh cho rằng ta cùng tiện nhân kia còn có thể bắt tay nói chuyện vui vẻ sao? Tiên sinh không cần phải băn khoăn, cứ việc nói cũng được. Cón có làm hay không, ta tự nhiên sẽ cẩn thận suy nghĩ.”
“Vương gia nói rất đúng, thuộc hạ chỉ là phụ tá, đưa ra một vài đề nghị, còn thực sự quyết sách vẫn còn phải do Vương gia tự mình cân nhắc.” Hoàng Vân Khanh tự giễu cười cười, hắn do dự một phen liền nói: “Thuộc hạ cũng cho rằng sau chuyện này, giữa Vương gia cùng Thôi Tiểu Phù đã hình thành thế nước với lửa. Coi như Vương gia nhường nhịn, Thái Hậu cũng chưa chắc chịu buông tha Vương gia. Nếu nàng ngay cả Hoàng thượng cũng dám hạ thủ, đối phó Vương gia cũng lại càng sẽ không nhân từ nương tay. Cho nên Vương gia đã không có đường lui. Để phòng ngừa chu đáo, thuộc hạ cho là Vương gia trước tiên cần tìm một con đường lui cho mình.”
“Tiên sinh là nói ta nên nương nhờ vào Bùi Tuấn?” Lý Cầu ánh mắt lóe ra, hắn ngập ngừng mà hỏi.
“Bùi Tướng quốc?” Hoàng Vân Khanh lắc đầu “ Không nên trách thuộc hạ nói chuyện khó nghe. Nếu như Vương gia nương nhờ vào Bùi Tướng quốc, sớm muộn sẽ bị hắn cho lên trên đài làm vật tế thần để cùng Thôi Tiểu Phù kết minh.”
Lúc này, mũi tên đã ở trên dây cung, không còn cho phép Hoàng Vân Khanh không nói. Hắn cắn răng một cái liền nói: “Vương gia không ngại suy nghĩ ký một chút, vì sao Thôi Tiểu Phù hiện tại vội vả trừ khử Hoàng thượng, nàng sợ ai tới can thiệp? Người có địa vị chân chính uy hiếp nàng là ai? Ban đầu Thái Hậu vì sao phải lôi kéo Vương gia? Người thực sự có năng lực vì Vương gia báo mũi tên thù này là ai?”
Lý Cầu hít một ngụm lãnh khí “ Ngươi là nói...”
Hoàng Vân Khanh cười gật đầu “ Nếu cùng nhau có chung kẻ địch, Vương gia vì sao không thể lợi dụng hắn để đối phó Thôi Tiểu Phù?”
“Lợi dụng?” Trong mắt Lý Cầu hiện lên một tia sáng.
An Tây, trải qua ba ngày hành quân, đại quân Trương Hoán đã đến được thành Úy Đầu, đó cũng là đô thành của một quốc gia An Tây cổ - Úy Đầu quốc, ở cách Sơ Lặc còn có gần ba trăm năm mươi dặm.
Địa hình nơi này đã không giống như ở thành Bạt Hoán. Nó đã tới vùng ven sa mạc, khí hậu khô hạn, sông ngòi rất thưa thớt. Đã không còn nhìn thấy đại thảo nguyên mênh mông, chỉ có nhiều hơn địa thế nhấp nhô của sa mạc, ở cách không xa là từng triền núi trụi lủi. Nhưng đi tiếp về hướng tây mãi cho đến Sơ Lặc thì sa mạc lại từ từ giảm bớt, tầng đất trở nên dày hơn, điều kiện ánh sáng tốt hơn lại có nước sông Xích Hà tưới làm cho vùng phía tây liền trở thành khu nông nghiệp chủ yếu ở An Tây. Quốc gia lớn thứ hai ở khu An Tây là Sơ Lặc quốc ở vào trong khu vực đó.
Lúc này đã là đầu tháng chín, sáng sớm lại càng mát. Thậm chí buổi sáng thì vẫn còn đọng sương. Trương Hoán thấy sắc trời đã tối liền hạ lệnh: “Hạ trại ngay tại chỗ, hừng đông ngày mai đi tiếp.”
Đại quân liền dựa vào một triền núi cản gió lập trại hạ đại doanh, chôn nồi thổi cơm, cho ngựa nghỉ ngơi. Gần ngàn trạm gác cơ động phi ra bốn phía đến hơn mười dặm để tuần phòng. Bên trong đại doanh bọn lính đang đang dùng cơm, mọi người vừa nói vừa cười thập phần náo nhiệt. Đại quân tại phía đông thành Bạt Hoán chỉ một trận đã tiêu diệt quân chủ lực tộc Thổ Phiên nên sĩ khí tăng cao. Hiện tại sắp sửa đối phó quân Đại Thực ( I ran) xâm lấn, trên dưới quân Đường tràn ngập niềm tin tất thắng.
Lúc này, vài tên binh lính dẫn thân vương Đại Thực A Cổ Cái bị bắt tới lều lớn của Trương Hoán. Bởi vì A Cổ Cái có thân phận đặc thù nên hắn cũng không bị ngược đãi gì, ngoại trừ không có tự do ra thì các loại điều kiện đều cũng không tệ lắm. Thậm chí quân Đường lúc ở thành Bạt Hoán còn kiếm cho hắn một vài bộ sách Đại Thực. Trải qua một thời gian ngắn sống chung cùng quân Đường, thái độ A Cổ Cái cũng dần dần xảy ra biến hóa.
Hắn đã viết trong ghi chép về kiến thức Đông Phương: ta có may mắn biết một nhóm người Đông Phương khác. Bọn họ đến từ quê hương của lụa cùng đồ sứ, là người Đông Phương thực sự. Bọn họ lạc quan, cứng cỏi, biết tuân theo lễ nghĩa, cùng thổ dân An Tây hoàn toàn không giống. Quân nhân là người tuổi trẻ chừng hai mươi tuổi, hắn rất thành thực, tận tụy với chức trách. Hắn thường thường giảng lại kiến thức quê quán cho ta. Nguyên lai những tấm lụa xinh đẹp đúng là từ trong miệng một loại sâu phun ra, người khác khó có thể tin nổi. Nếu như có thể, ta thật rất muốn lại đến Đông Phương để tận mắt nhìn thấy.
Trương Hoán lúc này đang ăn cơm chiều. Cơm chiều rất đơn giản, cùng bọn lính hoàn toàn giống nhau. Có mấy cái bánh bao, một đĩa thịt cắt thành miếng, một đĩa rau dại xào. Còn có một chén cánh, hắn vừa ăn cơm chiều vừa cúi đầu nghiên cứu sa bàn bên người.
Căn cứ tình báo thám báo thăm dò được. Quân Đại Thực khi đến nơi này thì nhận được tin tức toàn quân tộc người Thổ Phiên bị diệt liền rút về Sơ Lặc. Từ đó có thể thấy được. mục đích chủ yếu của người Đại Thực lần đông xâm này là muốn chiếm lĩnh Sơ Lặc, thành lập một cái căn cứ để bọn họ trong tương lai tiếp tục đông tiến. Sơ Lặc là khu nông nghiệp lớn nhất An Tây, nếu như khai phá tất cả thì hoàn toàn có thể nuôi sống mấy vạn quân đội. Nhưng Sơ Lặc đồng thời cũng là khởi điểm mà hắn dự định cho chiến lược tây tiến, là trung tâm chính trị tương lai để Đại Đường thống trị Tây Vực nên cũng không thể để mất. Cho nên, chiến tranh cùng Đại Thực tranh đoạt Sơ Lặc không có khả năng tránh khỏi.
Mặc dù nói chiến tranh chỉ là chính trị kéo dài, nhưng khi đề cập đến ích lợi trung tâm trước mặt thì bất cứ ngôn ngữ ngoại giao gì đều là ích. Bất cứ sự khắc chế hay phản đối nào cũng đều sẽ bị đối phương coi là mềm yếu. Do đó từng bước ép sát, không để mất nhiều hơn ích lợi thiết thân về lãnh thổ hoặc lãnh hải chính là ích lợi trung tâm của một nước. Chỉ có dùng chiến tranh mới có thể biểu hiện ra quyết tâm cứng rắn của một nước cùng duy trì chủ quyền. Từ xưa tới nay, qui luật trong rừng là mạnh hiếp yếu. Sau khi người Đại Thực chiếm lĩnh Sơ Lặc, quân Đường nếu như nhường nhịn hoặc đàm phán thì chỉ có thể có một kết quả, đó chính là hoàn toàn mất đi Sơ Lặc.
Điểm này. Trương Hoán rõ ràng hơn ai khác. Trận chiến này, hắn sẽ không tiếc tất cả vốn liếng để đoạt lại Sơ Lặc tiêu diệt toàn bộ quân Đại Thực xâm lấn, muốn dùng hậu quả máu chảy đầm đìa để đánh tan dã tâm đông xâm của Ha-Li-Pha ( Cáp Lý Phát) Đại Thực. Đây là qui luật thứ hai ở trong rừng, nếu kẻ xâm lấn không có gì tổn thất trở lui thì hắn liền còn có thể trở lại. Chỉ có đánh đau hắn hoặc đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết thì mới có thể làm kinh sợ kẻ thừa kế sau này.
Trải qua vô số chiến tranh máu chảy đầm đìa, quả tim Trương Hoán đã sớm so sánh băng còn lạnh hơn, so sánh sắt còn cứng vững hơn.
“Đô đốc, đã đưa người Đại Thực đến.” Ngoài - trướng vang lên tiếng thân binh bẩm báo.
“Dẫn hắn đi vào!”
Trương Hoán khoát tay, trước tiên lệnh cho thân binh đem thức ăn đem đi. Rèm trướng mở ra, vài tên thân binh dẫn A Cổ Cái cùng phiên dịch của hắn đi đến. Phiên dịch đã không còn là binh lính Đại Thực phát âm cổ quái, mà là một thương nhân Đại Thực đi Trường An buôn bán nên tinh thông Hán ngữ, càng có thể diễn đạt sự tế nhị của nhân sĩ lãnh đạo trong lúc nói chuyện.
Trương Hoán đánh giá qua A Cổ Cái, chỉ thấy hắn râu dài quá, cũng hơi hơi gầy một chút. Hắn mỉm cười mời: “Thân Vương điện hạ, mời ngồi!”
Tại trước mặt Trương Hoán, A Cổ Cái đã không có sự ngạo mạn cùng lạnh lùng lúc trước. Phiên dịch nói cho hắn, chủ soái này của quân Đường không phải người bình thường, hắn là chư hầu địa phương ở Đại Đường có thực lực mạnh nhất, cũng là một người có quyền thế nhất Đại Đường. Người Đại Thực từ trước đến giờ luôn thờ phụng thực lực, tôn trọng cường giả, A Cổ Cái liền hướng Trương Hoán mà thi lễ rồi ngồi xuống trên một cái ghế.
@by txiuqw4