sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 323: Chiến Lược An Tây (13)b

A Cổ Cái mặc dù đoạt được quân quyền, nhưng hắn cũng không am hiểu trận chiến liền đem quyền chỉ huy trước khi khai chiến tạm giao cho Mặc Á Lợi thân kinh bách chiến. Mặc Á Lợi đã tham gia nhiều lần chiến tranh khi tiến công Bái Chiếm Đình, đồng thời chính mắt thấy được sự lợi hại của Hi Tịc Hỏa ( lửa Hy Lạp). Thế cho nên sau khi hắn nghe được quân Đường có được vũ khí kiểu mới Đại Đường Lôi thì hắn rất là kiêng kỵ bèn muốn chính mắt thấy uy lực của nó để quyết định cách đối ứng.

Lúc này, phó tướng của Mặc Á Lợi thấy đằng xa đã có kỵ binh quân Đường chạy tới bên này, hắn lập tức thúc ngựa xông lên gò đất la lớn: “Tướng quân, quân Đường sắp tiến công tới, xin tướng quân lập tức rút lui!”

Nhưng Mặc Á Lợi cũng không nhúc nhích, hắn rất muốn biết, Thiên Lôi của quân Đường từ trên trời giáng xuống có phải chính là dùng máy bắn đá từ phương xa phóng đi hay không

Máy bắn đá của quân Đường đã cách thành trì không được một dặm, quân Đại Thực cũng am hiểu với máy bắn đá này, biết rõ uy lực thật lớn của nó. Ngoài ra loại máy bắn đá của quân Đường còn lớn hơn loại lớn nhất của quân mình đã làm cho quân coi giữ đều bị run sợ.

Mười giá bắn đá đã dừng ở trước chiến hào cách tường thành năm trăm bộ. Loại đá cũng là nghiên cứu chế tạo mới nhất của Khí Ty quân Tây Lương, lợi dụng nguyên lý chuyển động ròng rọc bánh xe qua tấm ván bẩy, làm cho đòn bẩy vốn phải cần ba trăm người mới có thể kéo được đòn bẩy hạ thấp chỉ còn một trăm người. Tầm xa nhất có thể phóng tảng đá lớn nặng mấy trăm cân đến hơn ngàn bước, đồng thời có khả năng điều chỉnh tầm bắn.

Tiếng trống quân Đường cũng ngừng lại, đất trời hoàn toàn yên lặng. Chỉ nghe thấy âm thanh xèo xèo cạc cạc của bàn kéo. Ô --, tiếng rít hỗn loạn đến bén nhọn, mười tảng đá lớn đen nhánh bay lên trời, vẽ ra những đường cong rồi đập vào tường thành Già Sư. Giờ phút này, quân Đại Thực trên tường thành không còn giống như tượng đá nữa. Bọn họ la lên rồi hướng sang hai bên bỏ chạy. Lúc này, Mặc Á Lợi cũng bị mười mấy thân binh mạnh mẽ kéo xuống khỏi gò, nhằm hướng thành Sơ Lặc bỏ chạy.

Oanh! Bốn khối đá lớn đánh trúng tường thành, tường thành bị đánh ra hai cái lỗ thủng rộng một trượng. Bụi vàng tung lên đầy trời, mười mấy tên quân Đại Thực chưa kịp trốn tránh bị tảng đá nện thành bánh thịt.

“Phóng!” Đô úy chỉ huy phóng đá lại hô một tiếng. Thêm mười khối đá lớn lại bay lên không. Sau khi điều chỉnh tầm bắn, tỉ lệ trúng mục tiêu của lần này rõ ràng tăng lên. Cùng bảy khối đá đánh trúng tường thành, tường thành rung lên kịch liệt rồi rắc một tiếng, một đoạn tường thành sụp xuống để lộ ra bên trong đổ đầy cát vàng.

“Lại phóng!”

Vòng thứ ba bắn đá ra, không chỉ có một đoạn tường thành sụp xuống rơi rụng một nửa, hơn nữa hai khối đá lớn trước sau đập trúng cửa thành. Thanh sắt chốt giữ cửa thành gảy lìa, bị đánh văng ra ầm ầm, để lộ ra bên trong thành một cảnh đổ nát thê lương.

Lúc này, một người thám báo binh phi nhanh mà đến. Hắn dừng ở trước mặt Trương Hoán lớn tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm đô đốc, có hàng ngàn quân Đại Thực nhằm hướng tây chạy trốn đi.”

“Đình chỉ phóng đá công kích.” Trương Hoán quả quyết hạ lệnh: “Đại quân đi tới, đạp bằng thành Già Sư cho ta!”

Đêm, sương mù xám lạnh tràn ngập mặt đất mênh mông, nơi này là phía tây Nhiệt Hải. Những cây tùng lâm đen nguyên thủy mọc dày đặc ven hồ và các bờ nước, Nhiệt Hải được gọi như vậy vì nó là một hồ nước ấm ở trên cao. Lúc này đã đầu mùa vụ đôn, những bông tuyết trắng ngần bao trùm khắp mặt đất. Nhưng những nơi ở gần Nhiệt Hải lại khó lòng gặp được một bông tuyết đọng. Khí hậu ấm áp ướt át làm trong đêm đông ở giữa rừng rậm đen ngòm phiêu bạt một tầng sương mù ẩm ướt dày đặc.

Ở giữa rừng rậm, trong màn sương mù dày đặc quanh quẩn có vô số bóng đen đang đứng yên, phảng phất như ma quỷ nửa đêm dạo chơi trong rừng rậm. Bọn họ đương nhiên chính là bốn ngàn quân Đường vượt qua ngàn dặm tập kích Toái Diệp. Trải qua gần nửa tháng hành quân gian khổ, quân Đường có trận tuyết đầu mùa che chắn đã đến được mục tiêu chuyến này của bọn họ, Toái Diệp.

Giờ phút này, bọn họ còn cách thành Toái Diệp ước chừng hơn một trăm năm mươi dặm. Hai tên thám báo tinh thông tiếng Đột Quyết đã đi theo người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc đến thành Toái Diệp ba ngày trước. Thời gian đã trôi qua suốt ba ngày mà vẫn không hề có một chút tin tức. Đã đến thời khắc mấu chốt nhất, trong lòng Quan Anh căng thẳng khác thường. Trên miệng đã không còn thấy tiếng chửi bới cười đùa dọc suốt trên đường tới đây. Sắc mặt hắn nặng trịch, ánh mắt lo âu nhìn chăm chú vè phương xa.

“Quan Tướng quân, ngủ một giấc đi!” Phó tướng Nghiêm Vân đi tới vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn, cười an ủi hắn: “Không có gì, nếu thật sự không ổn thì cùng lắm là một hồi ác chiến. Ta cũng không tin cái thành Toái Diệp nho nhỏ còn có thể đóng một vạn quân?”

“Ta biết sốt ruột thì cũng không có cách nào. Nhưng sự tình quan trọng, ta làm sao có thể không căng thẳng?” Quan Anh thở dài lại nói: “Đô đốc không suy nghĩ rằng ta ít từng trải, lại để cho ta đi làm cái việc quan hệ đến toàn cục. Ta chỉ sợ nhỡ có một suy nghĩ không thỏa đáng làm hỏng đại sự a!”

Nghiêm Vân không nói gì, mặc dù hắn cũng hiểu được đô đốc dùng Quan Anh làm việc này tựa hồ có hơi mạo hiểm. Nhưng đô đốc quyết định thì một người Đô úy nho nhỏ như hắn liệu có thể cãi lời. Hắn trầm mặc chỉ chốc lát liền cười nói: “Quan Tướng quân cũng không nên tự ti. Đô đốc để ngài để hoàn thành chuyện này thì tất nhiên là có suy nghĩ. Quan Tướng quân chỉ để ý mạnh tay đi làm là được. Bọn thuộc hạ chắc chắn dốc kiệt lực trợ giúp tướng quân lập kỳ công này.”

“Công lao thuộc về mọi người, tuyệt không phải quy một mình ta.” Quan Anh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi đứng lên bước nhanh về phía ngoài rừng rậm chạy đi. Hắn đã nhìn thấy một bóng đen cưỡi ngựa đang hướng về phía này chạy tới.

“Bẩm báo tướng quân, tình huống có thể không ổn.” Chạy tới chỉ có một người thám báo đi cùng người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc, còn một thám báo khác cũng không thấy bóng dáng.

Quan Anh thấy sắc mặt hắn trầm trọng thì trong lòng không khỏi chợt lạnh, liền trầm giọng hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Dương đội chánh đâu?”

“Người Đại Thực đang cưỡng ép trưng binh ở các nơi. Chân Đồ Nhĩ Khắc bị thương không khỏi hẳn nên may mắn thoát khỏi, còn Dương Đội trưởng bất hạnh bị bắt đi rồi.”

“Cưỡng ép trưng binh?” Quan Anh ngẩn ra, hắn do dự một lúc rồi hơi đoán được người Đại Thực trưng binh cực rất có thể liên quan cùng tình thế Sơ Lặc. Nếu như Người Đại Thực đi cứu viện Sơ Lặc, bọn họ có thể đi theo lối Thác Vân Sơn Khẩu tập kích đường lui quân Đường? Có khả năng nên phía Thác Vân Sơn Khẩu thời gian ngắn ngủn mười ngày là không đủ để sửa chữa xong một thành trì. Quan Anh đột nhiên ý thức được, nhiệm vụ của hắn đã không chỉ có đơn giản là cướp lấy thành Toái Diệp như vậy.

“Vậy các ngươi có khả năng dò xét được binh lực Toái Diệp?” Đây mới là chuyện Quan Anh quan tâm nhất.

Thám báo khom người thi lễ mà nói: “Thuộc hạ vô năng, bên trong thành Toái Diệp hiện tại rất loạn, rất khó lộ ra binh lực cụ thể của bọn họ. Nhưng mà thuộc hạ nghe người ta nói. Trước sau có hai chi quân đội từ phía tây đến, phỏng đoán có khoảng hai nghìn người. Hơn nữa cả quân coi giữ vốn có thì theo thuộc hạ thăm dò suy đoán trước mắt bên trong thành ước chừng có bốn hay năm nghìn người.”

Quan Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại, lông mày nhăn tít thành một vệt. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải đi cường công thành Toái Diệp. Toái Diệp không thể so với thành đắp bằng đất ở Tây Vực. Nó là nơi quân Đường xây làm quân trấn. Tường thành cao lớn chắc chắn mà bọn họ không có khí giới công thành. Chỉ vẻn vẹn mấy ngàn kỵ binh thì không cách nào chiếm đoạt thành trì, còn nữa binh lực đối phương so với bọn họ cũng không ít hơn. Không nói đến công thành, chỉ sợ ngay cả dã chiến trên thảo nguyên sẽ thành vấn đề.

Hay phải đợi vài ngày nữa, chờ người Đại Thực đi rồi hãy nói? Nhưng thời gian mà bọn họ chậm trễ đã năm ngày nên không thể đợi thêm nữa. Quan Anh vắt óc suy nghĩ mà không có được biện pháp nào liền gọi Nghiêm Vân cùng vài tên trưởng quan trung cấp khác cùng nhau thương lượng đối sách.

Có người đề nghị, phái một ít người đi lẫn vào thành rồi nhân cơ hội chiếm cửa thành trước, sau đó đại quân tới tiếp ứng. Nhưng cũng có người phản đối, nhân số mà đi ít thì lập tức sẽ bị bắt lính như tráng đinh, mà nhân số đi nhiều thì không có cơ hội đến gần cửa thành. Hơn nữa, quân Đại Thực cũng có trạm gác di động, đại quân đến gần thành trì quá sẽ bị phát hiện.

Lại có người đề nghị, nếu Đại Thực đang trưng binh thì làm ra vẻ thanh niên trai tráng bị bọn họ bắt đi rồi thời cơ hành sự. Nhưng Nghiêm Vân liền lập tức phản đối. Hắn chỉ rõ thanh niên trai tráng bị bắt vào lính sẽ không có tự do gì, chỉ biết sẽ bị trông giữ chặt chẽ để phòng ngừa bỏ trốn. Cuối cùng khi đại quân tác chiến thì mới có thể coi như chậm chạp tham gia vào chiến trường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx