sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 343: Trung Nguyên Sắp Loạn

“Một người Chủ sự nho nhỏ ở Binh bộ mà vẫn có thể làm cho Bùi Tướng quốc nhớ kỹ. Từ đó có thể thấy được Bùi Tướng quốc nhìn rõ mọi việc, Trương Hoán tự thẹn không bằng.” Trương Hoán chỉ lớt phớt ngầm trào phúng một câu, không đợi Bùi Tuấn trả lời, hắn liền đổi đề tài nghiêm nghị nói: “Tại hạ cho là để ai làm Giám sát Binh bộ cũng không trọng yếu, quan trọng là có thể thay đổi nề nếp vào triều đang suy sút của triều đình. Tại hạ nghĩ Bùi Tướng quốc hẳn là so với tại hạ càng có nhận thức rõ hơn.”

Hắn nói ra rõ ràng thẳng thắn như thế làm cho Bùi Tuấn bất ngờ trong chốc lát đành xấu hổ cười cười nhưng không tìm ra lời đáp lại. Nhưng Trương Hoán cũng không dừng lại, hắn tiếp tục tạo áp lực Bùi Tuấn: “Nếu như Bùi tướng cho là thời gian quan viên vào triều quá sớm thì thay đổi chế độ đi chứ không để mặc kệ nó. Một khi quan lại kinh thành như thế vậy ở địa phương quận huyện sẽ như thế nào. Quan viên phán án ở trong nhà thì không nói đến chuyện người bên gối dễ dàng tham gia vào chính sự, chỉ sợ đến người cáo trạng ngay cả cửa ải người gác cổng với thư đồng cũng khó lòng vượt qua. Tập tục này phong mà không dừng lại thì triều cương Đại Đường nguy rồi!”

Bùi Tuấn thở dài một tiếng, “ Ai! Ta làm sao lại không muốn ràng buộc quan lại trong triều chứ?”

Lão lắc đầu nói bất đắc dĩ: “Chỉ vì Thôi Khánh Công trước giờ là họa lớn trong bụng của ta, một ngày chưa trừ diệt được hắn thì ta liền một ngày không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng chưa nói tới chỉnh đốn triều cương vì e sợ cho trong triều đại loạn sẽ bị hắn lợi dụng. Mắt thấy cục diện Thôi Khánh Công sống mái cùng Vi Đức Khánh đã hình thành, Trung Nguyên sẽ lại chịu cảnh khốn khổ thì ta ngày ngày lo lắng hết lòng. Chuyện này vẫn còn phải nhờ Trương Thượng thư trợ ta giúp một tay mới được.”

Vòng đi vòng lại thì Bùi Tuấn vẫn đưa được đề tài quay trở lại ý đồ đến đây hôm nay. Một việc làm phá vỡ sự ổn định của Đại Đường đối với ai cũng đều không có lợi, lão đã quyết định cùng Thôi Tiểu Phù liên thủ diệt trừ khối u ác tính Thôi Khánh Công, đồng thời cũng có thể nâng đỡ Vi gia lên để gia tăng lợi thế đối phó Trương Hoán.

Nhưng lão lại sợrương Hoán nhân cơ hội làm khó dễ Hà Đông, dùng lại trò cũ năm đó ba đại thế gia tiến công Chu Thử. Cho nên hôm nay lão đích thân tìm đến Trương Hoán, hy vọng hắn có thể lấy đại cục làm trọng.

“Nhạc phụ đại nhân hy vọng tại hạ tương trợ như thế nào?” Trương Hoán khẽ cười hỏi.

Bùi Tuấn nghe hắn gọi mình là nhạc phụ thì không khỏi hơi ngẩn ra. Nhưng nghĩ lại thì lão liền hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán. Ý tại ngôn ngoại, bọn họ là một nhà, cùng nhà là sẽ không hại nhau.

Trong lòng Bùi Tuấn đột nhiên có hơi xấu hổ, nhưng loại xấu hổ chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Tình bố vợ con rể so với khát vọng của lão nắm quyền lớn thì so ra còn kém xa. Lão do dự một lát liền nói: “Thôi Khánh Công đã dần dần mất đi khống chế đối với thuộc hạ, Đại tướng dưới tay hắn thì mọi người đều ngang ngược ương ngạnh kiêu ngạo. Một khi đại quân của Thôi Khánh Công chia rẽ thì Trung Nguyên liền sẽ xuất hiện vô số quân phiệt lớn nhỏ, loạn An Lộc Sơn lại tái hiện. Cho nên chúng ta phải thừa dịp hiện tại binh lực của Thôi Khánh Công suy yếu thì hoàn toàn loại trừ cái họa lớn trong tim gan này. Ta đối với hiền tế cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng hiền tế có thể giúp ta khống chế để đại cục không loạn, như thế là đủ rồi!”

Nói xong, lão giương đôi mắt kỳ vọng chăm chú nhìn con rể mình, hy vọng hắn có thể đáp ứng.

Nhưng Trương Hoán không lập tức khẳng khái đáp ứng, kế hoạch trước đây của hắn là sau chiến dịch Tương Dương liền bắt đầu bắt tay vào diệt trừ Thôi Khánh Công và Lý Hi Liệt, nối liền Tương Dương cùng Giang Hoài thành một dải. Như vậy cũng khiến cho Vi Đức Khánh không thể phát triển an toàn.

Nhưng biến động ở An Tây đã làm xáo trộn kế hoạch của hắn, khiến cho hắn không thể không đề cập đến chiến lược An Tây trước được. Mà hiện tại hắn vừa mới chiếm đoạt An Tây, cần phải tranh thủ thời gian củng cố chiến quả An Tây và Hà Tây, mặt khác đại quân chủ lực cũng cần được thay đổi trở về.

Thôi Tiểu Phù cùng Bùi Tuấn vừa lúc đó liên thủ đối phó Thôi Khánh Công. Hắn có muốn nhúng tay vào Trung Nguyên thì về thời gian đã không còn kịp rồi.

Nhưng hắn cũng biết có biện pháp hoàn toàn có thể ngăn cản Bùi Tuấn, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy. Hắn thà rằng vu hồi đi đoạn đường quanh co, nhưng cũng không thể đánh mất bổn phận về chánh trị. Huống hồ chuyện chắc gì sẽ đơn giản như bọn họ nghĩ được.

Chánh trị như binh pháp, cũng chú trọng nhẫn, chờ đợi, kiên quyết. Trương Hoán đã nhịn ba năm, cho nên hiện tại với hắn mà nói, mọi chuyện cần làm chỉ có một chữ: chờ, kiên nhẫn chờ đợi đến khi cơ hội sẽ xuất hiện.

Nghĩ vậy, Trương Hoán khe khẽ thở dài một tiếng mà nói: “Tại hạ cũng biết Trung Nguyên bắt đầu loạn. Trương Hoán xác thật cũng tâm có thừa mà lực không đủ. Cuộc chiến An Tây mặc dù giành được thắng lợi nhỏ, nhưng để nói tới chiến dịch đã kết thúc thì còn rất xa. Thái độ của Đại Thực không rõ ràng nên yên ổn chỉ do giáo mác có tốt hay không? Nội loạn Hồi Hột đã bình định, sao có thể bảo chứng nó không quay trở lại? Tán Phổ tộc Thổ Phiên bỏ mạng ở An Tây, tộc Thổ Phiên há có thể từ bỏ ý đồ. Lại còn cần phòng ngừa người Sa Đà lấy cớ quay về quê hương tạo phản, còn phải trấn áp các tộc An Tây từ từ có lòng tự lập. Đó đã là đủ loại nguy cơ đều khiến cho Trương Hoán vô cùng chật vật quẫn bách. So với nhạc phụ thì còn ăn ngủ không yên hơn vài phần. Quân đội Lũng Hữu đã sớm gối giáo chờ đợi chuẩn bị tùy thời tây tiến, việc của Trung Nguyên chỉ có thể nhờ vả nhạc phụ cùng Thái Hậu một mình gánh chịu. Trương Hoán cũng hy vọng Thôi Khánh Công có thể sớm có ngày bị diệt trừ.”

Bùi Tuấn nhìn chăm chú vào mắt Trương Hoán, từ trong ánh mắt của hắn Bùi Tuấn thấy được một tia thành ý.

Mây đen chiến tranh bao phủ khắp thành Nhữ Dương. Thôi Khánh Công sau khi cùng Vi Đức Khánh giằng co gần hai tháng rốt cục mất đi kiên nhẫn cuối cùng. Hắn vừa mới nhận được tin tức, Vi Đức Khánh lại đem ái thiếp của hắn bán cho thanh lâu. Đồng thời yết giá rõ ràng: thiếp của Nhữ Dương quận vương mỗi lần hai trăm văn khiến cho người Trần Lưu đổ xô vào. Vô cùng nhục nhã như thế làm cho Thôi Khánh Công nổi trận lôi đình, thề nhất định phải đem nam nhân quận Trần Lưu giết sạch toàn bộ.

Lập tức, hắn hạ lệnh cho Đại tướng Dương Thiết Mạn làm Tả Lộ Nguyên soái, gia phong là Hám Thiên đại tướng quân chỉ huy ba vạn quân tiến quân Hứa Xương, lệnh Mã Đại Duy làm Hữu Nguyên soái, gia phong làm Nghịch Thiên đại tướng quân dẫn bốn vạn quân tiến công Tiếu huyện. Bản thân hắn thì tự mình dẫn mười hai vạn đại quân bắc thượng tiến quân Trần Châu. Ba lộ đại quân giáp công cánh quân Trần Lưu của Vi Đức Khánh. Bởi vì quân lương ngay tức thời khó có thể tập hợp đầy đủ, Thôi Khánh Công liền hạ lệnh quân đội tự lo ăn dọc đường.

Mưu sĩ của Thôi Khánh Công là Mã Tư Nghi đang ở quận Quảng Lăng mua tiêu thạch ( quặng ni-trát ka-li), trên đường trở về biết được Thôi Khánh Công rốt cục đã hạ lệnh bắc tiến. Hắn không khỏi quá sợ hãi ra roi thúc ngựa cả đêm chạy đi. Rốt cục cùng ngày Thôi Khánh Công xuất binh chạy về đến thành Nhữ Dương.

“Vương gia hoàn toàn không thể!” Mã Tư Nghi cơ hồ là lăn xuống quỳ gối trước mặt Thôi Khánh Công, hắn liên tục năn nỉ: “Vi Đức Khánh suy nghĩ tìm cách kích động Vương gia xuất binh trước chính là muốn cho Vương gia mang tội danh bất nghĩa. Hiện Vương gia hạ lệnh cho đại quân dọc đường kiếm lương thực tất nhiên sẽ khiến trăm họ lầm than, lại đi vào con đường của Chu Thử, làm cho Vương gia mất hết lòng dân thiên hạ. Đây là điều không khôn ngoan thứ nhất. Vương gia lại phong cho hai Tướng quân Dương, Mã tước Hám Thiên và Nghịch Thiên. Đây rõ ràng có ý đồ mưu phản sẽ chỉ làm triều đình tức giận, do đó giúp đỡì Vi Đức Khánh. Đây là không khôn ngoan thứ hai. Vương gia chẳng phải nghe thấy nước lấy dân làm gốc, được lòng dân thì được thiên hạ sao? Nếu như Vương gia lương thảo không đủ thì có khả năng cắt giảm binh mã, khuyến nông làm ruộng vườn, ba năm năm sau tất sẽ đoạt được, nhất thiết không thể kiếm lương thực dọc đường giống như Kiệt, Trụ gây họa cho dân!”

“Đủ rồi!” Thôi Khánh Công gào to một tiếng “ Lẽ trời không đổi, không vì Nghiêu mà tồn tại, chẳng bởi Trụ mà mất. Từ xưa tới nay những người làm đại sự đâu có lo gì cho tiểu dân! Ta không mặc kệ cho binh lính kiếm lương thực thì binh lính lấy đâu ra chiến lực? Triều đình mấy lần đùa bỡn trói buộc tay ta, chỉ bởi vì ta quá đáng mềm yếu gây nên. Trương Hoán thực lực cường đại là có thể tự thân làm tướng, ta thực lực nhỏ yếu nên chỉ có thể nương thân làm kẻ trộm. Hiện tại ta đã nhìn thấu cái đám tiểu nhân mềm nắn rắn buông này. Sau này ở trước mặt ta thì đừng có làm vẻ bộ dáng nhu nhược cổ hủ như vậy.”

Thôi Khánh Công càng ngày càng cảm giác người này cổ hủ không chịu nổi. Mấy năm trước còn có thể bày cho mình mấy âm mưu quỷ kế, mà hiện tại chỉ biết níu kéo kìm chân mình. Cái gì mà được lòng dân thì được thiên hạ, chính mình đã đi cho tới hôm nay thì liệu còn có thể lại thu hồi lòng dân sao? Người này thực sự tựa như Dương Thiết Mạn từng bình luận, cả ngày bụng dạ hẹp hòi tính toán, không thể trọng dụng, lại nghĩ tới hắn từng viết thơ thuần phục Bùi Tuấn thì Thôi Khánh Công càng chán ghét cực kỳ. Hắn trừng mắt hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi cứ nói hỏa dược có khói thuốc quá lớn thì nguyên do là bởi vì lưu hoàng không tinh khiết. Ta liền cho ngươi tiền đi Quảng Lăng mua, hiện tại đâu? Hỏa dược của ngươi đâu rồi?”

Qua nhiều lần thí nghiệm, Mã Tư Nghi rốt cục có thể xác định Phích Lịch Lôi của Trương Hoán chính là Địa hỏa dược của Đạo gia luyện đan. Nhưng hắn lại thấy được Địa Hỏa dược cũng không phải thứ truyền lại trong quân Trương Hoán là nghe thấy tiếng nổ lớn như sấm, rồng lửa bay lên không, đá tường thành tất cả thành phấn vụn... mà chỉ là khói đen, không thấy bốc lửa, thậm chí cháy đến một nửa liền bị tắt làm cho Thôi Khánh Công chờ mong cực cao thất vọng dị thường liền trong cơn giận dữ đem đạo sĩ luyện đan mà hắn chiêu mộ giết sạch. Lại giao trách nhiệm cho hắn trong vòng ba tháng phải chế ra loại hỏa dược dùng trong quân Trương Hoán. Hắn thăm dò nhiều cách lại được cao nhân chỉ điểm, nói nguyên nhân là lưu hoàng làm ở Trung Nguyên không tinh khiết. Hơn một tháng trước hắn liền đi Quảng Lăng đặt hàng một đợt lưu hoàng Nhật Bản nhưng hàng còn chưa đến.

“Vương gia chớ vội, chuyện này thuộc hạ đã có được manh mối. Cho thuộc hạ thời gian nửa năm nữa thì nhất định có thể nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược quân dụng.”

“Nửa năm!” Thôi Khánh Công giận tím mặt, hắn vung roi ngựa định vụt xuống, nhưng cuối cùng cũng không có quật mà chỉ đem roi ngựa hung hăng vụt ở trên bàn, chỉ vào mặt Mã Tư Nghi hạ lệnh: “Hạn ngươi trong một tháng chế thành hỏa dược cho ta. Nếu không ta lấy đầu của ngươi!”

“Nhưng một tháng thuộc hạ làm sao cho kịp?” Mã Tư Nghi thất thanh kêu lên. Một tháng, vậy ngay cả lưu hoàng còn chưa có mà bán cho hắn đây!

“Kịp hay không là việc của ngươi, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì. Cho dù ngươi đi Lũng Hữu ăn trộm cũng tốt, ta chỉ muốn trong một tháng nhìn thấy Địa hỏa dược ta cần. Nếu không... “ Thôi Khánh Công cúi lưng, như hung thần ác sát nhìn chăm chú vào mắt của hắn mà nói: “Cha mẹ vợ con ngươi sẽ như thế nào, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.”

“Ngài...”

Mã Tư Nghi đè nén cơn giận trong ngực, cha mẹ vợ con của mình lại bỏ mạng ở trên tay hắn.

Thôi Khánh Công đứng lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn mà nói: “Đi thôi! Ngươi chỉ có thời gian một tháng. Làm sớm một ngày thì ngươi nhìn thấy người nhà sớm hơn một ngày.”

Mã Tư Nghi mới vừa đi. Lập tức từ bên trong trướng Thôi Khánh Công có một người đi ra. Hắn nhìn bóng lưng của Mã Tư Nghi mà lạnh lùng hỏi: “Vương gia, người này chỉ là tên thư sinh vô dụng, còn giữ hắn làm gì?”

Thôi Khánh Công khẽ lắc đầu, “ Ngươi không biết em gái hắn là vợ của Mã Đại Duy. Ta sợ giết hắn sẽ khiến Mã Đại Duy bất mãn cho nên tạm thời lưu mấy người nhà hắn.”

Nói đến đây, Thôi Khánh Công lại nhìn người trước mắt mà cười hỏi: “Chu lão đệ cho rằng Vi gia thực sự sẽ không bỏ qua cho Vi Đức Khánh sao?”

Vị Chu lão đệ này thực tế tuổi chỉ có khoảng ba mươi tuổi, da ngăm đen lại có một chòm râu dài nên thoạt nhìn liền như người bốn mươi tuổi. Đương nhiên, gốc gác của hắn thì Thôi Khánh Công biết rõ, bởi vì chư vị cũng biết rất rõ, hắn là Chu Thao em của Chu Thử. Sau khi ám sát Trương Hoán tại quận Ba Lăng thất bại, hắn liền nương nhờ Thôi Khánh Công, trở thành phụ tá.

Chu Thao cười nhạt mà bảo: “Vi Ngạc là người lòng dạ chật hẹp, lại hay nghi ngờ. Chỉ nhìn hắn giữ mẹ của Vi Đức Khánh ở lại Vi phủ liền cũng biết hắn căn bản là không tin Vi Đức Khánh. Nếu không cần gì phải cho Vi Thanh đến Trần Lưu làm Thứ Sử. Cho nên Vi Đức Khánh cũng chẳng hề trung thành và tận tâm, Vi Ngạc nhất định sẽ lợi dụng chiến dịch này để đoạt tướng quyền quân đội vào trong tay mình.”

Thôi Khánh Công gật đầu, hắn do dự một phen lại nói với Chu Thao: “Nói đi còn nói lại, ta thật sự là cũng dự đoán được cách điều chế cùng phương pháp chế luyện hỏa dược của Trương Hoán. Mã Tư Nghi kia tuy có manh mối nào đó nhưng chưa chắc hắn đã có thể làm được. Cho nên ta nghĩ để Chu tiên sinh khổ cực một chuyến, có được không?”

Chu Thao lập tức thi lễ dài mà nói xúc động: “Chu Thao may mắn được Vương gia thu dụng, chỉ hận không có tấc công mà báo. Nguyện dốc sức khuyển mã vì Vương gia.”

Lại nói Mã Tư Nghi ủ rũ trở lại quý phủ thì trong phủ trống rỗng. Người nhà của hắn đã bị Thôi Khánh Công sai người mang đi. Nghĩ chính mình hoàn toàn trung thành và tận tâm mà lại rơi vào kết quả như thế này, Mã Tư Nghi không khỏi nghiến răng nghiến lợi một hồi. Nếu không phải người nhà của mình đang ở trong tay hắn thì chính mình nhất định sẽ tìm nơi nương tựa ở chỗ Vi Đức Khánh, tương lai sẽ tự tay giết chết ác ma này.

Trong lòng Mã Tư Nghi vừa hối vừa hận, lại nghĩ tới cha mẹ vợ con mình có lẽ từ đây sẽ không thấy được. Giữa cơn đau buồn rốt cục hắn không nhịn được mà gục xuống bàn bắt đầu gào khóc. Lúc này, phía sau đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, có người ở phía sau hắn khuyên nhủ: “Mã lão ca, khóc cũng không có ích. Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp làm thế nào để cứu chị cũng cháu về!”

Mã Tư Nghi vội vàng lau nước mắt, xoay người nhìn về người ở phía sau mà hỏi: “Tương tiên sinh có biện pháp nào?”

Vị Tương tiên sinh này tên là Tương Cam, cũng là cao nhân đã từng chỉ điểm rằng thuốc có thể là do lưu hoàng không tinh khiết. Hắn tự xưng là thương nhân Thục Trung, từng có giao dịch với quân Lũng Hữu. Bởi vì cũng có biết chút ít về hỏa dược nên vừa rồi hắn mang Mã Tư Nghi đi Quảng Lăng mua lưu hoàng. Bởi vì hắn làm việc khôn khéo giỏi giang, rất có đầu óc lại có điều hợp ý cùng Mã Tư Nghi, nên Mã Tư Nghi một mực không chịu thả hắn đi.

Tương Cam mỉm cười đáp: “Ta xem Mã đại ca là sốt ruột quá mà hồ đồ. Ngài quên cha mẹ của ngài là cha vợ mẹ vợ của ai sao?”

Mã Tư Nghi tự vả cho chính mình một bạt tai mạnh. Hắn lại quên đi rằng chồng của em gái hắn là Đại tướng Mã Đại Duy thuộc hạ của Thôi Khánh Công sao! Nhưng vừa nghĩ vậy hắn lại chán nản lắc đầu bảo: “Ngươi không biết con người của Thôi Khánh Công. Nhiều nhất thì hắn thả cha mẹ của ta, còn đối với vợ con ta thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho. Vẫn còn phải nghĩ biện pháp về việc hỏa dược.”

“Có lẽ ta có đầu mối.” Tương Cam suy nghĩ một lúc liền nói: “Ta có một người cậu buôn bán tại Trường An. Việc ta buôn bán cùng Lũng Hữu chính là được cậu chỉ dẫn. Quan hệ của cậu cùng rất nhiều tướng lãnh trong quân Lũng Hữu cũng không tệ. Không bằng ngươi đi tìm cậu của ta xem có thể tìm được lối nào hay không.”

“Cậu của ngươi thì đang làm gì?” Mã Tư Nghi có hơi nghi ngờ hỏi lại.

Tương Cam cười cười mà bảo: “Cậu của ta họ Hồ, hắn ở chợ phía đông Trường An có mở một nhà bán châu báu. Nhưng mà chỗ bán châu báu này chỉ là vỏ bọc. Trên thực tế việc hắn làm là mua bán hàng cho quân đội. Ngươi đi tìm hắn nói là ta giới thiệu, đợi lát nữa ta sẽ viết phong thư cho ngươi.”

“Ta đi một mình có thể không được việc lắm.” Mã Tư Nghi liên tục chắp tay với hắn mà nì nèo: “Ta cùng với cậu của ngươi vốn không quen biết thì việc gấp như thế hắn làm sao sẽ dễ dàng giúp đỡ. Không bằng Tương hiền đệ đi theo cùng ta, sau ta tất có hậu tạ.”

“Cái... này “

Tương Cam lộ vẻ rất khó khăn “ Ta còn phải đi Quảng Lăng mua hàng, không thể cùng lúc phân thân. Mã đại ca, thật sự rất xin lỗi.”

Mã Tư Nghi lúc này đã là lo âu đến đỉnh điểm chạy loạn tìm thầy. Chỉ cần có một đường hy vọng cứu vợ con ra thì hắn đều sẽ không bỏ qua. Huống chi hắn chỉ còn lại có một tháng? Hắn ôm chặt cánh tay Tương Cam mà cầu khẩn: “Ta đã là cùng đường, xin nể chúng ta đã có giao tình, ngươi hãy giúp lão ca lần này đi!”

“Thôi, được rồi!” Tương Cam gượng gạo gật đầu đồng ý.

Ngày mùng tám tháng mười hai năm Vĩnh An thứ nhất, Thôi Khánh Công làm lễ tế cáo đất trời, chia quân ba đường chánh thức xuất binh Trần Lưu. Gần hai mươi vạn đại quân hùng hổ, dọc đường đốt giết, cướp đoạt của dân. Quân Vi Đức Khánh lùi bước toàn tuyến đến Trần Lưu.

Ngày mười ba tháng mười hai, cánh trái của Dương Thiết Mạn phá được huyện Hứa Xương, thả cho binh cướp bóc Hứa Xương sạch bách. Còn cánh phải của Mã Đại Duy cũng cùng một ngày phá được Tiếu huyện, giấu được hai mươi vạn thạch quân lương của Vi Đức Khánh cùng năm mươi vạn quan tiền lại bị người khác ngầm tố cáo với Thôi Khánh Công. Thôi Khánh Công tức thì hạ lệnh Mã Đại Duy đem tiền lương nộp lên trên. Mã Đại Duy lại chối từ nói tuyệt không có chuyện này. Đúng lúc này, Thôi Khánh Công đột nhiên nhận được tin tức triều đình phong Mã Đại Duy làm Nhữ Quốc công.

Đây là một ngày mưa dầm không có ánh bình minh, bầu trời đặc biệt âm u. Những giọt mưa đông tí ta tí tách rơi trên mặt đất, màn sương dày đặc bao phủ khắp thành Trường An. Cũng giống như mọi ngày vào giờ mão một khắc thì Trương Hoán ra khỏi cửa. Ước khoảng ba trăm thân binh chạy trước sau hộ vệ hắn. Xe ngựa ra khỏi cổng phường lại phi qua một phố liền đến đường Chu Tước. Mặc dù là ngày mưa dầm nhưng trên đường Chu Tước thấy được số xe và ngựa rõ ràng tăng nhiều. Đại bộ phận đều là quan viên vào triều.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx