sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 401: Trong Ngoài Triều Đình (2)

Hắn tiện tay lấy ra chương trình hội nghị của buổi Triều hội hôm nay rồi ghi thêm một vài chữ ở phía sau cùng. Lúc này, tiếng chuông vào triều đã vang lên. Một tên hoạn quan bước nhanh tới bẩm báo: “Bệ hạ, tới lúc xuất hành rồi.”

Trương Hoán đặt bút xuống, lúc này mới đứng lên nói với Thôi Ngụ: “Thôi ái khanh, trẫm rất tán thưởng cách khanh nói thẳng, mặc dù tương lai sẽ không có danh hiệu Tả Tể Tướng, nhưng trẫm vẫn sẽ cho khanh làm chủ quản Môn Hạ Tỉnh, vào ban Tướng Quốc.”

“Thần tạ long ân của bệ hạ!”

Trương Hoán cười cười, xoay người đi tới đại điện. Nhưng sắc mặt Thôi Ngụ lại liên tục biến đổi, ông ta thấy Hoàng thượng sắp đi xa thì đột nhiên lấy hết dũng khí nói lớn tiếng: “Bệ hạ, án ám sát Trương phủ không phải do Thôi gia gây nên.”

“Khanh nói cái gì?” Trương Hoán dừng bước ở cách vài chục bước, hắn từ từ nheo mắt mà cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi: “Trẫm không hiểu khanh đang nói cái gì?”

Thôi Ngụ “ bùm!” một cái mà quỳ xuống nói đầy đau xót: “Bệ hạ! Thần nguyện ý lấy danh dự liệt tổ liệt tông Thôi gia mà thề, chuyện này xác thật không phải doThôi gia chúng thần gây nên.”

“Cho tới bây giờ trẫm cũng không hề nói là do Thôi gia các ngươi gây nên.”

Trương Hoán cũng bị Thôi Ngụ thề độc làm chấn động trong lòng. Hắn từ từ xoay người, vẫn thản nhiên hỏi: “Đây là lời của Thôi Viên hay là ý tứ của khanh?”

Thôi Ngụ thấy Trương Hoán đang vội vã vào triều thì lại ngừng bước, ông ta biết sự thật đã có thể xoay chuyển liền từ lập tức tận dụng cơ hội: “Hồi bẩm bệ hạ, đó cũng là ý tứ của gia chủ nhà chúng thần. Gia chủ đã sai người đi thăm dò làm rõ chuyện này, tuyệt không để cho hung thủ thực sự thực hiện được kế giá họa.”

“Tốt lắm, trẫm liền chờ các ngươi điều tra báo cáo.” Trương Hoán bỏ lại một câu nói, liền bước nhanh rời đi.

Trên điện Hàm Nguyên, quan viên đen ngòm đứng đầy nửa đại điện. Các quan đã là thất phẩm có ước chừng hai ba ngàn người. Cũng có rất nhiều quan lại địa phương về kinh làm việc, vừa gặp lúc nên cũng tham gia lần Triều hội này. Lời Hàn vừa mới ám chỉ đã truyền khắp trăm quan, trong lòng mỗi người đều là mừng lo ưu nửa nọ nửa kia. Không biết lần chấn chỉnh quan lại sắp tới liệu có rơi vào đầu của mình hay không.

“Bệ hạ giá lâm!” Khi hoạn quan trực cao giọng hô một tiếng, trong điện Hàm Nguyên lập tức yên tĩnh lại. Lập tức tám tên hoạn quan bưng khay vàng nối đuôi nhau mà vào, lại có mười sáu đứa cung nữ cùng hoạn quan vây quanh Trương Hoán xuất hiện ở trên thềm ngọc. Thôi Ngụ cũng đã lặng lẽ từ cửa hông khác đi vào trong ban. Bùi Hữu vẫn luôn chú ý tới ông ta, thấy ông ta đi vào từ bên cạnh điện thì trong mắt dường như có hơi khó hiểu.

Trương Hoán ngồi ở trên long vị, nhẹ nhàng khoát tay ra lệnh: “Khai triều!”

“Bệ hạ có chỉ, khai triều!”

Mấy ngàn người đứng lên khom mình hành lễ, đồng thanh hô lớn “ Chúng thần tham kiến hoàng đế bệ hạ, chúc Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Chúng ái khanh bình thân!”

“Tạ ơn bệ hạ!” Chúng quan lễ xong thì đứng thẳng người. Lúc này, Trương Hoán cao giọng nói với mọi người: “Trước khi nghị sự, đầu tiên trẫm muốn để các vị ái khanh gặp mấy người.”

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người đều liếc mắt về phía ngoài điện, không biết Hoàng thượng muốn cho bọn họ gặp người nào.

“Tuyên bốn người Đỗ Hoàn lên điện.”

Đỗ Hoàn, đây là một tên xa lạ, gần như tất cả mọi người cũng không hề nghe nói tới. Chả mấy chốc, ở cửa đại điện xuất hiện bốn bóng người già nua. Trong điện Hàm Nguyên rộng rãi cao lớn, bốn người này trông thực nhỏ bé cô đơn. Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt của bốn người.

Dưới ánh mắt của mấy ngàn người nhìn chăm chú, bốn người Đỗ Hoàn trông hơi căng thẳng, thậm chí còn vấp chân một cái suýt nữa ngã sấp. Nhưng dần dần bọn họ bắt đầu ngẩng đầu lên, bước chân cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng kiên định, cuối cùng bọn họ đứng ở trên thềm ngọc.

Lúc này, Trương Hoán từ từ đi xuống thềm, chỉ vào bốn người này mà trầm giọng nói với quần thần: “Trước hết trẫm giới thiệu cho các vị một lần, bốn người bọn họ đều là tướng sĩ bị bắt trong chiến dịch Đát La Tư. Không biết trong các vị còn có bao nhiêu người có thể nhớ tới trận đánh trong năm Thiên Bảo thứ mười khiến cho chúng ta phải từ bỏ vùng đất từ Thông Lĩnh sang phía tây.”

Đại điện im ắng, bốn người già tóc trắng xoá dường như mở ra đường hầm thời gian, chiến dịch thảm thiết mấy chục năm trước lại bắt đầu hiện lên trước mắt mọi người. Dường như âm thanh hào hùng năm đó vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người, thời kỳ thiết kỵ Đại Đường tung hoành vạn dặm đã lặng lẽ bị dòng sông năm tháng bao phủ rồi biến mất trong trí nhớ của mọi người.

Nhưng hôm nay bốn người lão binh này xuất hiện làm cho tất cả mọi người lập tức ý thức được, thời kỳ huy hoàng của Đại Đường kỳ thật cũng không xa lắm, chỉ có tinh thần kiên cường chốn sa trường, ý chí đi vạn dặm trong lòng của dân tộc đã lụi tàn.

Nhìn mái đầu tóc trắng xoá của bốn người này, nhớ tới lúc bọn họ còn thanh xuân nhiệt huyết thì rời cố quốc đi xa vạn dặm vì nước mà chiến đấu. Nhưng không may mắn bị dị quốc bắt đi. Thoáng cái đã hơn ba chục năm trôi qua, nhưng bọn họ lại chưa từng quên cố hương của mình. Vô số buổi tối đứng ở trên đồi cao nhìn về phương đông xa xăm, bọn họ lại nhớ biết bao cha mẹ vợ con của mình.

Trong các đại thần bắt đầu có người cay mũi thổn thức vì nỗi bất hạnh của bọn họ. Không có người nào nói nên lời trong đại điện, chỉ có âm thanh sực sôi của Đại Đường hoàng đế đang vang vọng: “Ba mươi mấy năm qua. Bọn họ chưa bao giờ quên cố quốc của mình, trong tim bọn họ không lúc nào là không nhớ về cố hương và thân nhân của mình. Lần này đây, bọn họ rốt cục từ xa vạn dặm đã trở lại tổ quốc của mình. Bọn họ đã may mắn, bởi vì còn có hàng ngàn vạn người bị bắt vẫn còn đang ở dị quốc tha hương làm nô lệ. Trong bọn họ có rất nhiều người đã chết xa quê nhà, rất nhiều người đến lúc lâm chung đều nhìn về hướng cố quốc của mình mà vô cùng đau xót phải rời khỏi cuộc đời. Sở dĩ trẫm muốn mời bọn họ đến đại điện, là muốn để cho chư vị đều nhớ, hiện tại vẫn không phải là lúc chúng ta hưởng lạc. Nỗi sỉ nhục và khổ nạn của dân tộc Đại Đường chúng ta đã phát sinh trước kia, chúng ta còn có ngàn vạn đồng bào vẫn ở trong tay người Đại Thực, người tộc Thổ Phiên, người Hồi Hột làm nô lệ. Không thể để bị làm nhục, cho nên trẫm muốn các vị ái khanh cùng trẫm bắt đầu chăm lo việc nước, làm cho Đại Đường chúng ta sớm ngày trở nên cường thịnh. Chỉ có Đại Đường cường thịnh mới có thể làm cho những dị tộc còn đang ức hiếp đồng bào Đại Đường chúng ta phải đặt roi da xuống, chủ động thả đồng bào chúng ta quay trở về. Nếu như khi đó bọn họ vẫn không chịu trả lại, vậy chúng ta sẽ dùng chiến đao cùng giáo mác tới cửa bọn họ, thanh toán nợ cũ với bọn họ.”

Âm thanh mạnh mẽ dõng dạc dấy lên nhiệt huyết ở sâu trong nội tâm mỗi người, vô số âm thanh trong đại điện phụ họa “ Chúng thần nguyện cùng chung hoạn nạn với bệ hạ!” “ Rửa sạch quốc sỉ!”

Cuối cùng, vô số âm thanh hòa nhập làm một, tình cảm mọi người trong đại điện trào dâng sục sôi “ Chúng thần nguyện cùng bệ hạ chăm lo việc nước, sớm ngày làm Đại Đường cường thịnh!”

Trương Hoán hơi khoát tay, lập tức trong đại điện lại yên tĩnh. Hắn vái bốn người Đỗ Hoàn thật thấp rồi lập tức sai người đưa bọn họ ra khỏi cung.

Hào khí Triều hội đã được một lời dạo đầu kỳ diệu của Trương Hoán phát động nổi lên, đồng thời hắn cũng mượn sự bày tỏ đối với cựu binh Đát La Tư khiến ọi người đều biết rõ ràng quyết tâm của Hoàng thượng chăm lo việc nước. Dưới cờ đại nghĩa, sự đổi mới thể chế quyền lực tối cao Đại Đường sau thời Khai Nguyên cuối cùng lại mở màn một lần nữa.

“Bãi chức thực quan của Tả Hữu Tể Tướng, Trung Thư Lệnh, Môn Hạ Thị Trung, lấy bảy người Thượng Thư lục bộ cùng Môn Hạ Thị Lang làm Tướng, bàn bạc với Chính Sự Đường để thay phiên chấp chính việc chắp bút. Mỗi người có hạn định mười ngày.”

“Môn hạ có quyền bổ nhiệm bãi chức. Thánh bút phúc đáp cũng không ngoại lệ”

“Hoàng Đế có quyền trực tiếp bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên từ tứ phẩm, nhưng không thể vượt qua Trung Thư mà phát chiếu với những việc quan trọng. Bản chế cáo của viện Hàn lâm cũng không được vượt qua quyền lục bộ, chỉ giới hạn với bái miễn các Tướng, hạ lệnh chinh phạt.”

Người tuyên bố điều lệ cách tân là Lại Bộ Thị Lang Hồ Dong, mặc dù lần này hắn không thể chen vào đội ngũ Tướng vị, nhưng hắn lại có thể khống chế nhân sự bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên trung hạ tầng, quyền lực cực kỳ quan trọng. Ai cũng biết hắn là tâm phúc trrung thành của Trương Hoán, hắn làm Tướng chỉ là việc sớm muộn. Sau khi đọc bản chiếu thư bãi quyền của Tướng Quốc và phân quyền cho Tướng quân, hắn lập tức lại tuyên bố một bản bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự quan trọng.

Bãi miễn chức Tả Tể Tướng Môn Hạ Thị Trung của Thôi Ngụ, chuyển sang làm Môn Hạ Thị Lang, đồng thời gia phong làm Kim Tử Quang Lộc đại phu, Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự. Cái này hiển nhiên là vì để phù hợp với chế độ cải cách Tướng quyền mà định ra. Bản thân Thôi Ngụ cũng không có hành động không làm tròn chức trách nào. Cho nên khi giáng Thôi Ngụ từ Môn Hạ Thị Trung hàm chánh tam phẩm xuống chánh tứ phẩm Môn Hạ Thị Lang, Trương Hoán lại đồng thời phong ông ta làm Kim Tử Quang Lộc đại phu hàm chánh tam phẩm để vẫn giữ quan phẩm của ông ta như trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx