Ước chừng sau một khắc, Trương Hoán đến Quân Khí Giám. Quân Khí Giám vốn nằm ở chếch bên cạnh Cảnh Phong môn. Bởi vì diện tích nhỏ nên Trương Hoán lại chuyển hữu phường và kho hàng đến đồng cỏ chếch phía tây Ty Nông Tự, ở đó có một khoảnh đất trống lớn. Còn khu thí nghiệm hỏa dược được bố trí tại bãi đá thải. Cứ như vậy, cả Quân Khí Giám liền hoàn toàn thành cơ sở nghiên phát triển chế tạo vũ khí.
“Bệ hạ, đến rồi!” Long xa dừng lại, Đô úy Ngự lâm quân nhỏ giọng bẩm báo làm Trương Hoán thoát khỏi sự suy nghĩ. Hắn vén màn xe một khe nhỏ, trước cửa Quân Khí Giám đã đứng đầy quan viên. Người cầm đầu là Quân Khí Giám Lệnh Phòng Tông Yển. Đứng phía sau ông ta là hai Thiếu Giám, một người là phụ trách hữu phường khí cụ Tần Hiểu Võ. Người khác chính là từ Lũng Hữu điều đến, người đầu tiên đưa ra việc vận dụng hỏa dược vào quân sự Tống Tề. Hắn là Lũng Hữu vũ khí thự Thự Chính, hiện chính thức thăng làm Quân Khí Giám Thiếu Giám phụ trách nghiên cứu phát triển vũ khí cả Đại Đường.
“Phòng Tông Yển dẫn chúng thần Quân Khí Giám tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Trương Hoán mới bước xuống long xa, Phòng Tông Yển liền dẫn cả ban thuộc hạ đón chào. Trương Hoán khẽ phất tay một cái “ Chúng ái khanh bình thân!”
Hắn lại nhìn qua về phía sau, cũng không thấy bóng dáng Đỗ Hoàn liền hỏi Phòng Tông Yển: “Đỗ tiên sinh làm sao không thấy?”
Phòng Tông Yển ngẩn ra. Ông ta quay đầu lại tìm một vòng, xác thật không thấy bóng dáng Đỗ Hoàn liền kinh ngạc hỏi: “Đỗ Hoàn không phải cùng ra sao? Ông ta ở đâu?”
“Thần ở chỗ này!” Tiếng nói vọng đến từ phía bên phải cửa chính, chỉ thấy Đỗ Hoàn ôm một chiếc trường bào màu trắng trông cực kỳ dày nặng, đầu đầy mồ hôi đang chạy tới. Ông ta chạy đến trước mặt Trương Hoán thở hồng hộc thi lễ rồi nói: “Thần đi cởi bộ trang phục này nên chậm một bước, xin bệ hạ thứ tội.”
Đỗ Hoàn bởi vì rất quen thuộc vũ khí trang bị Đại Thực mà được Bùi Minh Viễn đề cử, hiện tại nhậm chức ở Quân Khí Giám chuyên môn làm nghiên cứu phát triển vũ khí. Chiếc áo bào trắng này trong tay của ông ta là thành quả nghiên cứu chế tạo mới nhất.
“Đây là Hỏa Hoàn Phục Đỗ tiên sinh nghiên cứu chế tạo sao?” Trương Hoán đầy hứng thú tiếp nhận chiếc áo bào trong tay Đỗ Hoàn. Loại áo bào nhìn như cực kỳ dày nặng kỳ thật lại rất nhẹ. Đây là nguyên nhân hôm nay hắn tới Quân Khí Giám, Đỗ Hoàn đã nghiên cứu chế ra Hỏa Hoàn Phục trong truyền thuyết.
Nguyên liệu Hỏa Hoàn Phục chính là a-mi-ăng ngày nay, là công cụ dùng để phòng chống công kích bằng lửa. Đại Thực mấy lần chinh phục Hy Lạp nhưng đều thảm bại dưới Hy Lạp hỏa. Rút kinh nghiệm xương máu, Đại Thực một mặt nghiên cứu chế tạo khí cụ phòng cháy đồng thời cũng tiến hành xâm nhập nghiên cứu đối với Hy Lạp hỏa. Ngoài ra Đại Thực thừa thãi dầu hỏa, bởi vậy vũ khí dầu hỏa cỡ lớn là một loại vũ khí sắc bén của bọn họ, chủ yếu trang bị tại quân đoàn phương bắc cùng quân đoàn Ai Cập. Quân Đại Thực tiến công An Tây năm ngoái chủ yếu lấy quân đội Thổ Hỏa La và vùng Ba Tư là chính nên không mang theo vũ khí dầu hỏa.
Nhưng tương lai nếu như phải đánh với Đại Thực liền không thể tránh né gặp phải vũ khí từ dầu hỏa của quân Đại Thực. Lo trước tính sau nên quân Đường không thể không phòng.
“Hồi bẩm bệ hạ, Hỏa Hoàn Phục của thần tổng cộng có hai loại. Chúng đều là dùng loại vải hỏa hoàn may bên trong trang phục nên có khả năng chống đỡ hỏa thiêu bình thường. Nhưng gặp phải Hỏa Du đạn cùng Hỏa Long thuyền lợi hại nhất của quân Đại Thực thì loại Hỏa Hoàn Phục chỉ sợ khó có thể ngăn cản. Thần vì điều này lại dùng những mảng nhỏ Ích Hỏa bản để chế tạo ra Hỏa Hoàn Giáp và Ích Hỏa Thuẫn. Thần làm thí nghiệm, hoàn toàn có thể chống đỡ Hỏa Du đạn bùng nổ sau khi bị ngọn lửa công kích.”
Vải hỏa hoàn được phát minh ở phía trước thời Tần. Đỗ Hoàn sau khi bị Đại Thực bắt làm tù binh tại cuộc chiến Đát La Tư được tuyển đi chế luyện giường nỏ Đại Đường. Trong một cơ hội ngẫu nhiên ông ta đưa ra vải hỏa hoàn có thể phòng cháy, quân Đại Thực đã chịu đủ đau đớn từ lửa Hy Lạp nên coi trọng rất cao. Do đó ông ta được vào trung tâm nghiên cứu quân khí Đại Thực chuyên môn phụ trách nghiên cứu chế tạo Ích Hỏa Giáp, tiếp xúc với rất nhiều vũ khí bí mật của Đại Thực.
Lần này ông ta được Bùi Minh Viễn đề cử vào Quân Khí Giám Đại Đường. Đầu tiên ông ta chế ra Hỏa Hoàn Phục cùng Hỏa Hoàn Giáp. Ông ta thấy Hoàng thượng vô cùng có hứng thú đối với thứ này liền cười nói: “Thần lập tức tiến hành một lần thí nghiệm, bệ hạ không ngại cùng xem.”
Trương Hoán gật đầu vui vẻ cười nói: “Trẫm hôm nay đến đây chính vì thứ này. Nếu đã chuẩn bị xong thì có thể lập tức tiến hành!”
Thí nghiệm tiến hành bên trong sân tại một chỗ trống trải, dùng tường xây thành một vòng ở chung quanh để phòng hộ. Không đợi được khiêng lên khán đài, Trương Hoán có Phòng Tông Yển đi theo trèo lên trên khán đài rồi ngồi xuống.
“Bệ hạ, Đỗ Hoàn này không đơn giản! Thần xem ông ta viết 《 Kinh hành ký 》, mới biết đạo thiên hạ rộng lớn không gì là không thể.” Trên khán đài, Phòng Tông Yển thấy Trương Hoán cực kỳ coi trọng Đỗ Hoàn này thì ông ta cũng hơi ưu tư mà nói: “Trong sách ông ta viết, tại một quốc gia mà người ta gọi là Ai Cập đã biết dùng đá tảng xây thành Kim Tự Tháp cao trăm trượng. Bên cạnh Kim Tự Tháp còn có quái thú đầu người thân sư tử cũng ấy trăm trượng khắc từ đá làm cho người ta thật muốn đi tận mắt đánh giá”
Trương Hoán khẽ vuốt râu cười nói: “Phòng ái khanh nếu như có hứng thú, lần sau trẫm sẽ để Phòng ái khanh làm Chánh Sứ, thay Đại Đường ta đi sứ Đại Thực, được chứ?”
“Thần nguyện dốc sức vì bệ hạ.”
Lúc này, một hồi trống dồn dập vang lên, thí nghiệm đã bắt đầu.
Tiếng trống ngừng lại, chỉ thấy một người đi từ từ ra khỏi cửa ngách. Toàn thân hắn đã mặc giáp trụ đặc chế Hỏa Hoàn Giáp, tay cầm Ích Hỏa Thuẫn hình tròn đang đi bước một tới giữa sân. Ở trung tâm có bày một cái thùng gỗ bên trong đổ đầy dầu hỏa.
“Bệ hạ, đây là một tên tử tù, thần mượn từ Đại Lý Tự. Nếu như hắn có thể hoàn thành lần thí nghiệm này thì Hình bộ có thể xét miễn tội chết cho hắn.” Phòng Tông Yển ở một bên hạ giọng giải thích.
Trương Hoán không nói gì, hắn chăm chú nhìn kẻ thí nghiệm này. Thùng dầu hỏa giữa sân hắn từng dùng qua, khi bốc cháy thì trong nháy mắt sẽ sinh ra ngọn lửa bốc cao, hết sức kịch liệt.
Lúc này, bên trên cửa nách xuất hiện một người lính. Tay hắn cầm hỏa tiễn, chậm rãi nhắm ngay bề mặt thùng dầu hỏa. Nắp thùng đã mở nên trông thấy bề mặt dầu tối như mực.
Dần dần, kẻ thí nghiệm bước lại gần thùng dầu “ Vèo!” một tiếng, hỏa tiễn vẽ ra một đường cong rồi chuẩn xác rơi vào trong thùng dầu hỏa. Cảnh tượng trên khiến cho tất cả mọi người lập tức đều ngừng hô hấp. Trên thùng dầu hỏa đầu tiên là một ngọn lửa bùng lên, ngay sau đó càng lúc càng lớn. Chân kẻ thí nghiệm kia rõ ràng bắt đầu run lên bèn lui lại một bước. Đột nhiên, một cột lửa bay lên trời, ngọn lửa phát ra bốn phía. Kẻ thí nghiệm lập tức bị quầng lửa nuốt sống, mọi người chỉ nhìn thấy một biển lửa vàng chói lọi mà không thấy bóng người. Chỉ trong nháy mắt ngọn lửa tan đi để hiện ra thân hình cứng đơ của kẻ thí nghiệm. Đột nhiên hắn chậm rãi ngã xuống, trên khán đài phát ra một tiếng thét kinh hãi, tất cả quan viên đều đứng lên.
Nhưng Trương Hoán không động đậy, hắn thấy rất rõ ràng là Hỏa Hoàn Giáp của kẻ thí nghiệm biến thành màu xám, nhưng không có bất cứ tổn hại gì. Hơn nữa trong nháy mắt ngọn lửa bao trùm cả người, hắn ném Ích Hỏa Thuẫn cầm trong tay xuống nên Trương Hoán biết, người này chắc chắn là bị hù dọa ngất xỉu đi. Nhưng trên trên chiến trường chém giết đẫm máu thì không có khả năng xuất hiện loại người yếu đuối như vậy. Nói cách khác, nếu như ở trong ngọn lửa đỏ rực đó mà người này mới chỉ là bị hù dọa đến ngất đi thì đó chứng minh Hỏa Hoàn Giáp của Đỗ Hoàn đã thành công.
Lúc này, vài tên tùy tùng chạy tới dùng cát dập tắt ngọn lửa, lôi kẻ thí nghiệm sang một bên, cởi hộ hắn Hỏa Hoàn Giáp. Xem xét chỉ chốc lát, đột nhiên có người đứng lên lớn tiếng bẩm báo. “ Hắn còn sống!”
Trên khán đài lập tức vang lên tiếng hoan hô, Trương Hoán hơi tươi cười. Lúc này, Đỗ Hoàn bước nhanh đi lên trước rồi thi lễ thấp với Trương Hoán “ Thần may mắn thành công.”
“Đỗ tiên sinh, Hỏa Hoàn Giáp khiến trẫm mở rộng tầm mắt, không biết khanh còn có khó khăn gì cần trẫm giúp khanh giải quyết?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Hỏa Hoàn Giáp của thần cực kỳ cồng kềnh, đi lại bất tiện nên chỉ làm để thích ứng với hải chiến. Mà trên đất bằng có lẽ cần dùng Hỏa Hoàn Phục nhẹ nhàng hơn. Nhưng mà Hỏa Hoàn Phục dùng sợi gai dệt e là có hiệu quả kém xa với dùng vải bông. Hiện tại Đại Đường không đủ vải bông chính vấn đề chủ yếu nhất mà thần gặp phải.”
Vải bông? Trương Hoán cũng không biết vải bông là vật gì. Lúc này, Phòng Tông Yển cười nói: “Bệ hạ, vải bông chính là vải trắng, mua ở chợ phía đông cực kỳ đắt tiền.”
Trương Hoán bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đột nhiên dường như hắn nhớ ra điều gì, do dự một lát liền nói: “Trẫm nhớ trong kho Tả Tàng có không ít. Đều là do mậu dịch cùng Tây Vực mà có được. Trẫm có thể mang khanh đi nhìn một lượt.”
Đoàn người lại lên đường đi tới Thái Phủ Tự. Thái Phủ Tự nằm đối diện Quân Khí Giám nên chả mấy chốc liền đến. Thái Phủ Tự Khanh Trương Duyên Thưởng nghe nói bệ hạ đến thì vội vàng chạy đến nghênh đón.
@by txiuqw4