Không hồn nhiên, và vô lo vô nghĩ như các đệ đệ muội muội khác, hoàng tử lớn Lý Kỳ lại có những biểu hiện rất chững chạc, chàng hoàng tử này không quên đi thân phận cao quý của mình như ba đứa em kia. Lúc này Bình Bình một tay xách giày đi còn chân thì đi đất, chạy tới chỗ cái cây lớn kia, tiếng cười của nàng vui tươi ngân nga như tiếng chuông bạc vang vọng đồng cỏ: “Tất cả các con hãy đi theo ta nào”
Tất cả những đứa trẻ cũng học theo nàng, tháo giày để chân trần rồi chạy hướng về phía cái cây lớn kia. Những tiếng cười vui tươi hồn nhiên vang lên không ngớt. Lý Kỳ đứng gần đó, lúc này hắn cũng rất lấy làm thích thú, rất muốn tham gia chơi cùng các em của mình. Hắn len lén nhìn đám cung nhân như có gì đó phân vân lắm, nhưng rồi hắn mím môi quyết định. Cũng cởi giày, đi chân đất, khập khễnh chạy về phía cây đại thụ nơi Bình Bình và các em của hắn đang nô đùa.
Bình Bình chạy đến dưới một gốc cây lớn, nàng ngửa đầu quan sát cái cây này. Có lẽ nó là cái cây cao nhất ở xung quanh đây rồi. Lúc còn nhỏ, nàng cũng nghịch ngợm như con trai vậy, thường hay trèo lên cây cao để bắt tổ chim, hái trái cây... Mà phụ thân nàng cũng không thể nào quản được cái tính cách ấy, đến khi lớn lên tính cách vui vẻ hồn nhiên, nghịch ngợm của nàng vẫn không mất đi.
Bình Bình quay đầu lại, nàng thoáng nhìn Lý Kỳ một chút. Tên tiểu tử Lý Kỳ này năm nay mới có chín tuổi nhưng trông đã như ông cụ non vậy, cả ngày rụt rè sợ hãi, làm gì cũng khép nép, chuyện gì cũng không dám làm, xem ra có vẻ nhát gan hèn yếu. Điều này cũng là bởi đại tỉ Bùi Oánh lo lắng hắn sau nay sẽ không được lập làm thái tử cho nên quản giáo hắn quá nghiêm khắc. Nhưng có quản giáo như thế, mà sau này hắn được lập làm thái tử thì trong tương lai hắn làm sao có thể kế thừa được sự nghiệp của phụ thân hắn, làm sao có thể mở rộng được cương thổ của Đại Đường, làm sao có thể trở thành vị hoàng đế để cho vạn bang vạn quốc thần phục được đây?
“Tất cả hãy nghe cho rõ đây” Bình Bình phủi tay cười nói: “Hôm nay chúng ta sẽ tập leo cây nhé”
Leo cây? Mấy tên hài tử kia tự hỏi lại, đồng thời ngửa mặt nhìn lên cái cây cao kia: “Cái cây này cao thật đó” Tiểu Lý nhìn lên cây có chút sợ hãi, kêu than.
“Hôm nay là ngày đầu tiên của năm một năm, ở Thái Nguyên chúng ta vẫn có tập tục, vào ngày này phải leo lên các cây cao. Phụ hoàng của các ngươi khi còn bé vào ngày này vẫn thường leo cây đấy” Bình Bình nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ rồi cười nói tiếp: ‘Cho nên bắt đầu từ năm nay về sau hễ vào ngày mừng một đầu năm ta sẽ đưa các ngươi đi trèo cây, được chứ hả”
Mặc dù bọn nhỏ cũng rất thích thú với trò leo trèo này nhưng mà thật sự cái cây này cao quá nên đứa nào đứa nấy đều có chút sợ hãi. Bình Bình lấy đà một chút rồi nhảy vọt lên cây, sau đó nàng giơ tay ra đón cô công chúa nỏ Bách Linh – con gái nuôi của nàng: “nào Bách Linh, con lên trước nha” Bình Bình nhìn cô con gái nuôi khích lệ “ Khi bằng tuổi con mẹ đã đã từng trèo lên cái cây cao gấp ba thế này cơ đấy. Chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không sao đâu con gái ạ”
Bách Linh kể từ khi được Bình Bình nhận làm con gái nuôi, tính cách của cô công chúa này cũng dần dần thay đổi. Trước đây hay ngượng ngùng, sợ sệt thì bây giờ nhờ ảnh hưởng tính cách của Bình Bình nên cô bé đã vui vẻ hơn nhiều. Tiểu công chúa nhìn lại cây đại thụ, lấy hết dũng khí: “Được rồi, con sẽ lên trước”
Bách Linh đưa tay ẹ nuôi, đồng thời đôi chân nhỏ vận sức bật lên. Thoáng một cái cô bé đã trèo được lên cây. Cây táo hồng có rất nhiều cành, nhiều chạc, mà lại rất chắc chắn, leo lên dễ dàng. Sau một chút thời gian thích ứng, Bách Linh liền bắt đầu leo lên phía trước.
“Nào! Người kế tiếp đi” Bình Bình đưa mắt nhìn mấy tên hài tử đang đứng ở phía dưới, ánh mắt của nàng dừng lại ở Lý Kỳ: “Kỳ nhi, ngươi là nam tử hán, đi trước đi nào”
“Không!Không!” Lý Kỳ có chút sợ hãi, lui về phía sau mấy bước, lắc đầu liên tục. Việc đi chân đất đối với hắn đã là một điều cố gắng lắm rồi. Nếu như còn tiếp tục trèo cây nữa thì sợ rằng nếu mẫu thân biết sẽ đánh hắn chết mất.
“Ngươi yên tâm đi, mẫu thân ngươi sẽ không biết đâu, chẳng phải hôm nay mẫu thân ngươi phải hội kiến với vương hậu Nam Chiếu hay sao?” Bình Bình khích lệ hắn: “Ngươi yên tâm đi, các cung nhân ở đây sẽ không ai để lộ chuyện này đâu”
“Con không dám!” Lý Kỳ một mực lắc đầu không dám trèo cây. Nhưng lúc này tiểu Lý đứng bên cạnh đã nóng ruột lắm rồi, hắn giơ cao tay, nói: “Cho con lên trước đi Bình di”
“Tốt! Không hổ danh là nam tử hán” Bình Bình một tay kéo tiểu Lý lên tàng cây, nhưng nàng cũng không để cho hắn leo lên quá cao. Sau đó Lý Thu cũng trèo lên, và lúc này ở dưới mặt đất chỉ còn lại mỗi mình Lý Kỳ đang đứng ngẩn ngơ.
“Nương nương” Lúc nay một tên thái giám chạy tới, hắn nơm nớp lo sợ nói với Bình Bình: “Quý phi à, mau xuống đi, hoàng hậu mà biết thì sẽ trách phạt chúng ta chết mất”
“Ngươi cứ yên tâm, việc ở đây do ta làm chủ, không liên quan gì đến các ngươi cả” Bình Bình không để ý gì tới lời khuyên bảo của tên thái giám kia mà nhìn lại Lý Kỳ nói: “Ngươi là huynh trưởng, lẽ nào đảm lược lại không bằng mấy đứa em hay sao”
Một cỗ nhiệt huyết, và long tự ái bỗng nhiên tràn ngập trong đầu Lý Kỳ, hắn cắn răng quả quyết: “Ai nói con không bằng mấy đứa nhóc kia chứ, con leo lên là được chứ gì”
“Tốt, đây mới chính là tư thế của một nam tử hán chứ, để xem ngươi leo cao được bao nhiêu nào”
Hôm nay là ngày đầu năm mới, nhưng cũng là ngày bận rộn nhất trong cuộc đời của Trương Hoán. Ngay từ sáng sớm, hắn đã phải nhóm họp với các vị tướng quốc ở Lân Đức Điện để thương thảo về tình hình và thế cục của Toái Diệp trong thời gian gần đây. Từ việc đại tù trưởng Cát La Lộc vì tấn công Huyền Vũ Thành mà bỏ mạng, từ đó dẫn phát đến một cuộc tranh giành quyền lực trong nội bộ Cát La Lộc. Rồi việc Tổng đốc Toái Diệp là Tào Hán Thần đặc biệt xin chỉ thị của triều đình xem có nên nhân cơ hội này mà tấn công bọn người Cát La Lộc hay không, để qua đó xóa sạch nanh vuốt của bọn Đại Thực ở mặt phía đông này.
Những tin tức ấy đều được Trương Hoán rất coi trong, phân tích xem xét tỉ mỉ. Bản thân hắn tự cho rằng những diễn biến trên tuy là cơ hội tốt nhưng hiện tại binh lực ở An Tây không đủ, nếu như dốc toàn lực để tấn công bọn người Cát La Lộc kia thì cho dù phe trung lập như Hồi Hột không can thiệp thì năm vạn quân của Đại Thực đóng ở Thổ Hỏa La nhất định sẽ phản công, vậy phải đối phó làm sao? Ai có thể dám chắc bọn chúng sẽ không nhân cơ hội ta đánh Cát La Lộc mà phản công ta chứ? Và nếu như Đại Đường và Đại Thực xảy ra một cuộc chiến tranh toàn diện thì Đại Đường liệu có thể nắm chắc được mấy phần thắng lợi đây.
Trải qua gần một canh giờ thương nghị, các vị tướng quốc đều nhất trí cho rằng hiện tại cơ hội để tiêu diệt bọn người Cát La Lộc vẫn chưa chín muồi, và bản thân bọn Cát La Lộc cũng không cần quá lo ngại. Vấn đề mấu chốt và cấp bách hiện nay là cần chuẩn bị thật tốt về một cuộc chiến tranh săp bùng phát giữa Đại Đường và Đại Thực. Bất kể là lương thực, vũ khí hay binh lực đều cần sắp xếp, an bài ngay. Về nhiều mặt như việc vận chuyển các loại vật tư cho công tác hậu cân, hay chiến lược thành lập đồng minh, Đại Đường của Trương Hoán đều bị rơi vào thế khó khăn. Cuộc chiến này có thể coi là một chiến dịch đại quy mô mà điểm mấu chốt của nó là phát xác định và nắm được nhân tố quyết định thắng lợi là gì.
Vấn đề Toái Diệp vừa mới được thảo luận xong, Trương Hoán lập tức ban ra một lệnh chỉ cho tướng quân Vương Tư Vũ: Nhanh chóng điều hai vạn quân An Tây từ Sơ Lặc đến Toái Diệp. Đồng thời lập tức bắt tay vào chuẩn bị tất cả các mặt để thành lập Tây Vực đô hộ phủ. Di dời đến Toái Diệp”
Sau khi thảo luận và thống nhất xong thế cục của Toái Diệp, Trương Hoán dân x theo bảy vị tướng quốc trở về Tử Thần Điện để tiếp kiến quốc vương Nam Chiếu. Đây cũng là một đại sự quan trọng. Nam Chiếu là một thuộc quốc của Đại Đường, ở bên hồ Nhĩ Hải.(Người ta nói rằng đã từng có Lục chiếu là Mông Huề Chiếu, Việt Tích Chiếu, Lãng Khung Chiếu, Đằng Đạm Chiếu, Thi Lãng Chiếu, Mông Xá Chiếu. Mông Xá Chiếu, vì ở về phía nam nên đôi khi gọi là Nam Chiếu). Lâu nay Nam Chiếu được sự trợ giúp của Đại Đường đã đứng lên đối phó lại với sự áp bức của Thổ Phiên, và đang trong quá trình dần dần ổn định. Trong quá khứ Nam Chiếu cũng đã từng đối đầu với Đại Đường, vào mùa thu năm Thjiên bảo thứ 9 quốc vương Nam Chiếu là Các La Phượng lấy cớ thê nữ của mình bị vũ nhục mà giết chết Thứ Sử Vân Nam Trương Kiền Đà, đến năm sau thì Nam Chiếu cùng Đại Đường bùng phát một cuộc chiến lớn. Đường quân đại bai, sáu vạn Đường quân khi ấy bị tử trận. Đến năm Thiên Bảo thứ mười ba, Nam Chiếu lại một lần nữa đánh bại Đường quân, từ đó Nam Chiếu hoàn toàn phản bội, trở mặt với Đại Đường để trở thành huynh đệ và đồng minh với dân tộc Thổ Phiên.
@by txiuqw4