Quá trưa một chút, thì trên đường cái đã xuất hiện mấy trăm tên thương nhân Túc Đặc mặc trường bào. Bọn chúng ùa hết ra đường, không khí rất sôi sục, la khẩu hiệu ầm ĩ, và hùng hùng hổ hổ đi về phía doanh trại của Đường quân. Nhưng khi còn cách quân doanh mấy trăm bước thì bọn bị ba trăm kỵ binh Đường quân chặn lại. Số binh lính này tay lăm lăm nỏ, lạnh lũng nhắm thẳng vào bọn họ. Tên tướng lãnh trẻ tuổi cầm đầu ba trăm kỵ binh này dùng tiếng Đột Quyết chưa được thuần thục quát lên: “Phía trước là cấm địa quân sự, kẻ nào tự ý đia vào sẽ lập tức mất mạng”
Tên tướng lĩnh trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là Thi Dương. Sau gần nửa năm làm thám báo, hắn đã nắm rõ lưu vực của Đại Thanh Trì này như lòng bàn tay. Hơn nữa hắn cũng đã học được tiếng Đột Quyết, mặc dù còn chưa được thuần thục, trôi chảy, những cũng có thể miễn cưỡng nói chuyện được rồi.
Lần này Đường quân tiến vào chiếm giữ A Đồ Mộc trấn chính là dựa vào một phát hiện của hắn gần đây. Cách đây ba tháng, trong quá trình đi chặn đánh một chuyến vũ khí mà Đại Thực chuyển giao cho bọn người Cát La Lộc, Thi Dương đã tình cờ phát hiện ra được ở phía bắc của hồ Yêu Long ( hồ này gần với A Đồ Mộc trấn) có một con sông thông thẳng ra Y Lệ Hà, cuối cùng dẫn tới Di Bá Hải. Hơn nữa con sông ấy lại rất sâu,, thuyền lớn có trọng tải ba ngàn thạch (120 cân là một thạch) vẫn có thể lưu thông bình thường. Thi Dương lập tức trình báo phát hiện này với cấp trên trực tiếp của hắn, rồi cứ thế thông tin ấy lại được báo lên cho cấp cao hơn. Sau cùng nó là kinh động đến tận Tây Vực Đại Đô Hộ Vương Tư Vũ. Sau khi phái người đi khảo sát, xem xét thực tế Vương Tư Vũ đã quyết định cho xây dựng bến thuyền ở Yêu Long hồ, đồng thời cho tiến hành đóng thuyền ngay tại đó. Vương Tư Vũ đã vạch định cho nơi đây trở thành tuyến vận tải chủ yếu tới Di Bá Hải của Đường quân ở Toái Diệp. Hơn nữa sau khi chiếm lĩnh được A Đồ Mộc trấn, Đường quân sẽ biến nơi đây thành một một cứ điểm đầu cầu trong việc tiến công người Cát La Lộc.
Sát khí lạnh lùng của Đường quân khiến cho đám thương nhân Túc Đặc kia cũng dần im lặng trở lại. Lúc này có một người trông cũng đã có tuổi trong nhóm thương nhân Túc Đặc tiến lên thi lễ. Ông ta dùng vốn Hán ngữ thuần thục nói: “Chúng tôi muốn được gặp chủ tướng của các ngài, chứ không có ý tứ gì khác”
“Các ngươi không được vọng động, để ta vào hỏi xem Lý tướng quân có muốn gặp các ngươi hay không đã”. Thi Dương vung tay lên, lập tức một tên kỵ binh trong biên chế thám báo quân, phi ngựa thật nhanh quay về quân doanh để bẩm báo. Trong lúc này Đường quân vẫn giương nỏ, không có buông lỏng sự cảnh giới đối với đám người này.
Chốc lát sau, tên kỵ binh thám báo kia đã quay trở lại nói: “Hiệu Úy. Lý tướng quân đồng ý tiếp kiến bọn họ, nhưng cho cho phép ba người được vào nói chuyện thôi”
Thi Dương gật đầu, hắn nói với vị lão giả kia: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Lý tướng quân chỉ cho phép ba người vào nói chuyện. Các ngươi quyết định nhanh lên”
Đám thương nhân Túc Đặc ấy túm tụm vào bàn bạc với nhau. Rất nhanh sau đó, bọn họ đã cử được ba người đại diện, gồm có vị lão giả kia và hai người khác nữa: “Ba người chúng tôi, sẽ đi gặp tướng quân của các vị”
“Các ngươi đi theo ta” Thi Dương dặn dò viên phó úy mất câu, rồi hắn tự mình dẫn ba tên thương nhân Túc Đặc kia đi về phía quân doanh.
Trước mặt hiện nay ở tại khu vực An Tây và Bắc Đình thiết lập tổng cộng bảy đại đô đốc phủ. Tại mỗi đô đốc phủ này Đường quân cho đồn trú chừng hai vạn quân, phân bố ở bên trong ba trăm tòa thành trì của toàn bộ Tây Vực. Số binh sĩ ở các đô đốc phủ này bình thường thì chịu sự điều hành của triều đình trung ương, nhưng khi có chiến loạn được triều đình điều động, đầu nhập tới Tây Vực đô hộ phủ. Ngoài ra trong lúc chiến tranh thực sự bộc phát triều đình trung ương còn có thể huy động số dân binh trong các Phủ binh ở các địa phương. Bình thường tại các Phủ binh đều có đại tướng suất lĩnh, nhưng đến khi chiến sự nổ ra tất cả đều được quy về một mối, chịu sự chỉ huy tối cao của Tây Vực đô hộ. Còn một lực lượng quân đội khác cũng có thể cùng tham chiến với Đại Đường đó là số binh sĩ người Hồ của các tiểu quốc ở Tây Vực. Đến thời chiến số Hồ binh này cũng có nghĩa vụ hỗ trợ và chịu sự điều động của Đường triều.
Trong số bảy Đại đô hộ phủ thì Toái Diệp Đô hộ phủ là nơi tập trung quân đội nhiều nhất, tổng cộng có tới sáu vạn người, số này đều là nhưng binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến của An Tây quân. Tây Vực Đô hộ Vương Tư Vũ là người trực tiếp chỉ huy sáu vạn quân này. Về cách bố trí, sáu vạn quân được chia làm sáu quân, với tổng cộng ba mươi doanh. Mỗi doanh chừng hai ngàn người. Trước mặt đồn trú tại A Đồ Mộc trấn là năm ngàn Đường quân, Tham Lang tướng Lý Thiên Thần của đệ tam quân suất lĩnh. Bọn họ chẳng qua chỉ là đơn vị làm nhiệm vụ tiên phong, đến khi nơi đây đi vào ổn định, Đường quân đứng vững rồi thì lập tức bổ sung thêm năm ngàn quân nữa của đệ tam quân tới đây.
Lý Thiên Thần là người huyện Phượng Tường, năm nay mới chỉ độ hai mươi tám tuổi, tuổi đời tuy còn trẻ nhưng hắn đã là một chiến binh lão luyện “ thân kinh bách chiến”. Năm xưa hắn cũng chỉ là một tên Ngũ trưởng trong Thiên Kỵ doanh, theo Trương Hoán tới Võ Uy để sáng lập cơ nghiệp. Tham gia tất cả các trận chiến lớn nhỏ các loại dễ có đến hơn trăm, khi xét công ban thưởng Trương Hoán phong cho hắn làm Lang tướng. Chỉ có điều hắn cũng không hề biết thân phận thật của Thi Dương. Hắn chỉ biết Thi Dương là một binh lính đến từ Thiên kỵ doanh của Trương An, khi đến đây được phong làm Ngũ trưởng. Đặc biệt trong trận chiến bảo vệ Huyền Vũ thành Thi Dương lập được đại công. Lý Thiên thần thấy bản thân hắn và Thi Dương có nhiều điểm chung nên tự nhiên sinh ra lòng yêu mến, chú ý tới hắn.
“Bẩm báo Lý tướng quân, mạt tướng đã dẫn bọn thương nhân Túc Đặc tới” Bên trong hổ trướng truyền vào tiếng bẩm báo của Thi Dương.
“Ngươi đưa bọn họ vào đi” Lý Thiên Thần đặt bút xuống, ánh mắt của hắn nghiêm túc nhìn chăm chú vào ba tên thương nhân Túc Đặc đại diện cho bọn người A Đồ Mộc trấn đang bước vào trong trướng: “Ai là người đứng đầu trong số các người. Có thể nói tiếng Hán được không”
“Ta là người đứng đầu, và cũng có thể nói được tiếng Hán” Vị lão giả nọ cung kính thi lễ và tự giới thiệu về mình: “Kẻ hèn này họ Khang, là chấp sự của hội thương nhân Túc Đặc, đồng thời kẻ hèn cũng là chủ sở hữu của Yêu Long khách sạn”
Vì A Đồ Mộc trấn không có quan phủ quản lý nên các thương nhân Túc Đặc lập ra “ Hội thương nhân Túc Đặc” đó chính là một biểu hiện của cơ cấu tự trị ở nơi đây. Trong hội sẽ cử ra mười người vào chức vụ chấp sự để tiện cho việc quản lý. Cứ hai năm một lần lại bầu cử chấp sự. Tuy nhiên có ba vị trí chấp sự luôn được giữ nguyên, ổn định lâu dài. Và vị lão giả họ Khang này chính là một trong số ba vị chấp sự được tín nhiệm và tại vị lâu nhất.
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì không” Lý Thiên Thần thấy Khang lão giả kia thái độ khiêm hòa nên giọng điệu của hắn cũng lặng xuống, đỡ căng thẳng hơn.
Ba người thương nhân Túc Đặc đến đây, mặt đối mặt với Lý Thiên Thần vậy mà giờ đây hắn lại hỏi bọn họ có chuyện gì. Ba người kia tự hỏi trong lòng: “Chẳng lẽ bọn họ cho rằng việc bọn họ chiếm lĩnh A Đồ Mộc trấn là đương nhiên hay sao”
Chần chừ một chút, Khang lão giả vẫn kiên trì nói: “Nếu tướng quân tới A Đồ Mộc thị sát thì chúng tôi dĩ nhiên là hoan nghênh hết sức. Nhưng chúng ta muốn hỏi tướng quân ngài định bao giờ sẽ rời khỏi đây”
“Nếu các ngươi đã hoan nghênh ta, vậy thì dĩ nhiên là chúng ta sẽ đồn trú ở đây lâu dài rồi” Lý Thiên Thần cười ha hả, rồi hắn giơ tay ngăn lại, nói tiếp: “Bất quá các ngươi cứ yên tâm, Đường quân chúng ta kỷ luật nghiêm minh, chắc chắn sẽ không bao giờ xâm phạm các ngươi. Ngược lại nếu như có Đường quân nào không tuân theo quân kỷ, các ngươi báo cáo cho ta, nhất định ta sẽ nghiêm trị thích đáng. Hơn nữa Đường quân đồn trú ở đây sẽ giúp cho việc làm ăn của các ngươi thêm thịnh vượng. Như vậy tất cả mọi người không phải là đều rất vui vẻ hay sao”
“Nhưng! Đây là địa bàn của những người thương nhân Túc Đặc chúng ta, tại sao các người lại tự ý đem quân tới đây., hơn nữa lại còn muốn đồn trú lâu dài ở đây nữa là sao” Khang lão giả có sự kích động nên trong lời nói có phần căng thẳng gay gắt rồi.
“Địa bàn của người Túc Đặc?” Lý Thiên Thần sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Ta chưa từng nghe qua cái lý lẽ mà ngươi vừa nói, đã vậy ta hỏi các ngươi A Đồ Mộc trấn này là thuộc về người Hồi Hột hay người Cát La Lộc”
“Chẳng thuộc về ai cả, đây là vùng đất tự trị của thương nhân Túc Đặc chúng ta”
Lý Thiên Thần bỗng nhiên cười ha hả đầy lạnh lùng: “Nơi này không phải thuộc về Hồi Hột cũng không thuộc Cát La Lộc. Như vậy đây chính là nơi vô chủ, Đường quân chúng ta nắm giữ lấy thì có gì là vô lý chứ. Ta cũng nói thật cho các ngươi biết, bắt đầu từ ngày hôm nay nơi đây sẽ chính thức đổi tên thành Yêu Long thành, là một tiểu thành trực thuộc Toái Diệp. Nếu như các ngươi không muốn trở thành con dân của Đại Đường thì có thể rời đi nơi khác, Đường quân chúng ta sẽ tuyệt đối không ngăn cản”
@by txiuqw4