Lý Tố được sự hộ vệ của ba trăm kỵ binh Đường quân trong lúc hoàng hôn đã đi tới cung điện của Trung Trinh Khả Hãn ở Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý để cầu kiến ông ta. Dĩ nhiên Dược La Cát Linh cũng đã thay nàng thông báo với Khả Hãn rồi, cho nên chỉ cần chờ trong chốc lát, mấy trăm tên thị vệ đã hộ tống Trung Trinh Khả Hãn từ trong vương cung đi ra. Mặc dù, hiện nay địa vị của Hồi Hột đã không còn là thần tử của Đại Đường như trước đây nữa nhưng thói quen ngưỡng mộ tôn sùng Đại Đường suốt một trăm năm qua khiến cho Trung Trinh Khả Hãn cũng không dám để công chúa Đại Đường phải chờ lâu. Ông ta bước đi thật nhanh tới trước mặt Lý Tố, rồi thi lễ: “Hồi Hột Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền tham kiến Đại Đường công chúa”
Lý Tố nhẹ nhàng đưa bàn tay ngọc ngà với những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đáp lễ: “Khả Hãn xin miễn lễ. Ta tới đây lần này là có việc quốc sự, xin hỏi Khả Hãn có thời gian để tiếp kiến ta không”
“Công chúa đích thân tới đây gặp ta lẽ nào ta lại không có thời gian chứ” Trung Trinh Khả Hãn vừa nói vừa len lén nhìn qua vị công chúa này một chút. Ông ta sớm đã nghe nói Lý Tố xinh đẹp vô song, nhưng cũng chưa lần nào được gặp để ngắm nhìn chân diện của nàng. Giờ đây được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan kiều diễm của nàng, ông ta nhận thấy công chúa xinh đẹp băng cơ ngọc cốt nên trong lòng cũng không kìm nén được âm thầm mà than thở, tưởng tượng và so sánh nàng với Chiêu Quân năm xưa. Vừa lúc này Lý Tố cũng đang nhìn, đánh giá ông ta. Thế là ánh mắt của vị Khả Hãn này và ánh mắt của Lý Tố chạm nhau, khiến cho ông ta lập tức thức tỉnh, vội vàng đưa tay ra nói: “Xin mời công chúa vào trong nội cung để nói chuyện”
Lý Tố cười nhạt. Nàn quay đầu lại dặn dò Lâm Nguyên Lễ: “Các ngươi cứ đứng ở đây đợi ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi” Dứt lời nàng khẽ khàng kéo chân váy rồi từ từ bước vào trong vương cung.
Lý Tố đi theo Trung Trinh Khả Hãn vào bên trong của vương cung. Nàng vừa đi vừa quan sát vừa đánh giá về cái được gọi là vương cung của người Hồi Hột này. Mặc dù nơi đây được trang trí kiến tạo một cách tráng lệ, hoàng kim lòe loẹt nhưng vẫn không thể nào bằng đường hoàng cung của Đại Đường. Dường như nơi đây thiếu hẳn cái khí thế tráng lệ hùng hồn, thiếu chí hướng hùng tâm vạn trượng, rộng mở ôm ấp tứ hải. Vương cung này giống như tòa nhà đồ sộ của một nhà giàu mới nổi, đem tất cả các thứ quý giá phô bày, khoe khoang.
“Công chúa, nàng có thích thú với nơi này không” Trung Trinh Khả Hãn giọng điệu hết sức ôn nhu, tận tình hỏi han nàng. Đại Đường công chúa xinh đẹp mĩ lệ khiến cho ông ta vô cùng rung động xao xuyến. Ông ta bắt đầu cảm thấy hối hận, ông ta nghĩ sớm biết nàng như thế thì ông ta đã thành hôn với nàng từ trước, để bây giờ ông ta đã quyết định xuất binh nên lâm vào tình thế bị động này. Cứ tình hình như thế này thì rất có khả năng ông ta sẽ không thể nào có được vị công chúa mĩ lệ này. Bất quá ông ta vẫn còn một chút hy vọng mong manh, đó là sau Bắc Đình sẽ lấy ranh giới ra làm điều kiện để ép Đại Đường gả nàng. Trong giờ phút này ông ta như đang chìm trong giấc mơ mình là vị tân lang trong đám cưới tương lai. Ánh mắt ông nhìn Lý Tố đầy cảm xúc. Lý Tố cũng khẽ mỉm cười, nàng trả lời rất khéo léo: “Thiếp cũng không nghĩ rằng khi tới Mặc Bắc xa xôi sẽ được gặp một cung điện lộng lẫy như thế này”
Trung Trinh Khả Hãn nghe câu trả lời của Lý Tố liền cười ha hả, quả thật câu trả lời ấy khiến ông ta rất hài lòng. Đại Đường công chúa thân phận cao quý như thế đương nhiên sẽ thích thú với khung cảnh huy hoàng tráng lệ rồi. Bản thân ông ta tốn bao nhiêu công sức tâm trí đi khắp các nơi sưu tầm trân bảo về đây. E rằng một vài thứ trân bảo ở đây ngay cả Đại Đường cũng không thể có được.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới tòa điện các mà Khả Hãn vẫn thường dùng để đón tiếp các vị khách quý của mình. Trung Trinh Khả Hãn khoát tay, ra lệnh: “Còn không mau chuẩn bị chỗ ngồi cho công chúa hay sao”
Hai người thị nữ vội vàng mang một tấm nệm để công chúa ngồi, rồi bọn họ cũng nhanh chóng thi lễ lui xuống. Lý Tố cũng thi lễ tạ ơn rồi ngồi xuống. Trung Trinh Khả Hãn cũng trở lại vị trí của mình, ông ta vuốt hàng ria mép rồi cười hỏi: “Công chúa hôm nay đích thân tới tìm ta, không biết là có chuyện gì quan trọng không”
Lý Tố cười lạnh lùng, nàng cũng không quanh co mà đi thẳng vào vấn đề: “Thiếp nghe có lời đồn đại rằng Hồi Hột chuẩn bị liên minh với Đại Thực để tiến công Đại Đường, chuyện không biết thật giả thế nào nên thiếp đến đây mong Khả Hãn chứng thực cho”
Trung Trinh Khả Hãn lúc này sắc mặt lúng túng, ánh mắt ông ta nhìn trừng trừng vào Dược La Cát Linh đang đứng bên cạnh. Sứ thần Hồi Hột vừa mới tới đây lúc sáng vậy mà ngay sau đó công chúa Đại Đường đã đến hỏi tội rồi. Không cần phải nói chắc chắn chuyện này là do Dược La Cát Linh tiết lộ rồi.
“Công chúa, nàng tại sao lại có thể tin mấy lời đồn đại ấy cơ chứ. Đại Đường và Hồi Hột xưa nay vẫn là huynh đệ chi bang. Hơn nữa ta lại rất muốn lấy công chúa làm vợ, hai nhà chúng ta sắp là quan hệ thông gia rồi. Công chúa nghĩ lại xem Hồi Hột sao có thể vo tình mà tấn công Đại Đường được chứ” Trung Trinh Khả Hãn lắc đầu cười nói tiếp: “Công chúa thật là đã lo lắng quá nhiều rồi”
“Nếu như là thiếp đã lo lắng thừa vậy thì xin Khả Hãn hãy lập tức đuổi sứ giả của Đại Thực ra khỏi Hãn Nhĩ Đóa Bát Lý, sau đó tỏ rõ thái độ và thiện chí huynh đệ chi bang với Đại Đường. Hiện nay Đại Đường và Đại Thực đang trong trạng thái chiến tranh bất hòa, cho nên việc Hồi Hột nhiệt tình tiếp đãi sứ giả Đại Thực khiến cho thiếp đây không lo không được”
Lý Tố nói năng gẫy gọn, lập luận sắc sảo khiến cho Trung Trinh Khả Hãn á khẩu không biết trả lời thế nào cả. Giờ khắc này ông ta bỗng nhiên không còn thích thú với vị công chúa Đại Đường này nữa. Mặc dù vị công chúa này xinh đẹp, nhưng lại là một phụ nữ cực kỳ sắc sảo và lợi hại. Đây không phải là vị công chúa- người phụ nữ mà ông ta thích. Ông ta thích một công chúa có tướng mạo xinh đẹp nhưng quan trọng tính cách phải dịu dàng ngoan ngoãn, như một con chim nhỏ nép mình vào ông ta. Chứ không phải là vị công chúa đang bức bách ông ta, khiến cho á khẩu không nói được lời nào thế này.
Trầm mặc hồi lâu, Trung Trinh Khả Hãn bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ không vui chút nào: “Đại Đường và Đại Thực giao chiến thì nào liên quan gì tới Hồi Hột chúng ta. Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền ta muốn lấy đồng thời cả công chúa Đại Thực và Đại Đường làm vợ, vậy chẳng lẽ ta không được phép gặp sứ thần Đại Thực hay sao”
“Đúng như Khả Hãn nói, Đại Đường và Đại Thực xảy ra chiến tranh chẳng liên quan gì đến Hồi Hột cả, nếu đã là như vậy thì xin Trung Trinh Khả Hãn hãy đảm bảo Hồi Hột tuyệt đối không tấn công Đại Đường”. Lý Tố lúc này từ từ đứng lên, giọng nàng trở nên cứng cỏi hiên ngang: “Với thân phận Hàn Quốc công chúa Đại Đường, là muội muội của hoàng đế bệ hạ, ta có thể thay mặt cho hoàng đế Đại Đường tiếp nhận lời cam đoan của Khả Hãn”
Sắc mặt của Trung Trinh Khả Hãn lúc này chuyển từ trắng bệch sang đỏ hồng, ngày mai đây ông ta chuẩn bị xuất binh Bắc Đình rồi, vật thì làm sao có thể hứa hẹ được nữa đây. Cho dù ông ta rất muốn bực tức, quát tháo trút giận lên nữ nhân này nhưng Dược La Cát Linh đang ở bên cạnh, ông ta không muốn trước mặt thần tử của mình mất đi sự tôn nghiêm của bậc đế vương..
Giằng co một lúc lâu, Trung Trinh Khả Hãn mới từ từ nói: “Ta có thể đảm bảo nhưng Đại Đường cũng phải đáp ứng với ta một điều kiện”
Lý Tố nhìn ông ta cười khinh miệt một chút, Hồi Hột quả nhiên là muốn lợi dụng cơ hội này để tống tiền Đại Đường, nàng vẫn không hề biến sắc, điềm tĩnh trả lời: “Ngài muốn điều kiện gì xin cứ nói ra, nếu ngài muốn đượcc tấn phong tước hiệu thì ta sẵn sàng đáp ứng ngay lập tức. Còn nếu như ngài muốn tiền bạc của Đại Đường ta sẽ lập tức chuyển cáo chuyện này cho hoàng huynh và triều đình nhanh chóng giải quyết”
“Không! Ta đây không cần tấn phong gì cả” Trung Trinh Khả Hãn liền một ngón tay vẫy vẫy lắc lắc trong không khí, rồi cười híp cả mắt nói: “Ta muốn Đại Đường đáp ứng cho Hồi Hột ta năm trăm vạn thạch lương thực cùng với một trăm vạn thớt lụa là. Được như thế ta nhất định sẽ đảm bảo không tấn công Đại Đường”
Tháng chín năm Đại Trị thứ năm, người Hồi Hột cùng với người Đại Thực đã đạt thành hiệp nghị hợp tác: Hai nước sẽ cùng liên hiệp để tấn công Bắc Đình. Bên phía Đại Thực đã đáp ứng các điều kiện của Hồi Hột và được ghi rõ trong văn bản tuyên bố chung của cả hai nước. Trong văn bản này ghi rõ sau khi chiến dịch Toái Diệp thắng lợi Đại Thực sẽ cho phép Hồi Hột đem toàn bộ phía đông và phía bắc Đại Thanh Trì tính vào bản đồ của mình. Và ngược lại Trung Trinh Khả Hãn cũng phải hứa với Đại Thực sẽ không lập công chúa Đại Đường làm Khả Đôn. Khả Đôn của Hồi Hột chỉ có duy nhất một người đó là công chúa Đại Thực.
@by txiuqw4