“Tướng quân, các công thành chùy đều đã ở quá gần tường thành, nếu như chúng ta bắn đạn dầu hỏa thì sợ rằng các công thàn chùy kia sẽ bị đốt cháy.” Mặc Nhã Lợi vội vàng khuyên A Lan: “Hơn nữa, chúng ta bây giờ chỉ còn lại có một cỗ công thành chùy thôi, cho nên không thể sơ suất được nữa, chi bằng đổi sang dùng biện pháp khác đi”
“Ngươi nghĩ còn có biện pháp gì,mau nói đi” A Lan quay đầu lại hỏi Mặc Nhã Lợi.
“Mạt tướng nghe nói, Cáp Lý bệ hạ đã chuyển cho chúng ta năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng, mà hiện tại chúng vẫn đang ở Bạt Hãn Na kia. Nếu như chúng ta yêu cầu bọn họ vận chuyển số máy ném đá đó tới đây, cộng với ba trăm chiếc mà ta hiện có, như vậy tổng cộng là tám trăm chiếc máy ném đá. Khi đó, chúng ta sẽ sử dụng số máy này để liên hồi ném các tảng đá lớn vào một đoạn tường thành nhất định. Cứ như vậy, ta nghĩ rằng đoạn tường thành đó nhất định sẽ sụp xuống.”
A Lan trầm tư một hồi lâu suy tính, hiện bây giờ trong tay ông ta chỉ còn có một cỗ công thành chùy mà thôi. Hơn nữa ông ta cũng không nắm được phần thắng là bao nhiêu.. Rốt cuộc, ông ta cũng gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Mặc Nhã Lợi: “Được rồi, hãy truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho binh lính ở Thổ Hỏa La trong vòng năm ngày phải vận chuyển được các máy ném đá tới Toái Diệp này”
Trên thảo nguyên mịt mờ rộng lớn ở phía nam của A Sử Bất Lai thành, tiết trời bước vào đông với những trận bão tuyết dữ dội từ trên trời rơi xuống. Cả một khu vực rộng lớn vô biên vô hạn của thảo nguyên giờ đây là cả một cánh đồng tuyết trắng xóa, không hề có xuất hiện bóng dáng của con người nào cả. Những người dân du mục đã dẫn theo dê bò của họ xuôi về các thành trì ở phương nam để tránh trú đông, cho nên bây giờ ở đây rất trống vắng, cô liêu. Thỉnh thoảng mới thấy có một đám chim tước đang lúi cúi, lần mò những quả hạt còn xót lại ở trong tuyết. Dường như nơi này là một thế giới riêng của tuyết trắng vậy. Bỗng nhiên, từ phía phương bắc xuất hiện một vệt dài màu đen. Cái vệt đen này xuất hiện giữa cái thế giới tuyết trắng này có vẻ như không hợp lắm, nếu so sánh với một khối bạch ngọc tuyệt mỹ bị một vết nứt thì cũng không ngoa cho lắm. Cái vệt đen ấy càng ngày càng tới gần, mà càng gần thì lại thấy cái vệt đó càng dài ra. Và đây chính là đội kỵ binh gồm hai ngàn người. Và chính xác hơn thì là một đội kỵ binh Đường quân. Mỗi binh lính được biên chế hai con ngựa, tất cả bọn họ đang quất ngựa lao đi thật nhanh trong bão tuyết.
Dẫn đầu đội kỵ binh không phải ai khác chính là Thi Dương. Những tua đỏ trên mũ giáp tung bay. Bọn họ như đã định từ trước, trực chỉ hướng về mục tiêu ở phương nam xa xôi. Đó là Khát Tắc thành – đô thành của Bạt Hãn Na. Hiện Đường quân còn cách chỗ đó hơn hai trăm dặm nữa.
Chiến dịch Toái Diệp đã đi vào giai đoạn cuối và rốt cuộc tướng trấn thủ A Sử Bất Lai thành là Thi Dương cũng có cơ hội để lập được công rồi. Sự tình thế này, bảy ngày trước đây, bồ câu từ Toái Diệp đã mang mệnh lệnh của cấp trên chỉ thị cho hắn phải lập tức xuất binh tập kích, quấy rối Bạt Hãn Na. Mệnh lệnh này thật ra cũng hết sức đơn giản, nhưng xem ra Thi Dương muốn làm hơn thế bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để hắn thể hiện bản lĩnh và sự lợi hại của mình. A Sử Bất Lai thành nơi Thi Dương đang trấn thủ nằm ở phía cực bắc của Bạt Hãn Na quốc. Từ đó mà tới Khát Tắc thành cũng phải tới ngàn dặm. Hành trình phải vượt qua sa mạc Qua Bích và thảo nguyên rộng mênh mông. Sau bảy ngày rong ruổi, luân phiên đổi ngựa, cuối cùng bọn họ cũng đến gần được mục tiêu.
Thi Dương phóng ngựa vượt trước lên một cái gò đất, hắn lấy bàn tay che ngang mày giúp hỗ trợ cho đôi mắt nhìn ra xa. Màu trắng đến mức chói sáng của cánh đồng tuyết khiến cho mắt của Thi Dương không thể tự chủ được cho nên hắn phải nheo mắt để nhìn. Lúc này, hắn quan sát thấy ở cách đó chừng hơn năm dặm, có xuất hiện một chuỗi những điểm đen nhỏ. Dường như là có nhiều người đang cưỡi lạc đà để hành trình. Và những người đó hiển nhiên là đã nhìn thấy bọn người Thi Dương, cho nên tất cả đều quay đầu chạy trốn ngay.
“Nhanh đi chặn bọn chúng lại” Thi Dương vung tay lên ra lệnh. Lập tức một đội gồm một trăm kỵ binh lập tức lao đi nhanh như thiểm điện. Chỉ trong chốc lát đã có người quay trở lại bẩm báo: “Tướng quân, đó là một đội thương nhân Túc Đặc, bọn họ đang định tới quá cảnh qua A Sử Bất Lai thành của chúng ta”
Thi Dương khé nhíu mày suy nghĩ. Hắn biết rằng tất cả những cơ hội có thể kiếm tiền mà đã lọt vào mắt của những thương nhân Túc Đặc này thì cho dù là chiến tranh đi nữa, bọn họ cũng không bao giờ bỏ qua. Nhưng ngoài việc biết cách kiếm tiền ra thì ít ra những tên Túc Đặc này cũng có thể cung cấp cho hắn được một vài thông tin tình báo
Thi Dương liền dẫn số Đường quân còn lại đi về phía trước. Và không lâu sau, bọn họ đã đi tới trước mặt của những thương nhân Túc Đặc kia. Đây là một thương đội ở quy mô trung bình với năm trăm thớt lạc đà vận chuyển. Đến lúc này tất cả số lạc đã đều đã được cho nằm xuống, xem lướt qua một lượt thì thấy trên lưng mỗi con lạc đà này đều chất đầy những rương hòm, cùng các túi da. Số lạc đà và hàng hóa này là do hơn hai trăm tên thương nhân Túc Đặc đồng sở hữu. Tất cả bọn họ ai nấy cũng đều hoảng sợ nhưng vẫn khư khư canh giữ hàng hóa của mình ở bên cạnh.
“Tướng quân, người này chính là đầu lĩnh của bọn họ. Thương đội Túc Đặc này chính là từ Khát Tắc thành mà đi ngang qua đây” Viên đội trưởng Đường quân đưa một tên thương nhân Túc Đặc dáng người gầy gò tới trước mặt Thi Dương. Thi Dương nhìn ông ta một lượt, đánh giá sơ bộ. Hơi thở thể hiện ông ta là người sắc bén và khôn ngoan. Còn cái miệng dẹp như miệng cá, da mặt sáng bóng như bôi sáp và đôi mắt rất linh động đã cho Thi Dương phần nào phán đoán được sự khôn khéo của người đầu lĩnh này.
“Kính chào tướng quân của Đại Đường, tôi xin được nguyện dốc sức vì ngài” Người thường nhân đầu lĩnh này đã rất khôn khéo, ông ta dùng vốn Hán ngữ thuần thục cùng với thái độ mềm dẻo để cố gắng lấy lòng vị tướng quân trẻ tuổi này: ‘ Chỉ cần tiểu nhân biết được tin tức gì sẽ nói hết cho ngài, tuyệt đối không hề giấu diếm gì cả”
Thi Dương thấy thái độ ôn hòa và hợp tác của ông ta cho nên cũng lấy làm hài lòng. Hắn biết và hiểu rõ về cái đạo sinh tồn của những thương nhân Túc Đặc này. Đối với họ tiền bạc và mạng sống đều quan trọng như nhau, chứ một chút tin tức thì đáng kể gì chứ.
“Ta hỏi ngươi. Có bao nhiêu quân Đại Thực đóng ở Khát Tắc thành”
“Có bao nhiêu Đại Thực quân” Tên đầu lĩnh của thương đội chần chừ một lúc, dù nói thế nào hắn cũng chỉ là một tiểu thương bình thường, làm sao có thể biết được những chuyện quân sự cơ mật. Ông ta hấp háy đôi mắt nhỏ, nhìn Thi Dương với vẻ mặt đầy hoang mang.
Thi Dương dường như cũng nhận thấy câu hỏi của mình đúng là có phần đường đột. Cho nên hắn liền thay đổi góc độ của câu hỏi: “Thôi được, vậy tình hình quân đội của Đại Thực ở Khát Tắc thành thế nào, ngươi hãy trình bày cho ta xem nào”
Vấn đề trong câu hỏi đã được mở rộng ra rồi. Người thương nhân Túc Đặc này nhanh chóng huy động, tập hợp những điều mắt thấy tai nghe ở Khát Tắc thành, rồi lựa chọn, chỉnh lý thông tin cho chính xác, rồi mới bẩm báo: “Hồi bẩm tướng quân, sở dĩ chúng tiểu nhân phải hành trình ngược lên phía bắc mà không dám từ Bạt Hãn Na trực tiếp đi thẳng sang phía đông là bởi vì, chúng tiểu nhân có nghe được một tin tức, đó là quân đội Đại Thực trú đóng ở Bạt Hãn Na đang tiến hành trưng thu lạc đà với số lượng lớn. Nghe nói là dùng để vận chuyển vật tư gì đó đến Toái Diệp. Hiện tại toàn bộ binh lính trong thành Khát Tắc đều là binh lính của gia tộc Tát Man. Dường như bọn họ đã khống chế được hoàn toàn Bạt Hãn Na rồi. Chúng tiểu nhân đã phải dùng năm trăm dinar (tiền tệ của Đại Thực) để mua một tờ giấy thông hành của bọn họ. Quả thật là tờ giấy thông hành này rất có hiệu quả, trên đường thương đội tuy có gặp mấy đồn biên phòng nhưng nhờ có tờ giấy thông hành này mà được bọn chúng buông tha.”
Người đầu lĩnh của thương đội cẩn thận lấy từ trong ngực áo của mình ra một mảnh giấy cứng, hai tay dâng lên cho Thi Dương: “Đây chính là giấy thông hành, dòng chữ ở phía trên chính là do đích thân Tát Man ký tên xác nhận”
Thi Dương mặc dù tay nhận lấy tờ giấy thông hành, nhưng trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về những lời mà người thương nhân Túc Đặc kia vừa mới nói. Đó là việc quân đội Đại Thực ở Bạt Hãn Na đang có dấu hiệu chuẩn bị đông tiến, mà tạm thời việc phòng thủ Khát Tắc thành lại hoàn toàn do binh lính của Tát Man gia tộc đảm nhiệm. Dĩ nhiên là tình huống này cũng còn có một khả năng khác, đó là việc quân đội Đại Thực vẫn sẽ đồn trú ở đây, nhưng bọn chúng sẽ không quản lý về mặt trị an của nơi này. Thi Dương trong đầu thì mải suy nghĩ, nên nhìn tờ giấy thông hành mà như thất thần, bỗng nhiên từ trong đầu hắn nảy ra một ý tướng, hắn lập tức hỏi người đầu lĩnh kia: “Ngươi vừa nói dọc đường đi có gặp phải mấy đồn biên phòng, vậy chúng nằm ở những địa điểm nào”
@by txiuqw4