Quả thực ngạc nhiên, hắn hỏi liền ba vấn đề liên tiếp, An Trung Thuận nghe thấy liền vội vàng đáp:
“Bẩm bệ hạ, Hàn Quốc công chúa được Hoàng hậu nương nương đón vào cung, Bùi đại phu cũng đã trở lại, buổi sáng hắn còn tới cầu kiến bệ hạ.”
“Mau tuyên hắn tới gặp trẫm.”
Không đợi An Trung Thuận nghe xong, Trương Hoán liền ngắt lời y, vội vàng ra lệnh triệu kiến Bùi Minh Viễn, hắn bước nhanh trở về ngự thư phòng, tâm tình kích động đã bình tĩnh trở lại, từ nửa tháng trước hắn đã biết trong Hồi Hột xảy ra nội chiến, Khả Hãn đã bị chết, Hiệt Kiền Già Tư được lập làm tân Hãn, ngoài ra có một ngàn người trung thành với Khả Hãn cũ cũng bị giết, mà điều mà Trương Hoán lo lắng chính là Hàn Quốc công chúa và Bùi Minh Viễn lại rời đi đúng thời điểm này, mặc dù tin tức truyền tới là sứ giả Đại Đường không gặp phải chuyện gì, những vẫn làm cho hắn lo lắng nửa tháng. Hôm nay Bùi Minh Viễn cùng Lý Tố đều có thể thuận lợi trở vệ, hắn cảm thấy rất vui mừng. Bùi Minh Viễn là tâm phúc của hắn, lại là gia chủ Bùi gia, tương lai là người hắn trọng dụng, lần này có thể thành công cùng công chúa bỏ chạy, cũng nói lên hắn có năng lực rất tốt.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Bùi Minh Viễn được dẫn vào ngự thư phòng, so với thời điểm tại Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý hắn rõ ràng đã gầy hơn trước nhiều. Đường đi gian nan một tháng trời đã khiến cho tinh thần hắn mệt mỏi tới cực điểm, vừa rời khỏi Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý không bao lâu bọn họ liền bị quân Hồi Hột truy kích, trong thời khắc mấu chốt được người tộc La Cát Linh cứu giúp. Khi cách thành Tây Thụ Hàng khoảng ba trăm dặm, bọn họ lại một lần nữa bị mấy nghìn quân biên phòng Hồi Hột tập kích, gần hai trăm quân Đường phải bỏ mình, được hộ vệ quân Đường liều chết bảo vệ, cuối cùng bọn họ mới có thể trở lại Đại Đường.
“Thần Bùi Minh Viễn tham kiến bệ hạ.”
Bùi Minh Viễn tiến lên một bước, thi lễ thật thấp với Trương Hoán.
Trương Hoán thấy hắn vừa đen vừa gầy, trên mặt mỏi nét mệt khó có thể che dấu, trong nội tâm cũng không nhịn được mà cảm khái. Hắn tự mình rót cho Bùi Minh Viễn một chén trà, nói:
“Hành trình Hồi Hột lần này, trẫm cũng biết là nguy hiểm cùng gian nan, ngươi có thể cùng công chúa bình an trở vệ, trẫm vạn phần mừng rỡ, mau mau ngồi xuống, kể lại chút kinh nghiệm khi tới Hồi Hột cho trẫm nghe.”
Bùi Minh Viễn ngồi xuống. Hắn liền đem việc Khả Hãn muốn mau chóng tiến công Bắc Đình, sau lại có đột biến, khó dằn nổi ý nghĩa cưới công chúa Đại Đường, tuy nhiên ngay tại trước đêm tân hôn thì chết bất đắc kỳ tử, sau lại được tộc người La Cát Linh toàn lực trợ giúp bọn họ thoát hiểm, mọi việc đều kể lại rõ ràng rành mạch cho Trương Hoán nghe, cuối cùng hắn lại cảm thấy hơi chút lo lắng nên hỏi thăm:
“Bệ hạ, công chúa đã quay lại Đại Đường, vậy hôn ước của nàng cùng Hồi Hột kia nên xử lý thế nào?”
“Chắc ngươi cũng đã biết, tân Khả Hãn của Hồi Hột đã hủy bỏ hoàn toàn hiệp nghị đã ký kết với Đại Đường. Chuyện hôn ước tự nhiên cũng sẽ hủy bỏ thôi, việc chúng ta đáp ứng cấp cho Hồi Hột trăm vạn xe lương thực cũng không cần nhắc tới nữa.”
Nói tới đây, Trương Hoán mỉm cười lại nói:
“Hiệt Kiền Già Tư nếu đã có ba thế lực lớn ủng hộ để làm phản, người Túc Đặc, ma giáo, quân đội Hồi Hột địa phương đều cùng hợp tác, như vậy hắn tất nhiên đã có dự tính trước. Tuy nhiên nếu hắn muốn phát binh tiến công Đại Đường, trẫm nghĩ hắn cũng chưa có lá gan này đâu.”
“Vì sao?”
Bùi Minh Viễn thốt lên, sau đó hắn lại kịp thời phản ứng.
“Bệ hạ nói là người Hiệt Kiết Tư”
“Đúng vậy, chính là người Hiệt Kiết Tư. Có bọn họ, người Hội Hột cũng không dám xuôi nam, trẫm chính là nhìn rõ điều này, mới để mặc cho bọn hắn nội chiến, tốt nhất tự giết lẫn nhau, đỡ khiến trẫm phải xuất binh đi thu thập bọn họ.”
Bùi Minh Viễn đã hiểu một chút nên gật đầu, hắn bỗng nghĩ lại một chuyện, liền nói với Trương Hoán:
“Dược La Cát Linh khi cùng thần cáo biệt đã từng nói bọn họ có có ý nghĩ dời khỏi phía Nam, bây giờ trở về Hội Hột lại đúng thời kỳ trong nước đang phái phản Đường đang chiếm ưu thế tuyệt đối, tình cảnh của bọn hắn cũng vô cùng nguy hiểm, như bệ hạ đã nói, Hồi Hột rất có khả năng xuất hiện tình trạng phân liệt, bệ hạ vì sao không thuận theo thời thế, lôi kéo phái thân Đường, triệt để làm cho Hồi Hột phân liệt.”
Trương Hoán đột nhiên nở nụ cười, hắn ý vị thâm trường liếc nhìn Bùi Minh Viễn, không nhanh không chậm nói:
“Làm sao ngươi biết ta không thuận thế làm theo? Đối phó với người mạn bắc Hồi Hột ta tộng cộng có năm bước quân cờ, đan xen với nhau, bước đầu tiên là giúp người Hiệt Kiết Tư, mặc kệ đám người Hồi Hột phản Đường là bước thứ hai, vừa rồi ngươi nói lôi kéo Dược La Cát Linh thân Đường ta đã phái người đi làm, đây là bước thứ ba, phía sau trẫm còn bước thứ tư, thứ năm, Minh Viễn nếu không ngại có thể đoán thử một cái.”
Muốn để Bùi Minh Viễn đoán, nhưng Trương Hoán lại không cho hắn thời gian, hắn chuyển chủ đề lại áy náy cười nói:
“Minh Viễn vừa mới về nhà, đã bị trẫm gọi tới, khiến ngươi trễ nại đoàn tụ với hài tử, trẫm thật sự rất đau lòng.”
Bùi Minh Viễn vội vàng đứng dậy khom người thi lễ.
“Bệ hạ quá lời, ngược lại là thần muốn cảm tạ hoàng hậu nương nương thay thần chiếu cố con gái, được bệ hạ cùng hoàng hậu ban ân đức, thần khắc sâu ghi nhớ.”
“Tốt lắm! Tốt lắm. Chúng ta cũng không cần khách khí như thế.”
Trương Hoán khoát tay cười nói:
“Hoàng hậu là thân muội của ngươi, nàng không chiếu cố thì ai chiếu cố? Ngược lại ngươi đấy, trẫm đã nghĩ cho ngươi tới một địa phương để tôi luyện vài năm, ngươi nên chuẩn bị tâm lý.”
Địa phương! Bùi Minh Viễn âm thầm khẽ giật mình, hắn nhất thời không hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán, trước khi trở về từ Hồi Hột, hắn đã tới đồng ruộng đất đai giám sát, nhậm chức ở Thường Châu một thời gian, làm gia chủ Bùi gia. Mọi việc trong gia tộc Bùi gia hắn đã buông tay mặc kệ, khiến cho rất nhiều người trong gia tộc bất mãn, khó khăn lắm mới mãn kỳ nhậm chức, trở lại Trường An, rồi lại hộ tống đoàn sứ giả đi Hồi Hột. Theo lý, sau khi hắn trở về sẽ trực tiếp vào triều làm quan mới phải, tại sao lại phái hắn tới địa phương nhậm chức, hoàng thượng cuối cùng là có dụng ý gì? Ánh mắt của hắn nghi hoặc nhìn Trương Hoán, hy vọng có thể cho mình một câu trả lời thuyết phục rõ ràng.
Trương Hoán không giải đáp nghi ngờ của hắn, chỉ trầm ngâm nửa ngày, sau đó mới cười nhạt một tiếng nói:
“Trẫm đã quyết định bổ nhiệm ngươi làm thứ sử Ích Châu kiêm tiết độ sứ Kiếm Nam, năm ngày sau chính thức đi Ích Châu nhậm chức.”
Bùi Minh Viễn đi xa rồi, Trương Hoán vẫn chắp tay sau đít đi qua đi lại trong phòng, năm ngoái bởi vì chiến dịch Toái Diệp nổ ra, rất nhiều kế hoạch của hắn đều phải tạm thời dừng lại, nhất là việc thay đổi nhân sự cấp cao, việc này bốn năm nay trên cơ bản đều chưa từng thay đổi. Từ sau khi chiến tranh chấm dứt, cơ cấu quyền lực nên được cải tổ lại.
Tháng mười hai năm ngoái, tiền tướng quốc Đại Đường Thôi Viên từng nắm giữ triều đình suốt mười năm bất hạnh qua đời, sự ra đi của ông tất nhiên là một tổn thất lớn cho Đại Đường, nhưng lại có ý nghĩa là một thời đại đã chấm dứt. Năm đó thất đại thế gia gồm có Thôi Viên, Bùi Tuấn, Vi Ngạc, Trương Nhược Hạo, Vương Ngang, Dương, Sở Hành Thủy, trong đó Vi Ngạc đã chết vì bệnh từ năm kia, hiện tại ngoại trừ Sở Hành Thủy còn làm quan lớn trong triều ra, sáu người khác đều đã không còn tại nhân thế, năm đó Trương Hoán hắn cùng bảy người này âm thầm chiến đấu, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình hắn tiếu ngạo thiên hạ.
Trương Hoán chậm rãi đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ chăm chú, cùng với gió nhẹ và sắc màu lam nhạt trên bầu trời phảng phất như càng thêm tịch mịch, hắn đột nhiên có cảm giác đứng ở trên cao nhưng không thấy thắng lợi, đã không còn kẻ thù chính trị, cuộc sống của hắn tựa hồ thiếu đi thứ gì đó, có lẽ địch nhân cũng được coi là một loại bằng hữu đặc thù. Hắn đột nhiên nghĩ tới một người, một địch nhân tại Ba Cách Đạt.
Hôm nay trong hậu cung vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là Hàn Quốc công chúa quay lại Trường An, buổi chiều Trương Hoán lại thỉnh được Ngô nương trong hội chức khinh dung vào cung, nhóm thê thiếp của Trương Hoán cảm thấy vô cùng hào hứng, cho nên dù trượng phu chậm chạp chưa hồi cung, cũng không có ai để tâm, tuy nhiên hôm nay chỉ có một người lo lắng, đó là Thôi Ninh. Từ sáng đến tối, nàng đều đang chờ trượng phu trở về. Nguyên nhân khiến nàng lo lắng là sáng hôm nay nàng nhận được một tin khiến nàng vô cùng khiếp sợ. Cháu của nàng là Thôi Diệu bị bắt làm tù nhân, đưa tới Ba Cách Đạt, sống chết chưa rõ. Tin tức này khiến Thôi Ninh cảm thấy giống như bị sét đánh giữa ban ngày.
Phụ thân Thôi Diệu từ bỏ vị trí trưởng tôn. Trước khi phụ thân lâm chung, người đã kéo tay nàng nhắc nhở nhiều lần, nhất định phải bồi dưỡng Thôi Diệu trở thành trụ cột nhân tài cho Thôi gia. Tuy nhiên hiện giờ lời phụ thân vẫn còn bên tai, nhưng lại có tin truyền đến là Thôi Diệu bị bắt làm tù binh đưa đến Ba Cách Đạt. Việc này khiến cho lòng Thôi Ninh nóng như lửa đốt. Nếu Thôi Diệu có bất trắc gì, làm sao nàng dám gặp mặt ch dưới suối vàng đây.
Thôi Ninh đứng trên bậc thang lo lắng đi qua đi lại, nàng đã phái hai thái giám đi nghe ngóng tin tức của Hoàng thượng, hiện tại sắc trời đã muộn, sao hắn vẫn chưa trở về.
“Nương nương, bệ hạ đã trở về.”
@by txiuqw4