sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 47: “Phong Tỏa Dữ Phản Phong Tỏa”b

Cái tin tức ấy khiến cho Khả Đặc như muốn phát điên lên được. Ông ta lập tức đi cầu kiến Hồi Hột Khả Hãn, nhưng lại bị cự tuyệt. Sau đó ông ta lại nghĩ tới Tô Nhĩ Mạn, nên vội vàng đi tìm vị quốc sư này. Khi vừa nhìn thấy Tô Nhĩ Mạn, Khả Đặc đã kích động gào to lên: “Quốc sư ơi, xin ngài hãy cứu tôi với, tôi sắp phá sản rồi” Tô Nhĩ Mạn ngần người ra, dừng ngựa hỏi ông ta: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với ông”

“Thương đội của tôi đi qua phía nam của Di Bá Hải đã bị Đường quân chặn bắt hết cả rồi. Tất cả hàng hóa hiện giờ đang ở đâu cũng không rõ nữa. Van xin quốc sư hãy cứu tôi với” Khả Đặc kích động, khóc tu tu thành tiếng.

“Không nên gấp gáp – Không nên gấp gáp” Tô Nhĩ Mạn vội vàng an ủi Khả Đặc, nhưng trong lòng ông ta cũng cảm thấy có điều không ổn lắm. Việc Đường quân cho xây dựng các quân thành ở Di Bá Hải ông ta cũng đã biết, và nếu như Đường quân là thủ phạm của việc chặn bắt thương đội kia thì chẳng phải là Hồi Hột bị hoàn toàn phong tỏa hay sao. Như vậy thì cho dù là Đại Thực có ủng hộ thế nào đi nữa thì các vật tư cũng chẳng có cách nào mà lọt vào lãnh thổ Hồi Hột được. Nhưng đây cũng lại là một cơ hội. Trong lòng Tô Nhĩ Mạn đang nghĩ tới việc lợi dụng chuyện này như một biện pháp để khiến cho Hiệt Kiền Già Tư phải chịu khó hơn.

Lúc này bên trong vương cung Hồi Hột không khí rất im ắng, chỉ tràn ngập mùi rượu và mùi phấn sáp mĩ nhân xộc thẳng vào mũi những người đứng gần đó. Hiệt Kiền Già Tư cùng hai mươi mấy mĩ nữ uống rượu mua vui đến tận nửa đêm mới lăn ra ngủ. Cho đến bây giờ đã sáng bảnh mắt ra mà Khả Hãn vẫn chưa tỉnh dậy Khả Hãn Hiệt Kiền Già Tư nằm trên một chiếc giường bằng vàng, tiếng ngày của ông ta thì như sấm rền. Hai người thị nữ chỉ dám đứng ở ngoài cửa dáo dác ngó vào trong, chứ không có kẻ nào dám đi vào trong. Mặc dù quốc sư Tô Nhĩ Mạn đã nói là có quốc sự cần bẩm báo gấp nhưng bọn chúng đều không dám vào đánh thức Khả Hãn, bởi vì nếu làm vậy rất có thể chúng sẽ bay đầu. Hai người hầu biết rằng chúng không thể làm gì được nên liếc nhau một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.

Ở bên ngoài cung điện, Tô Nhĩ Mạn đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên bậc thềm. Ông ta đã chờ đợi cả một canh giờ rồi. Quả thật, trong lòng Tô Nhĩ Mạn lúc này cảm thấy có chút tức giận. Hiệt Kiền Già Tư đường đường là Khả Hãn vậy mà lại hoang dâm vô độ. Không biết trong cuộc sống của Khả Hãn này ngoài rượu và nữ nhân ra thì còn có cái gì nữa không. Kể từ khi xác định tư tưởng ủng hộ Hiệt Kiền Già Tư lên ngôi tới nay, thì đây là lần đầu tiên Tô Nhĩ Mạn cảm thấy hối hận. Hối hận không nên ủng hộ cái kẻ ham mê tửu sắc này lên làm Khả Hãn, để rồi hắn bỏ mặc chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của Hồi Hột một mảy may nào. Nếu như lần này mà Hiệt Kiền Già Tư không chiụ tấn công Đại Đường, thì tương lai của chính ông ta sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

“Quốc sư” Một gã người hầu cuối cùng cũng bước ra ngoài cửa. Hắn bất đắc dĩ nói với Tô Nhĩ Mạn: “Hay là quốc sư chiều hãy quay lại thôi, chúng tiểu nhân thật sự không dám đánh Khả Hãn dậy đâu”

“Thật là vô liêm sỉ” Tô Nhĩ Mạn rốt cuộc đã nổi giận, ông ta hung hắng dậm chân, bức xúc: “Rồi sẽ có một ngày Hồi Hột này chôn vùi ở trong tay lão ta mà thôi”

Mắng xong, Tô Nhĩ Mạn liền để lại một bức tin nhắn, rồi xoay người rảo bước ra khỏi cung điện.

Hiệt Kiền Già Tư ngủ ngáy say sưa, kéo thẳng một mạch cho đến tận lúc trưa mới tỉnh dậy. Trong đầu ông ta mơ mơ hồ hồ, tất cả đều hỗn loạn. Khi nghiêng người ngồi dậy, Hiệt Kiền Già Tư phát hiện có một phong thư ở gần đó. Việc dâm dục phóng túng một cách vô độ khiến cho ông ta không còn sức khỏe để hỏi đến chuyện quốc sự nữa. Vừa nhìn thấy chính sự là vị Khả Hãn này đã cảm thấy chán ngán, phiền toái lắm rồi. Ông ta dụi dụi con mắt, thì thấy cái phong thư kia là của Tô Nhĩ Mạn. Nếu như là của người khác thì có lẽ ông ta đã chẳng do dự mà ném đi rồi. Nhưng phong thư ấy là của Tô Nhĩ Mạn, Hiệt Kiền Già Tư cũng phải xem qua một chút.

Hiệt Kiền Già Tư mở phong thư ra đọc, ông ta chỉ mới đọc đến một nửa thì đã cả kinh, đứng phắt dậy. Đường quân đã chặn bắt thương đội của Kha Đặc, nên Tô Nhĩ Mạn hy vọng ông ta có thể phái binh đi đánh dẹp các cứ điểm của Đường quân ở vùng phụ cận Di Bá Hải. Hiệt Kiền Già Tư hiểu rằng việc làm đó của Đường quân sẽ gây cho Hồi Hột hậu quả lớn tới mức nào. Đại Đường nghiêm cấm Đường - Hồi buôn bán, trao đổi lương thực, chuyện này Hiệt Kiền Già Tư cũng chẳng mấy lo lắng, vì ông ta còn có Đại Thực để mà dựa dẫm. Nhưng hiện tại Đường quân đã phong tỏa nốt cái đường thông thương về phía tây ấy. Thế có nghĩa là Hồi Hột sẽ chẳng thể nhận được một tí vật tư nào, cuối cùng sẽ chỉ biết ngồi mà chờ chết thôi.

Hiệt Kiền Già Tư mặc dù là kẻ hoang dâm vô độ, nhưng đối với sự việc liên quan đến sinh tử tồn vong của Hồi Hột ông ta cũng không dám khinh thường. Ông ta bước đi vài bước, rồi ra lệnh: “Thông báo cho tướng quốc và quốc sư lập tức đến gặp ta”.

Công việc xây dựng Đại Hồ thành cũng đang dần dần được hoàn thành. Trong khoảng thời gian một tháng gần đây, Thi Dương liên tục phải dùng biện pháp mạnh để chặn đánh các thương đội Túc Đặc ngoan cố, không chịu nghe cảnh cáo, cố ý liều mạng vận chuyển vật tư tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Tuy nhiên, các thương đội này cũng không có quy mô lớn, đại đa số là do cá nhân tổ chức, vì tiền mà các thương nhân này chấp nhận mạo hiểm tính mạng. Trong những cuộc chặn đánh ấy, Đường quân đã giết không ít người, số còn thì bắt hết, giải đến công trường làm khổ sai. Nhưng rồi công việc xây dựng Đại Hồ thành cũng sắp kết thúc, vô hình chung hơn một ngàn tên thương nhân bị bắt này lại trở thành gánh nặng với Đường quân. Cho nên Thi Dương đành phải cảnh cáo chúng một chập nữa rồi phóng thích cho chúng đi.

Nhưng bản thân Thi Dương cũng tự xác định tinh thần rõ ràng, đó là bọn người Hồi Hột kia sẽ không bao giờ khoanh tay ngồi nhìn Đường quân ngang dọc như thế. Cho nên ngay từ đầu tháng tám hắn đã cho một lượng lớn các thám báo quân theo cả đường thủy và đường bộ đi điều tra, thu thập động tĩnh của Hồi Hột. Điều làm hắn thấy kỳ quái nhất là từ đầu cho đến tận bây giờ Hồi Hột quân vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì cả.

Vào một ngày tháng chín, một gã thám báo quân trình báo cho Thi Dương một tin tức, đó là cách Đại Hồ thành chừng hơn ba mươi dặm có phát hiện một thương đội có quy mô rất lớn, với hai nghìn thớt lạc đà, và hơn bốn trăm người hộ tống., và trang bị đầy đủ các loại hàng hóa. Thi Dương nghe xong tin báo thì cả người ngây ngẩn. Hắn đang thắc mắc tại sao cái thương đội này lại đột nhiên xuất hiện ở đây mà trước đó không hề có chút dấu hiệu nào.

Trải qua mấy tháng tiến hành ngăn chặn các thương đội từ tây phương sang Hồi Hột, Đường quân đã cho thiết lập một hệ thống khá hoàn chỉnh từ: cảnh cáo, cảnh cáo lần nữa, và cuối cùng mới là đánh chặn. Hệ thống ấy được thực hiện và vận hành vô cùng thuận lợi, không bỏ xót một thương đội nào cả. Vậy mà cái thương đội lớn như thế đột nhiên xuất hiện, làm loạn cả hệ thống kia, khiến cho các điểm chốt ấy không hề phát hiện ra. Vậy là sao chứ? Dĩ nhiên cũng có khả năng, thương đội này đi theo phía nam của Yêu Long thành, rồi xuyên qua sa mạc tới đây. Nhưng nếu là như vậy thì hắn đã phải nhận được tin báo từ Yêu Long thành chứ. Đằng này một chút tin tức cũng không có. Nếu là ở đó quên, thì cũng không thể quên cái thương độ hai ngàn thớt lạc đà chứ.

Thi Dương suy luận một cách đơn giản, hắn theo lôgic mà tự phán đoán: Cái thương đội kia chắc chắn là đồ giả. Nó có lẽ là mồi nhử của địch nhân, hoặc là do chính quân Hồi Hột giả trang. Như vậy rõ ràng, cái thương đội kia vừa là để dụ Đường quân, vừa ẩn chứa một âm mưu nào đó. Thi Dương trầm tư hồi lâu rồi sau đó hắn tự đưa ra một quyết định mạo hiểm.

Cách đại hồ chừng hơn ba mươi dặm về phía nam chính là chỗ tiếp giáp giữa rừng rậm và sa mạc. Một thương đội lớn gồm hai ngàn thớt lạc đà đang nhàn nhã đi về phía đông dưới sự chỉ huy của viên đội trưởng. Bọn họ cơ bản là không thèm để ý tới những thám báo của Đường quân thường xuyên tới lui điều tra tình hình ở các khu vực ven rừng rậm. Tên đầu lĩnh của thương đội là một nam nhân khỏe mạnh, chừng hơn ba mươi tuổi. Mặc dù hắn khoác lên người bộ trang phục của thương nhân Túc Đặc, nhưng qua khuôn mặt cho thấy thì hắn rõ ràng là người Đột Quyết, mà hắn cũng không hề có một mảy may sự ứng xử khôn khéo, mềm dẻo của thương nhân Túc Đặc, ngược lại hắn mang khí chất trầm ổn, uy nghiêm của một quân nhân. Đám tùy tùng theo sau áp tải hàng hóa cũng là những tên xốc vác, cường tráng. Ánh mắt và giọng nói rõ ràng là người phương bắc. Dĩ nhiên bọn chúng chẳng có tên nào là thương nhân Túc Đặc cả. Đây chỉ là thương đội do Hồi Hột quân giả dạng mà thôi. Chúng từ khởi hành từ nội địa Hồi Hột rồi đi một đường vòng lớn tới phụ cận của Đại Hồ thành. Những cái rương hòm trên lưng lạc đà không phải là hàng hóa, mà đó chính là gần hai nghìn tên binh lính Hồi Hột ẩn thân trong đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx