Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn tôi, rõ ràng là không buồn để ý. Những người khác cũng trông mong Tiểu Hoa, hy vọng hắn có thể mua một chiếc xe lửa tới.
“Chú tâm chút đi.” Tiểu Hoa sau mới nói.
Hắn quả thực luôn nhắc nhở tôi chú ý, việc chỉnh đốn này có thể là để tôi tiếp tục hành động. Cuối cùng tất nhiên sẽ không mua xe lửa, mà là lấy ra một nhóm người, tổng cộng mười hai mạng, dọc theo đường ray tiến vào trong.
Tìm người thuê tới hai mươi bảy con la, một nửa để cưỡi một nửa để khuân vác đồ tiếp tế, chúng tôi liền xuất phát.
Lộ trình mười năm này tôi vô cùng quen thuộc, quần áo đã cũ nhưng vẫn tránh gió rất tốt, sửa sang lại tất cả giày, lều bạt, trạng thiết bị vũ khí. Ba con mã tấu (trong nguyên tác để Bạch câu chân, nhưng mạn phép viết thành mã tấu cho nó tiện) được cho vào bao đặt ngang trên lưng con la, bên hông và bên cạnh ba lô. Tiểu Mãn Ca mang theo ba con chó ngao, cho ăn no rồi nhóm liền xuất phát vào trong rừng rậm.
Dọc đường đi không nói chuyện, đi suốt bốn ngày, tiến sâu vào trong lòng rừng, chỉ đi ngang qua một vùng nhìn rõ ràng là tùng mới mọc, Tiểu Hoa nói không phải nơi này, nhưng để phòng ngừa chúng tôi vẫn tìm quanh một vòng, không thấy có gì đặc biệt cả.
“Mảnh rừng ở đây cách lâm trường bốn ngày đi bộ, vậy đây hẳn là nơi gần nhất trong rừng, chắc gỗ ở đây cũng được chặt hạ sớm nhất, dùng để phục vụ xây dựng nhà xưởng ở lâm trường khai thác, lớp gỗ mục chúng ta đào chắc chắn phải lấy từ nơi còn sâu hơn trong rừng nữa.”
Vì vậy mà cả đoàn tiếp tục đi.
Buổi tối trong rừng vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, đốt lửa trại lên, nấu mì ăn liền, Tiểu Mãn Ca hôm nào cũng có thu hoạch, không phải là thỏ rừng thì cũng là chim trĩ, Khảm Kiên và Bàn Tử đều thích ăn mấy món dân dã ấy, hai người mỗi ngày nướng một loại khác nhau, tôi mấy năm gần đây không còn ăn thịt nữa, ban đầu chỉ ăn được một hai miếng.
Đã một tuần, chúng tôi tới chỗ khe núi, Bàn Tử thốt lên một tiếng, khiến tất cả mọi người dừng lại.
Trong khe núi có một đống cây tơ hồng rất lớn, dày đặc, như một tổ kiến khổng lồ, chung quanh đống tơ hồng đó có rất nhiều “gậy lông”, là những cành cây chết khô bị mớ tơ hồng quấy chặt lấy. Tơ hồng kia thực chất cũng đã chết hết, những sợi mỏng đét kết thành tảng lớn. Trên đất cỏ dại héo tàn tới vàng óng, nhưng nó mọc tương đối cao, rõ ràng là trước khi chết thì đã phát triển rất tốt.
Chúng tôi đều bị cái kén tơ hồng đó hấp dẫn, lúc tới gần nhìn, phải nói là nó thực sự to, bên trong có vẻ là một tảng đá lớn.
“Chắc là ở đây rồi.” Trực giác nói cho tôi biết, nhìn quanh bốn phía là một mảnh rừng tùng, thưa thớt, lại có địa thế kỳ quái như vậy, hai bên vách núi bằng phẳng, tảng đá này tự nhiên xuất hiện ở trong khe núi thì thật vô cùng kỳ quái.
Chúng quanh bắt đầu dùng dụng cụ thăm dò kim loại ra soát, rất nhanh sau đó liền có phát hiện, lật một phần đất trên mặt này cho ra sàng, gần như sẽ thấy ngay một ít vụn sắt, nếu không phải là mảnh áo giáp cổ, hoặc vụn binh khí sắt, thì cũng là từ các mũi tên.
“Đây chính xác là một chiến trường cổ,” Bàn Tử làm mặt như Hoắc Khứ Bệnh[1], quay đầu chỉ vào một mặt núi, “Tảng đá lớn này chắc là từ trên núi, lúc người Mông Cổ tiến đến đây, quân Vạn Nô vương đã đẩy khối đá này xuống, sau đó chạy theo khối đá mà lao tới xung trận.”
Là mai phục sao? Nếu nói là mai phục, ở đây phải có nhiều đá rơi mới đúng, một tảng đá lớn, chắc là đánh lô cốt,tôi nhìn theo hướng Bàn Tử chỉ, nói: “Quân của Vạn Nô vương cố thủ ở vị trí trọng yếu, người Mông Cổ bám núi mà tiến công, lúc công phá mới cần một tảng đá lớn dọn đường. Chúng ta từ đây leo lên núi, mọi người chuẩn bị đi. Trên đỉnh núi chắc chắn sẽ có cái gì đó.”
@by txiuqw4