Trong mười năm này, tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần, mơ tới anh ta còn trẻ, khi gặp lại tôi cũng vẫn còn trẻ, mơ thấy xương trắng trước cửa Thanh Đồng, mơ thấy khi gặp lại anh ta biến thành hình hài như Trần Bì A Tứ vừa rồi, có rất nhiều điều có thể xảy ra trong mười năm đó, đủ để tôi phải suy nghĩ, chấp nhận từng cái một, tôi cũng mơ tới lúc còn trẻ chú Ba đem tôi buộc dưới tàng cây, còn chú thì chẳng biết đi đâu mất.
Trước khi tất cả còn chưa bắt đầu, người tôi có ấn tượng nhất chính là chú Ba, từ lúc còn bé ngồi ở bàn ăn cơm- nhà tôi đặt bàn trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là một cây cầu, bên kia cầu là nhà Đạn Niên Hoa, trẻ con bên nhà đó thường lén kéo sang trước của sổ nhà tôi, vét cái rèm lụa mỏng trên cửa lên rồi trộm mấy món đồ chơi mà tôi đặt trên bàn- bố mẹ tôi vẫn sẽ nói rằng đó là do chú Ba làm, chú Ba rất hay đùa, mỗi lần tới nhà tôi chơi, kệ người trong nhà có sốt sắng thế nào, chú cũng không tham gia vào, chỉ bế tôi đặt lên vai, đưa ra ngoài bắt con dế.
Tôi suy nghĩ tỉ mỉ, nhớ lại những chuyện đó, đặc biệt là quá trình mười năm vừa rồi, tôi có thể thấy rất nhiều điều trước đây không nhìn tới, tôi thích bắt cào cào, vì bắt được nó, để mình xem, nó không có gáy và cũng không giống con dế mèn, chuyện này cũng có mấy phần cạnh tranh, nhưng chú Ba thích tranh đấu, vì thế mà mục đích của chú vẫn rất rõ ràng.
Đối với tôi mà nói bắt châu chấu cũng đủ khả năng, để bắt được một con dế mèn cần chui vào những chỗ bẩn thỉu, lật mảnh ngói lên, thoạt nhìn con dế có hơi bị đáng sợ, tính phiêu lưu rất cao, vì thế tôi thường theo chú Ba, thấy chú mở cục đá, giết con dế cơm, nhào vào trong đống lá khô đầy bùn chộp một con dế lớn. Chính từ lúc nhỏ, đi theo chú Ba quan sát thế giới của chú, đã thành thói quen với tôi.
Trong bóng tối, đầu óc tôi hiện lên rất nhiều người, bút ký của ông nội, Trường Sa Phiêu Tử Lĩnh, cả đời ông, muốn nhất là được ăn một bữa no, nằm trên giường ấm, để thỏa mãn những điều đó ông thường phải làm việc hết khả năng, tình yêu đối với ông dường như chỉ là một thoáng hiện ra trong chớp mắt, kiểu như là đang kéo cày ở bờ ruộng lại thấy cái liếc mắt ở xa xa, liền cảm giác mình đã thích một người. Nhân sinh ngày đó, mục đích vốn đơn thuần, sử dụng những cách thức cũng đơn thuần, nhưng lại khiến người hiện tại rơi vào lựa chọn tàn khốc.
Do đó mà đối với lòng người, ông nội không còn hy vọng nữa. Đây cũng là nguyên nhân ông thích chó như vậy.
Trong mười năm, tôi càng ngày càng hiểu ông, thậm chí còn hiểu cả cái thái độ lãnh đạm của Muộn Du Bình đối với thế giới này. Con người là cái gì chứ? Mọi người trên thế giới này, đều có vấn đề cần phải giải quyết trọn vẹn. Ai cũng có, thế cho nên nếu bạn có bất cứ mối liên hệ với người khác, vậy là bạn cũng phải cùng người đó giải quyết mối liên hệ ấy.
Trong mười năm, tôi càng nhận ra rõ ràng rằng mình có thể dành được những thứ tốt nhất, nếu như không thể giải quyết những yếu tố của vấn đề mà đối phương cần, vậy bạn phải hao tâm tổn sức, đối phương mà chấm dứt liên hệ quay mũi súng khi đó bạn sẽ chỉ biết giương mắt nhìn mà chết lặng.
Song phần lớn nhân sinh trên đời này, lại không biết được mình cần gì, bọn họ chỉ biết là người khác có cái gì, bọn họ cũng không thể không có.
Vì thế mà hầu như không thể lý giải nổi lòng người, bạn có thể lấy ra tất cả, chỉ có điều chúng đều vướng vào cái mạng nhện do người với người dung hòa thành cái lưới dục vọng vô cùng lớn.
Nếu nói tôi là Muộn Du Bình, thì mỗi lần trải qua những điều như vậy, tôi tình nguyện sống cuộc sống cả đời chỉ có một mình mình. Ít có ai khi trải qua tận cùng phù phiếm, lại vẫn thiên chân vô tà được, nhưng trời sinh là người đơn giản, chỉ có thể sống trong cô độc vô tận mà thôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bốn phía đầy sao, chúng nó đang thay đổi, biến thành con dế chạy nhảy, biến thành từng cảnh từng cảnh đã khiến tôi khổ sở và không thể thấu được lòng người.
Xa xa có một ngọn đèn dầu, chầm chậm xuất hiện, dường như là ánh đèn đó khác với những vì sao kia, là một chấm lửa xa xôi, như ma trơi vậy.
Những gì vừa nghĩ trong lòng nặng nề chìm xuống, nhất thời tôi liền không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.
Ánh lửa càng lúc càng tới gần, tôi mới từ từ nhận ra, nghe xa xa truyền tới tiếng bước chân, tâm thần có phần hoảng sợ.
Nếu như Bàn Tử và Tiểu Hoa, theo kế hoạch lúc đầu, không phải là từ đường này đi tới, trong Trường Bạch sơn, sao có người cầm đèn đi lại được.
Chẳng lẽ là Tiểu Ca ở trong cửa chán quá, lại đi ra ngoài dạo mát ư?
@by txiuqw4