“Mọi người chớ nói chuyện, rắm cũng không được thả” Bàn Tử thì thào rất khẽ với chúng tôi: “Mọi người tìm xem xung quanh có khối nham thạch nhô ra hoặc khe băng nào đó không, chúng ta gặp rắc rối to rồi.”
“Không thể nào” Lang Phong ngây người tại chỗ: “Tôi đã tính toán phân lượng rất chuẩn …”
Hoa hòa thượng bịt miệng Lang Phong lại, ý bảo chuyện đó nói sau. Mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, vừa nhìn lên đỉnh đầu, vừa rón rén đeo đám trang bị của mình lên lưng, tìm kiếm khắp xung quanh xem có chỗ nào lánh nạn được không. Tầng tuyết phía trên cũng không dày lắm, cho dù tuyết lở cũng chỉ sụp xuống một khoảng nhỏ. Nhưng chỗ chúng tôi đang đứng quá “đắc địa”, cách vết nứt gãy một quãng không xa, nếu tuyết ào ào đổ xuống, chúng tôi rất dễ bị chôn vùi trong đó. Phía dưới lại là sườn dốc đứng cao chót vót, chẳng đào đâu ra chỗ để trốn.
Cách tốt nhất lúc này chính là như Bàn Tử nói, tìm một khối đá núi nổi lên mà trốn bên dưới hoặc là tìm một khe băng, nhưng những cách này đều học từ phim “Vertical limit”, chẳng biết trong thực tế nó có hữu dụng hay không.
)
Nơi chúng tôi đang đứng là một khối đá trần trụi bằng phẳng, tránh ở bên dưới vẫn bị tuyết quất thẳng vào mặt. Bàn Tử chỉ chỉ sang tảng đã cực lớn, hình dạng tựa như quả hạch đào bên cạnh, mặt dưới của nó tạo với đá núi một cái hốc, khá phù hợp để tránh tuyết lở.
Sườn dốc phủ tuyết ngăn cách giữa chúng tôi và khối đá kia đã biến mất, chỉ để lại một mặt sông băng trơn muốn chết. Nhưng lúc này đã không còn thời gian đổi giày trượt băng nữa rồi, chỉ còn cách gắng gượng mà đi. Bàn Tử lấy một đầu dây thừng buộc vào thắt lưng mình, đầu kia đưa cho chúng tôi rồi cắn răng dẫm lên lớp băng trơn.
Một bước, hai bước, ba bước, mỗi bước chân đều thận trọng như giẫm lên trứng mỏng, tôi hồi hộp đợi một tiếng “răng rắc” rồi lòng đỏ trứng bắn vọt ra. Thế nhưng Bàn Tử luôn khiến người ta phải nhìn mình với cặp mắt khác, chỉ vài bước sau hắn đã vững vàng leo lên tảng đá trước mặt, kéo dây thừng trên lưng, ngó lên đỉnh đầu canh chừng rồi ngoắc tay kêu chúng tôi qua.
Mấy người chúng tôi cùng kéo dây thừng, đầu tiên là Phan Tử và Muộn Du Bình, kế đến là Lang Phong cõng Trần Bì A Tứ trên lưng, tiếp theo là Diệp Thành cõng theo Thuận Tử, cuối cùng là tôi. Thấy bọn họ đều đã yên ổn đến nơi, lòng tôi cũng an tâm hơn nhiều. Lúc này phía trên đã bắt đầu có những khối tuyết to bằng trái dưa hấu nện xuống, cái khe nứt kia có vẻ không còn trụ được lâu nữa, Bàn Tử phất tay ra hiệu cho tôi nhanh chân hơn.
Tôi vỗ vỗ mặt mình, buộc đầu kia dây thừng lên lưng, sau đó dợm bước một chân xuống, giữ cho thân thể đứng vững.
Từ nhỏ tôi đã cực kém khoản giữ thăng bằng, trượt băng tập xe đều té lên té xuống đến bầm dập mình mẩy mới học được. Lúc này tôi lại càng thêm luống cuống, chỉ cảm thấy mặt băng dưới chân dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào, bắt đầu mất tự chủ, chân cũng bất giác phát run.
Bàn Tử thấy vậy thì hiểu ngay tôi là người gặp khó khăn nhất ở đây, bèn hạ giọng: “Cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ còn hai bước chân thôi, nhảy bừa một cái cũng qua mà.”
Tôi áng chừng khoảng cách giữa tôi và Bàn Tử, quả nhiên nếu phát lực vừa đủ thì hoàn toàn có thể nhảy sang đó. Nghĩ rồi tôi nghiến răng, chùng chân xuống, vặn eo một cái rồi nhảy lên.
Thật không ngờ đúng vào lúc dồn sức để nhảy, dưới chân tôi đột nhiên thụt xuống, khối băng tôi đặt chân do vừa rồi đã bị rất nhiều người dẫm lên nên chớp mắt đã vỡ vụn. Chân tôi trượt dài trên sườn dốc, kế đó cả người cũng trượt xuống theo.
Tôi quơ quào tay chân loạn xạ nhưng trên băng không đào đâu ra chỗ mà bám víu, thoáng cái dây thừng buộc vào thắt lưng đã kéo căng, treo tôi lơ lửng trên vách băng, chợt nghe phía trên chỗ nút thắt kêu rắc một tiếng, cúi xuống nhìn thì thấy đầu nút đã lỏng dần, thân thể sắp rớt ra. Trong lòng tôi chửi thầm, con mẹ nó cái thứ hàng ngoại này chắc chắn là đồ dỏm!
Bàn Tử bị tôi kéo một phát, suýt nữa đã tuột xuống khỏi tảng đá. Cũng may Phan Tử kịp thời túm lấy lưng quần hắn, mấy người xúm lại giữ chặt nên hắn mới không bị tuột xuống. Bọn họ dùng sức giữ thật chặt dây thừng rồi kéo lên.
Nhưng mỗi lần kéo, dây thừng lại nới lỏng ra một chút. Lòng tôi nóng như lửa đốt, hai chân muốn tìm một chỗ đặt để buộc lại nút thắt nhưng băng đúng là rất trơn, mỗi lần thử đạp chân có vài giây đã tuột xuống, thân thể không làm cách nào mượn lực được.
Mắt thấy nút thắt sắp tuột, tôi đành vạn bất đắc dĩ lấy ra cái dùi băng, dùng sức bổ vào vách băng một cái rồi bám thật chắc. Sau đó chân trái dẫm mạnh, lúc này mới có chỗ để chống đỡ cơ thể, vội cúi xuống buộc lại nút thắt. Nhưng còn chưa kịp buộc xong, bỗng nghe một cơn chấn động truyền xuống từ phía trên đỉnh đầu.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy người phía trên đang nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một đứa ngớ ngẩn. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì nháy mắt sau, một mảng tuyết trắng xóa đã lở ra rồi rơi xuống giữa không trung, gần như che hết tầm nhìn của tôi.
Tuyết lở!
Không kêu lên sợ hãi cũng chẳng có thời gian mà kinh ngạc, trong nháy mắt ấy đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe Bàn Tử ở bên cạnh hét to một tiếng: “Nắm lấy cái dùi băng! Ép sát người vào!” Sau đó bốn phía xung quanh trở nên tối đen, thân thể tôi bị níu xuống, tưởng như có mười mấy người đột ngột dồn sức bám vào quần áo tôi rồi kéo xuống thật lực, phần dây thừng buộc quanh eo đột ngột siết chặt lấy da thịt, sau đó là vô số mảnh tuyết vụn chui vào phế quản.
Sau đó tôi rơi vào một khoảng không hỗn độn, từng bộ phận trên người đều bị va đập dữ dội. Tôi không thể ngẩng đầu lên nổi, cổ họng bắt đầu bị đè nén, từ phổi truyền đến cảm giác hít thở cực kì khó khăn. Tôi cứ như bị ném vào một cái chảo rang hạt dẻ ngào đường, vô số vật thể lạnh giá bám kín lấy tôi, đập mạnh vào người tôi. Trong nháy mắt, cả mũi lẫn miệng đều cảm nhận được vị của bọt tuyết.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra băng là thứ vật chất lan truyền chấn động cực tốt, đặc biệt là băng dày thì tính cộng hưởng càng lớn, vừa rồi một cuốc của tôi đã nhanh chóng thúc đẩy quá trình tuyết lở.
Nghĩ đến đây tôi chỉ muốn cho mình một tát, nhưng lúc này hối hận cũng vô ích, thân thể giống như con quay, đụng vào đâu đó là lại quay tít mấy vòng. Tôi định nắm lấy cái cuốc băng nhưng cánh tay mình ở đâu tôi cũng không còn cảm giác được nữa.
-->
Đúng vào lúc đầu óc mơ hồ, không biết phải làm sao, đột nhiên tôi cảm thấy hình như có ai đó đang kéo dây thừng lên, sau đó thân thể tôi cũng nhích dần lên từng chút một.
Trong lòng tôi cả kinh, thì ra là đám Bàn Tử ở đầu kia đang kéo mình lên. Tôi lại nhen nhóm một tia hi vọng, dây thừng còn có tác dụng chứng tỏ lượng tuyết lở xuống không quá dày, lực kéo của họ vẫn còn có thể truyền đến đây.
Tôi vội dùng sức gạt đám tuyết bám xung quanh ra, chủ động lách người lên. Sau vài lần xiêu xiêu vẹo vẹo mượn sức kéo của dây thừng, một tiếng động lớn đột ngột vang lên bên tai. Trước mắt tôi sáng bừng, thân thể đã nhoài ra khỏi tuyết.
Bàn Tử và mọi người đang tránh trong một cái hốc bên dưới tảng nham thạch, tuyết chảy xuống theo tảng đá tạo thành một dòng thác trước mặt họ. Tất cả đều bình an vô sự, Bàn Tử và Lang Phong đang kéo dây thừng, thấy tôi được kéo lên bèn hét to một tiếng: “Không sao chứ?”
-->
-->
Tôi há miệng thở hổn hển, gật gật đầu, lúc này dòng thác tuyết ngợp trời kín đất vẫn đổ thẳng xuống đầu tôi. Tôi gắng sức đội tuyết mà kéo dây thừng hướng về phía bọn họ, nhưng lực đẩy của dòng tuyết quá lớn, tôi căn bản không đứng lên nổi, dùng cả hai tay cũng không thể di chuyển. Bàn Tử đành phải kéo tôi, chờ cho tuyết chảy qua hết.
Tuyết lở nhanh mà dừng cũng nhanh, chưa đến nửa phút, dòng tuyết đã chảy qua người tôi, chỉ để lại vô số mảnh tuyết vụn. Nhìn xuống thì thấy khe núi dưới chân đã mù mịt sương trắng, nghĩ mà không khỏi rùng mình, giờ mà rơi xuống đó coi như đi tong cái mạng.
Tôi được kéo vào hốc dưới tảng đá, vài người ở đó còn chưa hết sợ hãi, giờ vẫn đang thở dốc. Bàn Tử vỗ vai tôi nói: “Nhóc này xem như lớn mạng, may mà đây chỉ là trận lở tuyết vớ vẩn, bằng không thì giờ này không chỉ mình cậu mà cả tôi chắc cũng bị kéo xuống theo.”
Tôi cũng không biết nét mặt mình trông như thế nào. Mũ leo núi đã rơi mất, hai lỗ tai đông cứng đỏ ửng, không nghe rõ hắn nói gì, đành phải vỗ vỗ hắn rồi quay đầu nhìn sông băng bên ngoài.
Tuyết trên khắp sườn núi gần như đã trút hết xuống khe sâu bên dưới, một con sông băng dốc đứng khổng lồ lộ ra trước mắt chúng tôi, thi thoảng còn có những mảng tuyết vụn từ trên lăn xuống, nhắc cho chúng tôi biết có nguy cơ vẫn còn đợt tuyết lở thứ hai.
Mặt trên sông băng đều là những tầng tuyết dày, qua hàng ngàn năm chịu áp lực nén cho tuyết dần dần biến thành băng, chính là thứ chúng ta thường gọi là “băng trọng lực”. Loại băng này hình thành tự nhiên trên những vùng núi cao, bao quanh cả một dãy núi lớn, trên núi tuyết thông thường đều có. Do bị vây giữa núi và tuyết nên băng không quá dày, phía trên tầng băng còn có một lượng lớn tuyết vụn.
Ngoại trừ Bàn Tử, những người còn lại trong đám chúng tôi đều chưa được nhìn thấy sông băng ngoài đời thật bao giờ. Trong khe núi tuyết, chứng kiến một khối băng lớn lộ ra dưới ánh nắng chiều trông như một bức tượng điêu khắc khổng lồ do thế lực siêu nhiên tạo ra quả thực khiến người ta rung động, làm chúng tôi đều ngắm đến ngây người.
Diệp Thành đứng một bên lẩm bẩm nói: “Quả pháo của anh Lang thật ra cũng không nổ vô ích.”
Ngắm nhìn một lát, mọi người dần dần quay về với thực tại. Hoa hòa thượng bật mấy cái đèn pin lên, chiếu vào trong băng để tìm kiếm dấu vết lăng bồi táng. Bên trong là một mớ hỗn độn, sâu không thấy đáy. Sông băng trên núi tuyết bình thường chỉ dày từ mười đến hai mươi mét, riêng sông băng này có vẻ lại dày đến khác thường.
Bàn Tử mắt tinh như cú, đúng lúc này lại đột ngột kêu một tiếng, hình như đã phát hiện ra thứ gì đó, bèn cầm đèn pin của Hoa hòa thượng chiếu xuống.
Chúng tôi căng mắt nhìn theo ánh đèn trên tay hắn, trong ánh sáng mỏng manh đó tôi thấy nơi Bàn Tử rọi đèn pin vào nằm sâu trong lòng sông băng, giữa một màu xanh nhờ nhờ u ám, tựa như có một cái bóng cực lớn thoắt ẩn thoắt hiện, chiếm gần một nửa khối băng, hình dạng giống như một đứa trẻ sơ sinh có cái đầu lớn đang cuộn mình.
@by txiuqw4