Bao phủ khắp tàng thi các là bóng đêm mịt mùng, quầng sáng từ mấy ngọn đèn pin giao nhau tại một điểm, ánh sáng hỗn loạn. Bàn Tử đang ngồi trong một xó cách chúng tôi rất xa, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào đều bị các thi thể xung quanh che khuất, những cái bóng cứ chồng chất lên nhau hết tầng này đến tầng khác, cho dù có chiếu đến nơi thì chúng tôi cũng không thể nhìn rõ.
Nhưng màu xanh tím trên mặt Bàn Tử chắc chắn không phải do nhìn lầm. Nét mặt quỷ dị, đờ đẫn đến mức u ám này của hắn đúng là rất giống những xác chết bên cạnh, khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Phan Tử ban đầu vẫn nghĩ Bàn Tử lại đùa dai, bèn gọi thêm một tiếng, nhưng Bàn Tử vẫn không hề phản ứng, cứ đờ ra như khúc gỗ. Phan Tử cũng thấy có gì đó không ổn bèn nói với chúng tôi: “Hình như có chuyện rồi?”
Tôi nhíu mày, cũng không biết nói sao cho phải. Nét mặt và động tác của Bàn Tử tương tự như những thi thể dưới này, nếu không phải hắn đang đùa chúng tôi thì chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra. Nhưng những người khác đều không việc gì, sao hắn lần nào cũng mắc nạn? Nhìn cái dáng vẻ này của hắn, lẽ nào đã bị quỷ nhập rồi sao? Hay là đã trúng lời nguyền của Tát Mãn?
Chúng tôi trượt xuống dần theo con dốc, tới gần chỗ Bàn Tử đang ngồi. Không thấy xung quanh hắn có gì khác với những nơi khác, bốn phía vẫn là những thi thể xanh tím nhe răng nanh sắc nhọn. Lúc chúng tôi còn cách Bàn Tử khoảng bốn năm mét, Phan Tử bèn khoát tay bảo chúng tôi đứng yên, rồi dùng tay ra hiệu với Hoa hòa thượng.
Trong nhóm của Trần Bì A Tứ, Lang Phong tương đương với Bàn Tử của nhóm chúng tôi, đều là kiểu người đi tiên phong; Hoa hòa thượng là trợ lý, Diệp Thành thì chuyên làm việc vặt. Mỗi người đều có năng lực đặc biệt của riêng mình, bây giờ Lang Phong đã chết, thế nhưng bản lĩnh của Hoa hòa thượng cũng không tồi, thế nên Phan Tử mới ra hiệu cho gã.
Tôi thực cảm thấy có chỗ thua kém. Nếu chúng tôi là một đội, người sẵn sàng đi tiên phong rất nhiều, nhưng tôi – kẻ miễn cưỡng có thể trở thành trợ lý – lại quá yếu kém. Ngẫm lại thì từ lúc thiếu mất Muộn Du Bình, nếu đối phương không có Hoa hòa thượng thì mỗi khi có chuyện tôi chính là người phải lên trước, thế nhưng bản lĩnh của tôi so với Hoa Hòa Thượng rõ ràng là kém xa.
Hoa hòa thượng nhìn dấu tay của Phan Tử bèn gật đầu, sau đó bọn họ rút con dao săn ra thủ sẵn trên tay, mò mẫm tiến về phía Bàn Tử.
Hai người rất nhanh đã tới gần Bàn Tử, nhưng Bàn Tử lại không thèm quay đầu nhìn bọn họ, cứ bắt chước mấy người trình diễn nghệ thuật hành vi để mãi nghệ ngoài phố, hóa trang thành pho tượng đồ sộ bất động.
Lòng bàn tay tôi túa đầy mồ hôi, không hiểu vì sao lại có cảm giác bất thường. Lúc này hai người đi trước đã dừng lại, Phan Tử đã tới rất gần Bàn Tử, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào hắn. Nhưng đúng vào lúc đó hai người kia lại đột nhiên xua tay về phía sau ý bảo chúng tôi chớ lại gần, rồi bản thân mình cũng bắt đầu lùi lại.
Tim tôi bắt đầu nhảy loi choi, không biết bọn họ đã thấy cảnh tượng gì, chỉ thấy Phan Tử lùi đến bên cạnh tôi rồi quay đầu lại nói với mọi người: “Phiền phức rồi, khối thi thể phía sau hắn có vấn đề.”
“Cái gì phiền phức?” Tôi vội hỏi: ” Là bánh tông bự sao?”
Phan Tử bảo chúng tôi đừng hỏi rồi ra dấu cho mọi người đi theo anh.
Chúng tôi nối đuôi anh băng qua mấy khối thi thể, leo xuống mấy tầng bậc thang tới bên cạnh Bàn Tử. Phan Tử giơ một ngón tay ra chỉ, tôi nhìn theo hướng đó thì thấy sau lưng Bàn Tử có vài khối thi thể xanh đen đang ngồi xếp bằng, trong đó lại có một khối khác biệt hẳn so với số còn lại.
Khối thi thể này có cái đầu cực lớn, có lẽ phải lớn gấp ba lần đầu người bình thường, ngũ quan không rõ ràng, giống như một đứa trẻ sơ sinh đầu to còn chưa phát dục hết. Một cái lưỡi kì quái từ trong miệng thi thể kia thò ra, quấn quanh cổ Bàn Tử.
Tôi tức khắc cảm thấy da đầu tê rần, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ đã muốn cứng đờ ra, phải che miệng lại mới ngăn không cho mình hét ầm lên. Tôi thì thầm: “Cái quái gì thế?”
“Đây có thể là một thi thai. Vị trí đặt thi thể kia nhất định là dưỡng thi huyệt của cả linh cung. Khối thi thể này vừa hay lại đặt ở đó, trải qua một khoảng thời gian nhất định đã thi hóa, biến thành cái dạng này. Từ đó đến giờ đã mấy trăm năm, chỉ e nó thành tinh rồi.” Trần Bì A Tứ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói. Vừa dứt lời, nét mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, dường như vừa nghĩ tới chuyện gì, liền tiếp: “Không đúng! Cái long mạch này không phải chỉ là đồ giả thôi sao? Sao lại có dưỡng thi huyệt chứ, chuyện này…”
Hoa hòa thượng thấy nét mặt kì lạ của Trần Bì A Tứ, hình như đã hiểu ra, sắc mặt cũng lập tức biến đổi (Tôi cứ có cảm giác Hoa hòa thượng thực ra đã nghĩ ra từ lâu, chẳng qua muốn giữ thể diện cho Trần Bì A Tứ nên thường xuyên đợi cho Trần Bì A Tứ nghĩ ra rồi mới giả bộ phản ứng). Gã bèn hỏi Trần Bì A Tứ: “Lão gia, chẳng lẽ đó là ‘Liên hoàn khấu’?”
‘Liên hoàn khấu’ là một loại mánh lừa người, chính là thủ đoạn chữ “tước” trong thiên môn của ngoại bát hành (*). Nói cho dễ hiểu chính là đem hàng thật biến thành đồ giả rồi lại biến thứ đồ giả đó thành hàng thật, trong quá trình đó sẽ cố ý để lại một chút sơ hở. Khi có người phát hiện ra sơ hở này, lật tẩy được cái mác ‘đồ thật’ ngoài cùng tất sẽ nghĩ đó là ‘đồ giả’, nhưng thực chất nó lại chính là ‘đồ thật’, cái này bản chất cũng giống như ‘không thành kế’.
Trần Bì A Tứ cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, nếu là long mạch giả thì đào đâu ra ‘dưỡng thi huyệt’ cơ chứ?” Lão già Uông Tàng Hải này dùng ‘liên hoàn khấu’ quả thực cao tay, đáng tiếc lão có tính toán chu toàn đến đâu thì vẫn có sai sót, rốt cuộc vẫn để lộ sơ hở.”
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, bèn hỏi lại Hoa hòa thượng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoa hòa thượng giải thích: “Thực sự quá huyền ảo, chúng ta suýt chút nữa đã bị lừa rồi, may mà lại rơi xuống đây. Cậu có còn nhớ lúc chúng ta phát hiện ra mình đã xác định sai phương hướng, liền nghĩ ngay long mạch này là giả không? Thế mà chỗ này lại xuất hiện thi thai, long mạch giả tất không có bảo huyệt, cũng không thể nào xuất hiện thi thai, rõ ràng là có sơ hở. Xem ra con rùa từ tính kia cũng là một phần trong cái bẫy mà Uông Tàng Hải giăng sẵn, mục đích là để chúng ta lầm tưởng mình đã bị lừa, lầm tưởng cả cái long mạch này đều là giả. Nhưng thực ra long mạch là thật, chẳng qua kết cấu không phải Tam đầu long. Con rùa kia đã biến một kết cấu long mạch bình thường thành đại cục ‘Bàn long tọa’ thượng thừa, chuyện này thực ra rất dễ dàng.”
Tôi ‘à’ lên một tiếng, tức khắc hiểu ra mọi chuyện. Phương vị phong thủy chính là yếu tố then chốt quyết định một long mạch là tốt hay xấu, ví dụ như có một thế Độc nhãn long, nếu hướng từ tây sang đông gọi là Đằng long, từ đông sang tây lại là Phục long. Nếu anh chôn xuống một con rùa từ tính sẽ khiến phương vị phong thủy nơi này thay đổi, con Phục long kia có thể ngụy trang thành Đằng long.
(Về sau tôi có tìm hiểu một chút về thế Quần long tọa, thì ra ba cái đầu rồng đều quay về hướng đông mới gọi là Quần long tọa. Nhưng sơn mạch của ba ngọn núi thánh trên dãy Trường Bạch đều quay về hướng Bắc, cho nên chỉ có núi Tam Thánh ở giữa mới thực sự là đầu rồng, còn hai ngọn núi bên cạnh gọi là song xà bàn hộ, cũng là một huyệt phong thủy rất tốt, nhưng không nên mai táng người ở đây mà dùng để xây miếu thờ thì hợp hơn. Một khi rùa từ tính được đặt ở chỗ đó, hướng Bắc liền biến thành hướng Đông, vậy nên Trần Bì A Tứ mới phán đoán sai lầm.)
Tôi không khỏi cảm khái, thiết lập bố cục phức tạp như vậy, trình độ đấu trí cỡ này đúng là khó tưởng tượng nổi. Ngẫm lại thì vừa rồi chúng tôi đã bị lừa ngon ơ, nếu không phát hiện ra thi thai ở chỗ này, chúng tôi chắc chắn đã phải lầm lũi ra về.
Chúng tôi với Uông Tàng Hải sống cách nhau cả ngàn năm, nhưng tôi lại có cảm giác mạch suy nghĩ của ông ta như dòng nước chảy xuôi trước mắt mình. Ông ta đã nghĩ ra kế sách này từ hàng ngàn năm trước, ấy vậy mà vẫn có thể đem chúng tôi ra đùa bỡn, mà xoay mòng mòng. Rốt cuộc lai lịch của người này là như thế nào?
Phan Tử đứng bên cạnh chợt thì thào: “Các người còn lòng dạ mà nói mấy chuyện này, vậy tên Bàn Tử chết toi kia thì tính sao bây giờ? Đối phó với thứ này, dùng móng lừa đen có được việc không?”
Trần Bì A Tứ lắc lắc đầu, ý nói mình không biết. Hoa hòa thượng cũng nhíu mày, rõ ràng không biết phải đối phó thế nào.
Tôi ghét nhất những lúc như thế này. Chúng tôi không biết cái đầu lưỡi quấn quanh Bàn Tử có gây nguy hiểm gì không, chỉ sợ hấp tấp đi cứu sẽ làm tình hình thêm xấu, tiến thoái lưỡng nan. Phan Tử và tôi đổ mồ hôi đầy đầu, không biết phải làm gì mới đúng.
Nào ngờ bên này chúng tôi còn chưa động tĩnh gì thì bên kia Bàn Tử trái lại đã có phản ứng. Trong nháy mắt hắn đột nhiên ngã lăn ra đất, sau đó người bị lôi đi. Cái thi thai đầu to kia cuộn mình lại di chuyển, dùng đầu lưỡi nhanh chóng kéo Bàn Tử xuống sườn dốc. Bàn Tử người cứng đờ ra như tảng đá, không hề phản kháng.
Nếu để nó kéo xuống dưới đáy, Bàn Tử chắc chắn phải chết. Tình thế mỗi lúc một nguy cấp, Phan Tử bèn hô một tiếng “Đuổi theo!” chúng tôi lập tức vọt xuống.
Cái thi thai đầu bự kia thấy chúng tôi lao xuống, tức thì tăng tốc, Bàn Tử cũng lăn tròn theo nó xuống sườn dốc, lăn đến đâu xô ngã mấy khối thi thể xấu số trên đường đến đấy. Vì chúng tôi đang ở trên sườn dốc nên không thể chạy mà phải trượt xuống giống như ngồi cầu trượt.
Nhanh chóng đuổi xuống hơn mười mét, đột nhiên chúng tôi thấy Bàn Tử biến mất ngay trên sườn dốc, nháy mắt đã biệt tăm. Quá hoảng sợ, chúng tôi vội vọt xuống đến nơi thì thấy trên sườn dốc có một cái hang, Bàn Tử đã bị kéo vào trong đó, chỉ còn lại hai chân thò ra ngoài.
Phan Tử nhảy dựng lên, bổ nhào về phía trước như mãnh hổ vồ mồi, lập tức tóm lấy hai chân Bàn Tử rồi dùng sức kéo ra. Tôi cũng ào qua giúp Phan Tử một tay bất chấp hai chân đạp bừa lên những thứ gì, tiếp đó là Diệp Thành, Thuận Tử và Hoa hòa thượng cũng vọt tới. Hoa hòa thượng buộc một đầu dây thừng vào đùi Bàn Tử, như thế trừ phi kéo đứt đôi người Bàn Tử, bằng không cái thi thai kia không thể nào kéo lại chúng tôi.
Chúng tôi đông người nên chỉ một lát sau đã lôi được Bàn Tử ra ngoài. Cái đầu lưỡi kia vẫn cuốn chặt lấy cổ họng Bàn Tử, gần như móc sâu vào da thịt. Bàn Tử nổi đầy gân xanh, hai mắt trắng dã, gần như ngạt thở. Phan Tử bèn rút mã tấu chém một nhát, tức thì trong động truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ. Đầu lưỡi kia đứt ra, Bàn Tử được giải thoát, chúng tôi vội kéo hắn ra ngoài.
Chúng tôi tranh thủ thời gian giật đoạn lưỡi kia ra, quẳng vào trong động rồi ấn ngực cho Bàn Tử. Thân thể hắn nhanh chóng cựa quậy, bắt đầu đưa tay sờ sờ lên cổ rồi vừa thở hồng hộc vừa ho sặc sụa. Phan Tử sợ thứ kia lại nhào ra, bèn rút xẻng công binh hùng hổ lại gần cửa động, chiếu đèn pin vào bên trong, nhưng vừa chiếu một vòng đã buông vũ khí xuống, có lẽ thi thai kia đã lủi sâu xuống dưới.
Chúng tôi thở phào, vội đấm lưng cho Bàn Tử. Đấm đến nửa ngày hắn mới chậm chạp tỉnh dậy, nhìn cái động kia mà còn chưa hết hoảng, nói: “Đa tạ, đa tạ các vị hảo hán.” Tôi hỏi Bàn Tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng lại ngồi bất động như tượng phật Di Lặc thế.
Chính Bàn Tử cũng không hiểu vì sao, nói đang tìm kiếm bỗng dưng thấy cổ lạnh buốt, tự nhiên không động đậy được. Mặc dù vẫn nhìn thấy nghe thấy bình thường nhưng thân thể không tài nào nhúc nhích nổi, tựa như bị đông cứng trong băng. Hắn đã dùng hết sức lực nhưng đến tròng mắt cũng không thể đảo, đành để mặc cho nó cuốn lấy.
Phan Tử cười lớn: “Nghe tiếng thét chói tai vừa rồi đủ biết kia đích thị là một con nữ thi thai. Có lẽ ở nơi này quá cô quạnh, nàng thấy hình thể cậu giống mình nên muốn tha cậu xuống bầu bạn. Cái này gọi là tình yêu đến từ địa ngục đó.”
Bàn Tử cười khổ, đẩy anh một cái nói: “Bố khỉ, cái đồ nhà anh mới giống ả ta.”
Phan Tử vừa cười vừa né cú thúc cùi chỏ của Bàn Tử, ngửa người ra đằng sau. Không ai có thể ngờ, chính vào lúc đó, cái đầu bự chảng của con thi thai lại lấp ló thò ra từ trong động, miệng nhoe nhoét máu, nháy mắt đã cắn một nhát vào chân Phan Tử. Phan Tử còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo tuột vào cái động kia.
@by txiuqw4