Trong mấy chục giây ánh sáng ấy tất cả chúng tôi đều sợ tới ngây người. Mọi người chỉ biết nhìn vật thể rất lớn ấy mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mãi cho tới khi pháo sáng tắt, chúng tôi mới ngộ ra được một chút, ngay lập tức lấy tất cả đèn pin chiếu về phía đó. Ánh sáng vụn vặt của đèn pin không thể chiếu ra toàn cảnh xung quanh nên đành phải hạ đèn xuống.
Nhưng đại khái là chúng tôi đã biết trên đó có một vật thể rất lớn, mới nhìn qua nên không thể xác định được rõ ràng hình dạng của nó. Nếu vừa rồi không có pháo sáng chiếu ra cảnh tượng ấy mà chỉ dùng đèn pin đảo qua đảo lại thì chắc chúng tôi sẽ không chú ý tới điểm khác thường này. Hơn nữa chúng tôi lại đang đứng từ phía dưới nhìn lên trên, hẳn là sẽ không phân biệt được đấy là cái gì.
“Đấy là cái gì vậy?” Trát Tây lầu bầu một tiếng.
Không ai có thể giải thích được nó là cái gì, chỉ có thể khẳng định nó là một khối lập phương làm bằng gỗ niên đại cũng khá cổ, chỉ là không biết hình dạng thật sự của nó là cái gì. Thoạt nhìn thì thấy giống như là một cỗ quan tài cỡ lớn, nhưng mà để ý kỹ thì phát hiện không phải thế, nó giống như là cái thùng hơn là quan tài. Nhưng cơ bản là tôi chưa từng nhìn thấy cái thùng nào có hình dạng cổ quái như vậy.
“Xem lại đi!”
Không biết ai đột nhiên thốt lên khiến chúng tôi bừng tỉnh. Vài người đã nghĩ tới cả việc leo lên trên sườn dốc, tôi liền chạy tới ngăn bọn họ lại, nói:
“Đừng làm bậy, bình tĩnh một chút đi, cao như vậy, hơn nữa đây là đất dưới lòng sông, không thể tùy tiện đặt chân lên, nhỡ chẳng may có gì bất thường xảy ra thì khó lòng mà xử lý kịp.”
A Ninh cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, ba người kia còn chưa tìm được, mà quanh đây chúng ta đã tìm khắp rồi nhưng vẫn không có phát hiện manh mối gì, chắc bọn họ chỉ có thể leo lên trên đấy, hiện giờ cũng không có lấy một chút động tĩnh gì, lẽ nào họ gặp chuyện rồi. Nói không chừng bên trên còn có nguy hiểm, chúng ta phải thật cẩn thận. Hoặc là tôi sẽ lên trên xem trước, nếu không có gì nguy hiểm thì mọi người trèo lên sau.”
Nói xong cô ấy giắt đèn vào hông rồi bảo chúng tôi đứng dưới hướng ánh sáng lên cho cô ấy trèo, vừa nói cô ấy vừa đặt chân lên vách đá. Lúc này Trát Tây mới ngăn lại nói: “Đừng, để tôi lên trước, chuyện nguy hiểm như thế này không thể để phụ nữ làm. Địa hình đất lòng sông này trước kia tôi đã đi qua rất nhiều nên cũng có kinh nghiệm, ít nhất là nhiều hơn so với mấy người.” Nói rồi không đợi A Ninh đáp lại, Trát Tây đã ngậm chủy thủ vào miệng rồi trèo lên trên mặt đá, sau đó một tay cắm chủy thủ, một tay bám vào vách, cứ thế thoăn thoắt leo lên.
Cậu ta động tác nhanh nhẹn, nhìn như con khỉ đang leo cây. Chúng tôi chiếu đèn cho cậu ấy cũng không chịu chút áp lực gì. Chăm chú theo dõi Trát Tây di chuyển trên mặt đá đến phía bên dưới vật thể kia thì dừng lại. Cậu ta tìm một chỗ thật vững đặt hai chân lên, quay lại chỗ chúng tôi ra hiệu, ý là không có gì nguy hiểm, rồi lấy đèn pin chiếu vào xem bên trong có gì.
Ở phía dưới chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy động tác của cậu ấy, không thấy được là cậu ấy chiếu cái gì, trong lòng hồi hộp, bác sĩ chịu không được liền lên tiếng:
“Đấy là cái gì vậy?”
“Tôi không biết.”
Trát Tây vẫn nhìn vào bên trong nói vọng ra. Tôi xem cậu ta đứng trên đó gãi đầu, miệng lầm bầm một câu Tạng ngữ, sau đó lại nói: “Trời ạ, đây hình như là một chiếc thuyền!”
“Thuyền?”
Chúng tôi nhìn nhau kinh ngạc. Trát Tây liền nói: “Thật sự là thuyền đấy! Các người tự mình lên xem thì biết.”
Vừa nói xong thì A Ninh đã xắn tay áo bám lên mặt đá, tôi cũng tự giác chạy theo sau A Ninh. Còn bác sĩ thì rất béo nên chỉ trèo lên vài bước đã trượt xuống. Chúng tôi đành bảo anh ta ở dưới chờ vì nếu cứ trèo lên nhỡ may trượt chân ngã xuống thì nguy, sau đó lần lượt từng người trèo lên chỗ Trát Tây đang đứng.
Kiểu đất pha cát này tưởng là khó trèo nhưng khi đặt chân lên rồi thì thấy cũng đơn giản, thậm chí còn có thể trèo nhanh là đằng khác, tuy rằng có hơi xốp nhưng bề mặt tương đối bằng phẳng, lại có nhiều chỗ đặt chân. Chúng tôi làm như Trát Tây vừa trèo vừa dùng chủy thủ cắm vào vách đá làm chỗ tựa, cách này vừa nhanh gọn lại rất hiệu quả.
Tôi phải vận động hết tay chân để di chuyển trên vách đá, bề mặt nó khá lạnh, tôi đạp trúng chỗ đất mỏng nhô ra khiến chân bị trượt đi một chút rồi dừng lại, tới được một chỗ tương đối gần vật thể lạ rồi mới nhìn qua phía Trát Tây. Nhưng khoảng cách vẫn còn khá xa mà lại bị Trát Tây che khuất nên vẫn không thấy rõ là thuyền hay là cái gì.
Tôi lần lần tiến thêm một chút nữa, tìm cho mình một vị trí thuận tiện để có thể nhìn cái vật thể kia thêm rõ ràng. Dưới ánh đèn của Trát Tây vật thể được khảm vào trong lớp đất pha cát chỉ lộ ra một nửa, nửa còn lại vẫn chôn chặt bên trong, xem hình dạng thì quả thật là một con thuyền cổ đại bị đắm.
A Ninh đốt thêm pháo lạnh lên, hướng vào quan sát trong con thuyền. Lúc này bốn phía bừng sáng, tôi thấy con thuyền đắm này bị phân rã đã gần như hết sạch, sắp hóa thành một thể với bùn đất, gỗ ở thân thuyền đã biến chất thành than hoàn toàn. Một bên thuyền gỗ còn có một cái khe lớn, bên trong hình như là trống không, tôi có thể nhìn thấy bùn ngập trong khoang thuyền, nhưng chỗ sâu nhất bên trong thì tối đen không thấy rõ gì hết.
Tôi quay đầu nhìn bốn phía, nghĩ tới khả năng trước đây chỗ này từng là lưu vực một con sông nên mới có thuyền bị vây hãm ở đây. Có thể là thuyền buôn của thương nhân, thời kỳ sau đó thì lưu vực bị sa mạc hóa, hơn nữa cũng không nghĩ là những thuyền bị chìm trong con sông này lại ở cao hơn mặt đất nhiều như vậy.
A Ninh nói: “Đây hình như là thuyền chiến đi thông thương với Tây Vực, trong này hẳn vẫn còn hàng hóa của bọn họ, thời kỳ đó quả thực kinh tế rất phát triển, bây giờ còn nhiều người vẫn nhận định là Tây Vực không vận chuyển bằng đường sông.”
Thời cổ đại, nơi này được xem là một trong mười bảy tuyến đường nguy hiểm nhất trong hệ thống con đường tơ lụa, mà các quốc gia ở Tây Vực lại phân bố trong những khu vực hoang vu, đây cũng là nơi giao thoa giữa hai nền văn hóa Ả Rập và Trung Quốc. Trước kia nơi này có vô số những con sông tập trung lại hình thành một khu vực giao thương nhộn nhịp, không biết bao nhiêu vải vóc tơ lụa đi qua đây tới phương Tây, nghe nói các hoàng cung của quốc gia Tây Vực còn được thưởng thức cả dưa hấu của Trung Nguyên. Lúc ấy lưu vực này còn thiên biến vạn hóa nên có không ít lữ đoàn của thương nhân bị mắc cạn ở trên tuyến đường này, sâu trong sa mạc này có thể chôn vùi hàng trăm thuyền chiến. Nhưng bởi vì sự biến hóa trong sa mạc nên không còn nhìn thấy chúng nữa, không ngờ là tại chỗ này vẫn có thể nhìn thấy một di tích hiếm có như thế. Bác sĩ ở dưới đất không nhìn thấy cái gì bên trên nóng vội gọi:
“Đó là cái gì vậy? Ba người kia có ở trên đó không?”
Trát Tây nói xuống dưới vài tiếng đáp lời anh ta, bác sĩ còn nói cái gì đấy nữa nhưng nghe không rõ lắm. Lúc này tôi đột nhiên nghĩ tới khả năng bọn Người Da Trắng lúc đi tới đây nhìn thấy thuyền đắm này nên nảy sinh tò mò leo lên trên xem xét. Chúng tôi lại chỉ tìm bên dưới, thảo nào không phát hiện được ai, bọn họ chắc chắn là ở trên này. Nhưng đều đã nhìn bốn phía vách đá nhưng không thấy một ai, bọn họ có thể trốn ở chỗ nào được nữa.
Nơi này vách đá dựng đứng, trừ con thuyền đắm này thì không còn chỗ nào có thể làm nơi lẩn trốn, chẳng lẽ ba người đó chui vào bên trong thuyền? Lúc này ánh trăng bị mây che phủ, bốn phía lập tức tối sầm lại, ba người loay hoay bám vào thành vách, tôi nói với A Ninh thử mở bộ đàm ra xem có biết được vị trí của bọn họ không.
A Ninh lấy ra bộ đàm, vừa mở ra thì âm thanh bên trong vang lên rất rõ ràng, cô ấy điều chỉnh lại một chút, tín hiệu không hề thay đổi. Tiếp theo Trát Tây chỉ vào trong thuyền bảo cô ấy vào trong xem sao. A Ninh trèo qua đến chỗ khe hở trên thân thuyền thì dừng lại, chúng tôi thật sự nghe thấy một âm thanh vô cùng rõ ràng từ trong bộ đàm truyền ra.
Chúng tôi nhìn nhau, đều nhận thấy thực bất ngờ, xem ra tín hiệu này chính xác là từ bên trong con thuyền đắm này phát ra. Trát Tây nhìn vào trong khe hở nói: “Đúng là gặp ma rồi, chẳng lẽ ba người kia bị ngốc mà lại đi vào bên trong này?”
Cái khe nứt cũng rộng đủ để cho người tôi có thể đi vào, chỉ là không biết bên trong có chứa cái gì. Chúng tôi cầm đèn pin chiếu vào, thấy diện tích trong khoang thuyền rất rộng, tận cùng của nó đèn không chiếu tới được, chỉ thấy tối đen một khoảng. Tôi hô vài tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
“Làm sao bây giờ?”
“Có thể là bọn họ đi vào nhưng sau đó lại đi ra, còn bộ đàm thì bị rơi ở bên trong”, A Ninh nói, “hoặc cũng có thể là họ không hề đi vào trong này.”
“Vậy âm thanh kia phát ra như thế nào?” tôi hỏi.
“Điều này thì chưa có câu trả lời được, phải vào xem mới biết thế nào”, A Ninh nháy mắt với tôi, nói xong thì đặt ba lô xuống, ý là bảo chúng tôi cùng cô ấy đi vào trong.
Trát Tây dẫn đường, quan trọng là người có kinh nghiệm. Nơi này theo tôi và A Ninh thấy thì có hình dáng bình thường, tôi cũng không có cách nào khác để miêu tả. Cô ấy cởi áo khoác, ngậm chủy thủ, cúi người chui qua khe hở.
Sau khi đi vào, trên thân thuyền bùn đất bị dính chặt lại không thể rơi xuống khiến cho cả thân thuyền có một vỏ bọc rắn chắc. Cô ấy ngừng vài giây, ổn định lại một chút, Trát Tây liền đưa đèn pin cho cô ấy. Sau đó tôi cũng cởi áo khoác ngoài ra.
Khe hở bên ngoài chỉ vừa đủ cho tôi chui vào, nhưng bên trong không gian lại tương đối rộng rãi. Tôi nghiêng người đặt chân vào, thấy bên dưới chân đạp lên toàn bùn đất, trên đầu cũng toàn bùn, toàn thân không có cách nào ngồi xuống được, chỉ có thể gò người xuống mà đi. Vốn bên trong khoang thuyền không gian rất lớn, nhưng hiện tại cơ bản là bị nhồi toàn bùn đất, kỳ thật chúng tôi như đang đi trong một cái động bùn vậy.
A Ninh mở bộ đàm lúc này âm thanh phát ra rõ ràng như là tiếng cười lạnh. Âm thanh phát ra trong khoang thuyền vô cùng vang dội. Nhìn trong thuyền một khoảng tối đen khiến tim của tôi như muốn leo lên tận cổ họng. Rốt cuộc âm thanh này phát ra từ đâu?
A Ninh cúi người từ từ đi vào bên trong kiểu như là lính kéo súng phủ phục trườn tới, cô ấy dùng một tay bám vào khoang thuyền, tay kia ra dấu bảo chúng tôi chiếu đèn cho cô ấy. Tôi hổn hển làm theo, cũng lấy đèn pin chiếu bốn phía bùn đất xung quanh, thật sự tất cả chỉ có bùn là bùn, ngoại trừ những thứ linh tinh có thể nhìn thấy bị chôn bên trong bùn là những phiến gỗ, cảm giác như là đang trong thời chiến vậy.
Thuyền đắm này khẳng định là do mạn thuyền bị vỡ nên bùn mới tràn vào. Ngay lúc đó thuyền chắc vẫn chưa hoàn toàn chìm nghỉm, cho nên bùn không hoàn toàn tràn hết vào trong khoang, phía dưới bùn này chắc hẳn còn rất nhiều hàng hóa, không biết là vận chuyển thứ gì.
Đi vào bên trong khoảng bảy tám thước, chúng tôi có thể trực tiếp nghe thấy cái âm thanh quỷ dị kia. A Ninh chưa tắt bộ đàm, âm thanh bên ngoài nghe hơi khác một chút, là từ tận sâu trong khoang thuyền truyền lại hơn nữa còn rất nhỏ. A Ninh dừng lại tắt bộ đàm, từ từ đi về phía có âm thanh. Tôi cùng cô ấy giữ một chút khoảng cách để nếu đột nhiên có lùi lại phía sau thì vẫn có thể kịp xoay sở.
Chưa đi được vài bước chợt nghe A Ninh hãi hùng kêu lên rồi dừng lại. Tôi cũng chạy nhanh tới bên cạnh cô ấy xem có chuyện gì, ngay lập tức nhìn thấy cuối khoang thuyền có một cái hốc nhỏ hình tròn to bằng cái bàn uống nước. Phía dưới vẫn còn một gian nữa, lấy đèn pin chiếu xuống nhìn thấy xung quanh vô cùng hỗn độn, hầu như tất cả đồ đạc đều đổ ụp xuống một chỗ, có một người còn bị chôn ở bên trong chỉ lộ ra nửa người trên.
Tôi lấy đèn pin chiếu tới thì phát hiện là một trong ba người mất tích, trên mặt đầy bùn đất, da xanh ngắt, không biết còn sống hay đã chết. Tiếng cười lạnh là từ phía dưới đống đất kia vọng lại.
“Có người ở bên trong!”
Tôi kêu to, trong đầu nghĩ đám người này quả thật ham hố cái quái gì mà chui tận vào đây, tôi gọi lớn lên rồi nhảy xuống dưới, nghĩ là sẽ chạy xuống đem đào mấy người đó ra.
Không ngờ là khi tôi vừa gọi được một tiếng thì giọng cười kia cũng lập tức biến mất, toàn bộ khoang thuyền im lặng như tờ. Không khí trở lên bất thường làm tôi có chút hoang mang, tay chân tự động dừng lại. Ngay lập tức trong đầu tôi nghĩ tới vừa rồi khi chúng tôi thảo luận xác định âm thanh này là tiếng bọn họ cầu cứu, hiện giờ tôi gọi to một câu mà âm thanh này lại dừng lại, hiển nhiên là có người nghe thấy tiếng kêu của tôi, vì thế dừng phát tín hiệu.
Có hai trường hợp có thể xảy ra ở đây, một là người đấy nghe thấy tiếng của chúng tôi biết là chúng tôi đã tới cứu nên dừng lại, hai là nghe thấy chúng tôi tới thì lập tức buông tay ngất lịm đi.
Bất luận là loại nào chúng tôi cũng phải lập tức lôi người đó ra ngoài, đặc biệt còn một khả năng nữa mà tôi không dám nghĩ tới người cầu cứu chỉ trước khi được cứu một khắc thôi đã không thể cứu sống được.
A Ninh nghĩ giống tôi nên cô ấy liền nhờ tôi chiếu đèn cho, còn bản thân từ từ lách người xuống, sau đó cẩn thận xoay người vào trong cái hốc kia. Tôi đi theo cô ấy, A Ninh bảo tôi đừng vào trong, chỉ cần ở ngoài tiếp ứng thôi là được.
Trát Tây bên ngoài nghe thấy tiếng của tôi kêu ban nãy có chút nóng lòng hỏi vọng vào xem tình hình bên trong thế nào. Tôi bảo cậu cứ bình tĩnh, chúng tôi đang xem xét rồi sẽ báo sau.
Tôi đứng bên trên, nhìn xung quanh rất rõ ràng. Phía dưới khoang này còn có gian đáy chứa hàng hóa hoặc là để nguyên liệu dụng cụ. Bình thường chỉ dùng để đặt một ít đồ dễ vỡ, bởi vì dưới đáy thuyền ít lắc lư hơn bên trên. Khoang đáy không gian nhỏ hơn, bên trong cũng chứa đầy bùn đất, nhưng bị phân hóa ít hơn so với chỗ tôi đang đứng.
Tôi cơ bản có thể tưởng tượng ra nơi đây từng là bên trong một con thuyền cỡ lớn, có thể thấy vùi dưới lớp bùn đất kia là rất nhiều những chum sành bình sứ, chắc là hàng hóa vẫn được bảo tồn từ đó tới nay, bản thân lại nảy sinh tò mò muốn biết bên trong đó chứa gì quý giá.
Sau khi A Ninh chui xuống, cô ấy liền vung tay gạt hết đồ đạc đổ trên người của người kia ra, đỡ anh ta ngồi dậy, dùng tay đặt vào động mạch trên cổ nghe mạch đập.
Tôi vội hỏi:
“Thế nào?”
A Ninh run run một chút, nhìn tôi lắc đầu ý là người này đã không thể cứu được. Tôi thở dài, A Ninh đỡ anh ta dậy, nhanh chóng kéo ra rồi dùng sức đặt vào một bên. Lúc này tôi liền nhìn thấy bên dưới chỗ người kia nằm còn thấy thêm một người nữa. Tôi nhìn thấy tóc và một bàn tay của người đó, A Ninh tiếp tục đào ra, nhưng người này có vẻ bị chôn sâu hơn nên đào mãi cũng không thấy chuyển biến.
Tôi nhịn không được liền tự mình nhảy xuống hỗ trợ. Vừa động vào tay người đó đã biết là không xong, trong lòng chùng xuống, tay người này vô cùng lạnh, chắc cũng đã chết rồi.
Chúng tôi dùng hết sức mới kéo được người đó ra rồi đặt vào bên cạnh người trước. Phía dưới một khoảng tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Người Da Trắng, anh ta cuộn mình ngồi thu lu thành một đống, mắt trợn trừng, tay vươn về phía trước, trong lòng bàn tay còn nắm bộ đàm, hai tay giữ một tư thế cứng nhắc như là muốn bò ra ngoài.
Nhìn thấy bộ đàm, tôi hiểu anh ta là người phát ra những âm thanh đó. Tôi lôi anh ấy ra ngoài, A Ninh sờ sờ động mạch trên cổ, mặt biến sắc nói:
”Còn sống!”
Ngay lập tức cô ấy nới lỏng trang phục Người Da Trắng ra, sau đó làm hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài lồng ngực cho anh ấy tỉnh lại, đồng thời bảo tôi:
“Nói với Trát Tây gọi cho bác sĩ chuẩn bị cứu người, có người bị ngạt thở”.
Nói xong lại tiếp tục hô hấp cho Người Da Trắng. Tôi chạy lên bên ngoài gọi Trát Tây, sau khi nghe thấy tiếng tôi, cậu ta lao ngay ra ngoài thông báo với bác sĩ.
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy Người Da Trắng đã bắt đầu run rẩy một chút, người co giật, đồng thời lại nôn thốc nôn tháo ra, nhưng có thể đoán được là anh ta đã có thể khôi phục hô hấp.
“Cậu đi lên trên đỡ lấy anh ấy cho tôi!”
A Ninh nói một câu rất vội vã, ngữ khí bình tĩnh nhưng tràn đầy uy nghiêm.
Tôi sửng sốt trong lòng, đột nhiên như bị thần thái của cô ấy đốn gục, giống như có phản xạ liền làm theo ngay lập tức. Tiếp đó A Ninh nhanh chóng cởi áo của mình, buộc vào trên Người Da Trắng, làm thành một cái cáng, đem tay áo đưa cho tôi, bảo tôi dùng sức đưa lên trên.
Tôi ở phía trên cắn răng hết sức đưa Người Da Trắng lên khỏi miệng hốc, cô ấy phía dưới nâng thân người anh ta lên, cả ba nhúc nhích từng chút một. Sau cùng thì cũng đem được anh ta ra khỏi cái khe nứt của con thuyền đắm. Bên ngoài Trát Tây cũng đã chuẩn bị, Người Da Trắng vừa được đưa ra, Trát Tây liền cõng anh ta lên lưng, dùng thắt lưng cố định lại rồi từ từ leo xuống. Tôi mệt tới mức không kịp thở, vội quay lại dìu A Ninh từ trong đi ra, hai người cùng thở hồng hộc không kịp nghỉ lại tiếp tục phụ Trát Tây đưa Người Da Trắng đi xuống phía dưới chỗ bác sĩ đang chờ.
Phải vận tới mười thành công lực chúng tôi mới đưa được anh ta đi xuống dưới an toàn, Trát Tây suýt nữa thì ngã, may mà cậu ấy phản ứng nhanh, mỗi lần chuẩn bị trượt chân là chủy thủ trong tay lại găm mạnh vào thành vách đá để giữ thăng bằng cho cả cơ thể. Để đi được xuống bên dưới thật vô cùng vất vả, bác sĩ đã chuẩn bị hết mọi thứ, chỉ đợi đem người xuống là có thể trị thương, hồi sức, cấp cứu, đủ cả.
Nhưng vừa xé áo bên trong của Người Da Trắng ra thì anh ta đột nhiên run bắn lên, hai tay quơ lên túm lấy áo của bác sĩ. Chúng tôi phải lao vào đè anh ấy lại, bác sĩ từ từ vạch áo khoác của anh ra, tôi vừa nhìn đã thấy cổ họng lờ lợ như chực nôn ra ngoài, bên trong áo khoác của anh ấy toàn là máu, nhưng không hề nhìn thấy có vết thương nào.
Bác sĩ lại dùng kéo cắt hết nội y bên trong, đặt chúng sang một bên rồi thốt lên kinh hãi:
“Trời ạ!”.
Lúc này tôi đã muốn ói hết ra rồi, trên bụng Người Da Trắng toàn bộ là những lỗ máu nhỏ, lúc này vẫn còn đang tiếp tục xuất huyết, chúng chỉ nhỏ như lỗ kim châm, nhưng rất nhiều, đếm sơ qua là ba mươi lỗ.
“Đây là kiểu vết thương gì?” Trát Tây hỏi.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Tôi không biết, hình như là bị cái gì đó đâm vào, giống như là bị ốc vít cực nhỏ cắm khắp bụng vậy. Nhưng quần áo lại không có một vết rách thủng nào, các cậu có chú ý tới hiện trường xung quanh nạn nhân không?”
Chúng tôi đều lắc đầu, kỳ thật lúc ấy hỗn loạn như vậy, không ai còn tâm trí đâu mà nhìn đến bụng anh ấy, nhưng quần áo lại không có lỗ thủng nào thì chúng tôi có thể khẳng định được. Chắc không phải là do bị ngã mà thành.
Hiện giờ cũng không nghĩ được nhiều như vậy, bác sĩ bảo chúng tôi giữ chặt anh ấy, đầu tiên phải rửa sạch vết thương, sau đó mới tiếp tục kiểm tra được, vừa nói bác sĩ vừa tiêm cho anh ấy một mũi thuốc, cuối cùng lấy một bình dưỡng khí nhỏ cho anh ấy hô hấp.
Đại khái là có chút tác dụng, Người Da Trắng cuối cùng cũng không còn co giật nữa. Làm xong mấy công tác sơ cứu, cả người ai nấy đều đầy mồ hôi, bác sĩ lau mồ hôi rồi bảo chúng tôi nghĩ cách, anh ấy đang rất nguy kịch, chúng tôi không thể cứ thế này đem ra bên ngoài, phải có thiết bị đầy đủ trên xe thì mới có thể cứu sống anh ta. Cần phải vận chuyển chúng vào đây, mặt khác cũng phải có túi ngủ và trại để giữ ấm cho anh ấy, chờ tới khi anh ấy ổn định lại trạng thái thì mới tiếp tục nghĩ tới việc mang ra ngoài.
Trong chúng tôi chỉ có Trát Tây mới biết cậu ấy đánh dấu ở những chỗ nào, cậu ấy xung phong tiến ra ngoài, tiện thể gọi thêm người khác vào trong hỗ trợ. Chúng tôi đi vào đây cũng đã mất một khoảng thời gian dài, nhưng giờ đi ra sẽ nhanh hơn nhiều. Tôi nói sẽ đi cùng cậu ấy nhưng Trát Tây bảo không cần, cậu ấy đi một mình sẽ nhanh hơn còn tôi thì phải ở trong này tiếp ứng cùng với bác sĩ và A Ninh.
Nói xong cậu ta liền chạy đi ngay. Bác sĩ cởi chiếc áo của A Ninh buộc trên thân Người Da Trắng ra, trả lại cho cô ấy, sau đó lấy từ trong ba lô ra một vài túi chườm nóng, để lên những huyệt trọng yếu trên người anh ta.
Tôi đốt tạm một đống lửa bằng nguyên liệu khô mình mang theo, để ở bên cạnh cho mọi người cùng sưởi ấm, đồng thời lấy thêm ít rượu trắng chia cho hai người bọn họ uống cho ấm bụng.
Chúng tôi vừa toát đầy người mồ hôi lạnh, mà bên trong sa mạc nhiệt độ ban đêm giảm sâu, rất dễ sinh bệnh. Lửa vừa nhóm lên, bốn phía sáng bừng, xung quanh liền cảm thấy ấm áp. Bác sĩ vẫn tiếp tục xử lý vết thương trên người Người Da Trắng, tôi cùng A Ninh ngồi lui lại phía sau, vài giờ mệt nhọc vừa qua thật sự khiến cơ thể rã rời.
Tôi ngồi lên một tảng đá uống nước, A Ninh khoác thêm áo, chúng tôi hai người mặt đầy bùn, vô cùng uể oải. Tôi nhìn cô ấy cười khổ một cái, lại thấy cô ấy dựa đầu vào trên vách đá, nét mặt mệt mỏi, trên tay mân mê cái bộ đàm. Tôi nghĩ vài phút trước thôi cô ấy vẫn còn hừng hực khí thế, trong lòng có chút rung động, làm thân con gái có giỏi giang đến mấy thì sau khi trải qua những chuyện như này tinh thần thể xác đều sẽ chịu vô vàn áp lực, ngẫm lại thì cô ấy thật sự rất mạnh mẽ, can trường, thực đáng khâm phục.
Nhưng nghĩ cũng thấy thật kỳ quái, nhìn cô ấy cũng không đến mức nghèo túng gì mà, tại sao lại làm những việc bán mạng như thế cho Cấu Đức Khảo. Rốt cuộc là vì sao cô ấy lại phải làm vậy? Liều mạng tới mức này thật không thể nghĩ ra là vì cái gì, sau này nếu có cơ hội thì tôi sẽ hỏi cô ấy.
Uống thêm mấy ngụm nước nữa thì thấy có cảm giác hơi bí bách, liền đi loanh quanh tìm chỗ gửi tình yêu vào đất, ở trong sa mạc thì ai cũng phải làm thế này, tôi dần dần cũng thành quen. Đang đứng tiểu, tôi bỗng nhiên nghe thấy phiến đá đằng sau truyền lại một âm thanh nghe mà rởn da gà.
Là tiếng cười vô cùng quái đản vừa rồi nghe thấy trong bộ đàm, nhất thời tôi bị dọa cho cả người đờ ra tại chỗ. Vội vã quay đầu lại nhìn về phía phiến đá đằng sau, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là mình bị ám ảnh bởi cái âm thanh kinh dị đó, sao trong không gian im lặng như này lại có thể tưởng tượng ra được?
@by txiuqw4