sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 55: Ngày Tận Thế

Chúng tôi buộc phải dừng lại để quan sát, nhìn sang bên trái thì phát hiện mình đang đứng ở một ngã tư. Ký hiệu trên đá lại ngay ở trung tâm, không hiểu nó chỉ về hướng nào. Tôi quay đầu nhìn, xa xa vẫn là tiếng “ong ong” hỗn loạn khiến trong lòng càng cuống lên, bây giờ lại thêm mất phương hướng nữa, phen này chắc tôi đến là tổn thọ.

Vừa chạy vừa thở hồng hộc, cảm giác hít vào không kịp để thở ra, trong khi A Ninh bên cạnh vẫn liên tục hỏi chuyện gì xảy ra. Cô ấy chắc chưa biết tới tính nghiêm trọng của sự việc nhưng thấy tôi cấp bách như vậy nên cũng bắt buộc làm theo.

Tôi đành kể lại ngắn gọn một lần từ khi nhìn thấy mấy cái bình sứ đựng đầu người rồi tới chuyện mấy con bọ ăn xác chúa chui ra từ trong mấy cái đầu lâu tấn công mọi người. Vừa nghe đến chỗ Ô Lão Tứ đã không thoát được, mặt A Ninh trắng nhợt đi. Dứt lời, chợt tiếng “ong ong” đã nghe rất gần, quay đầu lại nhìn thấy cả đàn quỷ đỏ tản ra bốn phía, ùn ùn bay lên cao.

Bầu trời như bị một lớp sương mù màu đỏ che phủ, giống như nhìn thấy tập đoàn ong vò vẽ, toàn bộ chúng lao tới chỗ chúng tôi với tốc độ nhanh chóng mặt. Tôi nhìn cảnh ấy mà trong lòng gào lên không ngớt, chết con rồi, không có thời gian mà cân nhắc nữa, vội kéo A Ninh chạy càng nhanh càng tốt.

Chưa bao giờ tôi nghĩ là mình có thể chạy với vận tốc ấy, hoàn toàn không nhìn đến đường lối xung quanh, không còn quan tâm tới bất cứ cái ký hiệu nào, chỉ biết cắm đầu mà chạy. Chừng hơn một ngàn thước, khi đã chạy qua không biết bao nhiêu núi đá, quẹo không biết bao nhiêu lần, tới lúc tức ngực khó thở không dừng lại không được nữa thì tôi mới bắt buộc phải giảm tốc độ.

Nhìn lại phía sau, vẫn thấy bọn trùng đỏ bay dai dẳng đằng sau. Tuy khoảng cách có giãn ra một ít nhưng vẫn không đủ an toàn, cả đàn có thể tràn tới đây trong nháy mắt. Chết tiệt, tôi mắng to một tiếng, cố gắng giữ vững tinh thần tiếp tục lao về phía trước. A Ninh thể lực tốt hơn tôi, lúc này đã chạy phía trước. Cô ấy quay lại nhìn tôi hét lên:

“Chạy không thoát được, tìm chỗ nào trốn đã!”

Vừa dứt lời, trước mặt chúng tôi xuất hiện một dốc thoải. Trong khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị, đã có người từ sau đá một cước khiến tôi ngay lập tức lăn xuống phía dưới. Vừa lăn xuống tối hết mặt mũi đã thấy A Ninh lao xuống theo, nâng tôi dậy rồi kéo tôi chạy tiếp. Tôi choáng váng một chút, nhưng trước cái chết đang đến gần, cũng không do dự mà tiếp tục lao theo A Ninh. Chạy được thêm mấy trăm thước thì phía trước hiện ra một phiến đá cao như tường thành chặn trước mặt chúng tôi.

Ngay lập tức không nghĩ ngợi nhiều, chúng tôi lao lên trên vách đá, nhảy qua, vô tình lọt vào bên trong một lòng chảo. Đối diện cũng là một vách đá cao dựng đứng, đây là ngõ cụt. Tôi nhìn cái tình cảnh này thì chửi một tiếng, lại quay nhìn phía sau, chỉ thấy đám sương mù đỏ như máu tràn lên không khác gì thủy triều, chỉ trong chưa tới một phút nữa là ập vào chỗ chúng tôi.

Tôi nhìn phía trước, không thoát được rồi, xem ra hành động của bọn quỷ đỏ này là đang săn đuổi chúng tôi! Nhưng tôi không nghĩ sẽ ngồi chờ chết, vội quay đầu nhìn bốn phía xem có chỗ nào an toàn để ẩn thân. Thế nhưng xung quanh đều là đá, không thể nấp vào đâu được. Tôi đành phải thở dài, bỗng nhiên A Ninh bên kia kêu to: “Đến đây nhanh lên!”

Tôi nhìn tới chỗ cô ấy, thấy trên đỉnh của núi đá đối diện có một khoảng lõm xuống. Bình thường thì không thể trốn vào được, nhưng quanh đây chỉ nơi đó là chỗ duy nhất có thể dùng làm nơi tránh trú, còn sống hay chết phen này chỉ có thể chờ vào vận khí.

Ngay lập tức tôi lao đến đó cùng A Ninh ngồi lui vào bên trong. Tôi cởi áo khoác ra rồi che lên trên đầu. Nhìn qua lớp áo, tôi thấy đàn bọ ăn xác chúa tràn qua chỗ nấp của mình, trong không khí vang lên thứ âm thanh hỗn loạn, mùi cay nồng xộc vào trong mũi.

Trong khoảnh khắc chúng đã vây kín xung quanh chúng tôi. Rất nhiều con đậu lên vách đá, phát ra những tiếng lạch cạch như là tiếng lên nòng đạn. Tôi cảm giác phổi bị nén lại, không dám thở, không dám cử động, chỉ biết chết lặng đợi xem diễn biến của sự việc.

Đáy khoảng lõm trong miệng núi đá này lại khá hẹp, không thể chui xuống hết được, tôi đành phải nhấp nhổm ngồi bên trên. Tôi nghĩ không sớm thì muộn mình cũng sẽ phải bỏ mạng ở cái chỗ này, nhiều trùng như vậy, chỉ cần một con tiến vào là lập tức tất cả bọn chúng đều vào theo, hậu quả sẽ thê thảm vô cùng. Trong lòng tôi không mong có phép màu hiện ra, chỉ nhắm mắt đợi cái giây phút quyết định ấy đến.

Ngạc nhiên là trong lúc cấp bách như vậy tôi lại không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy cả người như bọt biển, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cũng thật không ngờ là bên ngoài những âm thanh ong ong dần nhỏ đi, từng chút một, kể cả tiếng bọ ăn xác va vào vách đá cũng thưa thớt dần, chỉ vài giây sau thì bên ngoài gần như lại trở về với vẻ im lặng vốn có.

Tôi cắn chặt răng thật lâu cho tới khi A Ninh lay lay mình thì mới bừng tỉnh. Nhìn hé ra một chút bên ngoài thì kinh ngạc thấy chỉ còn vài con bọ ăn xác vẫn đang lồm cồm bò, sau đó cũng cất cánh bay đi nốt.

Tôi cùng A Ninh hai người nhìn nhau, không biết là đã có chuyện gì xảy ra với bọn chúng, nhưng phải nói là cơn nguy hiểm đã qua. Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Tôi ngả lưng vào tảng đá, trong lòng sung sướng chỉ chực cười rộ lên, con mẹ nó chứ, chuyện này thật kích thích thần kinh quá đi. Cười vài tiếng, tôi liền bị A Ninh bịt miệng, rồi hạ giọng nói:

“Xem ra chúng không phải truy lùng chúng ta, có thể là chúng chỉ muốn bay ra ngoài. Chúng ta lại cùng đường bay với chúng. Cậu đừng đắc ý vội, chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào.”

Tôi cũng nghĩ vậy nên gật gật đầu, A Ninh mới từ từ buông tay. Đợi ở bên trong một lúc nữa chúng tôi mới từ từ chui ra ngoài thăm dò tình hình.

Quỷ thành yên lặng như tờ, như là chưa hề có chuyện gì kinh tâm động phách xảy ra. Tôi hít sâu mấy hơi, cuối cùng thì cũng có thể trấn định được. Vừa rồi trải qua một trận chạy như chưa bao giờ được chạy, mệt muốn đứt hơi, rồi lại bị ép cho thở không được, tinh thần tôi giờ vẫn còn hơi run run.

Tôi vươn vai, thấy các cơ bắp rã rời, lảo đảo suýt ngã xuống mặt đất, phải bám vào vách đá mới đứng vững được. Tôi khập khiễng đi xung quanh, kiểm tra xem còn con trùng nào sót lại quanh đây không mới yên tâm ngồi xuống một tảng đá.

Tôi vuốt vuốt túi bên hông, định lấy bình đựng nước ra uống, nhưng sờ nửa ngày vẫn không thấy gì, phát hiện ra là mình không mang theo bên người một cái gì cả. Lúc này tôi mới sực nhớ đến lúc bắt đầu bỏ chạy, ngay cả tới áo khoác tôi cũng không mang theo.

Cũng may bây giờ vẫn là ban ngày, nếu là buổi tối chắc chết rét lâu rồi. Nhìn về phía A Ninh, thấy cô ấy cũng như tôi, mặc áo ba lỗ, vừa từ trong túi ngủ chui ra nên đầu tóc vẫn rối tung, mà nhìn kỹ thì đến cả áo ngực cô ấy cũng không mặc. Tôi có chút xấu hổ, thật tình lúc kéo cô ấy chạy không quan tâm tới những chuyện như vậy, đành phải quay đi nhìn chỗ khác.

“Đấy là loại bọ gì vậy? Cậu biết về chúng nhiều không?” – A Ninh hỏi tôi.

Tôi than thầm, biết nói với cô thế nào đây. Tuy tôi từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng thực tế đây mới là lần thứ hai tôi chạm mặt chúng nó. Lần trước là trong Thất Tinh Lỗ Vương Cung, con bọ ăn xác này từ trong thi thể xác ướp chui ra. Lúc ấy chỉ có một con mà thiếu chút nữa cả bọn bỏ mạng trong tay nó. Bây giờ chúng nhiều như cát vậy, bay đầy cả một khoảng trời, quả thật thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều tới như thế.

Tôi đem những chuyện vừa nghĩ nói qua cho A Ninh. Cô ấy cũng không thể giải thích được điều gì. Biến cố vừa rồi phát sinh quá đột ngột, cô ấy còn bán tín bán nghi lời nói của tôi.

Nhưng nếu là tôi trong hoàn cảnh của cô ấy chắc tôi cũng không thể chấp nhận được, nên cũng không buồn đi giải thích lại với cô ấy. Trong lòng tôi cảm thấy điều này có liên quan tới việc chúng tôi đi Tây Lương Nữ Quốc. Những cái sọ đầu lâu trong bình sứ có lẽ là thức ăn của bọn bọ ăn xác chúa này.

Chú Ba của tôi từng kể lần đầu tiên xuống huyệt mộ dưới đáy biển đã gặp qua trường hợp này. Xem ra loại bọ này sinh sôi nảy nở trong đầu người, hơn nữa còn có thể sống trong thời gian rất dài, vô cùng nguy hiểm. Không biết Tây Lương Nữ Quốc cần tới cái thứ côn trùng đáng sợ này để làm gì? Vũ khí bí mật sao?

Nếu trong thời kỳ đó mà Tây Lương Nữ Quốc có thể vận dụng được loại vũ khí sinh vật đáng sợ như vậy, nhiều khả năng Tây Vực đã rơi vào trong ách thống trị dã man kéo dài trong nhiều thế kỷ của quốc gia cổ đại này. Vừa suy nghĩ vừa nhìn xung quanh đánh giá xem chúng tôi chạy tới đâu rồi, nhưng nhìn một vòng chỉ thấy những vách đá kín mít xa lạ, không hề có một chút ấn tượng nào hiện lên trong đầu tôi.

Vừa rồi chạy quá gấp, không nhớ là đã lượn được mấy vòng, bây giờ chúng tôi hoàn toàn mất phương hướng. Chúng tôi chạy theo hướng đông bắc, căn cứ vào lời nói của Trát Tây thì nơi này rộng khoảng tám mươi kilomet, không biết vị trí hiện tại của mình đang ở đâu. Nhưng chắc chắn đây không phải là rìa quỷ thành, nhìn về phía trước không thấy bóng dáng sa mạc rộng lớn đâu cả.

Trong cái địa thế toàn núi đá như thế này, mỗi ngã tư đều dẫn tới những hướng khác nhau, khoảng cách vô cùng rộng lớn. Tuy những núi đá này nhìn thì không giống nhau, nhưng chỉ cần góc độ biến đổi thì có thể nhìn ra vô vàn phương hướng.

Tôi cũng không có cách nào để trong thời gian ngắn nhớ được những con đường này, hơn nữa tầm nhìn rất rộng, độ bao quát cũng lớn càng làm nhiễu đi cảm giác phương hướng của bản thân. Tự tôi cũng biết là giờ mình không thể trở về chỗ cắm trại trước mà chỉ có thể tìm đúng hướng đi ra bên ngoài, rồi lại tự mình tiếp tục đi tới chỗ Muộn Du Bình đang đợi.

Loại trùng ăn xác này không biết khả năng tồn tại ngoài môi trường như thế nào. Hiện tại trời đang nhiều mây, không nhìn thấy mặt trời, nếu chúng bay theo chiều gió thì hậu quả rất khó lường. Nhưng từ chỗ này tới đường quốc lộ cũng rất xa, lại không có nguồn nước. Tôi nghĩ chỉ cần mặt trời ló ra một lúc là chúng nó bị rang thơm hết, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian mà thôi. Tôi nói ra những suy nghĩ của mình cho A Ninh nghe.

Cô ấy cũng hiểu những lo lắng của tôi, nhưng điều đang khiến cô ấy bồn chồn là chúng tôi đã đánh mất phương hướng và không mang theo bất cứ trang thiết bị nào trên người. Cũng may hiện tại mới giữa trưa, vài giờ nữa là trời tối, thời gian xem chừng cũng đủ. Hơn nữa mặt trời cũng không quá gay gắt, đối với chúng tôi mà nói như thế cũng là hạnh phúc rồi.

Xác định nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, chúng tôi nghỉ ngơi thêm một chút rồi đứng dậy xuất phát. Tôi nhìn một vòng bốn phía, đều là những phiến đá chồng chéo như pháo đài, tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, không tài nào tìm được đường trở lại. Lúc ấy, tôi lo lắng nhất là hao hụt sinh lực dọc đường đi. Không ngờ là vừa chạy được một lúc, đã nảy sinh ra nhiều vấn đề khổ sở tới vậy, chẳng khác gì đang đi xuống âm tào địa phủ.

Chúng tôi chính thức lạc đường.

Đi tới đi lui trong quỷ thành, chúng tôi không thể buông lỏng cảnh giác. Trùng độc này có thể bay tới từ bất chứ chỗ nào, nếu đang đi mà gặp phải bọn chúng chắc tôi phải gọi là quá nhọ. Vì thế, chúng tôi vừa đi vừa chú ý âm thanh bốn phía, không biết từ khi nào mà gió đã nổi lên, trong núi đá lại xuất hiện những tiếng gào khóc quỷ dị. Cũng may gió không lớn nên nghe chỉ như tiếng trẻ con khóc, lúc ẩn lúc hiện, không đến mức quấy nhiễu thần kinh người khác.

Tôi và A Ninh không nói gì dọc đường đi, hơn nữa quần áo cô ấy lại xộc xệch, đi song song thì ngại vì tôi không thể cắm mắt vào người cô ấy, nên tôi đành phải đi trước. Hai người không có chuyện gì để nói, chỉ ngẫu nhiên dừng lại trao đổi vài ba câu rồi lại đi tiếp. Cô ấy cũng không thể hiện thái độ gì, chắc vì hao tâm tổn lực quá nhiều trong mấy ngày qua, không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt ấy nữa.

Nói thật nếu đây là đi du lịch, được đi cùng một mỹ nhân mà lại chỉ có hai người hành tẩu trong một nơi thú vị thế này, cảnh quang xung quanh là núi đá bị phong thực với vô vàn hình thù hấp dẫn. Còn được nghe ma gào quỷ khóc, tuy không phải điều tôi từng nghĩ tới nhưng nếu thật thì cũng quá là tuyệt vời.

Nhiều chuyện trên đời này vẫn diễn ra không theo dự tính con người, nhìn chúng tôi hai người đơn giản là đang đi lang thang trong cái vùng mấp mô đồi núi. Còn thực tế thì ngay vừa rồi chúng tôi còn phải giành giật từng tí một mạng sống của mình, đến cả tôi cũng không còn hơi sức đâu mà ngắm cảnh xung quanh.

Cứ đi mãi đi mãi như vậy, ba giờ đầu thì giống như đi du lịch, ngắm đá núi kỳ thú, tôi có lúc còn thấy như là mình đang bị ảo giác, muốn đưa tay lấy máy ảnh chụp lại. Nửa giờ tiếp theo cơ thể bắt đầu bị tra tấn vì khát nước, mồ hôi vã ra như tắm. Môi của tôi và A Ninh đều bị khô sưng lên.

Cả buổi sáng tôi mới được uống một cốc trà, còn cô ấy thì vừa ngủ dậy chưa kịp ăn uống gì. Bị cơn khát giày vò vô cùng khó chịu, chúng tôi liếm môi, cố gắng không nghĩ tới nó nữa, tiếp tục lầm lũi tiến về phía trước. Cũng may là không có ánh mặt trời chói chang, nếu không thì chúng tôi đã ngất đi vì say nắng.

Lại đi quanh thêm một giờ nữa. Trong đầu tôi lúc trước chỉ nghĩ đơn giản là cứ đi thì sớm muộn cũng ra tới phía ngoài quỷ thành. Đến lúc dừng lại, thở không ra hơi, nhìn tới bốn phía cảnh sắc vẫn không thay đổi, đều là những phiến đá phong thực trùng điệp, không thấy bóng dáng sa mạc đâu cả.

Tôi bắt đầu nhận ra điểm bất thường, khoảng cách thật sự quá dài. Giả thiết là tôi cùng A Ninh đi mỗi giờ được 5km, từ lúc bắt đầu đi tới giờ hẳn là cũng được 15km rồi, mà đường chúng tôi tiến vào thì không dài như vậy.

Chẳng lẽ chúng tôi đã đi đường vòng. Tôi đã cố gắng ghi nhớ trong đầu những điểm đặc thù của núi đá trên đường đi để nếu có quay về đường cũ thì cũng có thể nhận ra, nhưng trước sau chúng tôi vẫn chưa bắt gặp một chỗ nào quen mắt, hiển nhiên không hề đi lòng vòng.

Ít nhất ở điểm này tôi phần nào có cảm giác yên tâm. Tôi tự an ủi chính mình là có lẽ chúng tôi đi chậm hơn hoặc là đường đi ngoằn ngoèo hơn, không cần lo lắng nhiều, chỉ cần đi theo hướng này chắc chắn có thể đi ra bên ngoài.

Lúc này chưa thể nghỉ ngơi được, bởi vì trời đang tối dần. Tôi đánh giá nơi này tuy không phải sa mạc nhưng cũng không còn cách sa mạc bao nhiêu nữa, cố gắng tiết kiệm thời gian là có thể tiến ra ngoài trước khi trời tối hẳn. Khi đã đi ra tới ngoài rồi còn phải đi tới chỗ tập kết xe ở đầu sa mạc, ít nhất cũng tốn thêm một khoảng thời gian. Vì thế chúng tôi phải tiếp tục đi, thậm chí còn phải đi nhanh hơn trước.

Nhưng tôi càng chạy thì càng cảm thấy có gì đó không đúng. Thêm một giờ nữa qua đi, cảnh sắc xung quanh vẫn giống như trước, như là quỷ thành đang đi song song với chúng tôi vậy. Dù thế nào thì chúng tôi vẫn kiên trì, thật kiên trì, đi tới khi trời chiều buông xuống, vẫn không thấy bóng sa mạc đâu cả.

Tôi đã bắt đầu ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Đây tuyệt đối không phải là do chúng tôi đi chậm, đừng nói là tám mươi kilomet vuông, có gấp đôi như thế nữa thì chúng tôi cũng đã đi ra ngoài được rồi. Trên lưng đầy mồ hôi lạnh, xem ra tình huống trong thành này phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều. Xung quanh không đơn giản chỉ là núi đá thông thường. Nó như là một trận đồ bát quái vây khốn chúng tôi bên trong.

Sắc trời ảm đạm dần, trời về tối rất nhanh, chỉ tầm chưa đầy một giờ nữa là bóng đêm sẽ phủ xuống. Giờ thì tôi đã hiểu được cảm giác của ba người kia lúc trước đi lạc vào đây. Đang tự mình cân nhắc xem nên làm gì tiếp, đằng sau A Ninh bỗng cất tiếng gọi.

Chúng tôi đành dừng lại, hai người sức cùng lực kiệt, ai cũng không thể đi tiếp được nữa. Nhiệt độ trong không khí bắt đầu giảm rõ rệt, mồ hôi trên người lạnh dần đi. Nhiệt độ ngày đêm ở đây chênh lệch quá lớn.

“Tôi không thể đi tiếp được nữa rồi”, A Ninh ngồi xuống nhìn tôi nói, “trước khi trời tối khẳng định là không thể đi ra ngoài được.

Chúng tôi không có đèn pin, quanh đây đều chỉ có đá và đá, không có nguyên liệu nhóm lửa. Giờ tốt nhất nên tìm một nơi an toàn. Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, nghỉ ngơi lấy sức, chưa chắc đêm nay đã có trăng nên khẳng định nơi này sẽ tối như mực.”

Tôi cũng mệt không nghĩ nổi nữa, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây đen một khoảng như tràn xuống sát mặt đất. Ánh tịch dương từ trong mây chiếu ra từng vệt dài đỏ rực, vô cùng kỳ vĩ. Mây như vậy nếu không có gió lớn thổi đi thì chắc chắn sẽ tiếp tục vần vũ trên bầu trời đêm nay.

Chúng tôi tìm lấy một cái khe giữa hai phiến đá lớn đứng quay mặt vào nhau, chui vào bên trong ngủ một đêm. Tôi và A Ninh trên người chỉ có độc một chiếc áo. Tôi thì lúc đầu còn ngượng, nghĩ ngợi xem giờ nên làm gì thì A Ninh đã trực tiếp ngả vào trong lòng tôi, hai người ôm nhau vừa ngủ vừa sưởi ấm cho nhau.

Ban đêm trong quỷ thành không có lấy một chút ánh sáng. Bạn chắc chắn không thể tưởng tượng ra nỗi sợ hãi lúc ấy chúng tôi trải qua, toàn bộ không gian xung quanh bạn chỉ đặc một màu đen, không nhìn thấy một cái gì, chỉ có thể dùng tai để nghe ngóng động tĩnh. Thậm chí có những âm thanh truyền qua bên cạnh bạn, giống như có gì đó vừa đi qua, nhưng cũng đành bất lực không thể để ý được. Trong tình hình như thế thì hoàn toàn không dám ngủ, chúng tôi đành phải nói chuyện phiếm cho quên đi thời gian. Chúng tôi thảo luận vì sao không đi được ra bên ngoài, tính tới rất nhiều khả năng, hoặc là Trát Tây cho chúng tôi tin tức sai, có lẽ quỷ thành này không chỉ có tám mươi kilomet vuông. A Ninh nói nếu ngày mai đi mà vẫn không ra được ngoài thì nên trèo lên vách núi hướng ra xem mình đang ở đâu.

Nghĩ đến cũng thật kỳ quái, tôi và A Ninh cũng không quen thân là mấy. Nếu bình thường hành động thân thiết như vậy chắc chắn vô cùng xấu hổ, nhưng trong tình cảnh như này thì lại cảm thấy rất tự nhiên. Coi như là đang được ôm vào lòng một mỹ nhân, nhưng trong tâm trí tôi lại không có một chút ý tưởng nào. Đột nhiên nhớ tới chuyện của Liễu Hạ Huệ (*), cảm thấy mình hiểu được vì sao cố nhân lại hành động như vậy. Liễu Hạ Huệ năm đó cũng trong tay ôm một người con gái, không suy tính đến chuyện vượt rào, tôi thấy mình cũng đang giống như thế. Ngẫm lại, nếu một người con trai trong sa mạc đi bộ suốt một ngày, rồi đến đêm lại ôm một người con gái, cho dù có là tuyệt thế giai nhân thì cũng không thể tính đến chuyện vượt rào, bởi vì thật sự không còn chút sức lực nào cả.

Cả đêm tôi không thể chợp mắt, chỉ ngủ gật vài phút là lại tỉnh. Suốt trong lúc đó tôi đều suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nhiều nhất vẫn là túi ngủ và lều trại, nghĩ đến lúc trước được chui trong chăn ấm đệm êm. Khi đó dù có mệt lắm tôi cũng không thể nào ngủ được, còn thầm than nằm lều trại không tốt cho xương cốt, bây giờ chỉ mong có manh chiếu là có thể ngả xuống ngủ ngon lành.

Tờ mờ sáng ngày thứ nhất, chúng tôi tỉnh dậy, lúc đứng lên thì cảm thấy tình hình quả thật rất tệ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình mệt mỏi tới vậy, cảm giác không thể điều khiển được cơ thể nữa, mắt nhìn cái gì cũng đều thấy mơ hồ.

Đặc biệt là rất khát nước, khát tới mức cháy cả cuống họng, cả nước bọt cũng không có mà nuốt. Tôi tự trấn an mình, trong lòng bối rối, liền cùng A Ninh xoa tay chân rồi bắt đầu đi tiếp. Lúc này A Ninh đi trước tôi, vì tối qua cô ấy còn ngủ được một ít, so với tôi thì tinh thần có ổn định hơn.

Chúng tôi lại làm theo cách ngày hôm qua, tiếp tục đi về phía đông bắc. Sau ba giờ lang thang, cái quỷ thành vô tận này khiến cho chúng tôi tuyệt vọng gấp vạn lần đi trong sa mạc.

Tôi nhìn xa xa chỉ thấy núi đá chen chúc nhau mọc lên, đi mãi cũng chỉ thấy núi đá là núi đá, thật sự không nghĩ được là đang có chuyện gì xảy ra. Cảm giác như chúng tôi đang bị nhốt trong một bàn cát rất lớn, bản thân thì như một con kiến, bị một lực lượng vô hình điều khiển, đùa giỡn cho kiệt sức bên trong.

Đi tiếp hai giờ, mặt trời lên đỉnh, chắc cũng tới giữa trưa. Lúc này lại tới cơn đói hành hạ tôi, nhưng so với cảm giác khát nước thì đói vẫn chịu được tốt. Yết hầu của tôi như bị thiêu đốt, bỏng rát vô cùng, cảm giác chỉ cần ho là sẽ vỡ ra được.

Lại đi tiếp, lúc này cả hai đã không thể nhịn được nữa. A Ninh bắt đầu xem xét vách đá. Nhưng vách đá trơn nhẵn không thể trèo lên được, đành phải tìm phiến khác, cuối cùng cũng thấy được một tòa có vẻ khá cao, cắn răng trèo lên rồi từ trên đỉnh hướng ra bốn phía xung quanh tìm kiếm.

Nhưng cũng không có tác dụng gì, nơi này chỉ toàn núi đá. Thị lực chúng tôi chỉ có thể nhìn trong phạm vi nhỏ, cố gắng hướng tầm mắt ra bên ngoài cũng không thấy gì, nhưng có thể khẳng định được là chúng tôi không hề ở gần đường ra.

Tôi cùng A Ninh sững sờ không thốt lên được lời nào, trong lòng thầm than rốt cuộc đây là chuyện quỷ gì, giờ chúng tôi phải đi tiếp như thế nào đây. Nếu tất cả quanh đây đều là trong quỷ thành, chẳng lẽ, có lực lượng vô hình nào đó không cho chúng tôi đi ra khỏi nơi này?

Chúng tôi lại bò xuống mặt đất, tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi. Tôi và A Ninh thương lượng xem nên làm gì bây giờ, chúng tôi đang rơi vào hoàn cảnh bế tắc. Chúng tôi không thể đi ra ngoài, bên người cũng không có thức ăn nước uống, nếu tiếp tục lang thang trong này, ngay cả đến sức lực cũng sẽ tiêu tan, rồi cũng đến chết trong cái nơi khốn nạn này.

Trong lòng tôi cân nhắc, nghỉ ngơi một chút thấy cổ đã dịu đi, nghĩ nếu thiếu nước thì người ta có thể sống trong vài ngày. Trong hoàn cảnh thoải mái mát mẻ nghe nói là cũng được ba ngày, nhưng hiện tại chúng tôi đang phải tìm đường ra, đã đi suốt một ngày một đêm, tiêu hao bao nhiêu sinh lực, tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được đến ba ngày.

Tôi còn nghe nói uống nước tiểu thì sẽ sống được thêm một ngày, nhưng con mẹ nó chứ, sao phải tới mức ấy! Càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng, nói cách khác, cho dù tôi có ngồi im trong này cũng chỉ có thể sống thêm được hai ngày nữa. Nếu không ai tới cứu chúng tôi, thì chắc chỉ có chịu chết mà thôi.

A Ninh hiển nhiên cũng nghĩ giống tôi, cô ấy cúi đầu thất vọng. Lúc này chỉ có hai cách để lựa chọn. Nếu tiếp tục đi, có thể là sẽ ra được bên ngoài, nhưng nếu thất bại chắc chỉ sống được đến mai là chết vì mất nước. Mà nếu không đi tiếp, ngồi đây chờ người khác tới cứu viện thì hi vọng vô cùng mong manh, chỉ có nhiều nhất hai ngày thì cũng chết.

A Ninh vốn là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, tôi mặc dù đã nghĩ tới buông xuôi tất cả, nhưng trong cái lúc quyết định sống chết như này, không dám làm chuyện dại dột, tôi vẫn từ từ thảo luận với cô ấy xem có nên đi tiếp hay là thôi.

Nhưng A Ninh so với tôi thì bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy bắt đầu để lại ký hiệu trên vách đá, hơn nữa cô ấy còn dùng một hạ sách nữa là vòng đeo tay của cô ấy được làm từ các đồng tiền cổ, đặt trên các tảng đá làm ký hiệu. Cô ấy nói nếu như có người tới tìm chúng ta thì đây có thể là một tia hi vọng, tối thiểu nhất là có thể tìm được xác chúng ta ở trong này.

Những đồng tiền này cũng có giá trị, để ở đây làm ký hiệu tương đương với việc vứt lại một khoản tiền không nhỏ. Tôi nghĩ đây là một trong những ký hiệu sang quý nhất mà tôi từng được thấy, tiếc là nó chỉ dẫn tới chỗ chúng tôi vùi xác.

Hai ngày sau, chúng tôi vẫn tiếp tục đi lang thang trong quỷ thành này. Tôi cũng không biết mình làm thế nào mà vượt qua được khoảng thời gian đó. Suốt ba ngày đêm, một giọt nước cũng không có, đến cuối cùng, ngay cả ý chí cũng cạn, giống như một cái xác không hồn vật vờ bước tiếp.

Bây giờ tôi không còn đủ minh mẫn để nhận biết ra không gian xung quanh, nhìn thấy đâu đâu cũng là vách đá cao ngất, cảnh sắc nhiều lúc như quay cuồng trong đầu. Tôi không biết là mình đang quay hay là trời đất đang quay nữa. Tôi không còn nhận thức được gì, rốt cuộc thì chuyện gì đến cũng vẫn phải đến.

Có nhiều khi tôi cảm thấy như mình đã chết, bản thân đang bay lên, sau đó vài giây, tôi thấy A Ninh tập tễnh đi tới thì chợt tỉnh, lại tiếp tục vật lộn với thần chết. Hi vọng trong lúc này chỉ là nhìn thấy sa mạc, hoặc là nhìn qua một khe núi nào đó thấy một màu vàng của cát sa mạc là được. Nhưng ngoại trừ núi đá ra thì trong mắt chúng tôi không còn nhìn thấy gì nữa.

Cuối cùng A Ninh cũng gục xuống, tôi nhìn thấy cô ấy vụt biến mất trong tầm mắt của mình thì chợt đầu óc bừng tỉnh, hoặc là do tôi cảm thấy thế. Tiếp theo tôi cố gắng bám vào một thứ gì đó nhưng cũng gục xuống ngay lập tức.

Tôi không biết mình rốt cuộc vừa bám vào cái gì, cũng không biết mình ngã xuống mặt cát hay mặt đá nữa. Trong vài giây tôi còn nhìn thấy bầu trời trên cao không phải là màu xanh mà là màu xám, rồi chuyển thành đen kịt. Trong lòng cười khổ một tiếng, nếu không có ánh mặt trời, tôi nghĩ hiện giờ chúng tôi đã bắt đầu bốc mùi lên rồi, nhưng có sống thêm vài giờ thì cái thời khắc đau thương ấy cũng đến.

Nhìn mây đen vần vũ, tôi vẫn muốn đứng dậy nhưng cơ bản là không còn sức lực. Mí mắt càng lúc càng nặng, không còn cầm cự được bao lâu nữa, tôi buông xuôi tất cả, chợt thấy trên trời lóe lên một tia sáng, chắc là chớp, tiếp theo mọi thứ đều im lặng, cảnh vật như lắng xuống. Tôi chậm rãi khép chặt mi mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.

Chú thích:

(*) Liễu Hạ Huệ là điển cố thời Hán của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, khi Liễu Hạ Huệ trên đường đi về quê thì gặp được một người con gái có nhan sắc bên đường. Trời lúc ấy đang đổ mưa lớn, cô gái ngỏ lời xin đi nhờ. Liễu Hạ Huệ đồng ý mời cô ấy lên xe. Dọc đường đi cô gái có biểu hiện cảm lạnh, toàn thân run rẩy. Trong lúc quá mệt mỏi, cô ấy muốn nương nhờ hơi ấm của Liễu Hạ Huệ. Chàng không có một suy tính gì mà đã ôm lấy cô gái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx