Tôi ôm lấy thắt lưng, cố gắng chịu cơn đau đang giày vò toàn thân, đứng lên lật đật đi đến bên cạnh Bàn Tử, cũng ngẩng đầu nhìn, trong mắt ngoài màn sương giăng lãng đãng thì chỉ thấy ánh trăng mờ mờ, trên cây đúng là có thấy bóng người, vậy chắc là Phan Tử đang trèo lên cây.
Tôi hỏi có chuyện gì vậy? Tiểu tử này muốn làm khỉ à mà trèo lên cây ngủ. Bàn Tử liền nói nhỏ:
“Vừa rồi có tiếng động rất lạ, cậu ta đang trèo lên xem là cái gì.”
Còn chưa nói xong thì một tiếng “suỵt” từ trên cây truyền xuống làm chúng tôi giật mình, không ai nói gì nữa cả. Chúng tôi im lặng nhìn lên trên xem Phan Tử đang làm gì thì thấy anh ấy ra hiệu cho chúng tôi mau trèo lên cây ngay.
Chúng tôi lập tức vận dụng hết khả năng leo trèo bẩm sinh của mình để đến chỗ Phan Tử đang đứng. Cây cối cũng dễ leo lên, cơ bản vì chỗ đặt chân cũng nhiều nhưng vẫn cần thật cẩn thận, trên thân cây bám đầy những rong rêu trộn với bùn đất, chỉ cần bám không chắc là có thể trượt chân như chơi. Mà một khi đã trượt là rơi thẳng xuống đất bất tỉnh luôn.
Chúng tôi bám víu cẩn thận, từng bước đu lên trên, giống như là bò trên cây hơn là trèo, chật vật lắm mới tới được cạnh Phan Tử. Chỗ Phan Tử đứng là dưới ngọn cây, chạc cây khá thưa, sương mù trên này cũng loãng. Cái cây chúng tôi đang đứng có thể xem là tương đối cao, sương lượn lờ trên ngọn cây không đủ để che đi ánh trăng sáng bàng bạc trên bầu trời. Ánh trăng lấp lóa trong sương tạo cho con người ta có cảm giác cảnh vật như nhòe đi. Trong bóng tối mà được ánh sáng bạc của vầng trăng chiếu rọi cũng đủ để nhìn thấy cây cối bốn phía, nhưng tất nhiên là không rõ lắm, vì sương vẫn giăng khắp nên đâu đâu cũng như bị một lớp màn che lên vậy.
Chúng tôi trèo đến nơi rồi hỏi nhỏ Phan Tử có chuyện gì vậy, Phan Tử đè giọng xuống thật khẽ nhưng đủ để chúng tôi nghe thấy:
“Trên cây đằng kia hình như có người.”
“Đằng kia?”
Bàn Tử chợt giật mình hỏi lại. Phan Tử chỉ chỉ về một bên ra hiệu, thì thầm:
“Khoảng hai mươi thước bên trái, trên cành cây đó”.
“Tối như thế cậu sao thấy được? Có phải Tiểu Ca không?”
“Tôi không thấy rõ lắm, nhưng vừa rồi nó phát ra tiếng động nên tôi mới chú ý.” Đầu mày Phan Tử nhíu lại, ra hiệu cho Bàn Tử nói khẽ thôi. “Bị lá cây che hết rồi, nhìn chả thấy gì cả, nhưng chắc không phải Tiểu Ca”.
“Cậu không nhìn nhầm chứ, có phải cậu muốn gặp chú Ba đến mức hoa mắt rồi không?”
Phan Tử không đếm xỉa đến lời Bàn Tử nói nữa, ngoắc tôi lại nói nhỏ: “Tôi không dám chắc, tự cậu xem đi!” nói rồi đẩy mấy tán cây trước mặt ra, chỉ về phía xa xa bảo chúng tôi nhìn xem.
Đầu tiên tôi chỉ thấy đó là một tàng cây rậm rạp, mà mắt tôi lại bị cận thị, bình thường đã thấy không rõ, giờ lại dưới chút ánh sáng ít ỏi mờ mờ ảo ảo, mắt hoàn toàn không phân biệt được cái gì. Bàn Tử mắt cú, vừa nhìn đã phát hiện được cái gì đó, nói nhỏ vào tai tôi:
“Thế quái nào, có người thật!”
Phan Tử đưa tôi ống nhòm, tôi nhìn theo hướng Bàn Tử chỉ, quả nhiên nhận ra trong tàng cây có một cái bóng đen nhìn rất giống hình người. Có vẻ cũng đang rình mò gì nên cả người ẩn vào trong tàng cây, tôi không thấy rõ lắm nhưng có thể nhìn thấy mơ hồ bàn tay người đó thò ra, trên tay dính đầy bùn, dưới ánh trăng hòa với sương mù nhìn còn tưởng là vuốt thú vật.
Đây là ai?
Tôi hỏi: “Có phải là “Văn Cẩm” mà đêm qua chúng ta bắt gặp trong đầm lầy không? Chẳng lẽ Tiểu Ca không bắt được cô ta sao?”
Phan Tử gật đầu: “Có thể lắm, thế nên tôi mới bảo các cậu nói khẽ thôi, nếu thật sự là cô ấy, nghe thấy tiếng chúng ta chắc cô ấy lại bỏ chạy mất.”
Tôi lấy ống nhòm đưa cho Bàn Tử, quay lại nói với Phan Tử: “Giờ phải làm sao, nếu cô ấy đúng là Văn Cẩm thì chúng ta phải tóm bằng được cô ấy.”
Phan Tử nhìn địa hình xung quanh, gật đầu một cái rồi thì thào: “Nhưng cũng không phải dễ đâu, từ chỗ này tới bên kia là tầm hai mươi thước, nếu cô ấy cũng nghe thấy tiếng chúng ta rồi đột nhiên bỏ chạy, chúng ta sẽ mất dấu cô ấy ngay. Chỉ cần lẩn vào trong sương mù là không có cách nào đuổi kịp được, thế nên tốt nhất là phải từ từ đi đến dưới tàng cây của cô ấy, tóm trực tiếp ở trên cây. Hơn nữa, chúng ta cũng cần mau chóng…”
Anh ấy nhìn xuống rừng cây phía dưới nói tiếp, “Hiện tại sương đang tan, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, sau khi bắt được cô ấy thì phải tới ngay chỗ Tam Gia.”
Tôi nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, giờ không còn thời gian để do dự nữa, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm tiện nghi) là thượng sách. Tôi vỗ vai Bàn Tử một cái bảo anh ấy mau trèo xuống thôi.
Bàn Tử xua tay một chút nói:
“Chờ, chờ chút!”
“Không cần phải nhìn nữa, chúng ta bắt được cô ta rồi thì anh muốn nhìn bao nhiêu cũng được”. Phan Tử nhẹ giọng quát.
Bàn Tử vẫn đứng nhòm, vừa xem vừa di chuyển một chút, Phan Tử liền nổi giận, giật ống nhòm trên tay Bàn Tử xuống.
Bàn Tử đẩy tay anh ra nói cuống lên:
“Chờ một chút! Tôi thấy có gì đấy không đúng!”
Nghe Bàn Tử nói mà chúng tôi giật mình đánh thót một cái, mắt của Bàn Tử tinh như cú, điều này thì ai cũng biết, anh ấy vừa nói xong chúng tôi vội quay đầu lại. Tôi và Phan Tử nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Lại thấy Bàn Tử hít một ngụm khí lạnh, buông ống nhòm xuống mắng một tiếng rồi vứt nó qua cho chúng tôi nói:
“Quả nhiên là không đúng, nhìn kỹ cái tay kia đi!”
Tôi cầm lấy đưa lên mắt nhòm qua, Bàn Tử ở bên cạnh nói:
“Xem cổ tay ấy, nhìn cho kỹ vào, ở sau cái lá kia kìa.”
Tôi nheo nheo mắt nhìn vào cổ tay người đó, mãi một lúc sau mới thấy được cái mà Bàn Tử chỉ, bỗng lòng chợt lạnh ngắt, thế quái nào, tôi vừa thấy cái gì vậy?
Chẳng phải đó là vòng tay bằng tiền xu của A Ninh sao?
Trước đây tôi từng ở cùng cô ấy trong lúc lạc ở quỷ thành, lại nhớ tới cơn ác mộng lúc trước nên tôi có một ấn tượng rất lớn đối với cái vòng đeo tay ấy. Nên dù chỉ dưới ánh sáng mờ đục tôi cũng có thể khẳng định là mình không nhìn nhầm.
“Chết con mẹ nó tiệt!” tôi cũng hít một ngụm khí lạnh.
Nói như vậy, người đang lấp ló trong tàng cây xa xa kia chính là thi thể A Ninh, đàn rắn đem thi thể cô ấy treo lên đây sao?
Phan Tử nhìn sắc mặt tái mét của tôi vội chộp lấy ống nhòm nhìn qua, anh ấy không có ấn tượng gì nhiều với A Ninh, tôi phải nhắc cho anh ấy nhớ lại mấy chuyện đó. Sau khi bỏ ống nhòm xuống, Phan Tử cau mày lại, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Nếu thi thể của cô ấy bị lũ rắn kéo qua đầm lầy rồi treo lên cây cao như vậy thì chẳng phải bọn chúng khỏe quá lực sĩ rồi còn gì.”
Bàn Tử dựa vào thân cây, thì thầm tự nói: “Có thể nói lũ rắn này giống như đàn kiến vậy, các cậu có thấy nó giống tập tính quần cư của bầy kiến không, trong tổ của chúng có một con rắn chúa, thi thể này sẽ bị mang về hang rồi sau đó dùng làm thức ăn để dành.”
“Rắn chúa cái gì chứ?” tôi chưa từng nghe đến điều này.
Bàn Tử lại nói: “Cậu chưa bao giờ đào tổ kiến ra xem à? Trong tổ có con làm nhiệm vụ đẻ trứng, có con phụ trách nuôi ấu trùng, tôi thấy lũ rắn này cũng giống như vậy, có thể là rắn mào gà có tập quán giống với kiến và ong mật. Trong rừng này chắc vẫn còn một con rắn chúa nữa, tất cả những con rắn nhỏ đều là do nó sinh ra.”
Tôi càng nghe càng thêm mơ hồ: “Thật sự thì hành động của lũ rắn này không thể lý giải nổi, nhưng phán đoán của anh cũng không có lý, rắn khác với côn trùng, làm gì có chuyện cùng tập quán sinh hoạt với nhau chứ.”
“Đấy là tôi cảm thấy như thế thôi.” Bàn Tử nói.
Tôi không nói thêm câu nào nữa, cũng không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, lại nhìn thi thể A Ninh, thấy cô ấy như vậy thật khiến tôi không thể thoải mái được. Tôi cũng không dám tưởng tượng thi thể giấu trong tán cây kia giờ có hình dạng như thế nào nữa, tuy rằng Bàn Tử không có ý gì khi nhắc tới thi thể A Ninh bên kia, nhưng nghe những gì anh ấy nói thì tôi vẫn cảm thấy có chút chán nản trong lòng.
Không khí quanh ba người chúng tôi lại chùng xuống, Bàn Tử lại nói:
“Con mẹ nó chứ, chúng nó đem cô ấy treo lên cây làm gì mới được, thi thể này ở đây, chắc chắn là có rất nhiều rắn xung quanh, chúng ta tốt nhất rời đi vẫn hơn.”
“Vậy chúng ta bỏ mặc cô ấy như thế ư?” lòng tôi có chút bất mãn, “nếu tìm được thi thể rồi, hay là…”
Bàn Tử lắc đầu, tôi định nói nhưng thấy thế liền nhịn lại, đây cũng không phải ý kiến gì tốt đẹp, rắn ở đây chúng tôi tuyệt đối không nên trêu vào, huống hồ A Ninh cũng không muốn chúng tôi nhìn thấy bộ dạng cô ấy lúc này. Vì thế đành thở dài, không muốn nhìn về chỗ tàng cây kia nữa, miệng thì thầm một tiếng:
“A di đà phật, coi như không thấy vậy.”
Lúc này tôi vẫn thấy Phan Tử không buông tay khói ống nhòm, trong lòng kỳ quái, nhìn lâu như vậy chẳng lẽ vẫn chưa rõ ràng sao. Nhìn về phía Phan Tử tính nói gì đó thì thấy trên trán anh đầy mồ hôi, mặt xanh mét.
Tôi cả kinh vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phan Tử buông ống nhòm, mặt rất nghiêm trọng nhưng anh ấy lại lắc đầu nhìn tôi nói:
“Không, không có gì”.
Nhưng nhìn biểu cảm của anh ấy thì chắc chắn không phải là “không có gì”, tôi lại cầm ống nhòm lên xem thử một lần nữa nhưng quả thật là chẳng thấy điều gì khác thường. Trong lòng nghi hoặc, nhưng vừa quay lại đã thấy Bàn Tử đang trèo từ chạc cây xuống. Tôi cũng không buồn nghĩ đến nữa, nhìn lại một cái cuối cùng rồi cũng tụt xuống đất theo Bàn Tử.
Phan Tử đã xuống tới mặt đất, sắc mặt cũng bình thường trở lại, vừa rồi không biết là anh ấy nhìn thấy cái gì, hơn nữa tôi cũng để ý thấy thỉnh thoảng Phan Tử lại nhìn về hướng ấy một cái, vẻ mặt lộ chút lo lắng.
Phan Tử không nói, tôi cũng không muốn hỏi làm gì, tôi đoán là anh ta cũng chưa chắc chắn lắm vào những gì nhìn thấy nên không thể nói với chúng tôi, nếu hỏi mà lại nhận được câu trả lời không có gì thì thà không hỏi còn hơn. Ba người nhanh chóng thu dọn trang bị rồi khoác ba lô lên lưng, Phan Tử điều chỉnh phương hướng rồi cả nhóm chuẩn bị xuất phát.
Vừa định lên đường thì Phan Tử lại quay lại nhìn về tàng cây kia một lần nữa, bỗng nhiên dừng lại, lúc này Bàn Tử có vẻ cũng cảm nhận được sự bất thường của Phan Tử nên hỏi anh ấy chuyện gì vậy. Chỉ thấy Phan Tử chỉ tay về tàng cây kia không nói lời nào.
Hai người chúng tôi dừng lại, lắng tai nghe động tĩnh trong không gian, đột nhiên cảm thấy như từ trong rừng vọng lại một âm thanh như tiếng người nói chuyện, cứ lặp đi lặp lại, có rồi lại ngừng liên tục truyền đi.
Bởi vì trong rừng rất im lặng nên âm thanh này nghe cũng có vài phần rõ ràng. Cả ba người đều nín thin, mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc khó nói. Đầu tôi toát đầy mồ hôi lạnh, chú tâm nghe liền thấy trong những đoạn âm thanh đứt quãng đó nhận ra loáng thoáng là tiếng phụ nữ đang nói chuyện rất nhỏ.
Chúng tôi cứ im lặng nghe từng chút âm thanh lúc cao lúc thấp rất mơ hồ. Có nhiều khi tưởng chỉ là tiếng gió thổi qua bụi cây, nhưng bốn phía lá cây vẫn không hề lay động. Hơn nữa làm cho chúng tôi lạnh người chính là âm thanh này từ chỗ thi thể A Ninh phát ra.
Bàn Tử mắng nhỏ một tiếng:
“Chết tiệt, chuyện này giải thích thế nào thì được đây, có phải là bà cô kia thực sự là xác chết vùng dậy chạy tới đây hù dọa chúng ta không?”
Tôi nói không thể nào đâu, nhưng nhìn quanh tứ phía, sương giăng kín không nhìn thấy lối đi, bóng đêm mờ mịt vây chặt lấy chúng tôi, nơi này mà không có chuyện gì ma quái thì kể cũng hơi phí.
Bàn Tử nói: “Không phải quỷ đâu, là có người đang nói chuyện thật?”
Tôi lại nghĩ đến “Văn Cẩm”, trong lòng nhủ thầm đây không phải là chuyện ma quỷ, cũng có thể là cô ấy đang ở quanh đây. Nhưng mà đêm qua lúc xuất hiện cô ấy lại không nói tiếng nào cho nên không thể phân biệt được người đó là nam hay nữ.
Còn có một khả năng là chú Ba và người của chú đang ở quanh đây, vậy là coi như chúng tôi gặp may quá rồi. Nhưng trong tình huống cổ quái như này, chú Ba sẽ không phát ra những thanh âm quỷ dị như vậy. Trước đây tôi đã từng trải qua nhiều chuyện cũng kinh dị vô cùng nên trước mắt tự nhiên nảy sinh ra một dự cảm rất khó hình dung.
Tôi cũng không thích cảm giác này, liền nhìn bọn họ nói: “Nơi này ánh trăng mờ lắm, tôi nghĩ chắc sẽ có biến cố xảy ra, chúng ta nên rời đi ngay thôi, nếu cứ ở lại thì có thể sẽ gặp chuyện không hay.”
Dứt lời liền nhìn Phan Tử: “Anh có để ý được chúng ta nên đi đường nào tiếp không?”
Phan Tử mặt xám xịt, liền chỉ chỉ chỗ phát ra âm thanh kia nói: “Vấn đề là chúng ta phải đi về hướng đó.”
Tôi liền giật mình hỏi: “Bên kia sao? Anh không nhầm chứ?”
Phan Tử rút súng ra, gật đầu nói: “Tôi mà nhầm thì tôi làm con khỉ cho cậu xem, trước khi sương mù giăng kín nơi này tôi vẫn kịp nhìn thấy khói tín hiệu bay tới từ hướng đằng kia.”
Tôi như chết điếng người, không biết nên nói gì lúc này nữa. Bàn Tử giờ mới nói: “Con bà nó chứ, là phúc không phải họa mà là họa thì có tránh cũng không được, chúng muốn cản đường chúng ta nhưng chúng ta cũng không phải dễ bị mang ra trêu đùa, đi, phải đi xem rõ thực hư nó là cái quái gì.” nói xong liền phăm phăm đi đến chỗ tàng cây.
Tôi thầm mắng một tiếng tên ngốc! Phan Tử vội kéo anh ta lại, lắc đầu nói:
“Trăm ngàn lần không thể qua đó được, cậu cẩn thận nghe xem nó đang nói cái gì đã!”
@by txiuqw4