Cú trượt chân hoàn toàn bất ngờ, tôi không hề có chút phòng bị nào trước khi cảm giác được người mình thụp xuống dưới. Khác với những lần trượt ngã trong rừng cây, lúc này chỉ thấy bản thân chới với rồi cứ thế cắm đầu xuống, chưa kịp làm bất cứ một hành động tự vệ nào. Cả người lăn như con quay vào trong hồ, lòng hồ trũng sâu, hai tay quơ loạn trong không trung mong bám được vào vật nào đó để giữ mình không trôi xuống tiếp. Nhưng cơ bản là xung quanh chỉ có rong và rêu, đã dốc lại càng trơn trượt, tay liên tục tóm được mấy nắm dương xỉ bật gốc lung tung. Lăn một lúc thì hai tay chạm vào một phiến đá, tưởng dừng lại được nhưng với sức nặng toàn thân đổ xuống thì tôi không thể giữ được thăng bằng, ngay lập tức tới đầu gối cũng bị đập xuống đau điếng người. Mặt đá nhẵn thín rêu, va vào xong cả người bị hất văng vào trong hồ nước.
Tưởng là mực nước cao nên vừa ngã xuống tôi lập tức vùng vẫy ngoi lên, nhưng thực tình nước chỉ dập dềnh đến quá đùi, may mắn là bên dưới cũng còn một lớp bùn dày nên ngoài va đập do ngã từ trên bờ xuống thì không có thêm một vết tích nào nữa. Đứng lên được vài giây tôi thấy chân mình liên tục bị cuốn đi, dòng nước tuy thấp nhưng lại rất xiết, đứng trong bùn chân tôi không thể đảm bảo thăng bằng lên đành loạng choạng trôi theo dòng chảy phía dưới. Nhấc chân được vài cái thì lại va vào tạp vật gồ ghề chìm bên trong lớp bùn, muốn nhìn xem là cái gì lắm nhưng không được vì tôi lỡ làm rơi đèn pin ở trên bờ hồ lúc lao xuống đây rồi. Nheo mắt lại cũng không thấy gì ngoài bóng mình lay động trên mặt nước.
Sau khi định thần được bản thân không bị gãy cái xương nào tôi mới có thể ngẩng đầu nhìn xung quanh tứ phía xem mình vừa rơi vào chỗ quỷ nào. Trời thì tối mà mắt thì kém nên căng ra ngó nghiêng cũng chỉ biết đây là một cái hồ nước cạn, đúng hơn giờ đã biến thành đầm lầy. Chân bị chôn trong lớp bùn không tiện di chuyển, hai mắt chỉ thấy ánh sáng mờ đục của đèn pin bị bao vây bởi sương mù trên bờ hồ, trong luồng sáng tương đối ổn định tôi nhận ra đây cũng là một bộ phận của tòa di tích cổ đại này.
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, tại sao đằng sau này lại có một cái hồ nước mà người kia lại có thể nấp ở đây gọi vọng ra, chẳng lẽ người đó giống như con thằn lằn leo cây để rình rập. Nghĩ thế tôi liền gọi to một tiếng, nhưng giờ lại chẳng nghe thấy ai đáp lời nữa. Cảm giác như là người đó muốn bẫy tôi ngã xuống dưới đầm nước này vậy. Trong lòng chợt nghĩ tới âm thanh vừa rồi, hay là mình nghe nhầm, như là Phan Tử nói, cây cối trong này cũng có ý thức làm nhiễu loạn thần kinh người khác.
Vừa nghĩ vừa loạng choạng đứng dậy, nhưng dòng nước thực xiết nên tôi liên tục bị đẩy ngã, đành cố sức bơi vào bên dưới bờ hồ rồi bám vào phiến đá để cố định tư thế. Nhưng phiến đá này không thể dùng được, bề mặt của nó phủ kín rêu nên cứ bám là tuột, cố gắng mãi cũng không thể đứng im được một lúc.
Tôi thấy tình hình cứ thế này thì không ổn, hiện tại nơi duy nhất tôi có thể tìm được đường leo lên là đi quanh bờ hồ, có thể bên kia sẽ có một bậc đá hoặc rễ cây linh tinh để tôi có thể bám vào. Nhưng dòng nước cứ thế chảy cuồn cuộn dưới chân, đoán chắc quanh đây có thể có một cái miệng giếng rất lớn, nếu bước nhầm xuống đó có thể bị hút vào trong hoặc là rơi xuống một con thác, không chết thì cũng thành tàn phế.
Do dự một lát tôi liền cảm thấy như mình đang bị nhốt dưới hồ nước này, có thể cứ đứng như thế này cho tới khi trời sáng hoặc là có người tới cứu thì tôi mới thoát được. Nhưng tôi tuyệt đối không đợi cho tới khi hửng đông vì thế đành rướn cổ gào lên kêu cứu.
Bọn họ có lẽ cũng không ở xa nơi này lắm, mà không gian thì im lặng vô cùng nên gào to thì may mắn sẽ có người nghe thấy.
Nhưng trời không chiều lòng người bao giờ, gào tới khản cả cổ mà không thấy có một tiếng hồi âm. Bốn phía mờ mịt âm u, tĩnh tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng nước cuốn, gió thổi và tiếng thở mỗi lúc một dồn dập của mình. Trong bóng tối không hề có một tiếng động nào có thể khiến con người ta nhận ra mình còn tồn tại.
Gọi mãi tới lúc không còn sức để mở mồm, trong lòng bực tức không có chỗ phát tiết, sao bao nhiêu chuyện đen đủi lại cứ ập vào đầu tôi như vậy chứ. Giờ phải thật bình tĩnh mới có thể nghĩ được cách thoát khỏi đây, tôi liền hít sâu một hơi, nhìn vào đồng hồ xem tới khi nào thì sương mù mới tan. Sau khi sương mù tan thì tầm nhìn sẽ rộng hơn, ánh sáng đèn pin cũng không còn mờ mịt như thế này. Vậy có thể tìm ra cách trèo lên trên hoặc là nhìn thấy vài thứ thú vị trong đầm nước, ít nhất thì cũng có thể lấy đèn pin soi xem tình hình phía dưới được.
Tôi nhìn đồng hồ rồi nhẩm tính, dựa vào kinh nghiệm hôm qua thì sương mù chỉ duy trì trong vài giờ, thời gian đó tôi có thể tạm thời chịu đựng được. Tôi dựa vào một tảng đá nổi lên trên mặt nước để bản thân có thể thả lỏng một chút. Nhìn quanh bốn phía mà không thấy cái gì bắt mắt, trong mấy canh giờ chôn chân ở đây biết lấy cái gì mà giải khuây chứ.
Hai chân lại bị ngâm trong nước khiến tôi khó chịu vô cùng, hơn nữa nó làm tôi cảm giác không ổn chút nào. Phan Tử từng kể cho tôi chuyện anh rơi vào đầm lầy, tôi vẫn còn nhớ những chi tiết kinh dị trong đó. Hiện tại thì thỉnh thoảng lại cảm thấy mình lún xuống một chút, vội vàng nhấc chân lên sờ thì nhận ra là mình chỉ gặp ảo giác mà thôi.
Nhưng dù là ảo giác thì tôi cũng không cảm thấy yên tâm, tôi cố gắng dựa kiễng chân để đẩy người lên cao hơn mặt nước, làm thế nào để chân không bị ngập trong bùn thì càng tốt. Cơ bản là không thể làm được, cứ leo lên được một ít là lại bị tuột xuống. Tôi lấy hết dũng khí vừa bám vào phiến đá vừa từ từ lần qua bên cạnh xem có vớ được mảnh đá chìm nào có thể đạp lên, không thì có thể may mắn vớ được một cành cây đủ dài để với lấy cái đèn pin.
Chân di chuyển một chút quả nhiên có chạm đến một cái gì đó, nhưng hình như không phải cành cây hay tảng đá, một dự cảm rất xấu dâng lên trong đầu tôi.
Có một lớp lông phiêu động trong nước, cảm giác như là tóc người.
Tôi nổi da gà toàn thân, trong trí nhớ của tôi thì mỗi lần gặp phải tình huống này là một lần tôi gặp đại nạn thừa sống thiếu chết thành ra từ sâu trong tiềm thức đã luôn tồn tại nỗi sợ hãi vô cùng với nó. Từ lần ở Tây Sa trở về thậm chí tôi chạm vào tóc mình cũng có cảm giác buồn nôn khó tả.
Ngay tức khắc rụt chân về, bản thân không dám nghĩ tới những chuyện linh tinh nữa, càng không dám đưa chân qua thêm lần nào. Nhưng vừa thu chân về thì tôi lại đá vào một thứ khác, lần này thì vật đó mềm mềm, trong đầu tôi ý thức được trong lớp bùn này có ẩn chứa một bí mật rất kinh khủng.
Tôi bật cái đèn con của đồng hồ soi xuống mặt nước xem thứ vừa đụng phải là cái gì. Cái đèn led này được thiết kế để người ta có thể nhìn được trị số đồng hồ điện tử trong đêm. Ánh sáng màu lam nhòe nhoẹt không soi được bên trong làn nước, tôi đành ngồi hẳn xuống dìm đồng hồ vào trong nước để thỏa trí tò mò.
Vừa nhìn ra thì cả người tôi kinh hoàng bất động, dưới ánh đèn màu xanh leo lét tôi thấy có một xác người bị trầm dưới lớp bùn. Dưới áp lực của dòng chảy tóc của người đó phiêu động qua lại như một đám rong lớn.
Cả người tôi run lên, tay di chuyển ra xa hơn một chút liền phát hiện đây là một thi thể mới chết, tuy bị dìm trong nước nhưng vẫn còn nhìn thấy quân phục hắn mang, giống như đồ Bàn Tử mặc trên người.
Tiếp theo tôi liền thấy có chỗ không hợp lý, chuyển đồng hồ qua chỗ khác, tôi bước từng bước nặng nề tìm kiếm chợt phát hiện ra phía trước trong lớp bùn còn vô số những người khác nữa. Tất cả đều là xác chết, bị dìm xuống dưới lớp bùn, tứ chi cuộn vào một chỗ, có thể nói đây giống như một nghĩa địa vậy. Hơn nữa tất cả mọi người đều chỉ mới chết cách đây không lâu.
Tôi vớt thi thể chìm trước mặt mình lên liền thấy bên dưới vẫn còn nguyên vẹn đồ nghề, như là đồ được chôn theo người chết. Tất cả đồ người đó đeo bên hông đều cùng một loại với trang bị của Phan Tử và Bàn Tử.
Trong đầu tôi đã đoán được chắc chắn tất cả những người bị dìm trong đầm lầy này đều là người trong đội Chú Ba!
@by txiuqw4