sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 102: Đêm Thứ Ba: Quan Sát

Trong tay tôi không có vật gì để chiếu sáng, không gian bên trong kia hoàn toàn bị cành cây che khuất, khó mà hình dung được đang có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt kia, chợt thấy yết hầu rung lên, trong vài giây không biết làm gì cho phải, cứ ngây người ra nhìn đối phương.

Sau đó tôi liền thấy có gì đó không đúng ở đây, màu mắt đỏ đòng đọc này không phải là màu của tia máu hằn lên trong mắt mà giống như là mắt bị một màng máu bao phủ vậy. Thậm chí là có máu chảy ra từ hai hốc mắt, hơn nữa ánh mắt không hề chớp lên, thoạt nghĩ còn tưởng là mắt cá.

Người sống có thể bất động nhưng tuyệt đối không thể không chớp mắt. Đây là lẽ tự nhiên nên nhìn cảnh tượng đó trong lòng tôi chợt hoang mang.

Cho tay lên sờ áo lấy ra một cái bùi nhùi để trong túi chống nước, tôi đốt bùi nhùi lên rồi từ từ tiến về phía trước xem xét tình hình.

Tới gần khe hở có thể thấy được đại khái tình hình bên trong, tôi vừa hé mắt nhòm vào toàn thân giật bắn, cảm giác như có một luồng điện từ gáy truyền tới chân tê dại.

Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt dữ tợn đã bị trương phềnh lên vì ngâm nước lâu ngày. Thậm chí cái mà tôi nhìn thấy không thể coi là mặt, bởi vì hàm dưới của người đó hoàn toàn biến mất, toàn bộ phần từ cằm xuống tới cổ đã rơi đâu không rõ, bên trên còn lưu lại ít máu mờ mờ. Hàm trên và lưỡi thò ra ngoài, do không có hàm dưới nên lưỡi rủ xuống sát cổ, cảnh tượng kinh hãi vô cùng, thoạt nhìn còn tưởng là một cái xác rắn đang phân hủy.

Đây là một xác người chết, tôi thật sự muốn ói lên tận cổ, vội bịt miệng để không phun ra ngoài, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay run không thể tự chủ được.

Nhìn kiểu tóc và kiểu quần áo trên người nạn nhân thì đây chắc chắn là người của Chú Ba rồi. Mà chết cũng không lâu, có thể bị nước cuốn vào nên mắc lại trong đống cây mục này. Nhưng nếu đây là một xác chết thì tiếng gọi vừa rồi là của ai?

Tôi lập tức nhìn về phía thi thể nhưng bùi nhùi vừa lúc tắt ngấm, khuôn mặt dữ tợn kia một lần nữa lại lui vào bên trong bóng tối. Chỉ còn thấy hai con mắt đỏ hằn học nhìn tôi trừng trừng.

Tôi nổi da gà đầy người, nhìn quanh tứ phía, ở một bể nước ngầm tối tăm thế này làm gì còn ai khác ngoài tôi. Hơn nữa vừa rồi khi phát hiện ra xác chết kia thì hoàn toàn không nghe thấy bất cứ một động tĩnh nào nữa.

Mồ hôi tôi chảy lạnh cả lưng, chân tay bủn rủn, yết hầu không ngừng run lên, cảm giác rất bất an, nơi này chắc chắn có quỷ rồi. Không thể ở lại lâu hơn được nữa, mặc kệ hết thảy mọi thứ tôi cũng phải mang Bàn Tử rời khỏi đây ngay lập tức.

Tôi hít sâu một hơi rồi quay đi cởi bỏ hết những dây nhợ còn quấn trên người mình ra. Sau đó cúi người xuống túm lấy Bàn Tử chuẩn bị khiêng lên trên phiến đá kia.

Nửa thân dưới của Bàn Tử chìm trong nước, hơn nữa quần áo cũng bị ngâm lâu nên càng thêm nặng, tôi vận hết khí lực của bản thân mà không thể nhấc nổi anh ta lên, thậm chí còn bị kéo xuống suýt ngã.

Tôi hiểu chỉ với hai tay thì không thể nghĩ tới việc đưa Bàn Tử lên trên cao kia, lập tức quay đầu bốn phía xem có gì hữu dụng lúc này không. Trên người Bàn Tử vẫn còn mớ rễ cây mà tôi buộc vào, có thể dùng một cái cành cây để luồn vào nách anh ấy, sau đó quấn dây vào giữa tạo thành một cái cáng, đầu dây còn lại sẽ buộc lên người tôi. Sau đó tôi trèo lên trên phiến đá rồi từ đó dùng trọng lượng của mình để kéo Bàn Tử lên, cảm giác lúc đó như lão ngư dân kéo thuyền trên sông Hoàng Hà vậy, chật vật vô cùng.

Cách này tôi học được khi còn ở trường, thầy giáo tôi đã dùng một cái gậy gỗ, một sợ dây thừng kết hợp với trọng lượng cơ thể để thực hành, buổi đó học về lịch sử kiến trúc cổ đại, giải thích cho việc người ta vận chuyển vật nặng như thế nào.

Cũng may tôi không phải là hạng nhẹ cân nên kéo một chút cũng thấy khả thi, Bàn Tử cuối cùng cũng dần dần được nâng lên khỏi mặt nước. Phải mất một lúc tôi mới có thể kéo hết toàn bộ nửa thân của Bàn Tử ra khỏi mặt nước, nhưng nhìn lại thì người tôi bị dây thắt cho sắp đứt làm đôi đến nơi rồi.

Vội dùng sức tháo dây rồi tìm một tảng đá để móc dây vào, quấn vài vòng đủ chắc để cố định thân hình Bàn Tử không để bị tuột xuống. Sau đó tôi nhảy xuống nước nâng chân Bàn Tử lên rồi đẩy người lên bề mặt phiến đá. Vật lộn một lúc cũng đặt anh ta nằm ngay ngắn được, tôi vội tháo hết cành cây và dây nhợ quấn quanh người Bàn Tử để anh ấy thoải mái được một lúc rồi mới tìm cách sơ cứu hồi sức.

Tôi chưa bao giờ được huấn luyện qua một khóa cứu người khẩn cấp nên động tác vô cùng rời rạc thiếu chuyên nghiệp. Chỉ nhớ mang máng trong đầu là nếu như tim ngừng đập thì trong tám phút phải hồi lại còn ngoài tám phút thì không thể cứu chữa được. Hiện tình hình Bàn Tử rất nghiêm trọng, tim thoi thóp, hô hấp yếu, cơ bản là anh ấy bị trúng độc không phải bị ngạt nước, hồi sức cấp cứu bình thường có khả năng cứu hay không cũng không rõ.

Tôi ép tim ngoài lồng ngực cho Bàn Tử cũng không biết mình có đúng động tác hay không, nhưng trong lúc này thì không quản được nên chỉ biết cố gắng kiên trì. Sau đó hai ba phút bỗng thấy Bàn Tử ho khan vài tiếng, cả người run rẩy rồi hộc ra một miệng nước bùn. Tiếp theo anh ấy hít sâu một hơi, ngực phập phồng thở, có vẻ là hô hấp đã điều hòa. Nhưng chỉ thở được vài hơi, người Bàn Tử lại mềm ra, ngực thắt lại, tình hình bỗng xấu đi.

Tôi nhìn vết cắn trên cổ Bàn Tử, thầm nghĩ độc tính của loài rắn này thật sự lợi hại, phân lượng tiêm vào cơ thể vô cùng chính xác. Bàn Tử không bị giết bởi lượng độc ấy nhưng chừng nào nó vẫn còn trong cơ thể thì cũng vô phương cứu chữa. Tôi liền cởi áo rồi tụt xuống dưới nước mò chủy thủ, mãi mới vớ được một cái mang lên ghé vào miệng vết thương rạch hai đường nông, ép cho máu độc chảy ra. Máu từ vết cắt ứa ra đen thẫm, tôi vừa quan sát vừa dùng tay ấn ngực hỗ trợ tim cho anh ấy, trong đầu cân nhắc xem tiếp theo phải làm gì.

Trong lúc đang sơ cứu cho Bàn Tử, tôi bỗng nghe thấy có tiếng gọi rất thê lương phía sau lưng mình, giống như là âm thanh vọng ra trong đống cây mục kia.

Trong tình thế vô cùng cấp bách, tôi không nghe thấy là nó nói cái gì, nhưng toàn thân lập tức khựng lại. Vội cầm đèn pin lên rồi lập tức quay đầu nhìn ra phía sau nơi tôi vừa đào ra được một cái hố bên trong đống gỗ mục.

Vẫn thấy mơ hồ hai con mắt người chết đỏ đòng đọc nhìn tôi, lạnh lẽo vô hồn, cảm giác gáy mình tê rân rân vô cùng khó chịu. Nhưng điều khiến tôi kinh hãi nhất lúc đó là cái đầu lưỡi của xác chết tưởng đã cứng nhưng giờ tự nhiên lại động đậy.

Trong lòng tôi gào lên, con mẹ nó chứ số quá nhọ, lần này chắc chắn gặp phải xác chết vùng dậy mất rồi!

Nhưng lúc đó tôi lại không quá lo sợ, thầm nhủ dù nó có vùng dậy thật thì cũng là một loại bánh tông mới, không có cằm nên không sợ bị nó cắn chết. ( ai bảo anh là bánh tông cắn chết người:v ) đang chuẩn bị đại chiến một phen với bánh tông kia thì bỗng nhiên từ dưới đầu lưỡi của xác chết có một cái đầu rắn đỏ như lửa thò ra, ước chừng to bằng nắm tay trẻ con, trên đầu có một cái mào thật lớn. Cái đầu rắn uốn éo một hồi trườn ra ngoài rồi từ từ leo lên trên đống cây mục bên cạnh.

Tôi và Bàn Tử đang ở trên phiến đá cách chỗ nó đứng không tới hai ba thước, con rắn uốn lượn chuyền từ cành này sang cành khác, chậm rãi bò tới chỗ chúng tôi. Thân nó khá dài, tính ra phải hơn một thước, so với con đã cắn chết A Ninh thì con này còn dài hơn.

Con rắn mào gà này chắc trốn trong xác chết kia bị tôi quấy nhiễu nên mới bò ra ngoài. Nó nhanh chóng bò hết đống gỗ mục rồi bắt đầu tiến lên trên vách tường, nhìn như một con thằn lằn lặng lẽ leo lên không một tiếng động. Tôi thầm than không ổn, cũng không còn thời gian mà cân nhắc nên trốn đi đâu thì kịp, trong lúc cấp bách liền lẻn xuống khỏi phiến đá rồi lẩn vào trong nước.

Vốn nghĩ là nó sẽ dọa cho chúng tôi sợ rồi thừa cơ bay người tấn công nên vừa di chuyển tôi vừa dán mắt vào con rắn đang hoạt động trên tường kia. Lúc đã cách nó hơn hai thước tôi mới để ý thấy hướng di chuyển của nó, hình như nó bị Bàn Tử hấp dẫn nên không hề chú ý tới tôi ở xung quanh. Con rắn bò từ trên tường xuống mặt phiến đá cạnh Bàn Tử, phát hiện Bàn Tử là vật sống liền dừng lại ngóc đầu nhìn.

Tôi thầm than không được, chẳng lẽ nó muốn cắn Bàn Tử ư? Không thể nào, Bàn Tử nhìn kiểu gì cũng giống cá chết nằm trên cạn, không hề quấy nhiễu đến nó thì làm gì có chuyện nó chủ động tấn công. Đối với loài rắn thì nọc độc cũng vô cùng quý, đâu thể cắn bừa cắn phứa được.

Con rắn quan sát Bàn Tử một lúc rồi bắt đầu di chuyển, nó bò lên đầu Bàn Tử, rồi tới trán, nhìn nó ngúc ngoắc cái đầu thì hình như nó muốn chui vào miệng Bàn Tử.

Không thể nào, nó muốn bổ sung abumin (một loại chất thuộc protein) cho Bàn Tử hay sao mà làm thế? Lập tức tôi nhìn quanh xem có cái gì có thể ném cho nó sợ chạy được không, nhưng không sờ thấy cái gì hữu dụng. Trong lúc hỗn loạn tôi lập tức vung tay té nước vào người nó, đuổi nó tránh xa khỏi Bàn Tử.

Đây thật sự là một chiêu ngu xuẩn vô cùng, nếu đây là loài rắn bình thường thì chắc đã bị dọa chạy nhưng tôi quên mất trước mặt mình là một loài rắn tà ma ngoại đạo vô cùng. Nó bị tôi hắt nước vào người thì giật mình thụt đầu lại, sau đó quay người nhìn về phía tôi. Vừa thấy đối phương nó lập tức ngóc thẳng người dậy, mào trên đầu dựng đứng, toàn thân phát ra tiếng “khè khè, khè khè” cao vút, có vẻ như muốn uy hiếp tôi.

Tôi vừa thấy còn tưởng cách vừa rồi hiệu quả, tính tiếp tục hất nước về phía nó, nhưng không đợi cho tôi kịp vung tay lên con rắn đã co người lại rồi tung mình bay lên không trung, tốc độ nhanh như tên bắn. Rời khỏi phiến đá rồi đáp xuống mặt nước, hình dáng của nó trong không trung vô cùng duyên dáng, chưa tới một giây đã vọt tới trước mặt tôi.

Tôi chỉ kịp thấy hồng quang lóe lên trong chớp mắt, hai tay bất giác đưa lên che mặt lại, con rắn bò lên trên tay quấn đuôi lên vai tôi, cảm giác da tiếp xúc với một lớp vảy nhỏ mịn. Tôi còn nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhỏ trong miệng nó hé ra tạp về phía mình, trong đầu ong lên một tiếng, vội hất văng nó sang một bên.

Đó là động tác điên rồ nhất trong cuộc đời của tôi, cú gạt dùng hoàn lực nhưng con rắn chỉ bị bay ra khoảng vài thước, vừa rơi xuống nước nó lập tức quay đầu trở về, đuôi đập vào mặt nước rồi phi thân lên không trung tấn công tôi.

Tôi quay đầu bỏ chạy, dùng toàn bộ khí lực lao vào trong nước, vừa bơi vừa liên tục chuyển hướng, sau cùng thì lẩn vào trong một vùng đầy cành cây che chắn.

Bơi một lúc thở không được liền ngoi lên trên hít lấy hít để mấy hơi sau đó cố gắng đè ép hô hấp xuống, đưa mắt nhìn tứ phía xem có phải mình đã lừa được con rắn kia không.

Trong đầu tôi vẫn nghĩ rắn chỉ là loài súc sinh, không thể thắng được đầu óc con người, dù chỉ là mưu kế đơn giản thôi nhưng chắc chắn có tác dụng.

Bất ngờ là lúc nhìn ra bên ngoài tôi không thấy bóng con rắn đâu cả, nhìn qua nhìn lại mấy vòng đều không thấy, hình như là nó không hề đuổi theo tôi.

Trong lòng thở phào một hơi, thầm nghĩ coi như cái mạng nhỏ này vừa thoát được cơn hung hiểm, định cười khổ một tiếng, nhưng miệng còn chưa kịp nhếch lên thì từ sau đầu tôi vang lên một tiếng người cười lạnh.

Tôi sợ tới mức cứng người, toàn thân lạnh ngắt, từ từ quay đầu lại nhìn thì phát hiện con rắn mào gà đỏ như lửa đang đứng thẳng tắp ở sau đầu, đôi mắt vàng hằn học nhìn xoáy vào tôi.

Yết hầu tôi gần như bị bóp nghẹn không tài nào thở nổi, định lẩn vào trong nước trốn nhưng thấy cái mào trên đầu nó rung lên rồi từ đó phát ra một giọng nói xa xăm: “Tiểu Tam Gia?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx