“Cô hồn dã quỷ thì có thể nói cái gì chứ, cũng chỉ toàn mấy lời kiểu trả mạng cho ta thôi mà.” Bàn Tử nói. Phan Tử bảo anh ta đừng có nói nhảm, nghe cho kỹ vào, không phải đang đùa giỡn đâu.
Tiếng người đó đang nói cái gì, tôi thật sự không chú ý tới, nhớ lại âm thanh vừa nãy, dọa cho ba người bọn tôi phát sởn da gà, tôi đâu còn tâm tư mà đi nghe cho cụ thể chứ.
Hơn nữa, âm thanh này cũng không vang, nếu như không phải khu rừng này yên tĩnh một cách dị thường, chỉ e là chúng tôi còn chẳng để ý đến nữa. Bây giờ nghe thật kỹ nhưng cũng chẳng nghe rõ được gì, chỉ cảm thấy hình như có tiếng một người phụ nữ đang lầm bầm nói cái gì đó với ngữ điệu cực kỳ quái gở.
Phan Tử nói, chúng tôi mới tập trung chú ý vào mặt này, Phan Tử ra hiệu bảo chúng tôi nén thở, nghe cho kỹ vào.
Hình như khoảng cách xa quá, âm thanh kia cứ đặc quánh, lại cứ ngắt từng quãng, cho dù đã dỏng tai nghe, nhưng cảm giác như đang khóc, lại cảm giác như đang niệm cái gì đó, thực sự không nghe ra được cái gì, chỉ có một cảm giác nổi bật nhất, đó là ngữ điệu rất mập mờ.
“Chẳng lẽ đang gọi xuân?” Bàn Tử nhíu mày nói.
Phan Tử cầm báng súng gõ vào đầu anh ta một cái, bảo đừng có nói bậy. Lúc này tôi mới có một chút cảm giác, “Từ từ, làm sao mà, âm thanh này… hình như đang gọi tên tôi?”
“Gọi tên cậu? Sao tôi chả nghe ra?”
“Không phải là tên thật của tôi, là đang kêu ‘cậu Ba’ ấy, anh nghe kỹ lại đi.”
Bàn Tử lắng nghe, lắc đầu nghe không ra, tôi nghe kỹ càng cẩn thận hơn nữa, cũng không nghe rõ cho lắm, nhưng âm thanh kia quả thực là có vấn đề gì đó, như ma quỷ gọi hồn vậy. “Đúng là đang gọi tôi mà, không chắc phải không, nhưng giống đang gọi tên tôi mà.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Phan Tử gật đầu: “Không sai, cậu nói xem, ở đây có mấy người phụ nữ biết tên cậu? Tôi thấy đây đúng là gặp ma rồi, có lẽ bà chằn A Ninh kia chết oan quá, không muốn cô độc một mình thối rữa ở đây, nên muốn tụi mình phải chôn cùng ả.”
Tôi lắc đầu, lúc này chợt nhớ đến một khả năng: “Trời ạ, hay là cô ấy còn sống?”
“Sống, làm sao mà được? Anh giai tôi ơi, không phải là cậu không nhìn thấy, lúc cậu cõng cô ta đến cửa khe núi, cô ta đã bốc mùi rồi.”
Tôi nhớ lại, trong lòng lại lạnh lẽo, đích thực là thế, A Ninh chết là cực kỳ chắc chắn, không có chút khả năng vãn hồi nào. Lúc đó đã kiểm tra hết sức kỹ càng rồi mà.
Phan Tử nói: “Tôi thấy ả đàn bà đã chết này muốn dẫn tụi mình qua đó đấy, chúng mình tuyệt đối không được rút lui, hai người cứ theo tôi đi, chúng ta nghĩ cách đi vòng qua đó. Bên đó tình hình không rõ thế nào, có khả năng có nhiều rắn độc, hơn nữa, lại quỷ quái lạ thường, đi sang đấy không tốt lắm.”
Tôi nhìn Bàn Tử, hỏi ý kiến anh ta.
Một bên là nhân tố còn chưa xác định được, một bên là sự sống và cái chết, nặng nhẹ thế nào, Bàn Tử cũng lẩm bẩm, nghĩ một hồi rồi đành kìm lại sự tò mò, ngừng lại, rồi nói: “Bàn gia đây không phải là nuốt lời, nhưng Đại Phan nói rất đúng, chúng ta vũ khí quá ít, lần này kiềm chế một chút, trừ ma cũng phải xem ma là ai, ngộ nhỡ đúng là A Ninh tôi cũng đến phát khiếp!”
Tôi như trút được gánh nặng. Tôi vốn là không muốn đi xem ma nữ gì đó, cũng không biết Bàn Tử nghĩ thế nào, nếu không thỏa thuận trước, nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn tôi biết thoát thân thế nào? Nghĩ rồi lập tức lên tiếng đáp ứng.
Ba người quay người đi, không để ý đến âm thanh quỷ dị kia nữa. Phan Tự xác định một phương hướng, chúng tôi rón rén khom lưng tiếp tục chạy đi, cố gắng đi vòng qua cái nơi phát ra âm thanh kia, cũng đồng thời đến gần nó hơn, lắng nghe, xem rốt cuộc đấy là cái gì. Nếu thật là người của chú Ba đang nói chuyện, chúng tôi cũng ở khoảng cách vừa đủ đến đến cứu.
Không dám bật đèn mỏ quá sáng, chúng tôi dùng vải che bóng đèn, vất vả lách qua các khe hở giữa các cây cối trong ánh sáng ảm đạm u ám.
Nói là đi vòng qua cái cây kia, kỳ thực, khoảng cách cũng không xa lắm. Âm thanh quỷ dị kia vẫn cứ lẩn quẩn bên tai chúng tôi, chúng tôi vừa đi vừa toát mồ hôi, không dám nói một câu nào.
Chúng tôi càng tới gần, khoảng cách với âm thanh kia cũng ngày càng gần, tôi càng nghe càng không thấy giống giọng nói nữa, âm thanh kia quá du dương, không ngừng lặp đi lặp lại một nhịp điệu, hoàn toàn không cảm nhận được rốt cuộc là nó phát ra từ cái gì.
Nhưng mà có thể xác định được nơi phát ra âm thanh, đó là ở một hướng gần đây. Thần hồn nát thần tính, cứ cảm giác nhìn sang cái hướng ấy mà thấy quỷ khí dày đặc.
Vừa đi vừa chú ý đến âm thanh này, tôi nghe mà nhập thần, nghe mãi nghe mãi, tôi cảm thấy âm thanh này hình như đã nghe ở đâu rồi, trong đầu tôi có chút ấn tượng, nhưng lại rất mới mẻ.
Tôi lập tức bảo mọi người dừng lại, lắng nghe một chút, bỗng nhiên, tôi chợt nhớ ra đó là cái gì: “Hỏng bét, lẽ nào đây là âm thanh của bộ đàm trên người A Ninh?”
“Bộ đàm?”
Tôi nói, trong mỗi ba lô trang bị tiêu chuẩn của nhóm A Ninh đều có bộ đàm, tôi chưa thấy cô ta lấy ra khỏi túi. Với cả, loại bộ đàm này còn chống thấm chống cháy chống rơi vỡ, nếu không thực sự muốn phá hỏng nó thì nó không dễ bị rơi vỡ đâu, hơn nữa, nó còn có thể sử dụng liên tục suốt ba tuần mà không cần sạc. Rất có thể một chiếc của A Ninh ở đó. “Dùng vải ướt bọc kín ống nói của bộ đàm, sau nếu có tạp âm tĩnh điện, các anh có cảm thấy rất giống âm thanh này không?”
Bàn Tử không biết, nhưng Phan Tử đương nhiên biết, liền gật đầu: “Cậu Ba nói đúng, thực sự rất giống.”
“Vậy giờ là ai đang gọi cô ta thế?” Bàn Tử hỏi: “Trong rừng rậm sóng vô tuyến điện rất yếu, không thể truyền qua khoảng cách quá xa đâu.”
“Nhưng cô ta đang ở trên tán cây, nếu như đối phương cũng ở trên tán cây, hoặc là ở ngoài rìa thung lũng, như vậy cũng có thể bắt được sóng lắm chứ. Hơn nữa, nghe xem, âm thanh ấy liên tục đứt quãng, chứng tỏ bộ đàm đang ở chế độ tự động dò sóng, nó liên tục thu nhận tất cả những âm thanh có trong tần số, rõ ràng ở đây có một tần số sóng vô tuyến điện đang được sử dụng. Phan Tử, chú Ba tôi lúc vào đây có mang mấy thứ như kiểu bộ đàm hay không?” Tôi nghĩ rằng từ hồi trong thành ma, ấn tượng về bộ đàm của tôi rất sâu, cho nên những chức năng này tôi đã thuộc làu làu.
“Ông Ba chắc chắn không cần cái thứ này, bởi vì xuống đất đào cát chắc chắn không có chuyện tách nhau ra thành các nhóm hành động phân tán như thế đâu, bình thường các đấu thì, có thể xuống được là tốt rồi, mẹ kiếp, nhưng mà trên xe thì có thiết bị truyền vô tuyến điện đấy, chẳng lẽ người ở lại trông xe trên sa mạc đang sử dụng tần số này để liên lạc à? Tôi…” Nói đến đây, Phan Tử đột nhiên nhớ lại cái gì: “Tôi hiểu rồi, bọn họ cũng nhìn thấy khói đỏ, có lẽ ông Ba đã hẹn trước với bọn họ cái gì đó, nên bọn họ đang tiến hành điều động à?”
Tôi nói: “Chúng ta lấy cái bộ đàm đó, như thế có thể liên lạc được với người trên sa mạc, chúng ta có thể biết kế hoạch của bọn họ, cùng với nguyên nhân tại sao chú Ba lại tiến vào trung tâm đầm lầy này trước cả chúng ta. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể tiếp ứng khi ta rời đi, nói không chừng, mình có thể trèo thẳng lên trên vách núi này ấy chứ.”
Bàn Tử hưng phấn hẳn lên, xem ra anh ta thực sự rất ghét đi trong rừng: “Vậy còn chờ gì nữa, mẹ kiếp nếu không phải ma, bọn mình cũng đếch cần khách khí nữa.”
Phan Tử lắc đầu nói: “Việc này còn cần suy xét thấu đáo nữa, không có ma thì có rắn, xung quanh toàn là cành cây, tự dưng có một con rắn thình lình xồ ra cắn một phát, vậy là mình ra ma rồi.”
Kỳ thực, rắn còn nhức đầu hơn cả ma. Bàn Tử sốt ruột nhớ lại mà vò đầu bứt tai, chỉ hận trên người không mang súng phun lửa: “Giá mà mình mang theo thuốc rắn thì tốt rồi, xem ra, sau này đúng là cái gì cũng phải mang đủ hết, ai mà ngờ thành cổ trong sa mạc lại như thế này cơ chứ.”
“Loại rắn này mà sợ thuốc rắn á, ông đây nghi ngờ lắm.” Phan Tử nói: “Theo tôi thấy, mấy thứ này vốn không phải rắn đâu.”
“Không phải rắn thì là gì? Lươn à?”
“Nước mình có cách nói, cái gì sống lâu cũng thành tinh hết, có khi bọn này chính là rắn thành tinh, mê hoặc lòng người, tòa thành cổ này chính là do chúng nó xây nên.” Phan Tử nói: “Chuyên dụ kẻ khác tiến vào, ăn sống nuốt tươi. Không chừng đây là một cái bẫy, chúng ta tốt nhất là đừng vào.”
Bàn Tử vỗ vai anh, nói: “Ông anh xem sách vở thời phong kiến mê tín quá nhiều rồi, bị đầu độc quá nặng rồi, rắn là rắn, dù chỉ số thông minh của nó hơi cao tí, nhưng cũng vẫn là rắn, nói thế nào cũng chỉ là loài động vật, mà chúng ta mới là chúa muôn loài, mẹ kiếp chả nhẽ lại không bằng cái lũ không tay không chân này?” Nói đến đây, con mắt anh ta liếc một cái, liền nảy ra một ý: “Ai, hai người xem thế này có được không nhé. Động vật đều sợ lửa, hai người cởi sạch quần áo ra, lấy quần áo đây bọc kín người tôi lại, chờ thấm ướt rồi thì tưới rượu trắng lên, đốt, tôi liền xông vào, lũ rắn này chắc chắn không dám cắn một người bốc lửa đâu. Tôi cầm bộ đàm, sau đó nhảy vào ao đầm, tối đa không quá hai phút.”
“Sau đó thì sao? Tụi tôi phải cầm bộ đàm rồi trần truồng mà chạy à?” Tôi cả giận nói: “Anh dùng đầu mà nghĩ một tí có được không. Hơn nữa, ở đây đã khó kiểm soát lắm rồi, rượu cồn của bọn mình mà đốt là nhiệt độ cực cao, ngộ nhỡ anh chết cháy luôn thì làm sao bây giờ? Chúng ta còn cần anh vác trang bị chứ.”
“Nào có chết cháy dễ thế.” Bàn Tử nói. Phan Tử nói tiếp: “Chúng ta chỉ mặc quần áo chất liệu thoáng khí không thấm nước thôi, nướng một cái là khô quắt ngay, châm lửa một cái là cháy phừng luôn, khỏi cần tưới cồn là đã cháy thành người lửa luôn rồi. Tuyệt đối không thực hiện được.”
Bàn Tử mắng một tiếng, lại chợt nhớ ra cái gì đó: “A, hay là bọn mình cứ dứt khoát đốt lửa bên dưới cái cây luôn, chất đống củi ướt, đốt là bốc khói um lên luôn, hun chết lũ rắn này đi.”
Tôi vừa nghe thì thấy cách này được lắm, đối với bọn này thì không thể xung đột chính diện được, nhất định phải áp dụng biện pháp như thế, hồi xưa ở quê đi đập chuột cũng hay dùng cách hun khói này lắm.
Thế là gật đầu đồng ý, lập tức bắt đầu thu gom củi ướt. Bàn Tử bảo Phan Tử đến giúp, Phan Tử lại một lần nữa chộp lấy chúng tôi, không cho động đậy, sắc mặt anh không tốt lắm, quả thực có hơi chột dạ.
Tôi thấy sắc mặt Phan Tử, nghĩ đến vẻ mặt này của anh khi ở trên cây, bỗng nhận ra được điều gì, hỏi: “Phan Tử, không phải vừa rồi anh còn nhìn thấy gì nữa đấy chứ?”
Phan Tử gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi. Ngừng một chút, lại nói: “Ông đây vốn chẳng muốn nói ra, chỉ sợ dọa chết mấy chú, nhưng mà thôi bây giờ cứ nói ra. Thi thể kia chắc chắn có vấn đề, bọn mình có chết cũng không được qua đấy.”
“Thảo nào tôi cứ cảm thấy ông anh nhát chết thế.” Bàn Tử nói: “Rốt cuộc ông nhìn thấy cái mẹ gì thế?”
“Tôi nhìn thấy, mẹ kiếp tôi thật đéo biết nói thế nào nữa – chính là vừa này, lúc ở trên cây, tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy…”
Tài giao tiếp của Phan Tử rất kém, dùng tiếng địa phương thì nói được đấy, nhưng dùng tiếng phổ thông thì khó biểu đạt ra lắm. Lúng búng cả nửa ngày mà vẫn không biết miêu tả ra sao.
“Có phải anh nhìn thấy A Ninh trông như con rắn, ló ra khỏi tán cây nhìn bọn mình?” Bàn Tử đột nhiên nói.
Phan Tử vội vàng gật đầu: “Đúng, chính là như thế. Ơ? Sao cậu lại biết thế?”
Bàn Tử mặt tái mét chỉ về phía sau bọn tôi. Tôi thấy vẻ mặt của Bàn Tử thì tê dại cả người, tôi với Phan Tử lập tức quay đầu lại.
Tức thì chúng tôi nhìn thấy đằng sau lùm cây dưới bóng râm của cái cây bên cạnh có một cái bóng nhìn vừa giống rắn lại vừa giống người. Nó lẳng lặng ngồi ở đó, cách chúng tôi chỉ có khoảng năm sáu mét, tiếng bộ đàm rất lâm râm kia, chính là phát ra từ trên người cái thứ này.
@by txiuqw4