Thấy thái độ làm việc của cậu ta tốt, tôi bắt đầu dạy cậu ta cách xử lý một số việc, cậu ta lên tay rất nhanh, sau đó quả thực cũng giúp đỡ tôi không ít.
Tuy tôi không trông mong cậu ta có thể trở thành một trợ thủ đắc lực như Phan Tử, nhưng dần dần tôi cũng bắt đầu nghĩ, mình có thể dựa vào cậu ta trong nhiều vấn đề rồi.
Lão Hải, vì vấn đề làm ăn và công việc nên tôi cũng có liên lạc với ông ta vài lần.
Công việc của lão Hải phất lên rất mau, nhưng hình như ông ta bị một cơ quan nào đó theo dõi. Ai bảo mấy vụ thuế má vốn đã bất minh, cửa hàng đồ cổ của ông ta lại còn giao dịch bằng tiền mặt. Vì vậy, về sau ông ta làm việc cẩn thận hơn rất nhiều.
Để tránh liên lụy, bọn tôi đã dùng rất nhiều thủ đoạn lạ lùng. Trong nhiều giao dịch ông ta không hề đứng ra, mà chỉ có tôi trực tiếp liên hệ với bên mua, sau đó đổi tiền ra hiện vật hoặc chỉ vàng, giao cho cô con gái của ông ta.
Con gái ông ta vốn đúng là mẫu con gái tôi thích nhất, một tiểu Hoàng Dung xinh xắn hoạt bát. Tuy nhiên, kể từ sau lần gặp mặt kia là chúng tôi chẳng còn mấy dịp tiếp xúc với nhau nữa. Về sau, con bé cũng dần dần trưởng thành, cái cảm giác yêu thích của tôi đối với con bé cũng dần dần nhạt đi.
Có lần tôi ra ngoài giải sầu, có đi ngang qua Anh Hùng Sơn. Lúc đó là cuối tuần, khắp nơi người ta nhộn nhịp đi lại, giữa biết bao nhiêu các cửa hàng, cửa hiệu đủ loại đủ màu sắc, tìm mãi tôi mới thấy được cửa hàng của lão Hải, thế nhưng, cửa lẫn rèm cửa đều đóng kín mít.
Tôi biết ông ta ở bên trong, nhưng lại nghĩ đến mấy thứ chào hỏi rồi tán chuyện này nọ, tự dưng thấy chán quá, tôi liền quay người bỏ đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần, số lần gặp gỡ giữa tôi và ông ta càng ngày càng ít đi. Về sau, chẳng biết ông ta làm ăn sinh sống thế nào nữa, không biết vẫn còn ở trong nước, hay đã chạy ra nước ngoài rồi.
Cầu Đức Khảo sau khi trở về từ Ba Nãi, sống được ba tháng thì hạc giá quy tiên. Các cổ đông của công ti cứu hộ quốc tế đã họp lại, bán đấu giá một ít tài sản thu được. Trong nhóm của Cầu Đức Khảo có vài người có quan hệ cá nhân với tôi, nên khi nhiều hạng mục bị hủy bỏ, họ đã lấy đi rất nhiều tài liệu.
Đương nhiên, tất cả những tài liệu bị lấy đi đó đều được gửi về chỗ tôi, nhưng trong số đó không có mười hai tập tài liệu quan trọng lúc trước. Tuy số tài liệu có trong tay đã giúp tôi bổ sung nhiều chi tiết còn thiếu về chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng để gom được đầy đủ thì không có tiến triển gì.
Tôi có đi uống cà phê với mấy người đó, bọn họ nói cho tôi biết, cấp cao của công ty cứu hộ quốc tế có thể sẽ còn tiếp tục nhiều cuộc tìm kiếm nữa, năng lực tài chính của bọn chúng vẫn còn rất lớn.
Mấy bố già có khả năng ngồi lên cái ghế trống của Cầu Đức Khảo nhờ bọn họ tiện thể nhắn lại cho tôi, nếu có cơ hội, muốn tiếp tục hợp tác, điều kiện đưa ra sẽ béo bở hơn năm xưa khi chúng hợp tác với Cầu Đức Khảo rất nhiều.
Tôi giơ ngón giữa 凸 thay cho câu trả lời, nhờ bọn họ nhắn nhủ giùm nguyện vọng của mình đến chúng.
Nửa năm sau, chị Á kết hôn. Chú rể là một người đàn ông rất kém thu hút, đầu hơi hói, tuổi lại tầm trung niên, hình như nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
Nhiều người nói hắn ta không phải thực sự yêu chị Á, mà chỉ là yêu tiền tài địa vị của chị thôi. Tôi tham gia hôn lễ, biết người này hình như tên là A Bang, mặt mũi đầy vẻ xảo trá quỷ quyệt, nhưng hành động thì rất ân cần, không ngừng mời mọc, kính rượu, châm thuốc cho mọi người. Mà chị Á, gương mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ chăm chăm nhìn chỗ trống bên cạnh tôi.
@by txiuqw4