sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 442: Tàn Sát Bát Thành

Đôi mắt Tiêu Thần đỏ như máu, ánh mắt lướt qua, giống như từ trên bầu trơi rơi xuống hoàng tuyền, tu sĩ huyết mạch Mộc gia nhất thời không còn chỗ nào có thể ẩn nấp.

Sau khi kinh hô lên một tiếng, Mộc Uyên lập tức xoay người bỏ trốn. Các tu sĩ Mộc gia khác tâm tư nhạy bén, nhanh chóng hướng ra bên ngoài chạy trốn, độn quang nhanh chóng, giờ phút này dĩ nhiên đã rời xa Đông Phương hành gần trăm dặm

- Hôm nay chúng ta đào thoát, liền mai danh ẩn tích, chớ để Tiêu Thần kia phát hiện!

- Mộc gia huyết cừu, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ, chúng ta cần giữ được tính mạng, chờ đợi tương lai có ngày báo được đại thù, rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay.

- Nhanh chóng rời đi, Mộc gia huyết mạch không thể bị đoạn tuyệt.

Ngoài thành, hơn mười tu sĩ Mộc gia hướng tới các phương hướng khác nhau mà chạy trốn, trong lòng kinh hãi, đôi mắt tràn ngập vẻ oán độc.

Nhưng vào thời khắc này, hơn mười đạo kim kiếm bắn ra, hướng bọn chúng bay tới. Hơn mười người lập tức hình thần câu diệt, huyết nhục bay toán loạn.

……..

Tại một nơi trong Đông Phương thành đã ngầm đặt cấm chế, mười mấy tên tu sĩ đang ẩn nấp trong đó, sắc mặt tất cả đều đang lo sợ không yên.

- Chư vị huynh đệ chớ sợ, nơi này là nơi lão tổ tự mình hạ cấm chế, làm như vậy là để đối phó với nguy nan của gia tộc hôm nay. Nơi này không thể bị phát hiện. Mọi người thu liễm khí tức tất nhiên có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

- Nhưng hôm nay, Mộc gia tu sĩ huyết chảy thành song, việc này chúng ta cần ghi nhớ trong lòng, cả đời không thể nào quyên. Ngày sau khi pháp lực tinh tiến, phải tìn cơ hội đem Tiêu gia hủy diệt, trả mối thù ngày hôm nay.

- Việc này, chúng ta nhất định phải nhớ kĩ.

Trong cấm chế, một đám tu sĩ nghe vậy trong lòng an tâm một chút, giờ đây trên mặt nhất tề lộ ra vẻ phẫn hận, đôi mắt tràn ngập sát khí.

Bất quá, vào thời khắc này, có một tiếng hừ nhẹ từ hư không phát tán ra ngoài.

- Huyết tẩy Tiêu gia ta sao? Hừ! Chỉ sợ các ngươi không có được cơ hội làn được điều đó.

Thanh âm còn chưa dứt, một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện, sắc mặt lãnh đam, ẩn tàng sát khí. Hai tay chợt động, hơn mười Mộc gia tu sĩ nhất thời cơ thể cứng đờ, nguyên thần dĩ nhiên bị triệt để vỡ vụn.

Tiêu Thần mặt không chút thay đổi, phất tay đánh ra một hỏa cầu, đem một đám thi thể hóa thành tro tàn.

Từng bước bước ra, thân ảnh đã biến mất không thấy đâu nữa.

………..

Một nơi trong trang viên, một đạo độn quang hạ xuống, lộ ra trong đó một trung niên tu sĩ, sắc mặt trắng bệch.

- Lão gia, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người dám đến Mộc gia chúng ta gây hấn?

Một trung niên mỹ phụ bước ra, nữ tử này mặt mày xinh đẹp nhưng phút này đang nhíu mày. Nhưng kì dị nhất ở chỗ, mỹ phụ lại là một phàm nhân bình thường.

- Phu nhân, Hỏa nhi đang ở đâu, hai mẹ con các người mau thu dọn một ít đồ đạc chuẩn bị rời đi. Hôm nay Mộc gia chúng ta không xong rồi.

Trung niên tu sĩ tên là Mộc Vân, mấy năm trước bất chấp sự phản đối của gia tộc, dứt khoát cùng một nữ tử bình thường kết hôn, từ đó sống đơn độc một minh trong thành, đến nay đã có một nhi tử tên là Mộc Hỏa.

Mỹ phụ hoa dung thất sắc, kết hôn đã mấy năm, nàng chưa bao giờ nhìn thấy phu quân kinh hoảng như thế, lập tức phân phó hạ nhân đi tìm Mộc Hỏa, nhanh chóng thu tập một ít bảo vật chuẩn bị rời đi.

- Lão gia, chúng ta phải chạy đi đâu?

Mỹ phụ ôm con, đôi mắt ửng đỏ.

Mộc Vân nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lắc đầu nói:

- Vi phu làm sao có thể đi được. Hôm nay cừu địch cùng Mộc gia bất động cái thiên, các tu sĩ Mộc gia đều không thể đào thoát, đều bị người này diệt sát.

- Nếu vi phu đi cùng các ngươi, sẽ chỉ liên lụy đến mẫu tử các ngươi. Phu nhân chớ quan tâm đến ta, cấp tốc đem hỏa nhi rời đi, chỉ cần mẹ con ngươi bình an, vi phu có chết cũng an tâm.

Thanh âm còn chưa dứt, một đạo thân ảnh đã xuất hiên trên sân. Sắc mặt lạnh lung, trên người không có nửa điểm vết máu nhưng mùi huyết tinh lại tràn ngập trên người, khiến cho người khác phải sợ hãi.

Mộc Vân sắc mặt đại biến, cánh tay đem thê tử thủ hộ ở sau người nói:

- Tiêu Thần đạo hữu, năm đó việc sai là do Mộc gia ta, tại hạ không cầu mạng sống, chỉ hi vọng ngươi có thể buông tha vợ con ta.

- Bọn họ thân là phàm nhân, không thể bước vào con đường tu tiên, đối với đạo hữu không có nửa điểm uy hiếp.

Tiêu Thần im lặng không nói, khẽ gật đầu, đáp ứng việc này.

Mộc Vân lộ vẻ sầu thảm cười nói.

- Phu nhân, ngày sau cùng Hỏa nhi nhớ sống tốt, chớ nên vì ta mà sinh ra thù hận.

Nói xong vung chưởng đánh lên trán, hơi thở đã tán loạn

Mộc Hỏa bổ nhào vào thi thể Mộc Vân, tiếng khóc non nớt truyền khắp sân.

Mỹ phụ kia đôi mắt ửng đỏ, lại chưa từng rơi một giọt nước mắt.

- Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Mộc gia, vì sao ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt.

- Ta không biêt lúc trước đến tột cùng phát sinh điều gì, hiện giờ cũng không muốn biết, ta chỉ biết ngươi bức tử lão gia nhà ta. Hôm nay ngươi tốt nhất nên đem hai tử mẫu ta giết chết, nếu không mai sau, đợi Hỏa Nhi lớn lên, ta nhất định sẽ đem việc này nói cho nó biết, phụ thân đến tột cùng là chết như thế nào.

- Mẫu tử ta, tuyệt đối sẽ không bân tâm đến ngươi, mối cừu hận này, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch sẽ!

Thanh âm chắc như đinh đóng cột, không có nửa điểm do dự

Tiêu Thần trầm mặt, nhất thời lắc đầu, bọn họ trong lòng tràn ngập hận ý, hắn có thể biết được, phương pháp giải quyết tốt nhất là đem toàn bộ huyết mạch Mộc gia cém giết, như thế có thể giải quyết được tất cả các vấn đề.

Nhưng nếu quả thật như thế, trong lòng không thể yên tĩnh.

Năm đó Thủy Kim Tông đối với Tiêu gia gây bất lợi, Tiêu Thần ra tay, tru sát toàn bộ tu sĩ Thuỷ Kim Tông, thủ đoạn tàn nhẫn. Đó là vì bọn hắn tất cả đều là tu sĩ, bình thường đối với Tiêu gia có uy hiếp thật lớn, hơi không cẩn thận sẽ đối với Tiêu gia tạo thành thương tổn thật lớn.Do đó thủ đoạn của Tiêu Thần độc ác vô tình, đem tông môn cao thấp tu sĩ toàn bộ diệt sát.

Hôm nay đối với Mộc gia, không phải là không như thế.

Mộc gia tu sĩ, trong cơ thể tất cả đều chảy xuôi Mộc gia huyết mạch, hôm nay Tiêu Thần khiến Mộc gia máu chảy thành sông, Mộc gia tu sĩ tất nhiên trong lòng vô cùng oán hận, nếu không thể diệt sát toàn bộ, tương lai tất nhiên sẽ lưu lại tai họa.

Đến nỗi tộc nhân bình thường của Mộc gia, trong lòng hắn dĩ nhiên đã có an bài.

- Ngươi nếu muốn hận ta vậy liền hận đi. Ngươi cần biết Tiêu Thần ta hôm nay ra tay, đã nén hận bảy năm.

- Ta hôm nay không giết ngươi, không phải là lòng dạ đàn bà, mà là không muốn lạm sát kẻ vô tội. Nếu sau này có người hướng ta trả thù, Tiêu Thần ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Thanh âm hạ xuống, Tiêu Thần tâm niệm vừa động, phụ mẫu hai người nháy mắt đã hôn mê.

- Hôm nay bỏ qua, cũng không có nghĩa là sau này ta sẽ nương tay với các ngươi

- Nếu ngày sau không có chuyện gi là tốt nhất, nếu không vì sự an toàn của Tiêu tộc, ta sẽ đem bọn ngươi huyết tẩy, tuyệt đối sẽ không do dự.

Nói xong, thân ảnh liền tiêu tán

Mộc vực bát thành, xung quanh khu vực này, trấn thủ Mộc vực, tất cả đều là tu sĩ Mộc vực.

Tiêu Thần tiến thẳng về trước, từ đông phương thành, một đường chém giết tu sĩ Mộc gia, huyết khí ngút trời, phong vân biến sắc.

Đi bát thành, âm hồn chết dưới tay hắn mấy ngàn có dư.

Mặt không chút thay đổi, sát khí xông lên tận trời, tràn ngập cửu trọng thiên.

Vô số tu sĩ Triệu quốc thấy cảnh này, đồng tử tất cả đều co rút lại, sắc mặt tái nhợt, đồng thời một đạo danh hào nháy mắt truyền khắp cả Triệu quốc.

Tiêu Thần!

Năm đó tu sĩ bị đuổi giết buộc phải rời đi, hiên giờ đang mang theo lòng thù hận quay về, tu vi kinh thiên, đồ sát Mộc gia, không ai có thể ngăn cản.

Tin tức này, ở trong khoảng thời gian ngắn đã truyền khắp cả triệu quốc

Tại thánh địa ở Mộc gia, Mộc gia tu sĩ tự nhiên đã nhận được tin tức.

Lúc tin tức mới bắt đầu truyền đến, vô số Mộc gia tu sĩ còn dè bỉu, có lão tổ trấn thủ, chớ nói Tiêu Thần kia sinh tử không rõ, cho dù có thực sự trở về, cũng tất nhiên phải chết không nghi ngờ gì.

Mộc gia tu sĩ không một người lo lắng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều Mộc gia tu sĩ ngã xuống, lại biết được Mộc gia lão tổ cùng Mục Huyền Thiên trưởng lão rời đi, đến nay chưa về lại khiến tu sĩ Mộc gia thêm lo lắng.

Cả Mộc gia, dần dần tràn ngập ý lo sợ.

Tiếp theo đó, liên tiếp các truyền tống trận bị hủy, tin tức phát ra không người đáp lại.

Cuối cùng, các tu sĩ trông coi ngọc giản nguyên thần cấp báo lại, Mộc gia tu sĩ nguyên thần ngọc giản, vô số chiếc bị vỡ vụn.

Khi tin tức được xác nhận, Mộc gia tu sĩ trong lòng ngập tràn sợ hãi cùng tuyệt vọng bi ai.

Gia chủ Mộc gia là Mộc Mộc lập tức triệu tập các tu sĩ thuộc hàng trưởng lão, tìm cách vượt qua kiếp nạn trước mắt. Hiện nay, Mộc gia lão tổ cùng Mục Huyền Thiên trưởng lão đi đâu không rõ, không một lời nhắn để lại làm các đệ tử Mộc gia vô cùng khó hiểu.

- Gia chủ, nguy hiểm trước mắt phải hóa giải như thế nào? Nếu tin tức là thực, chỉ sợ Mộc gia hôm nay không xong rồi.

- Không bằng chúng ta dẫn một đám đệ tử trốn đi, Tiêu Thần kia dù có thần thông đến mấy, cũng không thể đem chúng ta toàn bộ lưu lại. Chỉ cần có một người đào thoát, liền có thể bảo trì hương hỏa cho Mộc gia

- Kế này rất tốt, thời gian còn lại là không nhiều, xin gia chủ hãy nhanh chóng quyết định.

Trong điện, một Mộc gia trưởng lão sắc mặt tái nhợt, giọng điệu kinh hoàn nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx