sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt Thế Đường Môn - Chương 209

Chương 209: Thập Đại Hung Thú (Hạ)

Hộ Quốc Đấu La - Trình Cương thấy Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, nghĩ là hắn bị nói trúng tim đen nên chột dạ, lập tức nói tiếp:

- Trong trận đấu cuối cùng, ngươi bất đắc dĩ phải sử dụng đến năng lượng căn nguyên của mình phải không? Trong một giây đó, ta cảm nhận được một tia hơi thở vốn không thuộc về con người. Có lẽ những người khác không chú ý nhưng làm sao qua mặt được bổn Đấu La đây. Vũ hồn của ta vô cùng nhạy cảm, ngay lúc đó ta đã cảm thấy có điểm khác lạ rồi.

- Theo ta đoán, trong Thập Đại Hung Thú chỉ có hai Hồn Thú có thuộc tính băng, một là Tuyết Nữ đứng hàng thứ ba, một là Băng Bích Hạt Vương đứng hàng thứ tám, ngươi là ai?

Hoắc Vũ Hạo vô cùng kinh hoảng trước suy đoán của ông lão này. Trừ chuyện lão bảo hắn là Hồn Thú biến hình ra, những chuyện còn lại lão đều nói đúng hết.

Tuy cái tên Tuyết Nữ kia nghe có vẻ lạ nhưng dường như là Tuyết Đế mà Băng Đế thường hay nhắc đến, còn Băng Bích Hạt Vương, không phải là Băng Đế ở trong cơ thể hắn sao?

Thập Đại Hung Thú rốt cuộc là gì? Thái Thản Tuyết Ma Vương đứng hàng thứ ba trong Tam Đại Thiên Vương ở vùng cực bắc vậy mà cũng không thể lọt vào trong nó. Còn Băng Bích Đế Hoàng Hạt với tu vi bốn mươi vạn năm cũng chỉ có thể đứng hàng thứ tám. Trời đất ơi, đây là cái bảng xếp hạng khủng bố gì thế này.

- Đủ rồi, đừng có giả ngây giả dại nữa, ngươi hết cơ hội rồi. Không ngờ ta lại may mắn đến thế. Bất kể ngươi là Tuyết Nữ hay Băng Bích Hạt Vương, lần này ta cũng thu hoạch được một Siêu Cấp Hồn Cốt, hahahaha.

Lão già kia vừa nói vừa vung tay đánh về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo cũng không phản kháng, vì hắn và Vương Đông có làm gì cũng không tránh được, đối phương là cường giả Phong Hào Đấu La, chỉ cần dùng hồn lực đã áp chế bọn họ triệt để rồi.

Ông lão kia nắm chặt lấy cổ tay Hoắc Vũ Hạo, một luồng hồn lực ào ào chảy vào cơ thể hắn.

Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cả người mình đột nhiên phình to như quả bóng bay. Mà bên trong cơ thể hắn, bất kể là Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Đế và Y lão đều im lặng, không hề có chút động tĩnh gì. Với cường giả trước mặt bọn họ, chỉ với cơ thể yếu đuối của Hoắc Vũ Hạo, căn bản không thể làm gì hết.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy vô lý, hết sức vô lý, chẳng lẽ mạng mình lại ngắn vậy sao? Chưa rõ chuyện gì đã phải chết? Người tên Trình Cương kia hôm nay hắn mới gặp lần đầu mà! Hơn nữa, căn bản mình có phải Hồn Thú trùng tu đâu?

- Hả?, kỳ thế?

Trình Cương đột nhiên ngẩn người, hồn lực đang rót vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng tạm dừng, sau đó hắn bay về phía trước như tia chớp, túm lấy Hoắc Vũ Hạo ném lên giường, sau đó hai tay bắt đầu kiểm tra cơ thể hắn. (nghe tả sao giống... quá )

Lúc này, hồn lực trong cơ thể đột ngột giảm xuống nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy khung xương của mình không ngừng truyền đến cảm giác ngứa ngứa, có chút thoải mái nhưng cũng khó chịu không kém. Chút Hồn Lực mà ban nãy Trình Cương truyền vào cơ thể hắn đã giúp hắn thúc đẩy huyết mạch di chuyển, những đau đớn mà Băng Đế để lại cũng giảm bớt rất nhiều. Nguồn: http://

Trình Cương càng kiểm tra thân thể Hoắc Vũ Hạo thì sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng, hắn đột nhiên kéo Hoắc Vũ Hạo đang nằm trên giường dậy, giận dữ hét to:

- Ngươi... ngươi không phải hung thú trùng tu?

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng đáp:

- Ta có nói mình là hung thú trùng tu sao? Ta rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt.

Trình Cương lập tức như quả bóng cao su bị xì hơi, ném Hoắc Vũ Hạo nằm xuống giường rồi nói với vẻ bực bội:

- Tại sao có thể như thế được. Ta rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hung thú mà. Không thể nào sai được, chỉ có hung thú siêu cấp mới có được hơi thở như thế.

Hoắc Vũ Hạo mặc dù bị hồn lực của hắn áp chế không thể cử động nhưng vẫn có thể nói chuyện.

- Đấy chẳng qua vì lão bị lòng tham làm mờ mắt. Nói cho lão biết cũng không sao, vũ hồn thuộc tính Băng của ta là Băng Bích Hạt.

Trình Cương rốt cuộc cũng hiểu rõ vấn đề.

- Sao có thể... sao có thể được chứ? Hơi thở từ cơ thể ngươi rõ ràng là của Băng Bích Hạt Vương. Chuyện này không thể nào xảy ra được. Hơn nữa, có loại vũ hồn Băng Bích Hạt sao? Sao trước nay ta chừng nghe nhắc đến?

Hoắc Vũ Hạo cực kỳ phẫn nộ vị Phong Hào Đấu La chưa nghe rõ chuyện đã tấn công hắn một cách vô lý, hắn tức giận nói:

- Ta làm sao biết được? Ngươi không phải là Phong Hào Đấu La sao? Những chuyện này ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ? Ngươi chưa làm rõ mọi chuyện đã đến bắt ta là sao?

- Bỏ đi Vũ Hạo. Vị tiền bối đây cũng không phải cố ý.

Vương Đông cuối cùng cũng lên tiếng, hơn nữa giọng nói còn vô cùng nhẹ nhàng. Nụ cười trên gương mặt của hắn cũng có chút nịnh nọt:

- Con người đâu có ai hoàn mỹ, Trình tiền bối tuy là cường giả bậc Phong Hào Đấu La nhưng cũng khó tránh khỏi có sai sot. Tiền bối không phải cố ý, hơn nữa ngươi có bị thương gì đâu, chuyện này coi như xong.

Vương Đông vừa nói vừa nháy mắt với Hoắc Vũ Hạo.

Cả hai ở cạnh đã lâu nên vô cùng hiểu ý nhau, Hoắc Vũ Hạo rùng mình một cái lập tức hiểu ý Vương Đông muốn nói gì, trong lòng không ngừng thầm mắng bản thân mình, cũng may bên cạnh còn có Vương Đông lúc nào cũng bình tĩnh.

Đừng quên, cả ba bọn họ đang ở trong một căn phòng kính, mọi thứ đều bị Trình Cương khóa chặt cả rồi, nếu chẳng may vị Phong Hào Đấu La đây vì quá xấu hổ mà giết người diệt khẩu thì không ai cứu được bọn họ.

Bất quá, thái độ thay đổi nhanh quá cũng không được, Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng, sau đó im lặng.

Trình Cương tức giận nói:

- Coi như lão đây xui xẻo, các ngươi nhớ giữ mồm giữ miệng.

Vương Đông hỏi:

- Xin hỏi Phong Hào của tiền bối là gì vậy?

Trình Cương hừ một tiếng nói với vẻ khinh thường:

- Các ngươi chưa có tư cách để biết.

Sau đó hắn vung tay một cái, căn phòng lại trở về tình trạng bình thường, sau đó nhảy người qua cửa sổ biến mất.

Mãi đến khi cỗ áp lực kia tan biến hoàn toàn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ đều có cảm giác tinh tường, ban nãy bọn họ đã đến rất gần bờ vực tử vong rồi.

Hoắc Vũ Hạo bước đến cửa sổ nắm chặt hai nắm tay, nhìn sang Vương Đông nói:

- Thực lực yếu là bị người ta làm nhục. Sự sỉ nhục này, ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại tất cả.

Vương Đông không nói thêm gì về vấn đề này nữa:

- Rửa mặt đi, chúng ta đi ăn cơm.

- Ừ.

Hoắc Vũ Hạo đáp rồi bước vào phòng vệ sinh. Mà lúc này, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt vẫn luôn im lặng lại như vừa cùng lúc tỉnh dậy.

- Nhân loại quả nhiên đầy rẫy nhân tài, không ngờ hôm qua ta chỉ để lộ một chút khí tức đã gặp phải nguy hiểm thế này. Có điều, tên Phong Hào Đấu La kia thực lực không đáng nhắc đến. Không ngờ ta cũng có ngày này, một tên tôm tép như vậy cũng dám đến trước mặt ta ra oai. Nếu là trước đây, ta chỉ cần nháy mắt một cái hắn đã bị đóng băng vĩnh viễn rồi.

Băng Đế lên tiếng trước, giọng nói đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.

Hoắc Vũ Hạo thở dài nói:

- Băng Đế, Thập Đại Hung Thú là gì vậy?

Băng Đế biết tâm trạng của hắn đang không tốt nên kiên nhẫn giải đáp:

- Cái gọi là Thập Đại Hồn Thú chỉ là một bảng xếp hạng thực lực của các hồn thú cực mạnh mà nhân loại các ngươi tự phân cấp mà thôi. Mà cái bọn họ biết chỉ có một phần thôi. Tên ban nãy là một thằng ngốc, Hồn Thú chúng ta sau khi đột phá hai mươi vạn năm là không thể trùng tu thành người nữa rồi. Mà trong bảng xếp hạng Thập Đại Hung Thú, yếu nhất cũng đã trên ba mươi vạn năm. Làm sao còn có thể thành ngươi? Bản thân hắn không biết rõ mà còn lớn lối.

Tâm trạng Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng bị cái đề tài Thập Đại Hồn Thú kia hấp dẫn;

- Thập Đại Hồn Thú kia bao gồm những Hồn Thú nào? Không ngờ số lượng siêu cấp hồn thú vẫn còn nhiều quá.

Băng Đế đáp:

- Cụ thể thế nào cũng không rõ, nhưng được xếp vào Thập Đại Hồn Thú thì đều là những Hồn Thú cực mạnh. Nói đơn giản, xét theo tuổi của Hồn Thú, tuổi càng cao thì thực lực càng mạnh. Mà trong bảng xếp hạng đó, có tính cả Hải Hồn Thú. Mà những Hồn Thú khác trên đại lục, rất hiếm khi có trường hợp như Thiên Mộng Băng Tằm, chỉ cần ngủ say liền trở thành cường giả, hơn nữa còn không bị loài người các ngươi phát hiện.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:

- Hải Hồn Thú? Bọn chúng rất mạnh sao?

Băng Đế lập tức đáp không chút do dự:

- Tất nhiên là mạnh rồi, nhưng các hồn thú mạnh mẽ thật sự đều ẩn dấu dưới đáy biển sâu. Con người vẫn chưa hiểu biết nhiều về biển sâu nên những hồn thú sống dưới biển bị phát hiện vẫn ít hơn các hồn thú tại mặt đất. Nếu xét theo tổng thế, tổng thể thực lực của Hải Hồn Thú mạnh hơn hồn thú trên đất liền rất nhiều. Nhưng, trên biển rộng bao la kia là nơi tiêu biểu cho câu nói "cá lớn nuốt cá bé". Cho nên, dù Hồn Thú có mạnh đến đâu nếu gặp phải chủng tộc khủng bố thì cũng vẫn chết như thường. Cho nên, ta không thể khẳng định hiện nay ở Hải Hồn Thú có còn Hồn Thú cực mạnh nào không nữa.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Vậy hiện giờ Hồn Thú đứng đầu Thập Đại Hồn Thú là ai? Tu vi bao nhiêu?

Băng Đế nói:

- Cụ thể ta cũng không rõ, ngươi muốn biết cứ hỏi Thiên Mộng. Nghe nói Hồn Thú đứng đầu Thập Đại Hồn Thú cư ngụ ngay tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhưng ta không nghĩ hắn mạnh hơn Tuyết Đế.

- Thiên mộng ca. À đúng rồi, làm sao đệ lại quên mất ca nhỉ. Ca là Hồn Thú tu vi trăm vạn năm, vậy ca cũng là một trong những hung thú sao?

- Nó mà có thể là hung thú?

Băng Đế không đợi Thiên Mộng Băng Tằm trả lơi đã đáp hộ với vẻ khinh thường.

- Nó chỉ là con trùng mập may mắn, căn bản chả phải là hung thu. Nếu không nó đã không trở thành thuốc bổ cho đám Thú Vương ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nếu không làm sao Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại xuất hiện nhiều Hồn Thú mạnh mẽ như vậy.

Thiên Mộng Băng Tằm giả bộ nói với vẻ không phục.

- Không phải chỉ vì các ngươi có huyết thống tốt hơn ta nên mới được như vậy sao. Nếu ngươi theo ta, vợ chồng chúng ta kết hợp thì chẳng phải là đệ nhất thiên hạ sao?

Băng Đế lạnh lùng nói:

- Vợ chồng kết hợp? Ngươi xứng sao? Cho ta làm thức ăn còn tạm được. Nếu ngày xưa ngươi ngoan ngoãn làm thức ăn cho ta có khi bây giờ ta đã là Hồn Thú mạnh nhất đại lục rồi.

Dạo gần đây, Thiên Mộng Băng Tằm không còn thái độ nịnh nọt Băng Đế như trước nữa, có lẽ hắn đã hiểu ra hắn và nàng căn bản không có cơ hội, nên bắt đầu thường xuyên cãi vã:

- Ăn, lúc nào nàng cũng biết ăn, không ngờ nàng không chỉ là bọ cạp mà còn là heo nữa.

- Ngươi muốn chết phải không?

Giọng nói của Băng Bích Đế Hoàng Hạt vô cùng lạnh lẽo.

Thiên Mộng Băng Tằm ra vẻ lợn chết không sợ nướng nóng, lập tức đáp trả:

- Sợ quá, nàng cắn ta sao? Dù sao mọi người đang ở chung một chiếc thuyền, nàng giết ta thì Tiểu Vũ Hạo cũng xong đời, nó chết, nàng cũng ngỏm.

- Thôi thôi, các ngươi đừng cãi nữa, đi ngủ đi.

Hoắc Vũ Hạo bắt đầu cảm thấy nhức đầu.

Băng Đế nói:

- Vũ Hạo, hiện giờ thể trạng của đệ ngày càng tốt. Mau chống tu luyện đến cấp ba mươi, lúc đó đệ cũng có thể sử dụng nhiều kỹ năng của ta hơn, ít nhất đủ khả năng bảo vệ mình.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo đáp.

Đúng lúc này, giọng nói già nua của Y Lai Khắc Tư vang lên:

- Mau chóng lấy thanh Phệ Linh Đao Khắc về cho ta, nó rất có ích cho ngươi và cả ta. Có nó ta không còn lo thần thức của mình bị tiêu tán nữa.

- Dạ.

So với Thiên Mộng và Băng Đế, Hoắc Vũ Hạo tin tưởng Y lão nhiều hơn. Y lão chẳng những điềm đạm mà trước kia cũng từng là con người.

Hoắc Vũ Hạo rửa mắt xong liền cùng Vương Đông đi ăn cơm. Bọn họ không nói chuyện vừa xảy ra với ai cả. Mặc dù đối thủ là Phong Hào Đấu La, nhưng sỉ nhục là sỉ nhục. Hơn nữa, hiện nay người dẫn bọn họ đi thi đấu là Vương Ngôn, thực lực của Vương lão sư chỉ là cường giả bậc Hồn Vương, làm sao đi đòi công đạo cho bọn họ được đây. Người ta là Hộ Quốc Đấu La của đế quốc Tinh La đó. Sỉ nhục này, chỉ có thể để lại trong lòng...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx