sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tuyệt Thế Đường Môn - Chương 528

Chương 528: Ngụy! Võ hồn chân thân

Ngay lúc Tiêu Tiêu ngăn cản mũi đao của đối thủ, khoảng cách hai người cũng chỉ còn hơn mười thước, tay trái nàng đột nhiên chặn ngang dừng Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lại, chân trái chợt bước ra một bước dài, mềm mại quát lên một tiếng, cả người lấy chân trái làm trụ nhanh chóng xoay tròn, đường kính xoay phải vượt qua một thước năm. Đại đỉnh cao to lớn bị bàn tay ngọc cầm lên, cùng với tiếng gió rít gào bị ném bay đi, hướng thẳng đến Tần Nguyệt Nguyệt ở cách đó không xa.

Rất mạnh mẽ….

Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng phải mở to mắt nhìn, một người luôn luôn nhỏ nhẹ hiền lành như Tiêu Tiêu từ khi nào mà phương thức chiến đấu lại trở nên bạo lực như vậy?

Tần Nguyệt Nguyệt hét lớn một tiếng, chân trái bước lên một bước, đại đao trong tay hung hãn chém về phía trước, đầu tiên mũi đao hư ảo bổ xuống Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, ngay sau đó mới là cả đại đao và Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lần đầu tiên chính thức chạm vào nhau.

- Ầm

Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, như đang đánh chuông đồng vậy. Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh bị đại đao chém trên không trung thì dừng lại một chút, sau đó hạ thẳng xuống. Tần Nguyệt Nguyệt cũng bị đại đỉnh chạm vào phải lui về sau ba bước.

Ngay lúc này Tiêu Tiêu đã nhảy lên, đuổi theo Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh sắp rơi xuống. Hai tay đẩy về phía trước, một tầng ánh sáng màu đen từ trên người nàng dâng lên, Tam Sinh Trấn Hồn đã đuổi theo đánh tới Tần Nguyệt Nguyệt.

Khoảng cách quá gần, thể tích Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lại lớn, muốn tránh né căn bản là không được. Tần Nguyệt Nguyệt đành phải đặt ngang đại đao, dùng đao ngăn cản Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh cứng rắn.

- Keeng!

Đầu tiên cán đao bị uốn hơi cong, ngay sau đó, Tần Nguyệt Nguyệt bị đẩy lùi ra sau.

Nhưng Tần Nguyệt Nguyệt cũng là người bản lĩnh, bị đánh bay trên không trung, đại đao trong tay phóng to lên, hồn hoàn thứ ba lóe sáng, hai tay hướng về phía trước vung ra đã nắm lấy phần cuối của chuôi đao, sau đó dùng lực bổ xuống phía dưới.

Ngay lập tức, một một mũi đao thật lớn dài đến hơn mười thước từ trên trời giáng xuống, hướng đến Tiêu Tiêu đuổi theo. Khí thế thật lớn, giống như muốn phân cả đài thi đấu làm hai vậy.

Tiêu Tiêu chợt cảm thấy không có chỗ để tránh né, giống như hai bên không gian đều bị phong kín. Nhưng nàng cũng không có chút gì sợ hãi, hồn hoàn thứ hai trên người sáng lên, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh trong tay nhấc lên. Ngay lập tức đã che chắn trên đỉnh đầu nàng, vốn đại đỉnh đã vô cùng lớn thế nhưng lúc này lại lớn thêm mấy lần, biến thành đường kính hơn ba thước. Màu đen chợt mạnh mẽ phát ra, giống như một tấm màn đen thật lớn bao bọc xung quanh thân thể của nàng.

- Ầm.

Một tiếng vang thật lớn, thân hình Tiêu Tiêu như bị trùng xuống, chỉ thấy đầu tiên mũi đao màu xanh vào tấm màn màu đen đã bị tiêu tán hết một nửa, còn lại bị Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh ngắn lại, cuối cùng bị hóa giải.

Ngay sau đó Tiêu Tiêu giữ lấy Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh trong tay, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh vừa biến lớn bị quăng ra ngoài, hướng đến Tần Nguyệt Nguyệt vừa rơi xuống đất đuổi tới. Tần Nguyệt Nguyệt lảo đảo lùi về sau. Quả nhiên là đủ dọa người.

Trong khu chờ chiến của Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo nhịn không được bật cười:

-Tiêu Tiêu này, thật là một cái chùy bay thật lớn nha!

Từ lúc hắn trao đổi học tập trở về, tuy rằng cùng các bạn tập luyện nhiều lần, nhưng cũng không có giao thủ một chọi một với ai. Tiêu Tiêu làm người luôn khiêm tốn, Hoắc Vũ Hạo cũng không hiểu lắm. Vốn đi song song hai con đường khống chế và phòng ngự, thế nhưng nàng lại luyện được phương thức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ như vậy. Nhìn phương thức chiến đấu của nàng, cho dù là hệ cường công chiến hồn sư cũng chỉ giống như thế này thôi? Không hổ là đồ đệ do Huyền Lão dạy dỗ a!

Trong đáy mắt Tần Nguyệt Nguyệt hiện lên tia cảnh giác, Tiêu Tiêu gây cho nàng áp lực quá lớn, không để cho nàng có cơ hội thở gấp. Thật vất vả mới đứng vững được, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh đã như ngọn núi nhỏ đè ép đến.

Đại đao trong tay chợt cắm xuống mặt đất, chuôi đao cắm vào đến hơn một thước, toàn thân Tần Nguyệt Nguyệt phát ra một tầng sáng xanh mênh mông. Ngay sau đó, cùng với những tiếng leng keng chỉ thấy trên người nàng nhanh chóng được một tầng áo giáp bao bọc.

Đó là một chiến giáp toàn thân màu xanh, nhìn qua vô cùng nặng. Sau khi áo giáp bao trùm toàn thân, cả người Tần Nguyệt Nguyệt trở nên to lớn, giống như một nữ võ thần. Ngay tại lúc áo giáp bao trùm toàn thân nàng thì Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh cũng đánh tới nơi.

Tần Nguyệt Nguyệt tay cầm đại đao, không hề có ý định né tránh, ngang nhiên đón đỡ.

- Ầm!

Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh theo tiếng vang nổ ra thì lui lại, Tần Nguyệt Nguyệt cũng một lần nữa rút ra đại đao, ánh sáng sau lưng chợt lóe, cả người liền nhảy lên cao, vung đại đao hướng đến Tiêu Tiêu chém xuống.

Thực lực thật mạnh! Trong lòng Tiêu Tiêu hốt hoảng, đối thủ đột nhiên tăng cường thực lực, nguyên nhân tất nhiên là do cái áo giáp kia. Đây chính là hồn đạo khí cận chiến của nàng ta, thật sự là một tổ hợp tinh vi. Mượn áo giáp tăng lên thực lực của bản thân, do đó giúp uy lực của đại đao phát huy ra rất tốt. So với hai đồng đội trước thì năng lực Tần Nguyệt Nguyệt cũng không hề thua kém.

Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh trở về, Tiêu Tiêu giơ tay đón lấy, đại đỉnh lại một lần nữa được chắn trên đỉnh đầu. Chỉ nghe âm thanh “ leng keng” một tiếng vang thật lớn. Lúc này đây, nàng vẫn không thể đẩy lui được Tần Nguyệt Nguyệt, ngược lại sàn đấu dưới chân nàng chợt bị trũng xuống nửa thước.

Tần Nguyệt Nguyệt được lợi thế thì sao có thể buông tha, đại đao trong tay tiếp tục điên cuồng chém về phía Tiêu Tiêu. Mỗi một đao đều mang theo sức mạnh mãnh liệt. Tuy rằng Tiêu Tiêu nhờ vào Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh miễn cưỡng chặn được đợt tấn công của nàng, nhưng cũng bị ép buộc lui liên tiếp về phía sau.

Áo giáp của Tần Nguyệt Nguyệt không chỉ làm cho lực lượng tăng lên mà còn có khả năng tăng lên hồn lực. Là một hồn đạo sư cận chiến, nàng cũng không cần dùng vũ khí để tăng lên lực lượng mà chính là dùng bộ giáp hồn đạo khí này.

Tiêu Tiêu mặc dù đang liên tiếp bị bức lui về phía sau nhưng năng lực chiến đấu của nàng cũng đang dần được thể hiện ra. Ngay sau khi cảm nhận được lực lượng không thể bằng đối thủ, nàng ngay lập tức thay đổi phương thức chiến đấu. Đại đỉnh trong tay không ngừng xoay tròn, chân đạp Qủy Ảnh Mê Tung Bộ, không hề miễn cưỡng mà là khéo léo mượn lực, giảm bớt lực tác động, dần dần ổn định lại cục diện.

Đồng thời kích phát võ hồn cùng hồn đạo khí áo giáp, tiêu hao của đối thủ nhất định lớn hơn mình. Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Tiêu Tiêu. Chưa nói đến nàng cũng là người có song sinh võ hồn a! Luận về cường độ hồn lực tuy rằng nàng không thể so sánh với Vương Đông Nhi, nhưng ở trong hàng ngũ hồn vương năm hồn hoàn, nàng chắc chắn cũng là người nổi bật, bởi vậy, nàng cũng không nóng vội. Thể hiện ra sự ổn định thậm chí còn muốn vượt qua Vương Đông Nhi.

Mà ngay cả Từ Tam Thạch bên dưới đài cũng không nhịn được bội phục, lầm bầm nói:

- Tại sao Tiêu Tiêu lại giống phòng ngự hệ chiến hồn sư hơn ta vậy?”

Trận đấu bắt đầu đến giờ, hai trận đấu đầu tiên đều kết thúc khá nhanh, trận đấu thứ ba vì đội trưởng Minh Ngọc Tông bất chấp quy định công kích bất ngờ mà bị phán thua cuộc. Còn trận đấu trước mắt này lại có vẻ kịch liệt. Va chạm chân thực như vậy, thật làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

- Keeng!

Lại một đao hạ xuống, bị Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh trấn văng ra. Cảm giác vô lực không thể dự đoán được hiện ra trong lòng Tần Nguyệt Nguyệt. Nàng đột nhiên cảm thấy đại đỉnh trước mắt giống như một quả núi lớn không thể vượt qua vậy, bản thân đã tập trung hết toàn lực tấn công. Nhưng lại không có biện pháp gì làm nó lay chuyển. Loại cảm giác này thật không dễ chịu gì.

Không xong rồi, hồn lực của ta tiêu hao quá nhanh. Tần Nguyệt Nguyệt cảm thấy bất lực, trong chớp mắt liền hiểu được mình đang dần kiệt sức.

Tiêu Tiêu vẫn đang chờ đợi cơ hội. Cũng không phải nàng không có năng lực đánh bại Tần Nguyệt Nguyệt nhanh chóng, mà là nàng hi vọng có nhiều thời gian tôi luyện năng lực thực chiến của chính mình, đồng thời cũng dùng hết khả năng để che giấu thực lực.

Tần Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhụt chí, nàng lập tức phát hiện ngay sau khi nàng liều mạng hạ một đao Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh cũng động. Tiêu Tiêu đột nhiên bước ra từng bước dài, hai tay ôm lấy Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh. Tay trái hướng ra sau, tay phải vặn về phía trước. Động tác giữ đỉnh này đang dùng thủ pháp của tuyệt học Đường Môn là Khống Hạc Cầm Long.

Bỗng nhiên, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh mãnh liệt xoay tròn, khiến một đao Tần Nguyệt Nguyệt chém tới đẩy qua một bên.

Tiêu Tiêu quát lên một tiếng, hai tay kéo xuống phía dưới, bỗng nhiên Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lại biến lớn, hồn hoàn đầu tiên lóe sáng, hình thành một đại đỉnh to lớn đang không ngừng ầm ầm rơi xuống đất.

- Ầm!

Một tiếng nổ mãnh liệt cùng bụi khói màu đen khuếch tán ra ngoài không khí. Tần Nguyệt Nguyệt bị bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị cỗ áp khí đánh bay lên không trung.

Nàng dù sao cũng là một Hồn Đạo sư, cận chiến Hồn Đạo sư cũng không phải Hồn Đạo sư. Ở phương diện hồn kỹ, so sánh với một Hồn sư chân chính thì có sự khác biệt rất lớn. Bọn họ cũng ỷ lại vào Hồn Đạo khí của chính mình. Hai người đánh lâu như vậy, Tiêu Tiêu vẫn không sử dụng hồn kỹ gì, thế nên Tần Nguyệt Nguyệt thậm chí đã quên chính mình đang đối mặt với một gã hồn sư chứ không phải giống nàng là cận chiến hồn đạo sư.

Đột nhiên bộc phát ra hồn kỹ làm Tần Nguyệt Nguyệt không kịp đề phòng. Thân thể bị chấn động bay lên không trung, Tần Nguyệt Nguyệt cảm thấy giáp trụ toàn thân của mình vang lên những tiếng ông ông, làm chính bản thân cũng cảm thấy ù tai choáng váng. Thầm kêu một tiếng không tốt trong lòng, nhưng lúc này thì cũng đã chậm rồi.

Tiêu Tiêu đột nhiên đẩy hai tay về phía trước, một chưởng đã đẩy Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh ra ngoài, hồn hoàn thứ hai trên người cũng theo đó lấp lánh. Đỉnh Chi Đãng.

Cơ hội chỉ đến trong nháy mắt, nhưng Tiêu Tiêu đã có chuẩn bị từ sớm nên đã hoàn toàn nắm được, Tần Nguyệt Nguyệt không có chỗ lẩn trốn, bị lực lượng mạnh mẽ công kích mà bay ra ngoài. Người vẫn còn trên không trung đã phun ra một ngụm máu tươi.

Tiêu Tiêu nhảy thẳng người lên, ôm lấy Tam Sinh Trấn hồn đỉnh thu nhỏ trên không trung, thân thể xoay tròn, lại ném đại đỉnh ra. Đuổi theo hướng đối thủ.

- Ta nhận thua.

Tần Nguyệt Nguyệt trên không trung miễn cưỡng kêu lên một tiếng.

Một đạo thân ảnh cao lớn bỗng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, một chưởng chặn đứng Tam Sinh Trấn Hổn đỉnh.

Nhìn đại đỉnh phía trước tay mình vẫn không ngừng xoay tròn, Trịnh Chiến trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi, thực lực của đệ tử Đường Môn này thực sự quá mạnh mẽ. Thực lực Minh Ngọc Tông không kém, thậm chí có chỗ đặc biệt, nhưng lại bị Đường Môn áp chế toàn diện. Khó trách họ có thể chiến thắng Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Như vậy xem ra, chiến đội này có thể trở thành ứng cử viên nặng kí tranh chức vô địch của cuộc thi lần này.

Màu đen chợt lóe, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh biến mất trong hư không. Bên kia, Tần Nguyệt cũng bị rơi trên mặt đất. Nàng dùng đại đao chống đỡ thân thể mình rồi thở hổn hà hổn hển. Va chạm vừa rồi dù hộ thể áo giáp chống đỡ được phần lớn lực lượng, nhưng vẫn làm nàng bị nội thương.

Tần Nguyệt Nguyệt biết, nếu mình tiếp tục kiên trì thì có thể làm Tiêu Tiêu giảm đi vài phần lực lượng, nhưng nếu làm như vậy, ở trận đấu đoàn chiến mình sẽ không có cách nào tiếp tục chiến đấu. Trận đấu cá nhân đã tiến hành đến trận thứ 5, bên mình thua bốn trận, cơ hội duy nhất còn lại là trong trận đấu đoàn chiến. Lúc này ở trận chiến cá nhân có thể thắng lại hai trận mới được. Mình phải giữ lại sức chiến đấu. Đây mới là lý do nàng nhận thua.

- Đường Môn thắng!

Đến bây giờ, trong trận đấu cá nhân, Đường Môn đã đạt được bốn trận thắng, mà đối thủ Minh Ngọc Tông bên kia cũng chỉ còn lại ba đội viên có thể lên sàn đấu.

Vương Đông Nhi ngồi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói:

- Vũ Hạo, bọn họ còn cơ hội tham gia đoàn chiến không?

Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng một cái, mỉm cười nói:

- Cho! Đương nhiên phải cho! Bằng không tên đội trưởng Hồn đế của bọn họ làm sao có thể cam lòng được?

Vương Đông Nhi ánh mắt chứa đầy thâm ý nhìn hắn một cái, nói:

- Ta biết rồi.

Hoắc Vũ Hạo cười cười, nắm chặt tay nàng. Bên cạnh, những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái trên mặt cũng hiện lên nụ cười, chỉ có Na Na có chút khó hiểu. Mà Vương Đông Nhi cuối cùng đã biết được cái gì a?

Vẫn là Giang Nam Nam có lòng tốt nhỏ giọng nói bên tai nàng:

- Dọn sạch chướng ngại vật. Vì vinh quang của Sử Lại Khắc.

Na Na lúc này mới hiểu ra, trong lòng chợt dâng lên cảm giác kính nể, bọn họ nên vì Sử Lai Khắc dọn sạch chướng ngại vật a!

Minh Ngọc Tông thực lực đủ mạnh, thậm chí có thể uy hiếp được Sử Lại Khắc chiến đội, bọn họ đang dùng hết khả năng làm suy yếu thực lực của Minh Ngọc Tông.

Đường Môn bên này là có thể tiến thối (vừa có thể tiến vừa có thể lùi), có thể lựa chọn, mà bên kia Minh Ngọc Tông không nhẹ nhàng được như vậy. Vẫn ngồi đợi ở khu chờ chiến đội trưởng Minh Ngọc Tông đứng lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Tiêu trên sàn đấu liếc mắt một cái, sau đó nhìn về một gã thanh niên vẫn ngồi bên người nàng.

Thanh niên kia hiểu ý đứng dậy, thấp giọng cùng đội trưởng Minh Ngọc Tông trao đổi cái gì rồi phóng người lên, đến trên đài thi đấu.

- Đường Môn, Tiêu Tiêu.

- Minh Ngọc Tông, Tiết Binh.

- Trận đấu bắt đầu.

Cùng lúc Bất Phá Đấu La hô lên một tiếng trận đấu bắt đầu, đội viên này của Minh Ngọc Tông đã bước ra một bước dài nhảy lên, cùng lúc đó trên người hắn chợt dâng lên: hai vàng, ba tím, một đen, tất cả sáu cái hồn hoàn.

Hồn Đế!

Vậy mà là sáu hồn hoàn cường giả cấp bậc hồn đế? Nhìn đối thủ đạt đến cấp bậc hồn đế, Đường Môn bên này, mọi người đều nhíu mày. Tiết Binh này là hồn đế, nếu đội trưởng kia cũng là hồn đế thì đây quả là một chiến đội rất mạnh, có hai tên hồn đế. Ở những lần diễn ra giải đấu trước, trừ bỏ Sử Lai Khắc Học Viện cùng Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Học Viện, đều không có đội ngũ như thế này. Không nghĩ tới ở trận đấu nhóm nhỏ lại gặp phải. Việc này chứng minh, toàn bộ thực lực của Minh Ngọc Tông dù không bằng Nhật Nguyệt Hoàng Gia hồn đạo sư học viện, nhưng cũng không kém là bao.

Tiêu Tiêu dĩ nhiên nhìn thấy đối thủ của mình có tu vi sáu hồn hoàn, nhưng nàng cũng không hề sợ, vẫn giữ nguyên nhịp bước tới như trước, cùng đối thủ tiếp cận.

Ở phía trước Tiết Binh, trên người sáng lên từng mũi nhọn màu xanh biếc, những chiếc vòng kim loại màu xanh, ở trên cổ hắn, hai cổ tay hắn với hai cổ chân cùng với bên hông hắn đều có một cái. Tổng cộng có sáu cái vòng kim loại. Cả sáu cái đều tỏa ra ánh sáng êm dịu. Nhìn thấy Tiêu Tiêu sắp đến gần, thân thể Tiết Binh đột nhiên xuất hiện thay đổi.

Một tầng vảy màu xanh theo làn da phía dưới của hắn chợt hiện ra. Lúc trước hắn phóng ra võ hồn của mình nhưng lại dùng hồn lực áp chế võ hồn của chính mình biến hóa. Thế nên lúc này võ hồn mới thật sự xuất hiện. Không chỉ có thế! Thân thể hắn nhanh chóng kéo dài ra, chiều cao thế mà phải hơn mười thước, sáu cái hồn hoàn cũng xoay xung quanh, nhìn kích cỡ như vậy giống như sẽ trở thành một con trăn khổng lồ.

Đầu tiên, hồn hoàn thứ ba của hắn lóe sáng. Thân thể hắn nhảy lên, lập tức hung tợn hướng Tiêu Tiêu đánh tới.

Đây là võ hồn gì? Tiêu Tiêu nhìn thấy thì sửng sốt. Đây tất nhiên sẽ không phải loại võ hồn bình thường, đối thủ còn chưa là hồn thánh, nên sẽ không thể thi triển được võ hồ chân thân. Vậy tại sao hắn biến thành hình dạng như vậy, không phải rất giống võ hồn chân thân sao? Điều này sao có thể?

Trong lòng giật mình nhưng Tiêu Tiêu phản ứng không hề chậm, đồng thời nhanh chóng lui về sau. Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh xuất hiện, chợt biến thành lớn, hướng đến đầu to từ trên trời giáng xuống đánh tới.

Tiết Binh không hề có ý né tránh, làm cho thân thể đã biến thành con trăn khổng lồ ngang nhiên va chạm cùng Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh.

Làm đồng tử Tiêu Tiêu co rút hình ảnh xuất hiện, lực lượng rất mạnh Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh va chạm cùng Tiết Binh, thế nhưng ngay lập tức bị đánh bay ngược, đánh đi rất xa. Thân thể khổng lồ của Tiết Binh lại tiếp tục đánh xuống, thẳng hướng nàng đánh tới. Một cái miệng lớn há ra dày đặc răng nanh, hướng đến nàng nuốt lấy.

Đúng vậy, đây là lực lượng của võ hồn chân thân. Xuất thân từ Học Viên Sử Lai Khắc, kiến thức của Tiêu Tiêu cũng rất phong phú. Trong nháy mắt hai lực lượng đối chọi va chạm, nàng đã lập tức đoán ra.

Nếu không phải võ hồn chân thân, làm sao có thể đem Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh của mình đánh bay ra ngoài xa như vậy?

Chẳng lẽ đối thủ không phải hồn đế, mà là bảy hồn hoàn hồn thánh? Điều này làm sao có thể? Hai mươi tuổi là hồn thánh a! Ở trong lịch sử Đấu La Đại Lục cũng chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.

Tiêu Tiêu kinh ngạc, nhưng thân hình không dừng lại, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh bên kia vừa bị đánh bay, trong nháy mắt đã biến mất không thấy, lại một lần nữa xuất hiện trước người của nàng. Ánh mắt Tiêu Tiêu ngưng lại, nàng giơ hai tay ra, ngay lập tức, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh chia làm ba, hình thành nên một vòng bảo vệ, bảo vệ nàng trong trung tâm. Cùng lúc đó, trên người nàng hồn hoàn thứ tư cũng phát sáng.

Tại ba nắp đại đỉnh đều mạnh mẽ tràn ra những làn khói đen. Ngay sau đó, ba làn khói đen đồng thời phóng lên cao, trên không trung ngưng tụ lại thành một thể đồng nhất, thẳng hướng đến thân thể khổng lồ của con trăn đánh tới.

- Phong!

Tiêu Tiêu đặt hai tay trước người bắt đầu kết ra một thủ ấn kì dị, thân thể theo ba đại đỉnh chậm rãi bay lên. Toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những vì sao. Chỉ là một hồn kỹ ngàn năm của nàng, thế nhưng phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Thân thể của con trăn quá mức to lớn, căn bản không có cách nào né tránh. Tầng ánh sáng xanh trên người nó cùng với làn khói đen của Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh tiếp xúc, lập tức liền tiêu tán. Ngay sau đó, một hiện tượng kì dị xuất hiện.

Tiết Binh vừa biến thành thân hình khổng lồ thế nhưng trong nháy mắt thu nhỏ lại, sau đó từ trên trời rơi xuống. Mà bên dưới ba tòa Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh chợt hướng ra bên ngoài tách ra, tạo thành một tam giác đều cách nhau trên dưới mười thước.

Tiêu Tiêu đứng trên một trong ba tòa đại đỉnh, hai tay vẫn bày ra những động tác kỳ dị.

Khi thân thể Tiết Binh rơi xuống mặt đất đã thu nhỏ lại bằng một phần ba so với kích thước ban đầu, nhưng vẫn rất to lớn, bị làn khói đen trói buộc nên giãy dụa, xiêu vẹo đứng lên.

Đỉnh Chi Phong! Tiêu Tiêu hồn kỹ thứ tư, một kỹ năng khống chế vô cùng mạnh mẽ.

Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh của Tiêu Tiêu là một loại võ hồn cổ xưa, truyền thừa xuống từng mấy lần bị gián đoạn không có người kế thừa. Đỉnh ở thời kỳ xa xưa chính là khí cụ rất nặng. Tiêu Tiêu có thể đem hồn kỹ thứ nhất, thứ hai của mình cùng thi triển với Đỉnh Chi Phong.

Hồn Hoàn thứ tư của Tiêu Tiêu lấy được từ một loại hồn thú kì dị, hồn hoàn của hồn thú này lúc cùng nàng dung hợp đã xảy ra đột biến.

Hồn thú này cũng là một đặc biệt chủng loại được di truyền từ thời cổ xưa đến nay, có tên Hải Trãi. Là một loại hồn thú mạnh mẽ, có khả năng khắc chế lực lượng tà ác. Chẳng qua là Hải Trãi chân chính sớm đã bị diệt sạch, truyền thừa đến nay chỉ còn hồn thú mang một ít huyết mạch. Tiêu Tiêu bắt được hồn thú ngàn năm này có thân hình giống như sơn dương.

Nhưng hồn thú sơn dương này, bộ phận huyết mạch Hải Trãi lại bị Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh ngay lúc dung hợp kích phát ra. Cùng với Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh của Tiêu Tiêu dung hợp sinh ra biến dị. Hồn kỹ này nhìn qua chính là một hồn kỹ ngàn năm có phong ấn lực lượng rất mạnh mẽ. Đối với mọi sinh vật đều có khả năng áp chế, phong ấn hiệu quả. Một khi đóng cửa ấn, chỉ có hai tình huống xảy ra. Một loại là phong ấn trong ba giây, trong quá trình phong ấn, Tiêu Tiêu không thể tiến hành công kích vật lý. Bởi vì nàng phải khống chế hồn kỹ. Mà trong thời gian ba giây này, hồn lực của đối thủ sẽ bị Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh trấn áp, làm tiêu tan ít nhất ba phần. Chẳng sợ thực lực của đối phương vượt qua Tiêu Tiêu rất nhiều, chỉ cần không lớn hơn hai cảnh giới thì Đỉnh Chi Phong đều được thành lập.

Mà một loại tình huống khác, chính là đối thủ không thể thoát khỏi Đỉnh Chi Phong, vậy thì còn thảm thương hơn. Sau khi bị Đỉnh Chi Phong trấn áp sẽ bị Tam Sinh Trấn Hồ đỉnh trực tiếp giam ở bên trong. Trừ khi Tiêu Tiêu thả ra, nếu không chỉ có thể bị phong ấn bên trong.

Tất nhiên, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh bây giờ cũng chỉ giam được một người. Muốn phong ấn người tiếp theo phải thả người thứ nhất ra.

Có thể nói hồ kỹ thứ tư này chính là đòn sát thủ của Tiêu Tiêu, ở tình huống chiến đấu cùng đối thủ thật sự mạnh mẽ, nàng cuối cùng đã phải dùng đến.

Võ hồn của Tiết Binh thực ra cũng không phải con trăn khổng lồ, mà là một loại bá chủ trong rừng rậm nguyên sơ, Sâm Nhiêm.

Sâm Nhiêm bình thường sống trong khu vực đầm lầy trung tâm rừng rậm, lực lượng bản thân cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể lấy hổ, báo làm thức ăn. Một khi bị nó quấn lấy, chính là tai nạn trí mạng.

Tu vi của Tiết Binh này đúng thật là sáu hồn hoàn hồn đế, hắn có năng lực thi triển ra võ hồn chân thân, nguyên nhân chính là ở sáu chiếc vòng kim loại trên người hắn lúc đầu. Đó là sáu hồn đạo khí, một bộ hồn đạo khí cấp năm. Có khả năng kích phát ra hồn lực tiềm ẩn của hồn sư, do đó tăng hồn lực lên. Tiết Binh vốn là hồn đế, khi sử dụng, thế nhưng vòng kim loại này lại kích phát ra võ hồn chân thân, làm sao mà không vui mừng cho được. Hắn bỏ qua các loại cận chiến hồn đạo khí, một lòng nghiên cứu một bộ vòng hồn đạo khí này. Muốn ở trong trận đấu đạt được lợi ích, chính là muốn xoay chuyển càn khôn.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn thật sự không may đụng phải Đỉnh Chi Phong của Tiêu Tiêu.

Tu vi Tiêu Tiêu không bằng Tiết Binh, Đỉnh Chi Phong chỉ có thể giam giữ trong ba giây, nhưng trong ba giây này có thể thấy rõ ràng, ánh sáng tỏa ra trên người Sâm Nhiêm đã giảm bớt. Đây là hồn lực Hải Trãi bị Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh dung hợp thể hiện ra sự đặc biệt.

Thật vất vả, Tiết Binh mới đem hết toàn lực theo Đỉnh Chi Phong giãy được ra. Nhưng ở lúc thoát ra trong nháy mắt, hắn xuất hiện sự hoảng hốt. Đây là hiệu quả của tự thân Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, gây kinh sợ.

Tiêu Tiêu biết, tu vi bản thân kém nhiều so với đối thủ, chiến đấu phía sau nàng cũng không dám giữ lại lực lượng. Ba hồn hoàn trên người, thứ hai, thứ nhất, ba hồn hoàn liên tiếp sáng lên.

Phát động đầu tiên chính là hồn hoàn thứ ba, ba tòa Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh chợt biến lớn. Đường kính ước lượng phải vượt qua ba thước. Ngay sau đó là hồn hoàn thứ nhất, ba tòa đại đỉnh đồng thời bị nâng lên một thước, sau đó ầm ầm rơi xuống đất.

Ngay lập tức từng tiếng nổ vang lên bên trong, ba vòng sáng màu đen trong nháy mắt khuếch tán ra, ở trong trung tâm của ba tòa đại đỉnh, tất nhiên cũng là nơi Tiết Binh đang ở.

Chấn động mãnh liệt làm Tiết Binh vừa đứng lên thì toàn thân lập tức cứng đờ. Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy ba tòa giống như ngọn núi nhỏ ầm ầm rơi xuống. Theo ba phương hướng khác nhau, hung hãn đánh lên người hắn.

Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh hồn kỹ thứ nhất Đỉnh Chi Chấn, hồn kỹ thứ hai Đỉnh Chi Đãng, thứ ba hồn kỹ Đỉnh Chi Uy. Sau khi phát động hồn kỹ thứ tư, ba hồn kỹ bị Tiêu Tiêu gần như dùng hết sức lực sử dụng liên tiếp, hồn kỹ khống chế có thể nói là thần kì.

Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh có thể hoàn thành hồ kỹ Đỉnh Chi Uy, đã tạo ra uy lực không hề nhỏ. Dù đang ở trạng thái võ hồ chân thân, bị ba đại đỉnh đánh tới. Tiết Binh cũng phải phun ra một ngụm máu. Hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

Nhưng sau đó, hắn nhìn thấy Tiêu Tiêu hướng đến hắn làm một cái mặt quỷ nói:

- Tôi nhận thua.

Nói xong quay người bỏ chạy.

Thắng? Cho dù thắng cũng tức chết a! Khi Tiết Binh biến lại hình người, sắc mặt hắn so với thua trận khó coi không khác gì nhau. Nhưng mà, Bất Phá Đấu La đã muốn đến trước mặt hắn, hắn muốn làm cái gì cũng không có khả năng. Lúc trước đội trưởng của bọn họ đã có bài học như vậy, làm sao quên cho được.

Tiêu Tiêu nhảy xuống khỏi đài thi đấu trở về:

- Vũ Hạo, ta không hoàn thành nhiệm vụ.

Hoắc Vũ Hạo ha hả cười:

- Không, ngươi đã làm rất tốt.

Vừa nói ánh mắt vừa nhìn lên đài thi đấu, cất cao giọng:

- Trọng tài, trận đấu cá nhân kế tiếp Đường Môn bỏ cuộc, chúng ta hi vọng trực tiếp tiến vào giai đoạn đoàn chiến, mong ngài phê chuẩn.

Bỏ qua thi đấu cá nhân? Đây chính là cơ hội tốt để lấy điểm nha! Chẳng lẽ bọn họ sợ Tiết Binh kia, người có khả năng thi triển võ hồn chân thân?

Đại đa số người xem đều nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đều không nghĩ đến, rõ ràng hồn sư chỉ mới dưới hai mươi tuổi, hồn đạo sư mà có thể tham gia trận đấu bày ra lực lượng mạnh như võ hồn chân thân. Đây là sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Trịnh Chiến gật gật đầu, nói:

- Đường Môn bỏ qua các trận đấu cá nhân còn lại. Trong trận chiến cá nhân: Đường Môn bốn điểm, Minh Ngọc Tông bảy điểm. Hai bên nghỉ ngơi một phút, chuẩn bị đoàn chiến.

Người không rõ sự việc có thể cho rằng, đây là Đường Môn sợ võ hồn chân thân của đối thủ. Nhưng người tinh mắt, chân chính hiểu biết hồn sư lại đều hiểu được. Hoắc Vũ Hạo lựa chọn một cơ hội thật tốt.

Lấy thực lực của Tiết Binh, quả thực có thể thắng một trận, nhưng Đường Môn lại so với bọn hắn yếu hơn sao? Từ Tam Thạch còn chưa có lên thi đấu đâu. Hắn cũng đã từng bày ra thực lực cấp bậc hồn đế. Tiêu Tiêu trận đấu vừa rồi thật sự thua? Cho dù thua nàng cũng làm cho Tiết Bính tiêu hao thực lực rất lớn. Ít nhất, ngay lập tức bắt đầu đoàn chiến, Tiết Binh này không thể nào khôi phục hoàn toàn lực lượng. Huống chi, Minh Ngọc Tông chỉ còn sáu người có thể dự thi. Trong đó U Thần, Tần Nguyệt Nguyệt ở trong trận đấu đều nhận thua, tiêu hao cũng không ít. Dưới tình huống như vậy, đoàn chiến, Đường Môn chiếm được một chút lợi thế. Bọn họ còn năm người chưa có lên thi đấu. Tất cả đều ở trạng thái đầy đủ lực lượng.

Về phần điểm số. Đây chẳng qua là một loại an ủi với những đội có thực lực yếu thôi. Đối với đội ngũ có thể đạt được toàn thắng mà nói, điểm số chẳng là cái gì. Khi Hoắc Vũ Hạo nói buông tha cho trận chiến cá nhân, trực tiếp tham gia đoàn chiến, trong giọng nói đã lộ ra ý tứ, hắn không cần điểm số. Hơn nữa bọn họ đã muốn chiến thắng chiến đội Nhật Nguyệt Hoàng Gia hồn đạo sư học viện. Nếu trận này thắng Minh Ngọc Tông, một chân cũng đã bước vào đấu vòng tròn, tiến vào tốp tám đội mạnh.

Thời gian một phút thật ngắn ngủi, khi hai đội đi lên đài thi đấu, nhìn lẫn nhau, không khí liền trở nên xơ xác tiêu điều.

Đội trưởng Minh Ngọc Tông rốt cục đã lên sân đấu. Đây là lần đầu tiên nàng dự thi từ khi giải đấu diễn ra cho đến giờ. Vẫn mặc trường bào màu đen thần bí như trước, che mặt, không nhìn rõ mặt mũi. Trên người nàng tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo nhắm thẳng vào Vương Đông Nhi, lại nghĩ đến A Đức là thân đệ đệ của nàng, thù oán này xem như khắc cốt ghi tâm.

Hoắc Vũ Hạo có chút trêu ghẹo nhìn về phía Vương Đông Nhi nói:

- Xem ra, lực hấp dẫn của ngươi không phải lúc nào cũng có lợi. Ngươi xem, nữ đội trưởng của Minh Ngọc Tông đối với ngươi thật sự sẽ không tốt như vậy.

Vương Đông Nhi hừ một tiếng:

- Đó là bổn thiếu gia không có xuất ra ba mươi sáu kế, nếu không, còn không biết sẽ thế nào đâu. Đệ đệ của nàng ta không phải do ta giết, rõ ràng tự bạo. Ai bảo hắn đi hấp thu máu huyết của ta.

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, thật ra hắn cũng rất ngạc nhiên, vì cái gì mà tinh thuyết của Vương Đông Nhi lại có lực lượng lớn như vậy. Lẽ ra, A Đức nếu đã dám hấp thu tinh huyết thì nên có năng lực hóa giải a! Tại sao lại phải chịu tự bạo chết như vậy?

Bất Phá Đấu La đứng ở giữa đài thi đấu, ý bảo hai bên cùng tiến lên.

Ở khoảng cách gần, mọi người Đường Môn càng có thể cảm nhận được trên người đội trưởng Minh Ngọc Tông tỏa ra khí tức âm lãnh.

Trịnh Chiến trầm giọng nói:

- Đoàn chiến bắt đầu. Các ngươi hai bên đều có rất nhiều người, lão phu không có khả năng quan tâm đến từng người. Ta nhắc nhở lại với các ngươi, đây chính là một trận đấu. Tính mạng con người chỉ có một. Mong các ngươi quý trọng tính mạng của mình, cũng như quý trọng sinh mệnh của đối thủ.

Vừa nói ánh mắt hắn chuyển hướng về phía đội trưởng Minh Ngọc Tông, trầm giọng nói:

- Đệ đệ của ngươi chết, ta rất tiếc, đồng thời cũng vì không bảo vệ được hắn nên muốn nói lời xin lỗi với ngươi. Nhưng cái chết của hắn, quả thật không phải do Vương Đông giết chết. Về phần vì sao hắn tự bạo, chắc chắn ngươi hiểu rõ hơn chúng ta.

Đội trưởng Minh Ngọc Tông không lên tiếng trả lời, hai tròng mắt giấu sau khăn che mặt vẫn chăm chú nhìn Vương Đông Nhi.

- Hai bên báo danh. Minh Ngọc Tông bắt đầu trước.

- Minh Ngọc Tông, Tần Nguyệt Nguyệt.

- Minh Ngọc Tông, U Thần.

- Minh Ngọc Tông, Trần Tuấn.

- Minh Ngọc Tông, Thanh Thanh.

- Đội phó Minh Ngọc Tông, Tiết Binh.

Sắc mặt Tiết Binh có chút tái nhợt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tiêu Tiêu. Bị Tiêu Tiêu dùng liên tục bốn hồn kỹ hành hung, cảm giác kia chỉ có hắn mới hiểu!

Đội trưởng Minh Ngọc Tông là người cuối cùng mở miệng, vẫn như trước dùng giọng nữ khàn khàn lạnh lẽo nói:

- Minh Ngọc Tông. Nên Ẩn.

Nên Ẩn? Một cái tên thực kỳ lạ. Hai đội viên chưa ra thi đấu của Minh Ngọc Tông, Trần Tuấn là một thanh niên thân hình cao lớn, còn Thanh Thanh là một cô gái có tướng mạo bình thường nhưng thân hình rất đẹp.

- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.

- Đường Môn, Vương Đông.

- Đường Môn, Từ Tam Thạch.

- Đường Môn, Hòa Thái Đầu.

- Đường Môn, Giang Nam Nam.

- Đường Môn, Tiêu Tiêu.

- Đường Môn, Na Na.

Đường Môn bảy người báo danh theo thứ tự. Tại đây, khi đoàn chiến còn chưa bắt đầu, khí thế hai bên đã bắt đầu va chạm ra ánh lửa mãnh liệt.

Đối với Đường Môn mà nói, kể từ lúc tham gia giải đấu Cao Cấp Hồn Sư tinh anh đại chiến lần này, cho tới nay mới gặp một đoàn chiến chân chính có tính đối kháng. Đây đối với bọn họ mà nói chính là khảo nghiệm. Nhất là với thân phận đội trưởng, Hoắc Vũ Hạo lại càng cần như thế.

- Hai bên lui về phía sau.

Đội viên hai đội chậm rãi lui về phía sau. Vương Đông Nhi vẫn như trước phụ trách Hoắc Vũ Hạo xe lăn. Mọi người không nói gì, chỉ yên lặng di chuyển. Bọn họ bắt đầu cảm giác được, Tinh Thần Dò Xét của Hoắc Vũ Hạo đang đưa họ nối tiếp thành một chỉnh thể. Đồng thời giống như một cái lưới lớn, đem toàn bộ sân đấu bao trùm bên trong. Trong đầu mỗi người Đường Môn, đều có thêm một đôi mắt giống như mắt thần từ trên không trung quan sát.

Khi đến gần một bên đài thi đấu, hai bên đều bắt đầu sắp xếp đội hình.

Ở bên kia, Minh Ngọc Tông đứng ở phía trước, rõ ràng là người cùng Tiêu Tiêu giao đấu một hồi Tần Nguyệt Nguyệt. Bên trái Tần Nguyệt Nguyệt là Trần Tuấn, bên phải là Thanh Thanh, ở sau lưng nàng còn lại là người có tu vi mạnh mẽ Tiết Binh. Nên Ẩn đứng ở sau lưng Tiết Binh, còn lại U Thần ở phía sau Nên Ẩn. Hiển nhiên là bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy ra tốc độ kinh người của hắn để tiến hành công kích.

Đường Môn bên này, đứng ở phía trước vẫn luôn là Từ Tam Thạch, bên trái hắn là Tiêu Tiêu, bên phải là Giang Nam Nam, sau lưng là Hòa Thái Đầu. Phía sau Hòa Thái Đầu là hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Sau cùng là Na Na.

Đội hình hai bên đều không tính là đội hình tiêu chuẩn nhất để chiến đấu, nhưng lúc này lại có vẻ rất ăn ý.

Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến nhìn hai bên, với tu vi của hắn, lúc này trong lòng cũng có chút áp lực. Dù sao, trận chiến này bắt đầu, hắn thật không biết sẽ xuất hiện kết quả như thế nào. Mấy năm nay đám tiểu tử này, cả đám đều có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa đều đủ tàn nhẫn. Hắn một người không có khả năng bận tâm đến tất cả. Dù sao, năm hoàn, sáu hoàn thực lực, trong giới hồn sư đã là rất mạnh.

Vứt bỏ ý nghĩ hỗn độn, Trịnh Chiến quét mắt nhìn một vòng hai bên đội viên, tay phải lúc này mới giơ lên cao, hét lớn:

- Trận đấu bắt đầu!

Cùng với lời nói của hắn, hai bên cơ hồ trong nháy mắt đã động. Minh Ngọc Tông bên kia tuy rằng chỉ có sáu người, nhưng lại là bên tiến lên trước.

Phía trước Tần Nguyệt Nguyệt lúc này có đồng đội áp trận, cả người khí thế ngút trời, đại đao võ hồn phóng xuất ra, nhanh chóng vọt lên trước, áo giáp bắt đầu bao trùm toàn thân.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx