Chương 552: Võ Hồn Thứ Ba Của Hoắc Vũ Hạo (Trung)
Thi thể không đầu không ngừng quấy nhiễu, khiến hắn cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng khi đối thủ phóng xuất năng lực tiếp theo sẽ kết thúc trận đấu này. Vì thế, hắn bất đắc dĩ bí quá hoá liều. Nhìn bộ dáng Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn, phải tiếp cận được hắn, cắt đứt những chú ngữ quỷ dị mà hắn đang niệm mới được. Có vô địch hộ tráo bảo hộ, thi thể không đầu cũng không tổn thương được hắn.
Thi thể không đầu quả thực chỉ có lực phòng ngự và lực lượng mạnh mẽ, chứ không có năng lực khác, tuy rằng mau chóng đuổi theo hắn từ phía sau, nhưng không có cách nào hạn chế số 18 thông qua hồn đạo thôi tiến khí toàn diện gia tốc.
Cuộc so tài này bây giờ mới thực sự đến cao trào a! Hồn Đạo Thôi Tiến Khí ngay lập tức phát uy, dường như là trong nháy mắt số 18 đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, tay hạ xuống một đường đao, đâm thẳng xuống đầu Hoắc Vũ Hạo.
Hắn nhìn qua, trong mắt Hoắc Vũ Hạo đúng là toát ra một tia thần sắc tiếc nuối. Sau đó, một tấm chắn to lớn ngay lập tức chắn trước mặt hắn.
- Xoẹt!
Ở mặt ngoài của tấm chắn, một tầng ánh sáng xanh biếc lộng lẫy trong nháy mắt bay lên, ngay lúc số 18 mong mỏi Hủ Thực Phân Giải chủy thủ có thể đâm thủng tấm chắn, hắn giật mình nhận thấy, chính tại chỗ chủy thủ tiếp xúc trên tấm chắn, giống như là hòa tan vào nhau, lưỡi dao hoàn toàn mất đi.
Ngay sau đó, một vòng sáng ở bên ngoài tấm chắn lóe lên, thân thể số 18 giống như đạn pháo, bị đánh bật ra.
Tấm chắn tên là Tài Quyết, là một kiện hồn đạo khí cấp 7. Hoắc Vũ Hạo dùng toàn bộ tài năng của mình, trong vòng 5 canh giờ, hơn nữa còn dùng Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận mà chế tạo thành.
Tấm chắn có ba năng lực, bắn ngược và hấp thụ, chỉ có thể tác dụng trực tiếp với vật thể, đối với bất luận dạng năng lượng gì đều vô hiệu. Còn có năng lực cuối cùng, đó chính là tài quyết. Và giống như hai năng lực trước, nó cũng chỉ có thể tác dụng với vật thể.
Tiếp nhận năng lực tài quyết của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, nó có thể trong nháy mắt hấp thu sinh mệnh lực của bất kỳ vật thể gì, cũng như làm nó hoàn toàn tan rã. Tác dụng của tấm chắn là làm suy giảm, có tác dụng đối với tất cả hồn đạo khí dưới cấp 7. Đối với hồn đạo khí đã ngoài cấp 7, có thể căn cứ vào cường độ để sản sinh trình độ phá hoại mà có tác dụng nhất định. Có thể nói, tấm chắn này đối với cận chiến hồn đạo sư mà nói, nó tồn tại giống như là thần khí vậy, có nó, Hoắc Vũ Hạo há phải sợ đối thủ tiếp cận sao?
Chú ngữ trong miệng căn bản cũng không có đình chỉ, thời gian Hoắc Vũ Hạo niệm chú đã vượt qua mười giây đồng hồ.
Cuối cùng, hắn cũng kết thúc niệm chú. Hai mắt của hắn cũng theo đó biến thành màu tím đen, thân ảnh khổng lồ phía sau thoáng ngừng lại trong giây lát. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo nâng tay phải lên, một ngón tay hướng về số 18 ở phía xa xa.
Nhất thời, toàn thân số 18 bốc lên từng tầng ánh sáng màu tím đen, cho dù là vô địch hộ tráo dĩ nhiên cũng không có biện pháp hiệu quả ngăn cản vong linh ma pháp này sinh ra. Ở trong vô địch hộ tráo màu vàng, số 18 phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn chỉ cảm thấy thân thể của chính mình từ bề mặt da chợt bắt đầu tan chảy.
Liều mạng thôi động hồn lực, hắn cũng chỉ có thể làm quá trình tan chảy này chậm lại vài phần.
Sau khi phóng xuất ra ma pháp này, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo cũng có chút tái nhợt. Sau lần này hắn phát hiện, thi triển vong linh ma pháp dựa nhiều vào tinh thần lực của hắn hơn là tiêu hao hồn lực.
Mà tinh thần lực đúng là thứ hắn am hiểu nhất a! Không nói cấp bậc, riêng về tinh thần lực của hắn bây giờ là có thể so sánh cùng cường giả cấp bậc bát hoàn Hồn Đấu La. Tinh thần lực của hắn lúc này đã mạnh như vậy, vậy mà ngay lúc hắn thi triển vong linh ma pháp này, cũng cảm giác được gần một phần ba tinh thần lực trong nháy mắt bị tiêu hao. Từ đó có thể thấy được sự cường đại của ma pháp này.
Điêu Linh Thuật, ma pháp công kích đơn thể cực kỳ cường đại. Từ trong ra ngoài, trực tiếp tác dụng vào tinh thần của đối thủ, thiêu đốt sinh mệnh lực trong cơ thể đối phương, khiến sinh mệnh lực và thân thể hắn sinh ra sự biến hóa quỷ dị, từ đó tự tiến hành tan chảy.
Cho dù là thực lực cấp bậc gì, ngay sau khi bị dính Điêu Linh Thuật, đều chỉ có thể dựa vào năng lượng của bản thân để ngăn cản. Nếu không ngăn được, sẽ điêu linh mà chết, thời gian Điêu Linh Thuật duy trì liên tục là một phút đồng hồ a!
Mắt thấy tình huống không ổn, tam trưởng lão đang ở phòng khách quý không đợi được, người chưa đi ra ngoài, đã hét lớn một tiếng:
- Số 18 chịu thua. Mau dừng năng lực của ngươi lại.
Quang ảnh lóe ra, tam trưởng lão đã xuất hiện ở giữa không trung phòng khách quý màu vàng.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng rùng mình, biểu hiện hôm nay hắn tựa hồ có chút thái quá, may là cũng chỉ là năng lực ma pháp vong linh.
- Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì vì hắn làm chủ?
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt hỏi.
Tam trưởng lão nếu như không phải lo lắng uy tín của Tịch Thủy Minh, đã trực tiếp nhảy vào hồn đạo hộ tráo từ lâu rồi, vội vàng nói:
- Ta là sư phụ của hắn, ta nói sẽ giữ lời, ngươi mau dừng lại công kích.
- Được rồi.
Hoắc Vũ Hạo cũng không có kiên trì công kích nữa, lão giả này có thể lơ lửng giữa không trung,... ít nhất... cũng có tu vi Bát hoàn, như vậy hiện tại hắn không có khả năng chống lại.
Tay phải lần thứ hai chỉ về phía số 18, hủy bỏ Điêu Linh Thuật. Số 18 nhất thời mềm nhũn ra, ngã xuống đất, hắn có cảm giác toàn thân giống như vũng bùn, cái loại cảm giác tùy thời đều có thể tan chảy, khiến nội tâm hắn tràn đầy sợ hãi.
Trên thực tế, đó cũng chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Trước khi hồn lực của hắn không có tiêu hao hết, thì Điêu Linh Thuật không cách nào khiến hắn trực tiếp điêu linh. Cảm giác kinh khủng kia, bản thân cũng là một phần của Điêu Linh Thuật, công kích đối với tâm lý của đối thủ!
Trên thế giới này, ngoại trừ Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, Hoắc Vũ Hạo là người duy nhất có thể sử dụng vong linh ma pháp, đối mặt với công kích như vậy, ai có thể ngăn cản đây?
Ngẩng đầu nhìn về phía ba vị trọng tài sớm đã đờ đẫn, Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ nói:
- Ta thắng. Mau đem những thứ nên là của ta lại đây.
Hộ tráo mở ra, tam trưởng lão nhanh chóng đi tới trước mặt số 18, một tay đỡ hắn dậy, kiểm tra thân thể hắn, xác nhận hắn không việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xoay người nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt chợt trở nên kỳ dị.
Lúc này ba trọng tài đã từ trên ghế trọng tài đi xuống, nhưng không có đi về phía Hoắc Vũ Hạo, mà ánh mắt chần chờ nhìn vị tam trưởng lão vị kia.
Đúng lúc này, lại có một lão giả cũng đi lên trên đài, lúc trước ở trong phòng khách quý trung tâm, hắn được gọi là nhị trưởng lão.
- Thuộc hạ bái kiến minh chủ.
Ba trọng tài đồng thời hướng nhị trưởng lão khom người hành lễ.
- Đều đứng lên đi. Còn không mau đem vật đặt cược đưa cho vị tiểu hữu này. Tịch Thủy Minh chúng ta luôn luôn lấy thành tín (chân thành + uy tín) làm gốc. Tuyệt không làm bất cứ việc lật lọng gì.
Vị nhị trưởng lão, Tịch Thủy Minh minh chủ này tướng mạo đường đường, một đầu tóc bạc được chải ép gọn sau gáy chỉnh tề, râu bạc trắng phiêu phiêu, trên gương mặt hiền hòa mỉm cười, lần đầu gặp mặt mà nói, rất dễ làm cho người ta có thiện cảm.
Có hắn lên tiếng, ba vị trọng tài không dám chậm trễ, vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, mang Hồng Trần Tí Hựu và Hắc Ám Thanh Long đều đưa qua cho hắn.
- Không được, không thể đưa cho hắn. Đó là Hắc Ám Thanh Long của ta a!
Lúc này, số 18 đã phản ứng lại. Đứng dậy liền nhào qua.
Hoắc Vũ Hạo nâng tay phải lên nâng tay phải lên, một ngón tay hướng đến vị trí của hắn ở phía xa xa. Trên mặt số 18 liền lộ vẻ hoảng sợ, ngay lập tức tránh qua một bên.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói:
Còn chưa chịu thua sao? Dám đánh cuộc thì phải chấp nhận thất bại, thế nào? Có nhiều người chứng kiến như vậy, ngươi cũng muốn ăn vạ sao?
Sắc mặt của Tam trưởng lão nhất thời có chút khó coi, giữ lấy tên đệ tử đang muốn xông qua kia, tát một cái vào trên mặt hắn:
- Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Theo ta trở về.
Vừa nói, hắn liền yên lặng mang theo số 18 xuống đài, lắc mình vài cái đã không thấy bóng dáng.
Trên đài, Tịch Thủy Minh minh chủ mỉm cười, nói:
- Chào tiểu hữu, ta là minh chủ Tịch Thủy Minh này, ngươi có thể gọi ta là Nam Cung Oản.
Nam Cung Oản? Vừa nghe hắn giới thiệu, Hoắc Vũ Hạo còn tưởng rằng đó là tên của một nữ nhân.
- Xin chào, Nam Cung minh chủ, thật vui khi được gặp ngài.
Chung quy đây cũng là cao tầng của Tịch Thủy Minh. Tuy rằng từ biểu hiện hắn thể hiện ra chút gì, nhưng khi đối phương thấy qua mình dùng vong linh ma pháp thì thái độ hoàn toàn thay đổi như vậy, bản thân hắn ngay lập tức có thể hiểu rõ được rất nhiều vấn đề.
Nam Cung Oản cũng không có nhiều lời, hướng ba vị trọng tài nói:
- Được rồi, tuyên bố kết quả trận đấu đi.
- Vâng.
Trọng tài trưởng cao giọng nói:
- Thông qua những trận đấu kịch liệt, giải đấu Minh Đô Hồn đạo sư tinh anh đang diễn ra tại Tịch Thủy Minh đã tìm ra được tam cường. Theo thứ tự là tuyển thủ số 12, số 88 cùng với số 10. Bọn họ ngoại trừ nhận được giải thưởng lớn hôm nay, còn có thể đại diện Tịch Thủy Minh chúng ta cùng tam cường của hai khu khác tiến vào trận chung kết.
Giải đấu cuối cùng cũng kết thúc, có người vui cũng có người buồn, một số người chọn cửa có tỉ lệ lớn nhất, đặt vào trên người Hoắc Vũ Hạo, lúc này đã bắt đầu cao giọng hoan hô lên. Mà những người cược cho số 18, cả đám lắc đầu ủ rũ.
Nam Cung Oản đi tới bên người Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười nói:
- Tiểu hữu, không biết chúng ta có thể nói chuyện được hay không?
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ cảnh giác, nói:
- Không có gì để nói, ta tới nơi này, chỉ là vì phần thưởng cho người chiến thắng mà thôi. Dù cho có chuyện gì, cũng chờ ta cầm giải thưởng của quán quân Chung kết đã. Tấm chắn này do ta làm ra, dựa theo quy tắc tranh tài, ta có thể mang nó đi a.
Vừa nói, ánh mắt của hắn đã nhìn về phần thưởng dưới đài, đôi mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Nam Cung Oản mỉm cười, nói:
- Đương nhiên có thể. Nếu tiểu huynh đệ không muốn nhiều lời, vậy chờ lúc ngươi đại diện cho Tịch Thủy Minh chúng ta lấy được quán quân sau cùng, chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện. Có một chút chuyện có thể nói cho tiểu huynh đệ trước, nếu như người giúp Tịch Thủy Minh chúng ta giành lấy vinh quang này. Như vậy, ngoại trừ phần thưởng cho cuộc tranh tài, Tịch Thủy Minh chúng ta còn có thể giành cho ngươi một phần tạ lễ.
- Vậy không thể tốt hơn rồi.
Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng. Hòa Thái Đầu đã đi lên đài, đẩy xe xuống đài lĩnh thưởng giúp hắn.
Nam Cung Oản đứng ở trên đài, hai mắt híp lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Cửa lớn của phòng khách màu vàng mở rộng, khách đặt cược nối đuôi nhau đi ra, trải qua một đêm đợi chờ, mỗi người đều tràn đầy cảm giác uể oải.
Sau khi nhận lấy phần thưởng của mình, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu cùng Vương Đông Nhi, Na Na liền cùng nhau rời khỏi Thanh sáp tửu điếm.
Hoắc Vũ Hạo hai mắt híp lại, nói:
- Tiểu Đông, nhanh đưa ta tới quán rượu phía trước. Sau khi đi về phía trước hai trăm năm mươi bước, có một đường khác, liền rẽ sang bên trái. Mau!
@by txiuqw4