Chương 565: Cuộc thi cá nhân (trung)
Một chiêu này, có thể nói là công thủ đều tốt. Ưu điểm lớn nhất của Lục Quân chính là luôn kiên định tuân theo chính kiến của bản thân, đó chính là, muốn chiến thắng được Vương Thu Nhi, phải dùng hết khả năng làm tiêu hao hồn lực của nàng, như vậy, mình nhất định phải cùng nàng kéo dãn khoảng cách.
Hồn đạo khí trước ngực này chính là hắn tự nghĩ ra, có thể nói là một sáng tạo độc đáo, tên là Thiểm Kích Pháo. Mặc dù bị xếp vào phạm vi hồn đạo pháo cấp sáu, nhưng trên thực tế, ở trong vòng mười thước, lực công kích của nó lại có thể tiếp cận đến gần trình độ hồn đạo khí cấp bảy. Chỉ là, loại hồn đạo khí này cũng có thiếu sót rõ ràng, đó chính là có lực phản chấn lại quá mạnh mẽ. Mà loại lực phản chấn này vẫn không thể thông qua phương thức đào thải để giải quyết, như vậy có làm uy lực của Thiểm Kích Pháo giảm đi.
Sau khi trải qua vô số lần thí nghiệm thê thảm, Lục Quân mới chế luyện nó thành hình dáng giống như hiện tại. Uy lực như cũ, nhưng chính hắn cũng muốn thừa nhận lực phản chấn vô cùng mạnh mẽ đánh vào.
Nói cách khác, hắn một kích có thể hay không đem đối thủ đánh bay còn khó nói, nhưng nhất định sẽ làm cho chính mình bay lên.
Nhưng mà, Lục Quân đã biết tất cả đặc tính của Thiểm Kích Pháo, chế tạo ra nguyên bộ hồn đạo khí, tận lực làm cho bản thân không gặp nguy hiểm mà vẫn phát huy được uy lực của nó.
Lúc này chính là như thế, tại sao phải là từ không trung đánh xuống phía dưới? Hắn chính là muốn mượn lực phản chấn của Thiểm Kích Pháo để làm cho mình bay lên cao. Chỉ cần kéo dãn khoảng cách với Vương Thu Nhi, hắn đã cho là mình thành công. Hơn nữa, Thiểm Kích Pháo còn có thể làm cho Vương Thu Nhi gặp tổn thương rất lớn. Nếu như thật sự hoàn thành được mục tiêu này, thì hắn tin tưởng mình vẫn có cơ hội chiến thắng.
Một pháo bắn ra, trước mắt hoàn toàn là một mảnh trắng xoá, nhìn đại lượng tia chớp kia chợt nổ bung đem thân thể của Vương Thu Nhi cắn nuốt, trong lòng Lục Quân cũng không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại càng nhiều là buồn bã. Có phải quá độc ác hay không? Uy lực của Thiểm Kích Pháo hắn là rất rõ ràng. Lúc này, hắn đối với Vương Thu Nhi, người trong lòng mình thầm mến có chút lo lắng.
Nhưng mà, rất nhanh hắn đã ngốc trệ, thân thể của hắn đúng là đang mượn thế bay lên. Nhưng là, sau khi điện quang phía dưới tản đi, hắn không có thấy thân ảnh Vương Thu Nhi.
- Tranh tài kết thúc. Hạ thủ lưu tình.
Thanh âm của Bất Phá Đấu La vang dội toàn trường. Sau đó ông ta đã đến không trung nhìn chằm chằm vào sau lưng Lục Quân.
Đúng vậy, Vương Thu Nhi đang chỗ này, chân điểm ở trên hồn đạo khí phi hành sau lưng Lục Quân, mũi thương của Hoàng Kim Long ngay sát sau gáy của hắn.
Một thương này cũng không có đâm xuống, cũng không phải nàng nhân từ nương tay. Mà là lực đánh vào dữ dội trong nháy mắt, nàng cũng cần duy trì tốt thăng bằng trước.
Tất cả biến hóa phát sinh quá nhanh, từ Lục Quân lướt đi, tấn công nhanh cho đến lúc trận đấu kết thúc, bất quá chỉ qua mấy lần hô hấp mà thôi.
Tất cả mọi người nhìn qua, Vương Thu Nhi chỉ làm một chuyện, di chuyển tức thời.
Nàng lại có khả năng di chuyển tức thời?
Trong khu chờ chiến, các đội viên của Minh đô Hồn Đạo Sư học viện từng người từng người quay ra nhìn nhau, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Khi Lục Quân cảm nhận được sau gáy rét run, mới hiểu được xảy ra chuyện gì. Hắn được Bất Phá Đấu La giúp đỡ, mới một lần nữa trở lại trên đài thi đấu.
Sau đó hắn liền thấy được một tia tiếc hận từ trong mắt Vương Thu Nhi.
Nàng, nàng là tiếc hận bản thân mình đánh bại ta sao? Thương tiếc ta? Lúc này Lục Quân một chút cũng không có buồn vì bị thất bại, ngược lại có chút cảm giác đắc ý. Khi hắn thấy trong điện quang kia không có thân ảnh của Vương Thu Nhi, cũng là có chút cảm giác như trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng không có lạt thủ tồi hoa (ra tay ác độc).
Sau đó hắn đã nghe thấy Vương Thu Nhi giống như lầm bầm một câu.
- Sớm biết không ổn định thân thể, trước nên đâm xuống.
- Vương cô nương, hai ta có cừu oán sao?
Lục Quân bi phẫn hỏi.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, cao quý, lạnh lùng nói:
- Khi ngươi bị ta rút thăm trúng thời điểm. Đã có!
Lục Quân buồn bực xuống đài, nhưng mà, ánh mắt vẫn như cũ thỉnh thoảng nhìn hướng Vương Thu Nhi. Hắn phát hiện, mình đối với nàng một chút cũng không hận. Làm sao bỉ ổi như vậy a! Hung hăng đánh mình một cái tát, Lục Quân nhắm hai mắt lại, quyết định không ở đây xem nữ nhân kia.
Mọi người trong đội cũng là cho đây là biểu hiện tự trách của hắn, rối rít tới khuyên bảo. Dù sao, bại bởi Vương Thu Nhi cũng không mất mặt.
Kế tiếp hai đội viên Minh đô Hồn Đạo Sư học viện đi lên đài thi đấu, cũng có thực lực trung đẳng cấp năm Hồn Đạo Sư. Đối mặt với thế công giống như cuồng phong bạo vũ* của Vương Thu Nhi, bọn họ không có biện pháp nào, trước sau bị đánh bại.
* gió cuốn mưa phun.
Không biết là bởi vì Minh đô Hồn Đạo Sư học viện cùng Sử Lai Khắc học viện cũng không có mối hận cũ hay là bởi vì Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến phản ứng kịp thời, này hai đội viên của Minh đô Hồn Đạo Sư học viện cũng không bị thương tổn quá lớn đã kết thúc trận đấu.
Thắng liên tiếp ba trận. Cuộc thi cá nhân, ba phần.
Các đội viên của Học Viện Minh đô Hồn Đạo Sư lúc này đã rối rít đứng dậy. Bọn họ vốn là cũng không còn nghĩ tới muốn quyết thắng ở cuộc thi cá nhân. Đến vòng bát cường chiến, nhất định là muốn quyết thắng thua ở đoàn chiến a! Dựa theo phương thức chiến đấu ban đầu khi Sử Lai Khắc chiến đội đối mặt Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư học viện. Vương Thu Nhi một người thi thắng ba trận đấu, sau đó chính là cuộc thi đoàn đội quyết định thắng bại. Tiếp theo sẽ dùng đội hình tốt nhất, sáu đội viên có thực lực mạnh nhất tiến hành đoàn chiến, trợ giúp Vương Thu Nhi.
Với tiết tấu trận chiến như vậy, chiến thuận này cũng coi như không tệ.
Đoàn chiến, Hồn Đạo Sư học viện bên này cũng đã sớm chuẩn bị xong. Đây cũng là sở trường mà bọn họ am hiểu nhất, bọn họ ở chung một chỗ phối hợp đã nhiều năm, hơn nữa quan hệ với nhau cũng vô cùng tốt, quả thực là thân như huynh đệ. Bàn về trình độ ăn ý, bọn họ tuyệt đối vượt qua Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Hơn nữa bọn họ còn có đòn sát thủ mà chỉ có thể thi triển ở trận đấu đoàn chiến. Hơn nữa, 3 người thi đấu cá nhân cũng không có bị thương thế quá nghiêm trọng, lúc này tất cả đều là tràn đầy lòng tin, liền đã muốn lên đài thi đấu.
Nhưng là, bọn họ đã quên một chuyện...
Dù sao bọn họ cũng không phải là Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư a!
- Người tiếp theo.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến hướng đếns các đội viên của Học Viện Minh Đô Hồn Đạo Sư hô.
Người tiếp theo cái gì? Mọi người đã chuẩn bị xong đoàn chiến tỏ vẻ mặt mê mang.
Trịnh Chiến cũng là có chút nghi ngờ, sải bước hướng bọn họ bên này đi tới:
- Các ngươi đang làm gì đó? Người tiếp theo a!
Đội trưởng chiến đội Minh đô Hồn Đạo Sư Học Viện, là một nam học viên vóc dáng không cao, tướng mạo cũng rất thanh tú, da tay của hắn trắng nõn giống như nữ tử. Hắn nghi hoặc nhìn Trịnh Chiến nói:
- Trọng tài, không phải là nên đoàn chiến sao? Làm sao ngài còn không tuyên bố?
Khóe miệng Trịnh Chiến rõ ràng co quắp một chút, trên trán dường như có ba đạo hắc tuyến trong nháy mắt chạy xuống:
- Nói láo! Con mắt nào của các ngươi nhìn thấy đến đoàn chiến? Các ngươi từ lúc bắt đầu thi đấu vòng loại, trải qua bao nhiêu trận đấu để tiến vào vòng bát cường. Chẳng lẽ nói đến cả quy tắc cuộc thi cũng không biết? Cuộc thi loại cá nhân mới được ba trận, đoàn chiến cái gì mà đoàn chiến?
Minh đô đội trưởng nói:
- Nhưng mà, sau khi thắng ba trận trong cuộc thi loại cá nhân, sẽ có tư cách yêu cầu đoàn chiến a!
Trịnh Chiến lúc này bị tức lại cũng trở nên lạnh lùng nhìn của hắn, nói:
- Là ngươi thắng sao? Là các ngươi thắng sao? Người ta Sử Lai Khắc không có yêu cầu đoàn chiến, các ngươi từng người, từng người đầu óc cũng xảy ra vấn đề sao?
- Cái này...
Đội viên của Minh Đô Hồn Đạo Sư Học Viện lúc này mới nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng. Cũng không phải là sao? Vương Thu Nhi cũng không có yêu cầu đoàn chiến a!
- Ngươi chơi chúng ta?
Đội trưởng Minh Đô Hồn Đạo Sư Học Viện nhìn Vương Thu Nhi đang dùng hai cái bình sữa khôi phục hồn lực trên đài thi đấu, không nhịn được bật thốt lên.
Thanh âm cũng rất lớn.
Dĩ nhiên, hắn cũng không biết là, sáu bằng hữu bên cạnh hắn, sau khi nghe lời này, phản ứng đầu tiên cũng là ở trong lòng theo bản năng reo hò: chơi ta đi, chơi ta đi ······
Vương Thu Nhi cũng sửng sốt một chút, nàng cũng có chút buồn bực, bởi vì... các đội viên của Minh Đô Hồn Đạo Sư Học Viện này cũng không thể làm cho nàng sinh ra cảm giác cừu hận, hạ thủ cũng cũng chưa có quyết tuyệt. Mà Bất Phá Đấu La lại càng theo dõi nàng rất chặt, thế cho nên ở trong trận đấu nàng vẫn không có cơ hội ra tay độc ác làm đối phương giảm đi lực chiến đấu.
Không có đạt tới trước mục tiêu, hơn nữa nàng tiêu hao cũng không lớn, nên vẫn đang chuẩn bị đem cuộc thi loại cá nhân tiếp tục. Ai biết đối phương nói ra lời như thế.
Sát khí ngay lập tức liền từ trong mắt Vương Thu Nhi tràn ra ngoài, hai mắt híp lại, hơi thở lạnh như băng đã khóa ở trên người Minh Đô đội trưởng.
Đội trưởng Minh Đô Hồn Đạo Sư Học Viện chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lại là hô lên một câu làm người ta dở khóc dở cười:
- Ngươi đừng làm loạn a!
Vừa nói, hắn còn hướng Bất Phá Đấu La bên cạnh né tránh.
- Tên này…
Trên đài Chủ tịch đặc biệt đặt truyền âm thiết bị, có thể nghe được thanh âm trên đài thi đấu. Nghe vị Minh đô đội trưởng này nói, nhiếp chính vương Từ Thiên Nhiên cơ mặt cũng mãnh liệt co rúm.
Đây cũng quá mất mặt.
Minh Đức Đường Chủ cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng. Nhưng trong ánh mắt lại mang theo một chút hả hê.
- Đội trưởng, ngài chớ nói…
Lục Quân ở bên cạnh đụng đụng đội trưởng của bọn họ.
- Đụng ta xong rồi sao? Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?
Một cái tát của đội trưởng đã đánh ra.
- Đại tỷ, ta nào dám chiếm tiện nghi của ngài a!
Lục Quân muốn khóc, những đội viên khác cũng là rối rít tản ra.
Nữ? Vương Thu Nhi cũng sửng sờ, Minh Đô đội trưởng này thế nhưng giống Vương Đông Nhi, cũng là nữ giả nam trang?
- Ta lên. Các ngươi chuẩn bị đoàn chiến cho tốt. Chờ ta thắng. Chúng ta thu thập bọn họ.
Lục Quân còn chưa kịp giữ, vị đội trưởng này của bọn họ đã lên đài rồi.
Lên đài thi đấu, Minh đô đội trưởng trực tiếp sải bước đi tới hướng Vương Thu Nhi, vừa đi, còn thả ra khí thế của mình.
Rất nhanh, nàng đã đến trước mặt Vương Thu Nhi. Sau khi nàng dùng sức hếch bộ ngực của mình, thì theo bản năng lui lại mấy bước, nói một câu làm sát khí của Vương Thu Nhi trong nháy mắt biến mất.
- Ngươi phổng phao như vậy làm gì?
Minh Đô đội trưởng vẻ mặt căm phẫn nói, sau đó, ánh mắt của nàng rõ ràng là chăm chú nhìn vào trước ngực Vương Thu Nhi.
Thân hình vị Minh Đô đội trưởng này, so sánh với vóc người thon dài của Vương Thu Nhi thì thấp hơn một cái đầu. Tầm nhìn vừa vặn nhìn đúng vào trước ngực Vương Thu Nhi.
@by txiuqw4