Editor: Peiria
Lạc Tang phá hoại bầu không khí như vậy, chuyện tiếp theo hiển nhiên sẽ không xảy ra, ngày hôm sau, Bùi Thần lại đi Thượng Hải.
Nửa năm đầu, Bùi Thần lên kế hoạch tổ chức hai buổi triển lãm cá nhân, lần lượt ở Hàng Châu và Thượng Hải, thời gian ấn định là tháng năm và tháng sáu, cách nhau không xa lắm, cho nên hai nơi gần như cùng chuẩn bị, nói cách khác trong khoảng thời gian này Bùi Thần phải chạy đi chạy lại giữa Hàng Châu và Thượng Hải, có đôi khi vài ngày cũng không tới là cực kỳ bình thường.
Khoảng thời gian trước, Bùi Thần không có ở đây, Tần Khai Hân bận rộn đã thành thói quen, nhưng từ sau sự kiện hội bạn học, không biết vì sao, cô vậy mà lại bắt đầu nhớ anh.
Chẳng lẽ là vì nụ hôn kia sao?
Không không không, rõ ràng chưa hôn đến!
Hoặc giả là đã hôn rồi?
Mẹ nó, rốt cuộc là đã hôn hay chưa?
Cái giá phải trả cho sự phân tâm chính là, Tần Khai Hân bóp quá nhiều kem làm hỏng chiếc bánh cupcake.
Viên Lưu Lưu ở bên cạnh nghiêm túc phê bình cô: "Sư phụ, sao chị lại có thể không chú tâm khi đang làm việc như vậy? Đồ ăn vô cùng thần thánh, kể cả có tâm sự, cũng không thể tùy tiện làm hỏng! Thôi, cái bánh ngọt này vẫn nên để em ăn đi!"
Em muốn ăn cứ việc nói thẳng ra! Tần Khai Hân dở khóc dở cười, lại lấy một chiếc bánh cupcake khác, tiếp tục bóp kem.
"Sư phụ." Viên Lưu Lưu ăn cupcake xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ cực kỳ thần bí, "Em nói thật, vừa rồi có phải chị nghĩ đến đàn ông hay không?"
Tần Khai Hân cả kinh, lại làm hỏng cupcake.
Viên Lưu Lưu cười không khép miệng: "Em đoán đúng rồi sao? Ha ha!"
Tần Khai Hân đẩy bánh ngọt cho cô, giả vờ bình tĩnh nói: "Em đừng nói bậy."
"Không cần che dấu, em đã nhìn thấy hết rồi, buổi sáng hôm qua có phải chị đưa một người đàn ông xuống dưới lầu hay không? Dáng người rất cao rất tuấn tú...! Không ngờ sư phụ vậy mà làm công tác giữ bí mật tốt như thế, đã đưa người về nhà qua đêm còn không nói cho chúng em biết..."
Viên Lưu Lưu cười bỉ ổi, Tần Khai Hân lại xù lông: "Ai nói anh ấy qua đêm ở đây, em không cần đoán bừa!"
"Thật đúng là bạn trai sao?" Viên Lưu Lưu cười xấu xa, "Kỳ thực em cách quá xa, không rõ có phải là chị hay không."
"..." Quá gian trá, thật muốn trừ tiền lương của cô ấy!
Nhưng Viên Lưu Lưu vẫn chưa cam lòng, tiếp tục hỏi: "Anh ta không qua đêm, tại sao chị lại tiễn anh ta ra khỏi cửa sớm như vậy?"
"..."
"Em biết rồi, chị xấu hổ không dám thừa nhận đúng không? Không sao, tư tưởng của em rất thoáng, hơn nữa, cô nam quả nữ sống chung một nhà cũng có thể vô cùng thuần khiết nha, ví như đắp chăn bông nói chuyện phiếm gì gì đó..."
"Anh ấy ở cách vách!" Tần Khai Hân không thể nhịn được nữa, nói.
Cứ như vậy, Viên Lưu Lưu thành công làm cho Tần Khai Hân nói ra toàn bộ.
Khi biết được hai người bọn họ trước kia học cùng trường, Viên Lưu Lưu kinh hô: "Bảy năm còn có thể ở chung một chỗ, đúng là duyên phận, đáng lẽ phải bắt lấy mới đúng, sao lại để cho anh ta ở cách vách? Chị nên lấy cớ để qua đó ở, ví dụ như trong nhà mất nước, mất điện, nếu không thì nói cửa bị khóa cũng được!"
Tần Khai Hân không nhịn được ngắt lời cô: "Có phải em suy nghĩ nhiều quá rồi không?"
"Sư phụ, em đây là đang giúp chị!" Viên Lưu Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Chị xem, các người đều đã đợi nhiều năm như vậy, hiện tại không dễ dàng gì mới ở cùng một chỗ, cho nên phải rèn sắt khi còn nóng, gạo nấu thành cơm, cơm nấu thành cháo, cháo nấu thành..."
Người này quả thực lải nhải không yên, Tần Khai Hân bất đắc dĩ lắc đầu, lấy di động ra, mở WeChat.
Oa, có người yêu cầu cô thêm bạn bè? Là Trâu Dật!
Trâu Dật chủ động thêm Tần Khai Hân, cô còn tưởng rằng đối phương là vì chuyện chiếc xe, lập tức chấp nhận.
Mấy phút sau, Trâu Dật gửi một tin nhắn đến.
Trâu Dật: Ngày đó tôi nếm thử bánh ngọt cậu làm, rất ngon, có hứng thú cùng nhau hợp tác không?
Bánh kem dâu tây: Hợp tác cái gì?
Trâu Dật: Buổi chiều có rảnh không? Gặp mặt nói chuyện.
Trâu Dật kinh doanh nhà hàng, rất có đầu óc buôn bán, Tần Khai Hân tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền, lập tức đồng ý, hai người hẹn buổi chiều gặp nhau tại 'Ivory Tower'.
Buổi chiều, Trâu Dật thực sự đến cửa tiệm của Tần Khai Hân.
Ferrari mang đi sửa, anh ta lái Maybach đen tới, cực kỳ phong cách, vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc Tần Khai Hân pha cafe, Tiểu Lưu lôi kéo cô hưng phấn hỏi: "Bà chủ, người đó là ai? Tìm cô làm gì? Không phải tới thân cận chứ?"
"Cô suy nghĩ nhiều rồi!" Tần Khai Hân quăng một cái liếc mắt cho cô ấy, bưng cafe ra.
Tuy rằng Trâu Dật hành động rất nhanh, nhưng lần này tới cũng không phải là cái thùng rỗng, anh ta còn mang theo một chồng tư liệu thật dày, trong có phần giới thiệu và ảnh chụp nhà hàng anh ta mở, còn phương án hợp tác, hai ngày ngắn ngủi có thể chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, thật sư làm cho người ta bội phục không thôi.
Tần Khai Hân mở tài liệu bắt đầu đọc thông tin, Trâu Dật ở bên cạnh dốc lòng giải thích.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đang từng bước mở rộng khu nhà hàng cao cấp, ngoại trừ ‘Rừng sâu’ lúc trước, năm nay, anh cũng tính toán mở một nhà hàng Tây dùng để tổ chức tiệc cưới và party ngoài trời gần khu vực Công viên Quốc gia đầm lầy Xixi (*), mà về phương diện đồ ngọt này anh ta hi vọng có thể cùng Tần Khai Hân hợp tác.
(*) Công viên Quốc gia đầm lầy Xixi (Xixi National Wetland Park): tọa lạc ở phía Tây thành phố Hàng Châu tỉnh Chiết Giang, đây là một trong những nơi hiếm hoi ở Hàng Châu chưa được đương đại hóa. Công viên quốc gia đầm lầy Xixi là nơi rộng lớn, được bao bọc bởi nước, truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn bởi vì muốn lưu giữ tính xa xưa nên những công trình ở đây đều đậm chất truyền thống Trung Quốc.
Điều kiện viết trong phương án cực kỳ hấp dẫn, đương nhiên còn có thù lao khiến người ta động tâm, nhưng Tần Khai Hân không thể đưa ra quyết định ngay lập tức, nói thẳng ra là cô phải đợi Tiết Mạn về thương lượng mới được.
Trâu Dật không miễn cưỡng cô, chỉ bảo cô suy xét thật kỹ rồi trả lời, hoàn toàn không có điệu bộ của ông chủ lớn.
Thái độ đó làm cho Tần Khai Hân dần dần buông lỏng đề phòng, hai người trò chuyện trò chuyện lại nhớ đến cuộc sống trung học, ân oán trước đây vào giờ phút này đã thành mây khói, không khí thoải mái hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, bất tri bất giác hai người đã hàn huyên hết buổi chiều.
Mãi đến khi... Bùi thần đi vào trong tiệm.
Tiểu Lưu ở trong quầy bar hạnh phúc đến nỗi dường như muốn ngất đi, hôm nay là ngày gì, trong một buổi chiều đã có hai soái ca vào trong tiệm, đặc biệt là người vừa mới bước vào này, cực kỳ đẹp trai, quả thực giống hệt minh tinh.
Cô vội vàng vuốt lại mái tóc, đang định tiến lên chào hỏi, đã thấy vị sắc mặt soái ca này trầm xuống, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lẽo làm cho người ta không dám đến gần, Tiểu Lưu sợ tới mức liên tục lùi về sau hai bước, không ngờ lại giẫm lên chân Andy.
Andy thậm chí còn chưa kêu một tiếng, đứng đó cau mày lẩm bẩm: "Tại sao bỗng nhiên lạnh như vậy, giống như có điềm xấu..."
Cùng lúc đó, Tần Khai Hân cũng cảm thấy sau lưng lạnh toát, bỗng nhiên sinh một loại dự cảm xấu. Ngay sau đó, bên cạnh liền có thêm một bóng dáng cao lớn.
Cô vừa ngẩng đầu đã giật mình: "Sao anh lại tới đây?"
"Tới đón em." Bùi Thần ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên khoác vai cô, rồi hôn lên má cô một cái, hoàn toàn coi như không thấy Trâu Dật ngồi đối diện.
Bên kia, Tiểu Lưu kích động vỗ Andy: "Ây da, mau nhìn mau nhìn! Vị soái ca kia và bà chủ của chúng ta... Mẹ nó, tôi có nhìn lầm hay không đây? Lại còn hôn nữa!" Peiria
Andy bị cô ấy vỗ suýt nữa hộc máu: "Cô nhẹ một chút, xương cốt tôi yếu." Tuy miệng nói như vậy nhưng tay lại không nhịn được cầm di dộng, chụp tách tách.
"Tin nóng, tin nóng!" Tay cầm di động của Tiểu Lưu cũng đều đang run.
Nếu Tần Khai Hân biết hai người bọn họ đang chụp mình, đoán chừng có thể tức đến hộc máu, nhưng mà giờ phút này, cô căn bản không rảnh quay đầu, chỉ cảm thấy gò má bị Bùi Thần hôn quá nóng, giống như là bị thiêu cháy.
Chuyện này cũng quá tự nhiên đi?
Mặc dù kiểu hôn xã giao này vô cùng bình thường ở nước ngoài, nhưng mà anh trai, đây là Trung Quốc! Hơn nữa Trâu Dật còn đang ngồi ở đối diện đó, hành động như vậy trước công chúng, thích hợp sao?
Cô đỏ mặt, cố giả vờ trấn định: "Sao anh đã về rồi? Không phải nói là ngày mai sao?"
"Nhớ em nên về." Nói xong, anh đưa mắt nhìn Trâu Dật, thản nhiên nói, "Thuận tiện đến tính toán tổn hại của chiếc xe."
Trâu Dật uống một ngụm cafe, khách khí nói: "Không vội, từ từ cũng được."
"Loại tình huống này, sớm giải quyết thỏa đáng thì càng sớm yên tâm."
Trâu Dật nâng gọng kính: "Tôi và Khai Hân là bạn học cũ, bạn học không cần để ý những thứ này."
Bùi Thần nhíu mày: "Là bạn học thì càng không thể không để ý, ngay cả anh em ruột thịt cũng cần phải tính toán rõ ràng."
Kỳ quái? Tần Khai Hân yên lặng nghe hai người bọn họ đối thoại, rõ ràng thái độ của hai hai đều khách khách khí khí, nhưng tại sao cô lại có cảm giác giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng đây?
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
Bùi Thần ghen???
#lề: Vì sự nghiệp đào hố mới, cố lên nào:v
@by txiuqw4