sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế hoàng phi - Tập 2 - Chương 81 - Phần 1

Chương 81

“Phụ thân, một chuyện lớn như vậy sao người không nói với con?” Doãn Duật vứt cuộn thánh chỉ màu vàng tươi xuống mặt bàn, cất giọng nặng nề hỏi.

Ký An Vương gia vẫn tươi cười vẻ rất thản nhiên: “Nói hay không nói thì cũng không thể thay đổi được gì. Con cũng đừng nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng thượng không hề có ý gì khác.”

Ký An Vương phi rót cho con trai một chén trà, cất tiếng an ủi: “Bây giờ đang là buổi thái bình thịnh thế, có thể có chuyện gì được? Hoàng thượng muốn các con đi, vậy thì hãy đi. Dù sao mỗi năm cũng phải có lúc về kinh báo cáo tình hình, tới khi đó mẹ và phụ thân con sẽ chờ các con về.”

Lệnh Viên đứng ở một bên lặng lẽ nhìn hai người bọn họ, nơi đáy lòng bất giác trào dâng một thứ cảm giác vô cùng khác lạ.

Bên dưới dãy hành lang, Hoàng hậu trong bộ đồ gấm lộng lẫy rảo bước nhanh về phía ngự thư phòng. Phương Hàm đi sát theo sau, thấy sắc mặt Hoàng hậu khó coi nên thị cũng không dám tùy tiện nói gì.

Gã thái giám đứng hầu bên ngoài đã nhìn thấy Hoàng hậu từ xa, bèn vội vàng bước xuống bậc thềm đá cung kính hành lễ, sau đó hỏi: “Nương nương sao lại tới đây?”

“Đi bẩm với Hoàng thượng, bản cung muốn gặp ngài.”

Gã thái giám thoáng ngẩn người, rồi vào trong bẩm báo, sau một lát lại trở ra mời Hoàng hậu đi vào.

Hoàng đế vừa viết xong chữ cuối cùng, đặt cây bút qua một bên. Nhìn thấy bóng hình tha thướt của nữ tử đã đẩy cửa đi vào, hắn nở một nụ cười với nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Có việc gì mà nôn nóng như vậy?”

Hoàng hậu khom người hành lễ với hắn rồi mới nói: “Thần thiếp biết là tới ngự thư phòng vào lúc này là không thích hợp nhưng có chuyện này thần thiếp muốn hỏi Hoàng thượng.”

Hoàng đế hơi cau mày, đi vòng qua án ngự xuống dưới đích thân đỡ nàng đứng lên, thấp giọng nói: “Khi không có người ngoài ở bên, đừng dùng giọng cung kính ấy nói chuyện với trẫm, cũng không cần tự xưng là thần thiếp. Tố Tố, nàng và trẫm hãy cứ giống như trước kia là được.”

Khi bị bàn tay hắn chạm vào, thân thể nàng không kìm được hơi run lên một chút. Hắn nói là giống như trước kia, thật sự có thể giống như trước kia sao? Hoàng hậu cúi thấp đầu xuống, cất tiếng hỏi: “Chàng đã cho phép các chư hầu được mang theo mẹ ruột của mình tới đất phong, tại sao lại muốn giữ Ký An Vương gia và Vương phi ở lại?”

Sắc mặt Hoàng đế thoáng biến đổi, thầm nghĩ nàng quả nhiên đến vì chuyện của nhà Hạ Hầu. Nhưng hắn vẫn tươi cười, nói: “Ký An Vương gia và Vương phi đã ở Sùng Kinh suốt nửa đời người, cho nên cũng không muốn rời đi. Trẫm chẳng qua là thành toàn cho bọn họ thôi.”

“Chàng đang hoài nghi điều gì?” Hoàng hậu áp bàn tay lên mu bàn tay hắn, giọng nói đã trở nên hơi run rẩy.

Khi hoàng vị đổi thay đã hoàn toàn chôn vùi nhà họ Tô rồi, chẳng lẽ hắn còn không chịu buông tha cho nhà họ Hạ Hầu sao? Mấy ngày nay Tô Tố cũng đã bình tĩnh suy nghĩ xem liệu có phải cha mình thật sự biết được bí mật gì đó của nhà họ Hạ Hầu không, chỉ là suy đi nghĩ lại vẫn chẳng có kết quả gì. Có lẽ chỉ là Tân hoàng vừa đăng cơ nên lòng nghi ngờ hơi nặng một chút.

Hắn lật tay nắm lấy bàn tay nàng, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng: “Trẫm không hoài nghi gì cả.” Hắn thực ra không hề gạt nàng, mà chỉ cảm thấy tò mò vì rốt cuộc là có bí mật gì mà ngay đến bản thân hắn cũng không được biết.

Gió nhẹ vi vu thổi, ánh trăng lóa từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Lệnh Viên bất giác ôm gối ngồi dậy, đạo thánh chỉ hồi ban ngày đó khiến nàng khó có thể ngủ được. Khoác một tấm áo ngoài lên rồi đẩy cửa phòng ra ngoài, nàng nhìn thấy đèn trong thư phòng của Doãn Duật vẫn còn đang sáng. Có tiếng bước chân từ chỗ rẽ trên hành lanh vọng lại, Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn qua thì thấy Mạt Nhan, thị nói Ký An Vương gia muốn gặp nàng.

Lệnh Viên thoáng có chút kinh ngạc, lại đưa mắt nhìn về phía thư phòng, sau đó mới đi theo Mạt Nhan.

Trong hậu hoa viên của vương phủ, Ký An Vương gia đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá giữa ngôi đình. Mạt Nhan dừng bước, để Lệnh Viên một mình đi tới đó.

“Phụ thân… muộn như vậy rồi còn tìm con tới là có chuyện gì?” Doãn Duật hiện không có ở đây, Ký An Vương gia hẳn nhiên biết rõ, vậy tức là muốn nói chuyện riêng với Lệnh Viên rồi.

Ký An Vương gia ra hiệu cho Lệnh Viên ngồi xuống, lại đưa tay rót trà cho nàng. Lệnh Viên không khỏi cả kinh, vội vàng đứng dậy nói: “Phụ thân, để con tự làm được rồi.”

Ông nhẹ nhàng chặn bàn tay nàng lại, khẽ nở nụ cười, nói: “Không cần gò bó quá như vậy, phụ thân hôm nay tìm con là muốn nói với con mấy lời. Có một số chuyện, phụ thân muốn con nhớ kỹ.” Ông đưa chén trà tới trước mặt Lệnh Viên, sau đó lại ngồi trở về chỗ của mình.

Nhìn thấy nụ cười hiền từ trên khuôn mặt ông, Lệnh Viên đột nhiên không thể cười nổi nữa. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét điêu khắc tinh tế trên chén trà, nàng trầm giọng hỏi: “Phụ thân biết được nguyên nhân hắn giữ hai người ở lại rồi sao?”

“Ta không biết.” Ông nhẹ nhàng xóa tan sự lo lắng trong lòng Lệnh Viên, sau đó chợt hỏi: “Con có biết hồi đó tại sao Quân Nhi biết được chân tướng của việc Bắc Hán vong quốc không?”

Câu hỏi đột ngột ấy khiến Lệnh Viên không khỏi ngẩn người, bàn tay đang cầm chén trà cũng bất giác run lên lẩy bẩy… Doãn Duật làm sao biết được, dường như nàng chưa từng hỏi tới, chỉ bởi vì sợ sẽ bị tin tức tàn nhẫn ấy làm tổn thương. Nàng đã chôn vùi mối thù vong quốc vào sâu tận đáy lòng nhưng chưa bao giờ thật sự quên đi.

Ký An Vương gia khẽ nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói: “Trong quân đội có một vị phó tướng tên là Diêu Hành Niên, y đã từng nhận được ân huệ của Quân Nhi, tin tức này là do y tiết lộ cho nó. Ta cũng từng ngầm quan sát, thấy thiếu niên đó không cam tâm trước hiện trạng, là một người có thể làm được việc lớn.”

Lệnh Viên cả kinh, buột miệng hỏi: “Tại sao phụ thân lại nói với con điều này?”

Ông lại cười, nói: “Không có gì, ta nói với con chỉ là vì sau này có lẽ con sẽ cần dùng đến.”

“Sau này… Sau này sẽ như thế nào?”

“Sẽ như thế nào thì không ai có thể biết được, nhưng phụ thân biết con là một người thông minh. Thân thế của Quân Nhi con cũng đã biết rồi, ta chỉ có thể làm cho nó đến thế này thôi.”

Lệnh Viên thầm chấn động, nhưng lại không thấy thương cảm, ngược lại, trái tim còn bị lấp đầy bởi sự ấm áp của tình cha.

Ký An Vương gia chăm chú nhìn nàng, đột nhiên lại nói: “Ta và Vương phi chỉ sinh được hai người con, đứa lớn gặp nạn vào năm Kiến Chương thứ mười, đứa nhỏ cũng mắc bệnh chết yểu trong năm đó. Về sau có Quân Nhi rồi, vì phải mang trên người gánh nặng quá lớn nên ta không dám có con thêm nữa, chỉ sợ sau này sự việc bại lộ sẽ làm liên lụy đến đứa nhỏ vô tội. Nhưng Quân Nhi thì khác, phụ thân không hy vọng nó quá đơn bạc dòng con cái, nếu có chuyện bất ngờ gì dù có hối hận cũng không kịp.”

Ký An Vương gia sớm đã chẳng còn con ruột kế thừa hương hỏa. Lệnh Viên lòng thầm chua xót, cúi đầu thưa: “Lời người nói con đã hiểu. Chỉ cần là con của chàng, con quyết sẽ không làm hại.”

Ông nở một nụ cười thư thái: “Hoàng thượng đuổi các vị vương gia tới đất phong chính là bởi vì không tin tưởng. Tiên đế kiến công lập nghiệp nhưng Hoàng hậu của y lại không thể dạy dỗ đám con cho tốt, cái gọi là huynh đệ kính nhau chẳng qua là diễn kịch cho người ngoài xem. Phụ thân hy vọng trong tay con sẽ không xảy ra sự việc như vậy.”

“Con quyết sẽ không như vậy.” Nàng đáp, giọng kiên định.

Cảnh tưởng giết chóc tanh máu để tranh đoạt ngai vàng trong hoàng gia Lệnh Viên đã nhìn thấy quá nhiều, nàng quyết không cho phép ở trong tay mình lại xuất hiện sự việc như vậy! Sau này… Sau này bất kể Doãn Duật có bao nhiêu đứa con, nàng thân là Vương hậu của chàng nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng thật tốt, tuyệt đối không để huynh đệ bọn chúng tàn sát lẫn nhau.

Ký An Vương gia khẽ gật đầu nói: “Phụ thân biết con sẽ không khiến phụ thân thất vọng. Lần này đi đến đất phong, con hãy khuyên nhủ Quân Nhi đừng giữ lòng nhân của đàn bà. Bọn con dù sao cũng là thần tử, lệnh vua không thể làm trái.”

Lệnh Viên cúi đầu vâng lời.

Gió dần mạnh lên khiến quần áo bay lất phất.

Trăng sáng treo cao giữa trời, kéo hai cái bóng trong đình dài ra vô tận.

Ký An Vương gia đột nhiên trầm giọng nói: “Phụ thân từng ngầm yêu cầu con rời khỏi Quân Nhi, bây giờ lại nhờ cậy con nhiều việc như vậy, con không trách phụ thân chứ?”

Những lời nhẹ nhàng ấy tựa như một nhát búa nặng nề giáng xuống khiến trái tim Lệnh Viên nhói đau. Nàng vội vàng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt ông, thành khẩn nói: “Con cũng không làm được việc đã đồng ý với người, cuối cùng vẫn ở lại bên Doãn Duật, còn làm liên lụy tới Tô Thái phó…”

“Kiều Nhi!” Ký An Vương gia cất tiếng ngắt lời nàng, lại đưa tay tới đỡ nàng dậy. Nàng rưng rưng nước mắt nhìn ông: “Con không trách phụ thân đâu, chuyện hôm nay con cũng sẽ không nói với Doãn Duật.”

“Tốt, tốt…” Con dâu thông minh tuyệt đỉnh, không cần ông phải chỉ dạy quá nhiều, đây cũng là điều mà Ký An Vương gia yên tâm nhất.

Ngày các vị vương gia rời kinh, Sùng Kinh đón nhận trận tuyết đầu tiên trong mùa đông.

Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân đưa tiễn các vị vương gia tới tận cổng thành.

Hoàng hậu nắm tay Lệnh Viên, đứng một bên nói chuyện một hồi. Lát sau Doãn Duật tới, giũ chiếc áo choàng trong tay ra khoác lên người cho Lệnh Viên. Hoàng đế chắp tay sau lưng, đứng bên dưới chiếc lọng lớn ở phía đằng xa, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mặt. Dường như đã lâu lắm rồi không gặp, Tô Tố từng hỏi có phải là hắn không cam tâm không? Hắn đã phủ nhận.

Thật sự là như thế sao?

Hoàng đế nhếch mép, để lộ nụ cười tự giễu. Ngày đó, dưới khóm hoa tử vi, hắn từng cho rằng nữ tử này cuối cùng sẽ trở thành nữ nhân của hắn, hắn sẽ có được thiên hạ, có được nàng. Bây giờ, hắn thật sự đã trở thành chủ nhân của Đại Việt, trở thành Hoàng đế, nhưng nàng thì đã là Vương hậu của người khác.

Có rất nhiều nguyên nhân khiến cho khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa, ai đúng ai sai bây giờ đã không còn quan trọng nữa, chẳng qua không có duyên với nhau mà thôi.

Bây giờ vị trí thuộc về nàng trong lòng hắn đã càng lúc càng mờ nhạt, nàng thì thậm chí còn chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần.

Hoàng đế thu ánh mắt về, lẳng lặng xoay người lại.

“Yên tâm đi, trong kinh còn có ta.”

Lệnh Viên nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cảm kích: “Đại tỷ, cảm ơn tỷ.”

Lệnh Viên hoàn toàn thật lòng cảm kích nữ tử trước mặt. Doãn Duật vốn còn không yên tâm, có được câu nói này của Tô Tố chắc hẳn cũng nhẹ lòng không ít.

Hoàng hậu lại khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa sau lưng bọn họ: “Phiền muội chăm sóc mẹ cho tốt. Từ kinh thành tới đất phong của bọn muội đường sá xa xôi, ta cũng chẳng dễ gì đi thăm mẹ được.”

“Yên tâm.” Ở với nhau lâu như vậy, Lệnh Viên sớm đã coi Tô phu nhân là người thân của mình, không ai lại bỏ mặc người thân không chăm sóc cả.

Xe ngựa đã khởi hành, Tô phu nhân vén rèm xe lên nhìn về phía sau, thấy bóng dáng Hoàng hậu càng lúc càng nhỏ dần. Bà đột nhiên đỏ hoe hai mắt, nắm lấy bàn tay Lệnh Viên hỏi: “Chúng ta chỉ đi một chút rồi sẽ về ngay chứ?”

Đi một chút rồi sẽ về ngay… Ngày đó, nàng đã từng gạt Chiêu Nhi như thế. Hai mắt bất giác đỏ hoe, Lệnh Viên miễn cưỡng cười, nói: “Dạ, đi một chút rồi sẽ về ngay.”

Nàng đã lại nói dối một lần nữa nhưng nơi đáy lòng không hề có gánh nặng như lúc xưa, ngược lại còn đang thêm phần thanh thản.

Thời gian bình lặng trôi qua, thoáng chốc đã lại tới cuối năm, Hoàng đế bày tiệc mời quần thần đến dự.

Trên đài cao, đám vũ nữ múa khúc thái bình, tiếng nhạc vui vang lên réo rắt.

Trong điện, các thần tử vui vẻ uống rượu chuyện trò, Hoàng đế cũng thả mình vào cuộc vui.

Cuối giờ Dậu, bữa tiệc kết thúc, các vị đại thần lần lượt cáo lui rời đi. Bữa tiệc đã tàn bắt đầu được dọn dẹp, buổi đêm cuối năm bình lặng lạ thường, nhưng một phen kinh tâm động phách lại chỉ mới bắt đầu xảy đến.

Hoàng đế sớm đã có lời giữ Ký An Vương gia ở lại.

Tả hữu đều lui ra hết, trong tòa đại điện trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ. Ký An Vương gia vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, điềm đạm cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng có gì muốn nói với thần sao?”

Hoàng đế đưa mắt nhìn ông chăm chú. Lai lịch của ngôi mộ đó hắn đã phái người đi tra xét rất lâu rồi, đến tận bây giờ vẫn không có kết quả. Hắn không muốn vòng vo thêm nữa, đưa mắt nhìn đăm đăm vào ông lão phía dưới, trầm giọng hỏi: “Trẫm muốn biết người vô danh mà Doãn Duật đi bái tế ở ngoài thành rốt cuộc là ai?”

Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt Ký An Vương gia biến đổi hẳn. Ông nhìn nam tử phía trên bằng ánh mắt khó tin, không ngờ được hắn lại đột nhiên hỏi tới chuyện Doãn Duật đi tế bái Lương Vương… Hoàng thượng vẫn luôn giám sát Doãn Duật sao? Lòng bàn tay rỉ ra đầy mồ hôi lạnh nhưng Ký An Vương gia vẫn bình tĩnh trả lời: “Thần không biết Hoàng thượng đang nói gì.”

“Không biết sao?” Hắn khẽ cười, cất tiếng: “Ở đất kinh thành này, nếu để trẫm tự mình điều tra được chỉ e sẽ không hay chút nào, Ký An Vương gia cứ nên nói ra thì hơn.”

Ký An Vương gia im lặng không nói gì. Trong thời gian ngắn, hắn chắc chắn không thể điều tra ra được, nhưng về lâu về dài thực khó biết thế nào, thậm chí hắn còn có thể dùng ông và Vương phi để uy hiếp, đến lúc đó chỉ e Quân Nhi sẽ thỏa hiệp. Thì ra Hoàng thượng giữ bọn họ lại là còn chuẩn bị một thủ đoạn thế này, may mà hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của Quân Nhi.

Sắc mặt vốn căng cứng của Ký An Vương gia thoáng buông lỏng, bên khóe miệng cũng dần dần xuất hiện nét cười.

Đầu năm mới, khắp nước Di phủ tuyết trắng phau, mấy ả a hoàn đang tụ tập trong sân nghịch tuyết. Chợt nghe từ bên ngoài vọng vào những tiếng vó ngựa dồn dập, đám a hoàn bèn vội vã ngoảnh đầu nhìn lại.

Người tới mặc một bộ đồ vải màu xám, vội vã cất bước đi vào, để lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân rất rõ.

Trong phòng vọng ra tiếng đồ sứ vỡ vụn khiến mấy ả thị nữ đi ngang qua đều sợ đến giật nẩy mình.

Sùng Kinh truyền tới tin tức, Ký An Vương gia và Vương phi đồng thời mắc phải bệnh hiểm nghèo, đều đã rời xa nhân thế.

Lệnh Viên khi biết được tin tức này cũng toàn thân chấn động, chiếc khăn lụa trong tay bất giác rơi xuống đất. Khi bọn họ rời kinh, Ký An Vương gia và Vương phi đều vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ mới chưa qua bao lâu mà đã nói là cả hai đồng thời mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, ai có thể tin được!

“Ta phải về kinh!”

Lệnh Viên vội đưa tay kéo bóng người đang nôn nóng cất bước ra ngoài đó lại, cau mày nói: “Về rồi thì sao? Hắn đã cho hỏa táng thi thể của phụ thân và mẹ, gửi tro cốt đến nước Di, vậy tức là không muốn để huynh về kinh! Huynh không được tuyên triệu mà tự tiện trở về, đó là tội lớn!”

Trong đáy mắt y bùng lên một nỗi bi thương và căm phẫn tột cùng: “Là hắn ép chết bọn họ!”

Sắc mặt ảm đạm hẳn đi, Lệnh Viên chẳng thể nói được một câu nào. Thực ra, ngay từ lúc Ký An Vương gia gọi nàng tới nói với nàng những lời đó, nàng sớm đã phát giác ra một số điều rồi. Hoàng đế nhất định đã nảy lòng nghi ngờ nhưng còn chưa có chứng cứ, Ký An Vương gia không muốn cho hắn cơ hội nên mới lựa chọn cái chết.

Sau này thì sao?

Sau này sự việc chẳng lẽ cứ dây dưa mãi hay sao?

Nàng đã hứa với Tô Tố rằng khi Tô Tố còn sống sẽ không xảy ra chuyện giết chóc nữa, Doãn Duật cũng đồng ý với Dận Vương sẽ không nhòm ngó ngai vàng nhưng Tân hoàng lại ép bọn họ không còn con đường nào khác!

Phản kích!

Bọn họ có thực lực đó sao?

Lệnh Viên thoáng ngẩn người, ba chữ “Diêu Hành Niên” bất giác lại lóe lên trong đầu. Ký An Vương gia nói đó là một người không cam tâm với hiện trạng, sau này ắt sẽ làm được việc lớn. Nhưng bây giờ Diêu Hành Niên chẳng qua mới chỉ là một phó tướng nhỏ nhoi, còn xa mới đủ sức kháng cự lại Hoàng đế. Hơn nữa, cũng còn cần y đồng ý mới được.

“Ẩn mình.” Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào cặp mắt căm phẫn của Doãn Duật, dùng giọng kiên định nói.

Nàng sẽ không để Hạ Hầu vương phủ phải sống trong cảnh lo lắng nữa, sẽ không để hậu nhân của bọn họ phải gặp nguy hiểm nữa, nàng cần lặng lẽ chờ đợi một cơ hội.

Nước Di bây giờ cách Sùng Kinh cả ngàn dặm xa xôi, núi cao Hoàng đế xa, muốn làm việc gì cũng rất dễ dàng.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Ba tháng sau, trong cung truyền ra tin tức Mục Chiêu nghi có thai. Hoàng đế cả mừng, mấy ngày sau liền tấn phong nàng ta làm Mục phi, ban thưởng vô số thứ, dặn nàng ta chú ý dưỡng thai. Đến tháng Mười, Mục phi sinh hạ một vị công chúa, cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế Đại Việt, được ban tên là Chiêu Dương, ngụ ý rằng đứa bé đẹp như ánh dương buổi sớm, hào quang tỏa khắp bốn phương.

Trong bữa tiệc đầu tháng của tiểu công chúa, Hoàng hậu đột nhiên cảm thấy không khỏe, ngự y sau khi bắt mạch kiểm tra thì cả mừng, nói rằng Hoàng hậu cũng đã có thai được hơn hai tháng. Hoàng đế hay tin lại càng mừng rỡ tột cùng. Từ sau lần sảy thai trước, phượng thể của Hoàng hậu vẫn luôn không được tốt lắm, sau đó lại xảy ra việc vợ chồng Ký An Vương gia đồng thời qua đời, nàng lại càng thêm ưu tư lo lắng. Các ngự y nghĩ đủ mọi cách cho Hoàng hậu điều dưỡng nhưng vẫn không cách nào trừ bỏ được hết tâm bệnh của Hoàng hậu.

Năm sau, Hoàng hậu hạ sinh được Hoàng trưởng tử. Chỉ nửa năm sau đó, từ nước Di truyền tới tin tức Di Vương vừa có quý tử.

“Vậy sao?” Hoàng đế cẩn thận giao Hoàng trưởng tử trong tay cho nhũ mẫu, sau đó liền xoay người đi ra ngoài. Gã thị về vội vã đi theo, thấp giọng thưa: “Thưa vâng, Di Vương hậu đã chiếm con trai của Dụ phi về làm của mình.”

Bên tai Hoàng đế lại vang lên những lời mà Lệnh Viên đã nói với mình trước mộ Thiếu đế Bắc Hán năm xưa… Ta không giết được ngươi nhưng ngươi cũng không xứng làm cha của con ta, ta cũng quyết sẽ không sinh con cho ngươi!

Bây giờ, nàng chiếm lấy con trai của Dụ phi, so với việc sinh con cho Doãn Duật lại càng khiến Hoàng đế cảm thấy bi ai hơn. Nàng muốn có đứa trẻ đó, chứng tỏ rằng nàng bằng lòng đi tranh giành sự sủng ái, chỉ bởi vì Doãn Duật. Sắc mặt Hoàng đế lạnh lẽo hẳn đi, sau đó, lại chậm rãi nở một nụ cười.

Vở kịch chiếm con tranh sủng diễn ra ở nước Di mặt khác lại nói với hắn rằng, thiên hạ đã thái bình. Có thời gian tranh sủng, vậy sẽ không còn thời gian mà để ý tới Sùng Kinh nữa.

Thời gian trôi đi, không có ai là vĩnh viễn không thay đổi.

“Nương nương, tại sao người lại đem tặng tiểu chủ nhân cho Vương hậu nương nương?” Ả thị nữ hỏi với giọng không cam tâm.

Cặp đồng tử bất giác co rút lại, Dương Dĩnh thấp giọng quát: “Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa!”

Nàng vốn cho rằng có đứa con rồi thì sau này coi như có được chỗ dựa cả đời, nào ngờ bụng của Vương hậu mãi vẫn không thấy lớn lên. Có một lần nàng vô ý nghe thấy Di Vương và đại phu nói chuyện trong phòng, loáng thoáng biết được Vương hậu trước đây đã từng bị thương tới thai khí, không dễ mang thai… Vương hậu bị thương tới thai khí từ khi nào? Dương Dĩnh không biết, và đây cũng không phải là chuyện mà nàng có thể hỏi tới.

Người ngoài đều cho rằng nàng nhận được hết sự sủng ái của Di Vương cho nên mới sinh hạ được trưởng tử trước Vương hậu một bước, nhưng sự thực là như thế nào chỉ có bản thân nàng biết rõ. Huống chi, đứa con này còn là kết quả của cuộc giao dịch giữa Di Vương và nàng. Đứa bé đi theo nàng không bằng đi theo Vương hậu, không ai hiểu điều này hơn nàng.

Sau này con trai của nàng nhất định sẽ là Thế tử, tất cả mọi thứ của nhà họ Hạ Hầu đều sẽ thuộc về nó. Nhưng nếu đi theo một người mẹ không được sủng ái như nàng, kết cục của đứa bé hẳn cũng sẽ là không đắc sủng.

Đứa bé mũm mĩm trước mắt khẽ khóc một tiếng, Lệnh Viên vội khom người xuống bế nó vào lòng. Thân thể mềm mại của đứa bé dán sát vào ngực nàng, đó là một thứ cảm giác khó có thể dùng lời miêu tả được. Nàng đã từng có Chiêu Nhi, cũng từng bế, từng hôn thằng bé, vậy nhưng khi đó lại chẳng hề hay biết rằng thằng bé chính là con của mình.

Nàng vốn cho rằng kiếp này mình sẽ không bao giờ được trải nghiệm cảm giác làm mẹ nữa, nhưng Doãn Duật lại nhất quyết giao đứa bé cho nàng nuôi.

Lệnh Viên hiểu được nỗi khổ tâm của Dương Dĩnh, cũng biết một khi tin tức này truyền tới Sùng Kinh, Hoàng đế sẽ có suy nghĩ như thế nào. Hơn nữa, tận đáy lòng nàng cũng thích trẻ con.

Doãn Duật đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, trái tim không khỏi trào lên cảm giác xót xa. Y bước lên phía trước, vòng tay ôm lấy bờ vai thon của Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Nàng sẽ có đứa con của mình. Ta sẽ tìm đại phu chữa trị cho nàng.”

Lệnh Viên thoáng ngẩn người, sau đó bèn cười gượng nói: “Không sao đâu, con của huynh cũng chính là con của muội.” Năm đó khi nàng sinh Chiêu Nhi đã xảy ra việc gì, đến bây giờ nàng vẫn không nhớ được. Có lẽ, không nhớ được cũng là chuyện tốt.

“Kiều Nhi…”

Nàng ngoảnh đầu lại nhìn y, nói: “Phụ thân không muốn dòng họ Hạ Hầu tiếp tục nhân đinh đơn bạc.” Đây cũng là lời tự đáy lòng nàng, không có một chút ghen tị nào. Hơn nữa, nàng tin rằng nàng nhất định sẽ không thất bại như Tiêu Hậu. Nàng sẽ khiến cho người trong thiên hạ biết được, trong gia đình vương công quý tộc cũng thật sự có cảnh huynh đệ tương thân.

Mười năm dài đằng đẵng trôi qua, Hoàng đế rốt cuộc đã triệt bỏ sự giám sát đối với nước Di.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx