sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đệ nhất mỹ nhân - Chương 1 - Phần 2

Nữ tử đó đứng nghiêng nghiêng, thân hình thướt tha yểu điệu, chiếc mặt nạ trên mặt đã che chắn toàn bộ dung nhan, một chiếc lông đuôi chim Khổng Tước vừa khéo thò ra, thấp thoáng để lộ hàng lông mày được tô vẽ cẩn thận phía sau mặt nạ. Tóc mây vấn cao, dưới ánh đèn lồng lung linh rực rỡ sắc màu, nàng duyên dáng yêu kiều như đứng giữa muôn vàn quang ảnh, chỉ với thân hình nghiêng nghiêng ấy không thể tả hết được vẻ mềm mại uyển chuyển của nàng, thực giống như một thiếu nữ trong tranh vậy.

Đây là Hướng Uyển Ngọc ư? Độc Cô Đạc không có cách nào xác nhận, tuy hai nhà xưa nay thường hay qua lại, nhưng nữ tử chưa xuất giá luôn ở trong khuê phòng, hắn tuy đã từng gặp Hướng Uyển Ngọc, nhưng cũng không quen thuộc lắm, chỉ dựa vào hình dáng thì thật không thể nào phân biệt được.

Nữ tử đó khẽ ngẩng đầu nhìn đèn lồng, rồi nói lưu loát như nước chảy mây trôi: “Thâu lương hoán trụ, là Mộc Tặc; lão mưu thâm toán, là Thương Thuật; thiên nữ tán hoa, là Giáng Hương; Chiếu Quân xuất tắc, là vương bất lưu hành…”

Tiểu nhị vừa kinh ngạc vừa tán thán: “Ai da! Ai da! Không được rồi, xem ra hôm nay tiểu thư định giải hết năm mươi câu đố đèn sao?”

Chén rượu trong tay Mộ Chiêu Luật bất giác đặt xuống.

Nhạc Lỗi cười nói: “Hầu gia, không phải ngài nói Hướng tiểu thư tài học chẳng đến đâu sao? Đáp án ở đây đều là dược liệu, người bình thường vị tất đã giải ra được, phải chăng là dò la sai rồi?”

Độc Cô Đạc ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào thân hình yêu kiều đó, lẩm bẩm: “Chả lẽ sai ư?”

Mộ Chiêu Luật mỉm cười: “Ta thấy không hẳn là vậy.”

Độc Cô Đạc quay lại, ánh mắt sáng quắc: “Vương gia có kiến giải khác sao?”

Mộ Chiêu Luật lắc lắc ly rượu trong tay, “Bản vương chẳng qua cảm thấy việc đêm nay có sự trùng hợp ngẫu nhiên quá mà thôi. Tại sao lần nào chúng ta đến đây uống rượu cũng đều gặp Hướng tiểu thư giải đố đèn, mà lần nào cũng dẫn theo một tên quản gia dễ gây chú ý như vậy? Những người khác đều đeo mặt nạ, chỉ có y để lộ rõ gương mặt của người Hồ. Thông thường mà nói, sự việc nào trùng hợp ngẫu nhiên quá, thì đều đáng nghi ngờ cả.”

Độc Cô Đạc nói: “Mặt hắn to thế, chẳng có cái mặt nạ nào đủ lớn để đeo vừa cả.”

Nhạc Lỗi không nhịn được cười vui vẻ, rồi ngừng lại nói: “Chẳng lẽ đây là một vở tuồng được Vãn Hà lầu và Hướng gia sắp đặt trước để cùng nhau diễn trò? Tất cả đáp án cô ta đều đã biết.”

Mộ Chiêu Luật lắc đầu, “Vãn Hà lầu đưa ra đố đèn là việc sớm đã được chuẩn bị trước, còn chúng ta đến đây uống rượu lại là nhã hứng nhất thời, biết được hướng đi của Tiết Nhị chẳng qua cũng chỉ là mấy người trong Hầu phủ thôi.”

Độc Cô Đạc hỏi: “Vậy, ý của Vương gia là?”

Mộ Chiêu Luật mỉm cười không nói.

Nhạc Lỗi thân là Tả Vệ Tướng Quân quân cấm vệ, tất nhiên nhạy bén và cảnh giác hơn người thường, lập tức hỏi lại: “Ý vương gia muốn nói, nữ tử này có thể không phải là Hướng Uyển Ngọc?”

Mộ Chiêu Luật khoanh tay cười nhạt, “Bản vương chẳng nói gì hết.”

“Binh pháp hữu vân[3],” lời còn chưa dứt, Độc Cô Đạc đã vỗ vai Nhạc Lỗi, “Đi dùng binh pháp của ngươi đi, ngươi thân thủ khá, hãy gỡ mặt nạ của cô ta xuống, xem xem có phải là Hướng Uyển Ngọc hay không?”

[13] Binh pháp hữu vân: Ý nói phép dùng binh phải linh hoạt, yếm trá.

Nhạc Lỗi cười: “Để cô ta mắng bản mỗ là kẻ háo sắc hay sao?”

Độc Cô Đạc nói: “Ngươi đeo mặt nạ, Hướng tiểu thư cũng không biết ngươi là ai, sợ gì chứ!”

Nhạc Lỗi hai tay buông thõng, “Ta không biết mặt tiểu thư nhà Hướng gia, cho dù có gỡ mặt nạ của nàng ta xuống, cũng không biết đó có phải người thật hay không.”

Độc Cô Đạc nói: “Ta xuống lầu trước, đứng ở góc đường đối diện xem.” Vừa nói vừa cầm chiếc mặt nạ Thần Nông[14] đeo lên che kín khuôn mặt, bước nhanh xuống lầu.

[14] Thần Nông: Còn được gọi là Viêm Đế, một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa.

Nhạc Lỗi vừa cười vừa thở dài, đành phải đeo chiếc mặt nạ Hàn Bạt[15] lên, cũng đi theo xuống lầu.

[15] Hàn Bạt: Quái vật trong truyền thuyết chuyên gây hạn hán.

Mộ Chiêu Luật lại lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh yểu điệu dưới kia.

Cung Khanh giải liền một mạch ba mươi sáu câu đố, cả hai tiểu nhị của quán đứng bên cạnh nàng hô hào cổ vũ, vừa kinh ngạc vừa bội phục, thu hút không ít người tới vây xem.

“Ai da, vị tiểu thư này đúng là thông minh hơn người, có những dược liệu mà tôi chưa từng được nghe qua.”

“Nàng ấy là tiểu thư của phủ An Quốc công, tất nhiên thông minh hơn người.”

“Sao ngươi biết đó là tiểu thư của phủ An Quốc công?”

“Ngươi không thấy tên người Hồ đó sao? Đó là quản gia của phủ An Quốc công, tên là Hướng Đại Trụ.”

“Ôi, cái tên này quả thực chính xác.”

Cung Khanh giải đến câu đố thứ bốn mươi chín thì phía sau nàng càng náo nhiệt hơn, tiểu nhị của quán cũng nhảy nhót không ngừng, chỉ chờ nàng giải được câu đố thứ năm mươi, thì có thể mời nàng bước xuống lầu nhập tiệc.

Cung Khanh đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu nở nụ cười xinh đẹp nói với tên tiểu nhị: “Ta không giải nữa.”

Hai tên tiểu nhị hốt hoảng nói: “Tiểu thư giải tiếp câu nữa đi, bản quán sẽ tặng nàng một bàn tửu yến.”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ còn một câu nữa thôi, bỏ qua thì thật đáng tiếc.”

Hướng Đại Trụ nói lớn: “Tiểu thư nhà ta đâu có xa lạ gì với tửu yến của quán các ngươi, chẳng qua là đến đây chơi đùa vui vẻ thôi.”

Cung Khanh mỉm cười quay người lại, ánh mắt chạm phải gì đó khiến nàng thoáng chút ngẩn ngơ.

Trong đám người đứng phía sau có một hán tử vóc dáng cao cao, đeo một chiếc mặt nạ trừ tà mà nếu thoáng nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng ánh mắt phía sau mặt nạ, giống như hàn tinh, dường như đến cả tầng mây rất xa kia cũng không thể nào che phủ được. Ánh nhìn của nàng giống như bị đôi mắt đó thu hút, trong lòng thoáng chốc chùng xuống.

Bước chân của nàng dừng lại trong giây lát, Nhạc Lỗi vờ như vô ý bước tới phía sau nàng, nhẹ nhàng đưa tay lên, ra vẻ chỉnh lại phát quan[16], chẳng ai có thể nhìn ra làm thế nào mà y lại có thể tháo nút sợi dây đeo mặt nạ phía sau gáy nàng.

[16] Phát quan: Như một dạng mũ nhưng chỉ chụp lên búi tóc, có hoặc không có trâm cài, thời xưa chỉ có người quyền quý mới đội phát quan.

Cung Khanh chỉ cảm thấy mặt nạ chợt lỏng ra, bèn vội vàng đưa tay lên đỡ.

May mà động tác của nàng đủ nhanh, mặt nạ chỉ tuột đến sống mũi.

Nhạc Lỗi chỉ thấy được đôi mắt.

Y xuất thân võ tướng, nhưng lại thuộc làu thi thư, tài văn hơn người, chỉ đáng tiếc trong tích tắc ấy, y lại không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để miêu tả được đôi mắt đó.

Chỉ là một đôi mắt nhưng dường như cũng đủ làm người khác phải một đời đắm đuối.

Cung Khanh không hề biết tại sao mặt nạ của nàng lại bị tuột ra, nhưng người đeo mặt nạ trừ tà kia lại thấy rất rõ ràng.

Hóa ra là nàng, hắn chắp tay mỉm cười, bước ra khỏi đám đông.

Cung Khanh đỡ lấy mặt nạ, nói với Lam Nguyệt: “Dây tuột rồi, mau buộc lại.”

Lam Nguyệt vội vàng thắt chặt dây mặt nạ cho Cung Khanh, để khỏi rơi ra, nàng buộc thêm một gút thắt.

Đúng lúc đó, trước mặt có một hán tử đeo mặt nạ Thần Nông đi tới, chắp tay thi lễ: “Tại hạ đường đột, dám hỏi vị tiểu thư đây có phải là tiểu thư Uyển Ngọc của phủ An Quốc công hay không?”

Vừa nãy chỉ kịp nhìn thoáng qua, nên Độc Cô Đạc cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của Cung Khanh, hắn nóng lòng bước tới định hỏi trực tiếp.

Cung Khanh thầm kêu không xong rồi, nhưng may thay Hướng Đại Trụ nhanh trí, ngăn Độc Cô Đạc nói: “Tiểu thư mau về thôi, kẻo phu nhân lại mong.”

Dù sao thì Độc Cô Đạc cũng đeo mặt nạ, lại không tự báo danh tính. Hướng Đại Trụ đương nhiên không hề biết hắn là ai, kiên quyết chặn lại. Cung Khanh nhân cơ hội cất bước bỏ đi, đương nhiên cũng không biết hán tử đó là ai.

Lam Nguyệt nhỏ giọng trách Thanh Hoa, “Ngươi buộc dây thế nào vậy? May mà tiểu thư nhanh tay chặn được mặt nạ, nếu lỡ chẳng may bị tiểu Hầu gia nhìn thấy thì uổng phí phu nhân một phen dụng công sắp đặt. Thật là nguy hiểm.”

Độc Cô Đạc không thể làm gì hơn là cùng trở lại Vãn Hà lầu với Nhạc Lỗi.

Mộ Chiêu Luật cười hỏi: “Đã nhìn ra chưa?”

Độc Cô Đạc hậm hực nói: “Nàng ta phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, đưa tay lên đỡ lấy mặt nạ, chỉ để lộ ra đôi mắt.”

“Một đôi mắt vẫn chưa đủ ư?”

“Chỉ dựa vào đôi mắt lẽ nào có thể nhận ra một người?”

Mộ Chiêu Luật cười cười, “Nhìn người vốn là nhìn đôi mắt, phải vậy không Nhạc tướng quân?”

Nhạc Lỗi thoáng chút hoảng hốt, tâm trí chợt hiện lên đôi mắt đó. Thế gian không thể lại có thêm một đôi mắt giống như vậy được, nếu như y nhìn lại lần nữa, nhất định sẽ nhận ra.

Mộ Chiêu Luật cầm chiếc mặt nạ trừ tà trên bàn lên, “Bản vương xuống dưới đi dạo, các ngươi cứ tùy ý.”

Cung Khanh trở về Đăng Nguyệt lầu, Hàn thị vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Thanh Hoa cười nói: “Tiểu thư tài năng xuất chúng, một mạch giải hết bốn mươi chín câu đố.”

Lam Nguyệt cũng nói: “Nô tỳ lén nhìn thấy, người ở mấy nhã gian trên lầu dường như đều thò đầu ra xem đó.”

Hàn thị cười tủm tỉm nói: “Thật tốt quá, Hầu gia có thể đã nhìn thấy chăng?”

Lam Nguyệt trả lời: “Hầu gia chẳng biết từ lúc nào đã xuống dưới lầu, lại còn ngăn cản tiểu thư.”

Hàn thị lấy làm kinh hãi, “Sau đó thì sao?”

“Tiểu thư không lên tiếng trả lời, đưa nô tỳ đi luôn, Hướng quản gia cũng ngăn ngài ấy lại.”

Hàn thị buông tiếng thở dài.

Cung phu nhân không nhịn được cười nói: “Lá gan Độc Cô Đạc quả nhiên không nhỏ, làm gì có thứ đạo lí chặn đường nhi nữ người ta giữa đường giữa phố. Hắn bị người ta coi là kẻ háo sắc rồi đánh cho cũng là đáng đời.”

Hàn thị cười nói: “Gia thế hắn như vậy, đương nhiên hành vi cũng đặc biệt hơn người khác.”

Cung phu nhân che miệng cười: “Gia thế tốt, dung mạo cũng anh tuấn.”

“Ta với huynh trưởng muội đều rất hài lòng.”

Cung phu nhân hỏi: “Vậy Uyển Ngọc thấy thế nào?”

Hướng Uyển Ngọc cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm, chẳng như những cô gái bình thường khi nghe thấy chủ đề này đều để lộ vẻ vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Cung Khanh thầm nghĩ, tại sao trông sắc mặt tỷ ấy lại như chẳng có chút vui vẻ gì khi được gả vào Hầu phủ? Hao tâm tốn sức để Độc Cô Đạc nhìn tỷ ấy bằng con mắt khác, lẽ nào chỉ là chủ ý của cữu mẫu?

Hàn thị nói: “Khanh nhi, con với Uyển Ngọc vào trong thay y phục, đề phòng vạn nhất.”

Cung Khanh lại nghĩ thầm: Lần này cữu mẫu vạch kế hoạch thật chu toàn. Chả trách cố tình đặt trước nhã gian lớn nhất Đăng Nguyệt lầu này, bên trong còn có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, hóa ra là cho hai người hoán đổi trang phục.

Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc bước vào gian phòng nhỏ bên trong, Thanh Hoa và Vân Diệp cũng theo vào giúp.

Hướng Uyển Ngọc gượng gạo nói tiếng đa tạ, nhưng nghe ra chẳng có lấy một chút thành ý nào.

Cung Khanh cũng không tính toán với nàng ấy, dịu dàng cười nói: “Tỷ tỷ phúc khí thật tốt.”

Hướng Uyển Ngọc chua chát trả lời: “Gả vào Hầu phủ là tốt sao? So với muội, ta còn kém xa lắm.”

Hôn sự của mình còn chưa đâu vào đâu, sao tỷ ấy lại nói như vậy? Cung Khanh không khỏi hiếu kỳ liền lên tiếng: “Tỷ tỷ sao lại nói những lời như vậy?”

“Muội cũng đã đến tuổi cập kê[17], nhưng lại trì hoãn chưa định hôn sự, lẽ nào không phải vì năm sau sẽ tuyển chọn Thái tử phi?”

[17] Cập kê: Xưa nhi nữ đến tuổi lấy chồng thì được cài trâm, gọi là cập kê.

Cung Khanh ngẩn ra: “Tỷ nghe được từ đâu vậy?”

“Mọi người đều truyền nhau như vậy. Gả vào hoàng thất mới là điều mong ước nhất của nữ nhi trong thiên hạ, huống hồ tài mạo của Thái tử đương triều không ai bì kịp, thật là xứng đôi với muội đó.”

Trong khẩu khí của Hướng Uyển Ngọc thấy rõ lòng ghen tuông càng lúc càng trở nên sôi sục. Cung Khanh kinh sợ, chẳng lẽ tỷ ấy muốn sang năm tham gia tuyển phi, cữu mẫu không đồng ý, vì vậy vội vàng định hôn sự với Hầu phủ cho yên chuyện?

Cái việc ghen tuông này thật đúng là chẳng hiểu ra sao cả.

Cung Khanh cười cười: “Muội vẫn chưa định hôn sự là bởi mẫu thân muốn chờ khoa thi đình[18] năm nay.”

[18] Thi đình: Kỳ thi cuối cùng ở cung đình do nhà vua chủ trì.

Ba năm một lần thi đình, Tuyên Văn đế sẽ mở tiệc Quỳnh Lâm ban ân cho tiến sĩ tân khoa ở Huệ Hòa uyển. Trong kinh thành tất cả các quan từ thất phẩm trở lên đều có thể dự yến, tứ phẩm trở lên có thể dẫn theo gia quyến, phải nói đây là một sự kiện trọng đại ba năm mới có một lần của kinh thành.

Tuyên Văn đế là một vị vua nổi tiếng giàu lòng nhân ái, cũng là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, tổ chức Quỳnh Lâm yến giống như một nơi gặp gỡ những người thân cận, mỗi lần tác thành không ít nhân duyên, Cung phu nhân cũng là một người được tác thành như vậy.

Cung phu nhân hồi đó là một thục nữ kiều diễm yểu điệu có cốt cách của bậc nữ vương, từ thân phận của cô mẫu[19] Hướng Thái phi, bà đã đúc kết ra rằng hạnh phúc đích thực nhất của một nữ nhân không phải là cùng chia sẻ người đàn ông tôn quý nhất trên thế gian với người khác, mà chính là một mình độc chiếm người đàn ông mình yêu thương.

[19] Cô mẫu: Cô, bác (Chị em gái của phụ thân).

Cho nên năm đó một khuê nữ như bà mặc dù có rất nhiều sự lựa chọn tốt, nhưng lại toàn tâm toàn ý muốn gả cho một người đàn ông có xuất thân thấp hơn mình, để cả đời hạnh phúc chiếm giữ, bắt nạt phu quân, có cho phu quân của bà cũng không dám nạp thiếp thêm nữa. Thế là quan trạng nguyên Cung Cẩm Lan năm thứ ba niên hiệu Khánh Phong, đã bị tiểu thư Hướng Thanh Thư của phủ Quốc công đánh bại quần địch, một tay chiếm lấy.

Hướng Thanh Thư trở thành Cung phu nhân, bà muốn hạnh phúc mà mình có được, thêm lần nữa lặp lại với nhi nữ của mình, cho nên không mấy vội vàng định hôn sự cho nhi nữ, chờ đến sau khoa thi đình năm nay, trong bữa tiệc Quỳnh Lâm bà sẽ chọn một chàng rể phẩm học kiêm ưu, tài mạo song toàn.

Hướng Uyển Ngọc luôn cho rằng Cung Khanh không vội định hôn sự là vì kỳ tuyển chọn Thái tử phi năm sau, cho nên trong lòng vẫn luôn chua chát đố kị, hôm nay biết được chân tướng, trong lòng đã thư thái hơn đôi chút. Biểu muội đang ở trước mặt đây được người ta tôn xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhìn cũng thuận mắt rất nhiều.

Nàng ta cười gượng: “Không ngờ cô cô lại có dự định như vậy, ta còn tưởng muội muốn được gả vào Đông cung năm sau chứ!”

Cung Khanh liền nói: “Không phải, muội tuyệt đối không phải như vậy.”

Thật không? Trong nhã gian bên cạnh, một hán tử mỉm cười trong im lặng, gỡ bỏ mặt nạ trừ tà trên mặt xuống, đặt lên bàn.

Hướng Uyển Ngọc từ lâu vẫn thầm ham muốn ngôi vị Thái tử phi, luôn coi Cung Khanh là đối thủ tiềm ẩn lớn nhất của mình, giờ nhìn thấy nàng vốn không có ý tranh giành, nên bỗng chốc từ bỏ sự đề phòng.

Nàng ta tiến lại gần Cung Khanh, nói nhỏ: “Nếu muội muội đã không có ý gả vào Đông cung thì ta sẽ tiết lộ cho muội một bí mật.”

“Xin tỷ tỷ cứ nói!”

“Hoàng hậu định chọn các thiếu nữ chưa thành thân có gia thế tốt, dung mạo xinh đẹp vào cung cùng công chúa đón lễ hội hoa.”

Cung Khanh vừa nghe đã cảm thấy đây chỉ là một chiêu bài, vì lễ hội hoa năm nào chẳng tổ chức, vậy sao chỉ có năm nay phải chọn thiếu nữ đón lễ hội cùng công chúa? Hơn nữa lại còn cần phải là cô nương chưa chồng có gia thế tốt, dung mạo xinh đẹp?

Quả nhiên, Hướng Uyển Ngọc nói tiếp: “Thực ra Hoàng hậu có ý muốn chọn Thái tử phi. Việc này là do Triệu Quốc phu nhân tiết lộ với mẫu thân tỷ. Nếu muội không muốn gả vào Đông cung thì tốt nhất đừng tham gia tuyển chọn.”

“Đa tạ tỷ tỷ cho biết.”

“Hoặc là muội nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự, hoặc là tìm lý do gì đó để tránh chuyện này đi.”

Cung Khanh mỉm cười hóm hỉnh: “Đa tạ tỷ tỷ đã chỉ bảo. Muội dự định từ ngày mai cáo bệnh nằm nhà.”

Nàng vốn chẳng có tâm nguyện tham gia tuyển chọn Thái tử phi, lại càng không muốn cùng công chúa đón lễ hội. Nghe nói Cửu Công chúa độc nhất của Tuyên Văn đế thực sự là một người ghê gớm.

Chữ “Cửu” trong tên của công chúa không có nghĩa là đứng thứ chín, nàng ta là nhi nữ duy nhất của Tuyên Văn đế, còn tại sao lại gọi là Cửu Công chúa thì trong việc đặt tên này hàm chứa một câu chuyện.

Năm đó, sau khi Độc Cô Hoàng hậu sinh ra thái tử Mộ Trầm Hoằng, liền sinh tiếp ba vị công chúa, nhưng đều chết yểu. Giám Chính của Tư Thiên Giám là Thuần Vu Thiên Mục vốn tinh thông tướng số, nói Độc Cô Hoàng hậu phạm vào sao Cửu Nữ, phải sinh liền chín nhi nữ. Để giải trừ điều này, khi nào Hoàng hậu hạ sinh nhi nữ phải lấy tên là Cửu, hàm ý là đã sinh được chín người con gái.

Quả nhiên, không lâu sau Độc Cô Hoàng hậu lại sinh được một công chúa, bèn lấy tên là Cửu. Điều này cũng thật kỳ lạ, kể từ đó, Hoàng hậu không sinh con gái nữa, nhưng cũng không sinh thêm con trai, mà chỉ có một nam một nữ. Vị Cửu Công chúa này được Hoàng đế, Hoàng hậu coi như viên ngọc quý, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Thế nên, tính cách của nàng ta rất khác thường, tâm tính cũng chẳng giống ai.

Sau vài lần gặp gỡ, đối với Cửu Công chúa, Cung Khanh chỉ có một câu đúc kết: Kính nhi viễn chi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx