sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đệ nhất mỹ nhân - Chương 1 - Phần 5

Cung Khanh là người thông minh, từ trên đu bước xuống hỏi: “Ngươi nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân bảo em gọi tiểu thư về phòng nằm, Thái y viện trong cung cử người đến, nghe nói là Định Viễn Hầu đặc biệt mời đến khám bệnh cho tiểu thư.”

Chết rồi! Cung Khanh vội vàng kéo váy chạy về phòng.

Nàng vừa mới nằm xuống, buông màn thì nghe tiếng Cung phu nhân đã đến hành lang.

“Làm phiền Tiết thần y từ trong cung đến đây, thật không dám. Tiểu nữ hôm nay uống thuốc, đã đỡ nhiều rồi.”

“Lão phu được Định Viễn Hầu ủy thác không thể không đến, cũng không dám không đến, đã vào phủ rồi vậy để lão phu xem xem.”

Cung phu nhân đành phải muối mặt dẫn Tiết thần y vào khuê phòng của Cung Khanh.

“Nhi nữ, đây là Tiết thần y trong cung.”

Cung Khanh từ trong màn có sức mà không có lực đưa tay ra, Tiết thần y lấy một tấm lụa đặt lên tay nàng, treo tơ bắt mạch.

“Mạnh đập hơi nhanh.”

Cung Khanh cười thầm, vừa rồi từ hậu hoa viên vội vàng chạy về, mạch không nhanh mới lạ.

“Tiểu thư không bị bệnh gì nặng, chi cần yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”

Tiết Lâm Phủ kê một đơn thuốc, đưa cho Cung phu nhân: “Nếu tiểu thư uống thuốc này xong vẫn không khỏe, lão phu sẽ đến khám lại.”

Cung Khanh thầm kêu khổ, xem ra không thể giả bệnh được nữa. Sau này nếu mình bảo không khỏe, Độc Cô Đạc lại mời ông ta đến, mình có bệnh hay không, làm sao có thể lừa được Tiết Lâm Phủ, nếu như bị ông ta nói đến tai Độc Cô Đạc thì không hay rồi.

Thế là nàng đành phải “hồi phục.”

Cung phu nhân nói: “Không vội, từ giờ đến lễ hội hoa còn hơn một tháng, nửa tháng nữa là thi đình, trong Quỳnh Lâm yến chúng ta sẽ chọn ra một người rồi lập tức quyết định chuyện hôn sự.”

Trong Quỳnh Lâm yến chọn con rể là chủ ý từ lâu của Cung phu nhân. Cung Khanh cũng không thấy có gì không thỏa đáng, nhưng sau sự việc xảy ra trong tết Thượng Nguyên, Cung Khanh đột nhiên không còn hứng thú với chuyện đó nữa.

Chiếc mặt nạ trừ tà đó đã làm cho nàng bị trúng tà.

Nửa tháng sau, thi đình kết thúc. Tuyên Văn đế chiếu lệ mời quần thần và tân tiến sĩ đến tham dự Huệ Hòa uyển yến để thần tử làm quen với anh tài mới tuyển chọn, đồng thời cũng để quần thần làm quen với đồng liêu sắp cùng làm việc.

Lần đầu tiên Cung Khanh tham dự Quỳnh Lâm yến là từ năm mười tuổi, nên có thể hiểu được bản chất của buổi yến tiệc này.

Đây là nơi để các tân tiến sĩ lựa chọn phe cánh và chiến hữu của mình, cũng là buổi yến tiệc để các thượng quan chiêu dụ người mới, kéo bè kết đảng, đây cũng là cơ hội để các bậc phụ mẫu của giới thượng lưu trong kinh thành có nhi nữ chưa kết hôn kén rể.

Đặc biệt là quan trạng nguyên, nếu như tuổi trẻ chưa vợ, thì sẽ trở thành đối tượng của rất nhiều người. Đối với việc này Cung phu nhân rất có kinh nghiệm. Năm đó tân khoa trạng nguyên Cung Cẩm Lan vô cùng nổi tiếng, bà đã phải đánh bại bao nhiêu tình địch mới có thể độc chiếm đấy thôi.

Cung Cẩm Lan sau khi chuẩn bị sẵn sàng, bèn pha một ấm trà, đợi phu nhân và nhi nữ. Uống hết nửa ấm, Cung phu nhân lúc này mới điệu đà xuất hiện. Bà ăn mặc lộng lẫy, đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn quyến rũ và hấp dẫn như một mỹ nhân vậy.

Cung Cẩm Lan theo kinh nghiệm lập tức trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Cung phu nhân vô cùng hài lòng, bước lên trước dịu dàng nắm lấy tay Cung Cẩm Lan, nũng nịu hỏi: “Phu quân, có phải thiếp vừa già vừa xấu rồi không?”

Thị nữ Vân Thường cúi đầu giả làm bình phong, trong lòng thầm nhủ, đại nhân dám khẳng định thì chết chắc.

“Phu nhân luôn xinh đẹp như hoa.” Thượng thư đại nhân từ lâu đã được tôi luyện vững vàng, mặt không biến sắc rút tay ra hỏi: “Khanh nhi vẫn chưa xong sao?”

Trước đây đều là hai cha con đợi Cung phu nhân.

Cung phu nhân nhịn không nổi bực tức nói: “Bảo nó mặc váy cầu vồng bảy sắc, nó nói quá diễm lệ, bảo nó búi tóc kiểu trụy mã, nó bảo quá phô trương, bảo nó đeo chuông vàng vào chân, mỗi bước kêu tình tang, nó bảo quá đỏm dáng, haiz… Nói qua nói lại, nó làm như thiếp là một bà mẹ thô tục không có thẩm mỹ vậy.” Nói đến đây mắt hạnh của bà đảo ngược, tức giận phì một tiếng: “Thật là, nhi nữ lớn chẳng coi mẹ ra gì.”

“Bảo nó nhanh lên, sắp muộn giờ rồi.”

Cung phu nhân đang dặn dò Vân Hủy đi hối thúc tiểu thư, thì Cung Khanh bước vào.

Cung phu nhân từ sớm đã bảo nàng phải mặc sao cho long lanh diễm lệ. Kết quả vừa nhìn thấy trang phục của nàng liền nhảy dựng lên: “Con cố ý làm mẹ tức điên có phải không, buổi yến tiệc quan trọng như thế, nhi nữ trong kinh thành này ai không muốn bán mạng đi trang điểm chứ!”

“Mẹ, con sợ chết nên không muốn 'bán mạng'.” Cung Khanh bật cười, tiếng cười vừa trong trẻo vừa quyến rũ. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, từ trên xuống dưới không có hoa văn gì, chỉ có một điểm sáng duy nhất là lớp viền dưới chân váy tương đối lớn, có đủ mười sáu nếp gấp. Chiếc váy bình thường thì không nói, nhưng đến cả trang sức cũng cực kỳ đơn giản, trên cổ chỉ đeo một chiếc vòng vàng, bên dưới có một bông hoa mai làm bằng ngọc trắng, dùng lam ngọc điểm xuyết làm nhụy hoa.

Trang phục bình thường, trang sức đơn giản thì ít ra khuôn mặt cũng nên tô vẽ đậm hơn một chút, còn nàng thì sao, chỉ điểm một bông mai xanh ở giữa chân mày.

“Khước hiềm chi phấn ô nhan sắc, đạm tào nga mi triều chí tôn[26]. Con muốn học theo Quách quốc phu nhân hả?”, Cung phu nhân gần đây đang xem dã sử Đường Minh Hoàng, tức quá xuất khẩu thành thơ, cũng coi là có đất dụng võ.

[26] Khước hiềm chi phấn ô nhan sắc, đạm tào nga mi triều chí tôn: Đây là hai câu thơ trong bài thơ thứ hai của “Tập linh đài” đời Đường, là bài thơ châm biếm về mặt chính trị, người bị châm biếm là chị ba của quý phi Dương Ngọc Hoàn - Quách quốc phu nhân, bà không dùng son phấn, tự cho mình có dung mạo đẹp đẽ, thường để mặt mộc đi bái kiến Hoàng đế.

Cung Khanh thân mật nắm tay Cung phu nhân, nũng nịu cười nói: “Mẹ, giờ trên người mẹ có cả mùi thư hương nữa, xuất khẩu thành thơ.”

“Không cần nịnh nọt.” Cung phu nhân trợn mắt, quay người tìm cứu viện: “Lão gia, ông nói nó đi chứ?”

Ai ngờ Cung Cẩm Lan lại lộ vẻ tán dương: “Mặc như vậy rất đẹp.”

“Rất đẹp?” Cung phu nhân không tin vào tai mình, nhìn nhi nữ một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện ra điểm tuyệt diệu của chiếc váy.

Vốn trong nếp gấp của chiếc váy lụa màu vàng nhạt có một lớp sa tanh màu cỏ, bên trên dùng chỉ vàng thêu hoa mai, khi bước nhẹ di chuyển, lớp viền váy mở ra để lộ lớp sa tanh trong nếp gấp, giống như những bông mai bay trên mặt sóng biếc, mềm mại uyển chuyển, cảnh ý tuyệt đẹp.

Nhưng Cung phu nhân vẫn chưa hài lòng, nếu như không đi lại, thì phong cảnh trong nếp gấp, có quỷ mới nhìn thấy. Bà tức giận đi ra cửa, trong tay cầm một chiếc quạt đàn hương, phẩy mạnh như muốn làm cho Cung đại nhân phải hắt xì hơi mới thôi. Để lỡ buổi Quỳnh Lâm yến lần này thì phải đợi ba năm mới đến lần sau, Cung phu nhân cảm thấy nếu nhi nữ mười chín tuổi còn chưa lấy chồng thì đúng là trời sập.

Nghe nói, tân khoa trạng nguyên năm nay là Thẩm Túy Thạch, có tướng mạo của Phan An, có tài hoa của Tống Ngọc. Cung phu nhân là người trọng hình thức, nên nhất quyết không thể để nhi nữ vốn được xưng tụng là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân lấy một người dung mạo tầm thường được, cho nên đối với vị tân khoa trạng nguyên tài mạo song toàn kia có kỳ vọng rất lớn. Bà dự định dùng sự dũng mãnh của năm đó lại một lần nữa “cướp chồng” về cho nhi nữ nhà mình.

Sau khi lên xe ngựa, Cung phu nhân hỏi chồng: “Thẩm Túy Thạch có thật là tuấn tú như mọi người truyền tụng không?”

Cung Cẩm Lan đáp: “Đúng là dung mạo anh tuấn, tài hoa tuyệt đỉnh.”

Cung phu nhân nghe vậy vui mừng khấp khởi nhìn nhi nữ mỉm cười.

Cung Khanh khe khẽ cúi đầu, trong lòng lại không ngừng hiện ra một hình bóng khác.

Cung Cẩm Lan nhìn phu nhân nói: “Thái tử còn chưa kết hôn, năm sau tuyển phi.”

Cung phu nhân vừa nghe liền nhảy dựng lên: “Thiếp không muốn Khanh nhi làm Thái tử phi gì hết. Sau này hắn lên ngôi Hoàng đế, hậu cung có vô vàn cung nữ. Thiếp không muốn Khanh nhi phải chia sẻ phu quân cùng người khác, cho dù đấy là Hoàng đế đi nữa.”

Hướng Thái phi là cô mẫu của Cung phu nhân nên bà biết rõ máu và nước mắt đằng sau sự vinh hoa của hoàng thất. Vì thế từ nhỏ bà đã là người thông minh thực tế, biết hạnh phúc như thế nào mới là thực chất nhất. Hơn nữa, xuất thân của nhi nữ đã không cần phải lợi dụng quyền thế của nhà chồng để vin theo mình rồng nép vào cánh phượng, bà không muốn nhi nữ hiến mình đi tranh đấu trong cung.

Suy nghĩ của nam tử đương nhiên khác với nữ tử. Cung Cẩm Lan thầm nhủ trong bụng một câu rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Cung phu nhân cầm quạt quạt mạnh, lúc này trong lòng lại mừng thầm, may hôm nay nhi nữ của mình trang điểm nhạt nhòa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nha đầu này xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, dù có ăn mặc giản dị thì sắc đẹp vẫn tỏa sáng lung linh, nhưng đừng để Hoàng hậu ghi nhớ là được.

Cung phu nhân tâm trạng nửa lo nửa mừng, không ngừng trăn trở, cho đến tận khi kiệu dừng ở cửa đông Huệ Hòa uyển thì mới thôi không nghĩ nữa, đây là cửa ra vào dành cho các quan viên và gia quyến.

Cung phu nhân vừa xuống kiệu liền nhón gót nhìn về phía Triều chính môn, đây là cổng vào của các tiến sĩ.

Cung Khanh cũng nhìn sang, nhưng khoảng cách quá xa, chỉ thấy ở cửa Huệ Hòa uyển một màu đỏ rực rỡ, giống như biển lửa. Các tân khoa tiến sĩ đều mặc hồng bào do Tuyên Văn đế ban tặng, tay cầm danh thiếp, xếp hàng lần lượt đi vào, ai cũng cúi đầu khom lưng. Nàng không nhịn được thốt lên vui vẻ: “Trông giống như một đàn tôm trong nồi.”

Cung Cẩm Lan vội vàng chặn câu nói đùa của nhi nữ: “Vào cung rồi, nói ít thôi.” Vừa nói xong, mắt nhìn thấy mấy người đang đi đến, người dẫn đầu khoác mãng bào[27] đeo đai ngọc, chính là Duệ Vương điện hạ.

[27] Mãng bào: Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh.

Cung Cẩm Lan vội dắt phu nhân ra thi lễ, Cung Khanh cũng theo đó cúi đầu hô vạn phúc.

Mộ Chiêu Luật quét mắt nhìn xuống thiếu nữ đang cúi đầu.

Y phục đơn giản thanh nhã, tóc mái che ngang, đóa mai xanh điểm giữa chân mày hòa cùng với sắc hoa trên cổ áo, giống như gió thổi bay một đóa, rụng nhẹ nơi chân mày vậy, còn làn da ấy thì trắng hơn cả bạch ngọc đang đeo trên cổ, đúng là làm người ta...

Cung Khanh tuy không ngẩng lên nhìn, nhưng cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt vào khuôn mặt mình, nàng càng khép mi mắt, tránh ánh nhìn chăm chú của hắn ta.

“Vương gia, mời.” Cung Cẩm Lan cúi người mời hắn đi trước.

Mộ Chiêu Luật quét mắt nhìn đám tiến sĩ khom lưng đưa danh thiếp, khóe môi dường như hơi nhếch lên, cất bước.

Cung phu nhân đưa mắt nhìn theo vị Vương gia quyền quý thần bí khó đoán nhất trong triều, lòng thầm hừ một tiếng: “Có gì mà kiêu ngạo, chẳng qua là cháu một của hoàng thượng thôi.”

Trong vườn treo đèn kết hoa vô cùng rực rỡ, nổi bật một khung cảnh phồn vinh thời hưng thịnh.

Dạ yến đặt tại sân khấu ven hồ, còn bàn tiệc hậu cung đặt ở chỗ khác, cách một bức rèm ngọc, ngồi trong bàn tiệc có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, về tướng mạo người mới, cũng có thể nhìn tương đối rõ.

Các mệnh phụ được cung nga sắp xếp vào chỗ ngồi, Cung phu nhân thân phận cao quý, ngồi ở hàng ghế thứ hai bên dưới Hoàng hậu, Cung Khanh không có việc gì ngồi luôn sau mẫu thân.

Nhìn qua rèm ngọc, trên sân khấu ven hồ, đúng là muôn hồng nghìn tía, quan viên trong triều từ tam phẩm trở lên đều mặc quan bào màu tím, các tân tiến sĩ lại mặc hồng bào, đầu đội mũ cánh chuồn[28], bên trên cài hoa. Đây đều là do Tuyên Văn đế ban thưởng.

[28] Mũ cánh chuồn: Mũ của vua hay quan, có hai cánh như cánh chuồn chuồn.

Thanh niên thư sinh mặc thế thì cũng tạm được, nhìn giống như là tân lang vậy. Còn các tiến sĩ già, nếp nhăn đầy mặt, ăn mặc như thế, thật là... Nhưng dù nói thế nào, thì mặc màu đỏ tím cũng là đúng rồi, đi làm quan chẳng phải chỉ mong có được một tương lai như thế?

Cung phu nhân ánh mắt hấp háy nhìn xung quanh, cùng hàn huyên với các phu nhân tiểu thư thân quen, thuận lợi mọi bề.

Cung Khanh tương đối thờ ơ với cảnh tượng trước mắt. Thuở thiếu thời nàng vốn cũng có nhiều bạn đồng trang lứa, nhưng càng lớn càng trở nên xinh đẹp, hai năm trước lại được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, thì các khuê nữ lần lượt rời xa, chẳng ai muốn ở cạnh nàng bởi dễ bị so sánh.

Đạo lý cây to đón gió nàng hiểu rõ, nên càng lớn nàng càng đơn giản, Quỳnh Lâm yến đêm nay, nàng chọn một chiếc váy bình thường nhất, sau khi nhập tiệc liền yên lặng ngồi bên mẫu thân.

Được một lát là đến nghi lễ Hoàng đế xuất hiện trước thủy tạ.

Quần thần dời chỗ ngồi tiến hành quỳ lạy, Hoàng đế Hoàng hậu lần lượt an tọa, quần thần đứng dậy tham bái.

Trước ngự tọa[29] một vị thần quan hô to: “Nhập tiệc, mời mọi người vào chỗ.”

[29] Ngự tọa: Chỗ ngồi của vua.

Sau đó, nhã nhạc bắt đầu được tấu lên.

Lúc này, quan chủ khảo đại học sỹ Tưởng Đồng Trinh dẫn toàn thể tiến sỹ tiến hành tam quỳ cửu khấu[30], sau đó tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch đại diện các tiến sỹ dâng tạ biểu với Tuyên Văn đế.

[30] Tam quỳ cửu khấu: Quỳ gối ba lần và khấu đầu chín lần đan xen nhau.

Nhìn qua rèm ngọc, Cung Khanh thấy một nam tử bước ra hành lễ trước ngự tọa.

Ánh nến đỏ trên chân đế cao chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao. Cùng là hồng bào, nhưng chàng mặc lên lại khác hẳn với những người khác, không chút tầm thường, mà trái lại còn có phần tăng thêm vẻ tuấn tú khoáng đạt.

Đây chính là tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch, Cung Khanh thầm tán thưởng.

Lúc này cả trong ngoài rèm đều yên lặng, Thẩm Túy Thạch thân như ngọc tạc, tiếng tựa ngọc rơi, thoảng như gió thổi qua sông lặng. Nội dung tạ biểu hoa mỹ lưu loát, hành văn như nước chảy mây trôi, lại có phần khí khái anh hùng.

Đây đúng là nam tử khiến cho người ta phải kinh ngạc tán thưởng.

Các khuê nữ trong rèm lần lượt bị thu hút ánh nhìn, ngưỡng mộ tướng mạo hơn là lời biểu, phải rất lâu trong rèm không có chút tiếng động, đến cả Cửu Công chúa cũng nhìn Thẩm Túy Thạch chằm chằm.

Cung Khanh cầm chén rượu lên, nhấm nháp một chút.

Đồ tốt đương nhiên sẽ có nhiều người muốn chiếm giữ, nên mới có biết bao người tranh giành ngai vàng trên điện kim loan, vì chỉ có ngồi ở vị trí đấy, thì toàn bộ đồ tốt trong thiên hạ mới là của mình, không cần phải tranh giành với ai, chỉ cần cử động ngón tay là kẻ khác phải tự nhiên ngoan ngoãn dâng tặng.

Cung phu nhân không nghe tạ biểu, ánh mắt quét qua các khuôn mặt nam tử trẻ bên ngoài rèm. Cung Khanh đương nhiên biết rõ mục đích của mẫu thân, nàng đã quá hiểu bà, buổi tiệc này, chỉ có khoảng ba người có thể làm Cung phu nhân để ý.

Người thứ nhất vẫn là tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch.

Người thứ hai là Duệ Vương Mộ Chiêu Luật.

Và còn một người nữa, chính là đông cung thái tử Mộ Trầm Hoằng.

Thẩm Túy Thạch không cần phải nói. Có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ tất là phượng hoàng trong dân gian.

Còn Duệ Vương, tóc mai như lưỡi dao, lông mày như mác, trang nghiêm điềm tĩnh. Nhưng đáng tiếc cũng là người trong hoàng gia, hơn nữa, mẹ của Duệ Vương - Giang Vương phi luôn là người Cung phu nhân không ưa nhất.

Còn với Thái tử Mộ Trầm Hoằng, nói hắn “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị”[31] cũng không có gì quá đáng. Nhưng điều mẫu thân không muốn nhất là để nàng vào cung, cho dù Thái tử là tiên nhân hạ phàm thì e là bà cũng không đồng ý.

[31] Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị: Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh - Đây là những câu thơ xuất phát từ “Bạch thạch lang khúc” của Nhạc Phủ, đại ý ca ngợi vẻ đẹp của nam tử.

Cho nên Cung Khanh có thể chắc chắn, ngoài ba người này, thì người trọng sắc như mẫu thân mình có nhìn kẻ khác cũng sẽ không để ai lọt mắt.

Quả như nàng dự liệu, Cung phu nhân đúng là ngoài ba người này ra thì chẳng nhìn thấy ai vừa mắt nữa, nhưng trong ba người ấy ngoại trừ Thẩm Túy Thạch, thì hai người còn lại đều không phải là đối tượng của nhi nữ. Vì vậy, ánh mắt của Cung phu nhân liền dán chặt vào tân trạng nguyên. Quả nhiên càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng, sau này nếu con rể là trạng nguyên thì đúng là một giai thoại đẹp của kinh thành.

Tạ biếu ngâm xong, Thẩm Túy Thạch trở về chỗ ngồi, Cung phu nhân lúc này mới chuyển ánh mắt sang các nữ nhân trong rèm ngọc, xem xem có ai là đối thủ của nhi nữ nhà mình.

Độc Cô Hoàng hậu ngồi bên trên đoan chính nghiêm trang, y phục chỉnh tề, có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, còn Cửu Công chúa ngồi bên cạnh bà hôm nay trang điểm vô cùng diễm lệ, thu hút ánh nhìn, nhưng Cung phu nhân nhủ thầm trong bụng, cho dù Cửu Công chúa trang phục sang trọng, trên người có khoác cả mây ngũ sắc thì cũng không thể bì được với nhi nữ của mình mặc áo vải giản dị.

Khi ánh mắt nhìn xuống phía dưới Hoàng hậu, trái tim Cung phu nhân như bị ai bóp nghẹt.

Không ngờ bà ta cũng đến.

Người đàn bà khiến cho Cung phu nhân khó chịu chính là mẫu thân của Duệ Vương - Giang Vương phi.

Nhớ lại hai mươi mấy năm trước, lúc hai người vẫn còn thân thiết. Năm đó lão Duệ Vương đối với Cung phu nhân có chút tình ý, ai ngờ Giang thị đã dùng thủ đoạn làm lão Duệ Vương thay đổi chủ ý, cưới bà ta làm vương phi. Cung phu nhân tuy không có ý chung thân với lão Duệ Vương, nhưng bị người khác cướp tay trên, mà người cướp đi lại chính là bạn gái thân nhất của mình nên trong lòng tổn thương ghê gớm. Từ đó quan hệ của hai người ngày càng xa cách.

Sau khi lão Duệ Vương tạ thế, Giang thị chuyển đến biệt viện ở ngoại thành, lễ Phật tu hành, dường như đoạn tuyệt với các quý phụ chốn kinh thành, không ngờ năm nay bà ta cũng xuất hiện tại Quỳnh Lâm yến.

Ở bên kia, Thẩm Túy Thạch ngâm xong tạ biểu, Tuyên Văn đế bắt đầu cất lời. Vẫn là bài của những năm trước, thông cáo cho các thần tử mới phải tuân thủ kỷ cương giữ gìn phép nước, làm tròn chức trách, sau này quyền cao chức trọng, tận lực cho triều đình, đương nhiên sẽ được hưởng không hết vinh hoa phú quý.

Sau khi phát biểu xong, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là Hoàng đế ban rượu, sau đó quần thần tạ ơn, lại ban rượu, lại tạ ơn. Sau khi tam ban tam tạ, mọi người mới có thể cầm đũa thưởng thức sơn hào hải vị của hoàng gia.

Qua ba tuần rượu, trăng lên quá ngọn liễu, Tuyên Văn đế ra lệnh bắn pháo hoa trên hồ.

Thấp thì lơ lửng ở hành lang, cao thì bay lượn trên mái nhà, pháo hoa nở rộ cùng phong cảnh đèn hoa rực rỡ, phản chiếu xuống mặt hồ sóng nước lấp lánh, đẹp tựa cảnh tiên.

Cung phu nhân liếc mắt phát hiện thấy Hoàng hậu và Giang thị đang thì thầm nói chuyện riêng, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn Cung Khanh, rõ ràng chủ đề của cuộc nói chuyện chính là nhi nữ nhà mình. Bà vô thức cảm nhận được có một bầu không khí hiểm nguy đang rình rập, không ngờ Giang thị lại đứng dậy cầm chén rượu bước đến.

“Đã lâu không gặp, Thanh Thư muội muội mọi việc vẫn tốt chứ?”

Giang Thị tỏ ra thân thiết, đặc biệt còn gọi tên thời thiếu nữ của Cung phu nhân. Cung phu nhân cười phụ họa đứng lên, khách khí đáp: “Đa tạ vương phi vẫn còn nhớ đến.”

Giang Thị dường như không cảm nhận được sự lãnh đạm xa cách của Cung phu nhân, tự ngồi xuống bên cạnh bà, ánh mắt tự nhiên nhìn Cung Khanh, không kiềm chế được buông lời khen tặng: “Mấy năm không gặp, Khanh Khanh đã trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, muội nhìn xem đôi mắt này, làn da này, quả là...”

Từ nhỏ nữ nhi đã được mọi người tán dương dung mạo, nên chuvện đó giống như cơm bữa thường ngày, còn đối với Cung Khanh, những lời ấy nàng đã nghe cả nghìn lần rồi nên hầu như không có cảm xúc gì, tuy nhiên vẫn phải cúi đầu vờ xấu hổ, đó thực ra cũng là một việc tương đối đau khổ.

Còn biểu tỷ Hướng Uyển Ngọc ngồi bên cạnh nàng, nghe những lời này thì trong lòng càng thêm chua chát. Mỗi lần ngồi cùng với Cung Khanh, khi mọi người khen nàng, thì dường như chẳng ai nhìn thấy nàng ấy cả, nàng ấy chịu đựng sự “không thấy” này quá đủ rồi. Nhưng vì hai nhà là họ hàng thân thích, cho nên mỗi lần xếp chỗ thì cả hai tỷ muội vẫn cứ phải ngồi cạnh nhau.

Giang thị sau khi khen Cung Khanh thì ngồi lại gần hơn, quan tâm cười hỏi: “Hôn sự đã quyết định chưa?”

Cung phu nhân trong lòng hơi hẫng, khuôn mặt cười đông cứng, bà ta muốn như thế nào?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx