sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đệ nhất mỹ nhân - Chương 5 - Phần 1

Chương 5

Chớp mắt đã đến lễ Thượng Tỵ. Ở thời kỳ Khánh Phong, cả trong triều đình và ngoài dân gian đang thịnh hành việc du yến, đến ngày lễ Thượng Tỵ này, hai bên bờ sông Khúc Giang có thể xem là nơi náo nhiệt nhất chốn kinh thành, dường như tất cả bách tín đều đổ dồn về đây, tụ tập chơi xuân mở tiệc, vô cùng vui vẻ, nói theo kiểu văn hoa là “Thám xuân.” Nam thanh nữ tú đều cưỡi ngựa ngồi xe mà đến, dựng trướng bên bờ sông phong cảnh tươi đẹp, ngồi bệt xuống đất, thỏa thích uống rượu, lại còn có cả những người phụ trách việc ca múa trong cung đến biểu diễn giúp vui, thật là náo nhiệt vô cùng.

Bên bờ nam sông Khúc Giang là Phù Dung uyển của hoàng gia, với những chiếc xe ngựa lộng lẫy, yên ngựa được trạm trổ hoa văn, cả một vùng đó bỗng trở nên nhộn nhịp cảnh xa hoa phồn vinh. Dựa theo lệ cũ, đến lễ Thượng Tỵ Tuyên Văn đế sẽ mở tiệc thiết đãi quần thần ở trong Phù Dung uyển, phàm là quan ở kinh thành thì đều có thể dẫn theo thê tử tham dự.

Thẩm Túy Thạch vừa nghĩ nhân dịp này có thể nhìn thấy Cung Khanh thì trống ngực đã đập thình thịch, nhưng lại nghĩ đến việc nhất định phải gặp A Cửu, trong thoáng chốc cõi lòng lại chùng xuống.

Chàng rút quyển Kinh Thư trên giá sách xuống, ở trang “quan quan thư cưu” kẹp tờ giấy tiết đào Cung Khanh gửi cho mình. Chàng không tin đây là chủ ý của nàng, tất cả những điều này, hẳn đều là mưu kế của A Cửu. Ngoại trừ lần đó, chàng không thể nghĩ ra một nguyên do nào khác khiến nàng lại viết một câu thơ như vậy.

Nhớ đến chữ “giác” thiếu một nửa đó, Thẩm Túy Thạch cảm thấy buồn bực trong lòng, liền gấp sách lại, đi tới hậu hoa viên hít thở không khí. Lễ hội hoa vừa qua, sắc xuân dần dần hiện rõ, trên cành liễu những mầm xanh đã nhú, vài khóm hoa nở rộ đón xuân.

Một tương lai rạng rỡ đang chờ, vận khí tốt khiến nhiều người hâm mộ, nhưng sao tất cả lại giống như sợi dây trói buộc vô hình.

Đứng dưới ánh mặt trời, hắn cảm thấy mình thật giống một con chim Bằng[1], với đôi cánh vô cùng rộng lớn, muốn bay cao bay xa, nhưng đột nhiên lại bị một cái võng cản lại, có người muốn thuần dưỡng nó, chỉ bởi muốn xem những lông chim hoa mỹ, mà chẳng quan tâm đến dáng vẻ bay lượn oai hùng và dũng khí vật lộn với trời cao rộng lớn của nó.

[1] Chim Bằng: Một loại chim to lớn trong truyền thuyết.

Đấy có phải là cuộc sống hắn hằng mong muốn? Cúi đầu trước cường quyền, thần phục A Cửu, từ chim Bằng biến thành con chim Hoàng yến trong chiếc lồng son?

Không, tuyệt đối không!

Hắn quay người trở lại thư phòng, sau một chút kích động, hắn rất muốn điền thêm một nửa chữ “kiến” còn thiếu trong chữ “giác”, nhưng tờ giấy tiết đào đó tuy còn kẹp trong quyển sách, nhưng lại không còn ở trang “quan quan thư cưu” nữa.

Nhất thời một luồng phẫn nộ khó biểu đạt bằng lời dâng lên trong lòng. Hắn đứng dậy, ngón tay khẽ run. Một vài tia do dự và thương tiếc vốn đang còn sót lại, nhưng giờ đây trong nháy mắt đã bị hắn quét cùng đuổi tận.

Nàng cậy mình là công chúa, cho nên có thể muốn làm gì thì làm sao? Hắn vốn không phải là quân cờ trong tay, để nàng tùy ý điều khiển.

Chính ngọ, trong Phù dung uyển, các bậc quyền quý và quan viên lớn nhỏ trong triều đều tề tựu đông đủ, xiêm áo lộng lẫy, phảng phất hương thơm lan tỏa trong gió. Tuyên Văn đế dắt Độc Cô Hoàng hậu lên ngồi phía trên, Thái tử Mộ Trầm Hoằng và A Cửu Công chúa phân chia ngồi hai bên.

Bởi vì là du xuân dã yến, cho nên các quan đều mặc thường phục, gia quyến nào cũng mặc những trang phục rực rỡ, tranh kỳ khoe sắc. Tuyên Văn đế đưa mắt nhìn một lượt, liền cảm thấy sắc xuân như tràn ngập đất trời.

Cung yến vô cùng xa hoa tinh tế, đối với những quan viên bậc thấp thì đây chính là cơ hội một năm mới có một lần để được chiêm ngưỡng dung nhan thánh thượng, được thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn với những món ăn mà cả đời họ rất ít có cơ hội được nhìn thấy, chính bởi vậy mỗi giây phút trôi qua, họ càng thêm vô cùng trân quý.

A Cửu chẳng có lòng dạ nào tập trung ăn uống, ánh mắt cứ dán chặt vào Thẩm Túy Thạch.

Hôm nay chàng mặc chiếc áo màu xanh ngọc bích, thanh nhã sáng sủa, đứng lọt thỏm trong đám nam nhân có tuổi, càng khiến cho vẻ trẻ trung anh tuấn của chàng trở nên nổi bật, hơn hẳn mọi người.

Trong lòng A Cửu tràn đầy sự ái mộ, có vẻ như sự ái mộ ấy sắp tràn cả ra ngoài. Ông trời quả thực quá ưu ái đối với nàng, vừa đến tuổi cập kê, đã đưa đến cho nàng một quan trạng nguyên tài đức hơn người, dung mạo tuấn tú để làm phò mã. Trong mắt nàng, chỉ có duy nhất hoàng huynh của mình mới có thể so sánh với chàng về độ xuất sắc.

Nàng đắc ý quét mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Cung Cẩm Lan, trong lòng định khoe khoang một lần với Cung Khanh: Đệ nhất mỹ nhân thì đã sao, dung mạo tốt cũng không bằng số mệnh tốt. Liệu ngươi có chọn được một đức lang quân tốt hơn Thẩm Túy Thạch hay không? Dù cho ngươi có để ý đến chàng thì cũng đã sao, hãy giương mắt lên mà nhìn chàng thuộc về ta. Những thứ tốt nhất, chỉ có thể thuộc về ta mà thôi, đừng có tranh giành, cả đời đừng hòng mơ tưởng.

Nhưng thật tiếc, hôm nay Cung Cẩm Lan chỉ dẫn theo Cung phu nhân đến dự yến, còn Cung Khanh không đi cùng.

Sự đắc ý của A Cửu trong thoáng chốc bỗng biến thành nỗi thất vọng hụt hẫng, ánh mắt khoe khoang hư vinh bỗng nhiên trở nên thầm lặng buồn bã.

Nhìn thấy Cung Khanh thì thấy không vừa mắt, không nhìn thấy Cung Khanh thì lại thấy không hài lòng, lúc nào cũng cảm thấy thiếu một điều gì đó, rất buồn tẻ, nỗi lòng ấy rõ thật là vấn vít.

Kỳ lạ là Tiết Giai cũng không đến, A Cửu cảm thấy đáng ngờ, nghiêng người hỏi Triệu Quốc phu nhân: “A Giai không đến sao?”

“Nhi nữ ở bên bờ sông, nói là mời mấy vị tiểu thư cùng làm quần ác yến.”

“Quần ác yến là cái gì?”

Triệu Quốc phu nhân cười nói: “Không dùng nỉ lông cũng không dùng vải thêu, mà dùng váy thạch lựu dựng thành lều trướng, nha đầu kia thật đúng là lắm trò quỷ.”

A Cửu vừa nghe đã cảm thấy hứng thú, liền quay sang nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Mẫu hậu, con cũng muốn đi xem.”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Đợi cung yến kết thúc rồi hãy đi.”

Lúc này, An phu nhân kề sát tai A Cửu, thì thầm mấy câu.

Trong nháy mắt, A Cửu biến sắc, ném một ánh mắt u oán tức giận về phía Thẩm Túy Thạch.

Hắn vẫn giữ tờ giấy tiết đào Cung Khanh gửi, còn kẹp trong sách thỉnh thoảng lấy ra nhìn!

Nhìn vật nhớ người sao? Như gặp Khanh Khanh sao?

Nghĩ tới khuôn mặt nhu mì kiều diễm ấy, một cơn ghen tuông cuồn cuộn dâng lên trong lòng như muốn trào ra.

Lúc này, ở bên bờ Khúc Giang ngoài Phù Dung uyển, giữa lâu đài đình các, trên bãi đất cỏ mọc xanh mướt bên bờ sông, chỗ nào cũng có lều trướng. Lều của Cung Khanh được dựng ở trước Tử Vân lâu cách Phù Dung uyển không xa lắm, ở vị trí đó vừa khéo có thể ngắm được rất nhiều những chiếc thuyền hoa rực rỡ trên sông, còn có thể thưởng thức ca vũ của phường nhạc. Năm ngoái, Cung Cẩm Lan dẫn theo thê tử cùng đến dự yến, nhưng năm nay, trước mấy ngày diễn ra lễ hội, Tiết Giai đã nói với Cung Khanh vài câu, nên Cung Khanh đã không đi cùng, để tránh bị Độc Cô Đạc gây phiền phức.

Còn Hướng Uyển Ngọc thì không muốn gặp A Cửu, nên cũng chẳng đi cùng phu nhân An Quốc Công dự yến, mà đến lều của cô mẫu, chơi cùng Cung Khanh.

Hai người ở trong lều, cùng nhau thưởng thức bữa trưa được chế biến cầu kì, lại còn ôm trong tay một bình trà thượng hạng. Cả hai chuẩn bị xem ca vũ của phường nhạc trên Tử Vân lâu.

Đúng lúc này, bên ngoài lều, tiếng của Tiết Giai truyền đến: “Cung tỷ tỷ.”

Cung Khanh vội vàng đứng dậy nghênh đón, Tiết Giai không chỉ đến một mình, mà còn đi cùng Kiều Vạn Phương.

Hôm nay Tiết Giai mặc một chiếc áo mỏng màu vàng tơ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên vành tai còn đeo một đôi khuyên bằng trân châu rất dài, trong lúc nói, đôi khuyên tai ấy cứ đung đưa lúc lắc, khiến khuôn mặt nàng ấy cũng sáng bừng như ngọc, càng tôn thêm vẻ xinh xắn hoạt bát.

Còn Kiều Vạn Phương hôm nay cũng hóa trang vô cùng đặc biệt, y phục trên người nàng có nhiều điểm giống với trang phục cưỡi ngựa của người Hồ, càng tôn thêm tư thế oai hùng, vóc dáng xinh đẹp nổi trội vốn có.

Tiết Giai cười với vẻ mặt đầy hứng thú, hân hoan nói: “Cung tỷ tỷ, muội và Kiều tỷ tỷ đã dựng xong lều rồi, muốn mời tỷ tỷ ghé qua nhìn một cái.”

Hướng Uyển Ngọc cũng đi ra, dịu dàng cười nói: “Lều trướng có gì hay đâu mà phải nhìn?”

Bởi vì ngày hôm qua Triệu Quốc phu nhân đã cho người đến phủ cầu hôn, nên Hướng Uyển Ngọc tự nhiên xem Tiết Giai là cô em chồng tương lai, đối xử với nàng ấy vì vậy có phần thân thiết hơn.

Tiết Giai thấy Hướng Uyển Ngọc cũng ở đấy, thoáng ngẩn người, nhưng rồi lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Hướng tỷ tỷ cũng ở đây à?” Nàng không ngờ Hướng Uyển Ngọc cũng đến, nên xem ra kế hoạch lại có chút thay đổi.

Nàng ấy nghiêng đầu cười xinh xắn: “Chắc chắn là không giống với những cái khác, bên bờ sông Khúc Giang trướng của muội là độc nhất vô nhị đấy, không tin hai vị tỷ tỷ đến xem sẽ biết liền.” Vừa nói, nàng ta vừa ghé sát tai Cung Khanh thì thầm, cười tủm tỉm: “Tỷ tỷ yên tâm, Nhị ca dự tiệc trong Phù Dung uyển không đến đâu.”

Kiều Vạn Phương cũng nhiệt tình mời mọc: “Hai vị muội muội ghé thăm một chút đi, chúng ta còn mời cả nhóm Hứa tiểu thư, Chương tiểu thư nữa. Mọi người đã sống cùng nhau trong cung một thời gian dài như vậy, sau này phải thường xuyên liên lạc với nhau mới được.”

Hướng Uyển Ngọc cười nói: “Được, chúng ta ghé qua xem một lát.”

Cung Khanh thấy Tiết Giai và Kiều Vạn Phương nhiệt tình như vậy không tiện từ chối, Hướng Uyển Ngọc lại vô cùng hào hứng, nên đành đi theo ba người ra phía trước xem lều.

Quả nhiên, trên bãi đất cao bên bờ sông, có một lều trướng rất đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, lấy bích trúc làm cột, dùng váy thạch lựu làm trướng, xanh tươi đỏ thẫm, sắc màu rực rỡ, nhưng nhìn vào lại vô cùng mềm mại, lều trướng ấy làm phong cảnh bên bờ sông càng thêm phong lưu tình tứ.

Cung Khanh cười tán dương: “Quả nhiên rất đẹp! Ý tưởng của Tiết muội muội thật tuyệt vời.”

Kiều Vạn Phương phụ họa: “Tiết muội muội hoạt bát nhanh nhẹn, con người lúc nào cũng đầy linh khí.”

Trong lời nói này ngữ khí nịnh nọt có phần hơi lộ liễu, lúc ở Minh Hoa cung, nàng ấy và Tiết Giai ở cùng một phòng, hôm nay xem ra, tình cảm hai người đã không còn giống như bình thường.

Bên trong lều được bài trí sắp đặt vô cùng trang trọng tao nhã. Trên đất phủ một lớp thảm nỉ do Tây Vực tiến cống, mặt trên của lớp thảm nỉ còn trải thêm một lớp thảm thêu tinh tế, nền màu xanh ngọc, bên trên thêu những đóa hoa đào xanh biếc vừa nhìn đã có cảm giác như có một làn gió xuân ấm áp thổi tới, ý xuân dạt dào.

Bốn góc lều đốt trầm, mùi hương thanh tịnh bao trùm cả căn lều, giữa lều đặt một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ Tử Đàn, trên bàn bày rất nhiều trái cây tươi, bánh điểm tâm được làm rất cầu kì và còn có cả dụng cụ pha trà nữa.

Tiết Giai nửa ngồi nửa quỳ trên tấm thảm thêu, thong thả cầm chiếc bình Tử Sa[2] lên rót ra bốn chén trà, rồi lần lượt đặt trước mặt Cung Khanh, Kiều Vạn Phương và Hướng Uyển Ngọc, khẽ mỉm cười nói: “Đây là trà Bích Loa Xuân ở trên đỉnh núi Hoa Sơn[3] phía Nam do di trượng ban thưởng, mời các tỷ nếm thử.”

[2] Tử Sa: Một loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen, chủ yếu dùng để làm các dụng cụ uống trà.

[3] Núi Hoa Sơn: Còn gọi là núi Thái Hoa, Hoa Thông Hoa hay Tây Nhạc, là một trong Ngũ Nhạc, đây được coi là một trong những danh lam thắng cảnh trọng điểm quốc gia của Trung Quốc.

“Đa tạ muội muội.” Kiều Vạn Phương là người đầu tiên đưa chén trà lên môi nhấm thử, tấm tắc khen: “Thật là trà ngon, ta đã nghe nói Bích Loa Xuân sinh trưởng trên vách núi dựng đứng của đỉnh Hoa Sơn, một năm cũng chỉ thu hoạch được tám lạng trà, chúng ta thật đúng là nhờ hồng phúc của muội muội mới được thưởng thức.”

Hướng Uyển Ngọc vừa nghe nhắc đến Bích Loa Xuân trong truyền thuyết, cũng liền cầm chén trà lên nhấm thử một ngụm, quả nhiên vị trà thanh tịnh ngọt mát, không giống bình thường. Nàng không khỏi khen: “Đúng vậy, nhờ phúc muội muội, lần đầu tiên ta được thưởng thức một loại trà thanh diệu đến thế.”

Tiết Giai nhìn Cung Khanh nói: “Tỷ tỷ cũng nếm thử đi.”

Cung Khanh khẽ chạm môi vào thành chén, không hề nếm một chút trà nào nhưng cũng khen mấy câu lấy lệ. Một là, trước đây ở chỗ Hướng Thái phi, nàng cũng đã từng được uống qua loại trà Bích Loa Xuân này nên đối với mùi vị của nó cũng chẳng hiếu kỳ, hai là, do lần trước ở trong lễ hội hoa đã bị trúng một chiêu, cho nên từ đó ở bên ngoài, dù là uống bất cứ thứ gì, trong lòng nàng cũng có chút phòng bị, cho dù là cả với Tiết Giai có bề ngoài ngây thơ vô hại.

Kiều Vạn Phương nói: “A Giai, ta ra ngoài gọi Hứa tiểu thư và Chương tiểu thư, mọi người đợi một lát nhé!”

“Ừm, tỷ tỷ đi nhanh về nhanh, bọn muội ở đây chờ.”

Kiều Vạn Phương đứng dậy ra khỏi lều.

Trong lòng Hướng Uyển Ngọc đã có chủ định gả cho Định Viễn Hầu, cho nên bên ngoài cũng tỏ vẻ nhiệt tình lấy lòng Tiết Giai. Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, một lát sau, Tiết Giai nhìn ra ngoài lều, lẩm bẩm: “Sao bọn họ còn chưa quay lại, muội ra ngoài xem thế nào, hai tỷ ngồi đây đợi một lát nhé.”

Lời còn chưa dứt, nàng ấy đã nhấc váy đứng dậy đi ra.

Trong lều chỉ còn Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc.

Cung Khanh lập tức cảm thấy có điều gì đó khác thường. Đây là lều của Tiết Giai, nàng ấy là chủ mà không có ở đây, còn mình và Hướng Uyển Ngọc chỉ là khách lại đang ở trong lều, phải chăng có điều gì đó không ổn? Nàng bản tính vốn trong sáng vô tư, chưa bao giờ lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, nhưng lúc còn ở trong cung, sau vài lần bị trúng kế, trong lòng tự nhiên cũng nảy sinh tâm lý đề phòng nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, nàng nói với Hướng Uyển Ngọc: “Tỷ tỷ, chúng ta đợi ở bên ngoài thì thích hợp hơn.”

Hướng Uyển Ngọc thì chẳng cảm thấy có chút gì là bất ổn cả, bởi vì trong lòng có những suy nghĩ riêng, nên nàng ấy đã xem Tiết Giai giống như là cô em chồng của mình.

Cung Khanh không tiện đem những trực giác bất ổn trong lòng mình nói cho Hướng Uyển Ngọc biết, bởi không có bằng chứng nào cụ thể, nếu nói ra, chẳng phải mình trở thành kẻ lòng dạ đa nghi hẹp hòi sao, không những thế lại còn gây xích mích phá hỏng mối quan hệ chị em dâu của nhà người ta. Nàng gắng suy nghĩ xem làm thế nào mới phù hợp, nếu Hướng Uyển Ngọc không chịu ra, chi bằng mình cứ ra trước một bước vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài lều có một giọng nam nhân trong sáng vang lên: “Cung tiểu thư ở bên trong sao?”

Cung Khanh vừa nghe thấy tiếng của Thẩm Túy Thạch liền giật mình thảng thốt, tại sao hắn lại đến đây, lại còn biết nàng đang ở trong lều nữa? Nàng vội đi ra, nhún người thi lễ: “Thẩm đại nhân.”

Thẩm Túy Thạch cung tay làm lễ, cười: “Lều của Cung tiểu thư thật sự rất đặc biệt, vừa nhìn đã có thể tìm thấy.”

Cung Khanh cười gượng gạo: “Đây không phải là lều của ta, mà là của Tiết Giai tiểu thư.”

Thẩm Túy Thạch ngẩn người, bởi lúc nãy khi kết thúc cung yến, chàng vừa ra khỏi Phù dung uyển thì có một nữ tử trông rất giống một nha đầu chạy lại nói nhỏ với chàng: “Nô tỳ là nha hoàn Cung phủ, tiểu thư nhà nô tỳ đang đợi đại nhân trong lều.”

Thẩm Túy Thạch lòng thầm vui mừng, đang định hỏi ở hai bên bờ sông có biết bao nhiêu là lều, không biết cái nào mới là của Cung phủ, thì nha đầu đó đã nói với chàng, chiếc lều được quây bằng váy thạch lựu chính là lều của Cung gia. Thẩm Túy Thạch liền men theo đường mòn bên ngoài Phù dung uyển đi đến trước Tử Vân lâu, quả nhiên nhìn thấy một cái lều vô cùng nổi bật, rất dễ nhận ra, liền đi đến.

Thì ra không phải là lều của Cung Khanh, nhưng vì sao nha đầu kia lại nói vậy? Hơn nữa sao Cung Khanh lại hẹn mình đến lều của Tiết Giai để gặp mặt? Thẩm Túy Thạch thầm cảm thấy có điều gì kỳ lạ, liền nói: “Vừa nãy Cung tiểu thư sai người đến gọi ta phải không?”

Cung Khanh vừa nghe lời hắn, lập tức trong lòng cảm thấy không ổn, liền nói với Thẩm Túy Thạch: “Thẩm đại nhân, thỉnh ngài đi trước một bước, không tiện để lưu lại chỗ này.”

Thẩm Túy Thạch tuy không rõ dụng ý của nàng, nhưng nghe nàng nói thế, liền chắp tay cáo từ.

Nhưng lúc hắn vừa định quay đầu bước đi, thì đột nhiên cả người Cung Khanh cảm thấy choáng váng.

Thẩm Túy Thạch vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nàng, “Cung tiểu thư sao vậy?”

Cung Khanh cũng cảm thấy kỳ lạ, sao đột nhiên lại có một cơn choáng váng chẳng rõ đầu đuôi thế nào lại đột ngột xông đến như vậy, nàng vội vàng gỡ cánh tay Thẩm Túy Thạch, trả lời: “Ta không sao.”

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy phía sau lưng tiếng ngọc bội va vào nhau leng keng và một làn hương thơm hòa quyện trong gió phả đến.

Thẩm Túy Thạch đưa mắt nhìn, thì ra là A Cửu đang dẫn theo một đoàn cung nữ nội thị bước nhanh đến. Hắn khẽ chau mày, thu lại vẻ dịu dàng trên gương mặt và mỉm cười, lạnh lùng thi lễ: “Công chúa điện hạ vạn phúc.”

Cung Khanh cũng gập mình thi lễ, trong lòng thầm than không xong rồi. Rõ ràng việc Thẩm Túy Thạch xuất hiện ở đây là có người cố ý sắp đặt, tạo ra việc mình và hắn gặp mặt để cho A Cửu “bắt quả tang.”

Là ai đang ngấm ngầm mưu tính hại mình? Kiều Vạn Phương? Tiết Giai?

Hướng Uyển Ngọc từ nãy vẫn ở trong lều, nghe thấy động tĩnh bên ngoài là A Cửu giá lâm, vội vàng ra ngoài hành lễ. Ai ngờ vừa khom lưng liền thấy có một cơn hoa mắt chóng mặt đột nhiên ập đến, vô số những ngôi sao bay lượn trước mắt, nếu không phải Cung Khanh kịp thời đỡ lấy cánh tay nàng, thì suýt nữa nàng đã nhào vào người A Cửu.

Lúc này A Cửu chẳng tâm trí nào để ý tới sự thất lễ của Hướng Uyển Ngọc, đôi mắt phượng đang tóe những tia lửa giận nhìn Cung Khanh trừng trừng. Thật là to gan lớn mật, nói không giữ lời. Rõ ràng đã đồng ý về sau không gặp Thẩm Túy Thạch nữa, vậy mà sau lưng nàng lại dám lén lút hẹn gặp bên bờ sông.

Tình cảnh này, có là kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Hướng Uyển Ngọc rốt cuộc cũng hiểu vì sao A Cửu luôn muốn trừng trị Cung Khanh, thì ra là thế.

Nàng nhớ đến buổi tối của ngày tết Nguyên Tiêu, khi mình và Cung Khanh có mặt ở nhã gian của Đăng Nguyệt lầu để hoán đổi y phục, lúc đó nàng còn hoài nghi Cung Khanh có ý muốn gả cho Thái tử, Cung Khanh nói nàng còn chưa đính hôn là vì đợi đến Quỳnh Lâm yến. Hiển nhiên, Thẩm Túy Thạch là chàng rể tốt mà trong lòng cô mẫu muốn chọn, tiếc thay lại bị A Cửu hoành đao đoạt ái.

Nghĩ tới đây, cũng sẽ không khó để lý giải vì sao Cung Khanh sau khi tiến cung lại năm lần bảy lượt bị A Cửu hành hạ, đày đọa như vậy, đại loại là không tránh khỏi được việc có liên quan tới Thẩm Túy Thạch.

Trong lòng nàng nhất thời có chút hả hê, vui trên nỗi đau của người khác. A Cửu ngươi cuối cùng cũng có ngày này, công chúa cao quý thì đã sao, người ta không thích ngươi đấy.

A Cửu đang cực kỳ hứng thú đến xem lều được quây bằng váy của Tiết Giai, kết quả lại thấy người mình thầm thương trộm nhớ lén lút cùng tình địch hẹn hò, nên trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nếu như không phải đang ở trước mặt Thẩm Túy Thạch, nàng ta chỉ muốn giáng cho Cung Khanh một cái tát, đã đồng ý về sau không gặp chàng, vậy mà lại trong ngoài bất nhất, ngầm lén lút hẹn hò. Xem ra mình cứ ở mãi trong thâm cung, căn bản không cản được hai người bọn họ âm thầm hò hẹn lén lút bên ngoài.

Nàng ta lớn tiếng hỏi Cung Khanh: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Tiết tiểu thư hẹn thần và biểu tỷ đến xem lều trướng, vừa nãy còn có cả Kiều tiểu thư ở đây nữa.” Lúc này Cung Khanh không có cách nào để biện bạch, vô cùng bực bội vì cái kiểu không rõ lý do bỗng nhiên bị người khác ghen ghét đố kỵ hãm hại.

Trước mặt Thẩm Túy Thạch nên A Cửu miễn cưỡng nhẫn nhịn không nổi giận, nhưng trong lòng lại hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt đỏ bừng vì tức.

Thẩm Túy Thạch là người khí phách kiêu hãnh, thấy sắc mặt A Cửu như vậy liền nghĩ đến việc nàng ấy đã cài người vào trong phủ để theo dõi nhất cử nhất động của mình, trong lòng lập tức có một luồng tức giận trào lên. Mà lúc này chàng cũng đã hiểu, việc bị người khác gọi đến đây rõ ràng là một cái bẫy đã giăng trước, người muốn nhắm vào không phải là mình, mà là Cung Khanh.

Nhìn thái độ phỉ báng của A Cửu dành cho Cung Khanh, lại có cả ánh mắt ghen ghét căm hận, thì trong lòng chàng sự chán ghét A Cửu càng tăng lên mạnh mẽ, chỉ có điều thân phận của nàng ta giống như một quả núi đè xuống đỉnh đầu chàng vậy.

Chàng ngoài việc căm phẫn bất bình ra, thì chẳng làm được gì nữa, chỉ có thể đứng trân trân giương mắt nhìn ân nhân của mình bị nàng ta đối đãi như vậy, cái cảm giác bất lực này khiến chàng cảm thấy mình thật thất bại và phẫn nộ dị thường. Mà tất cả căn nguyên của những việc này, lại đều bắt nguồn từ chính mình.

Nỗi áy náy trong lòng chàng biến thành sự phẫn nộ, chàng nói với A Cửu: “Vi thần cáo lui.”

A Cửu nhìn theo bóng Thẩm Túy Thạch, giận đến tái mặt.

Hướng Uyển Ngọc không nhịn được cười thầm, A Cửu ngươi muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng muốn đoạt lấy trái tim một người, lại không đơn giản như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx