sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đệ nhất mỹ nhân - Chương 5 - Phần 5

Cung Khanh hàng ngày rỗi rãi cùng với Thái phi nói chuyện chơi cờ, đến gần Tết Đoan Ngọ, thời tiết mỗi ngày một nóng lên rất nhanh, khác hẳn với mọi năm. Lúc đến đây, Cung Khanh không nghĩ rằng lại nóng đến như vậy nên không chuẩn bị mang theo áo mỏng, sau giờ ngọ ánh mặt trời càng thêm chói chang, tuy là ngọc cốt băng cơ cũng túa ra mấy tầng mồ hôi mỏng.

Hướng Thái phi nhìn nàng, cầm lòng không đặng nói: “Đúng là trẻ tuổi thật tuyệt, cả cơ thể lấm tấm đầy mồ hôi như vậy nhưng nhìn lại giống như những giọt sương sớm đọng trên cành phù dung, xinh đẹp vô cùng.”

Ninh Tâm cô cô cười nói: “Vốn tiểu thư sinh ra đã rất đẹp, lại còn là bảo bối trong lòng Thái phi, nên đương nhiên Thái phi nhìn thế nào cũng đều đẹp cả.”

Hướng Thái phi nói: “Khanh nhi, cháu đến tịnh thất[8] tắm cho sạch mồ hôi đi, trời hôm nay thật nóng.”

[8] Tịnh thất: Căn phòng yên tĩnh và sạch sẽ, thường chỉ nơi ở của hòa thượng và ni cô.

Ninh Tâm thu dọn bàn cờ, dặn cung nữ chuẩn bị nước.

Sau khi Cung Khanh tắm xong ở trong tịnh thất, Ninh Tâm tay bưng một bộ xiêm y đi vào.

“Đây là đồ Thái phi đặc biệt quan tâm chuẩn bị cho cô nương. Cô nương hãy mặc vào xem có vừa hay không?”

Cung Khanh vừa giũ ra xem, liền vô cùng thích thú. Bộ xiêm y mùa hè này được may bằng chất liệu rất mỏng và nhẹ, trên nền màu trắng đục, dùng chỉ kim tuyến thêu những bông hoa đào thật tinh tế, ở mỗi bông hoa đào còn được gắn những viên đá nhỏ làm nhụy hoa, vừa tao nhã lại yêu kiều mềm mại, bộ xiêm y ấy mặc lên người màu sắc lấp lánh, càng tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng, thực là trong sáng xinh đẹp và vô cùng quyến rũ.

Ninh Tâm khen: “Cô nương đúng là như tiên nữ vậy. Nô tỳ là nữ nhân mà nhìn còn cảm thấy si mê.”

Cung Khanh cười thẹn thùng từ tịnh thất bước ra.

Khi đi đến tẩm cung Thái phi, chỉ nghe thấy bên ngoài điện truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Sao hắn lại đến đây?

Nàng nhất thời ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, vào không được mà thối lui cũng không xong, do dự giây lát, cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi đi vào bái kiến.

Là Thái phi mời hắn đến hay là hắn không mời mà đến nhỉ? Tóm lại, bất luận thế nào, đúng lúc nàng vừa mặc một bộ xiêm y mới vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, thì vừa khéo hắn lại tìm đến.

Bộ xiêm y này đẹp thì đẹp thật, nhưng dường như hơi chật, lúc nàng khom lưng bái kiến, chỉ cảm thấy phía trước ngực như bị trĩu xuống.

Tất nhiên, trái tim của ai đó cũng như bị trĩu xuống. Không những thế trong ánh mắt lại không thèm che giấu hiện lên hai chữ rất to: “Tuyệt đẹp!”

“Cung tiểu thư đến lúc nào?”

Hướng Thái phi cười cười: “Nó đã đến vài hôm rồi.”

“Sao không nghe Thái phi nói đến?” Trong khẩu khí của người nào đó rõ ràng mang đầy sự tiếc nuối pha lẫn oán giận.

Cung Khanh: “…” Mấy người đừng giả vờ nữa.

“Các ngươi trò chuyện, ta đi ngủ một lát, ai nha, mí mắt mỏi đến nỗi không mở ra được nữa rồi.” Thái phi lập tức ngáp mấy cái liền vội vàng rời đi.

Thái phi không ở đây cũng tốt.

Cung Khanh lấy chiếc nhẫn ngọc từ trong ống tay áo, đặt lên bàn trước mặt Mộ Trầm Hoằng, nghiêm mặt nói: “Lễ vật này vô cùng quý trọng, thần nữ không dám nhận.”

Haiz, đúng là giận rồi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đó khi nghiêm lại nhìn vẫn đẹp làm sao. Hắn mỉm cười nhìn nàng: “Kỳ thực, trong lòng ta chậu hoa mẫu đơn ‘Bỉ dực song phi’ kia lại càng quý trọng hơn.”

Cung Khanh vừa xấu hổ vừa giận dỗi, đôi mắt trong veo xuất hiện ánh nhìn như hồ thu muốn nổi bão, nhưng rồi lại không dám, ánh mắt giận dỗi phụng phịu ấy e lệ ẩn nhẫn cúi xuống, khiến lòng hắn rung động.

Hắn cầm chiếc nhẫn ngọc để ở dưới chóp mũi, nhìn nàng mỉm cười: “Nàng vẫn luôn mang theo nó bên người sao? Thơm quá!”

Cung Khanh sắc mặt đỏ bừng, trong lòng như muốn thổ huyết.

“Ý tốt của Thái tử điện hạ, thần nữ không dám nhận, miệng lưỡi của người đời thật đáng sợ, mong điện hạ thương cảm.”

Lúc này hắn nghiêm mặt nói: “Người trong sáng khắc sẽ trong sáng. Chẳng qua cũng chỉ là một món quà, vậy mà có người suy nghĩ nhiều đến thế sao?”

Ngươi còn không biết? Ta sắp không gả cho ai được rồi. Trong lòng Cung Khanh như phát điên, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cung kính, sự nhẫn nhịn này thực đúng là cực khổ vô bờ.

Hắn thở dài, cầm chiếc nhẫn áp vào ngực, còn dùng tay che một chút, như muốn dán chiếc nhẫn lên cơ thể mình.

Cung Khanh: “…”

Hắn đi đến cửa điện, ngoái đầu nhìn lại cười, “Cung tiểu thư đến… là cầu Thái phi một việc đúng không?”

Cung Khanh nín thở chờ hắn nói nốt.

Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, “Để ta đoán xem sao?”

Cung Khanh bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, hắn sẽ không đoán được đâu.

“Có phải là… muốn nhờ Thái phi làm mai cho Cung tiểu thư?”

Ngay sau đó, hắn rất cao hứng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân biến sắc, haizzz, thật đúng là vẻ mặt nào nhìn cũng rất đẹp.

“Thật ra… Phụ hoàng cũng thích hoàn thành tâm nguyện cho người khác, chỉ cần Thái phi có lời.” Nói xong hắn như cười như không, lấy tay che ngực, quay người rời đi.

Trong nháy mắt, Cung Khanh như phát điên, con người này thực đúng là đáng ghét, rõ ràng là bị hắn đoán trúng.

Mộ Trầm Hoằng vừa đi, Thái phi liền đúng lúc xuất hiện, tinh thần phấn chấn.

“Đi nhanh như vậy? Ta còn chưa ngủ.”

Thái phi người ngủ được mới là lạ!

Cung Khanh cảm giác sâu sắc rằng Thái phi vẫn còn hy vọng như trước, hơn nữa vừa rồi Mộ Trầm Hoằng đột nhiên tới chơi, lại còn nói mấy câu sau cùng như vậy, khiến lòng nàng không khỏi âm thầm lo lắng.

Suy nghĩ một chút, nàng quyết định dứt khoát nói thẳng với Hướng Thái phi: “Cô lão lão, Hoàng hậu và A Cửu đều không muốn cháu được gả cho Thái tử.”

“Cháu làm sao mà biết được?”

“Là chính miệng Tiết Giai và Triệu Quốc phu nhân nói.”

Hướng Thái phi sững người, vẻ mặt vui mừng giảm đi không ít.

“Có những thứ muốn cầu cũng không được, trèo cao quá chỉ sợ ngã càng thê thảm.” Cung Khanh thấy Hướng Thái phi trầm ngâm không nói, liền tiếp lời: “Nhạc Lỗi hắn rất tốt, mẫu thân cháu cũng quý mến chàng ấy, xin cô lão lão tác thành.”

Hướng Thái phi gật đầu: “Ta đã biết, cháu chờ tin tốt lành nhé, hài tử đó ta đã gặp qua, đích xác là không tệ. Ta tuy tuổi tác đã nhiều, nhưng không đến nỗi cả tên người cũng nhớ sai, cháu yên tâm đi.”

Đến lúc này Cung Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên: “Đa tạ cô lão lão!”

Buổi sáng hôm sau, Cung Khanh thu dọn đồ đạc rời cung. Ra đến cửa Huyền Vũ, vừa khéo gặp cả gia đình Duệ Vương nhập cung dự tiệc, liền vội vàng bước tới bái kiến.

Giang thị cười giả lả đỡ nàng dậy, “Đứa bé ngoan, cháu tiến cung thăm Thái phi sao?”

Cung Khanh ôn nhu đáp lời. Tuy chưa ngẩng đầu, nhưng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào người mình.

Nàng giả vờ như không biết, chỉ nhìn Giang thị và Mộ Linh Trang.

Giang thị cầm tay nàng nói thêm mấy câu rồi mới buông tay.

Cung Khanh ngồi lên kiệu, lúc này Vân Diệp buông rèm, một luồng ánh mắt chiếu thẳng vào, vừa khéo đụng phải ánh mắt của nàng. May là đúng lúc kiệu buông rèm, chặn đứng ánh mắt sáng quắc mà nóng bỏng đó.

Mộ Linh Trang huơ huơ tay trước mắt Duệ Vương, “Đại ca không cần chớp mắt sao?”

Mộ Chiêu Luật gạt tay nàng: “Tiểu nha đầu càng ngày càng chẳng có phép tắc gì cả.”

Tết Đoan Ngọ xem như là bữa tiệc đoàn viên của gia tộc Tuyên Văn đế, ngoài mấy vị Thái phi, thì có thêm cả nhà Duệ Vương. Mộ Linh Trang không ngờ, trong bữa tiệc Đoan Ngọ năm nay, lại có thể gặp Thẩm Túy Thạch.

Ngay cả Thẩm Túy Thạch cũng không ngờ được.

Lúc bị truyền nhập cung, hắn vẫn tưởng giống như mọi lần, quần thần đồng yến. Nhưng sau khi đến nơi mới phát hiện, chỉ có hắn là ngoại thần.

Lập tức lòng hắn chùng xuống, việc gì phải đến sẽ đến.

Đích xác, sự có mặt của Thẩm Túy Thạch trong bữa tiệc đêm nay chỉ có mình A Cửu tán thành. Nàng ta đã nóng lòng sốt ruột vô cùng, muốn nhanh chóng công bố với mọi người thân phận phò mã của Thẩm Túy Thạch. Còn Tuyên Văn đế trong thời gian qua, thông qua sự quan sát của chính bản thân và Mộ Trầm Hoằng, nhận thấy nhân phẩm Thẩm Túy Thạch quả thật không tồi, đủ để đảm đương ngôi vị phò mã, vì vậy định nhân dịp bữa tiệc đoàn viên hôm nay, nói rõ với Thẩm Túy Thạch.

Thẩm Túy Thạch thông minh hơn người, đương nhiên biết rõ việc mình có mặt trong bữa tiệc đêm nay có ý nghĩa gì. Nhưng đáng tiếc, biết bao người từ xa trông lại thầm ao ước có được vị trí đó, hắn lại thờ ơ vô cảm. A Cửu tuy là nữ nhi có khuôn mặt vô cùng tú lệ, nhưng tính tình và lòng dạ của nàng ta đã bị nhan sắc quét sạch sành sanh.

Lúc hắn suy nghĩ thì gương mặt thường lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng A Cửu lại thấy tuấn tú cực kỳ, nhìn mãi không chán. Chỉ hận phủ công chúa xây mãi chưa xong, nếu không thì trong dịp sinh nhật mười bảy tuổi vừa qua, đã có thể cùng hắn sớm chiều luôn ở bên nhau, nâng khay ngang mày[9].

[9] Nâng khay ngang mày: Ý chỉ vợ chồng thương yêu kính trọng lẫn nhau.

Mộ Linh Trang mắt cười quan sát, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, rõ ràng là như vậy.

Tuyên Văn đế gọi Mộ Linh Trang đến ngồi cạnh, hỏi thăm nàng về phong cảnh Giang Nam. Mộ Linh Trang tươi cười khéo léo, lời nói khôi hài, âm thanh mềm mỏng, dáng vẻ lanh lợi đáng yêu, ở bên cạnh A Cửu càng khiến cho sự cao ngạo lạnh lùng, vênh váo hung hăng của nàng ta nổi bật lên.

Dù nàng ta nhìn với vẻ ái mộ, nhưng vẫn khiến cho Thẩm Túy Thạch cảm thấy phiền phức dị thường.

Hướng Thái phi hôm nay đến đây là có mục đích, để ý đã thấy đã qua ba tuần rượu, Tuyên Văn đế đã bắt đầu cao hứng, liền mỉm cười nói: “Hoàng thượng còn nhớ khuê nữ cháu gái của ta không? Là nhi nữ của Cung Cẩm Lan ấy.”

Tuyên Văn đế gật đầu cười cười: “Nhớ, tên là Cung Khanh đúng không?”

Thẩm Túy Thạch và Duệ Vương nhất tề ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, đều tự lộ ra thần sắc không giống nhau.

Mộ Trầm Hoằng nhìn Hướng Thái phi, trong ánh mắt mang theo ẩn ý thấu hiểu và chờ đợi.

Đừng tiếp tục nói năng lòng vòng nữa, Thái phi, chuyện đêm nay trông cậy cả vào lão nhân gia người.

Hướng Thái phi cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày trước nó vào cung thăm ta, ta thấy nó mang theo bên người một chiếc nhẫn bạch ngọc, hỏi ra mới biết là quà của Thái tử tặng.” Hướng Thái phi nói đến đây mím môi cười, nhìn Tuyên Văn đế muốn nói lại thôi.

Quả nhiên Tuyên Văn đế đưa mắt nhìn nhi tử của mình, trong ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc và thắc mắc.

Mộ Trầm Hoằng gật đầu: “Là A Cửu đến tặng.”

Hướng Thái phi lại lửa cháy chất thêm củi, nói tiếp: “Nghe nói, Thái tử còn tặng thêm một chậu mẫu đơn ‘Bỉ dực song phi’, là giống cây mới được nuôi dưỡng thành công ở Dưỡng Hinh uyển.”

Tuyên Văn đế càng thêm phần kinh ngạc, còn sắc mặt của Độc Cô Hoàng hậu đã trở nên vô cùng khó coi vì không nén được tức giận.

Mộ Trầm Hoằng giả vờ như không để ý đến ánh mắt của Độc Cô Hoàng hậu, mà trịnh trọng đàng hoàng hỏi Hướng Thái phi: “Không biết Cung tiểu thư có thích không?”

Hướng Thái phi cười ha ha nói: “Đương nhiên là rất thích. Chiếc nhẫn ngọc đó nó luôn mang bên mình.”

Tuyên Văn đế thầm nghĩ, Thái tử xưa nay hành sự cẩn thận, tại sao lần này lại gióng trông khua chiêng như vậy? Chẳng lẽ là khó kiềm lòng nổi? Nghĩ đến nhan sắc trác tuyệt của Cung Khanh, Hoàng đế có thể hiểu được hành vi khó kiểm soát của nhi tử mình.

“Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên”, ai mà không chơi bời khi tuổi còn trẻ chứ?

Lúc mình còn trẻ, cũng đã…. Tuyên Văn đế khẽ nheo đôi mắt, năm đó, nàng mới mười bốn tuổi.

Hướng Thái phi sau khi đã vòng vo đủ, lúc này mới cười nói: “Hoàng thượng, người xem đôi trẻ này thật là đáng yêu.”

Tuyên Văn đế đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hướng Thái phi, cười ha hả quay đầu nhìn Hoàng hậu nói: “Ái khanh, nàng thấy nhi nữ Cung gia thế nào?”

Độc Cô Hoàng hậu cười cười nhưng không trả lời, quay sang hỏi A Cửu Công chúa: “A Cửu, con thấy thế nào?”

Trong lòng Hướng Thái phi có vẻ không vui, cả nhà này chẳng ra thể thống gì. Chuyện đại sự như vậy mà kẻ chồng lại đi hỏi vợ, kẻ làm mẹ lại đi hỏi con gái là sao, đừng nói là hoàng thất, mà chỉ là một gia đình bình thường thì cũng không thể có kiểu quy củ như vậy, một nhi nữ được giáo dục không theo khuôn khổ phép tắc nào, lại có thể khoa chân múa tay tham gia vào việc hôn sự của huynh trưởng. Ngươi còn không bằng một người cha bình thường, chứ nói gì đến việc làm một người cha Hoàng đế.

A Cửu chau mày nghĩ ngợi nói: “Không được. Lấy vợ phải chọn người có đức, Thái tử phi của hoàng huynh tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể lấy một hồng nhan họa thủy được.”

Hướng Thái phi vừa nghe, gan ruột đã vô cùng giận dữ. Chỉ tiếc là bà không phải thái hậu, nên không thể đứng dậy thưởng cho nha đầu đó một cái bạt tai. Giờ này khắc này, Hướng Thái phi càng cảm nhận chân thực nhất, thấm thía nhất, phải đứng ở vị trí tối cao, mới có thể giẫm mọi người dưới chân mình. Thái hậu và Thái phi khác nhau một chữ, nên bà đành nhẫn nhịn đè nén cơn giận dữ.

Đối với A Cửu mà nói, trên đời này, nàng quyết không để ai có thể vượt qua được mình. Nếu Cung Khanh trời sinh đã có dung mạo cao hơn nàng một bậc, thì số phận quyết không thể lại vượt lên trên nàng. Nếu Cung Khanh được gả cho Mộ Trầm Hoằng, thì tất nhiên sẽ trở thành tẩu tử của nàng và sau này sẽ trở thành Hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ, nàng sao có thể nhẫn nhịn hạ khẩu khí được? Hơn nữa, nàng đã sớm biết mẫu thân mình không thích Cung Khanh, có Độc Cô Hoàng hậu làm chỗ dựa, nên mới dám nói những lời càn rỡ như thế.

Tuyên Văn đế không vui nói: “Cung phu nhân xuất thân cao quý, Cung gia gia thế thi thư, Cung Thượng thư tài hoa xuất chúng, A Cửu không được vọng ngôn.”

A Cửu hừm một tiếng: “Nếu Hướng Thái phi muốn tìm cho cô ta tấm chồng, thì ta thấy Lưu Bảng nhãn cũng rất tốt.”

Hướng Thái phi vừa nghe đã giận tím mặt, Lưu bảng nhãn của khoa này tuổi đã ngoại tứ tuần, tự cao tự đại, bạc nửa mái đầu, là người góa vợ.

Tuyên Văn đế chau mày, “A Cửu không được hồ đồ. Trẫm cảm thấy nhi nữ Cung gia là một lựa chọn không tồi, ái khanh, nàng nói xem?”

Hoàng hậu cười trừ không mở miệng, A Cửu đứng phắt dậy nói như hét: “Phụ hoàng, con quyết không đồng ý gả nàng cho hoàng huynh.”

“Chuyện hôn sự của hoàng huynh, con không được tự tiện xen vào.” Tuyên Văn đế nặng lời, sắc mặt nghiêm lại.

A Cửu thoáng chút run sợ, giọng nhỏ hẳn đi, nhưng vẫn gào lên như cũ: “Phụ hoàng, con không muốn nàng ta được gả cho hoàng huynh, con không thích nàng ta. Bảng nhãn có chỗ nào không tốt chứ, tiền đồ vô lượng, con nghĩ rất hợp với Cung Khanh, trai tài gái sắc.”

Dằn vặt, áp chế, giày vò, gây khó dễ cho Cung Khanh chính là liều thuốc hữu hiệu nhất để A Cửu giải tỏa nỗi ức chế cô đơn nơi thâm cung của mình, phải tận mắt nhìn thấy Cung Khanh thê thảm, mọi việc không như ý nguyện, nàng ta mới thấy hài lòng.

Tuyên Văn đế trừng mắt, quát một tiếng: “Hồ đồ, câm miệng.”

A Cửu bị quát liền câm bặt, bởi Tuyên Văn đế chưa bao giờ nghiêm khắc trách cứ nàng ta như vậy.

Độc Cô Hoàng hậu lúc này mới nói: “Hoàng thượng bớt giận, gia hòa vạn sự hưng, hôm nay chính là Tết Đoan Ngọ, đừng vì việc này mà trở nên tức giận. A Cửu nói cũng đúng, Lưu bảng nhãn tuổi tuy hơi lớn, nhưng cẩn thận chín chắn, lại rất tài hoa, Thái phi thấy thế nào?”

Hướng Thái phi tức giận đến nỗi nghẹn ứ trong cổ họng, không nói nên lời. Trong lòng bà thực chỉ muốn Cung Khanh được gả vào Đông cung, cho nên mới không nhắc đến Nhạc Lỗi, ai ngờ sửa đúng thành sai, thật không thể đoán được sự tình lại thành ra thế này. Bà vừa giận vừa tức, thầm hối hận trong lòng. Sớm biết thế này, chi bằng ghép với Nhạc Lỗi cho rồi.

Tuyên Văn đế nhíu mày nhìn Độc Cô Hoàng hậu chăm chú, cơ hàm bên mang tai khẽ giật ngược.

Độc Cô Hoàng hậu mắt cúi xuống, lạnh lùng nói: “Hôn sự của Cung Khanh, tự có phụ mẫu nàng ta làm chủ, Hoàng thượng hà tất phải quan tâm?”

Thẩm Túy Thạch đột nhiên đứng dậy.

“Bệ hạ, thần có việc thỉnh cầu.”

Tuyên Văn đế hít vào một hơi dài, trong lòng thầm mừng vì Thẩm Túy Thạch đúng lúc xoa dịu cục diện căng thẳng này: “Ái khanh cứ nói.”

“Vi thần thuở nhỏ đã từng đội ơn cứu mạng của Cung tiểu thư, ý nguyện muốn cùng Cung tiểu thư kết tóc se tơ gắn bó suốt đời, mong báo đáp ân tình của nàng.”

Lời vừa nói ra, Cửu Công chúa mặt liền biến sắc, ngay cả Tuyên Văn đế cũng sa sầm nét mặt, hôm nay triệu kiến Thẩm Túy Thạch tham dự bữa tiệc đoàn viên này, tức là đã ám chỉ thân phận của hắn. Hắn lại còn dám đưa ra thỉnh cầu của mình như vậy. Nhất thời, Tuyên Văn đế đã ở thế cưỡi trên lưng hổ, một mặt vừa giận Thẩm Túy Thạch là kẻ không thức thời, một mặt cũng nể phục dũng khí đáng khen của hắn.

Cửu Công chúa không thể ngờ Thẩm Túy Thạch lại to gan đến mức này, ngay lập tức, tất cả những cảm giác đố kỵ, thất bại, đau đớn, nhục nhã chen chúc nhau ùa tới, như là vô số những lưỡi đao đâm thẳng vào trái tim đang đau đớn đến run rẩy của nàng ta. Đương nhiên, lòng oán hận đối với Cung Khanh cũng vì thế mà dâng lên cuồn cuộn, hận không thể bạt núi ngăn sông san bằng Cung phủ.

Thẩm Túy Thạch đã vứt bỏ tất cả. Khi Tuyên Văn đế còn chưa công bố rõ chuyện của công chúa, hắn vẫn tự do, huống hồ dù Tuyên Văn đế có công khai chọn hắn đi nữa, thì hắn cũng vẫn có thể cự hôn. Tiền đồ có được ngày hôm nay dù không phải dễ dàng, nhưng nếu như không có hai mươi lạng bạc cứu mệnh của Cung Khanh ngày hôm đó, thì làm sao có được tất cả của ngày hôm nay. Kết cỏ ngậm vành báo đáp ân nhân không thể là một câu nói suông, hắn thân là nam nhi bảy thuớc, nên cần phải nhất ngôn cửu đỉnh.

Tuyên Văn đế lặng thinh không nói, bầu không khí trở nên căng thẳng u ám, giống như lúc bầu trời đen đặc quánh, sa sầm xuống trước một trận mưa lớn xối xả.

Mộ Trầm Hoằng cũng có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Thẩm Túy Thạch lại to gan như vậy, hắn đang định mở miệng thì đột nhiên Duệ Vương ngồi ở phía đối diện đã đứng dậy nói: “Hoàng thượng, thần trong lòng ngưỡng mộ Cung tiểu thư đã lâu, xin Hoàng thượng tác thành.”

Mộ Trầm Hoằng mặt liền biến sắc. Sự tình chuyển tiếp đột ngột, đúng là thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của mọi người.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là, Tuyên Văn đế lại lập tức đáp một tiếng: “Được.”

Giang thị vội vàng cấu cho nhi tử một cái dưới gầm bàn. Lúc này ngươi ra mặt làm gì cho thêm loạn. Nhưng thật ra, khi Duệ Vương lên tiếng, không phải khiến sự tình thêm loạn mà là đã cứu vãn cục diện. Không chỉ Tuyên Văn đế, mà cả Cửu Công chúa và Hướng Thái phi đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn Độc Cô Hoàng hậu trong lòng lại có chút khó chịu, thực ra trong lòng bà đã thầm dự định gả Tiết Giai cho Duệ Vương, xem như là có thêm tai mắt để ngầm theo dõi, chỉ là đang chuẩn bị tìm một cơ hội thích hợp để nói với Giang thị về việc này.

Độc Cô Hoàng hậu mày liễu nhíu chặt, đang định nói điều gì, thì A Cửu Công chúa cầm lấy tay bà khẩn thiết, trong ánh mắt lộ rõ ý cầu xin. Là nàng ta lo lắng Độc Cô Hoàng hậu sẽ ngăn cản Mộ Chiêu Luật lấy Cung Khanh, nói như vậy, Thẩm Túy Thạch sẽ không từ bỏ hy vọng.

Độc Cô Hoàng hậu nhìn vẻ vô cùng đáng thương của A Cửu, nhất thời nhẹ dạ, rốt cuộc nuốt lại những lời muốn nói, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng với Giang thị: “Nhi nữ của Cung phu nhân tài mạo song toàn, kết duyên cùng Duệ Vương thật là đẹp đôi.”

Nếu đế hậu đều đã có lời, Giang thị đành phải cười gượng gật đầu, trong lòng vừa buồn bực vừa lo lắng. Thật ra bà rất vừa ý Cung Khanh, nhưng từ hôm sinh nhật nàng ta nhìn thấy lễ vật của Mộ Trầm Hoằng, bà lập tức cắt đứt ý niệm này trong đầu. Ai nào ngờ, Mộ Chiêu Luật không bàn bạc gì trước với bà, đột nhiên đứng dậy thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn.

Lúc này Hướng Thái phi mới cảm thấy trái tim mình được đặt về đúng chỗ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trái tim cứ phải nhảy nhót liên hồi, toàn những chuyện ngoài ý muốn. May mà kết cục cũng tạm ổn. Cung Khanh tuy không được gả được vào Đông cung, nhưng gả cho Duệ Vương nhìn thoáng qua cũng thấy tốt hơn là Nhạc Lỗi và Lưu Bảng nhãn gấp trăm lần, rốt cuộc cũng không chịu thiệt, khi đứng trước mặt cháu gái, bà còn có thể mở lời nói với nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx