sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4: Tập Kích Trong Đêm (phần I)

Đêm nay mưa Xuân lất phất, mang theo cái lạnh se se của tiết Xuân.

Trước trướng của Hổ Báo Doanh, binh sĩ của Vệ số Ba ai nấy đứng nghiêm, lá đại kỳ trên nóc Hổ Báo Doanh theo gió tung bay phấp phới.

Thiển Thuỷ Thanh toàn thân mặc giáp, phía sau hắn là Phương Hổ và Mộc Huyết, ánh mắt loé ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn lướt qua đám binh sĩ.

Thiển Thuỷ Thanh cất giọng, tuy không lớn nhưng rắn rỏi bi thương:

- Các huynh đệ, đêm nay quấy rầy giấc ngủ của các ngươi, Thiển Thuỷ Thanh thật là có lỗi, nhưng chuyện này quan trọng, ta không thể không tòng quyền xử lý.

Nhìn khắp huynh đệ trước doanh, ai nấy vẻ mặt trang nghiêm, đều là hán tử kiên cường anh dũng, Thiển Thuỷ Thanh hài lòng gật đầu:

- Ta biết mọi người cũng có thể đoán ra được, đúng vậy, chuyện ta giết Hành Trường Thuận ở trận chiến đồn Sa Hà đã bại lộ! Có lẽ trước khi trời sáng, Quân bộ sẽ cho người tới xử lý chuyện này, đến lúc đó không riêng gì ta, tất cả các ngươi đều sẽ bị liên luỵ.

Không ai lên tiếng, đối với việc này, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

- Thiển Thuỷ Thanh ta liên luỵ đến mọi người, quả thật cũng vô cùng áy náy, nhưng nếu trời cao lại cho ta một cơ hội, ta tin rằng hôm đó ta vẫn giết chết Hành Trường Thuận để báo thù cho Thích đại ca! Chúng ta tham gia vào quân ngũ cũng không có gì nhiều, chỉ có một bầu máu nóng và nghĩa tình huynh đệ. Bởi vậy, tình cảm mà các huynh đệ dành cho ta, Thiển Thuỷ Thanh xin nhận lãnh và đa tạ!

Dứt lời, Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu thật sâu.

- Thiển Vệ Giáo, xin ngài đừng nói như vậy, chuyện này từ lúc mọi người tính toán che giấu giúp cho ngài, cũng đã có chuẩn bị. Lúc trước ngài với thân phận một tân binh cứu tất cả mọi người trong trận chiến tại điếm Trú Mã, mọi người cũng đã thiếu ngài một mạng, bây giờ đây chỉ là trả mạng lại cho ngài mà thôi. Thích thiếu là binh sĩ mà Vệ chúng ta tôn trọng nhất, ngài báo thù cho hắn, chỉ làm mọi người thêm kính trọng ngài. Về phần hậu quả gì đó, hừ hừ, không phải Tiểu Cẩu Tử ta đánh rắm, đến lúc đại chiến bắt đầu, không biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống! Cho dù chúng ta không làm gì, đến lúc xảy ra chiến sự có còn sống được hay không cũng là một vấn đề. Nếu là như vậy không bằng sống một cách oanh oanh liệt liệt, làm chuyện mà mình muốn làm, chẳng sợ gì cái chết, ít nhất cũng được chết một cái chết thật là khoái trá!

Một tên chiến sĩ lên tiếng, khiến cho tiếng phụ hoạ theo hắn nhao nhao cả lên.

- Đúng vậy! Nếu đã làm thì không sợ gì cả!

- Không biết là tên chó má nào vì tiền đồ mà bán đứng chúng ta, con bà nó, lão tử không làm thịt hắn không được!

- Rốt cục Thiển Vệ Giáo có ý gì? Nửa đêm như vậy tập trung mọi người lại cho biết chuyện này, chẳng lẽ muốn chúng ta bỏ chạy hay sao?

Vệ số Ba bàn tán xôn xao cả lên, Thiển Thuỷ Thanh đưa tay lên cao, tiếng bàn tán ồn ào lập tức ngưng bặt.

Mọi người cùng nhìn Thiển Thuỷ Thanh chăm chú, xem hắn muốn nói gì.

Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười lạnh lẽo:

- Bỏ chạy sao? Không, ta sẽ không làm như vậy, cũng sẽ không khuyên mọi người làm như vậy. Ta biết ở đây, mọi người ai cũng có thân nhân của mình, trốn sao? Chúng ta có thể trốn đi đâu? Chẳng lẽ bỏ mặc thân nhân của mình sao?

Mọi người cùng cúi đầu thở dài, đều biết làm đào binh căn bản là một chuyện rất hão huyền.

Lượt mắt nhìn qua mọi người một vòng, Thiển Thuỷ Thanh cười nói tiếp:

- Thiển Thuỷ Thanh ta chỉ mới tham gia vào quân ngũ hơn hai tháng, chỉ mới đánh lưa thưa vài trận, hôm nay có thể ngồi ở vị trí Vệ Giáo này, một nửa là bởi vì ta gặp may, một nửa cũng là nhờ có mọi người cất nhắc. Tuy nhiên Thiển Thuỷ Thanh ta tự hỏi mình làm việc trong đời, cũng giống như ra chiến trường chiến đấu vậy, đều không thích giao quyền chủ động cho đối phương nắm giữ. Dù là tình huống như hôm nay, ta cũng không muốn cứ như vậy chờ cho người của Quân bộ tới chém đầu ta xuống, càng không muốn để cho mọi người chịu phạt hay chịu chết theo ta! Ta gọi mọi người đến đây chính là vì ta có một cách có thể cứu mọi người sống sót, hơn nữa sống càng vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn!

- Thiển Vệ Giáo thật là lợi hại, chẳng hay Thiển Vệ Giáo có cách nào giải quyết chuyện này?

Bọn binh sĩ lập tức hưng phấn hẳn lên.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn quanh toàn trường, chậm rãi đi thong thả vài bước, cho đến khi tâm tình kích động của mọi người dần dần lắng xuống, lúc ấy hắn mới hô lớn:

- Một trăm năm trước, Đế quốc Đại Lương danh chấn đại lục Quan Lan, được xem là đệ nhất cường quốc trên đại lục. Nhưng tên gian đồ của Đế quốc Chỉ Thuỷ là Vũ Thương mượn chính biến mà sinh sự, phân chia quốc gia, khiến cho Đại Lương chia ba, thiên hạ không còn thống nhất. Quốc chủ của Đế quốc Thiên Phong vốn là con dân chính thống của Đại Lương thừa cơ khởi nghĩa, sáng lập Đế quốc Thiên Phong. Trong một trăm năm qua, Đế quốc không giờ phút nào là không nghĩ đến chuyện thống nhất ba nước một lần nữa, khôi phục lại Đại Lương thịnh vượng ngày xưa. Nhưng phía Bắc có đế quốc Mạch Gia châm lửa đổ dầu, một lần nữa cản trở đại nghiệp thống nhất của Đế quốc Thiên Phong chúng ta, phía Tây có các Công quốc liên hiệp ngoài hành lang Thánh Khiết lần nữa lấn qua biên giới gây sự, bắt buộc chúng ta phải cắt trọng binh trấn giữ, không cho mất con đường thông thương duy nhất của chúng ta. Còn Đế quốc Chỉ Thuỷ và đế quốc Kinh Hồng lại hùa nhau làm bậy, ý muốn cản trở đại nghiệp thống nhất của chúng ta. Dưới tình huống như vậy, người Đế quốc Thiên Phong chúng ta chỉ có thể lấy binh lực của một Trấn mà phong toả Tam Trùng Thiên, vì giằng co mà chậm trễ, không tổ chức được đại quân tấn công. Cho dù có triệu tập được đại quân, cũng chỉ có thể thử nghiệm trong thời gian ngắn, đến khi các Đế quốc xung quanh rục rịch, chúng ta lại phải kéo quân trở về. Mấy lần kéo đại quân đi viễn chinh cũng là mấy lần toi công vô ích, chuyện này làm cho mọi người không thể đánh thẳng một mạch cho đến khi tử trận.

Mọi người không hiểu vì sao Thiển Thuỷ Thanh lại đột nhiên kể lại lịch sử chiến tranh của Đế quốc Thiên Phong, nhưng nếu như hắn đã kể ra trong giờ phút này, tự nhiên là có dụng ý gì đó.

- Một trăm năm qua, quốc lực của Đế quốc Thiên Phong chúng ta hưng vượng, quân lực cái thế vô song, Quân đoàn Bạo Phong đi đến chỗ nào, địch nhân nghe tin liền mất mật, lực chiến đấu của chúng ta lại có thể nói là đứng đầu trên đại lục Quan Lan. Chỉ một Thiên Kỵ Vệ của Hổ Báo Doanh thậm chí có thể đường đường chống cự với Phi Tuyết Vệ của Tổng Thống lĩnh Tam Trùng Thiên Bão Phi Tuyết ngàn người chọn một, chuyện này nói lên điều gì? Nói rằng chúng ta hùng mạnh! Nhưng một Đế quốc có lực chiến đấu hùng mạnh như vậy lại nhiều lần không thể giải khai cục diện bế tắc, vì nước nhà mà đánh chiếm lãnh thổ nước địch, là vì sao? Đơn giản là vì các nước địch sợ nước ta hùng mạnh cho nên phối hợp với nhau, đồng thời dựa vào những nơi có địa thế hiểm trở mà co đầu rút cổ phòng thủ mà thôi!

-...Nhưng Thiển Thuỷ Thanh ta tin tưởng rằng, một Đế quốc bị đánh trong một trăm năm đến nỗi không thể bước chân ra khỏi cửa không có lý do gì để tiếp tục tồn tại! Một Đế quốc chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của đồng minh núp sau thành cao luỹ sâu để kéo dài chút hơi tàn, không có lý do gì mà không bị diệt vong! Đế quốc Chỉ Thuỷ nhất định sẽ bị Đế quốc Thiên Phong chúng ta đánh chiếm! Tam Trùng Thiên, nhất định không thể ngăn cản bước tiến về phía trước của chúng ta! Tam Trùng Thiên chỉ có thể trở thành chướng ngại vật cuối cùng ngăn cản chúng ta bước chân vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thuỷ mà thôi! Chỉ cần đánh hạ được nó, như vậy Đế quốc Chỉ Thuỷ sẽ không còn khả năng ngăn cản bước tiến của Quân đoàn Bạo Phong chúng ta! Mà chỉ cần chiếm được Đế quốc Chỉ Thuỷ, từ nay về sau chúng ta có được một hậu phương vững chắc, có thể mở rộng ra bốn phương tám hướng, giương cao chiến kỳ Đế quốc Thiên Phong!

Khi nói đến mấy lời cuối cùng, giọng Thiển Thuỷ Thanh trở nên dõng dạc, cuối cùng hoá thành tiếng rống to như tiếng sấm từ trên chín tầng trời, làm cho từng lời nói của hắn như búa tạ đóng đinh thẳng vào đầu từng binh sĩ.

Hung hăng nhìn đám binh sĩ lúc này đã kích động hẳn lên, Thiển Thuỷ Thanh gằn từng tiếng một:

- Như vậy, có ai dám theo ta đi chiếm Tam Trùng Thiên, làm lá bùa hộ mạng tốt nhất cho chúng ta hay không?

Những lời này quả thật như một đạo sấm sét kinh hồn, đánh thẳng vào đám binh sĩ của Vệ số Ba.

Đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.

Giữa đêm khuya, gương mặt Lý Quy lạnh lùng như băng giá khi nghe Đức Sơn kể mọi chuyện.

Gương mặt già nua của hắn lộ ra vẻ hung ác vô cùng, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu trông càng kinh khủng, toát ra sát khí mênh mông.

- Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh! Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh! Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh!

Hắn liên tục la lên ba câu 'Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh' gằn từng tiếng một vô cùng giận dữ, đến nỗi sát khí toát ra trong đôi mắt sặc mùi máu tanh làm cho Đức Sơn gần như muốn ngất đi.

Nhìn Đức Sơn nằm lăn quay trên mặt đất, Lý Quy tung một cước đá bay hắn ra ngoài, sau đó hô to:

- Cho hắn một ngàn tiền thưởng, sau đó cho tên không xương cốt không nghĩa khí này gia nhập Hoả Tự Doanh! Hắn làm Lữ Úy cũng được, làm Vệ Giáo cũng tốt, ta muốn trong trận chiến sắp tới hắn là người xung phong đầu tiên, lão tử không bao giờ muốn thấy mặt hắn một lần nữa!

Một tên tướng lĩnh trẻ tuổi phất tay, lập tức có vài tên binh sĩ tiến vào lôi Đức Sơn ra ngoài.

Hắn liều mạng hô to:

- Đại nhân! Đại nhân! Ngài không thể đối xử với ta như vậy!

Tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia cười hăng hắc nói:

- Đại nhân của chúng ta hận nhất là những kẻ ăn cây táo rào cây sung, tuy nhiên đại nhân vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa, đại nhân đã đáp ứng phong thưởng cho ngươi, tự nhiên sẽ phong thưởng cho ngươi. Chỉ là...trừ phi ngươi leo lên địa vị Doanh Chủ, bằng không vẫn phải xung phong ra chiến trường thôi, không thể nào tránh khỏi. Cầu nguyện đi, cầu nguyện trước khi trận chiến kế tiếp xảy ra, ngươi có thể dùng hết tiền thưởng một ngàn kia, như vậy ngươi có thể được hưởng thụ sung sướng lần cuối.

Lúc tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia trở vào trướng, Lý Quy đã đứng dậy:

- A Phong!

- Có thuộc hạ!

Tên tướng lĩnh trẻ tuổi ôm quyền đáp.

- Chuẩn bị ngựa cho ta, chuẩn bị tới Quân bộ.

Tên tướng lĩnh trẻ tuổi tên là A Phong tỏ ra kinh ngạc:

- Đại nhân, Hồng Quân Suất vừa mới đi ngủ, bây giờ quấy rầy ông ta, e rằng không tiện cho lắm?

Lý Quy nhướng nhướng mày:

- Chuyện Đức Sơn bán đứng, bên Hổ Báo Doanh chưa chắc đã không biết. Chuyện gấp phải tòng quyền, nếu không để cho Thiển Thuỷ Thanh biết tin chạy thoát, e rằng sẽ không còn cơ hội bắt hắn.

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể có khả năng này, Lý Quy dặn dò:

- Truyền lệnh của ta, bảo Phong Tự Doanh và Hoả Tự Doanh lập tức kéo binh bao vây Hổ Báo Doanh, không cho bất cứ ai ra khỏi cửa...Nhưng bất kể thế nào cũng không được động thủ, chờ ta tới rồi hãy nói! Chuyện này...e rằng không nhỏ chút nào!

Toàn bộ binh sĩ của Vệ số Ba đồng lòng gánh vác tội giết quan trên cho Thiển Thuỷ Thanh, chuyện này e rằng ngay cả Hồng Bắc Minh cũng cảm thấy nhức đầu không hiểu.

Lúc ra ngoài doanh trướng Lý Quy cũng thở dài, Thiển Thuỷ Thanh cũng là một tên hán tử dám làm dám chịu, đáng tiếc, cho dù Hành Trường Thuận có sai lầm ngàn vạn lần đi chăng nữa, rốt cục cũng là em vợ của hắn, thù này hắn không thể không báo.

Hắn thở dài, than cho thế sự khôn lường, vận mệnh trêu người. Sau đó hắn tung mình lên lưng chiến mã, giục ngựa phi nhanh về hướng doanh của Quân bộ.

Trong thành Cô Tinh gót sắt nện dồn, phá tan màn sương mù dày đặc.

Choang một tiếng giòn tan, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

Bọt nước thoát khỏi cái chén vừa bị ném vỡ, bốc lên khắp đại trướng trung quân cùng với cơn thịnh nộ của Hồng Bắc Minh.

- Ngươi lặp lại lần nữa xem nào!

Sự kích động trong đôi mắt hổ dâng trào, tiếng quát của Hồng Bắc Minh như tiếng gầm trầm thấp của một con hổ đói.

- Vệ Giáo Thiển Thuỷ Thanh của Hổ Báo Doanh phạm thượng làm loạn, trước giết chết Hành Trường Thuận giữa trận tiền, sau thông đồng cùng binh sĩ trong Vệ giấu diếm quân tình, lừa gạt quan trên, hiện tại đã có nhân chứng ở đây, xin Quân Suất làm chủ giùmthuộc hạ!

Lý Quy ôm quyền chờ lệnh.

- Khốn kiếp!

Cơn thịnh nộ của Hồng Bắc Minh lại bùng lên, chiếc án bằng gỗ lim không chịu nổi mộtchưởng hùng hậu của Hồng Bắc Minh, hoá thành bột gỗ bay tung toé đầy trời.

- Người đâu, lập tức bao vây Hổ Báo Doanh cho ta, bắt hết toàn bộ tướng sĩ của Vệ số Ba! Ai dám cãi lệnh, giết chết không tha!

Sau khi ban bố mệnh lệnh xong, Hồng Bắc Minh mới trấn tĩnh lại được một chút, nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài trướng, hắn thở ra một hơi thật dài.

- Lý Quy, ngươi lập tức báo cho Nam Vô Thương, chuyện này giao cho hắn thẩm vấn. Nếu chứng cứ phạm tội là thật, lập tức chém không tha! Về phần Hồng Thiên Khải...Hắn cai quản thuộc hạ không nghiêm, không rõ sự tình, giáng chức nửa cấp, phạt bổng ba tháng, chờ xem biểu hiện về sau! Về phần một ngàn binh sĩ kia...Toàn bộ sungvào Doanh Xung Phong!

Chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng đã quyết định vận mệnh toàn bộ một ngàn tên tướng sĩ của Vệ số Ba Hổ Báo Doanh. Nghe Hồng Bắc Minh quyết định như vậy, Lý Quy cũng không khỏi phát lạnh trong lòng.

Nếu như có thể, thật ra hắn chỉ muốn giết một mình Thiển Thuỷ Thanh mà thôi.

Sở dĩ quân của Đế quốc Thiên Phong có thể trở thành đội quân mạnh nhất trên đại lục Quan Lan, chính là nhờ vào quân kỷ oai nghiêm, quân pháp như núi. Hồng Bắc Minh thân là Thống lĩnh của một Quân, đại chiến sắp tới, không ngờ xuất hiện nội loạn như vậy, nếu hắn không dùng thủ đoạn lôi đình giải quyết việc này, e rằng hậu quả không thể nào tưởng tượng.

Tính tình của Bạo Phong Vương Liệt Cuồng Diễm nóng như lửa đốt, cho dù là Hồng Bắc Minh cũng không có can đảm nghe một tiếng quát của ông ta.

Một lát sau, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa dập dồn, một tên quân truyền lệnh vừa chạy tới vội vàng nhảy xuống ngựa, chạy tới trước mặt Hồng Bắc Minh quỳ sụp xuống bẩm báo:

- Báo Đại Tướng quân, Tướng quân Hổ Uy, toàn thể tướng sĩ của Vệ số Ba Hổ Báo Doanh đã rời khỏi doanh nửa canh giờ trước, đi ra khỏi thành.

- Khốn kiếp!

Hồng Bắc Minh tung một cước đá bay tên quân truyền lệnh:

- Đám binh sĩ thủ thành làm ăn kiểu gì vậy?

Tên quân truyền lệnh vội nói:

- Bọn họ nói rằng phụng lệnh khẩn cấp của quan trên, có chuyện quân khẩn cấp cần ra khỏi thành. Nghe đám binh sĩ thủ thành nói, đêm nào Thiển Thuỷ Thanh cũng ra khỏi thành, không biết hắn lấy lệnh điều động ở đâu ra, bởi vậy binh sĩ thủ thành cũng không ngăn cản hắn. Lần này đích thân hắn mang cả Vệ của mình ra khỏi thành, binh sĩ thủ thành cũng không hoài nghi gì, liền thả cho bọn họ ra đi.

- Bọn chúng chạy theo hướng nào vậy?

Lý Quy vội hỏi.

- Nam Môn quan!

Tên quân truyền lệnh đáp lớn.

Hai vị Tướng quân sững sờ chết lặng.

Nam Môn quan, Lạc Ưng nhai.

Tất cả đứng dưới chân vách đá nhìn lên vách đá cao sừng sững.

Trong mắt các binh sĩ đều toát ra vẻ kính ngưỡng và tán thưởng.

Có năm sợi dây thừng to dày từ trên mây thòng xuống, thẳng đến sát mặt đất dưới chân vách đá. Cứ cách mười thước lại có một cái vòng sắt cắm vào khe nứt trên vách đá ôm lấy sợi dây thừng, có tác dụng cố định dây thừng.

- Chuyện...chuyện này sao có thể?

Vẻ mặt ngơ ngác không dám tin nhanh chóng lan truyền khắp mọi người, duy chỉ có Thiển Thuỷ Thanh, ánh mắt của hắn toát ra vẻ cuồng nhiệt nóng bỏng.

- Ta đã nói rồi, chúng ta có thể lên Lạc Ưng nhai, từ trên trời giáng xuống Nam Môn quan, ta nói được, nhất định sẽ làm được!

- Chuyện này bắt đầu làm từ lúc nào vậy?

Mộc Huyết cất tiếng hỏi. Công trình lớn như vậy, không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.

- Từ ngày ta giết chết Hành Trường Thuận, ta đã biết sớm muộn sẽ có một ngày chuyện này sẽ bị vạch trần, nếu như không muốn ngồi chờ chết, vậy phải tính toán chuẩn bị từ trước. Sau khi ta quyết định như vậy, ta không còn do dự gì nữa! Mấy ngày qua, mỗi ngày ta đều leo lên Lạc Ưng nhai này, mỗi ngày một chút cắm vòng sắt vào vách đá, cố định dây thừng lại, tuy rằng tiến độ chậm chạp, nhưng mỗi ngày đều làm, sớm muộn cũng hoàn thành. Chuyện khó khăn nhất chính là không có chỗ nào để mượn sức cả, chỉ có thể leo dần từ dưới lên, thật ra nếu như có đầy đủ phương tiện, có thể tuột từ trên xuống.

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi đáp, hắn nhìn Mộc Huyết, ánh mắt lộ vẻ cười:

- Mộc thiếu, phong cảnh phía trên vô cùng đồ sộ và hùng vĩ.

Tâm tình kích động như máu nóng sôi trào ngập tràn trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, giọng của Mộc Huyết hơi run rẩy:

- Vì sao ngươi không nói sớm với chúng ta? Một mình ngươi làm chuyện này quả thật vô cùng vất vả!

Vất vả ư?

Đâu chỉ là vất vả?

Vì không muốn cho quân thủ của Nam Môn quan phát hiện ra có người đang động tay chân trên vách đá, mỗi ngày hắn chỉ có thể leo lên vách đá đầy hiểm trở này vào buổi tối mà thôi.

Lạc Ưng nhai chim ưng còn khó đậu, khỉ vượn khó leo, há phải chuyện đùa?

Cả vách núi dựng đứng cao tới hơn ba trăm thước, mặt vách đá trơn nhẵn như gương, gần như không tìm thấy điểm nào để mượn sức leo lên.

Nó giống như bị người nào đó dùng một cái búa khổng lồ đột ngột chém phăng, nếu lật ngang lại có thể làm một cái sân trượt băng rất lớn.

Nếu muốn leo trên mặt vách đá dựng đứng lên tới trên đỉnh, người bình thường gần như không thể làm được.

Nó hiểm trở đã đành, dù là trên mặt vách đá trơn nhẵn cũng có thể tìm được điểm mượn sức. Đối với một chuyên gia leo núi tay không mà nói, chỉ cần có một điểm to bằng móng tay lồi lên, vậy đã có thể trở thành điểm mượn sức lý tưởng cho hắn.

Vấn đề là...Hắn chỉ có thể leo vào ban đêm!

Khác xa với leo vào ban ngày, leo vào ban đêm không thể thấy rõ điểm mượn sức phía trên, nhiều nhất chỉ có thể thấy được hình dáng mờ mờ của nó, sau đó dùng xúc giác của mình kiểm tra lại.

Chuyện này so với ngày trước hắn leo tường bằng một tay càng tốn thời gian hơn nhiều, có nghĩa là hiện tại hắn phải hao tổn thể lực rất nhiều so với trước kia, có nghĩa là khả năng thất bại của hắn càng cao hơn nữa!

Cố gắng tìm điểm mượn sức, thông thường tìm được một chỗ mượn sức không lớn hơn đầu ngón tay cái để có thể bám mấy đầu ngón tay, Thiển Thuỷ Thanh liền cảm ơn trời đất.

Mỗi một chỗ mượn sức như vậy đều quý như trân châu mã não...

Càng tệ hơn nữa chính là, hắn không thể quan sát mà tìm kiếm được một con đường tốt nhất. Nói cách khác, mỗi lần leo lên một đoạn đường đều có khả năng là một đoạn đường cụt*, cuối cùng cũng chỉ có thể làm lại từ đầu mà thôi.

(*Tức là leo đến lúc nào đó hoàn toàn không còn điểm nào để mượn sức leo tiếp nữa, phải bỏ cuộc.)

Vì thế mỗi đêm hắn đều giống như một con thằn lằn, mày mò khắp trên vách núi, cố gắng tìm kiếm từng phân con đường có thể dẫn lên trên đỉnh. Sau đó dùng vòng sắt cố định vào khe nứt của vách đá, xỏ dây thừng vào đó để cố định một đoạn lộ trình.

Hắn phải thật cẩn thận, chẳng những không để cho địch nhân phát hiện mà cũng không thể để cho người bên mình phát hiện.

- Vì sao vậy? Bởi vì một nhiệm vụ thoạt nhìn không có khả năng hoàn thành, trước khi nó được hoàn thành chỉ là một lời nói hoang đường mà thôi. Mộc thiếu, nếu như ta nói cho ngươi biết trước khi leo lên tới đỉnh Lạc Ưng nhai, rằng chúng ta có thể leo lên từ chỗ này, sau đó bất ngờ tập kích Nam Môn quan, vậy ngươi có tin không?

Vẻ mặt Mộc Huyết hơi kinh ngạc, hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lại lắc lắc đầu.

Đúng vậy, hắn sẽ không tin!

Cho dù là hắn hay là Phương Hổ, hay Lý Quy, Hồng Bắc Minh, thậm chí Thích Thiên Hữu đã chết, căn bản không có ai tin tưởng lại có người có thể leo lên Lạc Ưng nhai, biến vách đá thẳng đứng nhẵn bóng như gương này trở thành đường cái, trở thành con đường quan trọng nhất để san bằng Tam Trùng Thiên.

Trong truyền thuyết, Lạc Ưng nhai là nơi trú ngụ của Tử thần, leo lên càng cao càng tới gần chỗ ở của Tử thần. Ở lưng chừng vách đá, thậm chí có một chỗ lõm vào rất lớn như cái ao, điều này có ý nghĩa rằng một khi bạn trèo đến cái ao đó rồi bắt đầu trèo ngược lên trên, lúc ấy lưng của bạn gần như song song với mặt đất phía dưới, nói chính xác là lưng của bạn tạo nên một góc khoảng sáu mươi độ với mặt đất.

Chính là sáu mươi độ hướng xuống phía dưới!

Nói rõ ra, bạn phải quay lưng xuống mặt đất phía dưới mà trèo lên trên!

Đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Thiển Thuỷ Thanh cũng không nhớ mình đã ngã từ trên vách đá kia xuống không biết bao nhiêu lần.

Nếu như không phải hắn có buộc dây bảo hiểm vào lưng, có lẽ đã trở thành một đống thịt vụn trên Lạc Ưng nhai từ lâu. Nhưng dù là vậy, lúc rơi từ trên vách đá xuống, vì sợi dây bảo hiểm đong đưa nên thân thể hắn bị đập rất mạnh vào vách đá không biết bao nhiêu lần, có một lần hắn cảm thấy gân cốt toàn thân mình dường như đứt rời ra từng đoạn.

Hắn cũng không chỉ sợ hãi một lần, sợ rằng vòng sắt mà mình đóng vào khe nứt không đủ chắc, sợ dây thừng không chịu nổi, làm cho mình rơi thẳng xuống đất mà tan xương nát thịt.

Nhưng hắn không còn con đường nào khác để chọn, chỉ có thể dũng cảm tiến lên.

Mọi người khi thấy kỳ tích, thường thì chỉ biết kêu lên kinh ngạc và ca ngợi nó, không mấy người có thể thật sự cảm nhận được phía sau của sự sáng tạo nên kỳ tích ấy, cái giá phải trả lớn đến mức nào.

- Ngươi là kẻ điên, Thiển huynh đệ, ngươi tuyệt đối là một kẻ điên!

Phương Hổ ngẩng đầu nhìn lên trên trời, dưới bóng đêm tăm tối, thậm chí không thể nhìn thấy đỉnh vách núi. Vách núi này có lời đồn là chim bay cũng khó qua, chưa từng có người nghĩ rằng có thể leo lên tới đỉnh, không ngờ bây giờ lại bị một tên binh sĩ bình hường biến thành vườn hoa sau nhà mình, trèo lên không biết bao nhiêu bận, lại còn treo được năm sợi dây thừng to bằng cánh tay.

Nhờ có năm sợi dây thừng ấy, ngàn tên binh sĩ có thể không tốn bao nhiêu hơi sức đã có thể trèo lên đỉnh Lạc Ưng nhai, từ trên cao đi xuống, lặng lẽ tiến vào Nam Môn quan, phát động một kích chí mạng với quân phòng thủ bên trong Nam Môn quan.

- Đúng vậy, ta chính là ngưòi điên!

Thiển Thuỷ Thanh ngạo nghễ đáp:

- Vì thế giới bên trong con người là một thế giới điên cuồng, nếu muốn sống tốt hơn người khác, ngươi phải nhất định phải học cách điên cuồng hơn bất kỳ kẻ nào! Đáng tiếc thời gian không cho phép, vốn ta đã tính toán chờ sau khi hoàn thành ít nhất hai mươi sợi dây thừng, lúc ấy mới báo lên Hồng Quân Suất, bảo ông ta phái ra ba ngàn tên bộ binh thiện chiến nhất cùng theo ta lên Lạc Ưng nhai này. Thế nhưng hiện tại chúng ta chỉ có một ngàn người, mà quân phòng thủ bên trong Nam Môn quan có ít nhất sáu ngàn tên.

- Chuyện ấy ta không lo lắng, chúng ta là tập kích đánh úp bọn chúng, rất có ưu thế bất ngờ, thế nhưng vì sao ngươi không báo tin này cho Hồng Quân Suất? Bằng vào công lao trước mắt này, cũng đã thừa sức miễn tội chết cho ngươi!

- Bởi vì cái mà ta cần không chỉ có là miễn chết, đây là một cơ hội để lập công lớn! Hoàng đế Thương Dã thường nói, kẻ nào chiếm được Tam Trùng Thiên, lập tức được phong tướng, danh lưu sử sách, thăng quan ba cấp! Ta không muốn bỏ qua cơ hội này!

Thiển Thuỷ Thanh quay lại quát to.

Trước mắt hắn bây giờ là hình bóng yểu điệu của Vân Nghê đang múa, còn có ánh mắt lẫy lừng bất khuất của Thích Thiên Hữu dặn dò chính hắn trước lúc ra đi...

Đúng vậy, nếu như trước kia chỉ đơn thuần là muốn sinh tồn, như vậy hiện tại không chỉ đơn giản cần sự sinh tồn mà thôi.

Hắn phải lập công, hắn cần lập công, duy chỉ có đứng trên đỉnh của thế giới này mới có thể ngạo nghễ chúng sinh, nhìn khắp thiên hạ. Duy chỉ có đứng trên đỉnh của thế giới này, hắn mới có thể hoàn thành lời thề của hắn, cưới Vân Nghê, bảo vệ chiến hữu của mình.

Hắn không muốn mặc cho vận mệnh của mình bị người khác vo tròn bóp méo trong tay.

Còn nhớ năm đầu tiên học leo núi, lúc hắn lần đầu leo lên được một đỉnh núi, đứng trên đó nhìn xuống mặt đất mênh mông phía dưới, cảm giác đột nhiên nổi lên hào khí trong lòng lúc ấy, vĩnh viễn hắn không thể nào quên.

Cũng vào lúc ấy Thiển Thuỷ Thanh đã hiểu được rằng, rốt cục cả đời này hắn không thể không màng danh lợi như phụ thân hắn, an dưỡng tuổi già như vậy. Hắn rất thích leo núi, bởi vì hắn khát khao cảm giác đứng trên đỉnh núi, cũng giống như đứng ngạo nghễ trên cao hết thảy. Sau khi tới thế giới này, hắn dứt khoát nhập ngũ, theo đuổi cảm giác chỉ huy thiên quân vạn mã tung hoành cả đại lục mà hắn đã khao khát từ lâu.

Con người sống cả đời nhất định phải có theo đuổi một điều gì đó, mà cuộc sống vui thú điền viên với gia đình nhất định không phù hợp với tính cách thích mạo hiểm, các cảm giác kích thích của hắn.

Cho nên bất kể là vì người khác hay là vì chính mình, hắn cũng phải làm như vậy!

Đối với lựa chọn của chính mình, hắn không hề hối hận!

Làm được những chuyện mà người khác không làm được, hoàn thành được những chuyện mà người khác không hoàn thành được. Lập nên công cả, dựng nên nghiệp lớn, thành tựu chí lớn như chim hồng chim hộc, hoàn thành giấc mộng thống nhất.

Bây giờ, đó là toàn bộ những chuyện mà Thiển Thuỷ Thanh muốn làm cho bằng được, cũng như lời hứa của hắn với Vân Nghê, cũng như lời thề của hắn với Thích Thiên Hữu!

- Ngươi muốn thăng quan tiến chức sao? Vì muốn thăng quan tiến chức mà ngươi không tiếc dẫn theo một ngàn huynh đệ chúng ta đi mạo hiểm sao?

Mộc Huyết lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy! Mộc thiếu, tuy nhiên ta phải nói với ngươi không phải muốn thăng quan tiến chức vì chính bản thân ta! Ta không phải vì muốn phát tài!...Mỗi lần tỉnh mộng giữa đêm khuya, ta đều nhắm mắt lại, trước mắt ta liền xuất hiện bóng dáng của Thích đại ca. Hắn là một hán tử mà ta tôn trọng toàn tâm toàn ý từ khi ta vào quân ngũ tới nay! Hắn là một nam nhân chân chính, vì hắn từng hứa rằng dù có chết cũng phải bảo vệ huynh đệ chúng ta, nhưng các ngươi xem thử bọn Tướng quân trên cao...bọn chúng đã làm chuyện gì? Một tên Hành Trường Thuận vừa chết, Lý Quy liền giống như một con chó điên muốn cắn người! Đường đường Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn danh dự cao quý, không ngờ lại làm ra chuyện mượn dao giết người! Chúng ta cũng là người, chứ không phải là quân cờ mà người ta có thể tuỳ ý đùa giỡn, hy sinh bất cứ lúc nào!

Giọng Thiển Thuỷ Thanh chợt bốc lên cao vút, hắn kích động ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Ta không tin! Ta không tin một Đế quốc hùng mạnh lại đối xử với binh sĩ của mình như vậy! Ta cũng không phục! Không phục những tên ngồi trên ngôi cao chức cả lấy tính mạng chúng ta ra làm trò đùa, muốn giết thì giết, muốn mổ thì mổ! Ta tin rằng nếu như công lý không tồn tại trên thế gian này, vậy ít nhất chúng ta cũng có quyền đi tìm công lý cho chính bản thân mình!

Nhìn Mộc Huyết, hắn gằn từng chữ một:

- Không phải ta vì chính bản thân ta, mà ta làm như vậy là vì tất cả các huynh đệ! Nếu như bây giờ ta báo về con đường này cho Hồng Quân Suất, vậy kết quả chỉ có một: Ta có thể thoát khỏi tội chết, nhưng những huynh đệ còn lại không thể thoát! Mà bọn quan trên vì muốn bảo đảm an toàn, e rằng chúng vẫn bắt người của Hổ Báo Doanh chúng ta xung phong lên Lạc Ưng nhai! Thậm chí ngay chính ta cũng không thoát được kết cục như vậy! Nếu đánh thua, bọn chúng ta chết chắc, nếu như thắng, tất cả công lao sẽ thuộc về bọn chúng...Thậm chí chúng ta còn phải cầu trời phù hộ, tạ ơn không giết của bọn quan trên!

-...Chính là như vậy!

Giọng Thiển Thuỷ Thanh dần dần trở nên cao vút:

- Lý Quy là Chưởng Kỳ của Huyết Phong Kỳ, là Tướng quân Hổ Uy cao cao tại thượng, hắn muốn bóp chết chúng ta cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy. Chúng ta vĩnh viễn không có cách nào đấu lại hắn...Trừ phi chúng ta có Tướng quân của chính mình!

Tướng quân của chính mình?

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều rung động.

Ở phía chân trời thoáng hiện một vì sao băng, chiếu ra ánh sáng như lửa đỏ.

Giờ đây Mộc Huyết không hiểu nổi Thiển Thuỷ Thanh là loại người như thế nào...

Hắn chỉ nghe hiểu được một câu, một ý: Vận mệnh của chính mình, phải do chính mình nắm giữ!

- Mộc thiếu, đánh trận này với ta đi! Chúng ta cùng nhau chiếm Nam Môn quan, đả thông Tam Trùng Thiên, kéo quân tới chân thành Đại Lương! Vận mệnh của chúng ta, quyết không để cho ông trời nắm giữ!

Thiển Thuỷ Thanh hò hét như điên như cuồng, kích động tới chiến ý trong đáy lòng các binh sĩ, làm cho nó dấy lên vô cùng mạnh mẽ.

Đưa mắt nhìn mảng tối phía trên đỉnh núi đầy hiểm trở, Mộc Huyết thở dài:

- Sau trận chiến này, không biết có bao nhiêu huynh đệ có thể may mắn còn sống sót? Chỉ riêng chuyện leo lên Lạc Ưng nhai, e rằng cũng sẽ phải trả giá rất nhiều sinh mạng!

- Không sai! Nhưng ít nhất cũng là lựa chọn của chúng ta, dù có chết...cũng không hối tiếc!

Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh toát ra ý chí chiến đấu rực lửa.

- Dù chết cũng không hối tiếc!

Đột nhiên tất cả các binh sĩ cùng hô to.

Trong mắt toát ra vẻ hài lòng, Thiển Thuỷ Thanh nhìn tất cả các binh sĩ:

- Là hảo hán tử, chí ở bốn phương! Vì bá nghiệp ngàn thu, dám hy sinh thân mình lập chiến công hiển hách! Huynh đệ nào không sợ chết...hãy theo ta lên trên! Hãy khiến cho Lạc Ưng nhai từ trước tới nay chưa ai dám lên, trở thành bàn đạp đưa chúng ta đến chỗ công thành danh toại!

Lúc này Thiển Thuỷ Thanh hét lớn, sát khí bốc ra phấp phới, tràn ngập cả bốn phương.

Bóng đêm tối đen như mực, mây đen che khuất mặt trăng, cũng che chắn cho những bóng người từ trên trời giáng xuống.

Những bóng người thân mặc quần áo màu đen hoà hợp với bóng đêm đen tối thành một bức tranh hài hoà, giống như những u hồn phiêu đãng lặng lẽ tiến vào quan đang trong cơn say ngủ.

Không có tiếng hò hét bi tráng vút cao, cũng không có liều mạng chém giết sặc mùi gió tanh mưa máu. Cái duy nhất tồn tại chính là sự ám sát sắc bén, nhanh chóng mà ác nghiệt cùng với sự lãnh khốc từ tận đáy lòng giờ đây đã được kích thích trào dâng.

Một tia sáng loé lên mau chóng đến mức chỉ để lại tàn ảnh, cổ họng của một tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ lập tức tuôn trào máu đỏ, Thiển Thuỷ Thanh nhanh nhẹn che miệng đối phương, nhẹ nhàng đỡ thi thể của hắn đặt nằm trên mặt đất.

Phía sau hắn đã có rất nhiều binh sĩ đuổi kịp, chia nhau ra tìm địa hình có lợi tiến hành trấn giữ.

Mang theo nụ cười lạnh lẽo của Tử thần, các binh sĩ của Vệ số Ba triển khai tàn sát như điên cuồng trong đêm tối.

Sau khi mất bốn mươi mốt huynh đệ, rốt cục Vệ số Ba cũng leo lên đỉnh Lạc Ưng nhai thành công, trực tiếp từ trên trời hạ xuống bên trong Nam Môn quan.

Những binh sĩ sơ ý ngã từ trên Lạc Ưng nhai xuống, ai nấy đều là người gan dạ.

Vì muốn không làm kinh động tới địch nhân, trước khi bắt đầu leo lên đỉnh, bọn họ đều ngậm vải bố vào miệng mình.

Những người sẩy tay rơi từ trên vách đá xuống, giống như những chiếc lá bay trong gió, nhưng không ai kêu lên một tiếng nào...

Hiện tại, sau khi trả giá bằng bốn mươi mốt mạng người, rốt cục bọn họ đã vào trong Nam Môn quan thành công.

Thiển Thuỷ Thanh giơ cao cương đao đi giữa con đường trống trải, đây là cơ hội đầu tiên mà hắn quan sát được tình cảnh bên trong Nam Môn quan.

Cả Nam Môn quan là một cái thạch bảo* thật lớn, binh sĩ chính là dân chúng.

(*thạch: Đá, bảo: Cái thành nhỏ, bờ lũy trong làng đắp để phòng giặc cướp.)

Toà thạch bảo này từ lúc xây dựng tới nay đã phát huy ra tác dụng rất nhiều, giúp cho người Đế quốc Chỉ Thuỷ phòng thủ chống lại người của Đế quốc Thiên Phong.

Nhiều lần Bắc Môn quan bị người Đế quốc Thiên Phong tấn công, Nam Môn quan liền trở thành nơi đóng quân, giấu lương, cứu viện, bất ngờ tập kích.

Nó giống như một nắm đấm được bao bọc tầng tầng giáp sắt, lúc cần sẽ nện cho địch nhân xâm lấn một quyền thật mạnh.

Bao nhiêu năm nay, nó chính là âm hồn bất tán quấn quít lấy người của Đế quốc Thiên Phong, trở thành cơn ác mộng của bọn họ.

Nó là thành quan duy nhất trong Tam Trùng Thiên có được lực lượng tiến công, bởi vì từ khi Đế quốc Thiên Phong cho mười vạn quân tấn công Nam Môn quan rồi ôm thảm bại mười năm trước, từ đó về sau không dám thử tấn công nơi này lần nào nữa.

Mà hôm nay, Thiển Thuỷ Thanh muốn nhuộm máu Nam Môn quan.

Đi trên một con đường bên trong Nam Môn quan, giống như một ma thần khát máu, Thiển Thuỷ Thanh mang theo binh sĩ xông xáo khắp nơi, tìm diệt những nơi có binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ đồn trú.

Trong bóng đêm, hoa máu lặng lẽ nở khắp nơi.

- Đã diệt xong bốn tên canh gác trên tháp bên trái.

Vô Song thu trường cung lại, giọng hắn lãnh khốc như gió rét.

- Đã xử lý xong hai tên binh sĩ ở mé Tây, không hề kinh động chút nào!

Thanh âm ồm ồm của Lôi Hoả vang lên bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh.

- Phương Báo, ta cần vài tên còn sống, việc này giao cho ngươi!

Sau khi giết sạch một khu vực, Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng ra lệnh.

Ngay sau đó, Phương Báo đưa bốn tên tù binh tới trước mặt Thiển Thuỷ Thanh.

Đưa ánh mắt lạnh như băng quét nhìn bốn tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ, đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười.

Tiếng cười của hắn nhỏ, nhưng giọng nói phiêu đãng như của một u hồn:

- Ta không có nhiều thời gian, cho nên ta sẽ nói ngắn gọn. Ta hỏi vài vấn đề, các ngươi trả lời, nếu câu trả lời làm cho ta hài lòng, như vậy các ngươi sẽ được sống, nếu ta không hài lòng, các ngươi phải chết, vậy được không?

Những thanh âm tức giận vang lên trong cổ họng, chính là thanh âm của bốn tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ tuyệt vọng phát ra với vẻ không cam lòng.

Thiển Thuỷ Thanh cất tiếng thở dài, ánh đao loé lên một tia chớp đỏ như máu, một đường máu đỏ hiện lên trên cổ của một tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ cao to, hắn lảo đảo một chút rồi ngã xuống.

Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục nở nụ cười, giống như nụ cười hung ác của Tử thần, nhưng giọng hắn rất dịu dàng:

- Ta biết các ngươi đều là hảo hán tử, đều là những chiến sĩ tài giỏi nhất của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Bất quá ta cũng tin rằng trong số sáu ngàn binh sĩ các ngươi, chắc chắn sẽ có người vì muốn sống mà từ bỏ lý tưởng của mình, người ấy có thể là ngươi, cũng có thể là người khác. Điểm khác biệt duy nhất chính là nếu như ngươi nói, ngươi sẽ được sống, nếu để người khác nói, vậy ngươi sẽ chết!

Lại một đao xuất ra như phá nát không trung.

Trong nháy mắt, hai tên binh sĩ đã ngã xuống trong vũng máu.

Không có những lời mắng chửi điên cuồng thô bạo, không có vẻ mặt dữ dằn hung ác, chỉ có nụ cười đơn giản trên gương mặt lạnh như băng của Thiển Thuỷ Thanh.

Nỗi sợ hãi dần dần bao phủ hai tên binh sĩ còn lại.

Một tên binh sĩ khẽ gật đầu, tỏ vẻ bằng lòng khuất phục.

Thiển Thuỷ Thanh ra hiệu cho Vô Song lấy miếng giẻ nhét trong miệng hắn ra.

Miếng giẻ vừa được lấy ra, tên binh sĩ nọ đột ngột ngửa mặt lên trời rống to. Nhưng hắn phát hiện ra rằng, thanh âm của hắn chỉ lẩn quẩn trong cổ họng mà không thoát được ra ngoài.

Máu tươi phun ra như suối trên cổ họng, lúc này hắn mới biết rằng khí quản của mình đã bị cắt đứt cùng lúc với miếng giẻ được lấy ra.

Thiển Thuỷ Thanh thu cương đao về, nhìn thi thể thứ ba này thở dài:

- Ta biết ngươi nói dối, mà ta cũng không phải là người dễ dàng bị lừa như vậy!

Đưa mắt nhìn sang tên binh sĩ cuối cùng, tên này có vẻ yếu ớt như một thư sinh, chính là Thiển Thuỷ Thanh cố ý để hắn sống sau cùng.

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:

- Ta không muốn đi tìm vài tên tù binh khác, muốn sống thì trả lời ta vài câu hỏi, hơn nữa thanh âm nhỏ thôi! Ta muốn nhắc nhở ngươi rằng đao của ta rất nhanh, nhanh đến mức có thể ngăn cản ngươi trước khi ngươi kịp cất tiếng kêu la!

Tử thần trước mặt, tên chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ cuối cùng đành gục đầu khuất phục.

Thiển Thuỷ Thanh vẫy tay ra hiệu:

- Cho hắn nói!

Từ sau khi nhập ngũ, đây là lần đầu tiên Triệu Nhị Bảo được nhìn binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong ở khoảng cách gần như vậy.

Cũng giống như con người bình thường với một cái đầu, hai cánh tay, vì sao bọn họ có thể tạo ra nhiều chiến tích huy hoàng trên chiến trường như vậy, đánh cho người của Đế quốc Chỉ Thuỷ không thể ra khỏi quan trong ngần ấy năm?

Người thanh niên trẻ trước mắt có bộ dáng ôn hoà, nhưng chỉ giơ tay nhấc chân đã lấy mạng ba chiến hữu của mình! Nỗi sợ bao phủ toàn thân Triệu Nhị Bảo, cho đến khi tên thanh niên trước mắt ngồi xuống bên cạnh hắn, thu chiến đao về, nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hoà.

Giọng nói dường như từ trên trời vọng xuống:

- Ngươi tên gì?

- Triệu...Triệu Nhị Bảo.

Hắn run rẩy trả lời.

- Năm nay bao nhiêu tuổi?

- Mười tám tuổi.

Mười tám tuổi...hắn còn quá trẻ! Thiển Thuỷ Thanh thở dài:

- Ngươi thích chiến tranh hay không?

Triệu Nhị Bảo lắc đầu liên tục:

- Chiến tranh không có gì tốt, chỉ tổ chết nhiều người mà thôi!

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả, dáng vẻ ôn hoà như anh hắn ở nhà vậy:

- Xem ra ngươi chưa từng giết người phải không?

Triệu Nhị Bảo gật gật đầu:

- Ta là binh sĩ vừa bị tạm thời chiêu mộ.

- Thì ra là vậy, lạ thật, vấn đề chiêu mộ binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ đã trở nên khẩn trương đến như vậy sao? Nam Môn quan vốn là trọng địa, không ngờ Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng dám để cho tân binh coi giữ?

Triệu Nhị Bảo cúi gục đầu ra vẻ bất đắc dĩ:

- Trải qua chinh chiến mấy năm ròng rã, thực lực của Đế quốc đã sa sút rất nhiều, bọn hải tặc trên biển lộng hành ngang ngược, mua bán trở nên khó khăn, dân chúng điêu đứng vì đói khổ, Đế quốc chỉ còn nước bắt buộc chiêu mộ tân binh nhập ngũ. Trước đây, Phi Tuyết Vệ phụng mệnh xuất kích trở về tay trắng, lại thua mấy trận liên tiếp ở Hổ Đầu lĩnh, để mất đi nhiều quan ải quan trọng, binh lực bị giảm sút nghiêm trọng, cho nên đành phải mang đám tân binh như chúng ta ra chiến trường. Nam Môn quan nhiều năm qua chưa từng bị tấn công, đại quân của Đế quốc Thiên Phong lại đóng bên ngoài Bắc Môn quan, cho nên gần như tất cả tân binh đều đưa đến nơi này, không ngờ các ngươi lại xuất hiện đột ngột như vậy!

Nghe cách hắn nói chuyện, hẳn cũng là người biết chữ đọc sách.

Nói đến đây, Triệu Nhị Bảo ngạc nhiên hỏi:

- Các ngươi vào bằng cách nào? Nam Môn quan vốn hiểm yếu, chim bay không lọt kia mà?

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:

- Ngươi là tù binh hay ta là tù binh? Người đặt câu hỏi phải là ta mới đúng!

Triệu Nhị Bảo nở nụ cười ngượng ngùng, lẩm bẩm:

- Nếu biết câu hỏi của ngươi đơn giản như vậy, mấy người bọn họ đã khôngnchết oan...

Tên này cũng thật là khờ khạo!

Thiển Thuỷ Thanh thở dài:

- Triệu Nhị Bảo, ta nói cho ngươi biết, chúng ta đến đây là để chiếm Nam Môn quan, thật ra ta bắt hay không bắt ngươi, hỏi hay không hỏi ngươi đều không quan trọng, bởi vì chúng ta đã ở đây, ở bên trong Nam Môn quan. Lực chiến đấu của quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta chắc ngươi cũng đã từng nghe qua, nếu đánh nhau chính diện, binh sĩ của Đế quốc Chi Thuỷ các ngươi chưa từng thắng qua! Cho nên vài câu hỏi mà ta sắp sửa hỏi ngươi, dù cho ngươi đáp hay không cũng không thể nào thay đổi được vận mệnh của Nam Môn quan. Điểm khác biệt duy nhất chính là...có thể có ít người chết một chút!

Triệu Nhị Bảo gật đầu liên tục.

Hắn không biết rằng, số người chết ít một chút mà Thiển Thuỷ Thanh muốn nói, chính là chỉ người của Đế quốc Thiên Phong, không phải người của Đế quốc Chỉ Thuỷ!

Hình dáng bề ngoài thiện lương, thái độ và lời nói thành khẩn của Thiển Thuỷ Thanh đã làm cho Triệu Nhị Bảo dần dần buông lơi cảnh giác, thậm chí quên mất cũng chính người này vừa mới giết chết ba tên đồng bọn của hắn.

- Ngươi cho ta biết tình hình phân bố binh lực bên trong Nam Môn quan một cách đại khái xem nào!

Triệu Nhị Bảo vội nói:

- Giữ ở cửa thành có một trăm hai mươi người chia làm ba tổ, thay phiên nhau đi tuần đêm, phần lớn còn lại đều ngủ trong quân doanh.

- Vì sao quân thủ vệ lại ít như vậy? Có bao nhiêu trạm gác ngầm? Phân bố ở chỗ nào, ngươi có biết không?

Triệu Nhị Bảo ngẩn người:

- Trạm gác ngầm? Nam Môn quan không có trạm gác ngầm!

Không có trạm gác ngầm!

Mũi đao loé lên ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, toát ra sát khí bức người, giọng của Phương Hổ vang lên lạnh lẽo như băng:

- Tiểu tử, muốn giở trò với gia gia ngươi phải không?

Triệu Nhị Bảo sợ đến mức hai chân mềm nhũn:

- Ta không nói dối, Nam Môn quan nhiều năm qua không hề xảy ra chiến sự, tuy rằng quan trên có hạ lệnh xuống bắt buộc phải đặt trạm gác ngầm, nhưng những huynh đệ cấp thấp không muốn làm theo. Đặt trạm gác ngầm rất vất vả, phải mai phục không được động đậy ở một chỗ, mỗi người phải mai phục như vậy hàng giờ liền, muốn nói chuyện tán gẫu cũng không được. Trong mười năm qua Nam Môn quan chưa từng xảy ra chiến sự, cho nên đã rất lâu không ai lập trạm gác ngầm. Vốn Nam Môn quan chim bay khó lọt, trước cửa chính chỉ có một con đường hẹp quanh co, chỉ cần bố trí người giữ chặt con đường ấy, chắc chắn sẽ không có việc gì. Đường ấy nhỏ hẹp khó đi, cho dù có mười vạn người kéo tới đây, bất quá chỉ được vài mống có thể qua được, cho nên chúng ta không sợ. Có ai ngờ được các ngươi đột ngột xuất hiện từ bên trong như vậy?

Không có trạm gác ngầm...

Hít sâu một hơi, Thiển Thuỷ Thanh muốn ngửa mặt lên trời cười rộ nhưng kềm lại được:

- Các huynh đệ, các ngươi có nghe không? Số binh sĩ còn thức trên đầu tường Nam Môn quan chỉ còn bốn mươi người! Thậm chí không có lấy một cái trạm gác ngầm nào cả!

Phương Hổ, Phương Báo bật cười hăng hắc, ngay cả đôi mắt Mộc Huyết cũng loé ra ánh sáng chói chang.

Trận này, thành công rồi!

Mộc Huyết xúc động nói:

- Gần mười năm nay, người của Đế quốc Thiên Phong nhiều lần tấn công Bắc Môn quan, nhưng chưa có lần nào tấn công Nam Môn quan, chuyện này khiến cho quân thủ ở Nam Môn quan ỷ lại vào địa thế hiểm yếu nơi đây. Nhưng chúng không biết rằng nơi như vậy nếu đối phương không tìm được cách vào thì thôi, nếu như tìm được, ắt sẽ thất thủ chỉ trong nháy mắt. Nhiều năm qua quân thủ ở Nam Môn quan chưa từng nghe tới chiến sự, tuy rằng quân kỷ bề ngoài vẫn nghiêm minh như trước, nhưng trong lòng đã không còn coi trọng quân kỷ nữa rồi! Bọn chúng canh giữ trên đầu tường, nhìn qua thì có vẻ như tận tuỵ với cương vị công tác, thật ra tâm hồn của bọn chúng đã sớm bay bổng tận đâu đâu. Bởi vì không ai có thể ngờ được sẽ có một cánh quân từ trên trời giáng xuống, đánh tới từ sau lưng bọn chúng...Thất bại của bọn chúng là không thể nào tránh khỏi!

Sau khi hỏi thêm Triệu Nhị Bảo vài câu nữa rồi lại nhét giẻ vào miệng hắn, Mộc Huyết bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất vẽ sơ đồ:

- Toàn bộ Nam Môn quan chính là một toà bảo có hình vuông chia làm ba tầng, hiện tại chúng ta đang ở tầng giữa. Phía sau là quân doanh của quân phòng thủ Nam Môn quan, phía trước chính là cửa quan. Ba trạm canh gác ở cửa quan có tổng cộng bảy mươi binh sĩ, nếu muốn xử lý bọn chúng mà không gây ra tiếng động thì hơi khó khăn một chút.

Phương Hổ lập tức nói:

- Sự chú ý của bọn chúng đều tập trung vào Đinh Tự lĩnh ở ngoài quan, chưa chắc chúng ta không thể tiếp cận được bọn chúng. Vấn đề là bên trong quan có ba chiếc chuông cảnh báo, có tổng cộng mười hai người canh gác ở đó. Nếu như không thể xử lý bọn chúng cùng một lúc, chỉ cần có một tiếng chuông cảnh báo vang lên, đám binh sĩ ở quân doanh phía sau sẽ lập tức có phản ứng. Bọn chúng rời khỏi giường cầm lấy vũ khí tập trung chiến đấu, cần phải có thời gian chừng một khắc, nếu chúng ta không thể chiếm được cửa quan trong một khắc này, vậy đừng nghĩ đến chuyện đem chiến mã vào trong quan.

Lôi Hoả cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình:

- Có chiến mã rồi, lấy một ngàn kỵ binh đối phó với sáu ngàn bộ binh yếu ớt không khó khăn gì, huống chi bọn chúng bị tập kích bất ngờ, sĩ khí sẽ giảm sút, cho dù lấy một chống sáu, chúng ta cũng chiếm phần thắng rất lớn. Vấn đề bây giờ là làm thế nào đem chiến mã vào trong!

Phương Báo cau mày:

- Nếu như không được thì không cần dùng ngựa vậy, binh pháp có dạy, phàm kẻ tập kích thành quan vào ban đêm phải làm theo sáu bước quan trọng: Cầm chân địch thủ, cắt đứt đường lui, ngăn không cho địch báo tin, bắt sống quân địch, đánh vỡ cửa thành, dẫn viện quân vào. Hiện tại chúng ta không có viện quân, chi bằng bỏ mặc cửa thành, đánh thẳng vào bắt sống quân địch, lúc ấy địch không đánh mà tự loạn.

Thiển Thuỷ Thanh trầm ngâm một hồi rồi chợt hỏi:

- Vô Song, Liên Châu tiễn của ngươi có chắc chắn giải quyết được mười hai tên canh gác ở ba tháp chuông cùng một lúc hay không?

Vô Song lắc lắc đầu:

- Trời quá tối, không thể nhìn rõ mục tiêu, hơn nữa Nam Môn quan nằm giữa hai ngọn núi, gió núi hay thay đổi bất ngờ, cho nên độ chính xác rất thấp. Liên Châu tiễn vốn bắn tên ra mau lẹ, thích hợp sử dụng trong hỗn chiến, trong đêm tối gió mạnh như vầy mà muốn xử lý mười hai tên thủ vệ cùng một lúc, ta không có được bản lãnh lớn như vậy!

Thiển Thuỷ Thanh dùng nhánh cây vẽ ra một vòng tròn lớn bao xung quanh quân doanh của địch:

- Hay là như vầy...Ta thấy hay là dứt khoát bỏ cửa quan, đổi lại dùng hoả công. Phương Hổ, ngươi mang hai Sáo đi chuẩn bị đồ dẫn hoả, thời gian không còn nhiều, phải chất củi khô xung quanh quân doanh của địch trước hừng Đông. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ quân doanh của địch, làm như vậy là có thể trả một cái giá thấp nhất mà thu hoạch được chiến công lớn nhất!

Tay trái Thiển Thuỷ Thanh chém mạnh một cái vào không khí, biểu lộ quyết tâm.

- Thiển huynh đệ, hướng gió trong này hay thay đổi, một khi gió nổi lên mà chúng ta không kịp chiếm lấy cửa quan, e rằng lúc đó sẽ tự đốt mình!

Mộc Huyết cau mày nhắc nhở.

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:

- Cửa phía Tây là cửa chính mà bọn chúng phòng thủ quân ta, muốn chiếm tự nhiên là không dễ chút nào. Nhưng cửa phía Đông hướng về bên trong lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thuỷ, nơi đó chỉ có một dãy tường thấp, ngoài ra không có gì phòng thủ. Chỉ cần chúng ta chiếm được nơi đó, đến khi lửa đã cháy mạnh, mặc kệ gió thổi hướng nào, chúng ta cũng có thể ung dung rời khỏi, đồng thời cũng có thể chặn được đường rút của quân địch, khiến cho bọn chúng không thể nào chạy thoát!

- Nhưng tối nay gió lớn, muốn phóng hoả không dễ chút nào!

Thiển Thuỷ Thanh lấy trong thắt lưng ra một cái ống đồng nho nhỏ:

- Đây là ta nhân lúc rảnh rỗi làm ra, bên trong có một thứ gọi là lân (Phospho - P). Loại lân này khi ra ngoài không khí sẽ cháy rất mạnh, vì vậy chỉ cần mở nắp ống đồng, chúng ta sẽ có một công cụ để nhóm lửa mau lẹ hơn đá đánh lửa rất nhiều, có nó, chuyện nhóm lửa không thành vấn đề nữa rồi!

- Cái này tốt quá! Mộc thiếu, hay là làm như vậy đi!

Phương Báo hưng phấn khẽ gầm.

Mộc Huyết chỉ yên lặng gật gật đầu, hiện giờ Thiển Thuỷ Thanh đang chỉ huy đội ngũ, mặc dù bề ngoài thì Thiển Thuỷ Thanh giống như đang thương lượng với mình, thật ra hắn đã hạ quyết tâm. Tuy rằng trận chiến này vô cùng hung hiểm, nhưng lại mang yếu tố bất ngờ rất cao, kẻ vốn xưa nay thận trọng như Mộc Huyết cũng bắt đầu không kìm nổi khát khao chờ đợi một hồi thắng lợi lớn lao.

Nhìn lướt qua Triệu Nhị Bảo còn đang trong cơn hoảng sợ, Mộc Huyết hỏi:

- Xử lý tên này sao đây?

Vẻ lạnh lùng ngập tràn trong mắt, giọng Thiển Thuỷ Thanh trở nên âm u:

- Người này giữ lại chỉ có hại mà thôi, giết!

Đế quốc thiên phong


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx