- Vân Nghê?
Nam Vô Thương giật mình kinh hãi, gần như muốn nhảy dựng lên từ chỗ ngồi của mình:
- Sao nàng lại tới đây?
- Chuyện quân ta đánh chiếm được Nam Môn quan, hiện tại toàn thành đều đã biết, ta cũng là con dân của Đế quốc Thiên Phong, tự nhiên vì chiến thắng của Đế quốc Thiên Phong mà vui mừng nhảy nhót, vì sao lại không đến? Tuy nhiên cũng may rằng ta đến đây, mới nghe được trên thế gian này còn có loại người đê tiện vô sỉ như vậy!
Mắt phượng nhìn Lý Quy chằm chằm không chớp, đôi môi anh đào của Vân Nghê khẽ động:
- Không thể nào ngờ được đường đường Tướng quân Hổ Uy làm việc cẩu thả như vậy mà cũng lên tiếng nói một cách đường hoàng! Chuyện giết tướng tài mạo nhận công lao này, Đế quốc Thiên Phong chúng ta vẫn chưa từng có!
Tất cả các tướng trong sảnh nhất thời cảm thấy xấu hổ, Vân Nghê tiếp tục cười lạnh nói:
- Lý Tướng quân, Vân Nghê ta không mời mà tới, dám tự tiện xông vào hội nghị quân sự cao cấp, nói lời cuồng vọng, nhục mạ tướng lĩnh, có phải cũng nên giết cho mau hay không?
Vân Nghê không phải là Vô Song, nàng là con gái của Vân Phong Vũ Quân đoàn Tuyết Phong, là đứa cháu gái mà Hoàng đế của Đế quốc Thiên Phong yêu thích nhất, đồng thời cũng là vị hôn thê của Nam Vô Thương. Cho dù Lý Quy có ăn gan hùm mật gấu, hắn cũng không dám nói như vậy, làm như vậy.
Nam Vô Thương trong lòng khẩn trương, vội chạy tới kéo Vân Nghê sang một bên nhẹ giọng nói:
- Vân Nghê, không phải nàng vẫn hận Thiển Thuỷ Thanh sao? Vì sao ngược lại nói giúp cho hắn?
- Đúng vậy, ta hận Thiển Thuỷ Thanh, nhưng đây là đại sự của nhà binh, há có thể dung cho ân oán riêng tư?
Vân Nghê hừ lạnh:
- Nếu như nói hận, ta càng hận người Đế quốc Chỉ Thuỷ hơn Thiển Thuỷ Thanh nhiều! Còn nhớ lời ta đã nói với ngươi hay không? Trừ phi ngươi đánh chiếm được Tam Trùng Thiên trong vòng một năm, tiến quân đến thành Đại Lương, nếu không đừng mơ cưới được ta! Hiện tại đang có cơ hội có thể phá thành, ngươi lại không muốn, có phải ngươi có mối tình khác rồi không?
Chuyện này quả thật là oan uổng, Nam Vô Thương đang muốn giải thích, Vân Nghê lại nói:
- Trận chiến này nếu như Thiển Thuỷ Thanh thất bại, ắt phải chết không thể nghi ngờ, tự nhiên tất cả đều yên. Nhưng nếu như hắn thắng, vậy từ nay đã mở ra một cánh cửa lớn cho đại quân Đế quốc Thiên Phong kéo sang Đế quốc Chỉ Thuỷ. Hắn vì nước lập công như vậy, Vân Nghê ta cũng bằng lòng quên đi những chuyện quá khứ mà hắn đã làm đối với ta!
Đối với Vân Nghê mà nói, đây đúng là thời cơ tốt để làm cho Nam Vô Thương buông tha thôi không đối phó Thiển Thuỷ Thanh. Có thể mượn cớ vì đại nghĩa quốc gia mà bỏ qua thù riêng, quả thật có thể bỏ qua được, dù sao lúc trước Nam Vô Thương thiết lập kế hoạch hại Thiển Thuỷ Thanh, nàng vẫn còn sợ hãi cho tới bây giờ.
Nam Vô Thương nghe vậy ngẩn người, không ngờ được Vân Nghê lại nói như vậy, nhất thời không biết làm sao cho phải. Duy có Vô Song nhìn Vân Nghê chằm chằm, trong mắt thoáng vẻ suy tư.
Mắt hổ loé ra ánh sáng chói ngời, Lý Quy tỏ ra bất mãn:
- Chuyện này quan hệ trọng đại, quân ta chuẩn bị không đủ, binh mã các Trấn vừa mới đến, chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục, khí giới công thành cũng chưa chuẩn bị đủ, nếu như vội vàng tiến hành công thành, thương vong sẽ rất lớn, cần phải cẩn thận tính toán. Đề nghị của ta cũng là nghĩ cho mọi người, xin Vân tiểu thư chớ hiểu lầm!
Vân Nghê cười lạnh:
- Thời cơ chỉ thoáng qua trong chớp mắt, vậy mà các ngươi vẫn còn ngồi đây thương thảo dài dòng dây dưa! Xem ra trong mắt Lý Tướng quân, chuyện lớn như đánh chiếm Bắc Môn quan vẫn còn kém tính mạng của em vợ ngươi!
- Ngươi...
Lý Quy nổi giận đứng bật dậy, Hồng Bắc Minh ho nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đằng hắng một tiếng, Hồng Bắc Minh nói với giọng bất đắc dĩ:
- Những lời của Lý Tướng quân, Vân Nghê nàng coi như là nói đùa đi, dù sao mọi người cũng không đồng ý.
Ngụ ý của Hồng Bắc Minh là bảo Vân Nghê đừng tiết lộ những lời vừa rồi ra bên ngoài.
Vân Nghê lắc lắc đầu:
- Nếu như quân ta xuất binh phối hợp với Thiển Thuỷ Thanh tiến công, vậy bất kể là thành hay bại, ta có thể xem như chuyện vui đùa. Nhưng nếu mọi người cứ dùng dằng không quyết như vậy, e rằng không phải là vui đùa nữa, mà là có lòng muốn hại người! Ta tuy là vị hôn thê của Nam Vô Thương, nhưng cũng là con dân của Đế quốc Thiên Phong, lúc này tất cả đều lấy quốc gia làm trọng. Vân gia vốn chịu hoàng ân, bổng cao lộc trọng, không thể không báo, tự nhiên ta sẽ đem những chuyện ta nghe thấy bẩm báo chi tiết với Hoàng đế!
Mọi người cùng nhau nhìn Nam Vô Thương với vẻ giận dữ, cùng nghĩ thầm: "Ngươi quả thật tìm được một vị hôn thê tốt!"
Nam Vô Thương cảm thấy xấu hổ:
- Vân Nghê, nàng là nữ nhân, không hiểu việc quân. Bắc Môn quan thành cao tường dày, bên ta không đủ khí giới công thành, Thiển Thuỷ Thanh chỉ có tám trăm binh sĩ, cho dù là tập kích bất ngờ từ sau lưng địch, muốn đánh chiếm Bắc Môn quan, đánh vỡ cửa thành khống chế toàn cục, quả thật vô cùng khó khăn!
Vân Nghê nhướng mày:
- Ta xuất thân từ thế gia là quân nhân, mỗi ngày đều nghe cha anh luận đàm chiến sự, xem binh sĩ thao luyện võ nghệ, ngươi khinh thường ta đối với chuyện này dốt đặc cán mai hay sao? Không có khí giới công thành, chẳng lẽ ngay cả thang mây cũng không có hay sao?
- Nếu chỉ trèo lên thành mà không có phương pháp công thành khác phối hợp, binh sĩ sẽ tổn thất nặng nề.
- Đánh chiếm Bắc Môn quan không được, quân ta không thể nào tấn công thành Kinh Viễn thuận lợi, tổn thất vĩnh viễn không bao giờ dứt! Cái khổ kéo dài không bằng đau một lúc, nếu sợ chết thì đừng làm quân nhân!
Mắt thấy Vân Nghê cùng Nam Vô Thương đối nghịch với nhau, tranh cãi ngày càng nghiêm trọng, Hồng Bắc Minh tức giận đến nỗi cảm thấy nhức đầu.
Lý Quy nhịn không được kêu lên:
- Phận nữ nhi cũng dám đem chuyện quân ra bàn luận càn rỡ, nếu không nể mặt Vân Phong Vũ, đã sớm tống cổ ngươi ra ngoài!
Đôi mắt phượng của Vân Nghê ánh lên vẻ cương nghị bất khuất:
- Nữ nhi nhưng còn có cốt khí hơn bọn nam nhân các ngươi nhiều, các ngươi không đi, ta đi!
Quay đầu ra ngoài sảnh, Vân Nghê cao giọng kêu to:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta mau! Các Tướng quân sợ chết không dám đi, vậy cứ để một nữ nhân như ta tấn công Bắc Môn quan là đủ!
Vừa dứt lời, Vân Nghê liền sải bước ra ngoài đại sảnh.
Tỳ nữ bên ngoài đã chuẩn bị xong chiến mã, Vân Nghê nắm yên nhảy lên, tư thế xem ra vô cùng thuần thục.
Nam Vô Thương chạy ra, tay níu dây cương:
- Vân Nghê, nàng điên rồi sao? Đây là chiến tranh, không phải chuyện đùa!
Vân Nghê nắm đầu ngựa kéo sang một bên, hô lớn:
- Đừng ngăn cản ta! Nam Vô Thương, ta nói cho ngươi biết, Dã Vương muốn ta tới thăm ngươi là ân điển cho ngươi! Tiền tuyến Bàn Sơn trừ ngươi ra, không còn người nào có thể giết địch lập công trước mặt vị hôn thê của mình. Ngươi lại u mê chỉ biết lo tư tình nhi nữ, không có chí tiến thủ, ta xem ngươi không thể nào tiến thân được! Chuyện thành thân, ngày sau ngươi đừng nhắc nữa!
Vân Nghê khẽ quát, roi ngựa quất mạnh, chiến mã phát ra tiếng hí dài rung động lòng người, bốn vó tung bay bụi bốc lên mờ mịt, phi nước đại thẳng về phía Bắc Môn quan ở ngoài thành. Để lại sau lưng nàng một đám Tướng quân, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hồng Bắc Minh nhìn theo bóng Vân Nghê vọt đi nhanh như một chiếc cầu vồng, không nhịn được bật thốt một câu tán thưởng:
- Tính tình thật là cương liệt, đúng là bậc cân quắc chẳng kém mày râu! Vân Phong Vũ có một đứa con rất tốt, Vô Thương, ngươi lại chưa chắc có được vị hôn thê tốt!
Đột ngột xoay người, Hồng Bắc Minh lớn tiếng hạ lệnh:
- Điều động đại quân lập tức xuất phát, chuẩn bị tấn công Bắc Môn quan!
Đi đến bên cạnh Nam Vô Thương, Hồng Bắc Minh nói khẽ với giọng răn dạy:
- Mang nữ nhân của ngươi về đi, nhớ kỹ, lần sau đừng để cho nàng quấy rối như vậy nữa!
Nam Vô Thương vô cùng xấu hổ.
Mệnh lệnh tấn công phát ra vô cùng đột ngột, thời gian lại gấp gáp.
Trong thành Cô Tinh kèn trống nổi lên, thanh âm vang xa trăm dặm, cờ xí tung bay phấp phới, hiệu lệnh khẩn cấp phát ra ồn ào huyên náo.
Quan truyền lệnh các cấp chạy ngược chạy xuôi truyền tin tức, quan quân các Doanh, Vệ đồng thời bắt được một tín hiệu, chính là trận chiến công thành sắp sửa triển khai.
Tất cả binh sĩ đều phải đuổi tới chiến trường chỉ định trong thời gian ngắn nhất.
Điều động sáu vạn đại quân dưới tình hình khẩn cấp vội vàng như vậy, nhưng vẫn đâu vào đấy, thể hiện ra năng lực chỉ huy và năng lực tác chiến đầy hiệu quả của tướng sĩ Đế quốc Thiên Phong.
Lúc này Hồng Bắc Minh đang nghiên cứu địa đồ với các Tướng quân dưới quyền.
Nam Vô Thương nói:
- Trận chiến này lấy việc tập kích bất ngờ từ sau lưng địch làm việc chính, sáu vạn đại quân chủ lực của ta là phụ, bởi vậy sáu vạn đại quân mặt trước của chúng ta chỉ là nguỵ trang mà thôi. Nếu đã là nguỵ trang, vậy lấy thủ đoạn chủ yếu là phô trương thanh thế, làm cho kẻ địch kinh sợ. Bề ngoài làm như chuẩn bị công thành mạnh mẽ, nhưng hành động thực tế thì bảo thủ, cố gắng hết sức để giảm bớt tổn thất không cần thiết.
- Ta phản đối!
Liêm Thiệu Nhất lập tức nói:
- Nhân số tám trăm binh sĩ của Thiển Thuỷ Thanh là quá ít, nhiệm vụ chủ yếu chỉ là làm cho quân địch hỗn loạn, mà không phải là công thành chiếm trại. Nếu chúng ta không dốc toàn lực tấn công, thứ nhất, áp lực lên Bắc Môn quan sẽ rất nhỏ, nên quân trấn thủ quan rất có khả năng dốc hết toàn lực đối phó với cánh quân của Thiển Thuỷ Thanh. Thứ hai, khả năng là bọn chúng sẽ không đốt đài Phong Hoả cầu viện, nếu là như vậy, khả năng Thiển Thuỷ Thanh lấy thân phận của viện quân Bắc Môn quan trà trộn vào gần như không có. Thứ ba, công thành như vậy, cho dù Thiển Thuỷ Thanh tạo cơ hội cho chúng ta, ngược lại chính vì chúng ta mà làm mất thời cơ chiến đấu, cuối cùng dẫn đến mất cơ hội đoạt thành. Cho nên, hoặc là chúng ta không đánh, nếu như đã đánh thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, tạo áp lực mạnh mẽ lên Bắc Môn quan, ép bức cho bọn chúng không thể không ứng phó toàn lực, lúc ấy mới có thể tạo cơ hội cho cánh quân của Thiển Thuỷ Thanh.
Kế Hiển Tông cũng tỏ vẻ lo lắng:
- Nhưng nếu như thất bại, quân ta sẽ tổn thất nặng nề!
Hồng Bắc Minh lắc lắc đầu:
- Lúc này không phải là lúc lo đến tổn thất, ta đồng ý với cách nhìn của Thiệu Nhất. Nếu chúng ta đã đến đây, không thể nào trở về tay không, trận này hoặc không đánh, nếu đánh phải toàn lực ứng phó!
Vừa dứt lời, Hồng Bắc Minh hung hăng đấm một quyền thật mạnh lên bàn.
- Truyền mệnh lệnh của ta, đem tất cả xe bắn đá lên, trước tiên hãy bắn một lượt để trao đổi hoả lực với bọn chúng, phô trương thanh thế, sau nửa canh giờ phát động thế công toàn diện! Bảo các tướng sĩ đừng sợ chết, ai là kẻ đầu tiên lên được thành lâu, thưởng ngàn vàng phong Vệ Giáo! Nếu là đã là Vệ Giáo, vậy nhập doanh phong tướng!
Đứng thẳng người, Hồng Bắc Minh quắc mắt nhìn các tướng:
- Trận chiến này nếu như quân ta chiến thắng, ắt sẽ mở rộng con đường tiến vào Đế quốc Chỉ Thuỷ. Giấc mộng trăm năm của Đế quốc Thiên Phong, có thể thực hiện được trong hôm nay! Hết thảy, đều nhờ vào các vị!
Các tướng ầm ầm vâng dạ.
Mệnh lệnh vừa phát ra, tất cả các Tướng quân đều có công tác của riêng mình, bèn cáo từ rời đi.
Hồng Bắc Minh nhìn ra ngoài đại sảnh, nơi đó Vô Song đang đứng sừng sững như ngọn lao trong gió.
Hồng Bắc Minh đi tới cạnh Vô Song:
- Vô Song, ngươi có thể kể lại tình huống các ngươi tấn công Nam Môn quan cho ta hay không?
- Đại Tướng quân muốn biết chuyện gì?
- Ha ha, chính là muốn nghe xem cách nhìn của ngươi đối với Thiển Thuỷ Thanh như thế nào.
Vô Song cúi đầu ngẫm nghĩ:
- Ta không nói được, hắn là một người ta nhìn không thấu!
Hồng Bắc Minh thở dài:
- Đúng vậy, hắn quả thật là một người mà người khác khó lòng nhìn thấu. Mỗi lần nghe thấy tên hắn, luôn luôn có thể mang lại kinh ngạc cho người ta.
Vô Song tỏ vẻ kinh ngạc:
- Trước kia Hồng Quân Suất từng nghe qua tên của Thiển Thuỷ Thanh rồi sao?
Hồng Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to:
- Trong thành Thương Thiên bây giờ còn ai không biết tên Thiển Thuỷ Thanh? 'Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thương Dã Vọng, công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao! '...Ha ha ha, Thiển Thuỷ Thanh ngươi quả thật to gan, hôm đó nói ra mấy lời càn rỡ ở điếm Trú Mã, không ngờ ngay cả công chúa của Đế quốc Thiên Phong cũng dám nói quyết tâm giết chết, thế nhưng ngươi có biết rằng những lời này đã làm chấn động kinh thành hay không?
Vô Song kinh hãi đến toát mồ hôi hột.
Trận chiến bảo vệ quân lương ở điếm Trú Mã ngày trước, hắn vẫn còn chưa nhập ngũ nên không có tham dự, nhưng ít nhiều gì cũng có nghe qua. Không ngờ khi Thiển Thuỷ Thanh bắt giữ Vân Nghê lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Tiểu tử này, lời nói quả thật là cứng rắn!
Hắn không biết rằng, lúc Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong Thương Dã Vọng nghe được câu nói của Thiển Thuỷ Thanh, phản ứng của ông ta là ngửa mặt lên trời cười ha hả ba tiếng, sau đó nói một câu: "Đúng là dũng sĩ của nước ta! Đúng là dũng sĩ của nước ta!"
Sau đó không nghe ông ta nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên cử chỉ này của Thương Dã Vọng được xem như một hành vi tán thưởng, bởi vậy không ai dám hạ lệnh tróc nã Thiển Thuỷ Thanh, cho nên mới có chuyện Nam Vô Thương khen thưởng bằng cách thăng chức Sáo quan cho hắn.
Từ đó về sau, đại danh của Thiển Thuỷ Thanh e rằng cả đại lục Quan Lan đều biết, danh tướng trên đời coi như xuất hiện thêm một người nữa.
Chiến tranh, quả nhiên là nơi sinh ra truyền thuyết và anh hùng!
Hồng Bắc Minh nhìn Vô Song:
- Những vết roi trên người ngươi, là vì chuyện của tên Triệu Nhị Bảo kia hay sao?
Vô Song cúi đầu xác nhận.
- Ừ, ta hiểu, khó trách Thiển Thuỷ Thanh phái ngươi đi đưa tin. Nói về lý thuyết, một cung thủ xuất sắc như ngươi sẽ phát huy tác dụng rất lớn khi bất ngờ tập kích Bắc Môn quan, đáng tiếc là lòng dạ ngươi quá mềm yếu. Còn tên Thiển Thuỷ Thanh kia...quả nhiên có tâm địa tàn nhẫn cay độc!
Vô Song ngẩn ra:
- Hồng Quân Suất nói như vậy là có ý gì?
Hồng Bắc Minh nhìn Vô Song mỉm cười, giọng nói trở nên chậm rãi ôn hoà:
- Không phải là sau khi ngươi rời đi, Thiển Thuỷ Thanh cũng lập tức xuất phát đi Bắc Môn quan hay sao? Nếu toàn quân lên đường, vậy số tù binh kia phải xử lý ra sao? Không lẽ trải qua trăm ngàn gian khổ chiếm được Nam Môn quan, giờ đây hai tay giao lại cho bọn chúng? Không lẽ mang theo hơn ba ngàn tám trăm tên tù binh lên đường? Ngươi...vẫn còn ngây thơ quá!
Dường như có một tia sét đánh rất mạnh vào đầu Vô Song, hắn loạng choạng thối lui vài bước, trong đầu hiện ra cảnh tượng máu tanh đáng sợ.
Hắn không dám tưởng tượng vận mệnh của gần bốn ngàn tù binh lại có một kết cục bi thảm như vậy.
- Không!
Hắn điên cuồng thét gào giận dữ, ầm ào như tiếng thuỷ triều dâng.
Hồng Bắc Minh ngửa đầu lên nhìn trời, chậm rãi nói:
- Tiểu tử, đây là chiến tranh, kẻ muốn thành nghiệp lớn, ắt phải tàn sát thiên hạ, máu chảy thành sông!
Đế quốc thiên phong
@by txiuqw4