sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20: Phò Mã

Hôm nay Công chúa Thương Mẫn vẫn mang bộ dáng cải trang như ngày trước lúc vừa gặp Thiển Thủy Thanh, chỉ không có mấy tên thị vệ, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Thiển Thủy Thanh đã hoàn toàn khác trước.

Hiển nhiên nàng đã biết tên Lộ Nhân Giáp kia chính là Thiển Thủy Thanh đại danh đỉnh đỉnh.

Trong vườn hoa nhỏ phía sau hậu viện, chỉ có hai người Thương Mẫn và Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh đi lùi về phía sau một chút, đây là lễ nghi cơ bản đối với Công chúa.

Thương Mẫn nở một nụ cười khổ:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói rất đúng, công khai thân phận với nhau, quả thật là có hơi xấu hổ. Chúng ta không thể nào cùng ngồi uống rượu với nhau như lần trước nữa, có phải không?

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Công chúa tới tìm ta không phải chỉ vì uống rượu phải không?

Thương Mẫn đi tới cạnh một chiếc ghế đá bèn ngồi xuống, tay nàng chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói:

- Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không liên quan tới Thiển Tướng quân ngươi, mà liên quan với Nam phủ. Tuy rằng ta không biết chuyện ngoài cung, nhưng có một số việc cũng có thể nghe thấy, cũng có thể nghĩ ra.

- Thí dụ như...

- Thí dụ như, hiện tại ngươi đã trở thành nghĩa tử của Liệt Tổng Suất, thì ra Thích đại ca thật sự vì ngươi mà chết. Thí dụ như thì ra Vân tỷ tỷ thật sự muốn gả cho ngươi, quan hệ của ngươi và Nam gia, đến kẻ ngốc cũng có thể đoán được.

- Chuyện này chắc không phải là lý do Công chúa tới tìm ta.

Thương Mẫn thở dài:

- Quốc sư quy tiên, triều đình liền rung chuyển, mặc dù phụ hoàng đã tuyên cáo với thiên hạ rằng Quốc sư đã đắc đạo thành tiên, nhưng lại ngấm ngầm cho người đi khắp nơi dò xét. Còn chuyện rốt cục Quốc sư thành tiên hay là bị người ta giết, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng ta đây cũng có thể đoán được một phần.

Thần sắc Thiển Thủy Thanh không chút thay đổi:

- Chỉ sợ chưa chắc Công chúa đã đoán trúng.

Thương Mẫn liếc nhìn Thiển Thủy Thanh:

- Nếu như ta đoán sai, Tướng quân có dùng roi đánh ta không?

Thiển Thủy Thanh cười nhẹ:

- Lời nói trong lúc uống rượu không thể coi là thật, ai nỡ đánh một đóa hoa, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thương Mẫn khẽ gật đầu:

- Thì ra những lời rằng nếu thầy bói kia tiên đoán số mạng cho Thiển Tướng quân chuẩn xác, Tướng quân sẽ giết không tha là những lời sau khi uống rượu, hoặc có lẽ ta nên tìm phụ hoàng để hỏi cho rõ, xem như vậy rốt cục chỉ là lời nói hồ đồ, hay là có khả năng thực hành trên thực tế?

Thiển Thủy Thanh không hề có vẻ gì là bối rối:

- Tiểu đồ đệ Thanh Phong của Quốc sư mấy ngày trước từng đích thân đến hoàng cung, chứng minh Quốc sư mọc cánh thành tiên. Thiển Thủy Thanh uống rượu xong nói lời xằng bậy, đe dọa bọn bịp bợm giang hồ, không phải nói về bậc thần nhân về tiên đoán số mạng như Quốc sư, Công chúa quở trách như vậy, thần quả thật vô cùng sợ hãi.

- Nhìn qua bộ dạng của ngươi không giống sợ hãi chút nào.

- Nhìn qua Công chúa cũng không có vẻ gì là muốn đi tìm bệ hạ nói chuyện.

Thương Mẫn phì cười:

- Được rồi, xem như ngươi có bản lãnh, nói thế nào cũng không dọa ngươi được. Rốt cục Quốc sư thành tiên hay là bị người hại chết, chẳng có liên quan gì với ta. Chẳng qua hôm đó ta về cung mới nghe nói thì ra Thích Thiên Hữu là con của Liệt Tổng Suất, đồng thời cũng là huynh đệ kết nghĩa của Thiển Thủy Thanh, lúc ấy mới hiểu thì ra tên Lộ Nhân Giáp ngang ngược kiêu ngạo khốn kiếp bại hoại, nói chuyện không nói lý kia quả thật chính là tên Thiển Thủy Thanh to gan lớn mật, không có chuyện ác nào mà không dám làm, nhất thời cảm thấy tức giận, cho nên hôm nay mới tìm ngươi tính sổ!

Nói một hồi, rốt cục Thương Mẫn đã phục hồi bộ dáng của nàng.

Thiển Thủy Thanh cảm thấy tò mò:

- Ta có làm gì đắc tội Công chúa nàng, mà lại bị phê bình như vậy?

Thương Mẫn mân mê đôi môi xinh xắn:

- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thương Dã Vọng, Công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao! Hừ hừ, những lời này là ngươi đã nói, có phải không?

Thiển Thủy Thanh toát mồ hôi lạnh, chuyện qua rất lâu rồi không ngờ vẫn bị Thương Mẫn lôi ra tính sổ với mình.

Những lời này quả thật hắn đã từng nói qua, hơn nữa lại có vô số người chứng thực, lúc này không có lời nào có thể chối cãi được nữa.

Thương Mẫn nở một nụ cười chiến thắng:

- Hừ hừ, Thiển Thủy Thanh, ngươi không còn gì để nói phải không?

Thiển Thủy Thanh cười khổ:

- Nếu Công chúa muốn đánh muốn phạt, xin cứ tùy tiện!

Lúc này, sắc mặt Thương Mẫn chợt trở nên khó coi:

- Nếu như đánh ngươi có thể cứu được ngươi, ta cũng không ngại đánh ngươi một chút...

Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngẩn ra, Thương Mẫn chậm rãi nói tiếp:

- Còn nhớ những lời hồ đồ xằng bậy mà chúng ta nghe tên Trịnh Hạo nói trên lầu Bách Hoa hay không? Những lời ấy đã truyền vào trong cung, lọt vào tai phụ hoàng. Hôm nay lâm triều, nghe nói Nam Thừa tướng vừa mới hồi triều liền tâu lên phụ hoàng về chuyện này.

- Kết quả ra sao?

- Nam Thừa tướng nói rằng sở dĩ Đế quốc có thể hưng thịnh trăm năm qua chính là nhờ vào quân thần một lòng, trên dưới cùng ra sức, trên có lệnh xuống, dưới chẳng từ nan, không oán không hối, con dân đều lấy chuyện hiến thân vì Đế quốc làm vinh quang. Kẻ dưới phạm thượng chính là trọng tội, nếu có chút thiên vị, vậy không thể nào ăn nói với thiên hạ được. Phàm người có công thì không phân cao thấp có thể hiệu triệu được cả thiên hạ, còn nếu như quân không ra quân, thần không ra thần, không phân trên dưới, nghịch thần phản loạn ắt sẽ sinh ra rất nhiều, nội hoạn tăng lên, dù có được thiên hạ cũng không tránh khỏi rơi vào tay người khác.

Thiển Thủy Thanh thở dài một tiếng.

Rốt cục vẫn là gừng càng già càng cay.

Quả thật Nam Sơn Nhạc khó đối phó vô cùng, lão vừa ra tay đã trúng ngay vào tử huyệt của Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh hai lần giết chết cấp trên, là Hành Trường Thuận và Kinh Phong Triển.

Kẻ dưới phạm thượng, giết cấp trên đoạt lấy địa vị, đây chính là trọng tội. Mặc dù Thiển Thủy Thanh hắn lập nhiều công lớn, trong mắt Hoàng đế, hắn quả thật có can đảm và quyết đoán tàn nhẫn khác với người thường. Nhưng đến lúc nào đó Thiển Thủy Thanh ngồi vào địa vị của Liệt Cuồng Diễm, nếu hắn muốn lên cao bước nữa, cũng chỉ có thể âm mưu soán ngôi, tự phong Hoàng đế mà thôi.

Ai dám bảo đảm rằng Thiển Thủy Thanh sẽ không nghĩ như vậy, không làm như vậy?

Những lời này của Nam Sơn Nhạc đã vạch ra một vấn đề lớn nhất trong chính sách hiện tại của Thương Dã Vọng: Bởi vì Thiển Thủy Thanh có tài, cho nên Thương Dã Vọng phóng tay trọng dụng, tương lai khả năng lớn nhất có thể là Thiển Thủy Thanh mở mang bờ cõi cho Đế quốc Thiên Phong, nhưng kết quả là thiên hạ không còn là của họ Thương nữa, mà là của họ Thiển! Đương nhiên lão ta không nói thẳng ra, nhưng ý tứ quanh co trong đó cũng đã ngầm nhắc nhở Thương Dã Vọng hết sức rõ ràng.

Những lời này chỉ ngay vào yếu điểm, Thương Dã Vọng không thể nào không cảnh giác. Khoảng thời gian trước, Thiển Thủy Thanh đem quân bao vây phủ Thừa tướng, Nam Sơn Nhạc có chiêu cũng không dám giở ra, sợ rằng ép Thiển Thủy Thanh quá sẽ làm cho hắn sinh lòng liều mạng, hai bên cùng chết. Hiện giờ đã qua mười ngày, Nam Sơn Nhạc cũng đã hết thời gian để tang, tự nhiên có bao nhiêu thủ đoạn đều giở ra đối phó.

Hiện giờ trong dân gian lời đồn khắp chốn, đều nói rằng Thiển Thủy Thanh hắn chính là người ứng với câu "Long khốn thiển than", trong triều, Nam Sơn Nhạc dùng vận mệnh chính trị cùng quá khứ sai lầm của Thiển Thủy Thanh để thuyết phục Hoàng đế. Chính cái gọi là lấy kính mà soi có thể chỉnh sửa áo quần, lấy người mà soi có thể biết được nhân phẩm, lấy sử sách mà soi có thể biết được thời thế. Cả trong triều lẫn trong dân gian, chuyện quá khứ, chuyện tương lai, Nam Sơn Nhạc chỉ cần tiện tay chỉ ra một chuyện, lập tức mũi dùi sẽ chĩa vào Thiển Thủy Thanh. Hiển nhiên, lão ta cũng đã trở mặt hoàn toàn.

Đây chính là chiêu số mà bọn quan văn yêu thích nhất, hay dùng nhất trong đấu tranh chính trị. Vu oan, phơi bày gốc gác, vạch ra những lỗi lầm của địch nhân, đủ các loại thủ đoạn không cái nào là không dùng, mà không giống như tác phong dũng mãnh của Thiển Thủy Thanh.

Lúc này Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể cười nói:

- Đa tạ Công chúa đặc biệt chạy ra khỏi cung để nói với ta chuyện này.

Rốt cục hắn đã hiểu ra lý do vì sao Công chúa Thương Mẫn chạy tới tìm hắn.

Thương Mẫn hơi kinh ngạc:

- Ngươi có biện pháp giải quyết rồi sao?

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu.

- Ngươi nói thử xem.

Thiển Thủy Thanh ngẩn ra, Thương Mẫn đã hỏi tiếp:

- Sao hả, ngươi không tin ta hay sao?

Làm sao Thiển Thủy Thanh không tin nàng cho được, bèo nước gặp nhau chỉ mới một lần, Thương Mẫn đã ba chân bốn cẳng chạy tới cảnh cáo hắn về những hành vi của Nam Sơn Nhạc trong triều. Tuy rằng chuyện này sớm muộn gì Thiển Thủy Thanh cũng biết, nhưng dù sao biết sớm cũng đỡ hơn là biết muộn.

Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thủy Thanh gật đầu:

- Thật ra hôm đó nghe Trịnh Hạo nói như vậy, ta cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, nói ra cũng rất đơn giản.

- Biện pháp gì vậy?

Thương Mẫn rất ngạc nhiên.

Thiển Thủy Thanh hỏi:

- Nàng có từng nghe qua có người nuôi hổ hay chưa?

Thương Mẫn ngẩn ra:

- Hổ là vua của loài thú, làm sao có thể nuôi được?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Nhưng vẫn có người có năng lực nuôi hổ, hơn nữa hắn lại không nuôi trong chuồng, mà là nuôi hổ trong nhà, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, cùng ở một giường, nuôi một cách thư thái an nhàn, ung dung tự tại.

Thương Mẫn tỏ ra ngạc nhiên:

- Vì sao vậy? Vốn bản tính của hổ hung hăng đã quen, cho dù có thể làm bạn với con người, nhưng ngày rộng tháng dài, không ai có thể bảo đảm khi nào thì mãnh hổ kia sẽ phát ra dã tính của nó, một khi nó nổi lòng hung ác, ắt sẽ đả thương người.

- Đúng là như vậy, dù là người nuôi dưỡng nó cũng biết rằng ở chung với nó theo ngày rộng tháng dài, nếu muốn giữ an toàn cho bản thân mình là một chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên, lúc hắn bắt đầu nuôi hổ cũng đồng thời làm một chuyện.

- Chuyện gì vậy?

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:

- Nhổ hết răng và móng vuốt của con hổ kia, mỗi ngày chỉ cho nó ăn cháo thịt, từ đó về sau hung hăng mất hết, tính dữ không còn, sẽ không còn khả năng làm bị thương người ta được nữa!

Thương Mẫn nghe vậy ngây người ra, Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói tiếp:

- Ta đã chuẩn bị dâng biểu lên trên, xin bệ hạ thu Vân Nghê làm nghĩa nữ, sắc phong Công chúa. Đợi sau khi bình định xong Đế quốc Kinh Hồng, ta sẽ cùng Vân Nghê chính thức thành thân, làm Phò mã của thiên triều, từ đó về sau bỏ hết binh quyền, không làm quan nữa. Đồng thời ta sẽ tuyên thệ với bệ hạ, con cháu Thiển gia từ nay về sau vĩnh viễn không vào triều làm quan. Thiển Thủy Thanh là mãnh hổ cam lòng tự nguyện tự phế đi nanh vuốt của mình, bệ hạ sẽ không còn gì lo lắng nữa!

Trong vườn, Thương Mẫn ngây ngốc nhìn Thiển Thủy Thanh.

Trước khi nàng gặp được Thiển Thủy Thanh, nàng không biết tình yêu của một người có thể sâu nặng đến mức nào.

Nàng rất hâm mộ Vân Nghê, mặc dù nàng chưa bao giờ nghe qua Vân Nghê kể lại chuyện của nàng và Thiển Thủy Thanh, nhưng nàng biết giữa Vân Nghê và Thiển Thủy Thanh nảy sinh tình yêu trong hoàn cảnh sống chết có nhau.

Chuyện tiếc nuối duy nhất chính là, chưa bao giờ có một người có thể làm cho nàng có cảm giác như vậy.

Hôn nhân của Công chúa không phải do chính nàng làm chủ được.

Cho dù là địa vị Công chúa rất cao, nhưng lại bất lực trong việc quyết định hạnh phúc của cả đời mình.

Nàng có thể tự ý ra khỏi cung, có thể tự tiện làm càn, tất cả những chuyện này đều do Hoàng đế thương yêu chiều chuộng, cũng là vì nàng không cần gánh vác trách nhiệm của thiên hạ.

Học nghi lễ nữ nhân, thi thư lễ nhạc đương nhiên là quan trọng, cho dù không biết không thông, thì có sao?

Duy chỉ có đối với hôn sự của mình, nàng không có chút năng lực nào cả.

Công chúa khó lấy, khó là khó tìm Phò mã có triển vọng tài năng, những kẻ sĩ trong thiên hạ có mấy người chịu vì Công chúa mà từ bỏ vinh hoa phú quý?

Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh dám làm như vậy.

Ngồi trên bờ ao trong vườn, Thương Mẫn gác cằm lên hai đầu gối, hai tay ôm chân:

- Ta rất hâm mộ Vân tỷ tỷ, có thể có được một nam nhân tốt như ngươi vậy...

Thiển Thủy Thanh chỉ cười:

- Ta chỉ dùng sự thật để xua tan lời đồn đãi mà thôi, những lời hồ đồ xằng bậy như vậy không thể ngăn cản được con đường của mình.

Thương Mẫn gật đầu:

- Ta hiểu, ngươi làm như vậy là nhắm vào luật Phò mã không được làm quan. Có luật này rồi, phụ hoàng ta sẽ không cần lo lắng về tương lai của ngươi, thậm chí phụ hoàng không cần lo lắng người trong thiên hạ nói ông bạc đãi công thần, bởi vì hết thảy đều do ngươi thỉnh cầu. Đối với người khác mà nói, làm Phò mã tương đương với tước quan thôi chức, từ nay về sau mất hết vinh hoa phú quý, nhưng đối với ngươi mà nói lại là chuyện cầu còn không được.

- Vậy là nàng đã hiểu, nếu không làm như vậy, ta không có cách nào ứng phó với những lời đồn đãi.

- Nhưng nếu ngươi không thương yêu Vân tỷ tỷ thì đâu chịu làm như vậy? Quan to lộc hậu, giàu sang nhung lụa, đi tới đâu cũng có tiền hô hậu ủng, người đời kính ngưỡng, cuộc sống ấy sẽ rời xa ngươi vĩnh viễn...

- Trước kia ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, có thể được sống với nữ nhân mình yêu, tâm nguyện đã thành, buông bỏ hết thảy cũng không có gì là không thể!

- Thiên hạ có đủ loại quan lại, nhưng kẻ suy nghĩ phóng khoáng tiêu sái như ngươi, e rằng không được mấy người.

- Ta chỉ là mỏi mệt mà thôi!

Hai chữ mỏi mệt đã tả rõ tâm trạng của Thiển Thủy Thanh hiện giờ.

Sau khi chém giết trên chiến trường với địch, trở lại triều đình còn phải tranh đấu với người bên mình, không thể đi một bước sai lầm, phải cẩn thận từng chút một, đây quả thật là một chuyện vô cùng mệt mỏi.

Năm xưa hắn lập thệ là vì Vân Nghê, vì Thích Thiên Hữu, hiện giờ Triệu Cuồng Ngôn đã chết, Nam Sơn Nhạc không còn khống chế hắn được nữa, công thành thân thối, chưa chắc là không được. Nếu Nam Sơn Nhạc nghĩ rằng có thể dùng độc kế kiên hoàn để hãm hại hắn, đối với hắn mà nói, đó là chuyện cầu còn không được.

Hắn lấy lùi làm tiến, cầu làm Phò mã, bình thường có thể bị coi là có hành động kỳ lạ, nhưng trong giờ phút mấu chốt này, chính là thành toàn cho sự lo lắng trong lòng Thương Dã Vọng. Bề ngoài là Thương Dã Vọng cho Thiển Thủy Thanh ân huệ, nhưng bên trong chính là Thiển Thủy Thanh đã ngấm ngầm bắt chước theo Liệt Cuồng Diễm, làm cho Hoàng đế có cảm giác bản thân mình không phải là mối uy hiếp cho ông ta. Làm như vậy chẳng những giữ thể diện cho Hoàng đế, còn làm cho ông ta hết sức yên lòng.

Nâng lên được thì cũng bỏ xuống được, đây chính là chỗ khác nhau lớn nhất giữa Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc. Nam Sơn Nhạc cả đời lão luyện chốn quan trường, không thể nào ngờ được Thiển Thủy Thanh có thể dùng phương pháp đơn giản như vậy để tránh né đòn tấn công linh hoạt sắc bén của lão. Chỉ có Thiển Thủy Thanh mới làm được, đổi lại là kẻ khác, không thể nào chấp nhận cách làm như vậy.

Thần tử trong thiên hạ ai cũng ham mê quyền thế, có được mấy người chịu buông bỏ một cách dễ dàng?

Thiển Thủy Thanh vì Vân Nghê mà vươn lên, cũng vì Vân Nghê mà lui xuống, không thẹn với lòng mình, bởi vậy từ lúc hắn nghe được lời đồn từ Trịnh Hạo trên lầu Bách Hoa, hắn càng nghĩ càng cười ha hả. Hắn cười Nam Sơn Nhạc suy bụng ta ra bụng người, cười rằng rốt cục mình không cần lo không chịu nổi đòn phản kích của Nam Sơn Nhạc trong giờ phút quan trọng này.

Mặc dù Nam Sơn Nhạc giả dối hung ác, rốt cục vẫn không thể hiểu rõ được con người của Thiển Thủy Thanh.

Phương pháp của lão ta đã dùng sai đối tượng.

Cũng vì như vậy, hắn mới dám giết chết Triệu Cuồng Ngôn, không cần lo lắng tới hậu quả.

Bởi vì kẻ làm Phò mã ít nhất còn có được một sự ưu đãi: Có được một chiếc kim bài Miễn Tử.

Thương Mẫn nhẹ nhàng cởi giày, hai chân đùa nghịch nước dưới ao, hất lên từng đám bọt nước.

Vốn nàng vẫn tưởng hôm nay đưa tin tức này tới cho Thiển Thủy Thanh, nhất định sẽ được hắn coi trọng, không ngờ hắn đã có chuẩn bị từ trước.

Không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy có hơi thất vọng.

Hôm đó sau khi về cung, nàng bèn tìm người hỏi thăm, nghe nói thì ra Thích Thiên Hữu là đại ca kết nghĩa của Thiển Thủy Thanh, lúc ấy mới vỡ lẽ ra rằng quả nhiên Lộ Nhân Giáp chính là Thiển Thủy Thanh, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ mình đã nghe biết bao nhiêu chuyện về hắn, không ngờ người thật đứng trước mặt lại không nhận ra, còn cùng nhau uống rượu tán gẫu hết nửa ngày.

Nghĩ lại cũng không có gì là kỳ lạ, chính nàng hôm đó nói nhiều như vậy, chỉ cần là người thông minh có thể đoán ra được thân phận của nàng. Duy chỉ có Thiển Thủy Thanh tuy đã biết nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, giả như không biết.

Lúc hắn đưa ra khối ngọc bội, chắc chắn đã biết được thân phận của nàng, tuy nhiên vẫn tùy tiện nói cười như trước, thậm chí còn dám nói nếu nàng đoán mệnh đúng sẽ lấy roi đánh nàng. Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm vuốt mông ngựa, muốn làm cho Công chúa có hảo cảm với hắn.

Chỉ có Thiển Thủy Thanh căn bản không thèm quan tâm.

Chỉ có như vậy mới biểu lộ ra tính chân thật, là đại trượng phu, không phải bọn đạo chích hạ lưu có thể sánh bằng.

Những suy nghĩ này làm cho ngày đêm nàng luôn nhớ tới Thiển Thủy Thanh, đến nỗi đêm đêm trằn trọc không ngủ được.

Nàng không biết cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là tình, lại rất hâm mộ những chuyện tình trong sách vở, thường kể rằng thế nào cũng phải trải qua một số chuyện vui buồn tan hợp, sau đó mới có thể gặp được chân tình. Vì vậy nàng không tin rằng mình đã say mê Thiển Thủy Thanh, như thế nào cũng không quên được người này, cũng chỉ có thể dặn dò thủ hạ tìm hiểu tin tức về Thiển Thủy Thanh.

Hôm nay nàng biết được chuyện Nam Sơn Nhạc mượn lời đồn trong dân chúng để đả kích Thiển Thủy Thanh hết sức nặng nề, lập tức chạy tới cảnh cáo hắn, tìm không ra lý do, lại giả bộ hưng binh vấn tội, nhưng không ngờ Thiển Thủy Thanh vẫn đường hoàng không sợ, đúng là không hăm dọa được hắn.

Cho đến hiện tại, đã biết được cách đối phó của Thiển Thủy Thanh, trong lòng nàng không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Thì ra Thiển Thủy Thanh là một người có thể vì tình cảm mà buông bỏ hết tất cả quyền thế địa vị, không tiếc làm Phò mã.

Chỉ tiếc hắn làm như vậy, không phải là vì mình...

Nếu như...

Thương Mẫn nghe hai tai mình nóng bừng bừng.

Tên Thiển Thủy Thanh đáng chết này, nếu như chịu làm Phò mã, cần gì phải bỏ gần tìm xa, xin Hoàng đế thu nhận Vân Nghê làm nghĩa nữ?

Phò mã giả làm sao có thể so sánh được với Phò mã thật?

Nàng vừa nghĩ tới đây, mặt đỏ lên đến tận mang tai. Thiển Thủy Thanh trông thấy, nhưng cũng không tiện hỏi vì nguyên nhân gì.

Dù sao hắn cũng không thể ngờ được rằng cả đời vị Công chúa này gần như chưa từng gặp được một nam nhân nào tài giỏi xuất sắc, cũng không hy vọng rằng tương lai nàng có thể tìm được một nam nhân xuất sắc như vậy, cho nên vẫn không dám ôm hy vọng đối với hôn nhân của mình. Sự phản kích của Thiển Thủy Thanh đối với Nam Sơn Nhạc lúc này không ngờ lại làm cho nàng nảy sinh một ý nghĩ lạ kỳ, vì thế cho nên nhất thời lâm vào trầm tư miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng nhập thần.

Sau đó, Thương Mẫn chậm rãi nói:

- Tuy rằng bản cung chỉ gặp ngươi hai lần, giao tình tuy cạn nhưng cũng có thể nói là sâu, cũng có thể coi là bằng hữu phải không?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Nếu không xem nàng là bằng hữu, ta đã không nói với nàng những chuyện này.

Thương Mẫn cười:

- Nếu là như vậy, ngươi cứ viết biểu cầu xin, ta sẽ giúp ngươi dâng lên phụ hoàng, ngươi thấy có được không?

Thiển Thủy Thanh ngẩn ra, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật gật đầu.

Thương Mẫn lập tức đứng lên:

- Ta tới nơi đây cũng là lén trốn ra, cho nên không thể ở lại lâu, những gì cần nói cũng đã nói xong, giờ đây ta phải về cung. Chuyện của ngươi, trong vòng hai ngày ắt có tin tức!

Nhìn theo bóng Thương Mẫn đi xa, trong lòng Thiển Thủy Thanh có hơi nghi hoặc, nhưng rốt cục cũng không biết vì chuyện gì...

Không đánh mà thắng, hóa giải được một đòn tất sát của Nam Sơn Nhạc, đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh lại không ngờ, sự tình lại phát triển đến mức hết sức ly kỳ...

Hai ngày sau, Thiển Thủy Thanh vẫn ở trong phủ tiếp tục sửa chữa quyển Thiển thị binh pháp của hắn, cố gắng hoàn thiện nó, binh sĩ chạy vào bẩm báo:

- Chu Đan Tâm của phủ Quân Vụ cầu kiến.

Không đợi Thiển Thủy Thanh kịp có phản ứng gì, Chu Đan Tâm từ bên ngoài đã sải bước đi vào:

- Hảo tiểu tử, ngày nào chúng ta cũng tranh cãi ầm ĩ vì ngươi trong triều, ngươi lại trốn ở chỗ này tìm yên tĩnh. Lúc trước đã nói mời ta uống rượu, cũng không thấy động tĩnh gì, may là da mặt lão Chu ta đủ dày, hôm nay vừa tan triều lập tức tới đây tìm rượu uống!

Thiển Thủy Thanh cũng nở nụ cười.

Mấy ngày nay, Chu Đan Tâm đại diện cho phủ Quân Vụ có thể nói là đã ra sức bênh vực cho Thiển Thủy Thanh. Không có đám võ tướng này làm hậu thuẫn, chỉ bằng vào một mình Công Tôn Thạch mà muốn chống chọi với Nam Sơn Nhạc, vậy thì thua sút rất nhiều.

Thiển Thủy Thanh là tướng lĩnh cầm quân, không có công việc gì trong kinh, bởi vậy bình thường có thể không cần vào triều, nhưng bọn Chu Đan Tâm lại hết sức khẩn trương.

Gác bút, Thiển Thủy Thanh nói:

- Chu đại nhân gấp gáp như vậy, chạy tới căn nhà nhỏ của ta không phải là vì uống vài chén rượu phải không?

Chu Đan Tâm trợn trừng đôi mắt:

- Chính là vì tìm rượu uống, ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi lấy được không ít rượu ngon trong cung Chỉ Lan ở thành Đại Lương. Người của Thiết Phong Kỳ ngươi lúc tiến vào Chỉ Thủy đều là quân chiến đấu, lúc rời khỏi Chỉ Thủy toàn bộ biến thành quân vận chuyển, biết bao nhiêu của cải đều dùng xe kéo trở về, nếu ngươi không hối lộ lão tử cho thật chu đáo, đừng trách vì sao sau này lên triều lão tử không nói tốt cho ngươi!

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:

- Cẩu Tử, lấy bình ngự tửu ra đây cho ta, hôm nay ta muốn uống một trận với Chu đại nhân!

- Vậy mới phải chứ!

Chu Đan Tâm vỗ đùi hét to.

Từ khi Thiển Thủy Thanh về thành Thương Thiên tới nay, thật ra đây là lần đầu tiên hắn giao thiệp thật sự với quan viên trong triều. Chu Đan Tâm là một hán tử rộng rãi khoáng đạt, cũng là huynh đệ can đảm của Liệt Cuồng Diễm, Thiển Thủy Thanh đã là nghĩa tử của Liệt Cuồng Diễm, dù sao ông ta cũng phải chiếu cố cho Thiển Thủy Thanh.

Uống rượu bằng bát lớn, ăn thịt từng miếng lớn, hán tử trong quân xưa nay là như vậy. Mặc dù Chu Đan Tâm vào phủ Quân Vụ, không còn cầm quân ra trận nữa, nhưng năm xưa cũng là hảo hán sa trường, từng nhậm chức Trấn Đốc của Long Uy Quân.

Lúc này Chu Đan Tâm tới chơi, Thiển Thủy Thanh lập tức dặn nhà bếp làm vài món ngon chiêu đãi. Chu Đan Tâm cũng không khách sáo, vừa uống vừa tán gẫu cùng Thiển Thủy Thanh, nhưng chỉ nói về một ít chuyện vui khi còn trên chiến trường ngày trước.

Sau khi rượu qua ba tuần, lúc này Chu Đan Tâm mới thở dài nói:

- Chuyện xảy ra trong triều hôm nay, có lẽ ngươi còn chưa biết phải không?

Thiển Thủy Thanh biết những lời kế tiếp mới là chuyện chính.

- Xin Chu đại nhân kể rõ.

Chu Đan Tâm lắc lắc đầu:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi không cần khách sáo với ta như vậy, cứ mở miệng ra là đại nhân. Con người của ngươi tuy ngoài mặt luôn luôn nhã nhặn khách sáo, nhưng trong lòng ngươi ngoại trừ Liệt Tổng Suất ra, ngươi không phục ai cả. Ngay cả phủ Thừa tướng ngươi cũng dám bao vây, thử hỏi ngươi còn xem anh hùng trong thiên hạ ra gì nữa?

- Đại nhân nặng lời rồi.

- Nặng lời hay không, trong lòng ngươi ta hiểu rõ, ta nói cho ngươi biết hôm nay lâm triều, bệ hạ vừa đưa ra một danh sách, chính là danh sách những quan viên sắp sửa phái sang Chỉ Thủy.

Thiển Thủy Thanh nghe vậy khẽ giật mình.

Chu Đan Tâm khẽ hừ:

- Thiển Thủy Thanh, chiêu này của ngươi thật là cao minh, không thấy đầu, không thấy đuôi, âm thầm lặng lẽ giáng cho Nam Thừa tướng một đòn rất nặng. Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết giở những trò trên chốn giang hồ để đối phó với Nam Thừa tướng, thí dụ như giết người, bao vây, không ngờ hôm nay còn có chiêu này!

Thiển Thủy Thanh cười vuốt:

- Ta không hiểu những lời này của đại nhân là có ý gì...

Chu Đan Tâm lại hừ một tiếng:

- Không hiểu? Muốn ta nói rõ ràng hơn chút nữa hay sao? Thái tử Thương Lan làm một bài kiểm tra theo ý của Công Tôn Thạch, nội dung là lập ra một danh sách các quan viên phái sang Chỉ Thủy. Danh sách này lập ra không tồi chút nào, có thể nói là chọn đúng nhân tài, dùng người đúng sở trường, Hoàng thượng vừa xem mặt rồng liền vui vẻ. Chuyện duy nhất chính là những quan viên có tên trên danh sách đó, gần như mỗi người đều có quan hệ với Nam Thừa tướng, nếu không phải đệ tử thân thiết thì cũng là người hết dạ trung thành với lão. Nếu như tiến hành điều động đúng theo danh sách ấy, thế lực của Nam Thừa tướng trong triều ắt sẽ suy yếu rất nhiều, đến lúc đó Nam Thừa tướng còn muốn đối phó với ngươi, chỉ sợ đã khó càng thêm khó!

Thiển Thủy Thanh nghiêm nghị trả lời:

- Thiển Thủy Thanh ta chỉ là một tướng lĩnh cầm quân nho nhỏ, không có quyền can thiệp vào những chuyện đại sự trong triều, hơn nữa việc này ta không biết gì cả, làm như thế nào, ta hoàn toàn không rõ. Tuy nhiên theo ta biết, phái quan viên sang Chỉ Thủy chính là chuyện tốt, vô cùng béo bở, không lẽ Nam Thừa tướng không cảm thấy cao hứng với chuyện này sao?

Chu Đan Tâm cười ha hả:

- Đó là lẽ đương nhiên, quả thật là chức quan béo bở, là được thăng quan, tuy nhiên đáng tiếc chỉ béo bở với bản thân bọn chúng mà thôi, không phải với Nam Thừa tướng. Từ đây đi Chỉ Thủy ngàn dặm xa xôi, trời cao Hoàng đế xa, đương nhiên không thể quản tới, quan lại địa phương cũng không thể nhúng tay vào chính trị ở triều. Xem ra hiện nay Nam Thừa tướng đang trong lúc cần người, nếu như không có ngươi, có lẽ lão sẽ vô cùng cao hứng tiếp nhận sự sắp xếp này, nhưng có ngươi ở đây, lão như ngồi trên đống lửa, làm sao có thể cho một số lớn người của mình đi xa như vậy được?

Thiển Thủy Thanh dụng tâm kín đáo nói:

- Nếu là như vậy, Nam Thừa tướng đã không thích, cũng có thể lên tiếng phản đối. Với miệng lưỡi và tâm cơ của Nam Thừa tướng, vẫn có thể đưa ra một đống lý do kia mà?

Chu Đan Tâm cười lạnh:

- Lão thật sự cũng muốn lên tiếng phản đối, nhưng lão lại sợ người của mình sinh lòng bất mãn!

Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở:

- Vừa muốn lung lạc lòng người, lại vừa không muốn để cho người của mình rời đi, chuyện này quả thật vô cùng khó xử!

- Cho nên ta mới nói chiêu này của Thiển Thủy Thanh ngươi quả thật cao minh.

- Nhưng không có quan hệ với ta.

Thiển Thủy Thanh luôn miệng chối.

Có một số việc mọi người chỉ có thể tự hiểu trong lòng, giống như cái chết của Nam Hoán Lâm cũng là như vậy. Nếu muốn cho chính miệng Thiển Thủy Thanh thừa nhận, đó là không thể.

Chu Đan Tâm gật gật đầu, hiển nhiên vô cùng bội phục trước cách xử sự khôn ngoan của Thiển Thủy Thanh. Một lúc sau, ông ta mới lạnh lùng nói tiếp:

- Hội triều hôm nay còn có một chuyện khác nữa, thật ra ta tới đây cũng là vì chuyện thứ hai này. Đầu tiên, ta chúc mừng Thiển Thủy Thanh ngươi sẽ làm Phò mã đương triều, nam tử đại trượng phu co được duỗi được, quyết định thật nhanh, dám buông bỏ hết thảy công danh, không quyến luyến quyền thế địa vị, điểm này người bình thường tuyệt không làm được. Nhưng Thiển Thủy Thanh ngươi lại làm được, Chu Đan Tâm ta bội phục, cho nên ta muốn chúc mừng ngươi!

Quả nhiên Công chúa Thương Mẫn đã hoàn thành chuyện này vô cùng tốt đẹp.

Hai bát rượu cùng nâng lên, Thiển Thủy Thanh và Chu Đan Tâm nốc một hơi cạn sạch.

Uống xong bát rượu này, Chu Đan Tâm mới tiếp tục nói:

- Lời đồn trong dân gian vừa nổi lên, ngươi thỉnh mệnh Hoàng thượng cưới Công chúa, cắt đứt đường lui của chính mình, cũng là mở ra con đường sống cho mình. Tuy nhiên, Thiển Thủy Thanh, ngươi cho rằng làm như vậy là đáng hay sao?

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

- Trên đời này, luôn luôn có những cái giá phải trả, ta mệt mỏi, lại sợ...

- Sợ chết sao?

- Phải, sợ chết!

Thiển Thủy Thanh thừa nhận mà không hề do dự, làm cho Chu Đan Tâm ngạc nhiên ngẩn người ra.

Thiển Thủy Thanh đứng lên, chậm rãi cất bước tới bên cửa sổ, trầm giọng nói:

- Năm xưa ta nhập ngũ không phải vì muốn ăn ngon mặc đẹp, không phải vì công danh lợi lộc, thậm chí cũng không vì miếng cơm manh áo, chỉ vì ta không biết bản thân ta tồn tại trên thế giới này có ý nghĩa gì! Ta đến đây, dùng sinh mạng và máu của mình để chứng minh bản thân mình, nhưng kết quả là ta phát hiện ra mình không thể chứng minh được gì cả. Ta từng thề phải bảo vệ huynh đệ của mình, nhưng chỉ cần chiến tranh còn tiếp tục, huynh đệ của ta vẫn sẽ có người chết đi. Thiển Thủy Thanh ta có thể dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận vĩnh viễn, nhưng lại vĩnh viễn không thể giữ cho bọn họ không một ai tử trận sa trường!

Hắn quay đầu lại nhìn Chu Đan Tâm:

- Chu đại nhân, ông cũng là người từng cầm quân đánh giặc, ông thừa hiểu được tâm trạng của mình khi binh sĩ của mình chết đi, có phải không?

Nhất thời Chu Đan Tâm cảm thấy ngạc nhiên.

Thiển Thủy Thanh tiếp tục nói:

- Vì Vân Nghê, ta đã làm rất nhiều chuyện không phải với lương tâm của mình, nhưng ta biết bản thân ta vẫn còn là một con người, vẫn còn giới hạn của mình. Nhưng ông có biết rằng, nếu ta còn tiếp tục đi theo con đường này, ta cũng không biết đi tới cuối cùng sẽ có kết quả ra sao? Thích đại ca đã chết, Hồng Doanh Chủ đã chết, Chiến Chưởng Kỳ đã chết, Đông Doanh Chủ thân chịu trọng thương, từ đây về sau chỉ có thể nằm trên giường bệnh, sau này có thể đứng lên được hay không cũng là một vấn đề. Những người bên cạnh ta ngã xuống dần dần từng người một, mỗi một người như vậy mất đi, giống như một cây đao cắm vào tim ta vậy...

Giọng Thiển Thủy Thanh đột nhiên trở nên cao vút:

- Chu đại nhân, Thiển Thủy Thanh ta không phải là một kẻ tốt lành gì, vì thắng lợi ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng ít nhất, ta vẫn quan tâm tới huynh đệ của ta! Ta không muốn nhìn bọn họ chết đi từng người một trước mặt ta như vậy! Cho nên nếu như có thể, làm như vậy để chấm dứt mọi chuyện cũng không có gì là không thể!

Chu Đan Tâm gật gật đầu:

- Ta hiểu, nếu là như vậy, ta hỏi ngươi, nếu bây giờ Nam Thừa tướng bằng lòng cầu hòa với ngươi, ngươi có đồng ý hay không?

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:

- Thật ra nếu ta có thể lấy được Vân Nghê, muốn cho ta buông bỏ tất cả, ta cũng cam lòng, nhưng vấn đề là Nam Thừa tướng chịu làm như vậy sao? Chu đại nhân, ta với ông cũng không phải là kẻ ngốc, tuy không cần phải nói rõ ràng ra, nhưng cũng có thể tự hiểu trong lòng.

Nói tới đây, giọng Thiển Thủy Thanh chợt hạ thấp xuống:

- Nam Thừa tướng còn chưa ngã, Thiển Thủy Thanh ta sao thể thanh thản giao ra binh quyền làm Phò mã được?

Chu Đan Tâm nhìn Thiển Thủy Thanh chằm chằm một hồi lâu, sau đó mới nói:

- Suy nghĩ của ngươi, ta đã hoàn toàn hiểu được. Nếu là như vậy, ta còn có một chuyện không hiểu!

- Xin đại nhân cứ nói!

- Ngươi đã một lòng vì Vân tiểu thư, thậm chí tình nguyện vì nàng mà buông bỏ tất cả, bệ hạ cũng đã đồng ý ban hôn cho ngươi, vậy vì sao lần này ngươi lại dâng biểu thỉnh cầu bệ hạ cưới Công chúa Thương Mẫn chứ?

- Ông nói cái gì?

Dường như có một tia sét từ trên trời giáng xuống, suýt chút nữa Thiển Thủy Thanh ngã lăn ra đất.

- Vân Nghê tỷ tỷ, xin tỷ đừng trách muội, muội cũng thật sự không có cách nào. Chắc tỷ cũng biết muội là Công chúa, cơ hội có thể tìm cho mình một nam nhân tốt thật sự là quá ít...

Thương Mẫn cúi đầu mân mê ngọc bội trong tay, lẩm bẩm tự nói.

Trong cung Cảnh Long, hiện giờ chỉ có một mình nàng. Sau khi đuổi hết tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, vị Công chúa Thương Mẫn này bèn ở một mình trong cung cầu nguyện, khẩn cầu cho Vân Nghê sẽ không vì chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ.

Nàng cầm ngọc bội trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Thật ra tên Thiển Thủy Thanh kia cũng chẳng có gì là hay ho, bề ngoài chỉ có thể coi là tạm được, nhưng lại hung hăng ngang ngược không chịu nói lý, lại đánh giặc giết người, không phải là muội thật sự yêu thích hắn. Nhưng muội cũng không có cách nào khác, tỷ cũng biết là Công chúa muốn tìm một nam nhân tốt làm Phò mã khó khăn đến mức nào, so sánh với tên hạ lưu Nam Tĩnh Nguyên, Thiển Thủy Thanh có thể nói là tốt hơn rất nhiều...Không phải tỷ đã từng nói, chính mình phải tranh thủ cơ hội cho mình sao? Không phải tỷ còn nói...trên đời có rất nhiều chuyện bị phá hỏng trong tay nữ nhân hay sao?

-...Đúng rồi, muội nói cho tỷ biết, muội không bảo hắn không được cưới tỷ, muội không phải là một người vợ ghen tuông đố kỵ, chỉ cần sau này hắn đối xử tốt với muội, muội có thể dễ dàng tha thứ cho hắn rất nhiều chuyện. Bất quá nam nhân nào chẳng phong lưu, muội thấy tỷ đã chấp nhận nhiều như vậy, tỷ cũng sẽ không quan tâm chuyện có thêm một người như muội nữa, có phải không?

-...Ôi nói nhiều như vậy làm gì? Hừ, bản Công chúa đường đường là cành vàng lá ngọc, gả cho hắn chính là kiếp trước hắn có tu nhân tích đức. Cho nên bản Công chúa làm chuyện đường hoàng, có gì mà phải sợ...

Nghĩ đến đây, tâm trạng Thương Mẫn dần dần ổn định lại, ngẫm nghĩ một chút lại thấy buồn cười, bèn mân mê ngọc bội trong tay cười mãi không thôi.

Nàng đang nghĩ, không biết Thiển Thủy Thanh nghe được tin này, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây...

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, giọng Lý ma ma vừa bén nhọn vừa cao vút:

- Công chúa đang du ngoạn bên ngoài, chưa được phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện vào trong, cho dù là Phò mã gia cũng không được...a...a...a...

Mấy tiếng a sau cùng nghe có vẻ thê lương, Thương Mẫn chỉ thấy một bóng người bay bổng trên không, bay qua đầu nàng rồi rơi vào bụi hoa phía sau.

Nhìn về phía trước, chính là Thiển Thủy Thanh đang hùng hổ đi về phía nàng.

Một tiếng Phò mã gia của Lý ma ma đã hoàn hoàn chọc giận Thiển Thủy Thanh.

- Sao ngươi lại tới đây?

Thương Mẫn kinh ngạc kêu lên.

Thiển Thủy Thanh tức giận hừ:

- Nàng nghĩ thử xem vì sao ta tới?

Ngay lập tức, Thương Mẫn vắt giò lên cổ bỏ chạy.

- Nàng...

Thiển Thủy Thanh tức giận đến tím mặt.

Vốn hắn là người to gan lớn mật, có chuyện gì mà hắn không dám làm. Ngay cả Lý ma ma còn bị hắn ném đi, giờ phút này hắn cũng không cần e ngại gì nữa.

Thấy Thương Mẫn chạy trốn, hắn lập tức đuổi theo, hai người giống như đang chơi trò cút bắt ngay trong cung Cảnh Long. Cả bọn cung nữ thái giám nhìn thấy Thiển Thủy Thanh đuổi Thương Mẫn, Phò mã đuổi Công chúa, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Chỉ là mọi người đều lấy mắt mà nhìn, không ai dám lên tiếng nói lời nào. Cả bọn thị vệ trong cung mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không hay không biết.

- Nàng dừng lại, ta có lời muốn hỏi nàng!

Thiển Thủy Thanh rống to.

- Ngươi đừng hỏi gì cả, ta không biết gì đâu!

Thương Mẫn vừa chạy vừa xua tay.

- Nếu nàng không biết gì, vậy sao lại bỏ chạy?

Thiển Thủy Thanh tức giận hét.

- Ta sợ ngươi dùng roi đánh ta!

- Nàng yên tâm, nàng là Công chúa, ta không dám đánh nàng!

Lúc này Thương Mẫn mới nhớ ra chuyện ấy, bèn dừng lại, khẩn trương nhìn Thiển Thủy Thanh, vừa thở hồng hộc vừa gấp giọng nói:

- Này, ngươi đừng qua đây, ngươi nói đúng, ta là Công chúa của ngươi, ngươi không thể đánh ta, bằng không phụ hoàng ta sẽ chém đầu ngươi!

Thiển Thủy Thanh sải bước đi tới:

- Nàng sợ như vậy, ta đánh nàng làm gì? Nói cho ta biết, rốt cục nàng đã nói với phụ hoàng của nàng những gì? Vì sao bệ hạ lại bảo ta cưới nàng?

Đế quốc thiên phong


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx