sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16: Tiến Vào Công Quốc Thánh Uy Nhĩ

Tới gần cuối tháng Mười Một, gần đến thời gian rét lạnh nhất trong mùa Đông.

Các tướng sĩ xuất chinh ở đất khách quê người chuẩn bị đón năm mới, nhưng nghênh đón bọn họ lại là thời tiết rét lạnh, quân địch đuổi giết, chiến đấu không ngừng và chạy trốn giữ mạng.

Lúc này, Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng đang đón trận tuyết đầu tiên của mùa Đông.

Cùng với trận tuyết đi vào thành Mễ Đặc Liệt là đoàn đi sứ nữ nhân đầu tiên của Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay.

Khi xa đội với quy mô to lớn tiến vào thành Mễ Đặc Liệt, đã thu hút vô số dân chúng tới xem. Đây là một sự kiện ngoại giao trọng đại trong lịch sử của đại lục, cũng là một chuyến ngoại giao quan trọng mang tính đột phá trong lịch sử Đế quốc Thiên Phong. Người đời sau của Đế quốc Thiên Phong đánh giá lần đi sứ ngoại giao này rất cao: Rốt cục người Đế quốc Thiên Phong cũng đã thật sự học được thủ đoạn giải quyết vấn đề mà không cần tới chiến tranh.

Vân Nghê khẽ vén rèm xe, nhìn ra khe hở nho nhỏ quan sát đám đông bên ngoài. Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ mặc trang phục sặc sỡ lố lăng, tóc vàng mắt xanh, quả thật khác rất nhiều so với người Đế quốc Thiên Phong. Thân hình của bọn họ cao lớn, nước da rất trắng, mũi cao ngất, khác rất xa so với hình dáng bề ngoài của người Đế quốc Thiên Phong, nhưng tràn ngập phong thổ nhân tình của người nước ngoài.

Quần áo của bọn họ vô cùng sặc sỡ, thích các màu tươi tắn như tím, vàng, xanh, đỏ. Nữ nhân mặc váy rộng thùng thình, đầu tóc bới cao, nam nhân để ria mép, mặc lễ phục màu đen, thái độ nghiêm chỉnh nhưng máy móc, duy có ánh mắt đảo qua đảo lại liên hồi lộ ra đủ loại tham lam dục vọng trong lòng.

Thành Mễ Đặc Liệt to lớn phồn hoa, nó lớn gần như gấp ba lần thành Thương Thiên, nói về quy mô có thể xem là số một trên đại lục Quan Lan.

Nhưng không ngờ tòa thành này lại không có tường thành, là trung tâm của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nó nổi danh trên đại lục là tòa thành mở rộng cửa cho phép mua bán và giao thông đi lại tự do, chứ không có hệ thống phòng ngự tường đồng vách sắt như Hàn Phong quan.

Đường sá nơi đây được trải bằng đá xanh, sạch sẽ thoáng đãng, xe ngựa chạy trên đó chỉ nghe được tiếng vó ngựa lọc cọc khe khẽ. Kiến trúc của thành Mễ Đặc Liệt không theo kiểu dáng đối xứng, nếu so với phong cách kiến trúc của người Đế quốc Thiên Phong là rường cột được chạm trỗ tinh tế, nơi đây rất ít thấy những vật tổ như hổ hay sư tử xuất hiện trên các công trình kiến trúc. Thay vào đó là một số nhân vật được thần thánh hóa trong truyền thuyết của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, như thần Tình ái Đặc Thắc Mỹ Đế Tư, thần Chiến tranh Lạp Đạc Nhĩ...hình tượng kỳ dị, nhưng thần thái phi phàm.

Trong toàn thành Mễ Đặc Liệt, đại đa số công trình kiến trúc đều có đỉnh nhọn, rất nhiều những mũi nhọn chĩa thẳng lên trời. Nếu như quan sát từ trên không, như vậy tòa thành thị nổi danh phồn hoa, xinh đẹp và tự do này giống như một con nhím to cao, thân đầy lông nhọn. Mà đỉnh cao nhất trong thành Mễ Đặc Liệt chính là cung Thánh Mạn Đức.

Cung Thánh Mạn Đức, cung Thánh Ba Phỉ và Cung Hội nghị của Công quốc Thánh Uy Nhĩ là ba tòa cung điện cao nhất trên đại lục, nghiễm nhiên sừng sững trên con đường phồn hoa tấp nập nhất của thành Mễ Đặc Liệt, đứng thành hình tam giác trên mảnh đất này. Chúng không chỉ nổi danh về quy mô to lớn, mà còn nổi tiếng về kỹ thuật xây dựng điêu luyện sắc sảo.

Kiến trúc sư của Công quốc Thánh Uy Nhĩ có được công nghệ xây dựng đứng đầu trên đại lục, một tòa cung điện có thể xây cao lên trên không vô hạn, giống như tháp Thông Thiên sừng sững, đứng uy nghi ở giữa mảnh đất này, bên cạnh còn có vô số tòa tháp phụ thuộc, có khí thế vương giả thiên hạ. Ngoài Cung hội nghị Công quốc Thánh Uy Nhĩ là kiến trúc theo kiểu mái vòm của Đại Đường, hai cung kia được xây dựng theo kiến trúc đỉnh nhọn, cao tới mấy chục thước. Giáo hoàng và Nữ vương bệ hạ ở trên tầng cao nhất của hai cung này, thậm chí có thể nhìn nhau từ xa, hoặc đứng trên đó nhìn xuống bá tánh khắp thiên hạ.

- Đám nữ nhân này có bề ngoài thật là kỳ quái, các nàng búi tóc cao như vậy để làm gì? Trông vô cùng phức tạp, còn nữa, Vân Nghê tỷ tỷ xem kìa, thắt lưng của các nàng thật là xinh đẹp tinh tế.

Nhạc Thanh Âm cũng đang quan sát cảnh tượng bên ngoài qua một khe hở khác.

Nữ nhân quan sát nữ nhân, sự chú ý cũng khác nhau.

Vân Nghê cười khẽ:

- Muội có biết vì sao nước hoa của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ lại nổi danh như vậy hay không?

Nhạc Thanh Âm vẫn nhìn ra ngoài không chớp mắt:

- Vì sao vậy?

- Chính là vì kiểu tóc của các nàng. Kiểu tóc như vậy cần phải có rất nhiều kẹp tóc để cố định, giống như đội một cái thùng nước trên đầu vậy, hết sức nặng nề, vả lại cần khoảng một ngày để làm tóc mới có thể làm xong. Muội thử nghĩ xem, mất một ngày làm tóc vô cùng vất vả gian nan, nếu như tắm rửa hay gội đầu, coi như tất cả công lao trôi theo dòng nước. Như vậy phải làm sao?

- Làm sao vậy?

Cơ Nhược Tử cũng cười:

- Tự nhiên là cũng chỉ có thể không tắm gội mà thôi!

- A!

Vân Nghê khẽ tiếp lời:

- Lại thêm kiểu tóc như vậy sau khi được bôi một loại keo định hình sẽ rất dễ dàng phát ra mùi khó ngửi, trong thời gian dài không tắm gội sẽ càng khó ngửi hơn, cho nên những người ở đây dùng nước hoa để che lấp mùi hôi. Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ phát minh ra loại nước hoa nổi danh trên đại lục cả trăm năm này, mục đích ban đầu cũng là vì che giấu mùi hôi.

Nhạc Thanh Âm cau mày:

- Thật là ghê tởm!

Cơ Nhược Tử khẽ liếc Vân Nghê:

- Bình thường không thấy muội tỏ ra biết gì, nhưng đến lúc nói chuyện việc gì cũng biết.

Vân Nghê thè lưỡi:

- Người ta là nữ nhân, đương nhiên phải quan tâm, quả thật không biết kiểu tóc vừa thô vừa nặng này xinh đẹp ở chỗ nào, còn có cái váy to kia nữa, cái nào cũng dài lê thê quét đất quả thật hết sức buồn cười. Y phục trên người thiếu nữ Công quốc Thánh Uy Nhĩ quả thật còn nặng nề hơn trang phục của chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong chúng ta.

Phong Nương Tử cũng góp chuyện:

- Khó trách nữ nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ có địa vị cao như vậy, ta có cảm giác nếu bọn họ thay khôi giáp ra chiến trường, vậy sẽ trở thành trọng trang bộ binh!

Mọi người cùng nhau bưng miệng cười.

Nhạc Thanh Âm lại chỉ vào vô số dây nhợ thắt lưng đếm không hết quấn trên người bọn họ:

- Chỉ việc thắt những chiếc thắt lưng này cũng phải tốn không ít công phu. Trời ơi, những nữ nhân này quả thật dùng tất cả công phu vào đầu tóc và quần áo của mình!

Cơ Nhược Tử khoát tay:

- Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nhớ kỹ nhiệm vụ của mỗi người, phải tôn trọng tập tục của đối phương, chúng ta tới nơi đây không phải là để bình phẩm người ta từ đầu tới chân.

- Ừ!

Mọi người cùng gật đầu.

Phụ trách nghênh đón bọn Cơ Nhược Tử là quan Tư Lễ Tra Lặc của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, đây là một nam tử trung niên bề ngoài lễ phép nho nhã, nhìn qua có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát của nam nhân.

Khi hắn nhìn thấy các nàng Cơ Nhược Tử, Vân Nghê, Nhạc Thanh Âm từ trên xe ngựa bước xuống, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên như một con sói đói khát nhìn thấy con mồi.

Có lẽ đã nhẵn mặt với các vị tiểu thư kiêu căng trong thành, cho nên đột nhiên trước mắt hiện ra ba nữ nhân đẹp tuyệt trần dường như trong tiên cảnh chốn nhân gian, khiến cho Tra Lặc cảm thấy tâm hồn điên đảo. Cho dù là Phong Nương Tử nhan sắc kém xa ba nàng đi trước, nhưng cũng toát ra khí chất kiên cường đặc thù của nữ nhân.

Tra Lặc bước tới vài bước, khẽ nâng tay Cơ Nhược Tử lên, lễ phép khom người hôn lên lưng bàn tay nàng. Cơ Nhược Tử chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, như có một luồng điện chạy từ đầu xuống chân, suýt nữa làm cho nàng ngã lăn ra đất.

Tra Lặc nở một nụ cười tươi như hoa:

- Hoan nghênh các vị tiểu thư xinh đẹp của Đế quốc Thiên Phong giá lâm tệ quốc, quan viên tiếp đãi trung thành nhất của Nữ vương bệ hạ là Nam tước Tra Lặc, xin dốc hết sức mình phục vụ các vị.

Hắn nói ngôn ngữ Đế quốc Thiên Phong rất khá, nhưng vẫn không khỏi lộ ra giọng điệu của bọn thương nhân. Vân Nghê các nàng che miệng cười, thái độ giữ gìn e thẹn của các nàng tương phản rất lớn với thái độ phóng khoáng không chút e dè của nữ nhân nơi đây, đã hấp dẫn mỗi một nam nhân ở mảnh đất này.

Tra Lặc còn muốn hôn tay theo nghi lễ với Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm, nhưng lại thấy hai vị cô nương giấu tay ra sau lưng, gương mặt hắn không khỏi lộ vẻ thất vọng.

Cơ Nhược Tử khẽ nói:

- Nghi lễ hôn tay là lễ tiết của nơi này, đừng tỏ ra thất lễ như vậy!

Lúc này Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm mới miễn cưỡng đưa tay ra.

Sau khi trải qua các thủ tục nghênh đón đúng trình tự của nghi thức ngoại giao, rốt cục bọn Cơ Nhược Tử được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Mới vừa vào phòng, không thèm quan tâm tới chuyện thưởng thức phong cảnh đặc sắc của nơi này, Vân Nghê đã kêu to:

- Trời ơi, hôn tay! Cơ tỷ tỷ, bọn chúng hôn tay của muội! Ngoài Thủy Thanh ra, nam nhân khác muội chưa từng chạm qua, hôm nay lại chạy tới đây để bọn chúng hôn tay!

Cơ Nhược Tử thở dài bất đắc dĩ:

- Nền văn hóa của hai quốc gia khác nhau rất xa, chúng ta phải học cách tôn trọng đối phương. Ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hôn tay là lễ nghi cơ bản nhất, đó là nghi thức của kẻ dưới đối với người trên, cho thấy hắn tôn trọng thân phận địa vị của muội. Nếu thân phận của đối phương cao hơn muội, hắn sẽ khẽ ôm thân thể muội, khẽ hôn lên trán. Nếu đối phương là nô lệ của muội, hắn sẽ hôn chân. Nếu cảm tình giữa hai người thân mật, hắn sẽ áp má vào má của muội.

Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm đồng thời kêu lên:

- Chúng ta tuyệt đối sẽ không có bằng hữu ở nơi này.

Phong Nương Tử bật cười hăng hắc lạnh lùng, xem ra ai muốn chạm vào mặt nàng, nàng sẽ không do dự cho đối phương một đao.

Cơ Nhược Tử bất đắc dĩ nói:

- Ít nhất chúng ta có một bằng hữu, nếu chúng ta không thể để cho người này hôn lên trán, coi như nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại!

- Ai vậy?

Mọi người lập tức hỏi.

- Giáo hoàng bệ hạ...Yên tâm đi, ông ta là một lão già tuổi đã cao, coi như là trưởng bối có cử chỉ âu yếm với tiểu bối đi, không cần phải khẩn trương như vậy.

Bọn Vân Nghê thở ngắn than dài, xem ra lần này không chịu thiệt chút cũng không được.

Dựa theo quy định về nghi thức ngoại giao giữa hai nước, sau khi đoàn đi sứ tới nơi, trước tiên phải dâng biểu xin gặp mặt lên cho Quốc chủ, từ đó mới định ra ngày gặp mặt đàm phán. Bất kể là Giáo Hoàng hay là Nữ vương, bọn họ đều là những nhân vật phải có hẹn trước mới có thể gặp mặt. Trong thời gian này, đoàn đi sứ sẽ được Công quốc Thánh Uy Nhĩ bảo vệ, nhưng không bị hạn chế tự do.

Tự nhiên là Cơ Nhược Tử sẽ không lãng phí thời gian để xin gặp mặt, nàng nói với bọn Vân Nghê:

- Nếu như ta đoán không sai, bất kể là Nữ vương bệ hạ Công quốc Thánh Uy Nhĩ hay là Giáo hoàng bệ hạ, bọn họ cũng sẽ không tiếp kiến chúng ta ngay lập tức. Đối với bọn họ mà nói, chính trị chỉ là một trò chơi, đấu với nhau về thủ đoạn, về thực lực, cũng đấu với nhau về tính kiên nhẫn. Mục đích chúng ta đến nơi đây ai ai cũng biết, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ để cho chúng ta ngồi chơi xơi nước vài ngày. Chờ cho đến lúc chúng ta không nhịn được, nóng lòng muốn gặp, lúc ấy bọn họ mới chịu gặp mặt chúng ta. Nhờ vậy, bọn họ sẽ đứng vào thế bất bại trong khi đàm phán. Theo suy nghĩ của bọn họ, Thiển Thủy Thanh ở Đế quốc Kinh Hồng thêm một ngày, tính mạng của chàng càng bị đe dọa thêm một chút. Nếu chúng ta muốn cứu người, cái giá đưa ra cũng phải cao hơn một phần!

Vân Nghê tỏ ra nôn nóng:

- Ý của tỷ muốn nói là bọn họ có thể sẽ không gặp chúng ta trong mấy ngày liên tiếp hay sao?

- Có thể mấy chục ngày nữa là khác!

Các nàng nghe vậy khẩn trương:

- Vậy làm sao có thể thành chuyện?

Cơ Nhược Tử cười hăng hắc:

- Chuyện như vậy ta đã thấy qua rất nhiều khi còn ở Chỉ Thủy, có gì là đáng ngạc nhiên. Phải nhớ, bọn họ không vội, chúng ta lại càng không thể gấp. Phàm việc gì cũng vậy, dục tốc bất đạt, nếu Thiết Huyết Trấn muốn trở về Đế quốc Thiên Phong, vậy cần phải chiến đấu gian khổ ở Đế quốc Kinh Hồng một thời gian trước đã. Chỉ cần bọn họ có thể chịu đựng được, phía chúng ta sẽ không có vấn đề gì. Cứ yên tâm, trong khoảng thời gian chờ đợi này, chúng ta có thể làm được rất nhiều việc.

- Việc gì vậy?

Vân Nghê vội hỏi.

Cơ Nhược Tử chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có người nói to:

- Nam tước Tra Lặc nói, tối nay cung Thánh Ba Phỉ tổ chức một vũ hội long trọng vì Cơ đặc sứ, để chiêu đãi khách quý từ xa tới, hy vọng Cơ đặc sứ giá lâm!

Cơ Nhược Tử mỉm cười thần bí, cao giọng nói với người bên ngoài:

- Xin báo lại với Nam tước tiên sinh, rằng chúng ta nhất định sẽ tới!

Sau đó nàng gật gật đầu với Nhạc Thanh Âm.

Nhạc Thanh Âm lập tức lấy trong hành lý tùy thân ra mấy bộ trang phục cung đình đẹp lộng lẫy, Vân Nghê và Phong Nương Tử vừa nhìn thấy đã choáng váng mặt mày.

- Đây...đây là cái gì vậy?

Phong Nương Tử hỏi.

Cơ Nhược Tử trả lời:

- Vũ hội của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ chính là nơi mà bọn họ giao tiếp, giống như người Đế quốc Thiên Phong thích bàn chuyện trong buổi tiệc. Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ thích kết giao bằng hữu, bàn chuyện làm ăn buôn bán trong vũ hội. Đối với trường hợp giao tiếp mà nói, vũ hội tổ chức càng chính thức, chúng ta càng chuẩn bị tốt cho việc giao lưu, hiệu quả đạt được càng nhiều. Hôm nay sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tham gia vũ hội, bọn họ sẽ tiếp xúc với chúng ta một lần trước khi chúng ta gặp mặt Nữ vương và Giáo hoàng, để xác định đối sách cho tương lai. Số trang phục này là trang phục dành cho vũ hội cung đình của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, chuyên môn sử dụng trong trường hợp này.

Vân Nghê cầm một bộ trang phục cung đình màu xanh lên xem thử, lập tức kêu to:

- Trời ơi, không có tay áo!

Phong Nương Tử cũng cầm lấy một chiếc ướm thử lên người, sắc mặt của nàng lập tức trở nên khó coi:

- Vì sao trước ngực lại thấp như vậy?

Cơ Nhược Tử đưa tay cầm lấy hai bộ trang phục ấy:

- Những cái này hở một chút, ta và Thanh Âm sẽ mặc, Vân Nghê muội và Phong Nương Tử chọn cái khác đi!

Vân Nghê và Phong Nương Tử nhìn nhau:

- Chúng ta phải mặc loại trang phục này sao?

Cơ Nhược Tử gật đầu khẳng định:

- Ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, e thẹn và lẳng lơ đều là đức tính tốt!

Nhạc Thanh Âm cũng cười nói:

- Cô nương e thẹn là để biểu lộ tính tình của các nàng, nhưng khi có nam nhân mời các nàng, các nàng chỉ giả bộ khách sáo, sau đó cầu nam nhân ôm ấp còn không được. Vũ hội cung đình là một phương thức vũ đạo rất thịnh hành ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nam và nữ sẽ nhảy múa theo điệu nhạc, tiếp xúc cả tứ chi với nhau. Điệu múa của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ nhẹ nhàng thoải mái, hào phóng ung dung. Ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vũ đạo cung đình và thuật cỡi ngựa là nội dung mà mỗi một quý tộc đều phải học, bất kể nam nữ, là một phương thức xã giao vô cùng quan trọng. Bọn họ không giống như người Đế quốc Thiên Phong chúng ta, vũ đạo chỉ dùng để biểu diễn thưởng thức, chứ không tham dự.

Cơ Nhược Tử tiếp lời:

- Bởi vì người Công quốc Thánh Uy Nhĩ có được tầng lớp quý tộc lớn mạnh, quốc gia của bọn họ đại biểu cho lợi ích của tầng lớp quý tộc này, mà không phải là ích lợi của đế vương, bởi vậy muốn cho sứ mệnh của chúng ta thành công, chỉ dựa vào sự ủng hộ của Nữ vương là không đủ. Chúng ta cần phải có sự ủng hộ từ ba phía: Nữ vương bệ hạ, Giáo hoàng, cùng với tầng lớp quý tộc. Mà muốn chiếm được cảm tình của tầng lớp quý tộc, vụ hội cung đình là công cụ không thể thiếu được. Cho nên chẳng những chúng ta phải tham gia vũ hội, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho việc bị nam nhân chạm vào thân thể.

Hai nữ nhân dồi dào kinh nghiệm chậm rãi nói ra, khiến cho sắc mặt của Vân Nghê và Phong Nương Tử trắng bệch. Cho dù cả đời Phong Nương Tử giết người như cỏ rác, nhưng lúc này cũng bị dọa cho sợ run lên.

May là Cơ Nhược Tử lại nói với các nàng:

- Yên tâm đi, hai người sẽ không cần phải đối mặt với tình huống này, nếu không trước khi đến đây, ta đã dạy cho các người vũ đạo. Thanh Âm vốn là nữ nhân ca vũ song tuyệt, rất tinh thông vũ đạo của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, mà ta cũng có học qua vũ đạo cung đình này, cho nên khó khăn lần này sẽ do hai chúng ta gánh vác.

Phong Nương Tử lại nói:

- Thế nhưng ngôn ngữ của chúng ta cũng khác với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

- Chỉ có các người không hiểu mà thôi, ta và Thanh Âm đã từng học qua ngôn ngữ Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Hơn nữa người Công quốc Thánh Uy Nhĩ gần như có khả năng học ngôn ngữ tốt nhất trên cả đại lục, rất nhiều người biết được ít nhất là hai ngôn ngữ. Bởi vì bản chất của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ là thương nhân, mà thương nhân phải tinh thông trong giao tiếp.

Nói đến đây, giọng của Cơ Nhược Tử mang hàm ý sâu xa:

- Huống chi điều quan trọng nhất chính là, đối với bọn sắc lang mà nói, ngôn ngữ cũng không phải là hàng rào ngăn cản!

Dứt lời, nàng nháy mắt với Nhạc Thanh Âm, sau đó khẽ uốn lưng:

- Trước khi Nữ vương bệ hạ và Giáo hoàng tiếp kiến chúng ta, chuyện mà chúng ta cần phải làm là chuyện này: Làm cho tất cả nam nhân trong thành Mễ Đặc Liệt này phải điên đảo vì chúng ta!

Trong cung Thánh Ba Phỉ.

Là một trong mười đại danh cung trên đại lục, đặc điểm lớn nhất của cung Thánh Ba Phỉ không phải là kiến trúc xa hoa của nó, mà là ở tính tập trung nghệ thuật.

Trong cung Thánh Ba Phỉ cất giữ chừng sáu ngàn bức danh họa từ khắp nơi trên đại lục Quan Lan, trong đó có bốn ngàn bức là kiệt tác của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Quốc gia này không chỉ có những thương nhân chỉ mong kiếm lợi, đồng thời cũng có trình độ nghệ thuật rất cao. Cung Thánh Ba Phỉ là một cung điện thần thánh thể hiện sự tập trung những tác phẩm nghệ thuật trên đại lục, ngoại trừ có rất nhiều tranh, còn có rất nhiều tác phẩm điêu khắc nghệ thuật vô cùng phong phú, đầy màu sắc, là sản phẩm thủ công ở khắp các nơi, căn cứ theo truyền thuyết lịch sử của các quốc gia mà làm ra. Những tác phẩm điêu khắc này gồm có những thứ như tượng Thủy thần phun nước, tượng các nhân vật thần thánh trong truyền thuyết...Thậm chí người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng dùng vũ khí để trang trí bên trong cung điện, sau vẻ xinh đẹp trang nghiêm là một chút khí thế uy nghi.

Những tác phẩm được chế tạo rất tinh xảo từ xương thú của người Đế quốc Kinh Hồng, những chiếc đèn trong cung đình cỡ lớn và đao kiếm sắc bén của Đế quốc Thiên Phong, đồ gốm sứ của Chỉ Thủy, đàn đầu ngựa của Đại thảo nguyên Tây Phong, gần như đều xuất hiện ở nơi đây. Lại thêm người Công quốc Thánh Uy Nhĩ khéo léo sắp xếp bố trí, biến toàn bộ cung Thánh Ba Phỉ thành một trung tâm nghệ thuật đồ sộ của cả đại lục.

Tuy nhiên cái làm cho người ta phải giật mình kinh hãi chính là những tác phẩm điêu khắc lõa thể trông vô cùng sống động, ngoài ra còn có rất nhiều bức họa nữ nhân khỏa thân. Phía sau nghệ thuật và văn hóa, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ còn thể hiện ra sự khao khát về dục vọng hết sức trần trụi.

- Trời ơi, không ngờ bọn họ...làm ra những thứ này, hơn nữa còn trưng bày công khai như vậy.

Vân Nghê gần như phải nhắm mắt mà đi.

Cơ Nhược Tử ho nhẹ một tiếng:

- Thấy chuyện lạ mà không kinh ngạc, nó sẽ không còn lạ nữa. Không cần khẩn trương như vậy, cứ xem những bức tượng nam nhân mông trần kia là Thủy Thanh là được!

Quỷ Bát Xích lập tức chỉ vào một pho tượng điêu khắc hỏi:

- Cơ tỷ tỷ, tiểu kê kê của Thiển Thủy Thanh nhỏ như vậy sao?

Các nàng cùng nhau cười lén lút, Cơ Nhược Tử nắm lấy tai Bát Xích vặn một vòng:

- Tiểu tử thối này, lát nữa đi vào bên trong, nếu đệ còn dám nói mà không lựa lời như vậy nữa, ta sẽ làm cho đệ biết cái gì gọi là hối hận suốt đời. Nhớ kỹ hiện tại đệ cũng là một phần tử của đoàn đi sứ, phải tỏ ra phong độ của một cường quốc như Đế quốc Thiên Phong ta, chớ để cho người khác xem thường!

Bát Xích đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng không dám cãi lời nào, tên tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, chỉ có kính sợ một mình Cơ Nhược Tử. Cho dù đến sau này, lúc hắn đã tung hoành thiên hạ, hung danh truyền khắp, trước mặt Cơ Nhược Tử thủy chung vẫn giữ một phần tôn trọng và kính sợ, có thể nói là Cơ Nhược Tử nói gì nghe nấy, không dám không tuân.

Khi bọn Cơ Nhược Tử, Vân Nghê mặc trang phục cung đình vô cùng lộng lẫy xuất hiện trước mặt người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, những tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên không ngớt.

Nữ tính phương Đông có sự tinh tế đặc thù, nét đẹp tuyệt trần qua trang phục cung đình được thể hiện ra vô cùng mê ly hấp dẫn.

Cơ Nhược Tử đi đầu, Nhạc Thanh Âm và Vân Nghê đi hai bên trái phải, cuối cùng là Phong Nương Tử và Bát Xích ở phía sau.

Một vị quý tộc mặc trang phục cung đình sặc sỡ lập tức đi về phía bọn họ, chính là vị quan Tư Lễ: Nam tước Tra Lặc.

Hắn cúi đầu thật sâu với Cơ Nhược Tử, nói với giọng hết sức nịnh nọt:

- Hoan nghênh Cơ đặc sứ, sự hiện diện của ngài đã làm cho cung Thánh Ba Phỉ thêm phần rực rỡ. Xin cho phép ta giới thiệu với ngài những vị khách quý tham dự vũi hội đêm nay.

Dứt lời, hắn nắm tay Cơ Nhược Tử đi vào bên trong.

- Vị này chính là Công tước Cáp Lặc Mỗ, trượng phu của Nữ vương bệ hạ.

- Tham kiến Công tước các hạ!

Cơ Nhược Tử lễ phép gật đầu, bọn Vân Nghê khẽ khom mình.

- Vị này là Bá tước Ba Ni Tư Đặc, quan thư ký thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.

- Vị này là Bá tước Khảo Mạn, quan chấp chính thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.

- Vị này là Bá Tước Bố Lạp Đức Tiếu, quan chấp pháp thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.

- Vị này là Bá tước Cát Lợi Ân, quan chấp hành thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.

- Vị này là Nam tước Bác Đốn Tư, Thị vệ trưởng của Nữ vương bệ hạ.

- Vị này là Nam tước Tắc Kiệt, quan nghi lễ cung đình của Nữ vương bệ hạ...

Tra Lặc giới thiệu liên tiếp một hơi khiến cho người ta hoa cả mắt, nhìn một bọn nam nhân ai ai cũng để ria mép, mũi cao mắt xanh khiến cho bọn Vân Nghê cảm thấy đầu óc choáng váng. Ngoại trừ người cuối cùng, Nam tước Tắc Kiệt là nữ nhân còn để lại chút ấn tượng, các nàng gần như có cảm giác gì đối với những người khác. Mặc dù ánh mắt của bọn họ dừng trên người các nàng vô cùng nóng bỏng, làm cho các nàng không dám nhìn thẳng.

Sau một hồi giới thiệu liên tiếp, có một người đứng xa xa ở phía sau mọi người dường như không để ý chút nào đến mọi chuyện trước mắt.

Hắn không có bộ ria mép khiến cho các nam nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ kiêu ngạo, mà chỉ để một nhúm ria nhỏ ngay dưới mũi. Gương mặt hắn vàng vọt gầy gò, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn bề ngoài hắn như một khối hàn băng ngàn năm không tan chảy, toàn thân đều toát ra khí lạnh thấu xương, khiến cho ai ai cũng không dám đứng gần.

Trong hồi giới thiệu rườm rà kia, Cơ Nhược Tử ứng đối vô cùng khéo léo, nhưng ánh mắt nàng thủy chung vẫn không rời khỏi nam nhân ấy. Cho đến khi Nam tước Tra Lặc giới thiệu đến hắn, cũng là người cuối cùng.

Nam tước Tra Lặc cũng không đi tới gần hắn mà chỉ đứng từ xa, dường như hơi sợ hắn, chỉ nhỏ giọng nói:

- Vị này là...

- Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước, người lãnh đạo của đội võ sĩ Thánh đường Mạn Đức giáo, là Thần Thánh Chiến Chuy của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Cơ Nhược Tử đã lạnh lùng tiếp lời Tra Lặc, nàng dùng đúng ngôn ngữ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Giây phút ấy, dường như Đại công tước Tư Ba Tạp Ước nghe được cái gì, liếc mắt nhìn Cơ Nhược Tử, ánh mắt của hắn giống như những cây băng châm của trời Đông rét lạnh, đâm thẳng vào lòng Cơ Nhược Tử.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx