Cô Viễn Ảnh liếm đôi môi khô cứng, cất giọng khàn khàn:
- Bệ hạ đã biết chuyện này, nghe nói vô cùng tức giận, sắp tới quyết chiến Trung thu lại xuất hiện chuyện như vầy, quả thật khiến cho người ta phải đau đầu. Quốc chủ đã hạ lệnh cho các nơi triệu tập thêm năm vạn binh mã đóng ở biên giới, đồng thời cho đặc sứ sang Phong quốc. Cần phải hóa can qua thành ngọc bạch, không thể để cho quan hệ giữa hai nước chuyển biến xấu hơn. Lúc này thế cục hỗn loạn trong nước đang lên cao, binh lực trong nước như trứng chọi đá...
Cô Chính Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại, miệng hừ lạnh:
- Thế cục hỗn loạn có thể chờ đợi được, chiến cuộc lại không thể chờ. Bệ hạ vốn nên quan tâm tới chính ông ta nhiều hơn một chút, Thiển Thủy Thanh không phải dễ dàng đối phó như vậy!
Mịch Tử Âu đột nhiên lên tiếng:
- Đại Tướng quân, chuyện quyết chiến Trung thu, thuộc hạ đã thử diễn luyện trên sa bàn mô phỏng mấy ngày qua, cảm thấy rằng chuyện này có vẻ kỳ quái.
- Nói đi, chuyện gì kỳ quái?
Mịch Tử Âu lập tức nói:
- Hai quân quyết đấu, binh gia tranh phong với nhau, trong lịch sử chiến tranh cũng có không ít trường hợp lấy ít địch nhiều mà đạt được toàn thắng. Nhưng nhìn chung trong lịch sử, phàm là kẻ dám lấy ít địch nhiều, nhất là binh lực chênh lệch với nhau gấp năm lần trở lên, tất cả điều kiện thủ thắng chỉ có một điểm giống nhau mà thôi!
Hai mắt Cô Chính Phàm lập tức sáng rực:
- Sĩ khí!
- Đúng vậy, chính là sĩ khí!
Mịch Tử Âu lớn tiếng nói:
- Từ trước tới nay, sĩ khí chính là điều kiện tác chiến hàng đầu của binh gia, kẻ không có sĩ khí, không dám tranh tiên, ắt bại! Thiển Thủy Thanh đánh tổng cộng hai trận khiến cho quân ta tan tác, toàn là nhờ công kích vào sĩ khí. Nhưng lần này tình huống đã có sự khác biệt, đó là đại quân của bệ hạ, bất kể thế nào cũng không có khả năng xuất hiện hiện tượng sĩ khí tan rã một cách dễ dàng!
Cô Viễn Ảnh cũng kêu lên:
- Tử Âu nói rất đúng, phàm là kẻ lấy ít địch nhiều, nếu không thể làm cho địch tự loạn, vậy muốn đánh bại địch còn khó hơn lên trời. Nhưng lần này bệ hạ thân chinh, sự tình có chỗ khác biệt, tuy nói rằng ngự giá thân chinh luôn luôn là hại nhiều hơn lợi, nhưng chuyện thân chinh này quả thật cũng có một điểm tốt tuyệt đối, chính là lòng quân ổn định, sĩ khí không dễ gì tan rã. Lớp quân nhân ta trung quân ái quốc, có bệ hạ phía sau đốc chiến, nhất định hăng hái xông lên không thể lùi bước. Trong tay Thiển Thủy Thanh chỉ có ba vạn người, bất kể hắn giở quỷ kế như thế nào, chỉ cần hắn không đánh cho quân ta tan tác, vậy hắn không thể nào đánh bại được quân ta! Dù sau cũng là ba mươi vạn người, cho dù là đưa đầu ra cho hắn chém, hắn cũng phải chết vì quá mệt!
Cô Chính Phàm khẽ cười, Mịch Tử Âu và Cô Viễn Ảnh nói cũng không sai, hiện giờ đại quân ba mươi vạn kia gần như là quân trung thành nhất với Lương Khâu Húc trong Đế quốc Kinh Hồng. Nói về chiến lực, có lẽ bọn họ còn kém Thiết Huyết Trấn, nhưng nói về lòng trung vì nước, lòng can đảm quên mình vì chủ lại chưa chắc đã kém bao nhiêu. Chuyện Lương Khâu Húc thân chinh quả thật ở một mức độ nào đó đã đề cao sĩ khí. Trừ phi Quốc chủ hoàn toàn không có đức, khiến cho không được lòng dân lòng quân, nếu không chỉ cần một Quốc chủ hơi có uy vọng một chút xuất chinh, binh sĩ vì bảo vệ Quốc chủ, muốn biểu hiện vì nước lập công trước mặt Quốc chủ, vậy sẽ anh dũng giết địch, cho nên sẽ không dễ dàng xuất hiện dấu hiệu sa sút về sĩ khí. Thiển Thủy Thanh muốn lập lại chiến tích huy hoàng ở thành Bình Dương, gần như là không có khả năng. Dưới tình huống như vậy mà muốn đánh bại Lương Khâu Húc, tất nhiên là không dễ chút nào.
Nhưng Cô Chính Phàm vẫn thản nhiên nói:
- Thiển Thủy Thanh không thể nào không biết những chuyện này, nếu hắn đã dám đánh, nhất định phải nắm chắc phần nào!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng Cô Chính Phàm đã âm thầm thừa nhận, trên phương diện năng lực chỉ huy chiến thuật, thật ra Thiển Thủy Thanh còn mạnh hơn ông ta một bậc. Lối suy nghĩ tự biết mình như vậy thật ra vô cùng quan trọng, khiến cho ông ta không dễ phạm sai lầm khinh địch, cũng khiến cho ông ta nhìn rõ hơn về biến hóa thế cục trước mắt.
Ông ta lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Chiến cuộc đã trở nên ngày càng tồi tệ, tính nghiêm trọng của vấn đề cũng trở nên ngày càng lớn. Tuy nhiên may mắn là, không phải chúng ta không có cơ hội.
Mịch Tử Âu và Cô Viễn Ảnh còn đang ngạc nhiên, Cô Chính Phàm đã nói tiếp:
- Chuyện ám sát Cơ Nhược Tử khéo quá hóa vụng, khiến cho bệ hạ tức giận, bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách lấy lòng bệ hạ. Trận quyết chiến Trung thu sắp tới, bệ hạ chiếm phần thua nhiều hơn, cho nên chính là thời cơ rất tốt để chúng ta lập công. Tử Âu, ngươi chuẩn bị một chút đi, lần này, e rằng phải cần đến ngươi ra trận!
- Ta?
Mịch Tử Âu nghe vậy ngẩn ra:
- Ý của Đại Tướng quân là...
- Mang theo hai vạn kỵ binh của ngươi, tối nay lập tức chạy tới thành Thái Tang, chuẩn bị tiếp ứng cho đại quân của bệ hạ. Khi cần, giáng cho Thiển Thủy Thanh một đòn chí mạng sau lưng hắn!
- Đại Tướng quân, chuyện này tuyệt đối không được!
Mịch Tử Âu kêu to:
- Thông cáo toàn đại lục rằng hai phe quyết chiến trực diện, quyết đấu một cách công bằng, không ai được dùng thủ đoạn sau lưng. Bệ hạ đã sớm hạ lệnh rất rõ ràng cho các nơi, không được khinh động làm tổn hại thiên uy, mất đi thể diện của Đế quốc Kinh Hồng!
Cô Chính Phàm đột ngột đứng bật dậy:
- Hừ, công bằng...Trên chiến trường có cần nói tới công bằng hay không? Ngươi cho rằng Thiển Thủy Thanh hắn sẽ giữ lời, không dùng mánh khóe xảo trá hay sao? Trong tay hắn chỉ có ba vạn binh sĩ, nếu không giở thủ đoạn, hắn làm sao có thể thắng được? Thắng bằng chiến trận đơn thuần thôi sao, cho dù thắng được, hắn còn lại mấy người? Bệ hạ công bằng với hắn, hắn có chịu công bằng với bệ hạ hay không? Ba mươi vạn đánh ba vạn vốn đã là chuyện không công bằng, Thiển Thủy Thanh hắn có muôn vàn lý do để giở trò gian trá!
- Nhưng Thiển Thủy Thanh hắn có thể giở trò, còn chúng ta không thể! Tuy nói rằng đạo lý trên chiến trường là đạo lý xảo quyệt, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ đàng hoàng. Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của Đế quốc Kinh Hồng ta mất sạch, từ nay về sau nói còn ai dám tin?!
- Hiện tại danh dự cũng đã mất rồi!
Cô Chính Phàm hừ lạnh:
- Một ngày Thiết Huyết Trấn còn chưa bị diệt, Đế quốc Kinh Hồng ta không thể ngẩng mặt nhìn người! Chỉ cần giải quyết được Thiển Thủy Thanh, cho dù phải trả giá nhiều hơn cũng đáng!
- Nhưng nếu làm như vậy, e rằng cho dù bên ta thắng...Bệ hạ cũng sẽ...
Mịch Tử Âu không nói tiếp, hắn chỉ muốn nhắc nhở Cô Chính Phàm, ở tình huống này cho dù thắng được Thiết Huyết Trấn, chỉ sợ Lương Khâu Húc vì quan tâm đến thể diện, cũng sẽ trừng trị Cô Chính Phàm thật nặng.
Cô Chính Phàm thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, Tử Âu, lần này cầm quân, coi như ngươi làm đội dự bị đi. Không cần nóng lòng tham gia chiến sự, trước tiên hãy mai phục một bên, âm thầm quan sát. Nếu như bệ hạ may mắn thắng, vậy ngươi không cần làm gì, coi như là lén lút chuồn ra khỏi Hàn Phong quan du sơn ngoạn thủy một phen, nhưng nếu như chiến sự bất lợi, vậy ngươi phải lập tức xuất binh. Nếu như ta đoán không sai, Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ tìm Vương kỳ của quân ta mà tấn công. Chỉ cần hắn lấy được Vương kỳ, bắt được Quốc chủ của ta, cho dù sĩ khí của quân ta cao đến đâu cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Mà Thiển Thủy Thanh hắn cũng có thể nhờ uy hiếp tính mạng bệ hạ mà ung dung rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng, đây mới là mục đích thật sự của hắn! Tử Âu, nhiệm vụ của ngươi là ở vào giờ phút quan trọng, xuất hiện tại nơi cần thiết, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu cho được bệ hạ, đánh bại Thiển Thủy Thanh!
-...Trận chiến này, quân ta không cần biết thắng hay bại, chỉ cần giữ cho Thiển Thủy Thanh không bắt được bệ hạ, như vậy hắn chính là kẻ bại. Mà lúc ấy ngươi ta ắt sẽ có công cứu giá, một lần nữa lấy lại lòng tin của bệ hạ, xóa bỏ ảnh hưởng của thất bại vừa rồi tại Phong quốc. Về chuyện không giữ lời, dưới tình huống như vậy chỉ là một việc nhỏ nhoi không đáng kể.
Mịch Tử Âu bừng tỉnh ngộ:
- Đại Tướng quân anh minh, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị!
Dứt lời, Mịch Tử Âu xoay người rời đi.
Cô Chính Phàm nhìn theo bóng hắn, đăm chiêu suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói với con mình:
- Phái người trà trộn theo quân của Mịch Tử Âu, nếu như hành động của hắn thất bại, khiến cho Thiển Thủy Thanh hoặc bệ hạ phát hiện ra sự tồn tại của hắn, lập tức thông cáo thiên hạ, nói rằng việc này do một mình Mịch Tử Âu gây nên, không liên quan gì tới Hàn Phong quan ta!
- Nhi tử đã hiểu!
Cô Viễn Ảnh gật đầu.
Trước khi quyết chiến phân thắng bại, bất kể thế nào cũng không thể để tội danh phá hoại sự công bằng của trận quyết chiến rơi xuống đầu mình, nếu không, tội danh này Cô Chính Phàm cũng không thể nào gánh nổi.
- Thật ra nếu phụ thân bằng lòng, con cũng muốn đi theo Tử Âu, so tài với Thiển Thủy Thanh một phen.
Đối với cơ hội hiếm có, rất có khả năng đánh bại Thiển Thủy Thanh này, Cô Viễn Ảnh cũng không muốn bỏ lỡ. Không ngờ Cô Chính Phàm vừa nghe xong liền bật dậy:
- Không được, con không thể đi được! Viễn Ảnh, ta cảnh cáo con, chưa được ta cho phép, con tuyệt đối không thể dẫn quân chạy tới thành Thái Tang. Con cho rằng lần xuất chinh này đơn giản như vậy sao?
Cô Viễn Ảnh nghi hoặc:
- Phụ thân, rốt cục là sao?
Cô Chính Phàm hít sâu một hơi:
- Viễn Ảnh, con phải nhớ kỹ lời ta sắp nói. Thân là một quân nhân, con và Tử Âu đều rất tài giỏi, nhưng là một tên Đại tướng trong triều, đôi khi các con không chỉ đối mặt với chiến tranh mà thôi...Lần này Tử Âu xuất quân, chỉ cần ra tay là phá hỏng sự công bằng của trận quyết chiến này, trừ phi hắn có thể giết chết Thiển Thủy Thanh, bằng không bất kể thắng hay bại, Tử Âu hắn...không thể nào có kết cục tốt đẹp...
Cô Viễn Ảnh nghe vậy thầm kinh hãi.
Thiển Thủy Thanh đã đoán đúng rằng Lương Khâu Húc tuyệt đối sẽ không cho quân trấn thủ các nơi xuất binh, phá hỏng trận quyết chiến, khiến cho ông ta phải mang tiếng không giữ lời. Nhưng rốt cục hắn không thể ngờ rằng, vì áp lực của chuyện ám sát Cơ Nhược Tử ở Phong quốc đã khiến cho Cô Chính Phàm trở nên liều lĩnh, cam chịu mạo hiểm hy sinh Mịch Tử Âu để đâm vào sau lưng Thiển Thủy Thanh một dao. Chuyện đời biến ảo ly kỳ, tuy Thiển Thủy Thanh hắn là kỳ tài ngút trời, nhưng cũng không có khả năng tính chuyện nào cũng trúng. Cho nên có nhiều khi, rất cần tới năng lực ứng biến giữa chiến trường để quyết định thắng bại.
Lần này đây, tên Mịch Tử Âu đã nhiều phen hiến kế tạo ra vô số phiền phức cho Thiển Thủy Thanh, rốt cục cũng phải ra chiến trường gặp Thiển Thủy Thanh tận mặt.
Thành Hỏa Vân.
- Làm thế nào để thống trị một quốc gia cho tốt, đó là một môn học vấn hết sức sâu xa ảo diệu. Trong môn học này, tiền bạc của cải của quốc gia tăng trưởng cũng không phải là yếu tố duy nhất để khiến cho quốc gia trở nên hùng mạnh. Mà cục diện chính trị ổn định, nền sản xuất trụ cột của quốc gia phát triển, hệ thống quan lại vững vàng trong sạch...những điều này còn quan trọng hơn sự phát triển kinh tế rất nhiều. Ánh sáng của bạc vàng vô cùng chói mắt, rất hay làm cho con người ta tối mắt, vì vậy cho nên xem nhẹ nguy cơ ẩn giấu sau lưng tiền tài. Mà một chính trị gia tài giỏi nhất định phải có năng lực nhìn xuyên qua sương mù, nắm bắt huyền cơ ẩn giấu bên trong. Đáng tiếc là, đại đa số người đời không làm được chuyện này.
Trong thư phòng của phủ Tổng Đốc, Nghiêm Chân Bình vừa bại dưới tay Bát Xích một ván cờ, đành phải trả lời câu hỏi của nó.
Nghiêm Chân bình chậm rãi hớp một ngụm trà, sau đó nói tiếp:
- Ngoài ra, tất cả sự vật trên đời đều có hai mặt của nó, không có cái gì là tốt hoàn toàn mà không có điểm xấu nào, cũng không có cái gì xấu hoàn toàn mà không có điểm tốt. Bởi vậy phân tích hai mặt lợi và hại của sự vật trở thành tiêu chuẩn quyết định trong quyết sách chính trị. Hoàn toàn ngược lại với quyết sách trong kinh doanh buôn bán, trong vấn đề kinh doanh, mục đích của nó đơn giản và thẳng thắn vô cùng: Chỉ cần kiếm được tiền, chuyện xấu gì cũng có thể chịu được, thậm chí còn có thể cho rằng không có điểm nào là xấu. Nhưng trong quyết sách chính trị, cái hại là chuyện đầu tiên phải tính tới, giả như một khi quyết sách chính trị được tiến hành, khả năng lợi và hại do nó mang lại là ngang nhau, như vậy không thể tiến hành. Bởi vì chính trị đòi hỏi phải có tính ổn định cực cao!
-...Bởi vậy nếu một thương nhân đi theo con đường chính trị, sẽ làm cho dự luật chính trị nghiêng về lợi ích, từ đó mang tới hư hỏng cho chính trường quốc gia. Mà quân nhân tham gia vào chính trị cũng sẽ làm cho cục diện chính trị xuất hiện tính không ổn định. Làm một người cai quản một quốc gia, nếu không thể phân biệt rõ ràng quan hệ lợi hại bên trong, vậy không thể đưa quốc gia vào con đường phát triển đúng đắn và ổn định. Trong chuyện này, kẻ thống trị quốc gia, ưu tiên cân nhắc vấn đề bao giờ cũng là làm thế nào để cho tình thế không phát triển tệ hơn, mà không phải là làm thế nào để cho tình thế phát triển tốt hơn...
Trong thư phòng nho nhỏ, Bát Xích đang nghe Nghiêm Chân Bình giảng dạy.
Nội dung mà Nghiêm Chân Bình giảng dạy gần như là giáo trình huấn luyện dành cho cấp bậc đế vương. Mặc dù y không phải là Đế sư, nhưng thân là chính trị gia có tầm nhìn sâu xa nhất, có học vấn nhất trong nước, cho dù là đương kim Đế sư và Thái phó của Thái tử, mỗi khi gặp mặt y cũng phải khách sáo nói câu thỉnh giáo.
Nếu không phải do thua cờ Bát Xích, nội dung này y không muốn giảng chút nào. Tuy nhiên dù sao Bát Xích cũng không có cơ hội làm Hoàng đế, nên y cứ nói, nó cứ nghe, coi như là câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu.
Nghiêm Chân Bình còn đang nói, bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm của Truy Nhật:
- Đại nhân!
- Chuyện gì?
Giảng bài xong, Nghiêm Chân Bình cũng không ngẩng đầu lên mà bắt đầu xếp cờ. Hiện giờ kỳ nghệ của y đã có tiến bộ, bắt đầu có vài cơ hội thắng được Bát Xích, bởi vậy hứng thú chơi cờ cũng nhiều hơn trước.
- Vùng thôn Thập Lý xảy ra chuyện đào mộ tìm của, có người phát hiện ra rất nhiều của cải ở đó, hiện giờ bị khổ chủ tìm tới cửa, người của hai nhà đang quyết chiến với nhau!
Nghiêm Chân Bình bực bội hừ:
- Thiết Huyết Trấn chưa bao giờ có hành vi cướp của với quy mô lớn ở thành Hỏa Vân, của cải trong mộ kia ắt phải là vật mà khổ chủ chôn theo người chết. Cho người đi cảnh cáo đám dân đào mộ xảo trá kia, bắt phải chúng phải lập tức trả lại của cải, sau đó ngoan ngoãn ra đầu thú, quan phủ sẽ xử lý!
- Dạ!
- Đúng rồi, Truy Nhật, ngươi đi nói cho các vị đại nhân bên ngoài rằng, chuyện Thiển Thủy Thanh chôn giấu của cải trong phần mộ, dụng tâm trong đó khó lường, hiện giờ chuyện đào mộ tìm của bùng nổ khắp nơi là có liên quan với hắn, lúc này cũng đã có cách nói với mọi người. Lập tức cho dán thông cáo khắp nơi, rằng bất kể Thiển Thủy Thanh chôn giấu của cải ở đâu, số của cải ấy trước kia không cần biết thuộc về người nào, từ giờ trở đi sẽ thuộc về chủ nhân phần mộ, trừ bản thân chủ nhân phần mộ ra, bất cứ người nào khác không được quyền lấy. Kẻ nào trái lệnh, chém đầu răn chúng! Ngoài ra kẻ nào tìm được vàng bạc của cải trên phần đất của mình, chỉ cần nộp thuế cho quan phủ một phần tư, quan phủ sẽ thừa nhận số của cải đó là hợp pháp, vả lại còn phái ra sai nha bảo đảm an toàn cho họ!
- Dạ!
Truy Nhật đi rồi, Bát Xích mới hỏi Nghiêm Chân Bình:
- Vì sao lại tuyên bố rằng của cải thuộc về chủ nhân phần mộ, mà không phải thuộc về kẻ đã từng sở hữu nó trước đây? Nếu làm như vậy, chẳng phải sẽ có rất nhiều người vô duyên vô cớ mất của, quan phủ cũng sẽ không đứng ra xử lý giùm họ hay sao? Đối với người bị cướp của không phải là hết sức không công bằng sao? Hơn nữa vì sao ông lại phái người bảo vệ cho chủ phần mộ tìm được của?
Nghiêm Chân Bình mỉm cười:
- Lúc nãy không phải ta vừa dạy ngươi sao? Thôi được, coi như câu này ta trả lời trước cho ngươi, dù sao bản nhân cũng thua nhiều hơn thắng. Quyết sách chính trị hết thảy đều xuất phát từ đại cục mà đưa ra, chứ không cân nhắc từ góc độ ai công bằng, ai không công bằng. Hiện tượng đào mộ tìm của ở các nơi sở dĩ trở nên lộng hành ngang ngược như vậy, ngoại trừ tranh chấp về lãnh thổ ra, chủ yếu là vì không thể thống nhất về quyền sở hữu số của cải kia. Trước kia, phàm là có kẻ đào trộm mộ, nếu thu được của cải đều phải trả lại cho chủ mộ, đó là hành vi thuộc về trộm cướp, mang tính chất nghiêm trọng, cần xử phạt nghiêm khắc. Nhưng lần này Thiển Thủy Thanh mang của cải mà hắn cướp được chôn vào phần mộ của người khác, nên dẫn đến vấn đề về quyền sở hữu. Kẻ trộm mộ không cho rằng mình lấy trộm của cải của người khác, vì bọn họ lấy của cải mà Thiển Thủy Thanh chôn giấu, chứ không phải của chủ mộ và người mất của. Có được danh phận về đạo nghĩa này, khiến cho hành vi của bọn họ trở nên hợp tình hợp lý hẳn hòi. Cho nên muốn giải quyết chuyện đào trộm mộ và những tranh chấp phát sinh, chuyện đầu tiên phải làm không phải là mạnh mẽ ngăn cấm đào trộm mộ, mà là lập tức xác định quyền sở hữu của cải. Trên đạo nghĩa và luật pháp, đầu tiên phải có cách nói rõ ràng, không cần phân biệt đạo nghĩa hay công bằng. Phải biết rằng nguồn gốc sinh ra hỗn loạn vĩnh viễn chỉ có một, đó là thiếu phương hướng hành động cụ thể và mục tiêu rõ ràng. Sự kiện đào trộm mộ lần này là vì quyền sở hữu của cải không rõ ràng mà khiến cho hỗn loạn bùng nổ. Bởi vậy chúng ta phải đưa ra cho dân chúng một mục tiêu rõ ràng, khiến cho bọn họ biết được cái gì là đúng cái gì là sai. Nếu như dựa trên quyền sở hữu của cải mà phán xét, trả lại cho người mất của hoặc cho kẻ đào trộm mộ, không khác gì cổ vũ thêm cho hành vi đào trộm mộ. Chỉ có phán quyết cấp cho chủ phần mộ mới có thể ngăn cản việc đào trộm mộ một cách danh chính ngôn thuận.
-...Kế đó, luật pháp không ngăn được số đông, quá nhiều người đào trộm mộ như vậy đã khiến cho việc chấp hành pháp luật trở nên khó khăn rất nhiều. Dưới tình huống như vậy, nếu chỉ dựa vào pháp luật muốn làm cho người ta kinh sợ mà giải quyết thế cục hỗn loạn, gần như không thể làm được. Trước tiên phải khiến cho số đông người đào trộm mộ kia mất đi hy vọng, không tham gia vào việc gây ra hỗn loạn. Đám quý tộc phú hào từng bị cướp của là một trong những thành phần chủ yếu tham gia vào thế cục hỗn loạn này, cho nên trước hết phải chặt đứt ý nghĩ trong đầu bọn chúng, loại bọn chúng ra ngoài thế cục hỗn loạn. Bởi vì của cải của những người này đã sớm trở nên loạn xạ, châu báu còn có thể phân biệt được là của ai, vàng bạc làm sao phân biệt được? Nếu đã không phân biệt được, vậy phải một dao chặt đứt gọn gàng, khiến cho bọn chúng phải cam chịu rằng mình xui xẻo. Cố gắng hết sức giảm bớt số người tham gia vào thế cục hỗn loạn, phân chia ra các thành phần trong đó mà xử lý riêng biệt, đó là một biện pháp thực hiện rất có hiệu quả.
-...Thứ ba, đối phó với thế cục hỗn loạn, một mặt phải phân biệt nó cho rõ ràng mạch lạc, mặt khác phải thẳng tay trừng trị, không thể nương tay. Mặc dù mọi người phản đối trừng phạt nặng nề, nhưng trong rất nhiều trường hợp, trừng phạt nặng nề tội phạm, quả thật có thể tạo ra được tác dụng cảnh cáo, làm cho kinh sợ. Sở dĩ việc trừng phạt nặng xảy ra vấn đề là vì mục tiêu mà pháp luật trừng phạt không được rõ ràng, kẻ thừa hành luật pháp rất dễ mượn chức quyền trong tay mà tạo nên những trường hợp oan uổng, từ đó khiến cho lòng dân nổi loạn. Thế cục hỗn loạn lần này mục tiêu đã quá rõ ràng, kẻ đào trộm mộ chính là tội phạm, ngoài ra chuyện khác không cần biết. Bởi vậy đối với những kẻ đào trộm mộ phải trừng phạt nặng nề như nhau mà không cần lo sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng. Đối với kẻ mất của, xem như bọn chúng xui rủi, mà chủ phần mộ được xem như người may mắn. Cách thực hiện như vậy, nói đơn giản chính là chèn ép một bọn, mua chuộc một bọn, buông tha cho một bọn. Nhờ vậy, thế cục hỗn loạn mới có thể giảm bớt.
-...Thứ tư, bảo vệ chủ phần mộ không những ta có mục tiêu xác định rõ ràng, làm giảm đi thế cục hỗn loạn, ngoài ra còn có một cái lợi khác. Chính là số của cải chôn trong phần mộ của họ, vì là của trời cho, nên thường là không quý trọng quá nhiều. Quan phủ đưa ra mức thuế trưng thu một phần tư trên số đó, tỷ lệ thu có thể nói là rất cao, nếu đổi lại là người mất của hoặc kẻ mạo hiểm mưa to gió lớn, trả giá bằng công sức đi đào trộm mộ, chắc chắn sẽ không muốn nộp. Nhưng đối với chủ phần mộ mà nói, độ khó của vấn đề này đã giảm xuống rất nhiều. Trong số bọn họ sẽ có rất nhiều người bằng lòng bỏ ra một phần tư trong số của trời cho này để được quan phủ bảo đảm an toàn về của cải và sinh mạng cho bọn họ, đồng thời còn bảo đảm số của cải này được hợp pháp hóa. Như vậy, chúng ta có thể được trong đó một số tiền khá lớn sung vào công quỹ, bù lại số tiêu hao, đồng thời còn có thể cho sai nha bảo vệ để hạn chế hỗn loạn. Nếu phán quyết số của cải kia thuộc về người mất của hoặc kẻ đào trộm mộ, ta hỏi ngươi, làm sao chúng ta thu thuế...?
Bát Xích nghe xong cảm thấy khâm phục vô cùng.
Độc chiêu của Thiển Thủy Thanh gặp phải Nghiêm Chân Bình, không ngờ y có thể hóa giải một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy, chẳng trách thế cục hỗn loạn ở bốn tỉnh miền Trung xảy ra ít nhất, tên Nghiêm Chân Bình này quả thật có chân tài thực học, bản lãnh thâm sâu. Hiện giờ hỗn loạn xảy ra khắp nơi, quan phủ phái người chèn ép trừng trị tứ phía, nhưng hoàn toàn không thể giải quyết được thế cục hỗn loạn một cách triệt để. Nhưng nếu làm theo những gì Nghiêm Chân Bình vừa nói, chẳng những quan phủ không phải bỏ ra một đồng nào, mà còn có thể thu được một số tiền khá lớn, biện pháp này tin rằng không bao lâu sẽ có hiệu quả vô cùng. Đến lúc đó các nơi khác bắt chước theo, e rằng trận cuồng phong mà Thiển Thủy Thanh gây ra này sẽ rất nhanh trở nên bình lặng.
- Vậy vì sao ông không tiến hành phương pháp này từ sớm?
Bát Xích không nhịn được cất tiếng hỏi.
Nghiêm Chân Bình than dài, cười khổ:
- Ta đã nói qua, bất cứ chuyện gì trên đời đều có mặt lợi và hại của nó, không có biện pháp nào chỉ có lợi mà không có hại, cũng không có biện pháp nào chỉ có hại mà không có lợi. Quyết định này xem như hoàn toàn đắc tội với người mất của, ngươi phải biết rằng số người mất của đều là thương nhân quý tộc phú hào nổi danh, có địa vị ở Đế quốc Kinh Hồng ta, có những người dù mất đi của cải, nhưng chỉ cần tiếp tục buôn bán, còn giữ được quan hệ, vậy sẽ không bị rơi đài. Nếu ta đưa ra phương pháp này từ trước, chỉ sợ sẽ bị vô số người dâng biểu kể tội lên bệ hạ, tố cáo ta xử sự bất công, chẳng những không làm chủ cho người mất của, mà ngược lại còn mưu lợi cho riêng bản thân mình, lúc đó kết thúc của lão phu chắc chắn là mất mão mà thôi...Có những lúc ngươi có thể đắc tội với một vạn dân chúng, nhưng không thể đắc tội với một thương gia giàu có...!
- Vậy sao bây giờ ông lại...
Bát Xích nghe vậy lấy làm thắc mắc.
Đế quốc thiên phong
@by txiuqw4