Chỉ là khác nhau lớn nhất giữa hai người là, Thiển Thủy Thanh muốn đạt tới mục đích này thì phải tiến hành chuyển quân trên biển, mà Cách Long Đặc lại không cần.
Bởi vì ông ta có được lực lượng kỵ binh hùng mạnh nhất trên thế giới này, yêu cầu của ông ta đối với thủ hạ của mình, nếu như các quốc gia khác trên đại lục nghe thì có vẻ khó tin, nhưng lọt vào tai kỵ binh thảo nguyên, sẽ được hoàn thành mà không có khó khăn gì.
Đây chính là ưu thế lớn nhất của Cách Long Đặc so với Thiển Thủy Thanh.
Về phần Tư Ba Tạp Ước sau khi chạy tới Ba Tư Lạp, chắc chắn sẽ đại chiến một trận với đại quân của các tộc nhỏ như tộc Bắc Di, Cách Long Đặc lại càng không cần lo lắng.
Bằng vào lợi thế do địa thế cằn cỗi của Lê quốc mang lại, kềm chế đại quân tộc Bắc Di trên lãnh thổ Lê quốc, sau đó để cho Tư Ba Tạp Ước tìm tới nơi, cuối cùng hai bên sống mái một trận với nhau, có thể nói chính là một nước cờ tuyệt diệu. Vừa khiến cho quân của Tư Ba Tạp Ước bị cầm chân, lại khiến cho đại quân ngoại tộc giành ăn với mình cũng bị cầm chân, mặc cho bọn họ liều mạng với nhau, còn mình thì thừa cơ đoạt lấy thành thị giàu có nhất, trù phú nhất.
Một bài quyền hoàn chỉnh như vậy, thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng khi thi triển thì vô cùng ngoạn mục.
Vi hoàn thành kế hoạch tác chiến này, thậm chí Cách Long Đặc còn không tiếc một số tiền rất lớn để mua chuộc một vị Thành chủ của một thành độc lập ở gần biên giới Lê quốc, là thành Bạch Sa, ông ta hứa hẹn với hắn, nếu chịu cho Đại Đế quốc Tây Xi mượn đường, vậy sẽ bảo đảm tính độc lập vĩnh cửu cho thành ấy, lại cho thêm ba thành thị quan trọng của Công quốc Thánh Uy Nhĩ ở gần biên giới. Để lấy lòng tin, Cách Long Đặc đã lấy danh nghĩa Đại Nguyên soái của Đại Đế quốc Tây Xi đích thân ký kết hiệp nghị, sau khi chiến tranh kết thúc sẽ công bố khắp thiên hạ. Sau khi trả một cái giá lớn như vậy, ngay cả Thượng Đế cũng có thể mua được, vị tín đồ trung thực của Mạn Đức giáo ở thành Bạch Sa không chút do dự liền bán đứng Thượng Đế của hắn, mở rộng cửa thành Bạch Sa, mặc cho Lý Long dẫn ba mươi vạn kỵ binh thảo nguyên bí mật chạy tới biên giới Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Loại hiệp nghị như trên đã được ký kết với vài thành thị khác, để mua chuộc thêm vài con đường mà người thảo nguyên bắt buộc phải đi qua.
Đến lúc này, con đường từ cốc Liên Bích chạy thẳng tới Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã được người Đại Đế quốc Tây Xi dùng đất đai và của cải chưa lọt vào tay mình mua đứt, trở thành một con đường rộng rãi thông thoáng, thể hiện bằng một mũi tên to tướng trên bản đồ, chỉ thẳng về phía thành Mễ Đặc Liệt.
Mà đại quân do Tư Ba Tạp Ước dẫn dắt cùng lang kỵ thảo nguyên do Lý Long dẫn dắt, hình thành hai đường song song nhưng di chuyển ngược chiều, chạy dọc hai bên Nam Bắc hành lang Thánh Khiết.
Sau khi hoàn thành một loạt kế hoạch này, bản thân Cách Long Đặc dẫn theo mười vạn đại quân, làm cánh quân chi viện phía sau, tiến có thể trợ giúp cho quân ta cường công, lui có thể trấn giữ thành Bạch Sa, ngăn cản đường về của Tư Ba Tạp Ước.
Ba Tư Lạp, thành Bạch Sa, thành Mễ Đặc Liệt, ba điểm này trên bản đồ nằm trên cùng một đường thẳng, tạo nên một chiến trường có chu vi rộng tới vạn dặm.
Nhưng dù là như vậy, sau khi đã an bày xong tất cả, sâu trong lòng Cách Long Đặc lại mơ hồ có một cảm giác bất an.
Đó là một cảm giác không biết từ đâu tới, không nói được, chỉ đơn thuần là do trực giác. Cũng giống như trước kia ông ta đã từng bằng vào trực giác mà cảm thấy được kế hoạch Thiển Thủy Thanh tấn công Kinh Hồng. Lần này ông ta cũng đột nhiên cảm thấy dường như kế hoạch tiến công này của mình có chỗ nào đó chưa hoàn hão, dường như có chỗ sơ suất nào đó.
Vì thế sau khi các tướng đã rời đi, Cách Long Đặc bèn hỏi phụ tá Tùng Can của mình:
- Tình hình bên Đế quốc Thiên Phong thế nào rồi?
- Trước mắt không có động tĩnh gì.
- Vậy Thiển Thủy Thanh thì sao?
- Hắn đang bận rộn kết hôn. Theo tin tình báo của chúng ta, qua vài ngày nữa chính là ngày Thiển Thủy Thanh thành thân. Sau lúc đó, hắn còn trải qua tuần trăng mật ít nhất là mười ngày nữa. Cho dù hưởng trăng mật xong xuôi hắn còn phải đăng đàn nhận chức Thống Soái, lúc ấy mới có thể dẫn dắt đại quân Đế quốc Thiên Phong. Chuyện này động tĩnh không nhỏ chút nào, phỏng chừng sẽ còn kéo dài thời gian không ít. Ha ha, xưa nay anh hùng nan quá mỹ nhân quan, Thiển Thủy Thanh say mê hương sắc ôn nhu, e rằng chờ tới lúc đại quân ta diệt xong Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hắn mới có thể tỉnh giấc.
Cách Long Đặc hừ lạnh:
- Trên chiến trường, coi thường địch nhân là điều tối kỵ.
- Nhưng cũng không phải là xem thường, nếu nói Thương Dã Vọng không hề có lòng kiêng kỵ Thiển Thủy Thanh là không có khả năng. Lần này ông ta có thể để cho hắn cầm quân, quá nữa là có liên quan tới hôn sự. Bởi vậy Thiển Thủy Thanh không thể không thành thân, với thân phận Phò mã mới có thể làm yên lòng Thương Dã Vọng, chuẩn bị cho tương lai Đế quốc Thiên Phong thu lại binh quyền. Đến lúc đó, cơ hội của chúng ta đã tới.
- Đây là một cuộc hôn nhân phục vụ cho chính trị ư...Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, rốt cục đáng tiếc cho ngươi, nếu nói về đấng quân vương anh minh trong thiên hạ, so ra Thương Dã Vọng còn kém Xích Đế ta một mức.
Cách Long Đặc trầm ngâm giây lát, sau đó cao giọng hỏi:
- Đúng rồi, tình hình bên phía Đại Quốc sư thế nào rồi?
- Nghe nói không được thuận lợi lắm, lấy được bản vẽ rồi lại mất, đại kế ám sát cũng thất bại ngay cả bốn đại Hộ giáo của Quốc sư cũng xong đời. Hiện giờ Đại Quốc sư đang bị toàn Liên minh các thành thị tự do truy nã, bất đắc dĩ, bọn họ phải trở về nước theo đường bộ.
- Đường bộ? Nói như vậy là bọn họ phải đi theo ngã Kinh Hồng sao?
- Đúng vậy.
- Ôi, tuy Đại Quốc sư võ nghệ tuyệt luân, trí tuệ siêu phàm, nhưng vẫn còn kém ở chỗ tâm cao khí ngạo. Với năng lực của ông, nếu không vì coi thường thiên hạ quần hào, làm chuyện gì lại không dễ như trở bàn tay? Thôi được, trở về cũng tốt, lập tức sai người gởi thư qua đó, bảo sấm Châu Vượng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón, cho Quốc sư thuận lợi trở về, có lẽ bên ta còn có chỗ cần dùng tới ông ta.
- Đại Nguyên soái...
- Sao hả?
- Không biết vì sao thuộc hạ cảm thấy tính tình Quốc sư có hơi quỷ dị, trên người ông ta dường như luôn luôn có chút gì đó không nhìn thấu, làm cho người ta khó có thể yên tâm.
Cách Long Đặc trầm ngâm hồi lâu, rốt cục mới nói:
- Ông ta là Đế sư, chúng ta phải tôn trọng ông ta, bất luận là việc riêng gì của Quốc sư, đừng chú ý quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hòa khí Kế hoạch hiện tại là trước chiếm Công quốc Thánh Uy Nhĩ, sau diệt Đế quốc Thiên Phong, thành tựu bá nghiệp của Đại Đế quốc Tây Xi ta, ta không muốn vì một ít nhân tố không cần thiết mà ảnh hưởng tới đại cục.
- Dạ
Nhưng trong lòng Tùng Can cũng không nghĩ tới, đường đường là Quốc sư của Đế quốc, nếu hành tung quỷ mị, mơ hồ bất định, tâm tư khó hiểu, hành vi như vậy thật sự là chuyện nhỏ không quan trọng hay sao?
Bát Xích chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tiến vào Kinh Hồng với phưong thức này một lần nữa.
Bởi vì Tần Nghi ám sát thất bại, Liên minh các thành thị tự do phong tỏa hoàn toàn các hải cảng, mỗi một chiến thuyền ra biển đều bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Bất đắc dĩ, Tần Nghi chỉ có thể mang theo Bát Xích theo ngã Kinh Hồng trở về Đại Đế quốc Tây Xi. Lúc này Phong quốc, Khâu quốc đã bị diệt, hiện giờ Kinh Hồng và Đại Đế quốc Tây Xi đã chính thức thông với nhau trên bản đồ, chỉ cần qua khỏi biên giới Kinh Hồng là có thể tiến vào vùng lãnh thổ nằm trong quyền khống chế của đại quân Đại Đế quốc Tây Xi.
Hiện giờ phía Tây Kinh Hồng, Cô Viễn Ảnh dẫn dắt bốn mươi vạn đại quân Kinh Hồng đang đón đầu ngăn cản hai mươi vạn đại quân lộ Nam của sấm Châu Vượng. Hai bên đều có lợi thế của riêng mình, đều có điều e ngại đối phương, đã xảy ra va chạm với quy mô nhỏ mấy lần, nhưng chiến tranh với quy mô lớn vẫn chưa triển khai.
Mặc dù chiếm ưu thế về nhân số, nhưng Cô Viễn Ảnh không dám tham công liều lĩnh, ngược lại đóng vững đánh chắc, thủ vững hào lũy. Hắn vốn cha truyền con nối, bản lĩnh thật sự thâm hậu, hiểu rõ cho tới bây giờ, nhân số không thể là sự bảo đảm chắc chắn cho thắng lợi chiến tranh, cho nên không vì vậy mà coi thường đối thủ. Mà nhiệm vụ Thiển Thủy Thanh giao cho hắn cũng không phải là đánh bại sấm Châu Vượng, chỉ cần hắn có thể bảo vệ được Kinh Hồng, coi như đã lập được đại công.
Dưới tình huống như vậy, Tần Nghi tiến vào Kinh Hồng có cảm giác nơi nơi đều là địch. Mỗi một người dân Kinh Hồng đều hết sức cẩn thận với người từ bên ngoài tới, nếu không nhờ bản thân Tần Nghi có đại đa số huyết thống là của người Đại Lương, diện mạo bên ngoài hoàn toàn là diện mạo của người Đại Lương, với đặc điểm mũi lõ mắt xanh cùa người thảo nguyên, e rằng đã sớm bị vô số thôn dân báo quan bắt mất.
Dù là như vậy, Tần Nghi mang theo Bát Xích cũng không thể không cẩn thận, chọn những đường hoang nẻo vắng mà đi. Những đường này gập ghềnh khó đi, trở ngại thật nhiều, nhưng đối với một cường giả một thân võ công cao tuyệt, lại từng chu du khắp thiên hạ như Tần Nghi mà nói, lão chỉ coi như đất bằng. Chỉ là chạy vội trở về như vậy, khiến cho lão không có cơ hội nghỉ ngơi khôi phục thương thế nên tới bây giờ, công lực của Tần Nghi chỉ khôi phục lại được một nửa mà thôi. Dù là như vậy, tốc độ của lão cũng đã khiến cho Bát Xích phải luôn miệng kêu khổ không ngừng.
- Lão có thể chậm lại một chút được không, ta mệt gần chết rồi!
Bát Xích ngồi phệt xuống đất, không đi nữa.
Nơi đây là một vùng hoang vắng, ít có bước chân người lui tới. Nhưng trên mặt đất toàn là đá lỡm chởm, đường sá không bằng phẳng, khiến cho đi lại hết sức khó khăn.
Tần Nghi hừ lạnh:
- Đứng lên đề khí ngưng thần, hô hấp thật dài một lúc xem sao. Ta đã dạy cho ngươi phương pháp thổ tức, ngươi đã quên hết rồi sao?
- Chẳng lẽ thần công của Bà Lan giáo chỉ dùng để đi đường?
- Đương nhiên không phải, chỉ là muốn luyện thần công làm sao không phải nếm mùi đau khổ? Chỉ có không ngừng rèn luyện trong hoàn cảnh gian khổ như vầy, mới có thể khiến cho ngươi nội tức ổn định, nội lực phong phú. Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, bây giờ ngươi lập tức đứng lên, không được lười biếng!
- Hèn gì lão không chịu tìm hai con ngựa, thì ra là lão đã âm mưu tra tấn ta.
Bát Xích than thở đầy bất mãn, bất đắc dĩ đứng lên, dùng phương pháp thổ nạp mà Tần Nghi đã dạy cho nó để điều hòa thân thể, giảm bớt mệt nhọc. Phải nói rằng kể cũng hơi lạ, sau khi trải qua vài lần thổ nạp như vậy, quả nhiên Bát Xích đã cảm thấy thân thể mình sảng khoái hơn, tuy nhiên nó vẫn gân cổ kêu lên:
- Hữu dụng cái rắm, vẫn mệt như trước, hai chân ta mỏi đến mức nhấc không lên.
Thật ra Bát Xích cũng hiểu được, quả thật Tần Nghi dụng tâm vô cùng cực khổ, đúng là muốn mượn cơ hội này rèn luyện Bát Xích. Chỉ là nó thật sự không hề có hảo cảm gì với Bà Lan giáo, đối với lão quái vật ép buộc nó làm đồ đệ này, nó cũng không thích, càng không có hứng thú với cái gọi là thần công vô địch thiên hạ. Nó chỉ có hứng thú giống như Thiển Thủy Thanh chỉ huy thiên quân vạn mã tung hoành ngang dọc trên chốn sa trường, chẳng phải có khí thế nhiều hơn so với một người địch vạn người như Tần Nghi sao? Cho dù có thần công cái thế nhưng gặp phải vài trăm binh mạnh vẫn chỉ có nước vắt giò lên cổ mà chạy, cho nên nó không hề cảm thấy thích thú chút nào.
Bát Xích càng cảm thấy không hứng thú, ngoài miệng càng không khách sáo với Tần Nghi chút nào. Đáng thương cho Tần Nghi hao phí biết bao tâm huyết cho tên Thánh Tử này, đem vô số thánh dược mà lão trèo đèo lội suối vô cùng gian khổ mới tìm được ra cho nó sử dụng, vì nó mà tẩy kinh phạt tủy, lại không tiếc tổn hao công lực đả thông kinh mạch cho nó, đổi lại chỉ được nỗi oán hận vô tình của tiểu tử vô lương tâm kia. Nhưng Tần Nghi cũng không hề tức giận, chỉ cười ha ha mặc cho nó mắng chửi, đành chịu thôi, ai bảo mình nhìn trúng hắn làm chi? Tiểu tử này chẳng những gân cốt hiếm có, tư chất hơn người, hiếm có hơn nữa là nó có được nghị lực kiên cường, ý chí cứng cỏi. Nỗi khổ ngũ hình của Thánh Tử kia, lão đã đích thân trải qua, biết rõ mùi vị của nó, trong thiên hạ có thể nói không có mấy người chịu được, nhưng Bát Xích vẫn có thể vượt qua, lại thêm chỉ mất mấy ngày đã khôi phục công phu trở lại như trước. Lương tài mỹ ngọc bậc này rơi vào tay Tần Nghi, bảo sao lão không mừng rỡ như điên. Còn chuyện Bát Xích giận dữ, oán hận chỉ là chuyện nhỏ. Nếu có thời gian. Tần Nghi tuyệt đối chắc chắn sẽ làm cho nó từ đây về sau tận tâm và trung thành với Bà Lan giáo, có lẽ có thể trở thành Giáo chủ xuất sắc nhất trong tương lai cũng không chừng.
Mấy ngày nay, Tần Nghi cũng giảng giải giáo lý cho Bát Xích không ít. Mỗi ngày Bát Xích phải mất hai canh giờ để ngâm nga giáo lý Bà Lan giáo, thời gian còn lại tụ tập Hộ giáo thần công mà Tần Nghi dạy. Cuộc sống hàng ngày trôi qua như vậy, dần dần Bát Xích cũng hiểu biết rõ ràng tình huống về Tần Nghi và nội bộ của Đại Đế quốc Tây Xi, thậm chí ngay cả đám mật thám ẩn nấp nhiều năm ở Đại Đế quốc Tây Xi, thu hoạch cả đời cũng không bằng mấy ngày ngắn ngủi của Bát Xích.
Đối với chuyện đại lục Thần Thánh trông như thế nào, Bát Xích không có hứng thú, nhưng đối với động tĩnh trên đại lục Quan Lan, Bát Xích lại hiểu rất rõ ràng. Sâu trong lòng nó, nó vẫn hy vọng có được cơ hội thoát khỏi lão già này, trở về Đế quốc Thiên Phong. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện lão quái vật thần công cái thế hàng chục người bình thường căn bản không phải là đối thủ của lão, đầu nó lại run rẩy cả lên, đành phải gạt bỏ ý nghĩ này.
Nhưng đối với chuyện trở về Đại Đế quốc Tây Xi, Bát Xích thật sự cố hết sức kéo dài thời gian.
Bởi vậy hiện giờ nó đi mới vài bước liền kêu mệt, cho dù Tần Nghi dạy cho nó công phu thổ nạp, điều dưỡng thân thể, nhưng nó vẫn nói là mệt mỏi chịu không nổi, muốn ngồi xe ngựa, muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Tần Nghi há phải là kẻ dễ dàng lừa gạt, lão cười nhăn nhở:
- Tiểu tử ngươi không cần gạt ta, ngươi vốn xuất thân từ trong rừng núi, rất giỏi chuyện hành tẩu trong những hoàn cảnh đặc thù. Hiện giờ ta lại dạy cho ngươi thần công của giáo ta, đây chỉ là một con đường núi nho nhỏ, nếu thật sự làm khó được ngươi mới là chuyện lạ. Ngươi đòi ngồi xe ngựa, nếu bản tôn cho ngươi xe ngựa thật, làm sao chạy được trên đường núi này? Không phải là phải vào thành mà đi ư? Hừ, phải chăng ngươi nghĩ rằng chỉ cần vào thành, ngươi sẽ có cơ hội chạy trốn?
Bị đoán trúng tâm sự, Bát Xích cũng không tỏ ra hoảng hốt, chỉ cười hăng hắc:
- Trước mặt lão nhân gia, ta nào dám.
- Hừ, không biết lớn nhỏ, đối với bản tôn, hoặc ngươi kêu sư phụ, hoặc kêu là Giáo chủ, cái gì mà lão nhân gia ngài...Ngươi cho rằng bản tôn là kẻ thất phu nơi sơn dã, ngươi muốn gọi sao thì gọi ư?
Bát Xích vẫn cười ha hả:
- Được, được, được. Giáo chủ lão nhân gia ngài trí tuệ siêu quần, chút tâm tư của tiểu tử ta, không thể gạt được ngài. Nếu đã là như vậy, Giáo chủ ngài còn chờ gì nữa, lên đường sớm một chút đi thôi.
Lúc này Tần Nghi mới hài lòng gật đầu, đi trước dẫn đường.
Bát Xích lén lút làm mặt quỷ sau lưng lão, trong lòng thầm oán: "Lão nhân gia ngài 'lên đường' sớm một chút thì hay quá, bản tiểu gia không cần phải phụng bồi."
Chữ 'lên đường' của nó chính là mong cho đối phương sớm được siêu sinh, được Đại Thần Bà Lan giáo triệu hồi, về nơi vĩnh cữu...
Tần Nghi nào biết được tên tiểu quỷ này láu cá đến mức như vậy, ngay cả về miệng lưỡi cũng muốn chiếm tiện nghi. Dù sao chỉ cần tiểu từ này không trốn, lão cũng không để ý tới những chuyện khác.
Trên đường đi cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm, tuy Bát Xích cố tình thu hút sự chú ý của người khác, muốn gây rắc rối, nhưng Tần Nghi nhìn thấu tâm tư của nó, căn bản không để cho nó chút cơ hội nào.
Mắt thấy ra khỏi vùng núi này, cách chân núi không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, trên nóc còn vài làn khói mỏng vấn vít chưa tan, hiển nhiên có người sống ở đó.
Đôi mắt Bát Xích lập tức đảo tròn vài vòng, kêu to với Tần Nghi:
- Giáo chủ, ta khát, chúng ta đến nhà dân xin chút nước uống đi.
- Phải chăng tiểu tử ngươi muốn giở mưu ma chước quỷ mộng mơ được người khác cứu?
Bát Xích cười hăng hắc:
- Sao Giáo chủ lại nói như vậy, căn nhà gỗ nhỏ kia có được bao nhiêu người, bằng vào thần công cái thế của lão nhân gia ngài còn sợ hay sao? Hay là e ngại ta có khả năng nghiêng trời lệch đất, đã sớm an bài phục binh ở vùng này phục kích lão nhân gia?
Tần Nghi nghe vậy ngẩn người, ngẫm Ịại thấy cũng phải. Căn nhà gỗ kia chỉ là một hộ dân nho nhỏ, cho dù Bát Xích có kêu cứu đến vỡ họng cũng không kêu được mấy người. Còn chuyện phục binh thì càng quá buồn cười, người muốn giở trò trước mặt Tần Nghi lão dường như vẫn còn chưa sinh ra trên nhân thế.
Tần Nghi ngẫm nghĩ sơ qua một lượt, cân nhắc đến chuyện khi trước Bát Xích dùng ngân phiếu thông tri cho Truy Nhật, sau đó gật đầu đáp ứng:
- Được, chúng ta đến nhà kia xin chén nước, tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu không muốn liên lụy tới người vô tội, tốt nhất phải thức thời một chút, bằng không bản tôn không ngại giết sạch người trong nhà này!
- Yên tâm, ta tự biết chừng mực.
Bát Xích cúi đầu ũ rũ, vẻ mặt nó hết sức bất đắc dĩ.
Thật ra trong lòng nó đã tính toán từ trước, muốn người trong nhà kia cứu nó, ắt là không được, nhưng muốn tìm cơ hội để lại tin tức, khiến người ở đó giúp đỡ mình, thông tri cho chính quyền Kinh Hồng, có lẽ không thành vấn đề.
Hiện giờ Thiển Thủy Thanh là đại nhân vật quyền thế hàng đầu ở Kinh Hồng, chưởng quản cả đại quyền quân chính. Đồ đệ của hắn bị người bắt đi, có lẽ sẽ có không ít người bằng lòng nghĩ cách cứu viện, để lập công lãnh thưởng.
Ôm ý niệm này trong đầu, bước chân Bát Xích nhanh hơn, hưng phấn bừng bừng đi về phía trước. Sau khi đẩy cánh cửa rào bằng gỗ ra, chỉ thấy trước sân có một đại hán mình mặc áo vải đang chẻ củi.
Bát Xích vừa định lên tiếng hỏi han, đại hán kia thấy có người tiến vào, lập tức cũng ngẩng đầu nhìn.
Bốn mắt vừa chạm nhau, cả hai người đồng thời sững sờ ngây dại.
...*
Hàn Phong quan.
Rất nhiều tướng sĩ Quân đoàn Bạo Phong hiện giờ đã đổi mặc áo vải, cải trang thành bá tánh bình dân chia ra từng tổ nhỏ tiến vào. Sau khi xuất quan tiến nhập lãnh thổ Kinh Hồng, bọn họ đều được tổ trưởng của mình dẫn tới địa điểm tập họp chỉ định từ trước. Còn tướng sĩ thủ ở Hàn Phong quan dưới sự điều động cố ý của người hữu tâm, phát ra một loạt mệnh lệnh vô cùng khó hiểu, lúc thì ra lệnh tăng cường phòng thủ trong quan, lúc thì tiến hành thay đổi cơ cấu, nhân viên thay đổi thường xuyên, khiến cho năng lực theo dõi giám sát của bên ngoài giảm xuống rất nhiều.
Mật thám do Đại Đế quốc Tây Xi phái ra khắp nơi rất đông, nếu điều động một cánh quân có nhân số mười mấy vạn, khó lòng giấu diếm được ánh mắt của bọn chúng, cho nên cần phải thi thố một số thủ đoạn để làm giảm khả năng phát hiện của địch.
Mà ở phủ Đại Tướng quân ở Hàn Phong quan, các tướng lĩnh từng đi theo Thiển Thủy Thanh chiến đấu ở Mạch Gia hiện giờ đã trở về. Ngoại trừ Cô Viễn Ảnh mang theo năm vạn người chạy tới biên giới phía Tây Kinh Hồng, những người khác đều ở nơi đây, hiện tại còn có thêm một đám chiến tướng của Quân đoàn Bạo Phong.
- Tử Âu, ta nhớ trước khi ngươi nhập ngũ, dường như đã sống ở Đại thảo nguyên Tây Phong một thời gian có phải không?
Thiển Thủy Thanh hớp một ngụm trà, sau đó hỏi Mịch Tử Âu.
Mịch Tử Âu cười khổ đáp:
- Đúng vậy, trước đây có một thời gian ta sống cuộc sống lang bạt kỳ hồ, từng đi theo phụ mẫu lưu lạc tới Đại thảo nguyên Tây Phong. Cuộc sống ở đó, cho tới bây giờ ta còn nhớ rất rõ ràng, thuật cỡi ngựa của ta, còn có rất nhiều điều tâm đắc về tác chiến kỵ binh cũng là học được ở nơi đó. Mà cũng chính vì nguyên nhân này, rất nhiều người cho rằng ta là mật thám, là nội gián của người Đại Đế quốc Tây Xi, thủy chung không chịu trọng dụng ta. Sau này vẫn là nhờ ơn Cô Chính Phàm mến tài, cho ta một ít cơ hội lập công, điều ta từ biên giới phía Tây đến phía Đông, đóng ở Hàn Phong quan này cùng ông ta, lúc này mới có thể dẹp yên lời đồn đãi.
Chuyện này cũng là bình thường, Đại Đế quốc Tây Xi mưu đồ bá chủ đại lục không phải là chuyện xảy ra mới một, hai năm. Dụng tâm của bọn chúng đối với đại lục ta sâu xa vượt hơn bất cứ một quốc gia nào khác, mật thám mà bọn chúng an bày trong các quốc gia quả thật cũng thành công hơn những tổ chức tình báo của các quốc gia khác rất nhiều. Một năm trở lại đây, chỉ riêng Đế quốc Thiên Phong đã bắt được không dưới trăm tên mật thám, mà đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
- Cho nên Thiển Tổng Suất mới cẩn thận như vậy, cho dù là tiến vào Hàn Phong quan cũng muốn che giấu tai mắt của người ngoài, ngụy trang đi trước.
- Bất đắc dĩ phải làm như vậy mà thôi, sở dĩ ta hỏi ngươi vấn đề này là vì ta muốn biết, theo như hiểu biết của ngươi về người Đại Đế quốc Tây Xi, ngươi thấy thế nào về cuộc chiến lần này?
Mịch Tử Âu trầm ngâm một hồi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Về chiến lực của người Đại Đế quốc Tây Xi, không cần ta nói, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ. Nếu Thiển Tổng Suất đã hỏi, ta sẽ nói cho mọi người một ít tình huống chưa hiểu rõ. Ai ai cũng biết Đại thảo nguyên Tây Phong hoang vắng, nếu nói về nhân số thì còn kém xa nhân số của các quốc gia trên đại lục ta cộng lại. Nhưng nếu chỉ vì như vậy mà coi thường năng lực tác chiến liên tục của người Đại Đế quốc Tây Xi, đó là một sai lầm rất lớn. Lãnh thồ của Đại thảo nguyên Tây Phong rất lớn, có nhiều loại địa hình, nhiều chủng tộc, mỗi chủng tộc đều có cách thức sinh sống riêng của mình. Phải nói rằng tộc Tây Xi chỉ là một tộc lớn nhất trong đó mà thôi. Mà trên toàn Đại thảo nguyên Tây Phong, số người sinh tồn thật ra không dưới hai ngàn vạn. Quốc chủ Xích Đế của Đại Đế quốc Tây Xi quả thật là một nhân vật rất có năng lực, Thừa tướng Vượng Tán của ông ta cũng quả thật bản lãnh bất phàm. Hai người này thêm vào Đại Nguyên soái Cách Long Đặc có thể nói đã hình thành một hình tam giác sắc bén, tạo nên tình thế đánh đâu thắng đó. Trong đó, bản thân Xích Đế chỉ huy toàn cục, Cách Long Đặc phụ trách công thành chiếm đất. Vượng Tán phụ trách thống trị nội vụ. Mà thủ đoạn chính trị Vượng Tán sử dụng có sự khác biệt rất lớn với Quốc chủ đời trước của thảo nguyên: Ông ta là kẻ kiên quyết tiến hành chính sách hòa hợp dân tộc.
Cho tới nay, trong vấn đề dân tộc của người thảo nguyên, đều có tâm lý cho rằng chỉ có tộc mình là vượt trội. Tâm lý như vậy lại được các chiến sĩ của bản tộc ủng hộ tối đa, Quốc chủ Đại Đế quốc Tây Xi đồng thời cũng là Tộc trưởng tộc Tây Xi, nếu như không được quân dân bản tộc duy trì, ông ta cũng không thể nào làm được. Bởi vậy nhiều đời Quốc chủ cho tới bây giờ đều là ưu tiên cho bản tộc, ức hiếp các tộc khác, lấy việc cướp bóc của các nước khác làm chính sách chính trị. Cái gọi là Đế quốc thảo nguyên, lúc ban đầu thật ra chỉ là thiên hạ của mỗi mình tộc Tây Xi.
Mịch Tử Âu ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Nhưng từ sau khi Vượng Tán lên đài chấp chính, ông ta ra sức sửa đổi tệ nạn của triều trước, mạnh mẽ thi hành chính sách hòa hợp dân tộc, về phương diện đối xử với các dân tộc khác trên thảo nguyên, ra sức tranh thủ đối xử ngang hàng với tộc Tây Xi. Nhờ vậy, đã làm giảm bớt lòng cừu hận của các tộc khác với tộc Tây Xi, khiến cho lòng dân các tộc khác hướng về Đế quốc, tiêu hao bên trong thảo nguyên giảm xuống, thực lực của toàn quốc tăng mạnh, do đó một lần nữa đề cao ý niệm khuếch trương ra bên ngoài.
Mộc Huyết ngồi bên cạnh nghe vậy gật đầu:
- Giống như một vòng tuần hoàn, tranh chấp nội bộ không còn, liền xoay qua tranh đấu.
- Đúng.
Mịch Tử Âu nói tiếp:
- Tuy nhiên chính sách của Vượng Tán đã khiến cho Đại Nguyên soái Cách Long Đặc bất mãn ở nhiều mặt. Trong mắt của ông ta, con dân của các tộc khác không thể coi như tộc Tây Xi được, chỉ có thể coi như người thảo nguyên mà thôi. Cũng giống như người tộc Tây Xi là huyết hương đồng bào của ông ta, còn người của các tộc khác chỉ có thể xem như hàng xóm láng giềng. Đối với chính sách hòa hợp dân tộc của Vượng Tán, Cách Long Đặc cho rằng xâm phạm nghiêm trọng tới ích lợi của tộc Tây Xi. Nếu không phải có Xích Đế điều đình giữa hai bên, cùng ra sức ủng hộ Vượng Tán, Vượng Tán không thể nào duy trì cách làm của ông ta. Nhưng có thể nhìn ra được, cách làm của ông ta đương nhiên là tranh thủ được lòng yêu mến và khen ngợi của rất nhiều tộc khác, nhưng địa vị của mình trong bản tộc thì hết sức nguy nan. Chỉ riêng vấn đề huyết thống của ông ta, không chỉ một lần có người lấy ra buộc tội, cho rằng đây là âm mưu của người Đại Lương ta, nếu Vượng Tán không phải là người Đế quốc Thiên Phong thì cũng là người Kinh Hồng, được phái sang Đại Đế quốc Tây Xi làm mật thám.
Nói đến đây, Mịch Tử Âu nở nụ cười:
- Thật ra trước kia ta cũng từng hoài nghi, không biết Vượng Tán này có phải là người phe ta hay không. Nếu không phải Thiển Tổng Suất đã chứng thực Vượng Tán là con của Tần Nghi, mà không ngờ Tần Nghi vẫn còn sống tới bây giờ, cho dù giết ta, ta cũng không tin được.
- Chuyện làm người ta khó mà tưởng tượng chính là, không ngờ Tần Nghi lại là Giáo chủ của Bà Lan giáo, dư nghiệt Bà Lan nghe nói ai nấy cũng là loại hung đồ liều mạng, không hề sợ chết. Không phải Nghiêm Thừa tướng từng bắt được một tên hay sao, kết quả còn chưa kịp thẩm vấn, hắn đã tự sát mất rồi. Năng lực tẩy não của tà giáo quả nhiên khiến người ta phải rùng mình kinh hãi.
Phương Hổ cũng cất lời than thở.
Những người đang ngồi ở đây có thể nói là những người mà Thiển Thủy Thanh tin tưởng nhất, cho nên hắn cũng không giấu bọn họ về chuyện Tần Nghi, chỉ là nghiêm khắc dặn dò bọn họ không được tiết lộ ra ngoài.
Thiển Thủy Thanh nghe thấy có chút thú vị:
- Nói nhưvậy, giữa Vượng Tán và Cách Long Đặc có vẻ không hợp ư?
- Chỉ là bất đồng chính kiến, nếu nói đến chuyện hợp hay không...ít nhất cho tới bây giờ, hai người vẫn không công khai mâu thuẫn, ngược lại thường xuyên tới lui qua lại, cùng thương thảo đại sự quốc gia, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Hiện giờ tình thế Đại Đế quốc Tây Xi đang tốt đẹp, tự nhiên hai người còn có thể thân cận với nhau một chút, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì đó, vậy thì khó nói. Cho nên đối với đề xuất của Thiển Tổng Suất, trước bẻ gãy nhuệ khí của địch, sau đó đóng vững đánh chắc, tiêu hao mũi nhọn, rồi mới mưu đồ chiến lược tương lai, thuộc hạ vô cùng bội phục, đây đúng là đấu pháp tốt nhất nhắm vào trạng thái trước mắt của người Đại Đế quốc Tây Xi. Tuy nhiên đáng tiếc là...
- Là gì?
Thiển Thủy Thanh hỏi.
Mịch Tử Âu ngẫm nghĩ một hồi, rốt cục mới nói:
- Tướng quân lo lắng các phương diện rất chu toàn, nhưng vấn đề lớn nhất chính là, thiếu hẳn một trận chiến quyết định để có thể kết liễu quân địch.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh thoáng chốc rực lên.
Đúng vậy, lời Mịch Tử Âu đã nói đúng vào điểm chính.
Trước mắt Thiển Thủy Thanh có hai kế hoạch lớn, thứ nhát là ba lộ quân đột kích, giáp công quân địch, thứ hai là dựa vào địa thế hiểm yếu cố thủ, đánh tiêu hao chiến trường kỳ.
Nhưng kế hoạch thứ nhất chỉ có thể bẻ gãy nhuệ khí của địch mà không thể quyết định chiến cuộc, kế hoạch thứ hai dùng phương thức nhu nhuyễn mềm mại để chiếm ưu thế, cũng thiếu hẳn nhân tố mấu chốt mang tính quyết định thắng bại. Lúc này Mịch Tử Âu đã vạch ra chỗ thiếu sót lớn nhất trong kế hoạch của Thiển Thủy Thanh. Mà trên thực tế vì muốn giải quyết vấn đề này. Thiển Thủy Thanh đã suy đi tính lại rất nhiều lần, thủy chung vẫn không tìm ra một chiến thuật nào có thể cảm thấy hài lòng.
- Ngươi nói rất đúng, vậy, Tử Âu ngươi có biện pháp hay gì bảo đảm chúng ta sẽ chiến thắng địch nhân hay không?
Mịch Tử Âu thản nhiên nói:
- Nếu nói phương pháp, thuộc hạ cũng không có, nhiều nhất chỉ là dẫn theo một cánh tinh binh xông vào thảo nguyên, sau đó khuấy động hậu phương của địch đến nỗi long trời lở đất mà thôi.
- Thảo nguyên không thể so với thế giới Trung Thổ, dân cư rất thưa thớt, dân chúng thảo nguyên ai nấy đều giỏi cỡi ngựa, ai cũng có ngựa. Cho dù cho ngươi mười vạn thiết kỵ, ngươi cũng chưa chắc lập được thành tích khả quan, nhưng nếu sơ sẩy, lại rất có thể bị địch nhân bao vây tiêu diệt.
Trong thế giới văn minh, nếu có một cánh quân đột nhiên xông vào, có thể gây ra tổn thương rất lớn cho quốc gia của đối phương. Nhưng nếu dùng chiến thuật như vậy cho Đế quốc thảo nguyên, cân nhắc tới tình thế địa lý thực tế nơi đó, hiệu quả có thể gây ra sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu quân đội đánh tới, dân du mục đánh không lại vẫn có thể bỏ chạy. Tài sản chủ yếu của dân tộc di cư là trâu, dê, ngựa, nhà cửa là lều vải, đều là loại tài sản di chuyển được, không sợ lìa xa nơi chôn nhau cắt rốn như dân tộc nông canh. Nếu như truy đuổi bọn họ không tha, chỉ lát sau người thảo nguyên sẽ quay đầu lại với nhân số gấp trăm lần, bao vây tiêu diệt.
Nếu chia quân thành từng nhóm nhỏ công kích, dùng chiến thuật bao vây chặn đường, dân du mục người nào người nấy hung hãn khác thường, ai nấy lúc nào cũng mang sẵn đao trên người, nói không chừng những toán quân nhỏ như vậy sẽ bị dân du mục đánh cho không còn manh giáp.
Bản chất của người thảo nguyên là gặp mạnh thì bỏ chạy, gặp yếu thì đánh, không chỉ có chiến sĩ, dân chúng cũng vậy. Cho nên một chiến thuật phù hợp với quy tắc của thế giới văn minh, nếu đem áp dụng trên thảo nguyên, sẽ có rất nhiều điểm không thích hợp. Chiến thuật đánh lén vào hậu phương địch của Thiển Thủy Thanh nếu áp dụng ở Chỉ Thủy, Kinh Hồng, Mạch Gia đều có thể phát huy tác dụng vô cùng mạnh mẽ. Duy chỉ có áp dụng trên thảo nguyên, nhất định thành quả sẽ vô cùng hữu hạn.
- Vậy chỉ có thể dùng một phương pháp khác đơn giản mà trực tiếp nhất.
Hiển nhiên Mịch Tử Âu cũng hiểu được đạo lý này, cho nên lập tức đưa ra ý kiến khác.
- Là gì vậy?
- Ám sát Vượng Tán. Nếu người này chết đi, chính sách hòa hợp dân tộc ắt sẽ tan rã, nếu lại có một cánh tính binh tiến vào thảo nguyên, dùng ích lợi dụ dỗ, liên kết một ít tộc nhỏ ở địa phương đánh sau lưng một đòn, hy vọng đại thắng là rất lớn.
- Ám sát Vượng Tán?
Các tướng chung quanh kinh hô thất thanh, Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng hỏi:
- Tử Âu, ngươi khẳng định là giết, chết một lão già như vậy có thể khiến cho bọn chúng xảy ra tranh chấp nội bộ ư?
Mịch Tử Âu nói bằng một giọng hết sức tự tin:
- Tuyệt đối hữu dụng, đặc tính của dân tộc du mục là cướp đoạt, nếu không cướp đoạt, bọn họ không thể sinh tồn. Trăm ngàn năm qua, người thảo nguyên nhờ cướp đoạt lẫn nhau mà trưởng thành lớn mạnh, cũng trong quá trình cướp đoạt lẫn nhau này mà tiêu hao thực lực bản thân, nhờ vậy thế giới văn minh nơi đại lục mới có cơ hội phát triển. Vượng Tán dùng chính sách hòa hợp dân tộc buộc chặt các tộc trên thảo nguyên lại với nhau, nói trắng ra là dùng một sợi dây thừng trói chặt một đám dã thú lại. Nếu coi Đại Đế quốc Tây Xi là dây thừng, Vượng Tán chính là nút thắt của sợi thừng này, không còn nút thắt, sợi thừng sẽ tự động tuột ra, tất cả dã thú tự nhiên lập tức chạy đi tứ tán. Ngay từ đầu, có lẽ Đại Đế quốc Tây Xi còn có thể bằng vào bầy sói thảo nguyên hung hãn mà ổn định cục diện, lệnh cho tất cả dã thú cùng nhau tấn công thế giới Trung Thổ. Nhưng nếu chúng ta bảo vệ chắc chắn, kiên trì đứng vững, khiến cho đàn thú thảo nguyên phát hiện ra rằng, cái giá phải trả cho chuyện tấn công thế giới Trung Thổ, bọn chúngkhông thể nào chịu nổi, vậy bọn chúng sẽ quay ngược lại tấn công một số dân tộc, bộ lạc thảo nguyên. Tộc lớn sẽ tấn công tộc nhỏ ít người, bộ lạc lớn sẽ gồm thâu bộ lạc nhỏ, đây là tình thế sinh tồn hết sức bình thường trên thảo nguyên, ý chí con người không thể nào lay chuyển. Vượng Tán bằng vào lực của bản thân mình và lòng tin của Xích Đế buộc bọn họ lại với nhau, nên nếu ông ta chết đi, ắt thảo nguyên tan rã.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh sáng rực:
- Đúng vậy, xưa nay người thảo nguyên nổi tiếng là bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần làm cho bọn chúng phát hiện ra rằng, thế giới Trung Thổ chúng ta cũng không phải dễ dàng bị xâm phạm như vậy, móng vuốt của bọn chúng vươn về phía chúng ta là lập tức bị chặt đứt, lúc ấy bọn chúng nhất định sẽ di chuyển mục tiêu, tiến công những tộc nhỏ bên cạnh mình, dễ đối phó hơn nhiều. Đề nghị của Tử Âu rất tốt, như vậy vấn đề duy nhất hiện tại chính là...Làm thế nào để giết được Vượng Tán?
Mịch Tử Âu cười nói:
- Việc này có thể mưu tính lâu dài, tóm lại chờ qua khỏi cửa ải trước mắt rồi hãv tính.
Thiển Thủy Thanh nói với giọng âm trầm lạnh lẽo:
- Nói là nói như vậy, hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị. Nếu muốn khiến cho bọn chúng xảy ra tranh chấp nội bộ, xem ra kế hoạch tác chiến của chúng ta cũng phải thay đổi một chút...Từ bây giờ trở đi, trọng tâm tiến công của chúng ta chỉ có một, đó là chỉ đánh tộc Tây Xi.
Từ sau khi rời khỏi vùng ngoại ô Khang Châu. Thế Quân Dương vì quân Sơn cẩu đại bại mà cảm thấy mình không còn mặt mũi nào quay về triều tái kiến Quốc chủ. Bản thân hắn lại từng công kích Xích Phong Uyển, cho dù còn mặt mũi trở về, nhất định Quốc chủ cũng không tha, cho nên dứt khoát tìm một địa phương ẩn cư, từ nay về sau cam lòng sống cuộc đời ẩn dật. Chuyện này nếu xét về bản chất, kẻ gọi là tướng bỏ trốn, nếu như bắt được, ắt phải rơi đầu. Bởi vậy Thế Quân Dương cũng không dám ở nơi phố thị sầm uất, chỉ có thể tìm nơi hẻo lánh mà ở. Dù sao sau khi quân Sơn cẩu đại bại, Thế Quân Dương hắn sống hay chết cũng không có bao nhiêu người biết, cứ để cho mọi người nghĩ hắn đã chết ở bến Phong Lăng.
Từ đó trở đi, hắn bắt đầu sống cuộc sống của một tiều phu, mỗi nửa tháng ra khỏi núi một lần, đem số cũi mà mình đốn được cùng với những con thú săn bắn được lên chợ bán, sau đó mua ít đồ cần thiết mang về. Tuy rằng cuộc sống như vậy hơi cơ cực, nhưng không phải đấu đá, chém giết sinh tử như trước, hắn cũng cảm thấy mình tiêu diêu tự tại.
Trong khoảng thời gian ẩn cư nơi sơn dã, hắn cũng nghe nói nhiều lần về sự tích đại thắng của Thiển Thủy Thanh, sau lại biết chuyện Lương Cẩm bán đứng quốc gia đổi lấy ngai vàng, cuối cùng chỉ có thể buông tiếng thở dài cảm khái. Hắn đã hoàn toàn thất vọng đối với Hoàng thất Lương gia, bởi vậy cũng không nghĩ gì khác trong lòng. Lúc này Thiển Thủy Thanh tác chiến quả nhiên hung tàn ác độc, nhưng trị nước cũng tương đối nhân từ, con dân Kinh Hồng có được cuộc sống an khang, bởi vậy Thế Quân Dương cũng không cảm thấy có gì bất mãn.
Sống như vậy được vài năm, Thế Quân Dương mơ hồ nghe được tin vận mệnh đại lục bùng nổ hỗn chiến, nhưng trong lòng hắn cũng không hề lo lắng. Chỉ là tới giờ phút này, sau mấy năm ẩn cư, tâm hắn đã như nước đứng, nên dễ dàng chế ngự được ý niệm rời núi một lần nữa chợt lóe lên, kiên quyết sống cuộc đời đơn giản, không đòi hỏi gì trong ngọn núi nhỏ này.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ, tên tiểu tử trước kia đã làm thay đổi cả cuộc đời của hắn, hôm nay một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
@by txiuqw4