sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế Vương Sủng Ái - Chương 567 - 568

Đế Vương Sủng Ái567 - 568

Phù!

Lời cô ta không hề nói nhỏ khiến hàng vạn người tại đó sững sờ. Tiếng nói của cô ta cũng rất đáng sợ.

Hiên Viên Chế sầm mặt lại, "Con nghiệp trướng này, sao xứng là công chúa của hoàng thất cơ chứ. Thật mất mặt quá đi!"

Đến cả những lời này cô ta cũng nói được. Đừng nói là công chúa, cô ta còn đang là thái tử phi của Đế Quân cơ mà. Đúng rồi, bây giờ cô ta là Đế Hậu của Đại Thịnh.

Một tiểu thư khuê các bình thường còn nho nhã gấp vạn lần cô ta.

Ông ta quay sang nói với Lâu Hoan Thiên, "Ngươi nhận cô ta làm muội muội, không thấy mất mặt sao?"

Lâu Hoan Thiên không nhìn lại, cất tiếng: "Tiểu Thất, đừng nói năng bậy bạ như thế. Ít ra cũng phải loại trừ ta và nhị thúc ra chứ! Ta chỉ muốn muội là muội muội của ta. Hơn nữa, thái lão cũng xấu ma chê quỷ hơn cơ mà."

Phụt!

Ấn Dao Phong đứng không vững suýt ngã nhào ta, Lâu Tín ở cạnh bên phải dìu cô ta.

Mặc dù trong hoàn cảnh này, tâm trạng của ai cũng nặng nế, thế nhưng không ai nhịn nổi.

Ở phía khác Trần Thập và Nhị Linh đang thu dọn một căn phòng, đốt lửa lên để giúp Thần Y trị thương cho Ưng và Nguyệt

Sau khi Lâu Thất nói xong câu này, Trầm Sát bỗng bình tĩnh lại, huyệt thái dương đập mạnh, "Nàng dám ư?"

"Chàng biết là ta dám mà. Từ trước tới nay ta nói được là làm được." Lâu Thất nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Cô thấy đôi mắt hắn đang bị sắc đỏ xâm chiếm gần hết, trong lòng cô quả thật lo lắng

Đôi mắt cô như phát điên, "Trầm Sát, nếu chàng không chống chịu được thì chống mắt lên mà xem"

Sát khí trên người cô ta phát ra, gió đêm thổi làm tóc cô tung bay, che đôi mắt cô.

Sắc đỏ đã hoàn toàn xâm chiếm đôi mắt của hắn. Bàn tay trái đang giữ tay phải rời ra.

Hắn ngẩng mặt nhìn Lâu Thất. Lúc này trông hắn không còn một chút tranh đấu nào trong tư tưởng. Tay hắn cầm thanh Ẩm Huyết Kiếm, chỉa về phía Lâu Thất.

Tất cả mọi người đều lo lắng, sợ hãi

"Vẫn không có tác dụng sao?" Trần Thập lẩm bẩm

"Đế Hậu không thể làm Đế Quân thức tỉnh ư?" Ấn Dao Phong sợ hãi, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của Lâu Tín

Trần Thập quyết định lao tới, nếu quả thực Đế Quân muốn sát hại Đế Hậu, hắn nhất định sẽ ra tay bảo vệ Đế Hậu. Thế nhưng Hiên Viên Trọng Châu đã ngăn cản hắn.

"Hãy tin vào họ!"

Tin vào họ ư. Họ từng cùng nhau trải qua bao cơn hoạn nạn, sinh tử có nhau. Tin rằng lần này họ cũng sẽ như vậy

Hàng vạn người đang dõi theo, không khí yên tĩnh lạ thường, giống như không có một ai ở đây

Không ai dám phát ra tiếng động gì. Tất cả đều đang nắm chặt tay, cố gắng nín thở

Trên sân lúc này, Lâu Thất chợt nở nụ cười với Trầm Sát. Thế nhưng nụ cười đó kèm theo sát khí

"Chúng ta hãy đánh nhau một trận thực sự xem sao" Cô vung cây roi Thí Hồn, quay sang nhìn Trầm Sát.

Trước đây cô thực sự từng nghĩ tới việc đánh một trận với Trầm Sát xem ai thắng, ai thua. Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có cơ hội ấy. Bây giời Ẩm Huyết Kiếm đấu với roi Thí Hồn, hai thứ binh khí đều xuất thân từ Tiêu gia.

"Keng"

Thanh Ẩm Huyết Kiếm cảm nhận được uy lực của roi Thí Hồn nên phát ra một tiếng keng keng.

Vụt!

Roi Thí Hồn cũng phát ra một tiếng, như thế không chịu thua kém

Lâu Thất ra tay trước.

Mọi người chưa bao giờ thấy động tác của Lâu Thất lại nhanh như vậy. Thoáng cái cô đã đến bên cạnh Trầm Sát, dùng roi Thí Hồn quấn vào cổ hắn.

Trầm Sát cũng nhanh như cắt, vung Ẩm Huyết Kiếm chém vào tay cô

"Chết tiệt hắn dám ra tay ư" Lâu Hoan Thiên kêu lên

"Đế Hậu cũng ra tay trước mà" Hỏa vệ cũng lên tiếng

"Thì đã sao? Tiểu Thất nhà ta có thể ra tay nhưng hắn không được phép" Lâu Hoan Thiên ngang ngược

"Câm miệng!"

Hiên Viên Trọng Châu bực bội quát lớn. Thế nhưng lúc này Lâu Hoan Thiên cũng không thèm so đó với hắn.

Trên sân hai người đang thi triển hàng chục chiêu thức, không ai chiếm thế thượng phong. Điều đó khiến tất cả mọi người cảm thấy có hy vọng. Họ vốn lo sợ Đế Quân sẽ dễ dàng áp chế Đế Hậu, đầu ngờ Đế Hậu của họ lại uy mãnh như vậy.

Nếu quả thật Đế Hậu có thể khống chế Đế Quân, như vậy chẳng phải sẽ có thời gian để tìm cách giải cổ độc hay sao?

Một nhát kiếm vút tới, Lâu Thất nhanh chóng nghiêng người né tránh. Thế nhưng Ẩm Huyết Kiếm chém vào dây đai của cô, bung ra

Lâu Thất không nhịn được, cất lời chửi thể, "Mẹ kiếp!"

Cô xoay cây roi, bật ra một đầu kiếm nhọn, phi vào trong áo của hắn rồi cắt một đường dài trên y bào, lộ ra phần ngực vạm vỡ.

Đúng lúc đó, Trầm Sát đã ấn chưởng lên vai cô. Lâu Thất vội vàng đỡ lấy tay hắn, đôi chân dài thon thả kẹp chặt bụng của hắn, sau đó luồn tay ôm chặt hắn

"Nếu chàng tiếp tục động thủ, bổn Đế Hậu sẽ cho cho tất cả mọi người ở đây thấy hết cơ thể ta! " Cô bực mình nói, rồi nhao người cắn chặt lên vai hắn cho tới khi tóe máu.

Trầm Sát dùng tay kéo cô ta xuống, thế nhưng Lâu Thất nhanh chóng ngả người ra, trong khi đôi chân vấn quấn chặt hắn. Sau đó dùng tay xé mạnh. Cô ta quả nhiên xé quần áo của mình ra, lộ ra một làn da trắng mềm mại

Từng đường cong tuyệt hảo mang đầy tính kích thích, xuất hiện trước mặt Trầm Sát

"Tất cả mọi người nhìn đây!" Cô ta hét lên, rồi tiếp tục xé mạnh đai áo của cô. Y bào tuột ra, cả bờ vai trắng nõn nà lộ ra trước mặt mọi người

Lâu Hoan Thiên thấy gợn người, quay lại hết lên: "Lui, tất cả các ngươi lui hết cho ta. Nhắm hết mắt lại, không ai được phép nhìn!"

"Nhìn, để bọ họ nhìn!" Lâu Thất quay sang hét lớn, "Không được nhắm mắt, mở to mắt ra mà nhìn"

Tay cô ấn quyết, giống như một lực vô hình ấn vào cổ tay đang cầm kiếm của Trầm Sát. Hắn buông tay ra, thanh Ẩm Huyết Kiếm rơi xuống đất.

Lâu Thất lúc này kéo hết quần áo xuống, cơ thể cô lồ lộ ra trước mặt hắn. Bờ vai cong, đường nét tuyệt hảo, làn da trắng mềm, trông quyết rũ vô cùng dưới ánh trắng sáng. Cô tiếp tục dùng tay gỡ trâm cài tóc, mái tóc cô tung bay trong gió lạnh, nhìn lúc này có phần giống yêu nữ.

Cô cởi bỏ hết y bào, trên người chỉ còn một dải yếm đỏ che ngực. Cái đó là do Trần Thập và Nhị Linh làm. Bởi vì họ không thể tránh được những cuộc chém giết, nên không mặc thứ này thì khi đánh đấm rất bất tiện.

Thế nhưng đó là sự kích thích rất lớn đối với Trầm Sát. Cái yếm mỏng đó làm sao che đi được bộ ngực căng tròn của cô ta.

Lúc đó cô xoay người

"Ta sẽ xoay người đề cho tất cả đám đàn ông kia nhìn." Nói xong cô dừng sức để xoay, rồi kéo tung cả cái yếm nhỏ kia ra, vung tay ném đi.

Trầm Sát nhìn chằm chằm vào ngực của cô ta, hơi thở trở lên gấp gáp, đôi mắt đỏ ngầu giống như một ngọn lửa đang cháy rực.

Hắn chậm rãi chuyển hướng nhìn qua đôi vai cô về phía sa. Phía đó là hàng vạn người đang nhìn về phía họ.

Ngực hắn nóng rực như đang bị thiêu đốt, lúc đầu chỉ là một ngọn lửa, ngay sau đó như thiếu đốt cả cơ thế hắn.

Lâu Thất lúc này nhảy xuống từ trên người hắn.

Lúc đó, một bàn tay nắm chặt lấy phần eo của cô rồi bay đi. Hai người biến mất khỏi tầm nhìn

Chỉ còn đó hàng vạn thần quỷ binh cũng những người còn lại. Đồng thời lúc đó, có hàng vạn con chim đen xì xì bay qua đầu chúng

Quạ! Quạ! Quạ!

"Chuyện gì xảy ra vậy?." Lâu Hoan Thiên giật mình.

Trần Thập đột nhiên kéo Ấn Dao Phong quay lại xe ngựa, rồi nhảy lên xe, nói vào tai cô hai câu. Ấn Dao Phong đỏ mặt rồi lập tức đánh xe đuổi theo hướng hai người bay đi

Xe ngựa chạy vút đi đuổi theo, Tiểu Trù kêu lên một tiếng, "Đế Quân, xe ngựa của hai người"

Sau đó Ấn Dao Phong nhảy khỏi xe, quay đầu chạy lại, kéo theo Trần Thập "Vây thành hàng rào!"

Trần Thập và đám người hiểu ý cô ta, lập tức triển khai đội hình, lấy chiếc xe ngựa làm trung tâm. Họ dàn một vòng tròn bên ngoài dù không nhìn thấy xe ngựa, cũng chẳng nghe thấy âm thanh gì. Bất kỳ ai cũng không được phép đi qua vòng bảo vệ của họ.

Trên xe ngựa, Lâu Thất bị Trầm Sát đè ra, đối mắt hắn nhìn cô trừng trừng, "Dám để một đống đàn ông kia nhìn cơ thể của nàng ư?"

Lâu Thất ôm chặt lấy cổ của hắn, khẽ cười, sau đó lại cười lớn, cho tới khi cười chảy nước mắt.

"Hì hì, nếu những kẻ đằng sau đó mà biết, chỉ cần cho chàng ghen tới phát điên thì chàng mới tỉnh được. Nếu thế hẳn là họ tức hộc máu mồm mất"

Trên thực tế cô ấy biết, hơn nữa hắn ta cũng nhớ lời cô, cần phải cố gắng chống lại cổ độc, như thế kế hoạch của cô mới thành công

"Chết tiệt, nàng vẫn còn cười được. Bổn Đế Quân chưa bao giờ gặp kẻ nào điên điên cuồng cuồng như nàng" Trầm Sát nói

"Còn điên cuồng hơn nữa đấy, chàng có muốn thử không?" Lâu Thất nói, rồi xoay người đè lên cơ thế hắn.

_________

Trầm Sát chưa bao giờ bị khuất phục bởi ai, huống hồ là một cô gái.

Hai tay cố ấn chặt lên ngực hắn, mái tóc đen dài xõa xuống, trông ma mị nhưng cũng rất hấp dẫn. Trong mắt hắn, không ai bằng cô ấy

Thế nhưng, điều hắn chú ý nhất là đôi mắt của cô, sáng như viên bảo ngọc, đầy dục vọng, đầy mê hoặc. Hấp dẫn nhất là đôi môi. Hắn chưa từng thấy ai có đôi môi đỏ mọng như thế, không tô vẽ mà sáng đỏ, trơn láng. Cô xoay người, như một tiểu yêu nữ nhìn hắn

Trầm Sát cảm thấy cơ thể hắn đang nóng hừng hực

Đó là một sự thiêu đốt trong cơ thể, khiến hắn vã mồ hôi hột.

"Yêu nữ" Hắn khẽ kêu lên. Hắn cảm nhận được sự mềm mại của làn da cô ấy, cơ thể trắng nõn nà, chạm tay vào cảm thấy vô cùng thích thú, khiến hắn không thể chịu đựng được thêm nữa.

Chỉ như thế này thôi thì sao đủ được.

Hắn định lật người lại đè cô xuống, thế nhưng Lâu Thất đã ấn chặt tay, "Đừng động đậy, bây giờ để ta làm chủ"

Trầm Sát ướt đầm đìa, nuốt nước bọt ừng ực.

Đồng thời hắn cảm thấy cổ trùng trong cơ thể hắn như đang vật lộn, giống như một thứ gì đó đang luồn lách trong cơ thể hắn để tìm lối ra. Rất đau đớn thế nhưng lúc này Lâu Thất đã ập xuống người hắn, tiếp xúc da thịt với hắn. Cơn đau dịu đi rất nhiều.

Đôi mắt hắn hừng hực như lửa đốt, "Yêu nữ, nàng quả thật có thể áp chể cổ trùng."

"Không chừng lát nữa ta sẽ nghiền chúng thành bột" Lâu Thất vừa nói, vừa hôn lên ngực hắn, "Hoặc là chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp được kẻ đã hạ cổ với chàng nữa"

Trầm Sát giật mình hỏi, "Tại sao?"

"Thật không may là loại cổ này thường có cả mẫu cổ và tử cổ. Tử cổ bị mẫu cổ điều khiển. Thế nhưng nếu tử cổ chết, mẫu cổ sẽ tấn công ngược lại" Giọng của Lâu Thất càng ngày càng nhẹ nhàng. Cô đưa tay sờ vào đai áo của hắn, rồi tháo ra. "Việc tấn công ngược lại sẽ tùy thuộc vào cổ trùng đó lợi hại tới đâu. Loại cổ trùng trong người chàng chắc chắn là tổ tông của các loại cổ trùng trên thế gian này. Vì thế sức mạnh khi bị tấn công ngược lại vô cùng lớn. Nếu kẻ giữ mẫu cổ kia chắc chắn sẽ chết"

Vì vậy ở một phương diện nào đó, giải cổ độc cũng đồng nghĩa với việc báo thù

Thế nhưng trong đầu của Lâu Thất và Trầm Sát, đâu đơn giản chỉ báo thù như thế. Tất cả những kẻ liên quan tới người đó đều không được thoát.

"Ừ, bây giờ chẳng quan tâm tới người khác" Trầm Sát ôm chặt lấy cô định lật ngược lại, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào đã lấy được thanh Phá Sát ra đe dọa.

"Này, đừng có động đậy. Nói cho chàng biết, lần này ta sẽ làm chủ"

Trầm Sát thở hổn hển, nghiến răng, "Vậy nàng nhanh tay lên một chút, yêu nữ của ta!"

Lâu Thất thích thú, vung nhẹ thanh Phá Sát xé toạc y bào. Hai người lột hết quần áo cho nhau. Thanh Phá Sát lần xuống phía quần hắn khiến hắn nổi da gà

"Nàng đừng quá lỡ tay, đừng hại ta cả đời làm thái giám đấy"

"Vớ vẩn " Lâu Thất cười, hất nhẹ tay rạch chiếc quần của hắn ra.

Hắn lúc này quả thực làm sao có thể chịu nổi, còn cô ấy thì cứ lững thững trêu đùa. Lẽ ra lúc nào hắn mà làm chủ thì cô chết với hắn.

Thế nhưng như vậy cũng hay, hắn chỉ cần phối hợp mà hưởng thủ

Động tác của cô ta rất chậm rãi, khiến Trầm Sát như muốn phát điên dù chẳng dám làm gì trái ý cô ta

"Nàng học mấy cái này ở đâu?" Hắn hỏi

Lâu Thất chau mày nhìn hắn, "Bổn cô nương là thiên tai, chẳng cần học cũng tự biết"

Yêu nữ, đúng là yêu nữ

Trên người hắn lúc này chẳng còn một mảnh quần áo

Không khí trên xe nóng hứng hừng

Lúc đó Lâu Thất nhìn ra ngoài, trong lòng có hơi chút ngập ngừng.

"Sợ rồi?" Trầm Sát kích đểu cô ta.

Cô cũng chịu nhún người, "Ai nói là ta sợ". Sau đó đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ hết cáo của mình

Cả cơ thể cô lồ lồ trước mắt hắn, từng đường cong đều như kiệt tác của tạo hóa

Trầm Sát chẳng thể kiểm soát nổi hơi thở của chính mình, tim đập loạn xạ như trống đập trong ngực. Cô nhìn hắn với anh mắt quyến rũ khêu gợi

"Thất Thất, nhanh lên nào"

"Vội cái gì" Lâu Thất vẫn cứ lừng lờ

Trong đầu họ đều trống rỗng, không thèm quan tâm tới những người khác. Lúc này họ quấn lấy nhau một cách nồng nhiệt

"Yêu nữ, hay để bổn Đế Quân ra tay cho"

"Đừng mơ!"

Lâu Thất tiếp tục, "Để ta!"

Tới đúng thời điểm quan trọng nhất ấy, Lâu Thất chợt dừng lại. Đến lúc đó ròi sao? Liệu có đau không nhỉ?

Thấy cô dừng lại, Trầm Sát chợt thấy mất hứng, nghiến răng, "Có phải không dám rồi phải không?"

Vừa dứt lời cô hừ một tiếng, biểu cảm như từ cõi chết trở về

"Ôi!"

Nếu để hắn chết trong lúc này hắn cũng sẵn sàng. Thế gian còn có gì so sánh được cái cảm giác như lúc này. Không có gì có thể khiến hắn sung sướng hơn

Lâu Thất cảm thấy đau đớn, cắn chặt môi. Chẳng lẽ cái đó tỷ lệ thuận với chiều cao của hắn? Sau này cô sẽ dặn bọn Nhị Linh, tuyệt đối đừng kiếm chồng cao lớn.

Sắp phát điên lên rồi.

Thế nhưng ngay sau đó một cảm giác mãnh liệt đến tê dại xuất hiện! Họ biết đó là thời khắc quan trọng để giải cổ độc cho hắn.

Trong lồng ngực của hắn Cửu Sát Cổ đang lồng lộn

Dược tính truyền từ cơ thể Lâu Thất sang Trầm Sát. Dược tính đó như ngọn lửa thiêu đốt Cứu Sát Cổ. Thế nhưng lúc đó hai người chẳng quan tâm nhiều tới nó, cũng không thể để ý tới.

Ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy mãnh liệt, thiêu đốt cả hai người

Hai mái tóc quyện vào nhau, làn da trắng như tuyết chà sát trên cơ thể hắn, bàn tay nắm chặt lấy nhau

Màn đêm như đang bùng cháy, ánh trắng cũng thẹn thùng mà ẩn sau đám mây. Ở phía không xa trên một ngọn cây cao, Tử Vân Hồ đang hướng mắt về xung quanh, canh chừng cho họ. Nếu có ai đó dám làm gián đoạn cuộc ân ái kinh thiên động địa này, nó chắc chắn sẽ lao ra mà cắn xé tới chết mới thôi.

Chỉ có điều chủ nhân của nó hò hét ghê quá, "Chàng sợ người ta không nghe thấy hay sao?"

Lúc đó Tiểu Trù và Nhị Linh đưa cho mỗi người một ít bông bắt họ nhét vào trong tai. Tất cả đều đỏ mặt xấu hổ.

Màn đêm hững hờ trôi qua, đám thị vệ đã đổi khác tới lần thứ ba

Không phải họ đứng mệt, mà nghe hai người gầm thét đến phát điên lên, họ sao có thể chịu được

Trên chiếc xe ngựa kia, dục vọng vẫn cháy hừng hực.

Đúng lúc này trên ngực Trầm Sát nứt ra một vệt, một con trùng tử vỏ cứng màu đen chui ra từ cơ thể hắn. Lâu Thất đang đè trên người hắn tóm lấy thanh Phá Sát chém tới, giết chết con trùng tử này.

Trùng tử phát ra âm thanh ghê rợn rồi sau đó không còn nhúc nhích.

Trong lúc này ở điện quốc sư trong hoàng cung của đại lục Long Ngâm, một người đàn bà tóc bạc trắng đột nhiên lấy tay ấn lên ngực mình, sắc mặt bỗng trở lên khó coi trên giường ngồi phắt dậy.

Một con cổ trùng chui ra từ trên ngực của bà ta, phun ra một chất lỏng màu đen, ăn mòn ngực của bà ta.

Các thị nữ nghe thấy động tĩnh liền chạy vào rồi thất kinh kêu lên, "Á..."

Sau đó có người thấy xác của bà ta, sắc mặt sầm lại, "Cửu Sát cổ của Trầm Sát đã được hóa giải rồi. Phải cảnh giới ngay, chẳng mấy chốc chúng sẽ tới đây"

"Vâng!"

Trên xe ngựa, vết thương trên ngực Trầm Sát đang lành lại nhanh chóng, rồi trở lại như bình thường không còn dấu vết gì

"Nàng là thần dược của Đế Quân" Hắn nhìn cô, giọng nói đầy từ tính

Lâu Thất cảm thấy vùng hông của cô mỏi rã rời. Nghe câu nói này, liền nằm dài lên cơ thể hắn, nói với giọng điều đà: "Chàng có thỏa mãn với thần dược này không?"

Đột nhiên hắn bế thốc cô dậy, rồi xoay người đẩy cô xuống dưới, "Thỏa mãn lắm, nhưng chưa đủ đâu?"

Lâu Thất thở dốc. Thế nhưng nhìn ánh mắt của hắn, cô lại khẽ cười, hai chân kẹp lấy cơ thế hắn, hai tay vòng qua cổ, giật mạnh hắn về phía cô. Động tác đó khiến hắn bất ngờ, "Nàng định..."

"Ta làm sao?" Lâu Thất đẩy cằm hắn. "Ta muốn làm nữ vương!"

Nữ vương.

Trầm Sát lúc này cắn lên môi cô, "Được vậy để ta hầu hạ nữ vương điện hạ". Sau đó trên xe ngựa phát ra những âm thanh khiến những người khác đỏ mặt xấu hổ

Trời dần sáng, Lâu Thất cảm thấy cơ thể cô đã rụng rời.

"Đình chiến!" Cô nói hai từ này một cách hết hơi.

Thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười gian ta của Trầm Sát, "Nữ vương bệ hạ, bây giờ tới lượt ta xưng vương rồi!"

"Hả, chàng không biết mệt sao?"

"Bổn Đế Quân chưa bao giờ thấy tinh thần phấn khích như lúc này."

Lâu Thất phát hiện, nội lực của hắn cao thâm tới mức nào. Lẽ ra đó là điều đáng vui. Thế nhưng lúc này hắn dùng nội lực với cô thì cô chỉ biết cầu xin tha mạng!

Ở phía sau núi trên khu mộ phần, những nét chữ trên bia mộ đã mờ. Một số bia một thập chí bị cây cỏ che khuất, cảnh tượng lạnh lẽo đến ghế người.

Trời chưa kịp sáng thì lại sầm lại, cơn mưa phùn xuất hiện khiến khu mộ phần này càng trở lên âm u, đáng sợ

Có người cầm ô đang chậm rãi đi lại giữa những cái bia một, phía sau có khoảng chục người, mặc cho mưa rơi trên người họ.

Họ chia nhau ra, quan sát cẩn thận từng bia mộ

"Lão gia, đã tìm hai ngày rồi, liệu có phải thứ đó không giấu ở đây không?

Hách Liên Quyết lắc đầu: "Chỉ có thể là trên bia mộ"

"Thế nhưng hai ngày nay thuộc hạ đã kiểm tra từng bia mộ rồi, hoàn toàn không nhìn ra cái gì"

"Thanh Y, có phải người thấy chán nản rồi không?"

Ty cúi gầm mặt, "Thuộc hạ biết lỗi"

Hách Liên Quyết nhìn sang những ngôi mồ, giọng chậm rãi, "Đoạn Trần Tông đã bị Lâu Thất tìm thấy, chỉ có tìm thấy cái này mới có cái mà nói chuyện ới cô ta. Nếu không có nó, bổn Vương chỉ có"

Chỉ có làm sao, Hách Liên Quyết không thể tiếp tục nói

Lúc này có thị vệ bước tới, quỳ trước chân hắn bẩm báo: "Lão gia, thần quỷ binh của Trầm thị đang tiến gần rồi!"

Ánh mắt của Hách Liên Quyết hơi lóe sáng: "Tiểu công chúa tới chưa?"

"Tới rồi " Nhưng người dẫn đầu là Lâu Hoan Thiên! Xe ngựa của Trầm Sát và tiểu công chúa chưa tới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx