sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế Vương Sủng Ái - Chương 581 - 582

Đế Vương Sủng Ái581 - 582

Là công chúa thái tử của hai vương triều, khi nghe thấy vương triều của mình gặp phải sóng gió, chia năm xẻ bảy, sắp tiêu tùng từ miệng người khác, đó là một cảm giác như thế nào?

Ít ra, Lâu Thất và Trầm Sát đều không cảm thấy dễ chịu.

Tuy họ đều rời đi từ bé, không lớn lên ở vương triều, thậm chí trước kia còn không biết thân thế của mình, đến ngay cả sự tồn tại của vương triều của mình họ cũng không biết nữa là, nhưng chắc là vì máu huyết hoàng tộc trời sinh sai khiến, bây giờ khi họ nghe thấy vương triều của mình, trong tiềm thức ít nhiều gì cũng nảy lên cảm giác quy thuộc và nhiệt huyết.

Chính bởi vì nhiệt huyết, ánh mắt lúc này của hai phu thê đều vừa rực sáng vừa sâu thẳm khó hiểu như nhau.

Tây Trường Ức ngồi ở bên cạnh, hắn nhìn thấy hai đôi mắt này, trong lòng khẽ run rẩy.

Thật ra ban đầu khi ở Băng Nguyên, hắn đã muốn tìm Lâu Thất, hắn muốn kể cho nàng nghe một vài chuyện hắn vô tình biết được, nhưng khi ấy thời gian không cho phép, nên hắn không thể thực hiện được.

Bây giờ sự việc đã phát triển đến nước này, không biết hắn nói ra thì còn tác dụng gì nữa không?

Trong lòng Tây Trường Ức thấy hơi thê lương.

Lâu Thất bưng tách trà, dùng nắp trà khẽ gạt lớp bọt ở bên trên, ánh mắt nàng bỗng lóe lên. Nàng đưa tách trà đến gần mũi, khẽ ngửi.

Thật ra động tác của nàng rất bình thường, có người sẽ ngửi mùi hương của trà trước khi uống trà, tuy đối với loại trà bình thường mà nói thì hành động này cơ hơi cẩn trọng đến buồn cười, nhưng không hề có ai cảm thấy có gì bất thường.

Ngoại trừ Trầm Sát.

Cho dù Trầm Sát có đang nghe Vân Nhược Hoa nói về bát đại vương triều, thì sự chú ý của hắn vẫn đặt trên người Lâu Thất. Nếu như có người nói, khi người khác đang nói chuyện, thì cử chỉ lịch sự nhất chính là nhìn vào mắt đối phương, chắc chắn Trầm Sát xì mũi khinh thường.

Ngoài trừ nàng thì có gì đáng xem nữa đâu? Tất nhiên là hắn nhìn nữ nhân của hắn sẽ thấy vui mắt hơn nhiều. Nhất là lúc nàng bưng tách trà, một tay cầm nắp khẽ gạt bọt trà, những ngón tay thon dài ấy thật sự rất đẹp, hắn nhìn mà muốn túm lấy cắn nhẹ vài cái.

Sau đó hắn nhìn thấy sự biến hóa khe khẽ của Lâu Thất.

Trầm Sát liền hiểu ra, con ngươi âm trầm, thật ra khi họ nhìn thấy Tây Trường Ức thì họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng không ngờ đối phương lại dùng thủ đoạn cũ rích như vậy, hạ dược trong trà ư?

Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy sự việc không hề đơn giản như thế, bởi vì hắn phát hiện bàn tay bưng tách trà của Lâu Thất khẽ run lên một cái, chỉ một cái, sau đó lại khôi phục về bình thường. Nhưng nội lực giờ đây của hắn cao hơn người khác rất rất nhiều, bản lĩnh của Lâu Thất cũng được xem là cực kỳ giỏi, nhưng hắn vẫn bắt được một thoáng hỗn loạn trong hơi thở của nàng.

Đế Vương Đại Đại phẫn nộ.

Hắn không biết là gì, nhưng hắn biết cảm xúc của nữ nhân của hắn đang dao động rất mạnh, điều đó nói lên, thứ mà nàng phát hiện ra không khiến nàng kinh tởm thì cũng khiến nàng sợ hãi.

Cho dù là loại nào, cũng đều đáng chết.

Lúc này, hắn nghe thấy giọng của Lâu Thất vang lên: "Chàng không được chạm vào tách trà này, và cũng không nên chạm vào ta."

Nghe xong, Trầm Sát liền biết thứ nàng phát hiện ra có độ đáng sợ cao hơn dự đoán của hắn, lập tức, sát khí trong mắt dâng lên, "Có thể giải quyết không?"

Lần đầu tiên hắn tức giận vì mình không biết những thứ này, nếu hắn biết, thì chúng đã không cần phải đè nặng trên đôi vai nàng nữa.

Suy cho cùng, Lâu Thất quả thật là nữ nhân hợp với hắn nhất, luận võ công luận nội lực, một mình bản thân hắn đã có thể càn quét khắp thiên hạ, nhưng hắn lại không biết những thứ kỳ lạ cổ quái này, nhưng Lâu Thất, lại là người giỏi nhất am hiểu nhất về mặt này, hắn thích, cực kỳ thích.

Không phải không có những nữ tử khác biết giải độc cổ, nhưng có ai hơn được nàng? Người Trầm Sát muốn phải là người giỏi nhất.

Nếu có ai nói tình yêu là không màng đến điều kiện không nói đến nguyên nhân, điều đó chỉ là giả dối mà thôi. Nếu Lâu Thất không biết gì hết, chỉ là một nữ nhân chỉ có vẻ ngoại, thì từ ngày đầu tiên nàng đã không có cơ hội đi theo hắn rồi, làm gì còn có quá trình bồi đắp tình cảm của hai người sau này chứ.

Hắn yêu nàng, yêu tính cách của nàng, cũng yêu bản lĩnh của nàng.

Suy cho cùng, kiểu nam nhân ngông nghênh kiêu ngạo như Trầm Sát, thì không thể nào có chuyện yêu một kẻ yếu đuối. May mà Lâu Thất chưa bao giờ là kẻ yếu đuối.

Nhưng mặc kệ Lâu Thất lợi hại đến cỡ nào, ai chọc giận nàng, ai muốn hại nàng, đều đừng hòng được sống nữa!

Lâu Thất bưng tách trà lên, tuy trên mặt vẫn bình thường, nhưng trong lòng đã chửi thề mấy trăm câu.

Nếu đến lúc này mà nàng còn không biết người giở trò là Hàn Tiểu Sức, thì nàng đúng là ngu hết thuốc chữa rồi. Nhưng Hàn Tiểu Sức lại che giấu kín kẽ thật, đúng là ngoài dự liệu. Cho dù lúc trước khi ở Hàn Gia, nàng biết có bóng dáng Hàn Tiểu Sức đứng phía sau chuyện hạ dược, nhưng lại cũng chẳng nghi ngờ gì nhiều. Hóa ra bản thân nàng đã phạm phải sai lầm "ấn tượng ban đầu là nhất", nàng vẫn luôn cho rằng Hàn Tiểu Sức kia chẳng qua chỉ là một nữ tỳ của hoàng thất Tây Cương, cạy vào tình yêu của hoàng tử Tây Trường Ức nên mới có thể sống sót được đến tận hôm nay.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, một tiểu cô nương bị lừa gạt bị bắt bán từ bé, nếu không hắc hóa, nếu không học được bản lĩnh gì đó, sao có thể từ một nữ tỳ be bé bò lên được vị trí có thể tiếp cận vương tử, nếu không một chút thủ đoạn, sao có thể nắm được trái tim của một vương tử Tây Cương trong lòng bàn tay? Sau đó còn dẫn theo hắn tìm được Hàn Gia, ngồi lên vị trí đại tiểu thư của Hàn Gia cơ chứ?

Có thể trước đây nàng đã từng nghĩ đến, nhưng số lần xuất hiện của ả nữ nhân tên Hàn Tiểu Sức này trong cuộc đời này quá ít ỏi, ít ỏi đến đáng thương, hai người gần như không có qua lại gì, vì thế nàng không hề quan tâm đến sự tồn tại của cô ta.

Nếu không phải do Lâu Thất có yêu cầu quá cao đối với bản thân, thì nàng sẽ biết, thật ra dù cho có sơ suất thì cũng việc hết sức bình thường, có thể lý giải được.

Nhưng Lâu Thất vẫn luôn đặt ra yêu cầu rất cao với bản thân mình, vì thế có lúc, nàng thấy hơi không thể tha thứ cho sự ngu ngốc giờ đây của mình.

Phải, ngu ngốc.

Bởi vì sau khi bước vào đại sảnh này, nàng không hề tăng lòng phòng bị, trà do Hàn Tiểu Sức bưng lên, nàng cũng không hề cảnh giác.

Chắc là, Hàn Tiểu Sức rất tự tin về thứ mà cô ta dùng lần này, vì thế cô ta không hề che giấu làm gì, thậm chí cũng chẳng cần mượn tay người khác, chính bản thân cô ta đã tự bưng lên một cách rất nghênh ngang.

Lâu Thất ngẩng đầu nhìn Tây Trường Ức, Tây Trường Ức cũng đang nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Lâu Thất nhìn ra được một chút bi thương từ trong mắt của Tây Trường Ức.

Tây Trường Ức biết được bao nhiêu, ít ra, hắn có biết được diện mạo thật của Hàn Tiểu Sức không?

Nhưng lúc này Lâu Thất không có thời gian để ý đến Tây Trường Ức, bởi vì thứ mà nàng chạm phải quả thật rất khó nhằng! Trong Dị Vật Chí, lão đạo sĩ thối từng nhấn mạnh rằng nàng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được dùng tay chạm vào thứ này!

"Nhưng, chắc cũng không còn ai biết về thứ này nữa mới đúng."

Khi ấy, lão đạo sĩ đã nói với nàng như thế.

Nhưng bây giờ ai có thể nói cho nàng biết, sao nàng lại đụng phải thứ này thế này? Rốt cuộc Hàn Tiểu Sức có thân phận gì? Sao cô ta lại có được thứ này?

"Thất Thất?"

Trầm Sát thấy nàng không trả lời, bỗng thấy hoảng hốt trong lòng.

Hắn không sợ gì hết, chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm.

Lâu Thất ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.

Trái tim của Trầm Sát như bị một bàn tay bóp chặt lấy, nặng nề ngột ngạt, sau đó trong lòng hắn nảy lên một cảm giác cực kỳ chẳng lành.

"Sát."

Nàng chưa bao giờ gọi hắn như thế, bây giờ nàng gọi như vậy, trong đôi mắt của Trầm Sát mây đen cuồn cuộn, chúng nhanh chóng tích tụ lại với nhau.

"Có phải rất nghiêm trọng?"

Lâu Thất gật đầu, nàng không muốn giấu hắn. Là do nàng sơ suất, không ngờ lại sẽ đụng phải thứ này.

Vân Nhược Hoa vẫn đang còn nói về chuyện của Bát Đại Vương Triều, nhưng không ai trong số họ có thể nghe lọt tai. Trầm Sát bỗng nhiên vỗ bàn đứng phắt dậy, cả người được bao bọc trong chiếc áo tối tăm của ma quỷ, "Bắt hết bọn họ lại cho bổn Đế Quân."

Tuy nói rất bình thản, nhưng khó có thể che lấp được sát khí bên trong.

Lâu Thất vẫn bưng tách trà kia ngồi yên bất động.

Hỏa và Trần Thập làm gì không biết đã xảy ra chuyện, họ giật mình, sau đó phẫn bộ, lập tức động thủ ngay.

"To gan! Các người đang làm gì?" Vân Nhược Hoa kinh hãi, không phải vẫn còn đang êm đẹp sao? Đột nhiên nói lật mặt là lật mặt, rốt cuộc là sao đây?

Nhưng nhóm Hỏa Vệ đang phẫn nộ, họ làm gì có tâm trạng nói nhảm với cô ta, họ lập tức ra tay bắt hết bọn họ lại.

Ngay khi Vân Nhược Hoa sắp sử dụng vu thuật, Ấn Dao Phong đánh một bùa chú vào ngực cô ta, "Với chút vu thuật của người thì đừng lấy ra chi cho mất mặt nữa!"

Đùa à, tuy Đế Hậu của họ không rành về vu thuật, nhưng vẫn dư sức đối phó với một nữ nhân được Bạch Vu Tộc nuông chiều từ bé, vốn chẳng cần Đế Hậu ra tay, một người được Đế Hậu cầm tay chỉ dạy từ chút một như cô cũng đã có thể xử lý được rồi.

Tây Trường Ức bị Trần Thập gác kiếm lên cổ, hắn cười khổ nhìn Lâu Thất.

"Xin lỗi." Nếu có thể, hắn thật sự không muốn làm kẻ địch với Lâu Thất, cũng không muốn hại nàng.

Bây giờ, người vẫn còn ngồi yên trên ghế chỉ còn mỗi Lâu Thất, Trầm Sát đứng bên cạnh nàng, muốn ôm nàng, nhưng lại bị nàng xua tay từ chối.

Lâu Thất ngẩng đầu lên nhìn Tây Trường Ức: "Ta chỉ muốn biết, các người cố ý nhắm vào chúng ta đúng không?"

Tây Trường Ức lắc đầu: "Không phải, bọn ta đều không biết các người sẽ đột nhiên đến đây."

Đây là sự trùng hợp.

Lúc này, một giọng nói hư không không biết bắt nguồn từ đâu truyền vào trong tai mỗi người, mang theo vẻ đắc ý ngạo mạn: "Lâu Thất, Trầm Sát, chỉ có thể nói là các người mệnh không tốt thôi."

Ai kêu họ tình cờ gặp được nhóm người Vân Tinh Nhi, tình cờ đến đây? So với việc khống chế Vân Nhược Hoa, so với việc không biết chìa khóa Nguyệt Quang đang ở chỗ nào trong Thánh Cốc này, tất nhiên là phải khống chế bọn họ trước mới càng có lợi hơn.

"Lần này bệ hạ phải sẽ vui lắm đây, à, để ta nghĩ xem, lấy các ngươi mang đổi phần thưởng gì với bệ hạ đây nhỉ? À đúng rồi, ta muốn bệ hạ phong ta làm công chúa, Lâu Thất, ngươi nói có được hay không?"

Giọng nói này là của Hàn Tiểu Sức.

Trên mặt Tây Trường Ức hiện lên thần sắc đau khổ.

Lại là bệ hạ.

Lâu Thất cười hờ hờ. Nàng có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt được phát ra từ trên người nam nhân bên cạnh nàng, nàng liếc nhìn một vòng, nhóm người Vân Tinh Nhi và các tỳ nữ trong sảnh đã ngất đi vì không thể chịu nổi cỗ sát khí này.

"Lăn ra đây!" Trầm Sát quát lên.

Sóng âm chấn động, khiến cả đại sảnh lung tay, sắc mặt Tây Trường Ức và Vân Nhược Hoa trắng bệch, hai người họ phụt ra một ngụm máu tươi.

Hàn Tiểu Sức đang ở trong mật thất, khí huyết của cô ta dâng trào cũng bởi vì cỗ nội lực vô cùng hùng hậu này.

Máu tươi rỉ ra khỏi khóe môi, ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng vô cùng âm độc, cô ta cắn răng nói: "Trầm Thị thái tử điện hạ, chi bằng người nên chuẩn bị tâm lý trước thì hơn, sắp tới đây người sẽ bị cắm rất nhiều sừng đấy!"

Khựng lại, cô ta lại cười lên: "Sao nào, Lâu Thất, tách trà đó ngươi uống, hay là không uống?"

Cô ta vừa nói xong, quần chúng mới phát hiện, sau một loạt biến cố mới vừa xảy ra, thì Lâu Thất vẫn bưng tách trà đó, không hề buông xuống lần nào.

___________

Trầm Sát từ từ quỳ xuống trước mặt Lâu Thất.

Trái tim Lâu Thất run lên.

Cỗ nội lực được tuôn trào ra bên ngoài khi hắn gầm lên lúc nãy khiến người ta phải cảm thấy khiếp sợ. Nàng xem như đã có một sự lý giải khá trực quan, biết được sau khi giải cổ thì nội lực của nam nhân nhà mình tăng lên đến mức độ như thế nào.

Vả lại, dưới tình trạng bạo nộ như vậy, mà hắn vẫn còn thể bảo vệ nàng, công lực này khiến người ta hoảng hốt.

Nhưng, bây giờ hắn lại không hề do dự, quỳ xuống trước mặt nàng như thế, nhìn nàng với ánh mắt lo lắng để đỏ ngầu.

Trong lòng Lâu Thất bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng mềm mại.

Nàng nhìn rất rõ tâm ý của hắn đối với nàng.

"Thất Thất," Trầm Sát nhìn nàng, ngón tay đang bưng tách trà của nàng trắng bệch vì dùng sức quá nhiều, tất nhiên hắn biết, nếu không phải vì lý do đặc thù, tuyệt đối sẽ không có ai có thể ép nàng uống một tách trà có vấn đề. Huống hồ, lúc nãy nàng cũng không cho hắn chạm vào nàng. "Chuyện gì vậy, nói cho bổn Đế Quân biết."

"Vạn Thần Phệ." Giọng nói của Lâu Thất bình thản, không hề nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng ba chữ mà nàng nói ra, xét về nghĩa mặt chữ đã đủ để khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.

"Vạn Thần Phệ là gì?" Trầm Sát đã thu lại cơn bạo nộ trên người, ngữ khí dịu dàng đến đáng sợ.

Thật ra Lâu Thất thấy hơi bực bội trong lòng, bởi vì nàng lại đụng phải cái thứ mà Lão đạo sĩ thối đã nói qua. "Nói ra cũng rất đơn giản, là một tơ do một loại trùng nhả ra."

Đáp án nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Nhưng họ đều biết, tuyệt đối không hề đơn giản như thế.

Lúc này, giọng nói của Hàn Tiểu Sức lại vàng lên, mang theo ý cười âm tà: "Chi bằng để ta giải thích cho các người biết nhé."

Khi cô ta bắt đầu nói, ai cũng không biết rằng, Lâu Thất nhìn Trầm Sát một cái, nàng đang truyền âm cấp tốc cho hắn. Trong con ngươi của Trầm Sát lóe lên sát ý lạnh lẽo.

"Vạn Thần Phệ, là tơ do một loại cổ độc trùng nhả ra, mà loại cổ độc trùng ấy đều bị tất cả mọi người nhận định rằng đã tuyệt chủng từ lâu, loại tơ này cực kỳ bé đến mức không thể nhìn ra được, nhưng chỉ cần chúng chạm vào da người, lập tức sẽ bám lên da, dán chặt vào da bắt đầu sinh trưởng."

Lời của Hàn Tiểu Sức như một con độc xà băng lạnh, bò qua tim của tất cả mọi người, khiến họ phải run rẩy.

Trần Thập chấn kinh, hắn nhìn Lâu Thất: "Đế Hậu?"

Đừng nói với hắn, nàng đã đụng phải loại trùng tơ đó rồi nhé!

Lâu Thất cười bình thản. Còn Vân Nhược Hoa đã sớm ngốc lăng ra rồi, cô ta xoay đầu nhìn Lâu Thất một cách đầy cứng ngắc, cho dù thế nào cô ta cũng không thể tưởng tượng ra được, sao nàng ta vẫn có thể vẫn bình thản như thế chứ?

Và Hàn Tiểu Sức vẫn tiếp tục lên tiếng: "Vạn Thần Phệ kia được phủ lên tách trà, khắp cả tách trà, từ nắp đến đĩa nhỏ, bên trên đều có hết nhé."

Trầm Sát nghe thấy thế, hắn giơ tay ra muốn nắm lấy tay Lâu Thất, nhưng Lâu Thất lập tức né người, động tác này của nàng đã nói lên với tất cả mọi người rằng, Hàn Tiểu Sức không hề nói sai.

Vành mắt tất cả mọi người bỗng nhiên đỏ bừng. Sự kinh sợ và phẫn nộ dâng trào đến đỉnh điểm, cho dù không muốn rơi lệ, vành mắt cũng đều ửng đỏ.

Trong con ngươi của Trầm Sát, lửa giận ngút trời đang tích tụ một cách điên cuồng.

"Ha ha ha, các người không biết vì sao cô ta không buông tay chứ gì?" Hàn Tiểu Sức nói với vẻ đắc ý: "Bởi vì, trong tách trà kia có thuốc giải của Vạn Thần Phệ, cô ta bưng tách trà kia, Vạn Thần Phệ sẽ không cử động, bây giờ cô ta vẫn còn an toàn."

Ánh mắt Trầm Sát lóe lên.

Nhưng Trần Tiểu Sức lại nói tiếp: "Nhưng động tác của cô ta không thể nhanh bằng Vạn Thần Phệ, chỉ cần cô ta buông tách trà kia xuống, Vạn Thần Phệ sẽ lập tức bám vào ngón tay cô ta, sau đó nhanh chóng sinh trưởng, đến khi toàn bộ bề mặt da trên người cô ta được phủ kín một lớp Vạn Thần Phệ mới thôi, Tất nhiên, loại tơ như Vạn Thần Phệ này quá mỏng, cho dù có phủ một lớp trên da cô ta thì cũng không thể nhìn thấy được, ngược lại, Trầm Thị thái tử điện hạ à, người sẽ cảm thấy làn da cô ta càng ngày càng mịn màn, nhưng đến lúc đó người dám chạm vào không? Chỉ cần chạm vào, người cũng sẽ bị tơ trùng bám vào đấy nhé."

Nghe cô ta miêu tả, trong lòng mọi người đều cảm thấy rét run.

Đây là thứ quỷ quái gì vậy? Trên đời này sao lại có thứ tà ác như vậy?

"Dính vào rồi thì sao?" Trần Thập nôn nóng hỏi, hắn nhìn nữ tử đang ngồi yên trên ghế, tay nàng vẫn giữ động tác bưng trà, hắn chỉ cảm thấy con tim hắn đau như sắp chết, có thể để hắn chịu thay cho nàng không?

Vạn Thần Phệ là gì, hắn không sợ, để hắn chịu thay cho nàng có được không?

"Hì hì," Hàn Tiểu Sức che miệng bật cười, "Cũng chẳng có gì, ít ra cũng có thể sống được nửa năm, nửa năm sau cũng chỉ biến thành một thi thể xinh đẹp mà thôi, loại Vạn Thần Phệ này sẽ khiếp cô ta chết đi trong dáng vẻ vốn có, thi thể sẽ không biến lạnh biến cứng, thậm chí vẫn còn hơi ấm như một người sống bình thường. Có thể các người không biết, nhưng Trường Ức nhà ta biết đấy, thánh nữ đời đầu của Tây Cương đã dùng cách này để bảo tồn thi thể của nam nhân mà cô ta yêu."

Lâu Tín không khống chế được kiếm trong tay, hắn đè mạnh xuống, trên cổ Tây Trường Ức xuất hiện một vết máu, máu tươi mèn theo kiếm chảy xuống.

Tây Trường Ức cười bi thảm. "Tiểu Sức, cuối cùng ta đã biết, cô ở Vương cung Tây Cương lâu như vậy, hóa ra mục tiêu là vì Vạn Thần Phệ này ư?"

"Không sai." Hàn Tiểu Sức trầm mặc, cô ta nói: "Thật ra năm xưa khi ta còn nhỏ đã bị bắt đi rồi, không lâu sau thì được bệ thạ thu dưỡng, là bệ hạ đã đưa ta đến Tây Cương, các người cất giấu Vạn Thần Phệ quá kỹ, ta mất đúng mười năm ròng mới lấy được nó. Nhưng, Trường Ức, ta thật sự thích chàng."

"Thích ta? Thích ta rồi lại trèo lên giường của phụ vương ta và vài vương huynh của ta ư?" Tây Trường Ức cười bi thảm, "Ngay cả vài thị vệ bên cạnh ta, cũng đều đã nếm qua cơ thể của cô."

Giọng nói của Hàn Tiểu Sức hơi nôn nóng: "Trường Ức! Ta không hề có tình cảm với họ, chẳng qua chỉ là do nhiệm vụ yêu cầu! Với chàng, ta mới là thật lòng."

"Thế thì, vì sao cô lại kêu ta thành thân với Vân Nhược Hoa?"

Vân Nhược hoa nhìn nhắn, vẻ mặt kinh sợ, cô ta lại thấy nước mắt của hắn đã rơi đầy mặt.

"Đây là mệnh lệnh của bệ hạ ban xuống, Trường Ức, chẳng qua cũng chỉ là đóng kịch, đợi đến khi Vân Nhược Hoa có hài tử là được rồi, vả lại, ta vốn dĩ cũng không định để chàng động phòng với ả ta, ta đã tìm được thế thân rồi."

Vân Nhược Hoa nghe thấy hóa ra hôn sự của cô ta và Tây Trường Ức chẳng qua chỉ là một âm mưu, và Hàn Tiểu Sức còn sắp xếp một nam nhân khác động phòng với cô ta, trong lòng cô ta bỗng rỉ máu.

"Hàn Tiểu Sức, đồ nữ nhân âm độc nhà ngươi!"

"Ngươi cứ mắng cho đã đi." Hàn Tiểu Sức cười nói, "Lâu Thất, thế nào, ngươi uống hay không uống?"

Nếu thật sự là thuốc giải, sao Lâu Thất lại chần chừ không uống chứ? Khả năng duy nhất là, thuốc giải này còn khiến nàng không thể chấp nhận hơn Vạn Thần Phệ.

Trầm Sát nhìn Lâu Thất thật lâu, Lâu Thất nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, "Thuốc giải của Vạn Thần Phệ, thật ra chính là dịch của trùng đực. Nếu uống thứ này vào, thì ta sẽ có tập tính của loại trùng này, à, tập tính của loại trùng này là gì nhỉ, để ta nghĩ xem..."

Thứ đáng sợ thế kia lại bị nàng miêu tả nhẹ nhàng như thế, không biết vì sao trái tim vốn lạnh lùng của Trầm Sát lại thấy hơi đau đớn.

"Ha ha, Lâu Thất, ngươi ngại nói ra chứ gì? Hay để ta nói cho. Trở thành loại trùng như vậy, thì sẽ biết nhả tơ, biết nhả Vạn Thần Phệ đấy! Sau này, ngươi sẽ là một người cực kỳ lợi hại, thấy ai không vừa mắt, nhả chút Vạn Thần Phệ là được rồi! Thế nào, vui không?"

Vui? Trở thành một thứ quái vật như thế, có ai mà vui cho nổi?

Nhóm người Hỏa nghiến răng ken két.

Bên ngoài, Thần Quỷ Quân đều xông vào, trên người họ có một vài vết thương, xem ra lúc nghỉ ngơi khi nãy cũng gặp phải nguy hiểm, nhưng họ đều xông ra được. Chỉ là, nhìn tình hình trong đại sảnh, cảm nhận được bầu không khí trong này, họ đều đồng loạt trầm mặc.

"Không ngờ thân thủ của người các ngươi mang tới đều giỏi như thế." Trong mắt Hàn Tiểu Sức lóe lên hận ý, "Thần Quỷ Quân của Trầm Thị? Không ngờ các người thật sự lại tìm được bọn họ. Lâu Thất, rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt chứ? Vì sao những tên nam nhân này đều thích ngươi? Vì sao bệ hạ cũng luôn tâm tâm niệm niệm muốn có được ngươi?"

Nghe thấy câu nói này, sát ý trong mắt Trầm Sát lại dâng trào.

Cánh môi hắn khẽ cử động, Lâu Thất lẳng lặng lắc đầu.

"Đúng rồi, ít ra cũng có thứ có thể khống chế được thứ này, chỉ cần mỗi ngày tìm một tên nam nhân có nội lực thâm hậu, ép khô hắn là được rồi, ha ha ha, nói ra, ta vốn chuẩn bị tên nam nhân đó cho Vân Nhược Hoa, hôm nay cho ngươi chiếm hời trước vậy. Nếu ngươi đã biết Vạn Thần Phệ, chắc ngươi cũng biết, không phải nam nhân bình thường nào cũng đều có thể khống chế thứ kia cho ngươi chứ nhỉ?"

Mọi người nghe xong, mặt đỏ bừng, vì phẫn nộ, vì đau lòng.

"Ai là kẻ xui xẻo bị ngươi tìm được thế?" Giọng của Lâu Thất rất bình thản, không nghe ra bất kỳ tức giận nào: "Một đêm xuân phong đổi lấy tu vi cả đời đấy, ai mà lại xui xẻo đến thế?"

Chính là vì như thế, Hàn Tiểu Sức mới chắc chắn cho dù Lâu Thất có uống tách trà kia, cũng sẽ không tìm Trầm Sát, trừ khi nàng ta hy vọng tu vi của hắn bị phế bỏ, trở thành một kẻ yếu đuối bệnh thật.

Nhưng, nếu nàng ta tìm nam nhân khác, với tính cách kiêu ngạo của Trầm Sát, tình cảm phu thê hai người chẳng lẽ lại không bị rạn nứt hay sao?

Cô ta không muốn Lâu Thất sống dễ chịu.

"Người này cũng là người quen của ngươi, chắc ít nhiều gì cũng có cảm tình với ngươi nhỉ? Hắn đang đợi ngươi trong phòng củi sau hậu viện, có muốn đi xem thử không?"

Hàn Tiểu Sức thấy Lâu Thất cứ bưng tách trà kia, cô ta hừ lạnh trong lòng, cô ta không hề lo lắng Lâu Thất sẽ không uống, uống rồi ít nhất Lâu Thất vẫn có thể sống tiếp vả lại còn có thể nhả Vạn Thần Tơ, việc đó thật sự rất lợi hại đấy, chỉ cần lên giường với vài tên nam nhân có nội lực mạnh mẽ là được, lại chẳng cần phải chết. Nếu như không uống, nửa năm sau chắc chắn sẽ chết, vả lại trong nửa năm nay, ai đụng vào cô ta kẻ ấy chết.

So sánh hai kết quả, cô ta tin Lâu Thất vẫn sẽ chọn uống, chết tử tế chẳng bằng sống lay lắt.

Lâu Thất bưng tách trà đứng lên: "Nếu đã như thế, ta phải đi xem thử vị công tử chuẩn bị hy sinh một thân tu vi vì ta nào."

Trầm Sát đi bên cạnh nàng, khi ra cửa hắn ta ha lệnh: "Không ai được phép đi theo."

Trong câu nói bình thản ấy, không khó nghe ra sự ghen tuông.

Vân Nhược Hoa nhìn bóng dáng cao to đi bên cạnh Lâu Thất, không biết vì sao, trong lòng cô ta bỗng thấy hâm mộ. Cô ta loáng thoáng phát hiện, hắn ta chắc chắn sẽ không từ bỏ Lâu Thất như vậy đâu.

Vả lại, cô ta cảm thấy một nam nhân cố gắng kiềm nén lửa giận ngút trời, thật sự rất mê người. Sau đó khi Trầm Sát bùng nổ lửa giận cũng quả thật đã khiến trái tim cô ta mê đắm đến mức không thể chứa thêm được người thứ hai.

Trong mắt Vân Nhược Hoa lóe lên tia sáng bất minh, đột nhiên nói với Trần Thập đang ở bên cạnh cô ta.

"Tôi có một thứ có thể giúp các người."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx